Chương 131: Là anh?
Vân Nghê Thường
08/09/2021
**********
Chương 131 LÀ ANH?
Sau khi Kỷ Trình Tân rời đi, Diệp Vãn Ninh có chút uể oải dựa vào đầu giường, nhìn bầu trời trong xanh ở bên ngoài khung cửa sổ, cô chìm vào trầm tư suy nghĩ...
Trong đầu vẫn vang vọng những lời tổn thương của anh, loại đau đớn giày vò tâm can bao phủ liên tục đến tận giờ... ngay thời khắc này, cô vẫn có thể cảm nhận được cơn đau như bị xé rách đấy.
Loại đau đớn do tim bị bóp vụn thành nghìn mảnh, giống như có gì đấy đang kéo căng linh hồn cô. Đến khi triệt để xé rách từng vụn nhỏ mới chịu dừng lại! “Lục phu nhân, chị nghỉ ngơi xíu đi.” Y tá chăm sóc cô là một cô gái xấp xỉ tuổi với cô, nhìn vóc dáng gầy yếu của cô ấy, Diệp Vãn Ninh thực không dám tưởng tượng cô ấy sẽ làm y tá điều dưỡng chăm sóc người khác! Hơn nữa còn là một y tá có chút ít tiếng tăm
Diệp Vãn Ninh khẽ lắc đầu, lộ ra nụ cười thân thiện, “Chị không mệt “Nhưng sức khỏe của chị rất yếu.”
Diệp Vãn Ninh mở miệng lần nữa: “Đừng gọi chị là Lục phu nhân, gọi chị Văn Ninh là được, chắc chị lớn hơn em nhỉ?” “Dạ... em vừa tròn mười tám tuổi.” Cô gái khẽ gật đầu, lộ ra nụ cười ngây thơ, “Chị Văn Ninh gọi em là Tiểu Tiểu nha. “Ừ, Tiểu Tiểu.” Diệp Vãn Ninh đồng ý luôn. Cho dù cô bé y tả làm việc tốt hơn nữa, cô cũng chỉ là một cô bé vừa bước tới độ tuổi thành niên mà thôi, cô dù gì cũng hơn cô bé hai tuổi, có thể cảm nhận được sự trưởng thành và cần trọng của cô bé so với người cùng tuổi. “Chị Văn Ninh, có chuyện gì chị cứ việc bảo em, em có thể làm hết!” “Em có thể làm hết?” Diệp Vãn Ninh kinh ngạc nhìn Tiểu Tiểu, nhìn dáng vẻ thành thật nghiêm túc của cô không giống như đang phóng đại, "Vậy em đã làm những gì rồi?”
Tiểu Tiểu suy nghĩ, “Dạ... Cô bé giơ tay vuốt cằm, đăm chiêu suy nghĩ rồi mới mở miệng nói: “Trừ những việc cơ bản của y tá điều dưỡng, em có thể làm rất nhiều chuyện... ví dụ như chạy mấy con phố để mua đồ trong thời gian quy định, hoặc là xách vật nặng, em đều làm được!” Thậm chí có một số bệnh nhân bởi vì cảm xúc không ổn định nên gây sự, đổ hết mọi tức giận lên đầu ý tá, đánh mắng cũng có những chuyện này cô đều có thể nhẫn nhịn, suy cho cùng em trai em gái vẫn còn nhỏ, rất nhiều chuyện cần dùng đến tiền! Cô bắt buộc phải học cách nhẫn nại “Em đều làm hết những chuyện này trước đây?” Diệp Vãn Ninh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tiểu Tiểu cười hihi, ngại ngùng giơ tay khẽ vuốt đầu mình, "Không có gì đâu ạ! Đều là chuyện nhỏ, đây là chuyện mà y tá điều dưỡng nên làm!”
Diệp Vãn Ninh đột nhiên có chút thương xót cô bé đơn thuần nhưng trầm ổn này, thì ra danh tiếng của cô bé trong ngành này đã được tích lũy bằng cách đó?! “Tiểu Tiểu, chị có thể hoi em vài vấn đề không?” “Dạ, đương nhiên là được! Chị hỏi đi, chị Văn Ninh “Ở độ tuổi này của em chắc là vẫn đang phải đi học chứ nhỉ?” Diệp Văn Ninh đánh giá Tiểu Tiểu một vòng, “Nhưng em lại không giống với những người cùng tuổi, tại sao lại đột nhiên làm y tá điều dưỡng?” “Em... Ánh mắt Tiểu Tiểu bỗng ảm đạm, “Thực ra ngoài một số việc trong nhà, bố mẹ em còn gánh vác một món nợ khổng lồ, em còn có em trai em gái phải chăm sóc, vì thế em mới thông qua người giới thiệu đi thi bằng, sau đó làm y tá điều dưỡng... thứ nhất làm nghề này có thể giúp được rất nhiều người, thứ hai... có thể kiếm được tiền cộng với tiền bo thêm.” Có một số bệnh nhân hào phóng sẽ cho cô rất nhiều tiền típ, những món tiền này tích lũy dần, góp ít thành nhiều cũng đủ để em trai em gái dùng một thời gian! “Trả nợ?”
Tiểu Tiểu khẽ gật đầu, con số khổng lồ khiến cho người khác tặc lưỡi, “Ba, triệu tệ.” “Vậy bố mẹ em bây giờ đang ở đâu?” Diệp Vãn Ninh không phải là người thích lo chuyện bao đồng, càng không phải là người tò mò hết cái này đến cái khác. Cô là thấy tuổi cô bé còn rất nhỏ, nhưng cuộc sống lại không giống với những người cùng tuổi khác nên cảm thấy rất thương xót, vì thế mới muốn giúp Tiểu Tiểu tìm một công việc lương cao lại không phải mệt nhọc như vậy. “Nhảy rồi.” Nói xong, Tiểu Tiểu còn lập tức cười lên, bởi vì nụ cười có thể quét sạch sương mù trong lòng cô. “Tiểu Tiểu, chị có thể giúp em tìm một công việc lương cao, lượng công việc ít, buổi tối còn có thể quay về với em trai em gái. “Chị Văn Ninh... Tiểu Tiểu đứng sững nguyên chỗ cũ, lập tức lắc đầu, "Không cần đâu, chị Vãn Ninh, không cần phiền phức thế đâu ạ. Chị phải nhanh chóng điều dưỡng tốt sức khỏe, em làm y tá cũng rất tốt ạ.
Diệp Vãn Ninh chú ý đến vết thương trên cánh tay cô, “Có y tá nào mà làm cho người mình toàn là vết thương không?” “Nhưng, em sợ gây phiền phức cho chị Văn Ninh “Nhìn thấy em thế này, mới thực sự làm cho chị cảm thấy phiền phức!” Diệp Vãn Ninh lập tức gọi vào số của bà nội, cô rất có mắt nhìn người, chưa từng nhìn sai, Tiểu Tiểu rất đơn thuần, hơn nữa tuổi cũng nhỏ, có những bệnh nhân nóng nảy sẽ rất dễ làm tổn thương đến cô bé! Huống hồ cô bé nhỏ như vậy, sao có thể là ý tả điều dưỡng được... lỡ như gặp phải bệnh nhân nam... chuyện này... ТrцуeлАРР.cоm trang web cập* nhật nhanh nhất
Bà nội Lục biết được tin cô đã tỉnh lại thì rất vui mừng, Diệp Vãn Ninh có yêu cầu gì liền đáp ứng ngay! Diệp Vấn Ninh viết địa chỉ, số điện thoại, còn có tên của cô lên một tờ giấy rồi chuyền nó cho Tiểu Tiểu
Tiểu Tiểu, em đi luôn bây giờ đi, đến nơi thì tìm dì Trương, biết chưa?” “Dì Trương?” Tiểu Tiểu cũng không nghĩ ngợi gì nhiều nhận lấy từ giấy, tỏ ra hết sức phấn khởi, thấy bộ dạng của cô bé... chẳng nhẽ không sợ cô là người xấu à? Cô bé đúng là rất trưởng thành trầm ổn, nhưng lại không có chút tâm cơ nào... người con gái như vậy không thích hợp làm y tả ở nơi bệnh viện người đồng hỗn tạp
Diệp Vãn Ninh khẽ gật đầu, “Bên kia đã sắp xếp ổn thỏa rồi, em yên tâm đi đi, làm ca ngày, hơn nữa lương nhất định là cao hơn ở đây, công việc cũng nhẹ nhàng hơn. “Chị Văn Ninh.." Lập bộp... Tiểu Tiểu quỳ xuống sàn, cảm kích nhìn Diệp Vãn Ninh.
Diệp Vãn Ninh gấp gáp chuẩn bị giơ tay đỡ cô bé, “Nhanh đứng lên, Tiểu Tiểu... Cô lại không cẩn thận kéo rách miệng vết thương ở vùng bụng. “Chị Vãn Ninh, chị không sao chứ?” Chú ý đến vẻ mặt không được bình thường của cô, Tiểu Tiểu lập tức dìu cô, giúp cô nằm xuống giường, “Chị Vãn Ninh, em xin lỗi, làm vết thương của chị lại nứt ra.” “Không sao đâu.” Diệp Vãn Ninh khẽ lắc đầu, “Em nhanh đi đi, đừng để dì Trương đợi lâu.” “Cám ơn chị lần nữa! Chị Vãn Ninh! Em đi đây a!” “Đi đường cẩn thận. Diệp Vãn Ninh cũng không biết tại sao mình lại giúp cô bé, chẳng nhẽ cô bé không sợ cô là người xấu? Diệp Vãn Ninh không kìm được cười lên, không biết vì sao, trên người cô nhóc này có một cảm giác khiến cô thấy an tâm! Có lẽ là bởi vì thương tiếc và yên tâm, mới giới thiệu công việc giúp! “Dạ vâng, chị Vãn Ninh, tạm biệt chị!” Tiểu Tiểu lập tức vẫy tay với Diệp Vãn Ninh, cô biết Diệp Vãn Ninh là ai, cô không ngờ rằng mình sẽ gặp được người lương thiện như vậy! . Ngôn Tình Tổng Tài
Lúc Tiểu Tiểu vừa đi chưa được bao lâu, “Rầm... Một tiếng vang lớn, Diệp Vãn Ninh vốn đang nằm trên giường bệnh lập tức giật mình tỉnh lại... “Là cô?”
Chương 131 LÀ ANH?
Sau khi Kỷ Trình Tân rời đi, Diệp Vãn Ninh có chút uể oải dựa vào đầu giường, nhìn bầu trời trong xanh ở bên ngoài khung cửa sổ, cô chìm vào trầm tư suy nghĩ...
Trong đầu vẫn vang vọng những lời tổn thương của anh, loại đau đớn giày vò tâm can bao phủ liên tục đến tận giờ... ngay thời khắc này, cô vẫn có thể cảm nhận được cơn đau như bị xé rách đấy.
Loại đau đớn do tim bị bóp vụn thành nghìn mảnh, giống như có gì đấy đang kéo căng linh hồn cô. Đến khi triệt để xé rách từng vụn nhỏ mới chịu dừng lại! “Lục phu nhân, chị nghỉ ngơi xíu đi.” Y tá chăm sóc cô là một cô gái xấp xỉ tuổi với cô, nhìn vóc dáng gầy yếu của cô ấy, Diệp Vãn Ninh thực không dám tưởng tượng cô ấy sẽ làm y tá điều dưỡng chăm sóc người khác! Hơn nữa còn là một y tá có chút ít tiếng tăm
Diệp Vãn Ninh khẽ lắc đầu, lộ ra nụ cười thân thiện, “Chị không mệt “Nhưng sức khỏe của chị rất yếu.”
Diệp Vãn Ninh mở miệng lần nữa: “Đừng gọi chị là Lục phu nhân, gọi chị Văn Ninh là được, chắc chị lớn hơn em nhỉ?” “Dạ... em vừa tròn mười tám tuổi.” Cô gái khẽ gật đầu, lộ ra nụ cười ngây thơ, “Chị Văn Ninh gọi em là Tiểu Tiểu nha. “Ừ, Tiểu Tiểu.” Diệp Vãn Ninh đồng ý luôn. Cho dù cô bé y tả làm việc tốt hơn nữa, cô cũng chỉ là một cô bé vừa bước tới độ tuổi thành niên mà thôi, cô dù gì cũng hơn cô bé hai tuổi, có thể cảm nhận được sự trưởng thành và cần trọng của cô bé so với người cùng tuổi. “Chị Văn Ninh, có chuyện gì chị cứ việc bảo em, em có thể làm hết!” “Em có thể làm hết?” Diệp Vãn Ninh kinh ngạc nhìn Tiểu Tiểu, nhìn dáng vẻ thành thật nghiêm túc của cô không giống như đang phóng đại, "Vậy em đã làm những gì rồi?”
Tiểu Tiểu suy nghĩ, “Dạ... Cô bé giơ tay vuốt cằm, đăm chiêu suy nghĩ rồi mới mở miệng nói: “Trừ những việc cơ bản của y tá điều dưỡng, em có thể làm rất nhiều chuyện... ví dụ như chạy mấy con phố để mua đồ trong thời gian quy định, hoặc là xách vật nặng, em đều làm được!” Thậm chí có một số bệnh nhân bởi vì cảm xúc không ổn định nên gây sự, đổ hết mọi tức giận lên đầu ý tá, đánh mắng cũng có những chuyện này cô đều có thể nhẫn nhịn, suy cho cùng em trai em gái vẫn còn nhỏ, rất nhiều chuyện cần dùng đến tiền! Cô bắt buộc phải học cách nhẫn nại “Em đều làm hết những chuyện này trước đây?” Diệp Vãn Ninh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tiểu Tiểu cười hihi, ngại ngùng giơ tay khẽ vuốt đầu mình, "Không có gì đâu ạ! Đều là chuyện nhỏ, đây là chuyện mà y tá điều dưỡng nên làm!”
Diệp Vãn Ninh đột nhiên có chút thương xót cô bé đơn thuần nhưng trầm ổn này, thì ra danh tiếng của cô bé trong ngành này đã được tích lũy bằng cách đó?! “Tiểu Tiểu, chị có thể hoi em vài vấn đề không?” “Dạ, đương nhiên là được! Chị hỏi đi, chị Văn Ninh “Ở độ tuổi này của em chắc là vẫn đang phải đi học chứ nhỉ?” Diệp Văn Ninh đánh giá Tiểu Tiểu một vòng, “Nhưng em lại không giống với những người cùng tuổi, tại sao lại đột nhiên làm y tá điều dưỡng?” “Em... Ánh mắt Tiểu Tiểu bỗng ảm đạm, “Thực ra ngoài một số việc trong nhà, bố mẹ em còn gánh vác một món nợ khổng lồ, em còn có em trai em gái phải chăm sóc, vì thế em mới thông qua người giới thiệu đi thi bằng, sau đó làm y tá điều dưỡng... thứ nhất làm nghề này có thể giúp được rất nhiều người, thứ hai... có thể kiếm được tiền cộng với tiền bo thêm.” Có một số bệnh nhân hào phóng sẽ cho cô rất nhiều tiền típ, những món tiền này tích lũy dần, góp ít thành nhiều cũng đủ để em trai em gái dùng một thời gian! “Trả nợ?”
Tiểu Tiểu khẽ gật đầu, con số khổng lồ khiến cho người khác tặc lưỡi, “Ba, triệu tệ.” “Vậy bố mẹ em bây giờ đang ở đâu?” Diệp Vãn Ninh không phải là người thích lo chuyện bao đồng, càng không phải là người tò mò hết cái này đến cái khác. Cô là thấy tuổi cô bé còn rất nhỏ, nhưng cuộc sống lại không giống với những người cùng tuổi khác nên cảm thấy rất thương xót, vì thế mới muốn giúp Tiểu Tiểu tìm một công việc lương cao lại không phải mệt nhọc như vậy. “Nhảy rồi.” Nói xong, Tiểu Tiểu còn lập tức cười lên, bởi vì nụ cười có thể quét sạch sương mù trong lòng cô. “Tiểu Tiểu, chị có thể giúp em tìm một công việc lương cao, lượng công việc ít, buổi tối còn có thể quay về với em trai em gái. “Chị Văn Ninh... Tiểu Tiểu đứng sững nguyên chỗ cũ, lập tức lắc đầu, "Không cần đâu, chị Vãn Ninh, không cần phiền phức thế đâu ạ. Chị phải nhanh chóng điều dưỡng tốt sức khỏe, em làm y tá cũng rất tốt ạ.
Diệp Vãn Ninh chú ý đến vết thương trên cánh tay cô, “Có y tá nào mà làm cho người mình toàn là vết thương không?” “Nhưng, em sợ gây phiền phức cho chị Văn Ninh “Nhìn thấy em thế này, mới thực sự làm cho chị cảm thấy phiền phức!” Diệp Vãn Ninh lập tức gọi vào số của bà nội, cô rất có mắt nhìn người, chưa từng nhìn sai, Tiểu Tiểu rất đơn thuần, hơn nữa tuổi cũng nhỏ, có những bệnh nhân nóng nảy sẽ rất dễ làm tổn thương đến cô bé! Huống hồ cô bé nhỏ như vậy, sao có thể là ý tả điều dưỡng được... lỡ như gặp phải bệnh nhân nam... chuyện này... ТrцуeлАРР.cоm trang web cập* nhật nhanh nhất
Bà nội Lục biết được tin cô đã tỉnh lại thì rất vui mừng, Diệp Vãn Ninh có yêu cầu gì liền đáp ứng ngay! Diệp Vấn Ninh viết địa chỉ, số điện thoại, còn có tên của cô lên một tờ giấy rồi chuyền nó cho Tiểu Tiểu
Tiểu Tiểu, em đi luôn bây giờ đi, đến nơi thì tìm dì Trương, biết chưa?” “Dì Trương?” Tiểu Tiểu cũng không nghĩ ngợi gì nhiều nhận lấy từ giấy, tỏ ra hết sức phấn khởi, thấy bộ dạng của cô bé... chẳng nhẽ không sợ cô là người xấu à? Cô bé đúng là rất trưởng thành trầm ổn, nhưng lại không có chút tâm cơ nào... người con gái như vậy không thích hợp làm y tả ở nơi bệnh viện người đồng hỗn tạp
Diệp Vãn Ninh khẽ gật đầu, “Bên kia đã sắp xếp ổn thỏa rồi, em yên tâm đi đi, làm ca ngày, hơn nữa lương nhất định là cao hơn ở đây, công việc cũng nhẹ nhàng hơn. “Chị Văn Ninh.." Lập bộp... Tiểu Tiểu quỳ xuống sàn, cảm kích nhìn Diệp Vãn Ninh.
Diệp Vãn Ninh gấp gáp chuẩn bị giơ tay đỡ cô bé, “Nhanh đứng lên, Tiểu Tiểu... Cô lại không cẩn thận kéo rách miệng vết thương ở vùng bụng. “Chị Vãn Ninh, chị không sao chứ?” Chú ý đến vẻ mặt không được bình thường của cô, Tiểu Tiểu lập tức dìu cô, giúp cô nằm xuống giường, “Chị Vãn Ninh, em xin lỗi, làm vết thương của chị lại nứt ra.” “Không sao đâu.” Diệp Vãn Ninh khẽ lắc đầu, “Em nhanh đi đi, đừng để dì Trương đợi lâu.” “Cám ơn chị lần nữa! Chị Vãn Ninh! Em đi đây a!” “Đi đường cẩn thận. Diệp Vãn Ninh cũng không biết tại sao mình lại giúp cô bé, chẳng nhẽ cô bé không sợ cô là người xấu? Diệp Vãn Ninh không kìm được cười lên, không biết vì sao, trên người cô nhóc này có một cảm giác khiến cô thấy an tâm! Có lẽ là bởi vì thương tiếc và yên tâm, mới giới thiệu công việc giúp! “Dạ vâng, chị Vãn Ninh, tạm biệt chị!” Tiểu Tiểu lập tức vẫy tay với Diệp Vãn Ninh, cô biết Diệp Vãn Ninh là ai, cô không ngờ rằng mình sẽ gặp được người lương thiện như vậy! . Ngôn Tình Tổng Tài
Lúc Tiểu Tiểu vừa đi chưa được bao lâu, “Rầm... Một tiếng vang lớn, Diệp Vãn Ninh vốn đang nằm trên giường bệnh lập tức giật mình tỉnh lại... “Là cô?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.