Chương 197: Hàng lỗ vốn?
Vân Nghê Thường
05/10/2021
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Chương 197 HÀNG LỖ VỐN?
Cô không thể bỏ qua một cơ hội tốt thế này, giơ tay vòng lấy cổ Lục Thừa Tiêu, sau đó hướng về phía Lạc Vận Nhi nở nụ cười, “Tiêu..” Cô khẽ gọi tên anh bên vành tai anh.
Lạc Vận Nhi tức giận đến mặt mũi xám ngoét! Lục Thừa Tiêu đã sớm nhìn ra mưu đồ của người phụ nữ trong lòng, anh cũng đã chú ý đến Lạc Vận Nhi đứng ở góc hành lang, anh không hề lên tiếng, chính là muốn xem thử cô gái này muốn làm gì!
Hành động của cô nằm ngoài dự đoán của anh, có điều anh lại rất hưởng thụ, cũng quyết định sẽ phối hợp diễn với cô, khiến anh cảm thấy mới mẻ và tò mò đó là Lạc Vận Nhi với cô rốt cuộc có thù oán gì?
Lạc Vận Nhi lập tức sải bước về phía trước, giơ tay kéo cánh tay thon mảnh của Diệp Vãn Ninh, kéo cô về phía sau... Diệp Vãn Ninh mang giày cao gót không đứng vững, đụng trúng bức tường phía sau, cô rên lên một tiếng, đầu mày thanh tú nhíu chặt lại. “Đau không?” Lục Thừa Tiêu vội vã đỡ cơ thể cô, giơ tay đỡ lên bờ lưng trắng ngần thanh thoát của cô, “Bị đụng trúng có đau không?" Anh quan tâm hỏi thăm, lộ rõ vẻ sốt ruột vô cùng.
Diệp Văn Ninh cũng sững sờ, tình cảm hiện giờ anh đang thể hiện ra... không giống như... giả vờ! “Tiêu, em không sao..." “Tiêu? Gọi cũng thực thân thiết! Cô Ninh Y, thật không ngờ là loại đàn bà lắng lơ như vậy!” Lạc Vận Nhi càng không ngờ mình sẽ bắt gặp phải một màn nhức mắt đến vậy! Quả nhiên, thứ đàn bà giống với Diệp Văn Ninh, đều không phải loại tốt đẹp gì! Lạc Vận Nhi không nhịn được mắng thầm trong lòng!
Diệp Vãn Ninh nghe thấy lời của Lạc Vận Nhi, lại xem cô ta như không khí... “Tiêu, không phải vừa nãy anh nói sẽ mua em à?” Cho dù cô đang đi giày cao gót, vẫn thấp hơn anh gần khoảng mười xen ti mét, cô kiễng gót chân nói nhỏ bên vành tai anh.
Lục Thừa Tiêu gật đầu, không sai... vừa nãy đúng là anh đã nói thế.
Cô nở một nụ cười ngọt ngào, nhảy đôi mắt xinh đẹp với anh, “Em biết tổng giám đốc Lục anh ly hôn rồi, em em đồng ý làm người phụ nữ của anh.” “Cô, cô nói cái gì?” Lạc Vận Nhi không ngờ sẽ nghe thấy một chuyện kinh hãi đến vậy, “Cô... sao cô có thể là người phụ nữ của anh Thừa Tiêu, cô là cái đồ hàng lỗ vốn!” “Lỗ vốn?” Diệp Vãn Ninh cười thành tiếng, không hề sợ hãi Lạc Vận Nhi, “Từ lúc tôi ra mắt công chúng đến giờ, lợi nhuận của công ty TO thậm chí THEONE đều xếp trên Phàn Đế, rốt cuộc ai mới là hàng lỗ vốn, chắc hẳn cô Lạc cũng rõ ràng trong bụng, không cần phải tôi nói nữa chứ?” “Cô... Lạc Vận Nhi tức giận giẫm chân, không ngờ người phụ nữ này cũng kẻ mồm mép lanh lợi, so với Diệp Văn Ninh, cô ta càng tự tin và rực rỡ hơn vài phần.
Diệp Vãn Ninh giơ tay chủ động ôm lấy Lục Thừa Tiêu, thấp giọng nói bên tại anh lần nữa: “Tổng giám đốc Lục... tôi đi trước nhé, trợ lý không tìm thấy tôi sẽ rất sốt ruột đó.
Lục Thừa Tiêu mỉm cười gật đầu, nụ cười tà ác bên khóe miệng khiến cô cảm thấy khiếp sợ... người đàn ông này không phải là đã nhìn thấu thân phận của cô rồi chứ?
Cô cũng lập tức mỉm cười, sau đó soải bước đi về phía trung tâm hội trường.
Lạc Vận Nhi nhìn ý cười vẫn còn treo trên khóe miệng Lục Thừa Tiêu, cô ta bày ra vẻ tủi thân nhìn anh, “Anh Thừa Tiêu, sao anh có thể... có thể như thế?” “Hử?” Lục Thừa Tiêu nhíu mày, dời tầm mắt lên người Lạc Vận Nhi, anh sao chứ? “Anh Thừa Tiêu, em đợi anh nhiều năm như vậy, tại sao... tại sao anh lại đối xử với em như thế?” “Anh đối xử với em còn chưa đủ tốt à?” Lục Thừa Tiêu nhìn Lạc Vận Nhi, trong lòng có cảm giác không nói nên lời, thứ cô ta muốn, anh đều tận hết khả năng đáp ứng!
Bây giờ cô ta còn muốn thứ gì? “Anh Thừa Tiêu, anh rõ ràng biết tất cả những thứ này đều không phải là thứ em muốn!” Nước mắt trào ra từ khoang mắt, cô ta đáng thương nhìn chằm chằm Lục Thừa Tiêu, giơ tay chủ động giữ vạt áo anh, “Anh Thừa Tiêu, em thích anh đến vậy... anh còn nhớ lời hứa với em không? Tại sao... sao lại đối xử với em như vậy? Chẳng nhẽ anh chỉ là đang chơi bời với Ninh Y thôi sao?” “Chơi bời? Em thấy anh rảnh rỗi thế à? Vân Nhi?” Anh cười nhếch môi, đây tuyệt đối không phải chỉ là chuyện chơi bời đơn giản như vậy. “Vậy anh nghiêm túc ạ? Tại sao... anh Thừa Tiêu, Vân Nhi không hiểu, anh rất chiều chuộng em, chẳng nhẽ không phải là vì yêu?” Lạc Vận Nhi khóc rống lên, thút tha thút thít, chủ động ôm cơ thể cường tráng của anh, “Em có chỗ nào không bằng Ninh Y, sau khi Diệp Văn Ninh rời đi, tại sao anh còn phải tìm một người thế thân giống với cô ta như đúc? Vân Nhi không tốt ạ? Chẳng nhẽ anh Thừa Tiêu... đã yêu Diệp Vãn Ninh, vì thế mới tìm thế thân? Cô ta rốt cuộc có gì tốt, anh Thừa Tiêu tại sao lại không cần Vân Nhi, tại sao... rõ ràng là anh Thừa Tiêu rất yêu chiều Vân Nhi, đối xử với Vân Nhi rất tốt, căn phòng kính ở trong khu cấm địa rừng trúc đều là liên quan đến em, anh Thừa Tiêu, chẳng nhẽ tất cả chẳng qua chỉ là mây khói thôi sao?” “Em cảm thấy em có tư cách nói những lời này với anh?” Lục Thừa Tiêu thực sự chịu không nổi chuyện cô ta cứ dính lấy mình, anh giơ tay bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô ta, “Mang thai con của người khác lại nói thành con của anh, đêm đó tính kế anh, em tưởng là anh thực sự không biết gì?” “Anh, anh Thừa Tiêu... anh đang nói gì, em... “Đừng diễn kịch nữa, em tưởng là anh không biết gì thật à? Vân Nhi, đừng có lấy sự áy náy của anh giành cho em thành con cờ để em có thể muốn làm gì thì làm!” Lục Thừa Tiêu hừ lạnh một tiếng, soải bước rời khỏi hành lang.
Lạc Vận Nhi không đứng vững, giơ tay chống lên bức tường bên cạnh... anh ấy biết... anh biết cô ta mang thai đứa con của người khác, biết cô ta tính kế anh! Vậy anh còn biết những gì nữa?
Mọi thứ cô ta làm, anh đều biết hết?
Không... nếu như anh biết cô ta đã làm những chuyện với Diệp Vãn Ninh, dựa vào tình yêu của anh dành cho Diệp Vãn Ninh hiện giờ, anh tuyệt đối sẽ không có thái độ như vậy! “Anh Thừa Tiêu... chắc là chỉ biết một chuyện này thôi nhỉ?!” Lạc Vận Nhi cần chặt môi dưới, vậy cô ta vẫn còn cơ hội! Chỉ cần đối phó giống như Diệp Văn Ninh, làm cho Ninh Y biến mất hoàn toàn khỏi anh, thì anh vẫn là của cô ta! “Đợi đẩy cho tôi, không có chuyện nào Lạc Vận Nhi này không thể làm được!” Cô ta cẩn thận gạt đi nước mắt của mình, cắn chặt khớp hàm, hận không thể ăn tươi nuốt sống Ninh V! “Chị Ninh Y, cuối cùng chị cũng đến rồi, em vừa nhận được cuộc điện thoại gấp, là từ công ty THEONE gọi đến, bảo em bây giờ lập tức đi một chuyến, nhưng tiệc vẫn chưa kết thúc, chị Ninh Y vẫn chưa được rời đi, đợi xong tiệc, em lại đến đón chị, chị Ninh Y, chị ở đây đợi em một lúc, được không?" “Hana, có phải đã xảy ra chuyện gì gấp không?" Diệp Vãn Ninh lập tức hỏi thăm Hana, nhìn dáng vẻ sốt ruột của Hana, cô lên tiếng an ủi: “Hana, em đừng nóng vội, bình tĩnh trước đã, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
**********
Chương 197 HÀNG LỖ VỐN?
Cô không thể bỏ qua một cơ hội tốt thế này, giơ tay vòng lấy cổ Lục Thừa Tiêu, sau đó hướng về phía Lạc Vận Nhi nở nụ cười, “Tiêu..” Cô khẽ gọi tên anh bên vành tai anh.
Lạc Vận Nhi tức giận đến mặt mũi xám ngoét! Lục Thừa Tiêu đã sớm nhìn ra mưu đồ của người phụ nữ trong lòng, anh cũng đã chú ý đến Lạc Vận Nhi đứng ở góc hành lang, anh không hề lên tiếng, chính là muốn xem thử cô gái này muốn làm gì!
Hành động của cô nằm ngoài dự đoán của anh, có điều anh lại rất hưởng thụ, cũng quyết định sẽ phối hợp diễn với cô, khiến anh cảm thấy mới mẻ và tò mò đó là Lạc Vận Nhi với cô rốt cuộc có thù oán gì?
Lạc Vận Nhi lập tức sải bước về phía trước, giơ tay kéo cánh tay thon mảnh của Diệp Vãn Ninh, kéo cô về phía sau... Diệp Vãn Ninh mang giày cao gót không đứng vững, đụng trúng bức tường phía sau, cô rên lên một tiếng, đầu mày thanh tú nhíu chặt lại. “Đau không?” Lục Thừa Tiêu vội vã đỡ cơ thể cô, giơ tay đỡ lên bờ lưng trắng ngần thanh thoát của cô, “Bị đụng trúng có đau không?" Anh quan tâm hỏi thăm, lộ rõ vẻ sốt ruột vô cùng.
Diệp Văn Ninh cũng sững sờ, tình cảm hiện giờ anh đang thể hiện ra... không giống như... giả vờ! “Tiêu, em không sao..." “Tiêu? Gọi cũng thực thân thiết! Cô Ninh Y, thật không ngờ là loại đàn bà lắng lơ như vậy!” Lạc Vận Nhi càng không ngờ mình sẽ bắt gặp phải một màn nhức mắt đến vậy! Quả nhiên, thứ đàn bà giống với Diệp Văn Ninh, đều không phải loại tốt đẹp gì! Lạc Vận Nhi không nhịn được mắng thầm trong lòng!
Diệp Vãn Ninh nghe thấy lời của Lạc Vận Nhi, lại xem cô ta như không khí... “Tiêu, không phải vừa nãy anh nói sẽ mua em à?” Cho dù cô đang đi giày cao gót, vẫn thấp hơn anh gần khoảng mười xen ti mét, cô kiễng gót chân nói nhỏ bên vành tai anh.
Lục Thừa Tiêu gật đầu, không sai... vừa nãy đúng là anh đã nói thế.
Cô nở một nụ cười ngọt ngào, nhảy đôi mắt xinh đẹp với anh, “Em biết tổng giám đốc Lục anh ly hôn rồi, em em đồng ý làm người phụ nữ của anh.” “Cô, cô nói cái gì?” Lạc Vận Nhi không ngờ sẽ nghe thấy một chuyện kinh hãi đến vậy, “Cô... sao cô có thể là người phụ nữ của anh Thừa Tiêu, cô là cái đồ hàng lỗ vốn!” “Lỗ vốn?” Diệp Vãn Ninh cười thành tiếng, không hề sợ hãi Lạc Vận Nhi, “Từ lúc tôi ra mắt công chúng đến giờ, lợi nhuận của công ty TO thậm chí THEONE đều xếp trên Phàn Đế, rốt cuộc ai mới là hàng lỗ vốn, chắc hẳn cô Lạc cũng rõ ràng trong bụng, không cần phải tôi nói nữa chứ?” “Cô... Lạc Vận Nhi tức giận giẫm chân, không ngờ người phụ nữ này cũng kẻ mồm mép lanh lợi, so với Diệp Văn Ninh, cô ta càng tự tin và rực rỡ hơn vài phần.
Diệp Vãn Ninh giơ tay chủ động ôm lấy Lục Thừa Tiêu, thấp giọng nói bên tại anh lần nữa: “Tổng giám đốc Lục... tôi đi trước nhé, trợ lý không tìm thấy tôi sẽ rất sốt ruột đó.
Lục Thừa Tiêu mỉm cười gật đầu, nụ cười tà ác bên khóe miệng khiến cô cảm thấy khiếp sợ... người đàn ông này không phải là đã nhìn thấu thân phận của cô rồi chứ?
Cô cũng lập tức mỉm cười, sau đó soải bước đi về phía trung tâm hội trường.
Lạc Vận Nhi nhìn ý cười vẫn còn treo trên khóe miệng Lục Thừa Tiêu, cô ta bày ra vẻ tủi thân nhìn anh, “Anh Thừa Tiêu, sao anh có thể... có thể như thế?” “Hử?” Lục Thừa Tiêu nhíu mày, dời tầm mắt lên người Lạc Vận Nhi, anh sao chứ? “Anh Thừa Tiêu, em đợi anh nhiều năm như vậy, tại sao... tại sao anh lại đối xử với em như thế?” “Anh đối xử với em còn chưa đủ tốt à?” Lục Thừa Tiêu nhìn Lạc Vận Nhi, trong lòng có cảm giác không nói nên lời, thứ cô ta muốn, anh đều tận hết khả năng đáp ứng!
Bây giờ cô ta còn muốn thứ gì? “Anh Thừa Tiêu, anh rõ ràng biết tất cả những thứ này đều không phải là thứ em muốn!” Nước mắt trào ra từ khoang mắt, cô ta đáng thương nhìn chằm chằm Lục Thừa Tiêu, giơ tay chủ động giữ vạt áo anh, “Anh Thừa Tiêu, em thích anh đến vậy... anh còn nhớ lời hứa với em không? Tại sao... sao lại đối xử với em như vậy? Chẳng nhẽ anh chỉ là đang chơi bời với Ninh Y thôi sao?” “Chơi bời? Em thấy anh rảnh rỗi thế à? Vân Nhi?” Anh cười nhếch môi, đây tuyệt đối không phải chỉ là chuyện chơi bời đơn giản như vậy. “Vậy anh nghiêm túc ạ? Tại sao... anh Thừa Tiêu, Vân Nhi không hiểu, anh rất chiều chuộng em, chẳng nhẽ không phải là vì yêu?” Lạc Vận Nhi khóc rống lên, thút tha thút thít, chủ động ôm cơ thể cường tráng của anh, “Em có chỗ nào không bằng Ninh Y, sau khi Diệp Văn Ninh rời đi, tại sao anh còn phải tìm một người thế thân giống với cô ta như đúc? Vân Nhi không tốt ạ? Chẳng nhẽ anh Thừa Tiêu... đã yêu Diệp Vãn Ninh, vì thế mới tìm thế thân? Cô ta rốt cuộc có gì tốt, anh Thừa Tiêu tại sao lại không cần Vân Nhi, tại sao... rõ ràng là anh Thừa Tiêu rất yêu chiều Vân Nhi, đối xử với Vân Nhi rất tốt, căn phòng kính ở trong khu cấm địa rừng trúc đều là liên quan đến em, anh Thừa Tiêu, chẳng nhẽ tất cả chẳng qua chỉ là mây khói thôi sao?” “Em cảm thấy em có tư cách nói những lời này với anh?” Lục Thừa Tiêu thực sự chịu không nổi chuyện cô ta cứ dính lấy mình, anh giơ tay bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô ta, “Mang thai con của người khác lại nói thành con của anh, đêm đó tính kế anh, em tưởng là anh thực sự không biết gì?” “Anh, anh Thừa Tiêu... anh đang nói gì, em... “Đừng diễn kịch nữa, em tưởng là anh không biết gì thật à? Vân Nhi, đừng có lấy sự áy náy của anh giành cho em thành con cờ để em có thể muốn làm gì thì làm!” Lục Thừa Tiêu hừ lạnh một tiếng, soải bước rời khỏi hành lang.
Lạc Vận Nhi không đứng vững, giơ tay chống lên bức tường bên cạnh... anh ấy biết... anh biết cô ta mang thai đứa con của người khác, biết cô ta tính kế anh! Vậy anh còn biết những gì nữa?
Mọi thứ cô ta làm, anh đều biết hết?
Không... nếu như anh biết cô ta đã làm những chuyện với Diệp Vãn Ninh, dựa vào tình yêu của anh dành cho Diệp Vãn Ninh hiện giờ, anh tuyệt đối sẽ không có thái độ như vậy! “Anh Thừa Tiêu... chắc là chỉ biết một chuyện này thôi nhỉ?!” Lạc Vận Nhi cần chặt môi dưới, vậy cô ta vẫn còn cơ hội! Chỉ cần đối phó giống như Diệp Văn Ninh, làm cho Ninh Y biến mất hoàn toàn khỏi anh, thì anh vẫn là của cô ta! “Đợi đẩy cho tôi, không có chuyện nào Lạc Vận Nhi này không thể làm được!” Cô ta cẩn thận gạt đi nước mắt của mình, cắn chặt khớp hàm, hận không thể ăn tươi nuốt sống Ninh V! “Chị Ninh Y, cuối cùng chị cũng đến rồi, em vừa nhận được cuộc điện thoại gấp, là từ công ty THEONE gọi đến, bảo em bây giờ lập tức đi một chuyến, nhưng tiệc vẫn chưa kết thúc, chị Ninh Y vẫn chưa được rời đi, đợi xong tiệc, em lại đến đón chị, chị Ninh Y, chị ở đây đợi em một lúc, được không?" “Hana, có phải đã xảy ra chuyện gì gấp không?" Diệp Vãn Ninh lập tức hỏi thăm Hana, nhìn dáng vẻ sốt ruột của Hana, cô lên tiếng an ủi: “Hana, em đừng nóng vội, bình tĩnh trước đã, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.