Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm
Chương 57: Sờ Sờ Cơ Bụng
Xíu Mại Trứng Muối
14/02/2024
Trải qua một phen hú vía, Nhã Hinh ngồi trong lòng Cảnh Bân, tận hưởng cảm giác ấm cúng và an toàn mà chỉ có anh mới có thể mang lại.
“Ước gì thời gian kéo dài mãi mãi ở phút giây này.”
Nhã Hinh thì thầm, càng ôm chặt cánh tay to lớn đang vòng phía trước ngực mình. Cô đan mười ngón tay của cả hai vào nhau tựa hồ chẳng còn muốn xa cách nữa.
Cảnh Bân cúi đầu cưng chiều hôn lên tóc cô, để mặc cho cô chơi đùa với tay mình, thậm chí còn cố tình chơi trò nắm mở liên tục khiến cô cười lên khúc khích.
“Chỉ cần em muốn, anh sẽ thực hiện mọi ước nguyện của em.”
“Thật sao?”
Nhã Hinh thì thầm, sau đó xoay người ôm lấy cổ anh một cách bất ngờ. Ở phía sau lưng, tay anh theo thói quen mà đỡ lấy lưng cô, giúp cô sát lại gần mình. Cứ tưởng cô sẽ nói ra yêu cầu, nào ngờ chỉ vẽ vòng tròn trên ngực anh khiến anh ngứa ngáy da thịt lẫn tâm can.
”Em muốn…”
Anh trầm khàn hỏi lại: “Em muốn gì”?”
”Em muốn anh.”
Cô kéo cổ áo anh xuống, dùng mũi mình cạ lên mũi anh khiêu khích. Vành tai người đàn ông bao lần vào sinh ra tử trong giới hắc bang bỗng chốc đỏ lên. Anh khẽ quay mặt sang một bên khác né tránh:
“Bây giờ chưa được. Em còn nhỏ.”
Nhã Hinh bĩu môi, ôm lấy mặt anh quay lại nhìn mình:
”Lúc trước anh đâu nói thế. Anh còn bảo anh thích sự mềm mại chưa đủ tuổi của em mà.”
Anh bịt miệng cô lại, khẽ thở dài: “Khi đó anh sai rồi, em tha cho anh đi.”
Có điều hiện tại việc Nhã Hinh thích làm nhất đó chính là trêu chọc Cảnh Bân, vì bằng cách nào thì anh cũng nhún nhường cô khác hẳn trước. Cô hôn nhẹ vào lòng bàn tay anh khiến anh giật thót như có luồng điện chạy dọc cơ thể.
Nhẹ nhàng kéo tay anh xuống, cô rướn người chạm môi mình lên cánh môi mỏng, sau đó dần dây dưa sâu sắc hơn. Anh biết một khi cô đã muốn thì anh cũng không thể kháng cự lại, nếu chỉ là hôn môi vậy anh sẽ hưởng chút lợi ích trước. Còn chuyện kia sẽ phải đếm từng ngày tới khi cô vừa tròn mười tám.
Nhã Hinh mút chặt cánh môi dưới của Cảnh Bân kêu lên chụt chụt. Cô nhìn gương mặt dần khát khao sự thân mật phía trước mà không khỏi nóng ran, bàn tay lần mò xuống vạt áo rồi chui vào bên trong.
“Nhã Hinh…”
“Em muốn sờ sờ cơ bụng.”
Cô lấp lánh ánh mắt nũng nịu làm những lời chối từ của anh đều nghẹn lại nơi cổ họng.
“Có thể vén áo lên cho em xem chút không?”
Điên mất thôi! Lần này anh nhất định phải phản đối.
||||| Truyện đề cử: Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính |||||
Nhưng vào giây sau, Cảnh Bân thành thật dùng một tay vén áo mình lên, để lộ cơ bụng sáu múi săn chắc, đi kèm những vết sẹo do va chạm với các băng đảng khác càng làm chúng thêm phần quyến rũ. Nhã Hinh mỗi lần nhìn thấy chúng đều sẽ đau lòng một trận. Cô nhẹ nhàng vuốt ve từng vết khắc trên da thịt, sau đó từ từ cúi xuống mà hôn lên chúng, cũng cảm nhận cơ thể khẽ run rẩy của anh.
Nhã Hinh từ trước đến giờ chưa từng chủ động thân mật đến mức như thế với Cảnh Bân cảl. Cô chỉ dừng lại ở một mức độ khiêu khích vừa phải, hoặc là bị anh bắt ép thân mật. Vì thế tình hình hiện tại không khác gì cảnh quan ngàn năm có một mà cũng là thách thức đối với anh.
Ngày hôm đó, Cảnh Bân thất thần ở trong phòng nhìn thằng em ngóc đầu hùng dũng của mình. Còn Nhã Hinh tung tăng đi về phòng sau khi được ăn đậu hũ ngon lành.
Ít ngày sau, kết quả thi tuyển cuối cùng cũng được công bố rộng rãi. Nhã Hinh vậy mà đạt số điểm cao hơn cô mong đợi, thành công có được một vị trí tốt trong ngôi trường đại học mà cô ước ao từ kiếp trước. Cô chạy nhanh xuống lầu, mặc kệ Tuấn Thạch đang kiểm tra sức khỏe định kỳ cho anh mà nhào vào lòng anh với nụ cười vui sướng trên môi.
“Lục Bân, em đậu rồi. Anh nhìn nè, nhìn nè.”
Cảnh Bân cầm lấy điện thoại của Nhã Hinh, xem một lượt thì cũng nở ra nụ cười an lòng: “Chúc mừng em. Ước nguyện của em thành hiện thực rồi. Chúng ta phải ăn mừng thôi.”
Mặc kệ cô từ chối cỡ nào, anh vẫn nhất định phải mở ra bữa tiệc đánh dấu thời khắc quan trọng này. May mắn sau một hồi khuyên ngăn và năn nỉ, anh cũng chấp nhận tổ chức quy mô nhỏ chỉ với những người thân thiết, tất nhiên không tính Giản gia vào đây.
Tịch Hân dù bận rộn với lịch trình biểu diễn và thi cử khác nhưng vẫn có kết quả vô cùng tốt, sau khi ăn mừng cùng Nhã Hinh thì lập tức nói về tin tức bản thân thu được:
“Tớ nghe bảo Vũ Đồng dạo gần đây không đi học hay gì cả. Kỳ thi cuối năm vừa rồi cũng có số điểm rất tệ, e là phải đúp một năm.”
“Ước gì thời gian kéo dài mãi mãi ở phút giây này.”
Nhã Hinh thì thầm, càng ôm chặt cánh tay to lớn đang vòng phía trước ngực mình. Cô đan mười ngón tay của cả hai vào nhau tựa hồ chẳng còn muốn xa cách nữa.
Cảnh Bân cúi đầu cưng chiều hôn lên tóc cô, để mặc cho cô chơi đùa với tay mình, thậm chí còn cố tình chơi trò nắm mở liên tục khiến cô cười lên khúc khích.
“Chỉ cần em muốn, anh sẽ thực hiện mọi ước nguyện của em.”
“Thật sao?”
Nhã Hinh thì thầm, sau đó xoay người ôm lấy cổ anh một cách bất ngờ. Ở phía sau lưng, tay anh theo thói quen mà đỡ lấy lưng cô, giúp cô sát lại gần mình. Cứ tưởng cô sẽ nói ra yêu cầu, nào ngờ chỉ vẽ vòng tròn trên ngực anh khiến anh ngứa ngáy da thịt lẫn tâm can.
”Em muốn…”
Anh trầm khàn hỏi lại: “Em muốn gì”?”
”Em muốn anh.”
Cô kéo cổ áo anh xuống, dùng mũi mình cạ lên mũi anh khiêu khích. Vành tai người đàn ông bao lần vào sinh ra tử trong giới hắc bang bỗng chốc đỏ lên. Anh khẽ quay mặt sang một bên khác né tránh:
“Bây giờ chưa được. Em còn nhỏ.”
Nhã Hinh bĩu môi, ôm lấy mặt anh quay lại nhìn mình:
”Lúc trước anh đâu nói thế. Anh còn bảo anh thích sự mềm mại chưa đủ tuổi của em mà.”
Anh bịt miệng cô lại, khẽ thở dài: “Khi đó anh sai rồi, em tha cho anh đi.”
Có điều hiện tại việc Nhã Hinh thích làm nhất đó chính là trêu chọc Cảnh Bân, vì bằng cách nào thì anh cũng nhún nhường cô khác hẳn trước. Cô hôn nhẹ vào lòng bàn tay anh khiến anh giật thót như có luồng điện chạy dọc cơ thể.
Nhẹ nhàng kéo tay anh xuống, cô rướn người chạm môi mình lên cánh môi mỏng, sau đó dần dây dưa sâu sắc hơn. Anh biết một khi cô đã muốn thì anh cũng không thể kháng cự lại, nếu chỉ là hôn môi vậy anh sẽ hưởng chút lợi ích trước. Còn chuyện kia sẽ phải đếm từng ngày tới khi cô vừa tròn mười tám.
Nhã Hinh mút chặt cánh môi dưới của Cảnh Bân kêu lên chụt chụt. Cô nhìn gương mặt dần khát khao sự thân mật phía trước mà không khỏi nóng ran, bàn tay lần mò xuống vạt áo rồi chui vào bên trong.
“Nhã Hinh…”
“Em muốn sờ sờ cơ bụng.”
Cô lấp lánh ánh mắt nũng nịu làm những lời chối từ của anh đều nghẹn lại nơi cổ họng.
“Có thể vén áo lên cho em xem chút không?”
Điên mất thôi! Lần này anh nhất định phải phản đối.
||||| Truyện đề cử: Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính |||||
Nhưng vào giây sau, Cảnh Bân thành thật dùng một tay vén áo mình lên, để lộ cơ bụng sáu múi săn chắc, đi kèm những vết sẹo do va chạm với các băng đảng khác càng làm chúng thêm phần quyến rũ. Nhã Hinh mỗi lần nhìn thấy chúng đều sẽ đau lòng một trận. Cô nhẹ nhàng vuốt ve từng vết khắc trên da thịt, sau đó từ từ cúi xuống mà hôn lên chúng, cũng cảm nhận cơ thể khẽ run rẩy của anh.
Nhã Hinh từ trước đến giờ chưa từng chủ động thân mật đến mức như thế với Cảnh Bân cảl. Cô chỉ dừng lại ở một mức độ khiêu khích vừa phải, hoặc là bị anh bắt ép thân mật. Vì thế tình hình hiện tại không khác gì cảnh quan ngàn năm có một mà cũng là thách thức đối với anh.
Ngày hôm đó, Cảnh Bân thất thần ở trong phòng nhìn thằng em ngóc đầu hùng dũng của mình. Còn Nhã Hinh tung tăng đi về phòng sau khi được ăn đậu hũ ngon lành.
Ít ngày sau, kết quả thi tuyển cuối cùng cũng được công bố rộng rãi. Nhã Hinh vậy mà đạt số điểm cao hơn cô mong đợi, thành công có được một vị trí tốt trong ngôi trường đại học mà cô ước ao từ kiếp trước. Cô chạy nhanh xuống lầu, mặc kệ Tuấn Thạch đang kiểm tra sức khỏe định kỳ cho anh mà nhào vào lòng anh với nụ cười vui sướng trên môi.
“Lục Bân, em đậu rồi. Anh nhìn nè, nhìn nè.”
Cảnh Bân cầm lấy điện thoại của Nhã Hinh, xem một lượt thì cũng nở ra nụ cười an lòng: “Chúc mừng em. Ước nguyện của em thành hiện thực rồi. Chúng ta phải ăn mừng thôi.”
Mặc kệ cô từ chối cỡ nào, anh vẫn nhất định phải mở ra bữa tiệc đánh dấu thời khắc quan trọng này. May mắn sau một hồi khuyên ngăn và năn nỉ, anh cũng chấp nhận tổ chức quy mô nhỏ chỉ với những người thân thiết, tất nhiên không tính Giản gia vào đây.
Tịch Hân dù bận rộn với lịch trình biểu diễn và thi cử khác nhưng vẫn có kết quả vô cùng tốt, sau khi ăn mừng cùng Nhã Hinh thì lập tức nói về tin tức bản thân thu được:
“Tớ nghe bảo Vũ Đồng dạo gần đây không đi học hay gì cả. Kỳ thi cuối năm vừa rồi cũng có số điểm rất tệ, e là phải đúp một năm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.