Chương 150: Chúng ta, kết thúc rồi
Vân Nghê Thường
15/09/2021
**********
“Bây giờ anh không tức giận nữa đúng không?” Lạc Vận Nhi lập tức chuyển buồn thành vui, “Đúng là không giận nữa chứ? Đúng không đúng không?” “Thật" Lang Yên gật đầu, “Vì em mà anh bỏ hết công việc nhanh chóng đến đây, anh không phải là đến để nhìn em khóc. “Anh chưa hoàn thành nhiệm vụ đã chạy đến đây à?" Lạc Vận Nhi lập tức dùng mu bàn tay cẩn thận lau đi nước mắt còn đọng trên mặt, "Vậy em không khóc nữa, em không khóc nữa!” Cô ta thút thít cái mũi đã ửng hồng, lớp trang điểm cũng đã nhòe nhoẹt “Như thế mới đúng chứ." Lang Yên cúi đầu hồn cô ta, sau đó hạ thấp ghế lái, "Anh cũng đã đến rồi, đương nhiên cũng phải có quả ngọt để ăn chứ." “Yên... anh hư quá, một giây trước còn hung dữ với em!” Lạc Vận Nhi dựa vào bả vai anh ta, trong lòng lại đang tính toán điều khác. “Em không thích anh như thế này à? Chẳng nhẽ muốn anh tiếp tục hung dữ với em?” Nói thật lòng, anh ta đúng là rất tức giận, nhưng có giận hơn nữa, cũng không giải quyết được vấn đề gì “Đương nhiên là không được dữ với em, anh có thể hung dữ với bất cứ người nào, nhưng không được dữ với em, có được không?” Lạc Vận Nhi đáng thương giơ tay níu chặt áo khoác của anh, đôi mắt mơ màng khiến người khác không thể không thương xót! "Được, anh đồng ý với em. Anh đâu nỡ từ chối bất cứ yêu cầu nào của cô? “Yên, em biết mà, anh luôn tốt với em nhất!” Lạc Vận Nhi giả vờ dáng vẻ vui mừng không thôi, ngẩng đầu chủ động hôn Lang Yên, "Yên, cho dù em làm sai cái gì, anh đều phải đứng về phía em, được không? Em đã không còn gì nữa, em chỉ có anh... chỉ có anh mà thô
Nhìn đôi mắt ngập nước của cô ta, đôi mắt xinh đẹp ửng đỏ lên vì khóc khiến anh hơi sững sờ. Anh giơ tay khẽ lau đi nước mắt của cô, sau đó lên tiếng: “Đừng khóc nữa, anh đồng ý với em, không phải đã nói là không được khóc nữa rồi à?” “Em không khóc... không khóc nữa... Lạc Vận Nhi thút thít, hết khóc lại cười nhào vào trong lòng Lang Yên, Yên, anh là tốt nhất, em thích anh nhất đó!”
Cô ta giơ tay chủ động choàng lên cổ anh, sau đó tự dâng lên đôi môi ngọt ngào của mình... "Um... um... Yên..."
Lang Yên ôm chặt vòng eo thon nhỏ của cô ta, “Ôm chặt anh... “Ưm... dịu dàng với em nhé." Quăng cho Lang Yên một ánh mất khiêu gợi, Lạc Vận Nhi lại nở nụ cười. Lang Yên không hề chú ý đến, nụ cười này lại thẩm độc vô cùng. người phụ nữ anh ta yêu giống như con bọ ngựa cái sẽ từng chút một ăn tươi nuốt sống anh ta l
Diệp Vãn Ninh được Lục Thừa Tiêu bể ra khỏi phòng tắm, cơ thể sớm đã vô lực của cô xụi lơ trong vòm ngực rắn chắc của anh.
Trên da thịt trắng ngần còn lưu lại những vết đỏ rực như dâu tây nho nhỏ, đây đều là kiệt tác của người đàn ông đang bể cô!
Ngay cả sức lực để mở mắt ra cô cũng không có... Anh ngậm chặt cánh môi cô, Diệp Vãn Ninh khẽ lên tiếng: “Em mệt quá... ưm... “Mệt rồi à? Hôm nay anh không tính sẽ tha cho em, em tốt nhất là chuẩn bị sẵn tâm lý... “Em mệt lắm, để cho em ngủ... Toàn thân cô mềm nhũn vô lực, căn bản không có sức để đứng dậy, nhưng anh lại giống như không biết mệt mỏi là gì, kéo cô muốn hết lần này đến lần khác! “Em không cần động, để anh động là được. Anh khẽ giương khỏe môi, lại muốn giở trò xấu với cô lần nữa... “Ưm.” Cô vô lực nghênh đón anh, cắn chặt môi dưới, khẽ thở dốc, “Thừa Tiêu... ưm...
Lục Thừa Tiêu lại cong khỏe môi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang nhắm chặt hai mắt của cô, giơ tay khẽ vỗ về, cúi đầu ngậm lấy cánh môi cô gặm cắn.
Kèm theo với động tác nhấp nhô của anh, từ khóe mắt cô ánh lên những giọt nước lóng lánh...
Qua đêm nay, bọn họ sẽ trở thành người xa lạ đúng không? Cho dù mệt mỏi thế nào, cho dù toàn thân không có chút sức lực nào, nhưng cô lại rất thích sự dịu dàng bày giờ của anh.
Lục Thừa Tiêu không hề nghỉ ngơi, mà chu đảo dùng khăn ẩm thay cô lau đi sự nhớp nháp trên cơ thể động tác của anh rất nhẹ nhàng, giống như đang bảo vệ thứ quý giá nhất trên đời, Diệp Vãn Ninh lại cảm nhận được con tim đang nhức nhối không thôi...
Lục Thừa Tiêu chú ý đến những giọt nước mắt lỏng lánh ở khóe mắt cô, giơ tay lau giúp cô, sau đó thì thầm bên tại cô: "Qua đêm nay, làm Lục phu nhân cho tốt, không có ai có thể kéo em xuống khỏi vị trí này, bao gồm cả anh
Diệp Vãn Ninh hơi sững sờ thứ cô muốn không chỉ là vị trí Lục phu nhân, thứ cô muốn... anh chưa từng cho cô! Sự nhẫn tâm của anh, sự lạnh lùng cùng với tàn nhẫn của anh, cô đều đã được lĩnh giáo hết thảy, cách không để con tim chịu tổn thương lần nữa, chính là bảo vệ tốt chính mình, rời xa anh!
Anh ôm chặt cô vào lòng, ham muốn chiếm giữ nhìn chăm chú khuôn mặt ửng hồng của cô...
Cô ở trong lòng anh, những mệt mỏi của anh mấy ngày này như được dội rửa hết thảy... Mãi đến sáng sớm hôm sau, trước nay giấc ngủ của anh vẫn luôn chập chờn bây giờ lại có thể ngủ say đến vậy.
Diệp Vãn Ninh ngắm mãi khuôn mặt tuấn tú của anh hồi lâu, cô giơ tay vuốt nhẹ từng đường nét trên gương mặt ấy, từng giọt nước mắt tí tách chảy xuống... “Tạm biệt, Lục Thừa Tiêu. Hy vọng chuyện anh đã đồng ý với em, có thể nói được làm được." Cô mấp máp bờ môi mịn màng, nhưng lại giống như không phát ra tiếng, cô chìa tay giữ chặt cánh mũi mình, ngắn lại tiếng khóc sụt sùi, cẩn thận từng ly từng tý rời khỏi vòm ngực anh, giữa hai chân vẫn còn ê ẩm đau, nhưng cô lại không thể không rời đi.
Cô nhếch nhác chìa tay nhặt chiếc áo sơ mi đang nằm trên sàn, mặc chiếc sơ mi màu trắng của anh lên người xong, khoác áo ngoài, chỉnh sửa tóc tai, sau đó rút đơn ly hôn đã được ký sẵn từ trong túi ra, cô lấy hết dũng khí đặt đơn ly hôn lên trên chiếc bàn thủy tinh.
Một giọt nước mắt trong suốt im ắng như tờ chảy xuống... “Chúng ta, kết thúc rồi, mà em... cũng được tự do” Cô khẽ lẩm bẩm, dùng mu bàn tay qua quýt gạt đi nước mắt, sau đó xoay người đi về phía cửa phòng nghỉ.
Cô gượng gạo mở cửa, quay đầu nhìn anh vẫn đang say giấc nồng lần nữa... “Chúc anh hạnh phúc. Cô khẽ nở nụ cười, nhưng lại giống như mếu máo khóc vậy, cô chầm chậm đóng cửa lại, vào khoảnh khắc nước mắt lại tuôn rơi lần nữa, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.
Đi về phía cửa chính của tập đoàn Đế Thịnh, sau khi bước qua cửa, cô nhìn thấy một chiếc xe màu đen tuyền đang được đậu ngay dưới tòa nhà tập đoàn Đế Thịnh.
Một bóng người thon dài bước ra khỏi xe... “Trình Tân... Diệp Vãn Ninh không ngờ rằng cậu ấy sẽ xuất hiện ở đây. “Rất ngạc nhiên đúng không? Nhanh lên xe đi, tớ đưa cậu đến nhà bà nội Lục đón bé con, tớ đã sắp xếp ổn thỏa chỗ ở cho cậu rồi, ngoại trừ tớ và bà nội Lục, thì chỉ có mình Hạ Nghi Tâm biết."
“Bây giờ anh không tức giận nữa đúng không?” Lạc Vận Nhi lập tức chuyển buồn thành vui, “Đúng là không giận nữa chứ? Đúng không đúng không?” “Thật" Lang Yên gật đầu, “Vì em mà anh bỏ hết công việc nhanh chóng đến đây, anh không phải là đến để nhìn em khóc. “Anh chưa hoàn thành nhiệm vụ đã chạy đến đây à?" Lạc Vận Nhi lập tức dùng mu bàn tay cẩn thận lau đi nước mắt còn đọng trên mặt, "Vậy em không khóc nữa, em không khóc nữa!” Cô ta thút thít cái mũi đã ửng hồng, lớp trang điểm cũng đã nhòe nhoẹt “Như thế mới đúng chứ." Lang Yên cúi đầu hồn cô ta, sau đó hạ thấp ghế lái, "Anh cũng đã đến rồi, đương nhiên cũng phải có quả ngọt để ăn chứ." “Yên... anh hư quá, một giây trước còn hung dữ với em!” Lạc Vận Nhi dựa vào bả vai anh ta, trong lòng lại đang tính toán điều khác. “Em không thích anh như thế này à? Chẳng nhẽ muốn anh tiếp tục hung dữ với em?” Nói thật lòng, anh ta đúng là rất tức giận, nhưng có giận hơn nữa, cũng không giải quyết được vấn đề gì “Đương nhiên là không được dữ với em, anh có thể hung dữ với bất cứ người nào, nhưng không được dữ với em, có được không?” Lạc Vận Nhi đáng thương giơ tay níu chặt áo khoác của anh, đôi mắt mơ màng khiến người khác không thể không thương xót! "Được, anh đồng ý với em. Anh đâu nỡ từ chối bất cứ yêu cầu nào của cô? “Yên, em biết mà, anh luôn tốt với em nhất!” Lạc Vận Nhi giả vờ dáng vẻ vui mừng không thôi, ngẩng đầu chủ động hôn Lang Yên, "Yên, cho dù em làm sai cái gì, anh đều phải đứng về phía em, được không? Em đã không còn gì nữa, em chỉ có anh... chỉ có anh mà thô
Nhìn đôi mắt ngập nước của cô ta, đôi mắt xinh đẹp ửng đỏ lên vì khóc khiến anh hơi sững sờ. Anh giơ tay khẽ lau đi nước mắt của cô, sau đó lên tiếng: “Đừng khóc nữa, anh đồng ý với em, không phải đã nói là không được khóc nữa rồi à?” “Em không khóc... không khóc nữa... Lạc Vận Nhi thút thít, hết khóc lại cười nhào vào trong lòng Lang Yên, Yên, anh là tốt nhất, em thích anh nhất đó!”
Cô ta giơ tay chủ động choàng lên cổ anh, sau đó tự dâng lên đôi môi ngọt ngào của mình... "Um... um... Yên..."
Lang Yên ôm chặt vòng eo thon nhỏ của cô ta, “Ôm chặt anh... “Ưm... dịu dàng với em nhé." Quăng cho Lang Yên một ánh mất khiêu gợi, Lạc Vận Nhi lại nở nụ cười. Lang Yên không hề chú ý đến, nụ cười này lại thẩm độc vô cùng. người phụ nữ anh ta yêu giống như con bọ ngựa cái sẽ từng chút một ăn tươi nuốt sống anh ta l
Diệp Vãn Ninh được Lục Thừa Tiêu bể ra khỏi phòng tắm, cơ thể sớm đã vô lực của cô xụi lơ trong vòm ngực rắn chắc của anh.
Trên da thịt trắng ngần còn lưu lại những vết đỏ rực như dâu tây nho nhỏ, đây đều là kiệt tác của người đàn ông đang bể cô!
Ngay cả sức lực để mở mắt ra cô cũng không có... Anh ngậm chặt cánh môi cô, Diệp Vãn Ninh khẽ lên tiếng: “Em mệt quá... ưm... “Mệt rồi à? Hôm nay anh không tính sẽ tha cho em, em tốt nhất là chuẩn bị sẵn tâm lý... “Em mệt lắm, để cho em ngủ... Toàn thân cô mềm nhũn vô lực, căn bản không có sức để đứng dậy, nhưng anh lại giống như không biết mệt mỏi là gì, kéo cô muốn hết lần này đến lần khác! “Em không cần động, để anh động là được. Anh khẽ giương khỏe môi, lại muốn giở trò xấu với cô lần nữa... “Ưm.” Cô vô lực nghênh đón anh, cắn chặt môi dưới, khẽ thở dốc, “Thừa Tiêu... ưm...
Lục Thừa Tiêu lại cong khỏe môi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang nhắm chặt hai mắt của cô, giơ tay khẽ vỗ về, cúi đầu ngậm lấy cánh môi cô gặm cắn.
Kèm theo với động tác nhấp nhô của anh, từ khóe mắt cô ánh lên những giọt nước lóng lánh...
Qua đêm nay, bọn họ sẽ trở thành người xa lạ đúng không? Cho dù mệt mỏi thế nào, cho dù toàn thân không có chút sức lực nào, nhưng cô lại rất thích sự dịu dàng bày giờ của anh.
Lục Thừa Tiêu không hề nghỉ ngơi, mà chu đảo dùng khăn ẩm thay cô lau đi sự nhớp nháp trên cơ thể động tác của anh rất nhẹ nhàng, giống như đang bảo vệ thứ quý giá nhất trên đời, Diệp Vãn Ninh lại cảm nhận được con tim đang nhức nhối không thôi...
Lục Thừa Tiêu chú ý đến những giọt nước mắt lỏng lánh ở khóe mắt cô, giơ tay lau giúp cô, sau đó thì thầm bên tại cô: "Qua đêm nay, làm Lục phu nhân cho tốt, không có ai có thể kéo em xuống khỏi vị trí này, bao gồm cả anh
Diệp Vãn Ninh hơi sững sờ thứ cô muốn không chỉ là vị trí Lục phu nhân, thứ cô muốn... anh chưa từng cho cô! Sự nhẫn tâm của anh, sự lạnh lùng cùng với tàn nhẫn của anh, cô đều đã được lĩnh giáo hết thảy, cách không để con tim chịu tổn thương lần nữa, chính là bảo vệ tốt chính mình, rời xa anh!
Anh ôm chặt cô vào lòng, ham muốn chiếm giữ nhìn chăm chú khuôn mặt ửng hồng của cô...
Cô ở trong lòng anh, những mệt mỏi của anh mấy ngày này như được dội rửa hết thảy... Mãi đến sáng sớm hôm sau, trước nay giấc ngủ của anh vẫn luôn chập chờn bây giờ lại có thể ngủ say đến vậy.
Diệp Vãn Ninh ngắm mãi khuôn mặt tuấn tú của anh hồi lâu, cô giơ tay vuốt nhẹ từng đường nét trên gương mặt ấy, từng giọt nước mắt tí tách chảy xuống... “Tạm biệt, Lục Thừa Tiêu. Hy vọng chuyện anh đã đồng ý với em, có thể nói được làm được." Cô mấp máp bờ môi mịn màng, nhưng lại giống như không phát ra tiếng, cô chìa tay giữ chặt cánh mũi mình, ngắn lại tiếng khóc sụt sùi, cẩn thận từng ly từng tý rời khỏi vòm ngực anh, giữa hai chân vẫn còn ê ẩm đau, nhưng cô lại không thể không rời đi.
Cô nhếch nhác chìa tay nhặt chiếc áo sơ mi đang nằm trên sàn, mặc chiếc sơ mi màu trắng của anh lên người xong, khoác áo ngoài, chỉnh sửa tóc tai, sau đó rút đơn ly hôn đã được ký sẵn từ trong túi ra, cô lấy hết dũng khí đặt đơn ly hôn lên trên chiếc bàn thủy tinh.
Một giọt nước mắt trong suốt im ắng như tờ chảy xuống... “Chúng ta, kết thúc rồi, mà em... cũng được tự do” Cô khẽ lẩm bẩm, dùng mu bàn tay qua quýt gạt đi nước mắt, sau đó xoay người đi về phía cửa phòng nghỉ.
Cô gượng gạo mở cửa, quay đầu nhìn anh vẫn đang say giấc nồng lần nữa... “Chúc anh hạnh phúc. Cô khẽ nở nụ cười, nhưng lại giống như mếu máo khóc vậy, cô chầm chậm đóng cửa lại, vào khoảnh khắc nước mắt lại tuôn rơi lần nữa, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.
Đi về phía cửa chính của tập đoàn Đế Thịnh, sau khi bước qua cửa, cô nhìn thấy một chiếc xe màu đen tuyền đang được đậu ngay dưới tòa nhà tập đoàn Đế Thịnh.
Một bóng người thon dài bước ra khỏi xe... “Trình Tân... Diệp Vãn Ninh không ngờ rằng cậu ấy sẽ xuất hiện ở đây. “Rất ngạc nhiên đúng không? Nhanh lên xe đi, tớ đưa cậu đến nhà bà nội Lục đón bé con, tớ đã sắp xếp ổn thỏa chỗ ở cho cậu rồi, ngoại trừ tớ và bà nội Lục, thì chỉ có mình Hạ Nghi Tâm biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.