Không Ngờ Anh Trai Tôi Là Thần Linh Tôn Quý
Chương 6: Nhập Mê: Nhền Nhện (3).
Bách Lý Khê Lam
24/08/2023
"Tách" một tiếng, toàn bộ nhà kho chợt bừng sáng. Tần Hiệt nằm ngửa trên đất, đèn vừa sáng lên lập tức đâm mạnh vào mắt hắn có chút đau đớn, theo bản năng nhắm chặt mắt lại.
Tần Hạ cũng theo đó che mắt một chút, sau khi thích ứng được ánh sáng bước chậm chạy đến trước mặt Tần Hiệt.
"Anh họ làm sao vậy..." Tần Hạ hỏi xong, có chút sửng sốt nhìn hoàn cảnh hiện tại của hắn.
Tần Hiệt nằm trên đất, cả người bị dây thừng trắng như vô số sợi tơ quấn chặt tứ chi, áo phông trắng bị dày vò đều là cát bụi.
Tần Hạ không đành lòng nhìn hắn chật vật, đưa tay định giúp Tần Hiệt cởi trói, cổ tay lại bị Tần Kha giữ chặt.
"Đừng vọng động."
Tần Kha nói: "Có trá."
"Mẹ nó, Tần Kha! Cởi trói!" Thấy Tần Kha ngăn cản Tần Hạ, bản thân cũng không có ý đồ cứu mình, Tần Hiệt nhịn không được một lời thô tục.
Tần Kha không đi động, cũng không đồng ý Tần Hạ nhúng vào. Ánh mắt anh lạnh nhạt quét qua khắp ngóc ngách nhà kho, là một không gian rất rộng hình vuông, cửa thông gió không biết bị cái gì bịt kín lại, mặt đất chất một tầng bụi dày cùng với vụn gỗ bị mọt gặm cắn.
Còn có, trần nhà.
Tần Kha ngẩng đầu, đáy mắt đen kịt lại. Tần Hạ thấy biểu tình anh băng sương, cũng bất chấp Tần Hiệt điên cuồng mắng chửi mà ngẩng đầu nhìn theo, vừa nhìn giật hết cả mình — —Chỉ thấy trên những thanh gỗ thô dài lợp mái, có một cái mạng nhện to khủng bố chà bá.
Tần Hạ nheo mắt nhìn kỹ, kinh ngạc cúi đầu nhìn Tần Hiệt dưới chân. Nếu như ban nãy không biết, cô còn có thể cho rằng đó là dây thừng bình thường, mà hiện tại sau khi kiến thức qua đồ vật, làm sao cô còn dám khẳng định thứ đem Tần Hiệt quấn chặt là một sợi dây thừng tầm thường.
Nhện tập tính như nào? Đúng rồi, là giãy giụa, con mồi càng giãy giụa nó càng phấn khích. Nhìn ngắm con mồi điên cuồng, tuyệt vọng, rối tinh rối mù không phân biệt phương hướng mà đâm loạn, kết cục chính là đem mình mệt lả, tơ nhện bó nó cũng càng lúc càng chặt chẽ... Sau lại, chỉ có thể nhận mệnh mà đợi làm đồ ăn cho con nhện kia...
Tần Hạ nuốt khan: "Làm... Làm sao bị cuốn lên..."
Mà Tần Hiệt ban nãy còn điên cuồng không nói, nhưng rốt cuộc hắn còn sót lại một tia lí trí, thấy hai người không thèm để ý đến mình mà đồng thời ngẩng đầu nhìn mái nhà, hắn cũng đi theo nhìn lên, vừa nhìn ba hồn bảy vía liền muốn bay.
Moá ơi, ai đến nói cho hắn biết trong nhà sao lại có cái mạng nhện lớn bằng nửa cái trần nhà thế này đi! Là con nhện to cỡ nào, hay là nói mồi của nó to đến mức nào, mới dệt ra cái lưới lớn như này!
Tần Hiệt tâm rơi đáy cốc mà nghĩ, mười người như hắn treo trên ấy cũng dư sức. Hoan hỉ! Hoan hỉ! Làm sao đầu óc toàn nghĩ linh tinh bậy bạ! Hắn làm sao có thể bị treo lên.
Bỗng, bên ngoài truyền đến tiếng "bình bịch", sau đó là kéo cửa.
Cửa gỗ lâu năm chịu không nổi hồi va chạm mà kêu kèn kẹt, trong nhà kho không gian kín mít phá lệ vang vọng.
Tần Hạ còn chưa kịp quay đầu đi xem, đã nghe tiếng chanh chua xa lạ lọt vào lỗ tai: "Ai ở đây!?"
"Bác Ngô, mau cứu cháu!"
Tần Hiệt như vớ được vàng vội la lên. Mà bóng dáng người mà chưa thấy người đã nghe được tiếng cũng dần xuất hiện ở trước cửa.
Bác Ngô đáy mắt đầy giận dữ, thế nhưng khoé mắt vừa chuyển liền thấy thân ảnh Tần Kha, sóng dữ thủy triều rốt cục rút đi, nhanh thoăn thoắt lộ ra vẻ mặt lấy lòng.
"Thì ra là cậu Tần Kha."
Bác Ngô vẻ mặt chân thành tha thiết, có chút khẩu âm địa phương: "Cậu Tần Kha vô đây làm chi nha? Dơ dáy này bác còn phải dọn dẹp một hồi."
"Cởi trói."
Tần Kha giống như không thèm bỏ lời nói âu yếm của bác Ngô này vào mắt, vừa mở miệng liền thiếu tấu.
Ngoài dự đoán bác Ngô rất là vui vẻ ngồi xuống giúp Tần Hiệt cởi trói, đáy mắt đều là tia mừng vui.
Sau khi đạt được tự do, Tần Hiệt khởi động cánh tay bị đè ngấn tê mỏi. Hắn đưa mắt nhìn bác Ngô, phát hiện bình thường người này chanh chua cực điểm, giờ phút này vẫn luôn từ khoé mắt đến đáy lòng cố ý tràn ra vẻ từ ái đến buồn nôn, càng đáng sợ chính là bà ta đang cố lấy lòng Tần Kha!
Hiển nhiên Tần Kha, Tần Hạ đều nhìn ra điểm khác thường này, nhưng Tần Kha người trong cuộc lấy làm hiển nhiên, Tần Hạ người ngoài cuộc thấy nhiều đã quen không cho rằng có gì bất ổn.
Không lẽ, chỉ mình hắn cảm thấy Tần Kha kỳ quái!?
Đúng lúc này, Tần Kha lại liếc Tần Hiệt một cái, không có ý gì hết, nhưng Tần Hiệt vẫn là cảm thấy không có gì mới là chân chính có gì!
"Nơi này sao có cái mạng nhện to như vậy ạ, bác Ngô." Tần Hạ dẫn trước một bước hỏi.
Bác Ngô là người giúp việc ở nhà cũ Tần gia, nghe được Tần Hạ nghi vấn cũng ngẩng đầu nhìn lên, vừa nhìn liền giật bắn, bà che miệng nói: "Ôi chao! Sao lại có cái mạng nhện to như này!"
Tần Hạ mở to mắt, khuôn mặt bầu bĩnh đầy vẻ ngây thơ non nớt: "Bác không biết ạ?"
"Không biết. Nơi này là nhà kho, không ở phạm vi hoạt động của bác." Bác Ngô nói, "Bình thường cũng không thấy ai ra vào... Không đúng, là ông Tần! Ông Tần thường tới!"
Ông nội thường đến nơi này? Ông đã sớm biết nơi này có một cái mạng nhện như vậy ư?
Bốn người cùng lúc im lặng, ngẩng đầu nhìn mạng nhện, nhìn thế nào cũng thấy nó như cái mạng nhện thông thường, mỗi tội to gấp bội cái thường mà thôi.
Không đúng! Tần Hiệt chợt nhớ đến, quay ngoắt mặt hét với Tần Kha: "Tần Kha! Mạng nhện này có phải có cái gì không tốt!"
Tần Kha rất bảo vệ Tần Hạ, ban nãy hắn không cho cô động thủ giúp mình cởi trói, không lẽ tơ nhện có độc? Hắn có phải sắp chết không!?
"Không có." Tần Kha nói: "Một cái mạng nhện thực bình thường."
Tần Hiệt không tin, vẫn luôn chất vấn: "Vậy sao mày không cho Tần Hạ giúp đỡ anh!?"
"Không thích." Tần Kha nhíu mày giống như mất hết kiên nhẫn mà phê bình: "Ồn ào."
Tần Hiệt cứng họng, đột nhiên cảm thấy uy áp nhàn nhạt.
"Được rồi, hai cậu chủ đừng cãi nhau nữa." Bác Ngô thấy bọn họ đối chọi mà khuyên nhủ, "Trở về nghỉ ngơi thôi, bên ngoài còn tiếp khách."
Mà một lời này thành công gọi tỉnh mọi người. Tần Hiệt lúc này mới phản ứng xong mà quay đầu hỏi: "Bác Ngô, bố mẹ chú thím cháu đâu? Em trai cháu đâu? Mọi người đi đâu rồi?"
Bác Ngô giật mình, hiển nhiên đáp: "Gia chủ không phải đều ở ngoài tiếp khách à?"
"À! Còn có Tần Lăng, đi tìm bạn gái rồi!" Bác Ngô đập tay.
Tần Hiệt mắng một câu "Thằng ranh" liền xoay người ra khỏi nhà kho. Tần Kha cũng dắt Tần Hạ đi ra ngoài.
Lúc hai người đi qua bác Ngô, dư quang cô đảo qua người đàn bà trung niên này, chỉ thấy trên khuôn mặt phúc hậu ấy vẫn luôn treo nụ cười hiền lành nhìn theo bọn họ rời đi. Nhưng không hiểu sau cô lại thấy hơi rùng mình.
Không đúng, người giúp việc này không đúng.
Ra khỏi nhà kho không khí cũng không tốt hơn là bao, hoàn toàn không cảm thấy thoát đi khỏi được cảm giác bí bách kia.
Tần Kha lấy dù dưới chân lên che cho hai người, ngoài trời vẫn đổ mưa như cũ.
"Chúng ta đi đâu ạ?" Tần Hạ hỏi Tần Kha: "Còn đi sảnh chính không ạ?"
Đã không còn bất kỳ nghi ngờ, cô hiện tại thực chắc chắn nơi này không bình thường, thời gian tựa hồ còn bị kéo dài ra rất nhiều.
"Chúng ta đi dạo." Tần Kha nhàn nhạt nói, dẫn cô đi vòng ra cổng sau.
"Tần Kha!"
Phía sau có người kêu một tiếng: "Anh muốn đi cùng!"
Bước chân Tần Kha vẫn không dừng lại, tiếp tục dẫn Tần Hạ xuyên qua làn mưa, đi về phía cổng phụ. Tần Hiệt thấy vậy cũng đuổi theo.
Quản Tần Kha tính tình quái dị làm gì, tính Tần Kha vốn là như thế, hắn lấy đại cục làm trọng, không để tâm là được!
"Chúng ta đi đâu nha Tần Hạ?" Biết hỏi Tần Kha không bằng hỏi không khí, Tần Hiệt lựa chọn hỏi Tần Hạ hiện diện có hơi mờ nhạt.
"Đi loanh quanh trong làng." Tần Hạ nói: "Buổi sáng tỉnh lại em nhìn thấy người đến kính viếng đều không đúng lắm. Bọn họ bước đi đờ đẫn, mà mùa hạ nắng chói chang, em nghĩ cho dù có đổ mưa, trước một hai tiếng ánh mặt trời cũng không nên quá mức yếu ớt."
Tần Hiệt gật gật đầu, tỏ vẻ hắn cũng mới nhận ra, nói thêm: "Sáng nay tỉnh lại liền không thấy bố mẹ chú thím, anh còn cho rằng nơi này chỉ có mình anh, sau lại bên ngoài bắt đầu dần có người đi ra đi vào, anh ban đầu còn đứng trông coi linh cữu, cảm thấy người đi lại không dứt, nhàm chán liền để ý kỹ mọi người... mới thấy được bọn họ đều không có mặt mũi!"
Tần Hiệt nói mà có chút thêm mắm dặm muối: "Nhưng anh cảm thấy bọn họ cứ như đều đang nhìn anh! Ngay cả quan tài bên cạnh, anh cảm thấy ông nội cũng đang nhìn chằm chằm mình! Chỉ là..."
Tần Hiệt nhìn Tần Hạ: "Tần Hạ, em còn nhớ đêm qua..."
"Anh Tần Hiệt nhìn ông nội trong quan tài chưa?" Tần Hạ hỏi.
"Không, anh không đi nhìn." Tần Hiệt lắc đầu. Xem ra đêm qua không phải do một mình anh tưởng tượng ra, vậy thuyết minh điều gì? Trong nhà thật sự có ma quỷ?
Tần Hiệt theo bản năng nhìn về phía Tần Kha.
Tần Kha sắc mặt bất biến, ánh mắt đăm đăm nhìn về một phía, cước bộ sớm đã dừng lại.
Tần Hạ và Tần Hiệt theo đó vọng qua đi, kinh ngạc phát hiện trong mưa có một người đang đứng dầm mưa.
"Đó nhà nhà ai?" Tần Hạ hỏi.
"Nhà trưởng thôn." Tần Hiệt không chút suy nghĩ liền báo ra cái tên.
Tần Hạ nghe vậy liền hỏi thêm: "Là ai vậy, anh Tần Hiệt quen không?"
"Chưa từng thấy qua." Tần Hiệt mờ mịt, không biết đối phương vì sao giữa trời mưa mịt mùng còn đứng im bất động như bị phạt đứng vậy.
Tần Hạ yên lặng đánh giá người kia. Cũng không biết đứng được bao lâu, làn da người nọ đã tái xám, quần áo ướt nhẹp, vẫn luôn đứng ở tư thế thẳng người cúi đầu, tóc rối tinh che khuất tầm mắt người nọ, ngũ quan tầm thường.
Cô liếc Tần Kha, không ngờ anh thế mà cũng đang nhìn mình.
Cổ họng Tần Hạ cứng đờ: "Làm... Làm sao vậy ạ?"
Tần Kha hơi nhếch môi, dúi vào tay Tần Hạ không biết lấy từ đâu ra một cục đá, ngữ khí bâng quơ: "Ném xem."
Tần Hạ còn chưa kịp kinh ngạc, Tần Hiệt đã nói: "Tự nhiên cầm đá ném người không phải là vô cớ gây sự à!?"
"Nhìn xem." Tần Kha nói: "Nó bình thường ư?"
Chỉ thấy viên đá to bằng lòng bàn tay bị ném ra một hình parabol nện trúng đầu người kia.
Tần Hạ ném xong đầy đầu mồ hôi lạnh. Cô biết thứ này không bình thường, nhưng dù sao nó cũng là hình người, lúc ném đá vẫn không nhịn được có chút run rẩy.
Tần Hiệt trố mắt yên tĩnh nhìn.
Chỉ thấy người nọ đang yên lặng đứng sau khi bị hòn đá nện vào đầu toàn thân chợt động một chút, cứng còng như là cỗ máy lâu ngày không bôi dầu.
Tần Hạ và Tần Hiệt: "!!" Nó động!
"Á khặc... khặc..."
'Người' nọ há miệng, phát ra âm thanh mơ hồ. Ngay lập tức, cơ thể không động cái đầu động, quay ngoắt nhìn về phía bọn họ, nếu là người bình thường làm ra tư thế này liền đi đời nhà ma, nhưng hiển nhiên 'người' nọ giống như đã sớm đi đời nhà ma rồi. Hắn "crắc crắc" cái cổ, mới đầu chậm chạp, sau lại dùng tốc độ như điên lao về phía Tần Hạ, tròng mắt đều trắng dã, cái mũi gãy đoạn, mồm răng lợi lởm chởm mang theo hơi thở hôi thối đến đòi mạng.
Tần Hạ chớp mắt, chân như trời trồng cắm trên đất không cách nào tránh đi, cổ tay chợt bị ai đó kéo lại, ngẩng đầu liền thấy mình lọt vào dưới ô Tần Hiệt.
Mắt thấy Tần Kha đem ô gập lại nắm trong tay như một cái vũ khí, dùng tốc độ nhanh như chớp đánh mạnh vào gáy 'người' kia, phát ra tiếng xương gãy "răng rắc" rợn người.
Bị đánh bất ngờ, 'người' nọ vô cùng tức giận. Vừa định quay đầu đánh trả lại, bả vai lại bị Tần Kha liên tiếp đánh vào. Động tác anh nhanh gọn cực kỳ, quyền cước không chút tiếc rẻ quất vào người nó đến nỗi tiếng xương cốt liên tục rời đứt đoạn "rắc rắc", trong cơn mưa yên tĩnh đầy ghê người...
Không nổi ba phút, 'người' kia đã bị đánh nằm liệt trên đất.
Cổ họng nó rít ra tiếng đau đớn, xương cốt gãy nát không đứng lên được không thể không đầu hàng.
Tần Kha rũ rũ ô, nửa người trên đã ướt hết. Anh lùi về sau bật ô, cúi đầu nhìn 'người' nằm trên đất, mắt lạnh xem nó rít gào.
"Này là gì? Xác sống?" Tần Hạ theo bản năng chạy vào dưới ô anh trai, ôm chặt cánh tay anh nhìn mà sợ.
"Đúng vậy." Tần Kha theo thói quen muốn xoa đầu Tần Hạ, ngặt nỗi một tay cầm ô một tay bị cô ôm chặt, chỉ có thể nhịn xuống, an ủi nói: "Hạ Hạ chớ sợ."
Lúc này, chỉ nghe xác sống nằm dưới đất kêu một tiếng: "Lạnh, lạnh... Nước sông lạnh quá, cứu con... mẹ ơi cứu con..."
Tần Hạ cũng theo đó che mắt một chút, sau khi thích ứng được ánh sáng bước chậm chạy đến trước mặt Tần Hiệt.
"Anh họ làm sao vậy..." Tần Hạ hỏi xong, có chút sửng sốt nhìn hoàn cảnh hiện tại của hắn.
Tần Hiệt nằm trên đất, cả người bị dây thừng trắng như vô số sợi tơ quấn chặt tứ chi, áo phông trắng bị dày vò đều là cát bụi.
Tần Hạ không đành lòng nhìn hắn chật vật, đưa tay định giúp Tần Hiệt cởi trói, cổ tay lại bị Tần Kha giữ chặt.
"Đừng vọng động."
Tần Kha nói: "Có trá."
"Mẹ nó, Tần Kha! Cởi trói!" Thấy Tần Kha ngăn cản Tần Hạ, bản thân cũng không có ý đồ cứu mình, Tần Hiệt nhịn không được một lời thô tục.
Tần Kha không đi động, cũng không đồng ý Tần Hạ nhúng vào. Ánh mắt anh lạnh nhạt quét qua khắp ngóc ngách nhà kho, là một không gian rất rộng hình vuông, cửa thông gió không biết bị cái gì bịt kín lại, mặt đất chất một tầng bụi dày cùng với vụn gỗ bị mọt gặm cắn.
Còn có, trần nhà.
Tần Kha ngẩng đầu, đáy mắt đen kịt lại. Tần Hạ thấy biểu tình anh băng sương, cũng bất chấp Tần Hiệt điên cuồng mắng chửi mà ngẩng đầu nhìn theo, vừa nhìn giật hết cả mình — —Chỉ thấy trên những thanh gỗ thô dài lợp mái, có một cái mạng nhện to khủng bố chà bá.
Tần Hạ nheo mắt nhìn kỹ, kinh ngạc cúi đầu nhìn Tần Hiệt dưới chân. Nếu như ban nãy không biết, cô còn có thể cho rằng đó là dây thừng bình thường, mà hiện tại sau khi kiến thức qua đồ vật, làm sao cô còn dám khẳng định thứ đem Tần Hiệt quấn chặt là một sợi dây thừng tầm thường.
Nhện tập tính như nào? Đúng rồi, là giãy giụa, con mồi càng giãy giụa nó càng phấn khích. Nhìn ngắm con mồi điên cuồng, tuyệt vọng, rối tinh rối mù không phân biệt phương hướng mà đâm loạn, kết cục chính là đem mình mệt lả, tơ nhện bó nó cũng càng lúc càng chặt chẽ... Sau lại, chỉ có thể nhận mệnh mà đợi làm đồ ăn cho con nhện kia...
Tần Hạ nuốt khan: "Làm... Làm sao bị cuốn lên..."
Mà Tần Hiệt ban nãy còn điên cuồng không nói, nhưng rốt cuộc hắn còn sót lại một tia lí trí, thấy hai người không thèm để ý đến mình mà đồng thời ngẩng đầu nhìn mái nhà, hắn cũng đi theo nhìn lên, vừa nhìn ba hồn bảy vía liền muốn bay.
Moá ơi, ai đến nói cho hắn biết trong nhà sao lại có cái mạng nhện lớn bằng nửa cái trần nhà thế này đi! Là con nhện to cỡ nào, hay là nói mồi của nó to đến mức nào, mới dệt ra cái lưới lớn như này!
Tần Hiệt tâm rơi đáy cốc mà nghĩ, mười người như hắn treo trên ấy cũng dư sức. Hoan hỉ! Hoan hỉ! Làm sao đầu óc toàn nghĩ linh tinh bậy bạ! Hắn làm sao có thể bị treo lên.
Bỗng, bên ngoài truyền đến tiếng "bình bịch", sau đó là kéo cửa.
Cửa gỗ lâu năm chịu không nổi hồi va chạm mà kêu kèn kẹt, trong nhà kho không gian kín mít phá lệ vang vọng.
Tần Hạ còn chưa kịp quay đầu đi xem, đã nghe tiếng chanh chua xa lạ lọt vào lỗ tai: "Ai ở đây!?"
"Bác Ngô, mau cứu cháu!"
Tần Hiệt như vớ được vàng vội la lên. Mà bóng dáng người mà chưa thấy người đã nghe được tiếng cũng dần xuất hiện ở trước cửa.
Bác Ngô đáy mắt đầy giận dữ, thế nhưng khoé mắt vừa chuyển liền thấy thân ảnh Tần Kha, sóng dữ thủy triều rốt cục rút đi, nhanh thoăn thoắt lộ ra vẻ mặt lấy lòng.
"Thì ra là cậu Tần Kha."
Bác Ngô vẻ mặt chân thành tha thiết, có chút khẩu âm địa phương: "Cậu Tần Kha vô đây làm chi nha? Dơ dáy này bác còn phải dọn dẹp một hồi."
"Cởi trói."
Tần Kha giống như không thèm bỏ lời nói âu yếm của bác Ngô này vào mắt, vừa mở miệng liền thiếu tấu.
Ngoài dự đoán bác Ngô rất là vui vẻ ngồi xuống giúp Tần Hiệt cởi trói, đáy mắt đều là tia mừng vui.
Sau khi đạt được tự do, Tần Hiệt khởi động cánh tay bị đè ngấn tê mỏi. Hắn đưa mắt nhìn bác Ngô, phát hiện bình thường người này chanh chua cực điểm, giờ phút này vẫn luôn từ khoé mắt đến đáy lòng cố ý tràn ra vẻ từ ái đến buồn nôn, càng đáng sợ chính là bà ta đang cố lấy lòng Tần Kha!
Hiển nhiên Tần Kha, Tần Hạ đều nhìn ra điểm khác thường này, nhưng Tần Kha người trong cuộc lấy làm hiển nhiên, Tần Hạ người ngoài cuộc thấy nhiều đã quen không cho rằng có gì bất ổn.
Không lẽ, chỉ mình hắn cảm thấy Tần Kha kỳ quái!?
Đúng lúc này, Tần Kha lại liếc Tần Hiệt một cái, không có ý gì hết, nhưng Tần Hiệt vẫn là cảm thấy không có gì mới là chân chính có gì!
"Nơi này sao có cái mạng nhện to như vậy ạ, bác Ngô." Tần Hạ dẫn trước một bước hỏi.
Bác Ngô là người giúp việc ở nhà cũ Tần gia, nghe được Tần Hạ nghi vấn cũng ngẩng đầu nhìn lên, vừa nhìn liền giật bắn, bà che miệng nói: "Ôi chao! Sao lại có cái mạng nhện to như này!"
Tần Hạ mở to mắt, khuôn mặt bầu bĩnh đầy vẻ ngây thơ non nớt: "Bác không biết ạ?"
"Không biết. Nơi này là nhà kho, không ở phạm vi hoạt động của bác." Bác Ngô nói, "Bình thường cũng không thấy ai ra vào... Không đúng, là ông Tần! Ông Tần thường tới!"
Ông nội thường đến nơi này? Ông đã sớm biết nơi này có một cái mạng nhện như vậy ư?
Bốn người cùng lúc im lặng, ngẩng đầu nhìn mạng nhện, nhìn thế nào cũng thấy nó như cái mạng nhện thông thường, mỗi tội to gấp bội cái thường mà thôi.
Không đúng! Tần Hiệt chợt nhớ đến, quay ngoắt mặt hét với Tần Kha: "Tần Kha! Mạng nhện này có phải có cái gì không tốt!"
Tần Kha rất bảo vệ Tần Hạ, ban nãy hắn không cho cô động thủ giúp mình cởi trói, không lẽ tơ nhện có độc? Hắn có phải sắp chết không!?
"Không có." Tần Kha nói: "Một cái mạng nhện thực bình thường."
Tần Hiệt không tin, vẫn luôn chất vấn: "Vậy sao mày không cho Tần Hạ giúp đỡ anh!?"
"Không thích." Tần Kha nhíu mày giống như mất hết kiên nhẫn mà phê bình: "Ồn ào."
Tần Hiệt cứng họng, đột nhiên cảm thấy uy áp nhàn nhạt.
"Được rồi, hai cậu chủ đừng cãi nhau nữa." Bác Ngô thấy bọn họ đối chọi mà khuyên nhủ, "Trở về nghỉ ngơi thôi, bên ngoài còn tiếp khách."
Mà một lời này thành công gọi tỉnh mọi người. Tần Hiệt lúc này mới phản ứng xong mà quay đầu hỏi: "Bác Ngô, bố mẹ chú thím cháu đâu? Em trai cháu đâu? Mọi người đi đâu rồi?"
Bác Ngô giật mình, hiển nhiên đáp: "Gia chủ không phải đều ở ngoài tiếp khách à?"
"À! Còn có Tần Lăng, đi tìm bạn gái rồi!" Bác Ngô đập tay.
Tần Hiệt mắng một câu "Thằng ranh" liền xoay người ra khỏi nhà kho. Tần Kha cũng dắt Tần Hạ đi ra ngoài.
Lúc hai người đi qua bác Ngô, dư quang cô đảo qua người đàn bà trung niên này, chỉ thấy trên khuôn mặt phúc hậu ấy vẫn luôn treo nụ cười hiền lành nhìn theo bọn họ rời đi. Nhưng không hiểu sau cô lại thấy hơi rùng mình.
Không đúng, người giúp việc này không đúng.
Ra khỏi nhà kho không khí cũng không tốt hơn là bao, hoàn toàn không cảm thấy thoát đi khỏi được cảm giác bí bách kia.
Tần Kha lấy dù dưới chân lên che cho hai người, ngoài trời vẫn đổ mưa như cũ.
"Chúng ta đi đâu ạ?" Tần Hạ hỏi Tần Kha: "Còn đi sảnh chính không ạ?"
Đã không còn bất kỳ nghi ngờ, cô hiện tại thực chắc chắn nơi này không bình thường, thời gian tựa hồ còn bị kéo dài ra rất nhiều.
"Chúng ta đi dạo." Tần Kha nhàn nhạt nói, dẫn cô đi vòng ra cổng sau.
"Tần Kha!"
Phía sau có người kêu một tiếng: "Anh muốn đi cùng!"
Bước chân Tần Kha vẫn không dừng lại, tiếp tục dẫn Tần Hạ xuyên qua làn mưa, đi về phía cổng phụ. Tần Hiệt thấy vậy cũng đuổi theo.
Quản Tần Kha tính tình quái dị làm gì, tính Tần Kha vốn là như thế, hắn lấy đại cục làm trọng, không để tâm là được!
"Chúng ta đi đâu nha Tần Hạ?" Biết hỏi Tần Kha không bằng hỏi không khí, Tần Hiệt lựa chọn hỏi Tần Hạ hiện diện có hơi mờ nhạt.
"Đi loanh quanh trong làng." Tần Hạ nói: "Buổi sáng tỉnh lại em nhìn thấy người đến kính viếng đều không đúng lắm. Bọn họ bước đi đờ đẫn, mà mùa hạ nắng chói chang, em nghĩ cho dù có đổ mưa, trước một hai tiếng ánh mặt trời cũng không nên quá mức yếu ớt."
Tần Hiệt gật gật đầu, tỏ vẻ hắn cũng mới nhận ra, nói thêm: "Sáng nay tỉnh lại liền không thấy bố mẹ chú thím, anh còn cho rằng nơi này chỉ có mình anh, sau lại bên ngoài bắt đầu dần có người đi ra đi vào, anh ban đầu còn đứng trông coi linh cữu, cảm thấy người đi lại không dứt, nhàm chán liền để ý kỹ mọi người... mới thấy được bọn họ đều không có mặt mũi!"
Tần Hiệt nói mà có chút thêm mắm dặm muối: "Nhưng anh cảm thấy bọn họ cứ như đều đang nhìn anh! Ngay cả quan tài bên cạnh, anh cảm thấy ông nội cũng đang nhìn chằm chằm mình! Chỉ là..."
Tần Hiệt nhìn Tần Hạ: "Tần Hạ, em còn nhớ đêm qua..."
"Anh Tần Hiệt nhìn ông nội trong quan tài chưa?" Tần Hạ hỏi.
"Không, anh không đi nhìn." Tần Hiệt lắc đầu. Xem ra đêm qua không phải do một mình anh tưởng tượng ra, vậy thuyết minh điều gì? Trong nhà thật sự có ma quỷ?
Tần Hiệt theo bản năng nhìn về phía Tần Kha.
Tần Kha sắc mặt bất biến, ánh mắt đăm đăm nhìn về một phía, cước bộ sớm đã dừng lại.
Tần Hạ và Tần Hiệt theo đó vọng qua đi, kinh ngạc phát hiện trong mưa có một người đang đứng dầm mưa.
"Đó nhà nhà ai?" Tần Hạ hỏi.
"Nhà trưởng thôn." Tần Hiệt không chút suy nghĩ liền báo ra cái tên.
Tần Hạ nghe vậy liền hỏi thêm: "Là ai vậy, anh Tần Hiệt quen không?"
"Chưa từng thấy qua." Tần Hiệt mờ mịt, không biết đối phương vì sao giữa trời mưa mịt mùng còn đứng im bất động như bị phạt đứng vậy.
Tần Hạ yên lặng đánh giá người kia. Cũng không biết đứng được bao lâu, làn da người nọ đã tái xám, quần áo ướt nhẹp, vẫn luôn đứng ở tư thế thẳng người cúi đầu, tóc rối tinh che khuất tầm mắt người nọ, ngũ quan tầm thường.
Cô liếc Tần Kha, không ngờ anh thế mà cũng đang nhìn mình.
Cổ họng Tần Hạ cứng đờ: "Làm... Làm sao vậy ạ?"
Tần Kha hơi nhếch môi, dúi vào tay Tần Hạ không biết lấy từ đâu ra một cục đá, ngữ khí bâng quơ: "Ném xem."
Tần Hạ còn chưa kịp kinh ngạc, Tần Hiệt đã nói: "Tự nhiên cầm đá ném người không phải là vô cớ gây sự à!?"
"Nhìn xem." Tần Kha nói: "Nó bình thường ư?"
Chỉ thấy viên đá to bằng lòng bàn tay bị ném ra một hình parabol nện trúng đầu người kia.
Tần Hạ ném xong đầy đầu mồ hôi lạnh. Cô biết thứ này không bình thường, nhưng dù sao nó cũng là hình người, lúc ném đá vẫn không nhịn được có chút run rẩy.
Tần Hiệt trố mắt yên tĩnh nhìn.
Chỉ thấy người nọ đang yên lặng đứng sau khi bị hòn đá nện vào đầu toàn thân chợt động một chút, cứng còng như là cỗ máy lâu ngày không bôi dầu.
Tần Hạ và Tần Hiệt: "!!" Nó động!
"Á khặc... khặc..."
'Người' nọ há miệng, phát ra âm thanh mơ hồ. Ngay lập tức, cơ thể không động cái đầu động, quay ngoắt nhìn về phía bọn họ, nếu là người bình thường làm ra tư thế này liền đi đời nhà ma, nhưng hiển nhiên 'người' nọ giống như đã sớm đi đời nhà ma rồi. Hắn "crắc crắc" cái cổ, mới đầu chậm chạp, sau lại dùng tốc độ như điên lao về phía Tần Hạ, tròng mắt đều trắng dã, cái mũi gãy đoạn, mồm răng lợi lởm chởm mang theo hơi thở hôi thối đến đòi mạng.
Tần Hạ chớp mắt, chân như trời trồng cắm trên đất không cách nào tránh đi, cổ tay chợt bị ai đó kéo lại, ngẩng đầu liền thấy mình lọt vào dưới ô Tần Hiệt.
Mắt thấy Tần Kha đem ô gập lại nắm trong tay như một cái vũ khí, dùng tốc độ nhanh như chớp đánh mạnh vào gáy 'người' kia, phát ra tiếng xương gãy "răng rắc" rợn người.
Bị đánh bất ngờ, 'người' nọ vô cùng tức giận. Vừa định quay đầu đánh trả lại, bả vai lại bị Tần Kha liên tiếp đánh vào. Động tác anh nhanh gọn cực kỳ, quyền cước không chút tiếc rẻ quất vào người nó đến nỗi tiếng xương cốt liên tục rời đứt đoạn "rắc rắc", trong cơn mưa yên tĩnh đầy ghê người...
Không nổi ba phút, 'người' kia đã bị đánh nằm liệt trên đất.
Cổ họng nó rít ra tiếng đau đớn, xương cốt gãy nát không đứng lên được không thể không đầu hàng.
Tần Kha rũ rũ ô, nửa người trên đã ướt hết. Anh lùi về sau bật ô, cúi đầu nhìn 'người' nằm trên đất, mắt lạnh xem nó rít gào.
"Này là gì? Xác sống?" Tần Hạ theo bản năng chạy vào dưới ô anh trai, ôm chặt cánh tay anh nhìn mà sợ.
"Đúng vậy." Tần Kha theo thói quen muốn xoa đầu Tần Hạ, ngặt nỗi một tay cầm ô một tay bị cô ôm chặt, chỉ có thể nhịn xuống, an ủi nói: "Hạ Hạ chớ sợ."
Lúc này, chỉ nghe xác sống nằm dưới đất kêu một tiếng: "Lạnh, lạnh... Nước sông lạnh quá, cứu con... mẹ ơi cứu con..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.