Chương 242: Em... CHƯA TỪNG YÊU ANH?
Vân Nghê Thường
22/10/2021
“Em... chưa từng yêu anh? Cho dù chỉ là một chút, đều chưa từng?" Lang Yên cảm thấy bản thân nực cười cực điểm, suốt đến nay, rốt cuộc anh đã làm những việc gì!
Lạc Vận Nhi cười lạnh mấy tiếng, “Hệ hệ... yêu? Anh nói xem em có tình yêu với anh không? Lúc đó em là cần một cái phao cứu mạng, anh nói không sai chút nào, phao bơi có một ngày cũng sẽ xì hết hơi, sẽ bẹp dí lại, em không thể cứ bám víu vào anh mãi, vì thế... đối với em mà nói cách tốt nhất chính là trừ khử anh!” “Em thực sự nhẫn tâm đến vậy?" “Không phải em nhẫn tâm, mà em không thể không làm như vậy!” “Em, hợp tác cùng Lang Hiệu?" Bốn chi anh vô lực, anh chống đỡ lên bàn nhưng có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào. “Anh còn chưa hiểu rõ sao?" Lạc Vận Nhi cười lạnh, “Anh đã sắp không giữ được mạng nữa rồi, vậy em sẽ để cho anh chết một cách rõ ràng”
Cô ta tiến lên trước mấy bước, bây giờ Lang Yên toàn thân không có chút sức lực cho dù có bản lĩnh hơn nữa cũng không phải là đối thủ của cô ta! Cô ta hung ác nhổ con dao găm ra, vào giây phút đó, máu tươi bắn lên khuôn mặt hiểm ác xinh đẹp kia.
Lang Yên liền ngã xuống sàn ngay tức khắc, Lạc Vận Nhi cười lạnh mấy tiếng ngồi xổm xuống nhìn vào anh, “Anh trước nay vẫn luôn nắm hết mọi quyền lực, có thể nào cũng không ngờ cuối cùng là em hại anh... Lang Hiếu đã sớm nổi lòng nghi ngờ anh, huống hồ anh ta mới là chủ nhân chân chính, mấy năm này phần lớn thuộc hạ dưới tay anh ta lại đều nghe lệnh anh, anh bảo Lang Hiệu có nuốt được cục tức này không.
Gắng gượng nhẫn nhịn cơn đau đớn từ lưng truyền đến, Lang Yên hít ngược một hơi lạnh, “Em đã muốn ra tay với anh từ sớm. “Đúng, em đương nhiên đã sớm muốn ra tay với anh, thân phận của anh giống như một câu đố, anh Lang từng nói, anh tuyệt không đơn giản chỉ là thuộc hạ của anh ta, vì thể buộc phải trừ khử mầm hại là anh!” “Rất tốt, anh không ngờ anh vào sinh ra tử bao nhiêu lần, cuối cùng lại chết trong tay người mình yêu nhất, quả đúng là nực cười.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú cắt không còn giọt máu, Lạc Vận Nhi không mảy may có ý hối cải, “Anh sai ở chỗ không nên yêu em, người em yêu chỉ có thể là một người. “Lục Thừa Tiêu, đúng không?” Bây giờ đến cả nói chuyện cũng là việc khó khăn đối với anh, linh hồn anh phảng phất như bị đào khoét trống rỗng vậy.... “Không sai! Vì thế... cảm ơn anh đối xử tốt với em mấy năm qua, có điều em cũng đã hy sinh không ít, thậm chí còn thỏa mãn anh về phương diện kia. “Hừ... sớm biết em không có chút tình yêu nào với anh, sớm biết anh không thể cảm động được em, anh sẽ không đụng vào em, thậm chí sẽ trả em lại cho Lục Thừa Tiêu, nhưng tất cả... đều quá muộn rồi. “Anh có ý gì?” Lạc Vận Nhi cảm thấy trong lời nói của anh hàm chứa ý nghĩa khác, nhưng Lang Yên không hề có ý nói tiếp với cô ta.
Anh lạnh lùng liếc Lạc Vận Nhi một cái, “Ra tay đi.” “Anh! Anh nói cho rõ! Nói rõ ràng đi!” Bất kể Lạc Vận
Nhi truy hỏi thế nào, Lang Yên đều không chịu nói. “Này, Lang Yên, lời này của anh là có ý gì, tại sao anh lại nói sớm biết như thế, anh sẽ trả em lại cho anh Thừa Tiêu, anh nói đi!” “Có cần thiết nữa không? Ra tay đi. Lang Yên cảm thấy bản thân đúng là rất nực cười, tung hoành bao nhiêu năm, lại có thể thất bại trong tay người mình yêu thương nhất, anh đau đớn nhắm chặt hai mắt, chờ đợi Lạc Vận Nhi ra tay lần nữa...
Lạc Vận Nhi giống như nổi cơn điên cười lạnh mấy tiếng, nhấc tay lên... hướng con dao đâm về phía lưng anh!
Cô ta nhìn Lang Yên nằm trên sàn, Lạc Vận Nhi đặt con dao găm vào lại túi xách mang theo bên người, tùy ý ném tấm phim siêu âm xuống bên người Lang Yên, “Tạm biệt, Lang Yên”
Cô ta phủi sạch hai tay, rút điện thoại điềm tĩnh bước ra khỏi biệt thự, cô ta gọi vào số của Lang Hiêu, báo cho hắn ta biết, đã hoàn thành nhiệm vụ của mình!
Đêm tối tĩnh mịch, ai cũng không ngờ được sẽ xảy ra chuyện thế này. “Ừm, cuối cùng cũng giao xong hàng lần cuối!” Hàn Noãn Nhi lái chiếc xe máy điện đang ở trong khu biệt thự tò mò nhìn mỹ nữ vừa bước ra khỏi căn biệt thự. “Đẹp quá.” Cô hô lên kinh ngạc, nhưng cô gái xinh đẹp này hình như quên khóa cửa thì phải! “Này, cô ơi... cô ơi.... Hàn Noãn Nhi chạy xe máy điện muốn đuổi theo, nhưng thấy cô gái xinh đẹp kia đã leo lên một chiếc xe hơi thể thao, sau đó bỗng lái vụt đi, cô đi xe máy điện sao có thể đuổi kịp được! “Cô gái này cũng bất cẩn quá, cửa vẫn đang còn mở, mặc dù trị an ở đây rất tốt, lại là người có tiền, nhưng cửa nhà cứ mở toang thế, đây rõ ràng là mời trộm ghé nhà mà!” Hàn Noãn Nhi thực sự không nhìn nổi nữa, cô cẩn thận đậu xe máy điện sang một bên, sau đó bước từng bước vào trong nhà.
Đèn hẵng còn mở?
Cô gái đó đã đi ra rồi, sao đèn trong nhà vẫn mở nhỉ? Hàn Noãn Nhi khó hiểu, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời nhấp nháp mấy cái liên tục, “Có người không?” Cô lên tiếng nói: “Có người không?” . Chap mới luôn có tại [ T R U M t г u y e n .мE ]
Cô khẽ co rúm cơ thể, nhà của người có tiền đều lớn thế này à? Chẳng nhẽ không sợ à?! “Xem ra là không có ai rồi!” Hàn Noãn Nhi thấy qua hồi lâu vẫn không ai lên tiếng trả lời, xoay người chuẩn bị rời đi, giúp họ đóng cửa lại, nhưng chính vào khoảnh khắc cô quay đầu, cô liền chú ý đến dấu máu ở trên sàn... “Đây, đây là..” Cô nương theo từng giọt máu đi thẳng lên lầu trên, thấy cửa phòng khép hờ, cơ thể cô co rúm lại, cảm thấy toàn thân đang run rẩy, không... không phải là xảy ra chuyện gì chứ?
Chính vào giây phút cô đẩy cánh cửa ra, liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn điển trai ngã gục trên tấm thảm lót sàn cao cấp, chiếc áo sơ mi trắng của anh đã bị nhuộm đỏ....
Hàn Noãn Nhi kinh hãi không nói ra lời, "Anh ơi tỉnh lại! Anh tỉnh lại đi!” Cứu người quan trọng, cô lập tức xông lên trước, giơ tay đỡ Lang Yên ở trên sàn dậy, “Anh tỉnh lại đi, này! Tỉnh đi mà! Đừng dọa người khác!” Cô giơ tay vỗ lên gò má anh, xác nhận anh vẫn còn hô hấp, cô thân là sinh viên ngành y lập tức làm một số biện pháp cấp cứu giúp anh. “Anh tỉnh đi, trong nhà anh còn có người nào không? Anh... anh phải đến bệnh viện ngay lập tức mới được!” Hàn Noãn Nhi đặt anh lại xuống sàn, nhìn anh không mảy may phản ứng, cô lên tiếng lần nữa, “Vậy... vậy tôi... xin lỗi nhé!” Cô lần mò trên người anh, hy vọng có thể tìm được điện thoại của anh!
Dấu vân tay mở khóa màn hình?
Cô lập tức cầm ngón tay anh thử từng cái một trên màn hình điện thoại, cuối cùng cũng thành công mở được máy, cô tìm kiếm trong danh bạ... “Người có tiền chắc đều có bác sỹ riêng mới đúng nhỉ!” Cô tìm qua kiếm lại, đều không phát hiện ra bác sỹ riêng...
Lạc Vận Nhi cười lạnh mấy tiếng, “Hệ hệ... yêu? Anh nói xem em có tình yêu với anh không? Lúc đó em là cần một cái phao cứu mạng, anh nói không sai chút nào, phao bơi có một ngày cũng sẽ xì hết hơi, sẽ bẹp dí lại, em không thể cứ bám víu vào anh mãi, vì thế... đối với em mà nói cách tốt nhất chính là trừ khử anh!” “Em thực sự nhẫn tâm đến vậy?" “Không phải em nhẫn tâm, mà em không thể không làm như vậy!” “Em, hợp tác cùng Lang Hiệu?" Bốn chi anh vô lực, anh chống đỡ lên bàn nhưng có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào. “Anh còn chưa hiểu rõ sao?" Lạc Vận Nhi cười lạnh, “Anh đã sắp không giữ được mạng nữa rồi, vậy em sẽ để cho anh chết một cách rõ ràng”
Cô ta tiến lên trước mấy bước, bây giờ Lang Yên toàn thân không có chút sức lực cho dù có bản lĩnh hơn nữa cũng không phải là đối thủ của cô ta! Cô ta hung ác nhổ con dao găm ra, vào giây phút đó, máu tươi bắn lên khuôn mặt hiểm ác xinh đẹp kia.
Lang Yên liền ngã xuống sàn ngay tức khắc, Lạc Vận Nhi cười lạnh mấy tiếng ngồi xổm xuống nhìn vào anh, “Anh trước nay vẫn luôn nắm hết mọi quyền lực, có thể nào cũng không ngờ cuối cùng là em hại anh... Lang Hiếu đã sớm nổi lòng nghi ngờ anh, huống hồ anh ta mới là chủ nhân chân chính, mấy năm này phần lớn thuộc hạ dưới tay anh ta lại đều nghe lệnh anh, anh bảo Lang Hiệu có nuốt được cục tức này không.
Gắng gượng nhẫn nhịn cơn đau đớn từ lưng truyền đến, Lang Yên hít ngược một hơi lạnh, “Em đã muốn ra tay với anh từ sớm. “Đúng, em đương nhiên đã sớm muốn ra tay với anh, thân phận của anh giống như một câu đố, anh Lang từng nói, anh tuyệt không đơn giản chỉ là thuộc hạ của anh ta, vì thể buộc phải trừ khử mầm hại là anh!” “Rất tốt, anh không ngờ anh vào sinh ra tử bao nhiêu lần, cuối cùng lại chết trong tay người mình yêu nhất, quả đúng là nực cười.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú cắt không còn giọt máu, Lạc Vận Nhi không mảy may có ý hối cải, “Anh sai ở chỗ không nên yêu em, người em yêu chỉ có thể là một người. “Lục Thừa Tiêu, đúng không?” Bây giờ đến cả nói chuyện cũng là việc khó khăn đối với anh, linh hồn anh phảng phất như bị đào khoét trống rỗng vậy.... “Không sai! Vì thế... cảm ơn anh đối xử tốt với em mấy năm qua, có điều em cũng đã hy sinh không ít, thậm chí còn thỏa mãn anh về phương diện kia. “Hừ... sớm biết em không có chút tình yêu nào với anh, sớm biết anh không thể cảm động được em, anh sẽ không đụng vào em, thậm chí sẽ trả em lại cho Lục Thừa Tiêu, nhưng tất cả... đều quá muộn rồi. “Anh có ý gì?” Lạc Vận Nhi cảm thấy trong lời nói của anh hàm chứa ý nghĩa khác, nhưng Lang Yên không hề có ý nói tiếp với cô ta.
Anh lạnh lùng liếc Lạc Vận Nhi một cái, “Ra tay đi.” “Anh! Anh nói cho rõ! Nói rõ ràng đi!” Bất kể Lạc Vận
Nhi truy hỏi thế nào, Lang Yên đều không chịu nói. “Này, Lang Yên, lời này của anh là có ý gì, tại sao anh lại nói sớm biết như thế, anh sẽ trả em lại cho anh Thừa Tiêu, anh nói đi!” “Có cần thiết nữa không? Ra tay đi. Lang Yên cảm thấy bản thân đúng là rất nực cười, tung hoành bao nhiêu năm, lại có thể thất bại trong tay người mình yêu thương nhất, anh đau đớn nhắm chặt hai mắt, chờ đợi Lạc Vận Nhi ra tay lần nữa...
Lạc Vận Nhi giống như nổi cơn điên cười lạnh mấy tiếng, nhấc tay lên... hướng con dao đâm về phía lưng anh!
Cô ta nhìn Lang Yên nằm trên sàn, Lạc Vận Nhi đặt con dao găm vào lại túi xách mang theo bên người, tùy ý ném tấm phim siêu âm xuống bên người Lang Yên, “Tạm biệt, Lang Yên”
Cô ta phủi sạch hai tay, rút điện thoại điềm tĩnh bước ra khỏi biệt thự, cô ta gọi vào số của Lang Hiêu, báo cho hắn ta biết, đã hoàn thành nhiệm vụ của mình!
Đêm tối tĩnh mịch, ai cũng không ngờ được sẽ xảy ra chuyện thế này. “Ừm, cuối cùng cũng giao xong hàng lần cuối!” Hàn Noãn Nhi lái chiếc xe máy điện đang ở trong khu biệt thự tò mò nhìn mỹ nữ vừa bước ra khỏi căn biệt thự. “Đẹp quá.” Cô hô lên kinh ngạc, nhưng cô gái xinh đẹp này hình như quên khóa cửa thì phải! “Này, cô ơi... cô ơi.... Hàn Noãn Nhi chạy xe máy điện muốn đuổi theo, nhưng thấy cô gái xinh đẹp kia đã leo lên một chiếc xe hơi thể thao, sau đó bỗng lái vụt đi, cô đi xe máy điện sao có thể đuổi kịp được! “Cô gái này cũng bất cẩn quá, cửa vẫn đang còn mở, mặc dù trị an ở đây rất tốt, lại là người có tiền, nhưng cửa nhà cứ mở toang thế, đây rõ ràng là mời trộm ghé nhà mà!” Hàn Noãn Nhi thực sự không nhìn nổi nữa, cô cẩn thận đậu xe máy điện sang một bên, sau đó bước từng bước vào trong nhà.
Đèn hẵng còn mở?
Cô gái đó đã đi ra rồi, sao đèn trong nhà vẫn mở nhỉ? Hàn Noãn Nhi khó hiểu, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời nhấp nháp mấy cái liên tục, “Có người không?” Cô lên tiếng nói: “Có người không?” . Chap mới luôn có tại [ T R U M t г u y e n .мE ]
Cô khẽ co rúm cơ thể, nhà của người có tiền đều lớn thế này à? Chẳng nhẽ không sợ à?! “Xem ra là không có ai rồi!” Hàn Noãn Nhi thấy qua hồi lâu vẫn không ai lên tiếng trả lời, xoay người chuẩn bị rời đi, giúp họ đóng cửa lại, nhưng chính vào khoảnh khắc cô quay đầu, cô liền chú ý đến dấu máu ở trên sàn... “Đây, đây là..” Cô nương theo từng giọt máu đi thẳng lên lầu trên, thấy cửa phòng khép hờ, cơ thể cô co rúm lại, cảm thấy toàn thân đang run rẩy, không... không phải là xảy ra chuyện gì chứ?
Chính vào giây phút cô đẩy cánh cửa ra, liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn điển trai ngã gục trên tấm thảm lót sàn cao cấp, chiếc áo sơ mi trắng của anh đã bị nhuộm đỏ....
Hàn Noãn Nhi kinh hãi không nói ra lời, "Anh ơi tỉnh lại! Anh tỉnh lại đi!” Cứu người quan trọng, cô lập tức xông lên trước, giơ tay đỡ Lang Yên ở trên sàn dậy, “Anh tỉnh lại đi, này! Tỉnh đi mà! Đừng dọa người khác!” Cô giơ tay vỗ lên gò má anh, xác nhận anh vẫn còn hô hấp, cô thân là sinh viên ngành y lập tức làm một số biện pháp cấp cứu giúp anh. “Anh tỉnh đi, trong nhà anh còn có người nào không? Anh... anh phải đến bệnh viện ngay lập tức mới được!” Hàn Noãn Nhi đặt anh lại xuống sàn, nhìn anh không mảy may phản ứng, cô lên tiếng lần nữa, “Vậy... vậy tôi... xin lỗi nhé!” Cô lần mò trên người anh, hy vọng có thể tìm được điện thoại của anh!
Dấu vân tay mở khóa màn hình?
Cô lập tức cầm ngón tay anh thử từng cái một trên màn hình điện thoại, cuối cùng cũng thành công mở được máy, cô tìm kiếm trong danh bạ... “Người có tiền chắc đều có bác sỹ riêng mới đúng nhỉ!” Cô tìm qua kiếm lại, đều không phát hiện ra bác sỹ riêng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.