Chương 52: Chỉ có thể xin lỗi cô
Vân Nghê Thường
16/08/2021
**********
Chương 52: Chỉ có thể xin lỗi cô
Cảm ơn cô, thật cảm ơn cô, cô chủ, lương đối với tôi thực sự rất quan trọng.
Không thể để lỡ thêm một ngày nào nữa! Phí sinh hoạt của em trai và gia đình đều dựa vào chỗ này cả! Nếu có khó khăn gì, thì đến nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cô giải quyết. Đây là tấm lòng của Diệp Vãn Ninh.
Mẫn Mẫn liền cầm ly sữa trên khay trong tay lên:
Cô chủ, cô uống sữa trước đi, nghe thím Lý nói mang thai rất vất vả, cô chủ cần nghỉ ngơi thật nhiều vào! Cảm ơn cô, Mẫn Mẫn.
Diệp Vãn Ninh uống ly sữa Mẫn Mẫn đưa cho, cô mang thai gần đây luôn cảm thấy hay bị trào ngược dạ dày, giống như bây giờ.... sữa chỉ uống được mấy ngụm đã thôi rồi, cô liền đặt ở chiếc tủ cạnh đầu giường.
Diệp Vãn Ninh ngáp mấy cái, không ngờ người mang thai lại uể oải nhiều như vậy.... Cũng không biết tại sao, sau khi uống xong sữa, cô càng cảm thấy mệt, vừa nằm xuống một lát, liền chìm vào giấc ngủ rồi... Chuyện anh nói, điều phải làm tôi cũng đã làm rồi, vậy chuyện em trai tôi, có phải có thể?
Đêm hôm, nhân lúc thím Lý không để ý, Mẫn Mẫn lén lút chạy ra khỏi biệt thự, trong một quán cà phê vắng vẻ chờ đợi, mấy phút sau, một người đàn ông mặt áo gió màu đen, đội mũ lưỡi trai đi vào trong tiệm cà phê.
Người đàn ông nhận lấy túi hồ sơ Mẫn Mẫn chuyển cho trước, mở ra, bên trong xác nhận là có bản thiết kế mà anh ta muốn.
Ike gật đầu hài lòng:
Cô làm tốt lắm.
Vậy chuyện em trai tôi....
Theo như bố mẹ cô nói, phía bên trường học sáng nay đưa ra ý kiến rằng mong em trai cô nghỉ học Cô yên tâm, em trai cô sẽ không bị yêu cầu phải thôi học.
Ike đẩy một chiếc phong bì đến trước mặt Mẫn Mẫn:
Đây là tiền bịt miệng cô, học phí của em trai cô khá cao, cho dù được miễn toàn bộ, phần sinh hoạt phí cũng không thể xem nhẹ, mấy chục triệu này coi như là tiền bịt miệng tôi đưa cô, vừa hay cô cũng cần số tiền này phải không? lke sớm đã điều tra gia đình của họ, nghèo khổ là khó khăn lớn nhất của bọn họ!
Tôi không thể nhận tiền của anh, loại chuyện này tôi chỉ làm một lần, cũng chỉ có duy nhất lần này!
Mẫn Mẫn vô cùng ăn năn, nhưng vì em trai, cô cũng không còn cách nào khác.
Vậy đây coi như là tiền bịt miệng lần này.
Ike không hề để tâm, vì có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai l
Hơn nữa, nhiệm vụ này của cô vẫn chưa hoàn thành hết, đây chỉ là một phần thôi.
Mẫn Mẫn kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn gương mặt không đứng đần của người đàn ông đổi diện
Anh... ý anh là, tôi vẫn phải làm việc giúp anh?
Vì em trai cô.... cô không được phép lựa chọn... yên tâm đi. Chuyện lần này đối với cô dễ như trở bàn tay thôi.
Ike lấy trong túi ra một túi hồ sơ giống ý như cái kia, đầy lại trước mặt Mẫn Mẫn.
Đây là cái gì?
Mẫn Mẫn không hiểu hỏi. lke nở nụ cười thần bỉ đáng sợ
Đây mới là tác phẩm thiết kế của cô ta trong cuộc thi này!
Mẫn Mẫn biết, trong này chắc chắn không phải thứ gì tốt đẹp, cô do dự đem thứ đó cất vào trong ba lô.
Cô nhớ lấy, nếu như trong cuộc thi tôi không thấy tác phẩm thiết kế này, kết cục của em trai cô sẽ rất thảm đỏ! Tôi, tôi biết rồi.
Mẫn Mẫn cảm thấy da đầu như bị tê cứng, vì em trai, cô cũng chỉ có thể xin lỗi cô chủ!
Ngày cuộc thi diễn ra đúng như đã định, Diệp Vãn Ninh không ngờ hôm nay cô lại dậy muộn!
Mẫn Mẫn
Xem thời gian trên đồng hồ báo thức, đã sắp 9 giờ rồi, 9 giờ 15 phút là cuộc thi bắt đầu, cô chỉ có thời gian là 15 phút
Chương 52: Chỉ có thể xin lỗi cô
Cảm ơn cô, thật cảm ơn cô, cô chủ, lương đối với tôi thực sự rất quan trọng.
Không thể để lỡ thêm một ngày nào nữa! Phí sinh hoạt của em trai và gia đình đều dựa vào chỗ này cả! Nếu có khó khăn gì, thì đến nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cô giải quyết. Đây là tấm lòng của Diệp Vãn Ninh.
Mẫn Mẫn liền cầm ly sữa trên khay trong tay lên:
Cô chủ, cô uống sữa trước đi, nghe thím Lý nói mang thai rất vất vả, cô chủ cần nghỉ ngơi thật nhiều vào! Cảm ơn cô, Mẫn Mẫn.
Diệp Vãn Ninh uống ly sữa Mẫn Mẫn đưa cho, cô mang thai gần đây luôn cảm thấy hay bị trào ngược dạ dày, giống như bây giờ.... sữa chỉ uống được mấy ngụm đã thôi rồi, cô liền đặt ở chiếc tủ cạnh đầu giường.
Diệp Vãn Ninh ngáp mấy cái, không ngờ người mang thai lại uể oải nhiều như vậy.... Cũng không biết tại sao, sau khi uống xong sữa, cô càng cảm thấy mệt, vừa nằm xuống một lát, liền chìm vào giấc ngủ rồi... Chuyện anh nói, điều phải làm tôi cũng đã làm rồi, vậy chuyện em trai tôi, có phải có thể?
Đêm hôm, nhân lúc thím Lý không để ý, Mẫn Mẫn lén lút chạy ra khỏi biệt thự, trong một quán cà phê vắng vẻ chờ đợi, mấy phút sau, một người đàn ông mặt áo gió màu đen, đội mũ lưỡi trai đi vào trong tiệm cà phê.
Người đàn ông nhận lấy túi hồ sơ Mẫn Mẫn chuyển cho trước, mở ra, bên trong xác nhận là có bản thiết kế mà anh ta muốn.
Ike gật đầu hài lòng:
Cô làm tốt lắm.
Vậy chuyện em trai tôi....
Theo như bố mẹ cô nói, phía bên trường học sáng nay đưa ra ý kiến rằng mong em trai cô nghỉ học Cô yên tâm, em trai cô sẽ không bị yêu cầu phải thôi học.
Ike đẩy một chiếc phong bì đến trước mặt Mẫn Mẫn:
Đây là tiền bịt miệng cô, học phí của em trai cô khá cao, cho dù được miễn toàn bộ, phần sinh hoạt phí cũng không thể xem nhẹ, mấy chục triệu này coi như là tiền bịt miệng tôi đưa cô, vừa hay cô cũng cần số tiền này phải không? lke sớm đã điều tra gia đình của họ, nghèo khổ là khó khăn lớn nhất của bọn họ!
Tôi không thể nhận tiền của anh, loại chuyện này tôi chỉ làm một lần, cũng chỉ có duy nhất lần này!
Mẫn Mẫn vô cùng ăn năn, nhưng vì em trai, cô cũng không còn cách nào khác.
Vậy đây coi như là tiền bịt miệng lần này.
Ike không hề để tâm, vì có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai l
Hơn nữa, nhiệm vụ này của cô vẫn chưa hoàn thành hết, đây chỉ là một phần thôi.
Mẫn Mẫn kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn gương mặt không đứng đần của người đàn ông đổi diện
Anh... ý anh là, tôi vẫn phải làm việc giúp anh?
Vì em trai cô.... cô không được phép lựa chọn... yên tâm đi. Chuyện lần này đối với cô dễ như trở bàn tay thôi.
Ike lấy trong túi ra một túi hồ sơ giống ý như cái kia, đầy lại trước mặt Mẫn Mẫn.
Đây là cái gì?
Mẫn Mẫn không hiểu hỏi. lke nở nụ cười thần bỉ đáng sợ
Đây mới là tác phẩm thiết kế của cô ta trong cuộc thi này!
Mẫn Mẫn biết, trong này chắc chắn không phải thứ gì tốt đẹp, cô do dự đem thứ đó cất vào trong ba lô.
Cô nhớ lấy, nếu như trong cuộc thi tôi không thấy tác phẩm thiết kế này, kết cục của em trai cô sẽ rất thảm đỏ! Tôi, tôi biết rồi.
Mẫn Mẫn cảm thấy da đầu như bị tê cứng, vì em trai, cô cũng chỉ có thể xin lỗi cô chủ!
Ngày cuộc thi diễn ra đúng như đã định, Diệp Vãn Ninh không ngờ hôm nay cô lại dậy muộn!
Mẫn Mẫn
Xem thời gian trên đồng hồ báo thức, đã sắp 9 giờ rồi, 9 giờ 15 phút là cuộc thi bắt đầu, cô chỉ có thời gian là 15 phút
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.