Chương 3
thuytinh103
27/04/2021
_Ôn chủ tịch, tài liệu chủ tịch cần
Tồn Thư, cô thư ký riêng của Ôn Thiếu Phàm đưa cho anh tập hồ sơ
_Đoàng...!!!
Nhược Nhược nghe như có tiếng súng nổ bên tai, cô chớp mắt liên hồi, người đó bỏ đi rồi, cái vé xem phim của cô bị người ta hất xuống đất và giẫm qua, thế là mọi kế hoạch giấu mặt bị lộ
***
Sáng hôm sau Nhược Nhược ủ rũ đi làm, cô cũng giữ nguyên bộ mặt buồn tẻ, đến nỗi cô đi nhầm qua sân bay lúc nào không hay, vì sân bay lớn nhất thành phố này của Ôn gia, nó cũng nằm ngay tập đoàn cô đang làm
Người ta nói có duyên sẽ gặp lại, còn đủ duyên thì phải gặp, thế cô ở dạng nào? sao tự dưng cô lo quá, cô cũng biết người ta giàu có ai bận tâm mấy chuyện tình cảm vớ vẩn, cũng vì cô nghĩ ngợi quá nhiều nên mới hổ thẹn đến thế
_Ủa...phòng tạp vụ đâu rồi ta?
Nhược Nhược đứng lóng ngóng, cô nhìn mãi cũng không thấy điểm nào ở đây giống với nơi hôm qua cô đặt chân đến
_Tiểu Nhược, lên trên đi tôi đưa cô đi xem máy bay và đường bay với tôi, thích lắm đó chưa biết đến phải không?
Kim Uyển Uyển vô tư chạy đến khoát tay cô kéo đi, cô hơi bất ngờ vì đại tiểu thư có liên quan đến nhà họ Ôn lại thân thiết với cô đến vậy
_Ôi..không...không...
_À..à...quên
Kim Uyển Uyển thấy sự tự nhiên của mình có thể doạ Nhược Nhược hoảng sợ nên cô rút tay lại, Uyển Uyển vuốt tóc bình tỉnh nói
_Tôi tên Kim Uyển Uyển là vợ sắp cưới của Ôn Thiên Phong, tôi rất thích cô tôi cũng có nghe chuyện của cô có thể nào cô kể lại chuyện xưa cho tôi nghe không? cô yên tâm Phàm soái thương tôi lắm anh ấy không dám làm tôi khóc đâu, trông anh ấy lạnh lạnh thế thôi chứ với tôi thì luôn tươi cười
Uyển Uyển tinh nghịch nói, Nhược Nhược mồm hơi nhếch lên nghi ngờ nhìn đại tiểu thư, có thể cô gái này nói đúng, đã gọi thân mật đến hai từ Phàm soái thì chắc đúng rồi
_Ơ...để khi khác đi giờ tôi phải đi làm, nhưng...tôi bị lạc làm ơn giúp tôi với
_Hứa nhé, móc tay nào
Uyển Uyển vẫn không để cô yên, cô gái này bướng ghê, Nhược Nhược cũng không muốn kể đâu chỉ là nếu từ chối thì tự cô biết rõ hậu quả còn gì
_Hừm...ừm...
_Đi thẳng quẹo phải hai lần đi hết đường sẽ đến tập đoàn, cũng hơi xa đó nha, hay để tôi lấy xe đưa cô đi
_Ôi...không cần đâu mà
_Tiểu Nhược...có phải là tiểu Nhược?
_Ui...thím Thẩm....
_Kim tiểu thư, cô đi trước đi, đây là người quen của tôi
Kim Uyển Uyển đành vẩy tay đi trước, Nhược Nhược bồi hồi xúc động nhìn thím Thẩm, thím Thẩm là người cùng quê với cô, thím Thẩm hay đi chơi đây đó nên vô tình gặp cô ở đây
_Thím Thẩm
Nhược Nhược ôm lấy thím Thẩm xúc động, cô quên luôn việc mình đã bị trễ giờ làm
_Tiểu Nhược, bố mẹ con nhớ con lắm đó, ngốc quá sao phải đi xa thế kiếm tiền chứ? hic...
Hai người cùng thôn gặp lại nhau thì tay bắt mặt mừng, cô ngây ngô không còn xác định giờ này là giờ làm và cô thì đang đi lạc
_Thím Thẩm..con nhớ mọi người lắm ...thím đi đâu ngang đây vậy?
_Nha đầu này...nè, nhìn xem may cho con thím có đem theo hột vịt lộn đi đường, cho con nè ở quê nên ăn an tâm con ạ, thím đi thăm người em vô tình gặp con
Thím Thẩm cùng Nhược Nhược vô tư ngồi bệch xuống sân bay nói chuyện, thím lôi trong cái túi vải cũ ra 11 quả trứng vịt lộn bỏ vào túi xách cô
_Con thích ăn nhất mà, là quê nhà đó con ăn mà nhớ, 10 trứng để nở, còn một trứng chín ăn ngay nha con
_Hức...
Nhược Nhược bật khóc, cô nhớ nhà nhớ mọi người và đặt biệt cô rất nghiện hột vịt lộn
_Thôi, thím phải đi
_Chết, con cũng trể giờ làm rối, gặp thím sau vậy
Nhược Nhược sực nhớ đây là giờ làm kiếm tiền đi học chứ không phải lúc ở sân bay tám chuyện nên chưa kịp gặp gỡ bày tỏ hết cảm xúc với cố hương thì đã ba chân vốn cẳng chạy về tập đoàn lo dọn quét
....
_Chết...kiểu này tiêu chắc
Nhược Nhược run như cầy sấy, cô cầm trứng hột vịt ấm nóng trong tay lo sợ, cô nhắm mắt mở cửa phòng chủ tịch
_Cố lên Nhược Nhược sau ba tháng thử việc mày sẽ nhận được tiền
Nhược Nhược nói thầm sau đó mở cửa phòng bước vào...
_Bụp...
Ây...quả trứng lộn trên tay cô va vào một vật cản, trứng bể ra và vấy bẩn lên áo người đó...Ôn Thiếu Phàm nhăn mặt anh vừa thấy trứng lộn đã lùi ra xa kết quả trứng vẫn làm bẩn áo mà theo phản xạ anh lùi một hồi...mông anh va vào bàn làm việc, mấy cây bút trong lọ hình như cấm vào *** ***** đau đến mím môi, tuy nhiên người đẹp làm cái gì cũng đẹp, trông anh rất quyến rũ, quyến rũ đến nỗi cô còn đang mơ mộng khắc hoạ hình ảnh anh mà quên là mình đang chọc nhầm tổ ong vò vẻ, tiểu Nhược thật ngây thơ
Tồn Thư, cô thư ký riêng của Ôn Thiếu Phàm đưa cho anh tập hồ sơ
_Đoàng...!!!
Nhược Nhược nghe như có tiếng súng nổ bên tai, cô chớp mắt liên hồi, người đó bỏ đi rồi, cái vé xem phim của cô bị người ta hất xuống đất và giẫm qua, thế là mọi kế hoạch giấu mặt bị lộ
***
Sáng hôm sau Nhược Nhược ủ rũ đi làm, cô cũng giữ nguyên bộ mặt buồn tẻ, đến nỗi cô đi nhầm qua sân bay lúc nào không hay, vì sân bay lớn nhất thành phố này của Ôn gia, nó cũng nằm ngay tập đoàn cô đang làm
Người ta nói có duyên sẽ gặp lại, còn đủ duyên thì phải gặp, thế cô ở dạng nào? sao tự dưng cô lo quá, cô cũng biết người ta giàu có ai bận tâm mấy chuyện tình cảm vớ vẩn, cũng vì cô nghĩ ngợi quá nhiều nên mới hổ thẹn đến thế
_Ủa...phòng tạp vụ đâu rồi ta?
Nhược Nhược đứng lóng ngóng, cô nhìn mãi cũng không thấy điểm nào ở đây giống với nơi hôm qua cô đặt chân đến
_Tiểu Nhược, lên trên đi tôi đưa cô đi xem máy bay và đường bay với tôi, thích lắm đó chưa biết đến phải không?
Kim Uyển Uyển vô tư chạy đến khoát tay cô kéo đi, cô hơi bất ngờ vì đại tiểu thư có liên quan đến nhà họ Ôn lại thân thiết với cô đến vậy
_Ôi..không...không...
_À..à...quên
Kim Uyển Uyển thấy sự tự nhiên của mình có thể doạ Nhược Nhược hoảng sợ nên cô rút tay lại, Uyển Uyển vuốt tóc bình tỉnh nói
_Tôi tên Kim Uyển Uyển là vợ sắp cưới của Ôn Thiên Phong, tôi rất thích cô tôi cũng có nghe chuyện của cô có thể nào cô kể lại chuyện xưa cho tôi nghe không? cô yên tâm Phàm soái thương tôi lắm anh ấy không dám làm tôi khóc đâu, trông anh ấy lạnh lạnh thế thôi chứ với tôi thì luôn tươi cười
Uyển Uyển tinh nghịch nói, Nhược Nhược mồm hơi nhếch lên nghi ngờ nhìn đại tiểu thư, có thể cô gái này nói đúng, đã gọi thân mật đến hai từ Phàm soái thì chắc đúng rồi
_Ơ...để khi khác đi giờ tôi phải đi làm, nhưng...tôi bị lạc làm ơn giúp tôi với
_Hứa nhé, móc tay nào
Uyển Uyển vẫn không để cô yên, cô gái này bướng ghê, Nhược Nhược cũng không muốn kể đâu chỉ là nếu từ chối thì tự cô biết rõ hậu quả còn gì
_Hừm...ừm...
_Đi thẳng quẹo phải hai lần đi hết đường sẽ đến tập đoàn, cũng hơi xa đó nha, hay để tôi lấy xe đưa cô đi
_Ôi...không cần đâu mà
_Tiểu Nhược...có phải là tiểu Nhược?
_Ui...thím Thẩm....
_Kim tiểu thư, cô đi trước đi, đây là người quen của tôi
Kim Uyển Uyển đành vẩy tay đi trước, Nhược Nhược bồi hồi xúc động nhìn thím Thẩm, thím Thẩm là người cùng quê với cô, thím Thẩm hay đi chơi đây đó nên vô tình gặp cô ở đây
_Thím Thẩm
Nhược Nhược ôm lấy thím Thẩm xúc động, cô quên luôn việc mình đã bị trễ giờ làm
_Tiểu Nhược, bố mẹ con nhớ con lắm đó, ngốc quá sao phải đi xa thế kiếm tiền chứ? hic...
Hai người cùng thôn gặp lại nhau thì tay bắt mặt mừng, cô ngây ngô không còn xác định giờ này là giờ làm và cô thì đang đi lạc
_Thím Thẩm..con nhớ mọi người lắm ...thím đi đâu ngang đây vậy?
_Nha đầu này...nè, nhìn xem may cho con thím có đem theo hột vịt lộn đi đường, cho con nè ở quê nên ăn an tâm con ạ, thím đi thăm người em vô tình gặp con
Thím Thẩm cùng Nhược Nhược vô tư ngồi bệch xuống sân bay nói chuyện, thím lôi trong cái túi vải cũ ra 11 quả trứng vịt lộn bỏ vào túi xách cô
_Con thích ăn nhất mà, là quê nhà đó con ăn mà nhớ, 10 trứng để nở, còn một trứng chín ăn ngay nha con
_Hức...
Nhược Nhược bật khóc, cô nhớ nhà nhớ mọi người và đặt biệt cô rất nghiện hột vịt lộn
_Thôi, thím phải đi
_Chết, con cũng trể giờ làm rối, gặp thím sau vậy
Nhược Nhược sực nhớ đây là giờ làm kiếm tiền đi học chứ không phải lúc ở sân bay tám chuyện nên chưa kịp gặp gỡ bày tỏ hết cảm xúc với cố hương thì đã ba chân vốn cẳng chạy về tập đoàn lo dọn quét
....
_Chết...kiểu này tiêu chắc
Nhược Nhược run như cầy sấy, cô cầm trứng hột vịt ấm nóng trong tay lo sợ, cô nhắm mắt mở cửa phòng chủ tịch
_Cố lên Nhược Nhược sau ba tháng thử việc mày sẽ nhận được tiền
Nhược Nhược nói thầm sau đó mở cửa phòng bước vào...
_Bụp...
Ây...quả trứng lộn trên tay cô va vào một vật cản, trứng bể ra và vấy bẩn lên áo người đó...Ôn Thiếu Phàm nhăn mặt anh vừa thấy trứng lộn đã lùi ra xa kết quả trứng vẫn làm bẩn áo mà theo phản xạ anh lùi một hồi...mông anh va vào bàn làm việc, mấy cây bút trong lọ hình như cấm vào *** ***** đau đến mím môi, tuy nhiên người đẹp làm cái gì cũng đẹp, trông anh rất quyến rũ, quyến rũ đến nỗi cô còn đang mơ mộng khắc hoạ hình ảnh anh mà quên là mình đang chọc nhầm tổ ong vò vẻ, tiểu Nhược thật ngây thơ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.