Không Ngờ Người Yêu Qua Mạng Lại Là Bạn Cùng Bàn Của Tôi
Chương 6: Hắn không hiểu rõ về nghệ thuật tán gẫu của đám dân thường chúng ta
Quy Độ
02/05/2022
???? Nguồn ảnh: zaie.freepik.com
???? Edit: Lạc Đình.
Đêm khuya, Quan Tầm đợi hơn nửa tiếng đồng hồ ở trạm xe.
Một giây trước khi cạn kiệt sự kiên nhẫn, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy Lộ Sưởng đang chậm rãi từ cổng trường đi ra ngoài. Hắn đeo tai nghe, bộ dạng có chút trống rỗng.
Cách đó không xa, Quan Tầm giơ cánh tay vẫy vẫy hai cái. Khi nhìn thấy cậu hắn sửng sốt thấy rõ, vẻ mặt trầm xuống rõ ràng, khuôn mặt có vẻ không vui.
Cậu thấy thế thì nghĩ ngợi một chút, tin chắc là mình không làm gì chọc hắn khó chịu, vì vậy tiếp tục ra sức vẫy tay. Mãi đến khi hắn đã đi đến trước mặt, cậu mới đứng lên, cười vô cùng rạng rỡ nói ra câu mở màn cũ rích.
"Ai ya, trùng hợp thật, cậu---"
Lộ Sưởng nhìn cậu, lạnh lùng tháo tai nghe xuống.
"..."
"Bạn cùng bàn."
Quan Tầm nghiêm túc nói, "Cứu tôi."
10 phút sau, cậu thuận lợi ngồi trên chuyến xe bus cuối cùng về nhà.
Quẹt thẻ của bạn cùng bàn.
Nhìn ra rồi, bạn cùng bàn của cậu ăn cứng không ăn mềm, làm nũng không bằng giỏi lý lẽ.
Cậu cảm thấy hơi đáng tiếc, cậu khá giỏi làm nũng.
Hiếm khi cậu không đi về phía sau mà cùng Lộ Sưởng lần lượt ngồi xuống vị trí gần cửa xe. Cậu nghĩ dù sao thì người ta cũng giang hồ cấp cứu mình vẫn nên bày tỏ lòng cảm ơn, định tán gẫu với bạn học này về hai tệ để bày tỏ tâm ý.
Cách lối đi cậu hỏi, "Sao lại muốn ngồi bàn cuối cùng vậy?"
Cậu thật sự không nghĩ rằng hắn sẽ trả lời 123 gì đó mới nửa đùa nửa thật nói, "Dọa tôi hết hồn. Còn tưởng cậu tới là vì tôi."
Lộ Sưởng lại ngoài ý muốn gật đầu, "Đúng vậy."
Quan Tầm: "..."
"Không phải cậu nói sao?"
Hắn lặp lại lời cậu từng nói, "Quen biết chính là bạn bè."
"Trong lớp, tôi chỉ quen mỗi cậu."
** LacAnDinh080221.wattpad.com + beluoiyeumauxanh191021.wordpress.com
Đêm đó, Quan Tầm nằm trên giường nhớ lại câu nói này, cảm thấy có trách nhiệm nặng nề đang đè lên đôi vai non nớt cuả mình.
Sớm biết thế, lần đầu gặp mặt cậu sẽ không nói ra những lời nồng nhiệt như vậy. Cậu nghĩ, loại lời nói khách sáo này không phải mọi người nghe xong thì bỏ ngoài tai sao, khi nói cũng không hy vọng hắn để trong lòng.
Ồ, hắn có thể không hiểu nghệ thuật tán gẫu của đám dân thường chúng ta.
Nếu đã ngồi cùng bàn, sớm muộn gì cũng phải hiểu nhau, cũng không có gì không tốt. Cậu trở mình trên giường, đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc của Lộ Sưởng lại hiện lên trước mắt.
Con ngươi của hắn đen hơn người bình thường, đen đến nỗi có chút giả, nhìn trống rỗng lại có chút mờ mịt. Màu sắc quá đậm như vậy, giống như không có loại cảm xúc nào không thể che giấu.
Cậu nghĩ tới thái độ tránh xa người ngàn dặm trong lớp của hắn, nhất thời trở nên nghi hoặc.
Lúc thì giống như sát thủ không có tình cảm, lúc lại giống như thiếu niên ngay thẳng thiếu thốn tình cảm. Nếu không phải bạn cùng bàn của cậu thật sự phân liệt thì là đám người kia ở trước mặt không biết giữ mồm giữ miệng động chạm đến huyệt cấm kị của người ta.
Không hiểu sao, cậu lại cảm thấy lý do sau có khả năng hơn một chút.
Hôm sau, cậu đến trường rất sớm.
Thật ra học sinh ngoại trú không cần tham gia tiết tự học buổi sáng, trước kia Quan Tầm sẽ không tới. Tiết học đầu tiên bắt đầu vào 8h sáng, thường thường 7h30p cậu mới lên xe bus. Nhưng hôm nay cậu đến rất sớm. Tiết tự học còn chưa tan, học sinh lớp 1 nhìn thấy cậu vào lớp đều bày ra dáng vẻ như gặp quỷ, điều đó đã đả kích không nhỏ tới tinh thần hăng say học tập của cậu.
Mặc dù chính cậu cũng không hiểu, động lực khiến cậu vừa tỉnh dậy đã chạy đến trường học đến từ đâu.
Lộ Sưởng đã tới từ sớm. Cậu bước tới chỗ ngồi bên cạnh, nhìn thấy hắn đã ghi ra một loạt ghi chú vào quyển vở bên cạnh rồi.
"Chào buổi sáng bạn cùng bàn."
Cậu ngồi xuống, tiện tay rút ra một quyển sách bổ trợ kiến thức môn ngữ văn.
Cậu vẫn luôn ghét tiết tự học buổi sáng. Ngoài lý do muốn ngủ thêm một chút, nguyên nhân chính là việc học thuộc lòng khiến cậu đau đầu.
"Chào."
Chào hỏi ngắn gọn xong, dường như Lộ Sưởng bị động tác của cậu thu hút, nhìn sách của cậu thêm mấy lần.
Quan Tầm không nhận ra. Sau mười phút cố gắng thì cậu cam chịu thả xuống, đổi thành sách sinh học, lúc này mới chú ý đến bộ dạng muốn nói lại thôi của hắn bèn hỏi hắn làm sao vậy.
Hắn lắc đầu không nói gì.
Sau đó, trong mấy phút sau khi hết mỗi tiết của buổi sáng, thỉnh thoảng hắn lại liếc nhìn người bên cạnh.
Quan Tầm bị ánh mắt tự cho là đã được che giấu của hắn nhìn trộm cảm thấy bất đắc dĩ.
Mãi đến buổi trưa sau khi cơm nước xong xuôi trở lại. Giờ nghỉ trưa còn chưa bắt đầu, người trong lớp cũng không nhiều nhưng hai người bàn cuối đã ngồi ngay ngắn. Không tương tác với nhau, mỗi người tự làm bài tập của mình.
Quan Tầm không nhịn nổi bèn mở miệng trước.
"Muốn nói gì thì nói đi."
Cậu hỏi, "Chuyện khó nói hả? Tôi quấy rầy cậu học bài sao? Ài tôi là người rất dễ nói chuyện, nếu cậu không tiện nói ở đây chúng ta có thể đi rừng cây nhỏ thảo luận cũng được. Vấn đề gì cũng có thể giải quyết mà phải không?"
Lộ Sưởng nghe vậy thì ngừng bút. Hắn hít một hơi, cuối cùng hạ quyết tâm.
Hắn chỉ vào cuốn <> hỏi, "Quyển sách này, tôi có thể mua ở đâu?"
"..."
"Học kỳ trước cả lớp thống nhất đặt chung, trên Taobao chắc cũng có." Quan Tầm nói, "Tôi sẽ gửi link mua cho cậu sau."
"Cậu nhịn cả buổi sáng, chỉ muốn hỏi câu này thôi hả?"
"Ừm."
Cuối cùng hắn cũng dỡ bỏ khẩu khí đó, nghiêm túc nói, "Cảm ơn."
Trong lúc nói chuyện, Chu Bác từ cửa sau đi vào, "Vừa nãy tình cờ gặp lớp trưởng ở bên ngoài, bài tập toán phải nộp trước khi kết thúc giờ nghỉ trưa."
Cậu ta nói, "Nhân tiện cũng nhắc bạn cùng bạn của cậu."
Chuyện hai người kia ngồi cùng bàn, cậu ta tiêu hóa cả một buổi tối thêm một buổi sáng vẫn cảm thấy ảo. Đặc biệt là Lộ Sưởng, ông nội này là bộ dáng lạnh lùng khó ở chung, lại không hề nói chuyện với cậu ta nên cậu ta cũng không dám mở miệng hỏi hắn bài tập.
"Biết rồi."
Quan Tầm liếc hắn một cái, đột nhiên phì cười, có chút không hiểu ra sao.
Chu Bác hỏi cậu làm sao vậy.
"Không có gì."
Cậu gõ sách bài tập trên bàn, tuyệt bút vung lên viết ra kết quả tính toán cuối cùng, "Giải được bài khó, vui mừng khôn xiết."
Cậu không thèm xem lại, thuận tay ném bài tập đã làm xong cho Chu Bác, lơ đãng liếc Lộ Sưởng mặt không biểu cảm đang nghiêm túc đọc sách. Ý cười càng sâu thêm.
Nhìn ra rồi, thật ra bạn cùng bàn căn bản không hề lạnh lùng.
Hắn đang căng thẳng.
**
Buổi tự học hôm nay lão Lưu không coi lớp. Tiết đầu còn đỡ, tiết thứ hai mọi người học tập đều có chút mệt mỏi và lơ đãng.
Vừa hay lớp trưởng lớp bên cạnh chạy qua, nói cuối tiết một tất cả thầy cô chủ nhiệm phải đi họp. Thông tin như phát lệnh ân xá, trong lớp dần dần bạo phát, tiếng xì xào thì thầm bàn tán vang lên không ít.
Quan Tầm thấy bài tập đã làm xong lại không có thói quen chuẩn bị bài trước nên thấy hơi buồn chán bèn lấy điện thoại ở dưới bàn ra xem.
Lâm Khải Phong hỏi cậu tối nay có muốn lập đội chơi game không.
Nghĩ đã mấy ngày không chơi rồi thế là cậu thuận miệng đồng ý.
Tin nhắn vừa gửi đi, cậu nhìn thấy biểu tượng pp ở một góc màn hình chính nên không tự chủ đăng nhập vào muốn nhìn một cái.
Vốn dĩ cũng không mong đợi có thể nhận được tin nhắn hồi âm, vì thế khi nhìn thấy trong hộp thoại nhắc nhở có tin nhắn mới, cậu cảm thấy khá bất ngờ.
Tin nhắn được gửi đến từ tối qua.
"Tầm:
Nhìn thấy tin nhắn cậu lưu lại tôi rất vui:)
Gần đây tôi hơi bận. Nửa tháng trước, tôi đã chuyển nhà rồi. Chuyển đến một nơi hơi xa nhưng khá thoải mái. Ở đây, tôi có thể nhìn thấy cha mình.
Tôi đã tưởng tượng ra dáng vẻ của ông ấy không biết bao nhiêu lần nhưng ông ấy lại không giống với những gì mà tôi tưởng tượng. Nửa tháng qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, nói thật thì tôi cảm thấy suy nghĩ của mình hơi lộn xộn, không biết nên diễn tả tâm trạng hiện tại với cậu như thế nào. (Có lẽ qua một thời gian nữa, khi tiếng Trung của tôi thành thạo hơn, tôi có thể giải thích nó tốt hơn.) . ngôn tình hay
Tôi cũng phải đến trường. Chương trình và tiến độ học ở đây hoàn toàn khác với trường học trước của tôi. Mỗi ngày đều tan học rất muộn, sau đó còn phải làm bài tập bổ sung nữa, gần như không còn thời gian để giải trí.
Bởi vậy mặc dù rất muốn nói chuyện phiếm với cậu nhưng rất xin lỗi, sợ rằng sẽ không có cơ hội thích hợp trong khoảng thời gian ngắn sắp tới.
Tôi sẽ cố gắng điều chỉnh trạng thái nhanh nhất có thể, sau đó lại tìm cậu nói chuyện nhé. Đến lúc đó có thể nói về bạn học mới mà cậu nhắc đến. Tôi cảm thấy hình như cậu rất hứng thú với cậu ấy:)
Rất mong được nghe chuyện về cậu ấy. Càng mong đợi chòm sao O-ri-on của cậu, tôi nghĩ nó nhất định rất đẹp.
Chúc mọi chuyện của cậu đều thuận lợi.
Eva"
*Tác giả có điều muốn nói:
Lúc này Lộ Sưởng đang liếc nhìn điện thoại của bạn cùng bàn.
"..."
(Hoàn) (không phải đâu)
???? Edit: Lạc Đình.
Đêm khuya, Quan Tầm đợi hơn nửa tiếng đồng hồ ở trạm xe.
Một giây trước khi cạn kiệt sự kiên nhẫn, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy Lộ Sưởng đang chậm rãi từ cổng trường đi ra ngoài. Hắn đeo tai nghe, bộ dạng có chút trống rỗng.
Cách đó không xa, Quan Tầm giơ cánh tay vẫy vẫy hai cái. Khi nhìn thấy cậu hắn sửng sốt thấy rõ, vẻ mặt trầm xuống rõ ràng, khuôn mặt có vẻ không vui.
Cậu thấy thế thì nghĩ ngợi một chút, tin chắc là mình không làm gì chọc hắn khó chịu, vì vậy tiếp tục ra sức vẫy tay. Mãi đến khi hắn đã đi đến trước mặt, cậu mới đứng lên, cười vô cùng rạng rỡ nói ra câu mở màn cũ rích.
"Ai ya, trùng hợp thật, cậu---"
Lộ Sưởng nhìn cậu, lạnh lùng tháo tai nghe xuống.
"..."
"Bạn cùng bàn."
Quan Tầm nghiêm túc nói, "Cứu tôi."
10 phút sau, cậu thuận lợi ngồi trên chuyến xe bus cuối cùng về nhà.
Quẹt thẻ của bạn cùng bàn.
Nhìn ra rồi, bạn cùng bàn của cậu ăn cứng không ăn mềm, làm nũng không bằng giỏi lý lẽ.
Cậu cảm thấy hơi đáng tiếc, cậu khá giỏi làm nũng.
Hiếm khi cậu không đi về phía sau mà cùng Lộ Sưởng lần lượt ngồi xuống vị trí gần cửa xe. Cậu nghĩ dù sao thì người ta cũng giang hồ cấp cứu mình vẫn nên bày tỏ lòng cảm ơn, định tán gẫu với bạn học này về hai tệ để bày tỏ tâm ý.
Cách lối đi cậu hỏi, "Sao lại muốn ngồi bàn cuối cùng vậy?"
Cậu thật sự không nghĩ rằng hắn sẽ trả lời 123 gì đó mới nửa đùa nửa thật nói, "Dọa tôi hết hồn. Còn tưởng cậu tới là vì tôi."
Lộ Sưởng lại ngoài ý muốn gật đầu, "Đúng vậy."
Quan Tầm: "..."
"Không phải cậu nói sao?"
Hắn lặp lại lời cậu từng nói, "Quen biết chính là bạn bè."
"Trong lớp, tôi chỉ quen mỗi cậu."
** LacAnDinh080221.wattpad.com + beluoiyeumauxanh191021.wordpress.com
Đêm đó, Quan Tầm nằm trên giường nhớ lại câu nói này, cảm thấy có trách nhiệm nặng nề đang đè lên đôi vai non nớt cuả mình.
Sớm biết thế, lần đầu gặp mặt cậu sẽ không nói ra những lời nồng nhiệt như vậy. Cậu nghĩ, loại lời nói khách sáo này không phải mọi người nghe xong thì bỏ ngoài tai sao, khi nói cũng không hy vọng hắn để trong lòng.
Ồ, hắn có thể không hiểu nghệ thuật tán gẫu của đám dân thường chúng ta.
Nếu đã ngồi cùng bàn, sớm muộn gì cũng phải hiểu nhau, cũng không có gì không tốt. Cậu trở mình trên giường, đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc của Lộ Sưởng lại hiện lên trước mắt.
Con ngươi của hắn đen hơn người bình thường, đen đến nỗi có chút giả, nhìn trống rỗng lại có chút mờ mịt. Màu sắc quá đậm như vậy, giống như không có loại cảm xúc nào không thể che giấu.
Cậu nghĩ tới thái độ tránh xa người ngàn dặm trong lớp của hắn, nhất thời trở nên nghi hoặc.
Lúc thì giống như sát thủ không có tình cảm, lúc lại giống như thiếu niên ngay thẳng thiếu thốn tình cảm. Nếu không phải bạn cùng bàn của cậu thật sự phân liệt thì là đám người kia ở trước mặt không biết giữ mồm giữ miệng động chạm đến huyệt cấm kị của người ta.
Không hiểu sao, cậu lại cảm thấy lý do sau có khả năng hơn một chút.
Hôm sau, cậu đến trường rất sớm.
Thật ra học sinh ngoại trú không cần tham gia tiết tự học buổi sáng, trước kia Quan Tầm sẽ không tới. Tiết học đầu tiên bắt đầu vào 8h sáng, thường thường 7h30p cậu mới lên xe bus. Nhưng hôm nay cậu đến rất sớm. Tiết tự học còn chưa tan, học sinh lớp 1 nhìn thấy cậu vào lớp đều bày ra dáng vẻ như gặp quỷ, điều đó đã đả kích không nhỏ tới tinh thần hăng say học tập của cậu.
Mặc dù chính cậu cũng không hiểu, động lực khiến cậu vừa tỉnh dậy đã chạy đến trường học đến từ đâu.
Lộ Sưởng đã tới từ sớm. Cậu bước tới chỗ ngồi bên cạnh, nhìn thấy hắn đã ghi ra một loạt ghi chú vào quyển vở bên cạnh rồi.
"Chào buổi sáng bạn cùng bàn."
Cậu ngồi xuống, tiện tay rút ra một quyển sách bổ trợ kiến thức môn ngữ văn.
Cậu vẫn luôn ghét tiết tự học buổi sáng. Ngoài lý do muốn ngủ thêm một chút, nguyên nhân chính là việc học thuộc lòng khiến cậu đau đầu.
"Chào."
Chào hỏi ngắn gọn xong, dường như Lộ Sưởng bị động tác của cậu thu hút, nhìn sách của cậu thêm mấy lần.
Quan Tầm không nhận ra. Sau mười phút cố gắng thì cậu cam chịu thả xuống, đổi thành sách sinh học, lúc này mới chú ý đến bộ dạng muốn nói lại thôi của hắn bèn hỏi hắn làm sao vậy.
Hắn lắc đầu không nói gì.
Sau đó, trong mấy phút sau khi hết mỗi tiết của buổi sáng, thỉnh thoảng hắn lại liếc nhìn người bên cạnh.
Quan Tầm bị ánh mắt tự cho là đã được che giấu của hắn nhìn trộm cảm thấy bất đắc dĩ.
Mãi đến buổi trưa sau khi cơm nước xong xuôi trở lại. Giờ nghỉ trưa còn chưa bắt đầu, người trong lớp cũng không nhiều nhưng hai người bàn cuối đã ngồi ngay ngắn. Không tương tác với nhau, mỗi người tự làm bài tập của mình.
Quan Tầm không nhịn nổi bèn mở miệng trước.
"Muốn nói gì thì nói đi."
Cậu hỏi, "Chuyện khó nói hả? Tôi quấy rầy cậu học bài sao? Ài tôi là người rất dễ nói chuyện, nếu cậu không tiện nói ở đây chúng ta có thể đi rừng cây nhỏ thảo luận cũng được. Vấn đề gì cũng có thể giải quyết mà phải không?"
Lộ Sưởng nghe vậy thì ngừng bút. Hắn hít một hơi, cuối cùng hạ quyết tâm.
Hắn chỉ vào cuốn <> hỏi, "Quyển sách này, tôi có thể mua ở đâu?"
"..."
"Học kỳ trước cả lớp thống nhất đặt chung, trên Taobao chắc cũng có." Quan Tầm nói, "Tôi sẽ gửi link mua cho cậu sau."
"Cậu nhịn cả buổi sáng, chỉ muốn hỏi câu này thôi hả?"
"Ừm."
Cuối cùng hắn cũng dỡ bỏ khẩu khí đó, nghiêm túc nói, "Cảm ơn."
Trong lúc nói chuyện, Chu Bác từ cửa sau đi vào, "Vừa nãy tình cờ gặp lớp trưởng ở bên ngoài, bài tập toán phải nộp trước khi kết thúc giờ nghỉ trưa."
Cậu ta nói, "Nhân tiện cũng nhắc bạn cùng bạn của cậu."
Chuyện hai người kia ngồi cùng bàn, cậu ta tiêu hóa cả một buổi tối thêm một buổi sáng vẫn cảm thấy ảo. Đặc biệt là Lộ Sưởng, ông nội này là bộ dáng lạnh lùng khó ở chung, lại không hề nói chuyện với cậu ta nên cậu ta cũng không dám mở miệng hỏi hắn bài tập.
"Biết rồi."
Quan Tầm liếc hắn một cái, đột nhiên phì cười, có chút không hiểu ra sao.
Chu Bác hỏi cậu làm sao vậy.
"Không có gì."
Cậu gõ sách bài tập trên bàn, tuyệt bút vung lên viết ra kết quả tính toán cuối cùng, "Giải được bài khó, vui mừng khôn xiết."
Cậu không thèm xem lại, thuận tay ném bài tập đã làm xong cho Chu Bác, lơ đãng liếc Lộ Sưởng mặt không biểu cảm đang nghiêm túc đọc sách. Ý cười càng sâu thêm.
Nhìn ra rồi, thật ra bạn cùng bàn căn bản không hề lạnh lùng.
Hắn đang căng thẳng.
**
Buổi tự học hôm nay lão Lưu không coi lớp. Tiết đầu còn đỡ, tiết thứ hai mọi người học tập đều có chút mệt mỏi và lơ đãng.
Vừa hay lớp trưởng lớp bên cạnh chạy qua, nói cuối tiết một tất cả thầy cô chủ nhiệm phải đi họp. Thông tin như phát lệnh ân xá, trong lớp dần dần bạo phát, tiếng xì xào thì thầm bàn tán vang lên không ít.
Quan Tầm thấy bài tập đã làm xong lại không có thói quen chuẩn bị bài trước nên thấy hơi buồn chán bèn lấy điện thoại ở dưới bàn ra xem.
Lâm Khải Phong hỏi cậu tối nay có muốn lập đội chơi game không.
Nghĩ đã mấy ngày không chơi rồi thế là cậu thuận miệng đồng ý.
Tin nhắn vừa gửi đi, cậu nhìn thấy biểu tượng pp ở một góc màn hình chính nên không tự chủ đăng nhập vào muốn nhìn một cái.
Vốn dĩ cũng không mong đợi có thể nhận được tin nhắn hồi âm, vì thế khi nhìn thấy trong hộp thoại nhắc nhở có tin nhắn mới, cậu cảm thấy khá bất ngờ.
Tin nhắn được gửi đến từ tối qua.
"Tầm:
Nhìn thấy tin nhắn cậu lưu lại tôi rất vui:)
Gần đây tôi hơi bận. Nửa tháng trước, tôi đã chuyển nhà rồi. Chuyển đến một nơi hơi xa nhưng khá thoải mái. Ở đây, tôi có thể nhìn thấy cha mình.
Tôi đã tưởng tượng ra dáng vẻ của ông ấy không biết bao nhiêu lần nhưng ông ấy lại không giống với những gì mà tôi tưởng tượng. Nửa tháng qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, nói thật thì tôi cảm thấy suy nghĩ của mình hơi lộn xộn, không biết nên diễn tả tâm trạng hiện tại với cậu như thế nào. (Có lẽ qua một thời gian nữa, khi tiếng Trung của tôi thành thạo hơn, tôi có thể giải thích nó tốt hơn.) . ngôn tình hay
Tôi cũng phải đến trường. Chương trình và tiến độ học ở đây hoàn toàn khác với trường học trước của tôi. Mỗi ngày đều tan học rất muộn, sau đó còn phải làm bài tập bổ sung nữa, gần như không còn thời gian để giải trí.
Bởi vậy mặc dù rất muốn nói chuyện phiếm với cậu nhưng rất xin lỗi, sợ rằng sẽ không có cơ hội thích hợp trong khoảng thời gian ngắn sắp tới.
Tôi sẽ cố gắng điều chỉnh trạng thái nhanh nhất có thể, sau đó lại tìm cậu nói chuyện nhé. Đến lúc đó có thể nói về bạn học mới mà cậu nhắc đến. Tôi cảm thấy hình như cậu rất hứng thú với cậu ấy:)
Rất mong được nghe chuyện về cậu ấy. Càng mong đợi chòm sao O-ri-on của cậu, tôi nghĩ nó nhất định rất đẹp.
Chúc mọi chuyện của cậu đều thuận lợi.
Eva"
*Tác giả có điều muốn nói:
Lúc này Lộ Sưởng đang liếc nhìn điện thoại của bạn cùng bàn.
"..."
(Hoàn) (không phải đâu)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.