Chương 63: Vết thương
Vân Nghê Thường
16/08/2021
Nhưng vẻ ngoài của cô ta quá giống Vân Nhi, ngay cả tên cũng khá giống.... La Vân Nhi... Lạc Vận Nhi..... bọn họ thực sự không phải cùng là một người sao?
Đến tận hôm nay vẫn không tìm thấy Vân Nhi, bây giờ vô duyên vô cớ lại xuất hiện một Lạc Vận Nhi, hình dáng, giọng nói ngay cả cách nấu canh ngao cũng giống y hệt, điều này quả thực khiến người ta không thể tin nổi!
Giữa lúc anh đang mải mê suy nghĩ, trong đầu chợt xuất hiện một hình bóng...
Đáng chết! Tại sao có thể nghĩ tới cô tạ lúc này? Người phụ nữ đó, bây giờ rốt cuộc thế nào rồi? Nghĩ đến có bà nội bảo vệ cô, chắc tạm thời không có gì đáng lo?
Bỗng, tiếng đồ đạc rơi vỡ thu hút sự chú ý của Lục Thừa Tiêu.....
Phòng trọ cách âm rất kém, anh loáng thoáng... nghe thấy tiếng của Lạc Vận Nhi. Anh lập tức nhẹ nhàng bước đội chân dài đi về phía phòng ngủ, bước vài bước, đã đến cửa phòng, liền xoay tay nắm cửa.
Khoảnh khắc anh mở cửa phòng, một con dao lóe sáng phi thẳng về phía anh... Lục Thừa Tiêu nghiêng người, lập tức đá một cước vào người đàn ông ở góc phòng.
Anh Thừa Tiêu...
Lạc Vận Nhi đưa tay nắm chặt quần áo của mình, quần áo sớm đã bị xé vụn rồi...
Em... cứu em, cứu em với....
Đáng chết!
Đôi mắt xinh đẹp động lòng người quá giống với Vân Nhi, Lục Thừa Tiêu tức đến phát điên, giơ tay đấm một đấm thật mạnh vào người đàn ông kia, lập tức... kèm theo đó là một tiếng nặng nề, người đàn ông bị đánh ngã xuống đất, cảnh tay cầm dao của hắn không chịu thua chĩa vào anh lẫn nữa.
Anh trong chốc lát hạ gục người đàn ông không biết tự lượng sức mình đó! Anh nhanh chân bước tới, Lạc Vận Nhi nhào thẳng vào lòng Lục Thừa Tiêu...
Anh Thừa Tiêu, em rất sợ... hu hu hu hu hu.…......
Nước mắt của cô ta rơi từng giọt xuống áo sơ mi của anh, cơ thể không ngừng run rẩy, cô ta dùng bàn tay quệt nước mắt, gương mặt vùi vào cổ anh.... Anh Thừa Tiêu, em.... suýt, suýt chút nữa..... hu hu
Đáng chết!
Lục Thừa Tiêu lạp thấp giọng chửi lần nữa.
Đúng lúc này, Lạc Vận Nhi lớn tiếng kêu lên:
Cẩn thận!
Lời vừa dứt, lưng cô bị con dao rạch mạnh một đường.…...... Shit!
Lục Thừa Tiêu lửa giận bùng cháy, lập tức chỉ nghe thấy một tiếng, tay người đàn ông kia bị đánh gãy! Người đàn ông thét lên mấy tiếng, ngã xuống góc tường, hắn nhanh chóng nhảy ra từ ban công chạy thoát, khi Lục Thừa Tiêu cuẩn bị đuổi theo, Lạc Vận Nhi phía sau nức nở vài tiếng đau đớn khiến anh không thể không từ bỏ việc đuổi theo.
Anh đóng cửa sổ ban công lại, quay về phía phòng ngủ, máu tươi từ lưng cô ta chảy ra từng giọt.... Anh Thừa Tiêu... anh không sao chứ?
Gương mặt nhợt nhạt nhìn không có lấy một giọt máu, bộ dạng thảm thương của cô ta khiến người khác cảm thấy thương xót, trên trán không ngừng đổ mồ hôi.
Lục Thừa Tiêu lắc đầu, anh không sao, nhưng tình trạng của cô ta không mấy lạc quan. Anh lập tức gọi điện cho bác sĩ riêng, bảo ông ta trong vòng 10 phút nhanh chóng đến đây!
Bây giờ anh phải xử lí sơ qua cho em. Anh Thừa Tiêu, hay là để em tự làm đi, em không sao, chỉ là bị xước nhẹ thôi, đây chỉ là vết thương nhỏ.
Vết thương nhỏ? Nhìn cô ta không ngừng chảy máu, vết thương này chắc chắn không phải là vết thương nhỏ đơn giản như vậy!
Vết thương ở sau lưng, bây giờ em chỉ cần cử động nhẹ, lưng chảy máu.
Nhưng...
Đừng nhưng nữa, bây giờ, ngoan ngoãn nghe lời.
Lạc Vận Nhi nhìn sự lo lắng và dịu dàng trong ánh mắt anh, anh xem cô ta là thể thân của La Vân Nhi
Nhanh thôi, anh sẽ phát hiện ra... cô ta không phải vật thay thế, mà thực sự là La Vân Nhi
Lớp vải phía sau lưng cô ta bị lưỡi dao rạch ra, trên tấm lưng xinh đẹp trắng nõn nà vết thương do con dao gây ra cực kì nhói mắt, anh tạm thời xử lí sơ qua vết thương trên lưng cho cô ta, đợi bác sĩ riêng đến.
Tạm thời đã cầm được máu, 10 phút sau, bác sĩ riêng nhanh chóng chạy đến, khâu vết thương và bôi thuốc cho Lạc Vân Nhi.
Tổng giám đốc Lục, yên tâm đi, tuy vết thương rất dài, nhìn có hơi giật mình, nhưng may mà lực trên con dao này đâm xuống không quá mạnh,tuy nhiên vết thương trong một hai tháng tới không được chạm vào nước, đồng thời nên có người chăm sóc riêng, vì một khi bị xô kéo, vết thương có khả năng sẽ lại bị rách lần nữa.
Từ lúc được khâu xong đến bây giờ, Lạc Vận Nhi không lên tiếng một chút nào, những giọt mồ hội trên trán cô ta không ngừng rơi, khuôn mặt xinh đẹp thảm thương vô cùng...
Bởi vì đau đớn, cô ta khó mà ngủ được, đến nửa đêm, cô ta luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, sự đau đớn như thiêu đốt sau lưng mãi đến khi trời sáng mới bớt đi chút...
Biệt thự.
Sáng sớm, trời vừa hửng nắng, Diệp Vãn Ninh bò trên bồn rửa tay nôn thốc nên thảo, rõ ràng mang thai đã sắp bốn tháng rồi, nghén vẫn không có chút hiện tượng giảm bớt, ngược lại càng ngày càng trầm trọng...
Oe De
Dì Trương nhìn dáng vẻ của Diệp Văn Ninh, lập tức bưng một ly nước ấm đến:
Cô chủ, cảm thấy thế nào rồi?
Còn chưa kịp mở miệng nói một câu, cô lại nôn lần nữa, cả người cô mê man không chút sức lực, dì Trương lập tức đỡ lấy Diệp Vãn Ninh, cứ tiếp tục nôn thế này không phải là cách
Ngay cả bà Lục cũng sốt sắng đi vào phòng ngủ: Văn Ninh......
Bà nội, con không sao, bây giờ cảm thấy đỡ nhiều rồi.
Con nhóc này, sáng sớm đã nên dữ dội như vậy! Bà nội sao có thể không lo cho được?
Bà Lục lập tức quan tâm nói:
Xem ra thắng chất này của bà, thực sự là đứa ngang bướng! Cứ gây phiền phức cho mẹ nó thôi!
Diệp Vãn Ninh đưa tay xoa nhẹ chiếc bụng nhỏ của mình, nở nụ cười ngọt ngào, chỉ cần thằng bé bình an, cô chịu khổ một chút có là gì....
Con đó, mau nghỉ ngơi thêm chút đi, bây giờ mới 6 giờ, ngủ một giấc dậy ăn chút bữa sáng thanh đạm.
Vâng, bà nội cũng mau đi nghỉ ngơi đi, đừng lo cho con, con không sao.
Cho dù bản thân có không khỏe thế nào đi nữa, cô cũng không muốn một bà lão hơn sáu mươi tuổi nhọc lòng vì mình. Cô lập tức nở nụ cười, hy vọng bà nội có thể yên tâm.
Bà Lục gật gật đầu, biết Văn Ninh chu đáo hiếu thảo, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm về Diệp Vãn Ninh: Dì Trương, chăm sóc nó chút.
Vâng, bà chủ, bà yên tâm.
Đến tận hôm nay vẫn không tìm thấy Vân Nhi, bây giờ vô duyên vô cớ lại xuất hiện một Lạc Vận Nhi, hình dáng, giọng nói ngay cả cách nấu canh ngao cũng giống y hệt, điều này quả thực khiến người ta không thể tin nổi!
Giữa lúc anh đang mải mê suy nghĩ, trong đầu chợt xuất hiện một hình bóng...
Đáng chết! Tại sao có thể nghĩ tới cô tạ lúc này? Người phụ nữ đó, bây giờ rốt cuộc thế nào rồi? Nghĩ đến có bà nội bảo vệ cô, chắc tạm thời không có gì đáng lo?
Bỗng, tiếng đồ đạc rơi vỡ thu hút sự chú ý của Lục Thừa Tiêu.....
Phòng trọ cách âm rất kém, anh loáng thoáng... nghe thấy tiếng của Lạc Vận Nhi. Anh lập tức nhẹ nhàng bước đội chân dài đi về phía phòng ngủ, bước vài bước, đã đến cửa phòng, liền xoay tay nắm cửa.
Khoảnh khắc anh mở cửa phòng, một con dao lóe sáng phi thẳng về phía anh... Lục Thừa Tiêu nghiêng người, lập tức đá một cước vào người đàn ông ở góc phòng.
Anh Thừa Tiêu...
Lạc Vận Nhi đưa tay nắm chặt quần áo của mình, quần áo sớm đã bị xé vụn rồi...
Em... cứu em, cứu em với....
Đáng chết!
Đôi mắt xinh đẹp động lòng người quá giống với Vân Nhi, Lục Thừa Tiêu tức đến phát điên, giơ tay đấm một đấm thật mạnh vào người đàn ông kia, lập tức... kèm theo đó là một tiếng nặng nề, người đàn ông bị đánh ngã xuống đất, cảnh tay cầm dao của hắn không chịu thua chĩa vào anh lẫn nữa.
Anh trong chốc lát hạ gục người đàn ông không biết tự lượng sức mình đó! Anh nhanh chân bước tới, Lạc Vận Nhi nhào thẳng vào lòng Lục Thừa Tiêu...
Anh Thừa Tiêu, em rất sợ... hu hu hu hu hu.…......
Nước mắt của cô ta rơi từng giọt xuống áo sơ mi của anh, cơ thể không ngừng run rẩy, cô ta dùng bàn tay quệt nước mắt, gương mặt vùi vào cổ anh.... Anh Thừa Tiêu, em.... suýt, suýt chút nữa..... hu hu
Đáng chết!
Lục Thừa Tiêu lạp thấp giọng chửi lần nữa.
Đúng lúc này, Lạc Vận Nhi lớn tiếng kêu lên:
Cẩn thận!
Lời vừa dứt, lưng cô bị con dao rạch mạnh một đường.…...... Shit!
Lục Thừa Tiêu lửa giận bùng cháy, lập tức chỉ nghe thấy một tiếng, tay người đàn ông kia bị đánh gãy! Người đàn ông thét lên mấy tiếng, ngã xuống góc tường, hắn nhanh chóng nhảy ra từ ban công chạy thoát, khi Lục Thừa Tiêu cuẩn bị đuổi theo, Lạc Vận Nhi phía sau nức nở vài tiếng đau đớn khiến anh không thể không từ bỏ việc đuổi theo.
Anh đóng cửa sổ ban công lại, quay về phía phòng ngủ, máu tươi từ lưng cô ta chảy ra từng giọt.... Anh Thừa Tiêu... anh không sao chứ?
Gương mặt nhợt nhạt nhìn không có lấy một giọt máu, bộ dạng thảm thương của cô ta khiến người khác cảm thấy thương xót, trên trán không ngừng đổ mồ hôi.
Lục Thừa Tiêu lắc đầu, anh không sao, nhưng tình trạng của cô ta không mấy lạc quan. Anh lập tức gọi điện cho bác sĩ riêng, bảo ông ta trong vòng 10 phút nhanh chóng đến đây!
Bây giờ anh phải xử lí sơ qua cho em. Anh Thừa Tiêu, hay là để em tự làm đi, em không sao, chỉ là bị xước nhẹ thôi, đây chỉ là vết thương nhỏ.
Vết thương nhỏ? Nhìn cô ta không ngừng chảy máu, vết thương này chắc chắn không phải là vết thương nhỏ đơn giản như vậy!
Vết thương ở sau lưng, bây giờ em chỉ cần cử động nhẹ, lưng chảy máu.
Nhưng...
Đừng nhưng nữa, bây giờ, ngoan ngoãn nghe lời.
Lạc Vận Nhi nhìn sự lo lắng và dịu dàng trong ánh mắt anh, anh xem cô ta là thể thân của La Vân Nhi
Nhanh thôi, anh sẽ phát hiện ra... cô ta không phải vật thay thế, mà thực sự là La Vân Nhi
Lớp vải phía sau lưng cô ta bị lưỡi dao rạch ra, trên tấm lưng xinh đẹp trắng nõn nà vết thương do con dao gây ra cực kì nhói mắt, anh tạm thời xử lí sơ qua vết thương trên lưng cho cô ta, đợi bác sĩ riêng đến.
Tạm thời đã cầm được máu, 10 phút sau, bác sĩ riêng nhanh chóng chạy đến, khâu vết thương và bôi thuốc cho Lạc Vân Nhi.
Tổng giám đốc Lục, yên tâm đi, tuy vết thương rất dài, nhìn có hơi giật mình, nhưng may mà lực trên con dao này đâm xuống không quá mạnh,tuy nhiên vết thương trong một hai tháng tới không được chạm vào nước, đồng thời nên có người chăm sóc riêng, vì một khi bị xô kéo, vết thương có khả năng sẽ lại bị rách lần nữa.
Từ lúc được khâu xong đến bây giờ, Lạc Vận Nhi không lên tiếng một chút nào, những giọt mồ hội trên trán cô ta không ngừng rơi, khuôn mặt xinh đẹp thảm thương vô cùng...
Bởi vì đau đớn, cô ta khó mà ngủ được, đến nửa đêm, cô ta luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, sự đau đớn như thiêu đốt sau lưng mãi đến khi trời sáng mới bớt đi chút...
Biệt thự.
Sáng sớm, trời vừa hửng nắng, Diệp Vãn Ninh bò trên bồn rửa tay nôn thốc nên thảo, rõ ràng mang thai đã sắp bốn tháng rồi, nghén vẫn không có chút hiện tượng giảm bớt, ngược lại càng ngày càng trầm trọng...
Oe De
Dì Trương nhìn dáng vẻ của Diệp Văn Ninh, lập tức bưng một ly nước ấm đến:
Cô chủ, cảm thấy thế nào rồi?
Còn chưa kịp mở miệng nói một câu, cô lại nôn lần nữa, cả người cô mê man không chút sức lực, dì Trương lập tức đỡ lấy Diệp Vãn Ninh, cứ tiếp tục nôn thế này không phải là cách
Ngay cả bà Lục cũng sốt sắng đi vào phòng ngủ: Văn Ninh......
Bà nội, con không sao, bây giờ cảm thấy đỡ nhiều rồi.
Con nhóc này, sáng sớm đã nên dữ dội như vậy! Bà nội sao có thể không lo cho được?
Bà Lục lập tức quan tâm nói:
Xem ra thắng chất này của bà, thực sự là đứa ngang bướng! Cứ gây phiền phức cho mẹ nó thôi!
Diệp Vãn Ninh đưa tay xoa nhẹ chiếc bụng nhỏ của mình, nở nụ cười ngọt ngào, chỉ cần thằng bé bình an, cô chịu khổ một chút có là gì....
Con đó, mau nghỉ ngơi thêm chút đi, bây giờ mới 6 giờ, ngủ một giấc dậy ăn chút bữa sáng thanh đạm.
Vâng, bà nội cũng mau đi nghỉ ngơi đi, đừng lo cho con, con không sao.
Cho dù bản thân có không khỏe thế nào đi nữa, cô cũng không muốn một bà lão hơn sáu mươi tuổi nhọc lòng vì mình. Cô lập tức nở nụ cười, hy vọng bà nội có thể yên tâm.
Bà Lục gật gật đầu, biết Văn Ninh chu đáo hiếu thảo, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm về Diệp Vãn Ninh: Dì Trương, chăm sóc nó chút.
Vâng, bà chủ, bà yên tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.