Chương 82
thuytinh103
27/04/2021
Tin tức được lang truyền rất nhanh, Tồn Thư không biết sẽ phải thông
báo chuyện này ra làm sao, thời gian không thể kéo dào cho nên cô phải
nói ra
_Tồn Thư, sức khỏe của tiểu Nhược làm sao rồi, tôi phải đích thân đến đó xin lỗi con dâu, tôi nhận ra tiểu Nhược có tấm lòng rất tốt, nhờ vậy tôi mới sớm bình phục, nghĩ lại mình thật hồ đồ quá
Ôn đại phu nhân nằm trên giường gượng dậy, bà chấm nước mắt hy vọng những lỗi lầm của mình không ảnh hưởng đến việc gia đình đoàn viên
_Thưa Ôn đại phu nhân... tôi nghĩ bà nhanh lên đến bệnh viện nói lời cuối rồi nhận xác đi ạ
_Cái gì?
Ôn Thiếu Phàm gầm lớn như con thú bị thương, hắn mất bình tĩnh đôi mắt bốc hỏa nhìn ra phía xa, lồng ngực bị đâm mạnh một nhát vô hình, cái chết chính là sợi dây cách biệt tàn độc nhất, nếu nhìn thấy cô trở thành cái xác không hồn thì hắn cũng không còn muốn sống trên đời làm gì nữa, một đời chỉ có nhớ thương ray rứt
_Tiểu Nhược anh nợ em rất nhiều, nếu em chết vậy mang theo anh...
Hắn lao ra ngoài lập tức đến bệnh viện tìm cô, đáng thương nhất là đứa bé bây giờ không còn mẹ
Cô nghe mọi thứ xung quanh sụp đổ, những yêu thương hoài bão giờ tan thành khói bụi, giữa giờ phút quan trọng nhất đời hắn lại có chuyện xảy ra với cô...
_Tiểu Nhược...chúng ta còn chưa thấy mặt con trai mà?
Nếu có chuyện gì xảy ra với cô hắn cũng không còn muốn tồn tại nữa hắn mang hơi thở cùng tất cả những gì ngọt ngào nhất...thế giới của hắn không thể không có cô, như một định mệnh trớ trêu hắn nghĩ đến viễn cảnh cô đơn từng ngày nhìn con trai lớn lên mà nhớ cô đến quặng lòng
_Tiểu Nhược...em phải sống
Ôn Thiếu Phàm lao nhanh vào bệnh viện đi tìm cô, dù có chuyện gì xảy ra với hắn thì hắn vẫn không bao giờ xoá hết ký ức về cô, hắn dặn lòng nếu phải cách xa vậy cứ để hắn gần cô trong tưởng tượng dù là nhỏ nhoi nhưng với hắn tình yêu là cháy bỏng và nhiệt huyết
_Tại sao giữa chúng ta không thể có hạnh phúc
Hắn cứ chạy mãi và bỏ mặc tất cả vì chỉ muốn nhìn thấy cô ngay lúc này, quãng thời gian này thật sự quá nặng nề, cho đến khi hắn nhìn thấy cái xác lạnh nằm trên băng ca, ánh mắt của hắn dường như vô hồn nhìn bàn tay của chính mìn đang kéo tấm vãi trắng xuống để nhìn thấy khuôn mặt thương yêu bây giờ hóa tro bụi
_Tiểu Nhược...là tôi có lỗi với em
Vị bác sĩ vội vã đi đến, ông ta ôm đầu chua xót không biết phải nói thế nào về chuyện đau lòng này
_Ôn..Ôn chủ tịch...thứ lỗi cho tôi nhầm lẫn, Ôn phu nhân và con trai hiện giờ rất khỏe mạnh nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ạ, do có quá nhiều bệnh nhân nên có một chút sơ sót
Ôn Thiếu Phàm dừng động tác tháo tấm vải trắng trên mặt xác chết, hắn lúc này chỉ muốn cho vị bác sĩ kia một trận nhưng việc quan trọng nhất là phải gặp cô và con trai
_Phàm...
Nhược Nhược khẽ gọi khi thấy bóng dáng thân quen đang bước vào phòng bệnh, cô ôm con trai nằm trên ngực mình, đứa bé thật đáng yêu đang ngủ say
_Đừng khóc...đừng khóc...anh ở đây rồi...anh xin lỗi, bà xã tha lỗi cho anh
Hắn ôm cô dỗ dành hắn lau nước mắt trên mặt cô nhưng nước mắt của hắn thì lại không kìm được rồi hắn cúi người hôn đứa trẻ trông như thiên thần
_Em rất ghét những chuyện anh làm...đến khi nhìn thấy con ra đời thì...
Cô đánh hắn cô gần như phát điên khi ở trên bàn mổ, cô sợ đứa bé sẽ xảy ra chuyện, giọng nói của cô nghẹn lại...để tất cả lắng xuống, rốt cuộc hạnh phúc cũng đã đến
***
3 năm sau....
_Chậm lại một chút...chậm lại một chút....
Con trai nhỏ xinh như nam thần tí hon của hắn và cô đã lên ba tuổi, thằng bé háo hức chỉ cho bố cách chạy xe đạp
_Bố ơi...chạy chậm thôi xem con đây này...Bố chạy tệ quá hihi
Thằng bé ngồi trên chiếc xe đạp nhỏ rất đáng yêu, còn hắn... hắn cũng đạp xe cùng con trai rất vui vẻ
_Ôn Thần Phong...con có thể lên xe bố được không? Rất an toàn
Ôn Thiếu Phàm ôm con trai nháy mắt hỏi nhỏ, cô hạnh phúc ngồi trên băng ghế hướng mắt ra cánh đồng hoa có con đường nhỏ duy nhất rất thoáng mát
_Không được đâu...Bố chưa chạy xe đạp được đâu...hay là đợi lúc mẹ sinh em bé thì bố chở em đi, con mà ngã xe thì sau này không đẹp trai hơn bố thì chán lắm
_Ôi tiểu tử này
Hắn hạnh phúc ôm con trai vào lòng rồi dẫn tay con trai đến chỗ cô đang ngồi, giờ thì cô lại mang thai lần nữa, hắn đặt bàn tay nhỏ của con trai lên bụng cô
_Con hỏi em xem mẹ có yêu bố không?
_Mẹ nói là không có yêu bố mà sao tối nào con cũng thấy mẹ hôn bố hết vậy?
Cả hắn và cô cùng bậc cười, cuộc đời ngắn ngủi trôi theo năm tháng, hạnh phúc nhất vẫn là chọn người mình yêu và người đó cũng yêu mình dù là có trãi qua buồn phiền giận hờn nhưng mỗi lần mưa tạnh cầu vồng đủ sắc lại lên rất đẹp.
_Tồn Thư, sức khỏe của tiểu Nhược làm sao rồi, tôi phải đích thân đến đó xin lỗi con dâu, tôi nhận ra tiểu Nhược có tấm lòng rất tốt, nhờ vậy tôi mới sớm bình phục, nghĩ lại mình thật hồ đồ quá
Ôn đại phu nhân nằm trên giường gượng dậy, bà chấm nước mắt hy vọng những lỗi lầm của mình không ảnh hưởng đến việc gia đình đoàn viên
_Thưa Ôn đại phu nhân... tôi nghĩ bà nhanh lên đến bệnh viện nói lời cuối rồi nhận xác đi ạ
_Cái gì?
Ôn Thiếu Phàm gầm lớn như con thú bị thương, hắn mất bình tĩnh đôi mắt bốc hỏa nhìn ra phía xa, lồng ngực bị đâm mạnh một nhát vô hình, cái chết chính là sợi dây cách biệt tàn độc nhất, nếu nhìn thấy cô trở thành cái xác không hồn thì hắn cũng không còn muốn sống trên đời làm gì nữa, một đời chỉ có nhớ thương ray rứt
_Tiểu Nhược anh nợ em rất nhiều, nếu em chết vậy mang theo anh...
Hắn lao ra ngoài lập tức đến bệnh viện tìm cô, đáng thương nhất là đứa bé bây giờ không còn mẹ
Cô nghe mọi thứ xung quanh sụp đổ, những yêu thương hoài bão giờ tan thành khói bụi, giữa giờ phút quan trọng nhất đời hắn lại có chuyện xảy ra với cô...
_Tiểu Nhược...chúng ta còn chưa thấy mặt con trai mà?
Nếu có chuyện gì xảy ra với cô hắn cũng không còn muốn tồn tại nữa hắn mang hơi thở cùng tất cả những gì ngọt ngào nhất...thế giới của hắn không thể không có cô, như một định mệnh trớ trêu hắn nghĩ đến viễn cảnh cô đơn từng ngày nhìn con trai lớn lên mà nhớ cô đến quặng lòng
_Tiểu Nhược...em phải sống
Ôn Thiếu Phàm lao nhanh vào bệnh viện đi tìm cô, dù có chuyện gì xảy ra với hắn thì hắn vẫn không bao giờ xoá hết ký ức về cô, hắn dặn lòng nếu phải cách xa vậy cứ để hắn gần cô trong tưởng tượng dù là nhỏ nhoi nhưng với hắn tình yêu là cháy bỏng và nhiệt huyết
_Tại sao giữa chúng ta không thể có hạnh phúc
Hắn cứ chạy mãi và bỏ mặc tất cả vì chỉ muốn nhìn thấy cô ngay lúc này, quãng thời gian này thật sự quá nặng nề, cho đến khi hắn nhìn thấy cái xác lạnh nằm trên băng ca, ánh mắt của hắn dường như vô hồn nhìn bàn tay của chính mìn đang kéo tấm vãi trắng xuống để nhìn thấy khuôn mặt thương yêu bây giờ hóa tro bụi
_Tiểu Nhược...là tôi có lỗi với em
Vị bác sĩ vội vã đi đến, ông ta ôm đầu chua xót không biết phải nói thế nào về chuyện đau lòng này
_Ôn..Ôn chủ tịch...thứ lỗi cho tôi nhầm lẫn, Ôn phu nhân và con trai hiện giờ rất khỏe mạnh nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ạ, do có quá nhiều bệnh nhân nên có một chút sơ sót
Ôn Thiếu Phàm dừng động tác tháo tấm vải trắng trên mặt xác chết, hắn lúc này chỉ muốn cho vị bác sĩ kia một trận nhưng việc quan trọng nhất là phải gặp cô và con trai
_Phàm...
Nhược Nhược khẽ gọi khi thấy bóng dáng thân quen đang bước vào phòng bệnh, cô ôm con trai nằm trên ngực mình, đứa bé thật đáng yêu đang ngủ say
_Đừng khóc...đừng khóc...anh ở đây rồi...anh xin lỗi, bà xã tha lỗi cho anh
Hắn ôm cô dỗ dành hắn lau nước mắt trên mặt cô nhưng nước mắt của hắn thì lại không kìm được rồi hắn cúi người hôn đứa trẻ trông như thiên thần
_Em rất ghét những chuyện anh làm...đến khi nhìn thấy con ra đời thì...
Cô đánh hắn cô gần như phát điên khi ở trên bàn mổ, cô sợ đứa bé sẽ xảy ra chuyện, giọng nói của cô nghẹn lại...để tất cả lắng xuống, rốt cuộc hạnh phúc cũng đã đến
***
3 năm sau....
_Chậm lại một chút...chậm lại một chút....
Con trai nhỏ xinh như nam thần tí hon của hắn và cô đã lên ba tuổi, thằng bé háo hức chỉ cho bố cách chạy xe đạp
_Bố ơi...chạy chậm thôi xem con đây này...Bố chạy tệ quá hihi
Thằng bé ngồi trên chiếc xe đạp nhỏ rất đáng yêu, còn hắn... hắn cũng đạp xe cùng con trai rất vui vẻ
_Ôn Thần Phong...con có thể lên xe bố được không? Rất an toàn
Ôn Thiếu Phàm ôm con trai nháy mắt hỏi nhỏ, cô hạnh phúc ngồi trên băng ghế hướng mắt ra cánh đồng hoa có con đường nhỏ duy nhất rất thoáng mát
_Không được đâu...Bố chưa chạy xe đạp được đâu...hay là đợi lúc mẹ sinh em bé thì bố chở em đi, con mà ngã xe thì sau này không đẹp trai hơn bố thì chán lắm
_Ôi tiểu tử này
Hắn hạnh phúc ôm con trai vào lòng rồi dẫn tay con trai đến chỗ cô đang ngồi, giờ thì cô lại mang thai lần nữa, hắn đặt bàn tay nhỏ của con trai lên bụng cô
_Con hỏi em xem mẹ có yêu bố không?
_Mẹ nói là không có yêu bố mà sao tối nào con cũng thấy mẹ hôn bố hết vậy?
Cả hắn và cô cùng bậc cười, cuộc đời ngắn ngủi trôi theo năm tháng, hạnh phúc nhất vẫn là chọn người mình yêu và người đó cũng yêu mình dù là có trãi qua buồn phiền giận hờn nhưng mỗi lần mưa tạnh cầu vồng đủ sắc lại lên rất đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.