Chương 72: Cố tình gây khó dễ
Vân Nghê Thường
16/08/2021
**********
Chương 72: Cố tình gây khó dễ
Vậy chúng ta phải làm sao?
Người đàn ông lập tức lấy từ cạnh túi áo khoác ra một khẩu súng màu đen bóng loáng, lên đạn trong mấy giây, sau khi kéo cò, anh ta liền kéo mở cửa xe công vụ!
Một người đàn ông khác trong xe giữ chặt thắt lưng da của anh ta, anh ta nghiêng người ra khỏi cửa xe, giơ súng về phía Lục Thừa Tiêu bắt đầu bắn
Khi anh ta nổ phát súng đầu tiên, trên các tuyến đường giao nhau lần lượt xuất hiện những chiếc xe giống y hệt xe của Lục Thừa Tiêu, ba người đàn ông không kịp nhìn, đờ đẫn nhìn mấy chiếc xe không có gì khác nhau này, bọn họ chỉ có thể thông qua bức ảnh để phân biệt, nhưng tốc độ xe quá nhanh, căn bản khó mà nhìn rõ!
Pång....... pång.......
Cùng theo tiếng súng giảm thanh, người đàn ông nghiêng người ra khỏi xe ngã xuống đất
Thủ Hắc dẫn theo người chặn xung quanh chiếc xe công vụ màu đen, đến khi nó bị ép đến không còn đường lui, xe công vụ phanh không kịp, đụng vào chiếc xe đẳng trước, hai người trong xe thấy tình hình không ổn, lập tức ấn nút khẩn cấp, đem tin này truyền về phía Lang Hiếu, ngay tức khác chỉ nghe thấy hai tiếng súng lanh lảnh lần nữa, bọn họ tự sát
Đợi đến khi Thủ Hắc dẫn người đuổi đến, trên xe đã không còn bất cứ ai sống sót
Vén áo trên cánh tay bọn họ lên.
Vâng.
Mấy chàng trai được huần luyện chuyên nghiệp nhận lệnh lập tức liền kéo tay áo của hai người còn lại trong xe lên, quả nhiên xuất hiện một con sói đang chạy, đây là biểu tượng đặc trưng của Lang Hiếu, nhưng chỉ cần là đàn em sống chết trung thành với ông ta, đều sẽ có một kí hiệu như vậy!
Tặc tặc.
Kano cười nhạo hai thằng nhãi vô dụng này:
Chẳng nhẽ người dưới tay Lang Hiệu đều là loại vô dụng thế này à? Bọn này giống như miếng đậu vậy, bóp phát là nát.
Kano toàn thân lạnh lùng bước vào xe, đột nhiên nghe thấy mấy tiếng “tít tít tít.....
Đáng chết, đem người của anh rút về Lục Thừa Tiêu ở cách đó không xa ra lệnh.
Kano lúc này mới nhận ra trong xe lắp thứ gì! Anh lập tức hạ lệnh rút lui, khi anh và mấy anh chàng chạy ra ngoài cửa xe, trong phút chốc cả chiếc xe biến thành tro bụi.
Kano còn chưa kịp thoát hẳn ra ngoài, phần lưng liền bị bỏng! Còn hai chàng trai kia may mắn thoát khỏi....
Lục Thừa Tiêu chau mày nhìn đàn em vừa khinh địch, không khỏi lạnh lùng lên tiếng:
Anh nghĩ anh có mấy cái mạng hả? Cậu chủ, là... là tôi khinh địch rồi!
Anh cũng không ngờ bọn chúng lại còn chừa lại một món đòn như vậy!
Anh chăm chú nhìn Kano đang nằm trên cáng cứu thương:
Tôi không hy vọng có lần sau.
Khinh địch, đây là lỗi nghiêm trọng nhất, cũng là lỗi có thể tránh nhất! Mà anh ta, đàn em theo anh gần chục năm, lại phạm phải lỗi y hệt Thủ Dũng, chỉ có sức mạnh không có mưu trí
Vâng, cậu chủ! Bảo đảm sẽ không có lần sau! Kano yếu ớt vẫn dùng giọng nói có nội lực đáp.
Lang Hiếu! Đáng chết!
Lục Thừa Tiêu chửi thề một tiếng, ngồi lại vào xe thể thao, lái về hướng công ty chi nhánh. Rất rõ ràng, anh ở đâu, người của Lang Hiệu sẽ theo đến đó, mà những người này, anh sẽ từ từ trừ khử từng người một, sau đó sẽ đem tất cả tặng lại cho Lang Hiếu!
Sáng hôm sau, Diệp Vãn Ninh vừa mới tỉnh dậy liền nhận được điện thoại của Cổ Vũ Xuyên.
Anh?
Vãn Ninh, còn đang ngủ à?
Nghe thấy giọng cô còn đang ngái ngủ:
Xem ra vẫn chưa dậy, cuộc điện thoại này của anh hình như gọi hơi sớm!
Diệp Vãn Ninh cười thành tiếng:
Đâu có, anh, em vừa mới dậy, gần đây hơi ham ngủ, có chuyện gì không ạ?
Giọng Cổ Vũ Xuyên lại vang lên:
Không có chuyện thì không được tìm em nói chuyện à?
Đương nhiên không phải rồi, anh muốn tìm em nói gì, mời cứ nói! Trước kia ở trường, đàn anh rất quan tâm đến cô, phần ân tình này, cô nói sao cũng phải đáp lại!
Ha ha ha ha ha ha.
Cổ Vũ Xuyên ở đầu dây bên kia lập tức cười phá lên: Hôm nay anh thực sự là có việc tìm em. Anh, anh nói đi, giúp được em nhất định sẽ giúp.
Trong lòng Diệp Vãn Ninh, Cổ Vũ Xuyên như anh trai mình vậy, thời gian ở trường học, anh dành cho mình rất nhiều sự quan tâm, hiện tại cô tạm thời nghỉ học, anh vẫn rất quan tâm cô.
Là thế này, mẹ anh sắp sinh nhật rồi, anh định tặng bà ấy một bộ trang sức làm quà sinh nhật, nhưng em cũng biết..... Anh về mặt này hoàn toàn không giỏi, hơn nữa suy nghĩ của phụ nữ khá tinh tế, đám đàn ông như anh làm sao có thể chọn được món quà sinh nhật vừa lòng mẹ anh được!
Cho nên.... anh muốn nhờ em giúp a?
Cổ Vũ Xuyên ở đầu dây bên kia tỏ ra cực kỳ bối rối:
Đúng vậy! Anh định nhờ em giúp anh chọn một bộ, tiện mời em ăn cơm để cảm ơn.
Chọn trang sức tất nhiên được, nhưng không cần đặc biệt cảm ơn em rồi mời em ăn cơm đâu.
Em không chịu nể mặt sao? Cổ Vũ Xuyên trêu Diệp Vãn Ninh: Chẳng nhẽ chuẩn bị ăn cơm cùng tổng giám đốc Lục
Diệp Vãn Ninh lập tức phủ nhận:
Không phải, nếu anh đã nói vậy rồi, vậy em không khách sáo nữa, cảm ơn bữa cơm của anh trước! Cổ Vũ Xuyên ở đầu dây bên kia bật cười lần nữa, hôm nay tâm trạng anh cực kỳ tốt.
Vậy đợi anh làm xong chuyện đang dở, khoảng 2 giờ đến đón em, em thấy được không? Vâng, tất nhiên được ạ! Bây giờ em suốt ngày ở nhà cũng không có việc gì làm, ra ngoài đi lại cũng tốt. Diệp Vãn Ninh đưa tay xoa nhẹ chiếc bụng bầu 5 tháng của mình.
Phụ nữ mang thai cũng phải đi lại vận động nhiều chút, có lợi cho sức khỏe.
Vậy quyết định vậy đi! Anh đi họp trước đây, em gái, chiều gặp.
Vâng, bye bye anh.
Ngắt điện thoại xong, Diệp Vãn Ninh vừa ra khỏi phòng ngủ chính, liền nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ ở trong phòng khách vọng lại
Cà phê này hoàn toàn không có mùi vị của cà phê, định để tôi uống bị đau bụng à?
Cô Lạc, đây…... đây là cà phê hòa tan, hoàn toàn là dựa theo tỉ lệ để pha, cái này.... sao có thể không có mùi vị được a?
Cà phê hòa tan cao cấp, cho dù cách xa mấy mét, cũng có thể ngửi thấy mùi hương này!
Tiểu Ngư cúi đầu nhìn mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, cô biết Lạc Vận Nhì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình, nhưng cô không sao ngờ được cô ta lại hằng ngày hết lần này đến lần khác tìm cô gây rắc rối!
Tôi từng nói tôi muốn uống cà phê hòa tan à?
Lạc Vận Nhi khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ thoải mái hoàn toàn trái ngược với hành động bây giờ!
Vậy cô... muốn uống gì?
Tiểu Ngư thầm thở dài, cô chỉ là người ở, lời chủ nói cô đương nhiên phải nghe theo.
Cô không biết dùng máy xay cà phê, cà phê hạt à?
Dạ biết.
Mấy ngày trước thím Lý dạy cô rồi.
Nếu đã biết, vậy còn ngây ra đó làm gì?
Tôi, đi ngay.
Tiểu Ngư lập tức chạy nhanh về phía phòng bếp.
Diệp Vãn Ninh lặng lẽ không lên tiếng, đứng trên tầng hai nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra trong phòng khách, cô chỉ có thể bảo vệ Tiểu Ngư trong thời gian ngắn, chỉ cần Lạc Vận Nhi vẫn còn trong ngôi nhà này, vậy thì Tiểu Ngư và những người giúp việc khác đều bị cô ta ngây khó dễ
Cô phải nghĩ ra cách mới được...
Trong lúc Diệp Vãn Ninh đang suy nghĩ, Tiểu Ngư đã nhanh chóng bê cà phê đi vào phòng khách lần nữa.
Cô, cô Lạc, cô thử xem...
Tiểu Ngư cách Lạc Vận Nhi mấy mét, hai tay bưng cà phê đi tới.
Gần lại chút! Cô cách xa như vậy, tôi làm sao lấy được? Cô có phép tắc không thế?
Vâng.
Tiểu Ngư tiến lại gần Lạc Vận Nhi mấy bước, Lạc Vận Nhi nhìn cà phê cô bưng lên lần này.
Ừm, cũng tàm tạm.
Lạc Vận Nhi đưa tay chuẩn bị nhận lấy ly cà phê.
Khi Tiểu Ngư thở phào một hơi, Lạc Vận Nhi đột nhiên kinh hãi kêu lên, ly cà phê theo đó rơi xuống đất lần nữa, cà phê nóng bỏng vừa pha xong đổ hết lên cánh tay của Tiểu Ngư...
A...
Bởi vì đau, theo bản năng, Tiểu Ngư kinh hãi kêu lên.
Cô rốt cuộc có biết làm giúp việc không vậy? Cô định làm bỏng chết tôi à? Lạc Vận Nhi giơ tay tát một cái lên mặt Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư chỉ có thể ầm thầm chịu đựng tất cả, cô ôm lấy cánh tay đang không ngừng đau đớn, nức nở không dám hé môi, nghe tiếng quở trách liên hồi của Lạc Vận Nhi, tiếng cốc cà phê bị vỡ mấy lần này, thu hút sự chú ý của thím Lý và những người khác. Diệp Văn Ninh nhìn cánh tay bị bỏng đỏ ửng của Tiểu
Ngư, có chút khó chịu. Cô mím chặt môi, không có cách nào ngồi yên không xử lý thêm được nữa!
Xem ra cô thực sự không biết làm giúp việc! Không biết thu dọn những thứ rơi vỡ này đi à? Không biết xin lỗi chủ à? Không biết nhận lỗi à? Thật không có phép tác! Xem ra cần tôi dạy dỗ cô cẩn thận rồi!
Lạc Vận Nhi giơ tay chuẩn bị tát, Diệp Văn Ninh nhanh chân bước đến, lập tức năm chặt cổ tay cô ta.
Cô Lạc lại nổi giận ở đây là vì chuyện gì thế?
Diệp Vãn Ninh buông bàn tay đang nằm cổ tay Lạc Vận Nhi ra, lập tức đứng chắn trước mặt bảo vệ Tiểu Ngư. Hừ, còn không phải vì người làm vô dụng này! Rõ ràng cô ta cố ý gây khó dễ, lại đem tất cả tội lỗi đẩy lên người Tiểu Ngư bị bỏng.
Thím Lý, đi cầm hộp thuốc và túi đá đến đây.
Diệp Vãn Ninh sau khi để ý thấy vết bỏng nghiêm trọng trên cánh tay của Tiểu Ngư, lập tức dặn dò thím Lý bên cạnh, tạm thời vứt Lạc Vận Nhi sang một bên.
Vâng, cô chủ.
Thím Lý lập tức nhanh chân đi lấy hộp thuốc và túi đá đến, vết bỏng nghiêm trọng như vậy đổi lại là ai khi nhìn thấy cũng đều không có cách nào khoanh tay đứng nhìn!
Tiểu Ngư làm không tốt ở chỗ nào? Cô Lạc cô có thể chỉ ra, tôi nghĩ Tiểu Ngư nhất định sẽ thay đổi, đúng không? Tiểu Ngư?
Vâng, vâng.
Tiểu Ngư lập tức gật đầu liên tục đáp.
Hừ, dựa vào bộ dạng ngu ngốc của cô ta? Lễ phục không biết giặt! Ngay cả pha cà phê, đun cà phê cũng làm không xong, cô ta còn có thể làm được những gì? Tôi thấy cô ta mới là công chúa ngậm thìa vàng lớn lên!
Chương 72: Cố tình gây khó dễ
Vậy chúng ta phải làm sao?
Người đàn ông lập tức lấy từ cạnh túi áo khoác ra một khẩu súng màu đen bóng loáng, lên đạn trong mấy giây, sau khi kéo cò, anh ta liền kéo mở cửa xe công vụ!
Một người đàn ông khác trong xe giữ chặt thắt lưng da của anh ta, anh ta nghiêng người ra khỏi cửa xe, giơ súng về phía Lục Thừa Tiêu bắt đầu bắn
Khi anh ta nổ phát súng đầu tiên, trên các tuyến đường giao nhau lần lượt xuất hiện những chiếc xe giống y hệt xe của Lục Thừa Tiêu, ba người đàn ông không kịp nhìn, đờ đẫn nhìn mấy chiếc xe không có gì khác nhau này, bọn họ chỉ có thể thông qua bức ảnh để phân biệt, nhưng tốc độ xe quá nhanh, căn bản khó mà nhìn rõ!
Pång....... pång.......
Cùng theo tiếng súng giảm thanh, người đàn ông nghiêng người ra khỏi xe ngã xuống đất
Thủ Hắc dẫn theo người chặn xung quanh chiếc xe công vụ màu đen, đến khi nó bị ép đến không còn đường lui, xe công vụ phanh không kịp, đụng vào chiếc xe đẳng trước, hai người trong xe thấy tình hình không ổn, lập tức ấn nút khẩn cấp, đem tin này truyền về phía Lang Hiếu, ngay tức khác chỉ nghe thấy hai tiếng súng lanh lảnh lần nữa, bọn họ tự sát
Đợi đến khi Thủ Hắc dẫn người đuổi đến, trên xe đã không còn bất cứ ai sống sót
Vén áo trên cánh tay bọn họ lên.
Vâng.
Mấy chàng trai được huần luyện chuyên nghiệp nhận lệnh lập tức liền kéo tay áo của hai người còn lại trong xe lên, quả nhiên xuất hiện một con sói đang chạy, đây là biểu tượng đặc trưng của Lang Hiếu, nhưng chỉ cần là đàn em sống chết trung thành với ông ta, đều sẽ có một kí hiệu như vậy!
Tặc tặc.
Kano cười nhạo hai thằng nhãi vô dụng này:
Chẳng nhẽ người dưới tay Lang Hiệu đều là loại vô dụng thế này à? Bọn này giống như miếng đậu vậy, bóp phát là nát.
Kano toàn thân lạnh lùng bước vào xe, đột nhiên nghe thấy mấy tiếng “tít tít tít.....
Đáng chết, đem người của anh rút về Lục Thừa Tiêu ở cách đó không xa ra lệnh.
Kano lúc này mới nhận ra trong xe lắp thứ gì! Anh lập tức hạ lệnh rút lui, khi anh và mấy anh chàng chạy ra ngoài cửa xe, trong phút chốc cả chiếc xe biến thành tro bụi.
Kano còn chưa kịp thoát hẳn ra ngoài, phần lưng liền bị bỏng! Còn hai chàng trai kia may mắn thoát khỏi....
Lục Thừa Tiêu chau mày nhìn đàn em vừa khinh địch, không khỏi lạnh lùng lên tiếng:
Anh nghĩ anh có mấy cái mạng hả? Cậu chủ, là... là tôi khinh địch rồi!
Anh cũng không ngờ bọn chúng lại còn chừa lại một món đòn như vậy!
Anh chăm chú nhìn Kano đang nằm trên cáng cứu thương:
Tôi không hy vọng có lần sau.
Khinh địch, đây là lỗi nghiêm trọng nhất, cũng là lỗi có thể tránh nhất! Mà anh ta, đàn em theo anh gần chục năm, lại phạm phải lỗi y hệt Thủ Dũng, chỉ có sức mạnh không có mưu trí
Vâng, cậu chủ! Bảo đảm sẽ không có lần sau! Kano yếu ớt vẫn dùng giọng nói có nội lực đáp.
Lang Hiếu! Đáng chết!
Lục Thừa Tiêu chửi thề một tiếng, ngồi lại vào xe thể thao, lái về hướng công ty chi nhánh. Rất rõ ràng, anh ở đâu, người của Lang Hiệu sẽ theo đến đó, mà những người này, anh sẽ từ từ trừ khử từng người một, sau đó sẽ đem tất cả tặng lại cho Lang Hiếu!
Sáng hôm sau, Diệp Vãn Ninh vừa mới tỉnh dậy liền nhận được điện thoại của Cổ Vũ Xuyên.
Anh?
Vãn Ninh, còn đang ngủ à?
Nghe thấy giọng cô còn đang ngái ngủ:
Xem ra vẫn chưa dậy, cuộc điện thoại này của anh hình như gọi hơi sớm!
Diệp Vãn Ninh cười thành tiếng:
Đâu có, anh, em vừa mới dậy, gần đây hơi ham ngủ, có chuyện gì không ạ?
Giọng Cổ Vũ Xuyên lại vang lên:
Không có chuyện thì không được tìm em nói chuyện à?
Đương nhiên không phải rồi, anh muốn tìm em nói gì, mời cứ nói! Trước kia ở trường, đàn anh rất quan tâm đến cô, phần ân tình này, cô nói sao cũng phải đáp lại!
Ha ha ha ha ha ha.
Cổ Vũ Xuyên ở đầu dây bên kia lập tức cười phá lên: Hôm nay anh thực sự là có việc tìm em. Anh, anh nói đi, giúp được em nhất định sẽ giúp.
Trong lòng Diệp Vãn Ninh, Cổ Vũ Xuyên như anh trai mình vậy, thời gian ở trường học, anh dành cho mình rất nhiều sự quan tâm, hiện tại cô tạm thời nghỉ học, anh vẫn rất quan tâm cô.
Là thế này, mẹ anh sắp sinh nhật rồi, anh định tặng bà ấy một bộ trang sức làm quà sinh nhật, nhưng em cũng biết..... Anh về mặt này hoàn toàn không giỏi, hơn nữa suy nghĩ của phụ nữ khá tinh tế, đám đàn ông như anh làm sao có thể chọn được món quà sinh nhật vừa lòng mẹ anh được!
Cho nên.... anh muốn nhờ em giúp a?
Cổ Vũ Xuyên ở đầu dây bên kia tỏ ra cực kỳ bối rối:
Đúng vậy! Anh định nhờ em giúp anh chọn một bộ, tiện mời em ăn cơm để cảm ơn.
Chọn trang sức tất nhiên được, nhưng không cần đặc biệt cảm ơn em rồi mời em ăn cơm đâu.
Em không chịu nể mặt sao? Cổ Vũ Xuyên trêu Diệp Vãn Ninh: Chẳng nhẽ chuẩn bị ăn cơm cùng tổng giám đốc Lục
Diệp Vãn Ninh lập tức phủ nhận:
Không phải, nếu anh đã nói vậy rồi, vậy em không khách sáo nữa, cảm ơn bữa cơm của anh trước! Cổ Vũ Xuyên ở đầu dây bên kia bật cười lần nữa, hôm nay tâm trạng anh cực kỳ tốt.
Vậy đợi anh làm xong chuyện đang dở, khoảng 2 giờ đến đón em, em thấy được không? Vâng, tất nhiên được ạ! Bây giờ em suốt ngày ở nhà cũng không có việc gì làm, ra ngoài đi lại cũng tốt. Diệp Vãn Ninh đưa tay xoa nhẹ chiếc bụng bầu 5 tháng của mình.
Phụ nữ mang thai cũng phải đi lại vận động nhiều chút, có lợi cho sức khỏe.
Vậy quyết định vậy đi! Anh đi họp trước đây, em gái, chiều gặp.
Vâng, bye bye anh.
Ngắt điện thoại xong, Diệp Vãn Ninh vừa ra khỏi phòng ngủ chính, liền nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ ở trong phòng khách vọng lại
Cà phê này hoàn toàn không có mùi vị của cà phê, định để tôi uống bị đau bụng à?
Cô Lạc, đây…... đây là cà phê hòa tan, hoàn toàn là dựa theo tỉ lệ để pha, cái này.... sao có thể không có mùi vị được a?
Cà phê hòa tan cao cấp, cho dù cách xa mấy mét, cũng có thể ngửi thấy mùi hương này!
Tiểu Ngư cúi đầu nhìn mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, cô biết Lạc Vận Nhì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình, nhưng cô không sao ngờ được cô ta lại hằng ngày hết lần này đến lần khác tìm cô gây rắc rối!
Tôi từng nói tôi muốn uống cà phê hòa tan à?
Lạc Vận Nhi khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ thoải mái hoàn toàn trái ngược với hành động bây giờ!
Vậy cô... muốn uống gì?
Tiểu Ngư thầm thở dài, cô chỉ là người ở, lời chủ nói cô đương nhiên phải nghe theo.
Cô không biết dùng máy xay cà phê, cà phê hạt à?
Dạ biết.
Mấy ngày trước thím Lý dạy cô rồi.
Nếu đã biết, vậy còn ngây ra đó làm gì?
Tôi, đi ngay.
Tiểu Ngư lập tức chạy nhanh về phía phòng bếp.
Diệp Vãn Ninh lặng lẽ không lên tiếng, đứng trên tầng hai nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra trong phòng khách, cô chỉ có thể bảo vệ Tiểu Ngư trong thời gian ngắn, chỉ cần Lạc Vận Nhi vẫn còn trong ngôi nhà này, vậy thì Tiểu Ngư và những người giúp việc khác đều bị cô ta ngây khó dễ
Cô phải nghĩ ra cách mới được...
Trong lúc Diệp Vãn Ninh đang suy nghĩ, Tiểu Ngư đã nhanh chóng bê cà phê đi vào phòng khách lần nữa.
Cô, cô Lạc, cô thử xem...
Tiểu Ngư cách Lạc Vận Nhi mấy mét, hai tay bưng cà phê đi tới.
Gần lại chút! Cô cách xa như vậy, tôi làm sao lấy được? Cô có phép tắc không thế?
Vâng.
Tiểu Ngư tiến lại gần Lạc Vận Nhi mấy bước, Lạc Vận Nhi nhìn cà phê cô bưng lên lần này.
Ừm, cũng tàm tạm.
Lạc Vận Nhi đưa tay chuẩn bị nhận lấy ly cà phê.
Khi Tiểu Ngư thở phào một hơi, Lạc Vận Nhi đột nhiên kinh hãi kêu lên, ly cà phê theo đó rơi xuống đất lần nữa, cà phê nóng bỏng vừa pha xong đổ hết lên cánh tay của Tiểu Ngư...
A...
Bởi vì đau, theo bản năng, Tiểu Ngư kinh hãi kêu lên.
Cô rốt cuộc có biết làm giúp việc không vậy? Cô định làm bỏng chết tôi à? Lạc Vận Nhi giơ tay tát một cái lên mặt Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư chỉ có thể ầm thầm chịu đựng tất cả, cô ôm lấy cánh tay đang không ngừng đau đớn, nức nở không dám hé môi, nghe tiếng quở trách liên hồi của Lạc Vận Nhi, tiếng cốc cà phê bị vỡ mấy lần này, thu hút sự chú ý của thím Lý và những người khác. Diệp Văn Ninh nhìn cánh tay bị bỏng đỏ ửng của Tiểu
Ngư, có chút khó chịu. Cô mím chặt môi, không có cách nào ngồi yên không xử lý thêm được nữa!
Xem ra cô thực sự không biết làm giúp việc! Không biết thu dọn những thứ rơi vỡ này đi à? Không biết xin lỗi chủ à? Không biết nhận lỗi à? Thật không có phép tác! Xem ra cần tôi dạy dỗ cô cẩn thận rồi!
Lạc Vận Nhi giơ tay chuẩn bị tát, Diệp Văn Ninh nhanh chân bước đến, lập tức năm chặt cổ tay cô ta.
Cô Lạc lại nổi giận ở đây là vì chuyện gì thế?
Diệp Vãn Ninh buông bàn tay đang nằm cổ tay Lạc Vận Nhi ra, lập tức đứng chắn trước mặt bảo vệ Tiểu Ngư. Hừ, còn không phải vì người làm vô dụng này! Rõ ràng cô ta cố ý gây khó dễ, lại đem tất cả tội lỗi đẩy lên người Tiểu Ngư bị bỏng.
Thím Lý, đi cầm hộp thuốc và túi đá đến đây.
Diệp Vãn Ninh sau khi để ý thấy vết bỏng nghiêm trọng trên cánh tay của Tiểu Ngư, lập tức dặn dò thím Lý bên cạnh, tạm thời vứt Lạc Vận Nhi sang một bên.
Vâng, cô chủ.
Thím Lý lập tức nhanh chân đi lấy hộp thuốc và túi đá đến, vết bỏng nghiêm trọng như vậy đổi lại là ai khi nhìn thấy cũng đều không có cách nào khoanh tay đứng nhìn!
Tiểu Ngư làm không tốt ở chỗ nào? Cô Lạc cô có thể chỉ ra, tôi nghĩ Tiểu Ngư nhất định sẽ thay đổi, đúng không? Tiểu Ngư?
Vâng, vâng.
Tiểu Ngư lập tức gật đầu liên tục đáp.
Hừ, dựa vào bộ dạng ngu ngốc của cô ta? Lễ phục không biết giặt! Ngay cả pha cà phê, đun cà phê cũng làm không xong, cô ta còn có thể làm được những gì? Tôi thấy cô ta mới là công chúa ngậm thìa vàng lớn lên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.