Chương 180: Hoảng loạn không thể ứng phó
Vân Nghê Thường
26/09/2021
Diệp Vãn Ninh hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm trọng, “Cứ để anh ấy nghĩ rằng em đã không còn tồn tại nữa đi, xin đừng nói chuyện em đã xuất hiện cho anh ấy biết. “Nhưng... thiếu phu nhân, cứ giấu cậu chủ như thế, cũng không tốt đâu?” Burakku có chút lo lắng lên tiếng: “Sớm muộn gì cũng sẽ bị cậu chủ phát hiện, cậu chủ sáng suốt đến thế, sợ là không giấu được lâu. “Anh nói đúng, sớm muộn gì cũng có một ngày em sẽ xuất hiện trước mặt anh ấy, nhưng em không hy vọng sẽ gặp nhau trong cục diện ngày hôm nay, anh ấy tràn ngập thù hận và địch ý đối với em, em không thể dùng cách này xuất hiện trước mặt anh ấy, Burakku, cho dù thế nào anh cũng phải giữ bí mật giúp em, xem như là em cầu xin anh “Thiếu phu nhân, em đừng nói vậy, anh không nhận nổi đâu!” Burakku lập tức gật nhẹ đầu, “Được rồi, anh đồng ý với thiếu phu nhân em, mấy người thuộc hạ kia của anh cũng sẽ giữ mồm giữ miệng, nhưng... sợ là không giấu được lâu” “Có thể giấu được nhiều hay đó, cám ơn anh, Burakku. Diệp Văn Ninh khẽ gật đầu với Burakku, bày tỏ ý cảm ơn.
Burakku ngập ngừng ấp ủng mất nửa ngày, mới lên tiếng: “Thiếu phu nhân, thực ra cậu chủ không nhẫn tâm đến thế đâu, anh ấy đối với em cũng không hoàn toàn là thù hận và địch ý...
Diệp Vãn Ninh cắt những lời tiếp theo của Burakku, "Burakku, đừng nói nữa, em là người trong cuộc... sao em có thể không cảm nhận được sự tàn nhẫn của anh ấy dành cho em chứ... cảm ơn anh, bằng lòng giúp em giữ bí mật này, đợi trời sáng, em sẽ rời đi, hãy để em chăm sóc anh ấy” “Được, thiếu phu nhân, anh đi sắp xếp, chuẩn bị giúp em một bộ đồ sạch sẽ, còn về phía cậu chủ, ba người bọn anh biết được đều sẽ giữ kín như bưng, về điểm này, em cứ yên tâm”
Diệp Vãn Ninh mỉm cười với Burakku, “Anh ấy thật may mắn, có những người luôn trung thành tuyệt đối như các anh đi theo anh ấy” “Thiếu phu nhân chê cười rồi, giấu chuyện em xuất hiện không phải là chuyện trung thành nữa rồi. Có điều may mà em vẫn còn sống” Burakku thấy cũng sắp đến giờ, liền lên tiếng: “Sau nửa đêm, làm phiền thiếu phu nhân chăm sóc cậu chủ, anh đi chuẩn bị đồ thay đây, nhân tiện gọi cuộc điện thoại cho Kano và Kase. “Các anh ấy cũng đến?” Không ngờ lần hành động này phải cần nhiều người đến vậy.
Burakku mỉm cười gật nhẹ đầu, sau đó mới xoay người rời đi.
Diệp Vãn Ninh trở về lại căn phòng ngủ rộng lớn, hai người đàn ông mặc đồ vest thức thời đóng cửa lại cẩn thận, nhanh chóng đi ra ngoài.
Cô ngồi bên mép giường, nhìn anh đang nằm trên giường... chỉ có lúc anh chìm vào hỗn mê, cô mới có thể ngắm anh kỹ càng...
Mấy năm không gặp, anh vẫn tuấn tú không ai bì nổi, ngũ quan vô cùng sắc nét, mái tóc đen dày rậm, đôi mắt sâu thẳm đang nhắm nghiền, bên dưới chiếc mũi cao thẳng là bờ môi gợi cảm, hiện lên vài phần lạnh lùng. “Văn Ninh... Anh của lúc này lộ rõ vẻ bất an khôn cùng, anh vẫn đang rì rầm tên cô, đôi mắt sâu hun hút kia nửa đóng nửa mở.
Hiện giờ anh chỉ có thể nhìn thấy một hình bóng mơ hồ. “Em ở đây... em không đi..” Diệp Vãn Ninh nhỏ giọng vỗ về anh, bỗng nhiên, người đàn ông trên giường mở lớn đôi mắt sắc bén, Diệp Vãn Ninh sững sờ liền tức khắc...
Sau đó cô đợi được là một cái hôn nồng nhiệt như dời non lấp bể... “Ưm... Thừa Tiêu... ưm..” Diệp Văn Ninh không ngờ anh sẽ đột nhiên hôn lên môi cô, cả người cô như sững lại, qua hồi lâu mới nhớ ra phản kháng! “Không... ưm... Người cô yêu nhất lại tổn thương cô sâu đậm nhất... rõ ràng tổn thương cô thương tích đầy mình, tan tác tơi bời, rõ ràng là đã ly hôn, nhưng tại sao nhìn thấy sự an toàn của anh bị uy hiếp, cô căn bản khó mà bình tĩnh được, càng không có cách nào bình chân như vại! “Ưm... đừng... Rõ ràng vừa mới làm xong phẫu thuật, tại sao sức lực của anh vẫn mạnh mẽ đến vậy? Dưới sự hoang dại của anh, bình truyền nước cũng đã bị giật ra! “Bình truyền, anh vẫn đang truyền nước đó! Lục Thừa
Tiêu! Khốn kiếp! Nhanh thả em ra!” “Ưm..” Anh ngâm lên một tiếng, đầu mày nhíu chặt.
Diệp Vãn Ninh lập tức thả tay, hình như cô không cẩn thận đụng trúng vết thương của anh... cô lập tức dừng lại mọi động tác, ở yên trong lòng anh không dám cử động. sợ rằng lại chạm đến vết thương của anh. "Um... um..."
Đến khi anh hôn đủ rồi, anh mới nhả cảnh môi cô ra, có lẽ là bởi vì tác dụng của thuốc mê, anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, vừa mới chạm vào gối, anh lại chìm vào trong giấc ngủ mê man...
Diệp Vãn Ninh bị anh hôn cho cánh mỗi sưng đồ, tóc tai rối loạn... cô không màng đến dáng vẻ của mình, lập tức tiến lên trước kiểm tra miệng vết thương của anh.
Xác nhận vết thương của anh không còn bị rướm máu nữa, Diệp Văn Ninh mới thở phào một hơi thoải mái... “Phù... may mà không sao, đồ thô lỗ nhà anh! Có biết là vết thương sẽ bị nứt ra không hả... Cô giơ tay vẫn về nhẹ cánh môi mình, bờ môi sưng đỏ vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh...
Tại sao... trái tim cô nảy lên bình bịch... tại sao vừa nãy cô lại tỏ ra hoảng loạn không biết nên làm thế nào?!
Diệp Vãn Ninh điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, hít thở sâu vài hơi, mới đi lại về phía mép giường, nhanh chóng chỉnh lại bình chuyền dịch, cố định lại kim tiên trên mu bàn tay anh, sau đó dùng khăn tay lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh.
Đến khi tiếng chuông cửa phòng vang lên, Burakku đã chuẩn bị xong đồ chuyền cho Diệp Vãn Ninh. “Thiếu phu nhân, ở gần đây chỉ có thể mua được quần áo kiểu này thôi, anh cũng không rõ size của em, có điều anh đã miêu tả lại với nhân viên cửa hàng, cô ấy nói bộ đồ hồng nhạt này cũng đã đủ phù hợp với em rồi” “Cám ơn anh, Burakku” “Đừng khách sáo, thiếu phu nhân, vậy anh đi trước, có chuyện gì thì gọi anh, anh lập tức đi đến” “Được ạ” Diệp Văn Ninh mỉm cười gật đầu, giơ tay đón lấy túi đồ, rồi lại tiến vào phòng.
Nhìn thấy anh vẫn đang ngủ say ở trên giường, Diệp Vãn Ninh cầm lấy túi quần áo đi vào nhà tắm, nhanh chóng tầm một hồi nước nóng, rửa mặt xong, cô búi tóc lên, sau đó mặc bộ đồ Burakku đưa đến, đi vào lại phòng ngú.
Thấy anh đang run cầm cập ở trên giường, Diệp Văn Ninh không kìm được nhãn đầu mày xinh đẹp, cô soái bước lên trước, giơ tay chạm vào trán anh, “Nóng quá!” Cô hô lên kinh hãi, Burakku nói không sai, quả nhiên sẽ xuất hiện triệu chứng sốt cao.
Cô lập tức ôm chặn vào phòng, nhanh chóng đắp lên người anh, nhưng như thế... hiển nhiên vẫn không có tác dụng, đang ở trong trạng thái hôn mê anh căn bản không có cách nào uống thuốc, hơn nữa bây giờ anh đang chuyền dịch, sợ uống thuốc khác sẽ xung khắc với nhau, như thế thì quả là không hay!
Burakku ngập ngừng ấp ủng mất nửa ngày, mới lên tiếng: “Thiếu phu nhân, thực ra cậu chủ không nhẫn tâm đến thế đâu, anh ấy đối với em cũng không hoàn toàn là thù hận và địch ý...
Diệp Vãn Ninh cắt những lời tiếp theo của Burakku, "Burakku, đừng nói nữa, em là người trong cuộc... sao em có thể không cảm nhận được sự tàn nhẫn của anh ấy dành cho em chứ... cảm ơn anh, bằng lòng giúp em giữ bí mật này, đợi trời sáng, em sẽ rời đi, hãy để em chăm sóc anh ấy” “Được, thiếu phu nhân, anh đi sắp xếp, chuẩn bị giúp em một bộ đồ sạch sẽ, còn về phía cậu chủ, ba người bọn anh biết được đều sẽ giữ kín như bưng, về điểm này, em cứ yên tâm”
Diệp Vãn Ninh mỉm cười với Burakku, “Anh ấy thật may mắn, có những người luôn trung thành tuyệt đối như các anh đi theo anh ấy” “Thiếu phu nhân chê cười rồi, giấu chuyện em xuất hiện không phải là chuyện trung thành nữa rồi. Có điều may mà em vẫn còn sống” Burakku thấy cũng sắp đến giờ, liền lên tiếng: “Sau nửa đêm, làm phiền thiếu phu nhân chăm sóc cậu chủ, anh đi chuẩn bị đồ thay đây, nhân tiện gọi cuộc điện thoại cho Kano và Kase. “Các anh ấy cũng đến?” Không ngờ lần hành động này phải cần nhiều người đến vậy.
Burakku mỉm cười gật nhẹ đầu, sau đó mới xoay người rời đi.
Diệp Vãn Ninh trở về lại căn phòng ngủ rộng lớn, hai người đàn ông mặc đồ vest thức thời đóng cửa lại cẩn thận, nhanh chóng đi ra ngoài.
Cô ngồi bên mép giường, nhìn anh đang nằm trên giường... chỉ có lúc anh chìm vào hỗn mê, cô mới có thể ngắm anh kỹ càng...
Mấy năm không gặp, anh vẫn tuấn tú không ai bì nổi, ngũ quan vô cùng sắc nét, mái tóc đen dày rậm, đôi mắt sâu thẳm đang nhắm nghiền, bên dưới chiếc mũi cao thẳng là bờ môi gợi cảm, hiện lên vài phần lạnh lùng. “Văn Ninh... Anh của lúc này lộ rõ vẻ bất an khôn cùng, anh vẫn đang rì rầm tên cô, đôi mắt sâu hun hút kia nửa đóng nửa mở.
Hiện giờ anh chỉ có thể nhìn thấy một hình bóng mơ hồ. “Em ở đây... em không đi..” Diệp Vãn Ninh nhỏ giọng vỗ về anh, bỗng nhiên, người đàn ông trên giường mở lớn đôi mắt sắc bén, Diệp Vãn Ninh sững sờ liền tức khắc...
Sau đó cô đợi được là một cái hôn nồng nhiệt như dời non lấp bể... “Ưm... Thừa Tiêu... ưm..” Diệp Văn Ninh không ngờ anh sẽ đột nhiên hôn lên môi cô, cả người cô như sững lại, qua hồi lâu mới nhớ ra phản kháng! “Không... ưm... Người cô yêu nhất lại tổn thương cô sâu đậm nhất... rõ ràng tổn thương cô thương tích đầy mình, tan tác tơi bời, rõ ràng là đã ly hôn, nhưng tại sao nhìn thấy sự an toàn của anh bị uy hiếp, cô căn bản khó mà bình tĩnh được, càng không có cách nào bình chân như vại! “Ưm... đừng... Rõ ràng vừa mới làm xong phẫu thuật, tại sao sức lực của anh vẫn mạnh mẽ đến vậy? Dưới sự hoang dại của anh, bình truyền nước cũng đã bị giật ra! “Bình truyền, anh vẫn đang truyền nước đó! Lục Thừa
Tiêu! Khốn kiếp! Nhanh thả em ra!” “Ưm..” Anh ngâm lên một tiếng, đầu mày nhíu chặt.
Diệp Vãn Ninh lập tức thả tay, hình như cô không cẩn thận đụng trúng vết thương của anh... cô lập tức dừng lại mọi động tác, ở yên trong lòng anh không dám cử động. sợ rằng lại chạm đến vết thương của anh. "Um... um..."
Đến khi anh hôn đủ rồi, anh mới nhả cảnh môi cô ra, có lẽ là bởi vì tác dụng của thuốc mê, anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, vừa mới chạm vào gối, anh lại chìm vào trong giấc ngủ mê man...
Diệp Vãn Ninh bị anh hôn cho cánh mỗi sưng đồ, tóc tai rối loạn... cô không màng đến dáng vẻ của mình, lập tức tiến lên trước kiểm tra miệng vết thương của anh.
Xác nhận vết thương của anh không còn bị rướm máu nữa, Diệp Văn Ninh mới thở phào một hơi thoải mái... “Phù... may mà không sao, đồ thô lỗ nhà anh! Có biết là vết thương sẽ bị nứt ra không hả... Cô giơ tay vẫn về nhẹ cánh môi mình, bờ môi sưng đỏ vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh...
Tại sao... trái tim cô nảy lên bình bịch... tại sao vừa nãy cô lại tỏ ra hoảng loạn không biết nên làm thế nào?!
Diệp Vãn Ninh điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, hít thở sâu vài hơi, mới đi lại về phía mép giường, nhanh chóng chỉnh lại bình chuyền dịch, cố định lại kim tiên trên mu bàn tay anh, sau đó dùng khăn tay lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh.
Đến khi tiếng chuông cửa phòng vang lên, Burakku đã chuẩn bị xong đồ chuyền cho Diệp Vãn Ninh. “Thiếu phu nhân, ở gần đây chỉ có thể mua được quần áo kiểu này thôi, anh cũng không rõ size của em, có điều anh đã miêu tả lại với nhân viên cửa hàng, cô ấy nói bộ đồ hồng nhạt này cũng đã đủ phù hợp với em rồi” “Cám ơn anh, Burakku” “Đừng khách sáo, thiếu phu nhân, vậy anh đi trước, có chuyện gì thì gọi anh, anh lập tức đi đến” “Được ạ” Diệp Văn Ninh mỉm cười gật đầu, giơ tay đón lấy túi đồ, rồi lại tiến vào phòng.
Nhìn thấy anh vẫn đang ngủ say ở trên giường, Diệp Vãn Ninh cầm lấy túi quần áo đi vào nhà tắm, nhanh chóng tầm một hồi nước nóng, rửa mặt xong, cô búi tóc lên, sau đó mặc bộ đồ Burakku đưa đến, đi vào lại phòng ngú.
Thấy anh đang run cầm cập ở trên giường, Diệp Văn Ninh không kìm được nhãn đầu mày xinh đẹp, cô soái bước lên trước, giơ tay chạm vào trán anh, “Nóng quá!” Cô hô lên kinh hãi, Burakku nói không sai, quả nhiên sẽ xuất hiện triệu chứng sốt cao.
Cô lập tức ôm chặn vào phòng, nhanh chóng đắp lên người anh, nhưng như thế... hiển nhiên vẫn không có tác dụng, đang ở trong trạng thái hôn mê anh căn bản không có cách nào uống thuốc, hơn nữa bây giờ anh đang chuyền dịch, sợ uống thuốc khác sẽ xung khắc với nhau, như thế thì quả là không hay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.