Không Ngờ Người Yêu Qua Mạng Lại Là Bạn Cùng Bàn Của Tôi
Chương 3: Người lương thiện như cậu, không muốn nhìn thấy cảnh này
Quy Độ
02/05/2022
???? Sang năm mới 2022 mình xin gửi lời chúc sức khỏe tới tất cả các bạn reader. Chúc các bạn và gia đình sang năm hổ mạnh như hổ, cầu gì được nấy nè. M1 Tết bão chương cho vui.
???? Edit: Lạc Đình.
Ngữ khí này, thật sự quá tệ.
Quan Tầm hỏi, "Bọn họ nói gì chọc giận người ta rồi?"
"Ai biết."
Chu Bác lắc đầu.
Trong lớp, độ hot của học sinh chuyển trường nhanh chóng hạ xuống. Không ai biết điều gì đã khiến hắn tức giận như vậy.
Lộ Sưởng bắt đầu cự tuyệt tương tác với những bạn học khác, những người xung quanh cũng không tiến lại tự tìm chán ghét.
Quan Tầm lạnh lùng quan sát, cảm thấy khá thú vị.
Đãi ngộ giữa người và vật cũng tương tự nhau, giống cây kem tối qua trong nhà cậu vậy, cực thịnh nhất thời sau đó thì chẳng ai thèm hỏi đến.
. LacAnDinh080221.wattpad.com + beluoiyeumauxanh191021.wordpress.com.
Tan tiết tự học buổi tối, Quan Tầm ném sách bài tập đã làm xong cho Chu Bác, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Người còn chưa phi đến cửa đã bị gọi giật lại.
"Anh hai à, cậu viết thiếu một phần rồi," Chu Bác nhắc.
Chính cậu ta không biết làm bài tập về nhà như thế nào nhưng có những bài tập nào lại biết rất rõ.
Sách bài tập sáng mai phải nộp. Quan Tầm không muốn đem bài tập về nhà làm nên đành ở lại làm nốt phần bị bỏ sót đó.
Bắt đầu vào lớp 10, sau khi tan tiết tự học buổi tối, lớp học vẫn sẽ mở cửa thêm 1 tiếng nữa, để cho các bạn học sinh hiếu học chăm chỉ có thể ở lại tự học.
Đương nhiên, cậu không thuộc nhóm này. Dù sao yêu cầu của học sinh ba tốt cũng không bao gồm việc tự hành xác và học tập quá lao lực để đạt hạng nhất.
Hôm nay là ngoại lệ. Quan Tầm ngồi xuống múa bút thành văn, trước giờ khóa cửa 10 phút hoàn thành thành bài tập còn thiếu, thuận tay ném cho Chu Bác.
Bạn học Chu thuận lợi dùng 10 phút còn lại hoàn thành bài tập về nhà.
"Cảm ơn anh hai," cậu ta ôm cuốn tạp chí manga mới mua vào ngực rồi chạy về kí túc xá trước khi tắt đèn.
Quan Tầm không ở lại trường, cũng không có thời gian cấm cổng, theo lý thuyết thì không cần vội. Nhưng chuyến cuối của tuyến bus 70 là 11 rưỡi, mà bây giờ đã gần 11h rồi.
Cậu chỉ xoắn xuýt một chút lúc xuống cầu thang thôi, sau đó chạy ra cổng trường, dọc theo ngã tư chạy như bay.
"Hồng trà kem, thêm đậu đỏ thạch dừa bỏ đá 50% đường cảm ơn."
*Chỗ này do bạn Tầm đang vội nên gọi một mạch chứ không phải Đình ăn bớt dấu câu đâuJ
Gọi xong một tràng các loại topping không đứt đoạn, đột nhiên cậu cảm thấy tim đập nhanh từng hồi. Có lẽ do chạy quá sức dẫn đến hạ đường huyết. Cậu thở gấp thêm một câu, "muốn hai cốc."
Một lát sau, cậu ngậm ống hút bước ra từ cửa hàng trà sữa, vừa ghét bỏ vừa hút một ngụm lớn.
Chuyến xe bus cuối cùng còn 20 phút nữa mới chạy, vẫn kịp về nhà. Sau khi bổ sung đường, cơ thể dễ chịu hơn nhiều, lúc này cậu mới để ý đến những động tĩnh nhỏ khác.
Hôm nay trong ngõ không yên tĩnh như lần trước, mơ hồ có âm thanh quen thuộc từ sâu trong ngõ truyền ra.
Đêm trăng cao gió lớn.
Cậu coi như không nghe thấy, chỉ uống trà sữa vô tư đi đường của mình, xa xa dường như có thể nhìn thấy trán cậu in bốn chữ lớn.*
Liên quan gì đến ông.
*[1]: Nguyên tác关我屁事vì trình độ hạn hẹp lên không thể gói gọn trong 4 chữ như tác giả, đành để năm chữ, các bạn đọc thông cảm nhé J.
Nhưng không ngờ, khi vừa đi qua ngõ, cậu lại nghe thấy một câu chửi thề quen thuộc. Lạnh lùng cứng nhắc, kèm theo sự cáu bẳn.
"Fuck off."
Cậu đột nhiên dừng bước, lui lại hai bước, ngó vào trong ngõ liếc hai cái.
Người đang bị lưu manh côn đồ dồn vào góc tường, không phải là kem ly bạn học mới chuyển tới lớp cậu sao?
**
Quan Tầm dựa vào đầu ngõ, từ xa quan sát thế giằng co của bốn người.
Ba tên lưu manh kia nhìn khá quen mắt. Đều là người trong xóm nhỏ ở Thành Trung, bỏ học từ sớm nhưng không chịu đi làm việc đứng đắn, ngày ngày trong đầu đều nghĩ xem hôm nay thay đại ca thu được bao nhiêu tiền bảo kê.
Trong đầu ý nghĩ muốn làm đại ca cũng không có, đúng là tiểu lưu manh không có chí vươn lên.
Nhưng ở một góc độ khác mà nói thì Lộ Sưởng gặp phải ba tên tiểu lưu manh không có chí vươn lên này lại là một điều may mắn. Mấy tên này nhuộm tóc lòe loẹt, chỉ được cái to mồm chứ quyền cước đấm đá thì vô cùng tệ hại. Khi ra ngoài hoành hành ỷ thế làm bậy đều phải kéo bè kéo lũ, đơn thuần là ỷ nhiều người phô trương thanh thế.
Cậu thầm thở dài trong lòng.
Trước đây cậu cũng đánh nhau không ít. Khuấy nước đục nhiều vô kể, trong lòng liền trầm xuống. Coi như cả ba tên đó cùng xông lên, một mình cậu cũng có thể ứng phó được.
Trái lại nhìn cậu chủ nhỏ kia, giống như rất cần sự giúp đỡ.
Nhưng cậu đã quyết tâm làm một học sinh ba tốt có "tư tưởng đạo đức tốt" "học tập tốt" "sức khỏe tốt" rồi.
Cậu nghĩ, mọi người đều là người kế tục chủ nghĩa cộng sản trong xã hội hài hòa, bạo lực và áp bức là không thể chấp nhận được.
Lưu manh đáng yêu như vậy, sao có thể đánh lưu manh đây?
Cậu còn chưa nghĩ xong, động tĩnh bên kia đã chuyển lớn.
Người ra tay trước là thanh niên nhuộm tóc xanh lá. Hắn ta vươn tay thẳng thừng chào hỏi mặt đối phương, lực sát thương ép thẳng tới trên mặt. Chiêu thức không hề đáng nói.
Lộ Sưởng không nhanh không chậm lùi về sau kéo dài khoảng cách, thậm chí còn có thời gian tháo cặp sách ném xuống chân.
Đòn tiếp theo tới, trọng tâm hắn lui về phía sau, tránh về bên phải. Đồng thời xoay người sang trái, nắm đấm theo hình vòng cung xoay về bên trái đập thẳng vào gáy đối phương. Khí thế ác liệt, động tác gọn gàng dứt khoát.
Tóc xanh thống khổ ngồi xổm xuống.
Động tác của Lộ Sưởng không hề gián đoạn. Nắm đấm của đồng bọn của tên tiểu lưu manh đã nhắm tới, hắn hạ thấp người ngồi xổm xuống, tiến về phía trước một bước, vừa vặn đạp một cú vào ngực khiến tên kia ngã xuống.
Chỉ còn lại một tên.
Quan Tầm không đành lòng nhìn tiếp, lùi lại đi ra khỏi con ngõ.
Người lương thiện như cậu, không muốn nhìn thấy những cảnh này.
Nhưng mà cảnh này, khác xa tưởng tượng của cậu. Cậu nghĩ, cmn giống nhóc đáng thương bị bắt nạt chỗ nào chứ? Hắn đi bắt nạt người khác thì có.
Vừa nhai thạch dừa dai dai trong miệng, cậu vừa nghĩ quả nhiên chuyện phiếm chỉ có thể tùy tiện nghe, không đáng tin.
**
Trở lại trước trạm xe bus chờ 2 phút, cậu thành công leo lên chuyến xe bus cuối cùng về nhà.
Đã muộn lắm rồi, buồng xe trống rỗng. Cậu giống thường ngày quét thẻ xong thì đi thẳng đến hàng ghế cuối xe, cậu đã yên vị rồi mà cửa xe vẫn chậm chạp không đóng lại.
Trước đây, trên đường tới hàng ghế cuối cậu đều vì xe đột ngột khởi động mà loạng choạng một trận. Đột nhiên vững vàng đi đến chỗ ngồi như vậy, cậu có chút không thích ứng được.
Cậu ngồi xuống, hai cánh tay vắt lên ghế đằng trước hô lớn, "bác tài ơi, sao còn chưa chạy nữa?"
"Đợi chút."
Chú lái xe chỉ vào bóng người đang chạy như điên trong gương chiếu hậu, "không phải là còn một người nữa sao?"
Lời còn chưa dứt, người đã nhảy lên xe.
Cửa xe lập tức đóng lại, Lộ Sưởng vừa quét thẻ vừa thở hổn hển nói "cảm ơn."
Thật tròn trịa.
Quan Tầm hứng thú tựa ghế nhìn hắn tùy ý tìm chỗ gần đó ngồi xuống, trong lòng lại nghĩ mình và cậu chủ nhỏ này khá có duyên đấy chứ.
Khu nhà cậu đang ở không quá xa, cách trường học 8 trạm. Xe bus chạy theo lộ trình như thường ngày, sau năm sáu trạm, buồng xe vẫn chỉ có hai người bọn họ.
Khoảng cách cuối cùng, mỗi một trạm dừng, trong lòng cậu lại thốt lên một tiếng "uầy."
Mãi đến khi trong xe vang lên tiếng loa nhắc nhở, "trạm Hoa Cảnh Thành" cậu nhìn thấy người đằng trước và mình cùng nhau đứng dậy.
Giống như dự cảm biến thành sự thật.
Có duyên có duyên.
Lúc xuống xe cậu vẫn còn suy nghĩ dù sao thì cũng là bạn cùng lớp, có nên nói "xin chào" gì đó không. Ra vẻ mình là người lịch sự.
Nhưng thấy Lộ Sưởng tự nhiên xuống xe, giống như không hề có ý định chào hỏi. Cậu cũng dập tắt ý nghĩ trong đầu, ngậm miệng, chầm chậm đi phía sau hắn.
Trong khu nhà diện tích xanh hóa rất lớn. Cậu sống ở tòa số 9, vị trí tương đối xa. Một lúc lâu vẫn nhìn thấy Lộ Sưởng cứ đi về phía cuối khu như vậy, cậu bắt đầu cảm thấy khó tin.
Sẽ không trùng hợp đến mức ở cùng một tòa chứ, lát nữa vào thang máy sẽ rất ngượng.
Dưới ánh đèn đường, bóng của hai người lộ ra vô cùng rõ ràng.
Cuối cùng Lộ Sưởng cũng dừng bước, quay đầu nhìn cậu, gằn từng từ một, "tôi nhìn thấy cậu."
"..."
Quan Tầm thành thật gật đầu trả lời, "tôi cũng nhìn thấy cậu, cũng không bị cận."
"Tôi nói là vừa nãy, trong ngõ nhỏ tối tăm."
Hắn nói, "vì sao cậu lại đi theo tôi?"
Từ lúc xuống xe hắn đã để ý đến người này rồi.
Ban đầu còn cho là thuận đường, nhưng cậu ta lại đi vào khu nhà của hắn, đến hiện tại, rõ ràng không phải là trùng hợp bình thường.
Cậu ta có tính toán gì?
Hắn nghĩ, những người kia có lẽ là học sinh gần đó, e rằng hắn bởi vì đánh nhau mà sẽ bị người chứng kiến này báo cáo.
Mà ở tình hình hiện tại, hắn không hy vọng sẽ bị bên trường học chú ý.
"Tôi chỉ phản kích vừa đủ, dùng để tự vệ," hắn nói, "nếu cậu muốn báo với nhà trường, hy vọng cậu miêu tả thành thật tình huống lúc đó."
"Bạn học này, cậu nghĩ nhiều rồi."
Cậu móc thẻ mở cửa ra huơ hươ trước mặt hắn, "nhà tôi cũng ở đây."
Khu nhà thống nhất phát thẻ vào cổng, bên trên ghi số "9". Vừa rồi không để ý, hắn im lặng vài giây nói, "xin lỗi."
Người này nói như đọc thoại vậy. Nhả chữ đâu ra đấy, phát âm tròn trịa nhưng nghe vào lại cảm thấy vô cùng cứng nhắc kỳ lạ.
Cậu đột ngột bật cười hỏi, "chúng ta là bạn cùng lớp. Cậu nhìn thấy tôi chưa?"
Tóc cậu rất ngắn, dưới ánh đèn nhìn có vẻ bù xù. Khi cười, còn lộ ra hai chiếc răng nanh nhọn.
Vừa mới chuyển về trường trong nước, hắn nhìn ai cũng có chút mù mặt. Nhưng đường nét của cậu vô ràng, chỉ cần nhìn qua cũng có thể nhớ rõ.
Hắn nhìn cậu nói: "...xin lỗi."
Câu này tương đương với, "chưa gặp, cậu là ai."
"Vậy hôm nay coi như quen biết rồi."
Cậu cũng không để ý, vô cùng thân thiện vươn tay, "nếu đã quen biết thì chính là bạn bè. Tôi là Quan Tầm."
Hắn chần chờ trong chốc lát, vừa mới nâng tay, đã thấy cậu thu tay thành nắm đấm, cười híp mắt nhìn hắn.
Hắn sửng sốt, cũng nắm tay rồi chạm một cái, nghiêm túc giới thiệu bản thân.
"Tôi là Lộ Sưởng."
Ồ... cậu là cây kem.
"Hân hạnh hân hạnh."
Cậu bình tĩnh gật đầu hỏi, "cậu ở tòa mấy?"
"Tòa số 7."
"Vậy còn khá gần nhỉ."
Cậu mò vào túi mò mẫn, lấy ra một túi khăn giấy đưa cho hắn, "lau cặp đi."
Hắn nhìn theo ánh mắt cậu, tháo cặp sách của mình xuống.
Balo của hắn bị ném trên mặt đất, khó tránh khỏi bị dính bụi đất. Vừa nãy trong lúc tắt lửa tối đèn, hắn chưa lau sạch, trên góc vẫn còn vài vết bùn đất. Về nhà rất dễ bị cha mẹ phát hiện đã làm chuyện không tốt đẹp.
"Cảm ơn!" Hắn nhận khăn giấy, biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ.
"Không cần cảm ơn, theo kinh nghiệm thôi."
Cậu mang theo giọng điệu của người từng trải, phất tay nói, "đi thôi. Mai gặp trên trường."
Cậu nói xong thì trực tiếp đi về phía tòa nhà số 9, không quay lại. Lộ Sưởng ôm cặp đứng nguyên tại chỗ nhìn cậu, trong tay vẫn nắm gói khăn giấy mỏng manh.
"..."
Quan, Tầm.
**
Về đến nhà, Quan Đồng mặc đồ ngủ đang ngồi trên sô-pha trong phòng khách, vuốt lông mèo.
"Muộn thế này còn chưa ngủ?"
Cậu vào nhà đổi giày, nhìn thấy con mèo đen nhảy từ sô-pha xuống, chậm rãi đi về phía cậu.
Cậu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng đầu nó lên vuốt ve.
Đây là một con mèo già. Hồi lớp 1 ông nội mang từ quê lên tặng sinh nhật cậu, đã nuôi hơn 10 năm rồi.
"Em biết anh sẽ mua mà."
Quan Đồng chạy tới cạnh cậu xách lấy trà sữa, "mai không uống nữa, quá lãng phí."
"Buổi tối uống trà sữa dễ béo, đây là lần cuối cùng của tuần này." Cậu ôm mèo lên dúi vào tay cô, "lớp 9 rồi mà vẫn còn thức đêm, nhanh uống hết rồi đi ngủ đi."
"Ừm." Cô ôm mèo bước đi. Cô vẫn luôn ngủ cùng phòng với mèo.
Cậu đi tới phòng ngủ chính. Cửa chỉ khép hờ, cậu gõ cửa, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc từ bên trong truyền đến.
Cậu căng thẳng, đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy mẹ mình đang cầm máy tính bảng lau nước mắt vì cốt truyện cẩu huyết.
"..."
"Mẹ viết tiểu thuyết trinh thám hình sự lại đi xem loại phim thần thánh Mary Sue*[2] này sao?"
*[2]: Mary Sue là tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu. Mary Sue thường là hình ảnh được lý tưởng hóa hoặc hoàn mỹ của chính bản thân tác giả. Họ có thể hoàn thành xuất sắc những nhiệm vụ mà họ đáng ra không thể thực hiện được hoặc họ có thể vượt trội hơn nhân vật chính trong bối cảnh hư cấu, chẳng hạn như bằng cách cứu nhân vật chính. Họ có thể bỏ qua các khía cạnh đã được thiết lập trước đó của tiểu thuyết như mô tả đặc điểm và quy luật tự nhiên. Mary Sue là một loại nhân vật kiểu mẫu.(theo wikipedia).
Cậu có một bà mẹ là tác gia tiểu thuyết nổi tiếng, chuyên viết thể loại tình tiết vụ án huyền nghi gay cấn. Mấy năm trước bán bản quyền để làm phim điện ảnh và truyền hình, sau khi phát sóng được hưởng ứng nhiệt liệt. Bởi vậy, danh tiếng chấn động lớn trong giới, tiểu thuyết càng ngày càng bán chạy, sự nghiệp phát triển không ngừng.
"Vừa giải phẫu thi thể xong, xem phim cẩu huyết một lát để xoa dịu tâm trạng."
Đột nhiên bị cậu cắt ngang cảm xúc Vu Nhân bất mãn hỏi, "sao về muộn thế?"
"Ở lại làm nốt bài tập ạ."
Địa điểm làm việc của bà chính là trong phòng ngủ tại gia. Phòng ngủ chính rất lớn, trước cửa sổ kê một chiếc bàn dài chếch giường làm bàn làm việc, bên trên chất đống các loại tài liệu, đều là sách tâm lý tội phạm và sách minh họa giải phẫu thi thể. Bên cạnh là giá sách đặt sách đã xuất bản của bà.
"Hạn cuối nộp bản thảo trong tháng này của mẹ đã đến chưa."
Cậu liếc thấy trên màn hình máy tính vẫn đang trong trạng thái soạn thảo văn bản, bèn hỏi, "mẹ lưu bản thảo chưa?"
"..."
Bà thay đổi sắc mặt, giọt nước mắt cuối cùng cũng biến mất, nhanh chóng từ trên giường đứng dậy đến trước bàn làm việc điên cuồng nhấn ctrl S.
???? Edit: Lạc Đình.
Ngữ khí này, thật sự quá tệ.
Quan Tầm hỏi, "Bọn họ nói gì chọc giận người ta rồi?"
"Ai biết."
Chu Bác lắc đầu.
Trong lớp, độ hot của học sinh chuyển trường nhanh chóng hạ xuống. Không ai biết điều gì đã khiến hắn tức giận như vậy.
Lộ Sưởng bắt đầu cự tuyệt tương tác với những bạn học khác, những người xung quanh cũng không tiến lại tự tìm chán ghét.
Quan Tầm lạnh lùng quan sát, cảm thấy khá thú vị.
Đãi ngộ giữa người và vật cũng tương tự nhau, giống cây kem tối qua trong nhà cậu vậy, cực thịnh nhất thời sau đó thì chẳng ai thèm hỏi đến.
. LacAnDinh080221.wattpad.com + beluoiyeumauxanh191021.wordpress.com.
Tan tiết tự học buổi tối, Quan Tầm ném sách bài tập đã làm xong cho Chu Bác, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Người còn chưa phi đến cửa đã bị gọi giật lại.
"Anh hai à, cậu viết thiếu một phần rồi," Chu Bác nhắc.
Chính cậu ta không biết làm bài tập về nhà như thế nào nhưng có những bài tập nào lại biết rất rõ.
Sách bài tập sáng mai phải nộp. Quan Tầm không muốn đem bài tập về nhà làm nên đành ở lại làm nốt phần bị bỏ sót đó.
Bắt đầu vào lớp 10, sau khi tan tiết tự học buổi tối, lớp học vẫn sẽ mở cửa thêm 1 tiếng nữa, để cho các bạn học sinh hiếu học chăm chỉ có thể ở lại tự học.
Đương nhiên, cậu không thuộc nhóm này. Dù sao yêu cầu của học sinh ba tốt cũng không bao gồm việc tự hành xác và học tập quá lao lực để đạt hạng nhất.
Hôm nay là ngoại lệ. Quan Tầm ngồi xuống múa bút thành văn, trước giờ khóa cửa 10 phút hoàn thành thành bài tập còn thiếu, thuận tay ném cho Chu Bác.
Bạn học Chu thuận lợi dùng 10 phút còn lại hoàn thành bài tập về nhà.
"Cảm ơn anh hai," cậu ta ôm cuốn tạp chí manga mới mua vào ngực rồi chạy về kí túc xá trước khi tắt đèn.
Quan Tầm không ở lại trường, cũng không có thời gian cấm cổng, theo lý thuyết thì không cần vội. Nhưng chuyến cuối của tuyến bus 70 là 11 rưỡi, mà bây giờ đã gần 11h rồi.
Cậu chỉ xoắn xuýt một chút lúc xuống cầu thang thôi, sau đó chạy ra cổng trường, dọc theo ngã tư chạy như bay.
"Hồng trà kem, thêm đậu đỏ thạch dừa bỏ đá 50% đường cảm ơn."
*Chỗ này do bạn Tầm đang vội nên gọi một mạch chứ không phải Đình ăn bớt dấu câu đâuJ
Gọi xong một tràng các loại topping không đứt đoạn, đột nhiên cậu cảm thấy tim đập nhanh từng hồi. Có lẽ do chạy quá sức dẫn đến hạ đường huyết. Cậu thở gấp thêm một câu, "muốn hai cốc."
Một lát sau, cậu ngậm ống hút bước ra từ cửa hàng trà sữa, vừa ghét bỏ vừa hút một ngụm lớn.
Chuyến xe bus cuối cùng còn 20 phút nữa mới chạy, vẫn kịp về nhà. Sau khi bổ sung đường, cơ thể dễ chịu hơn nhiều, lúc này cậu mới để ý đến những động tĩnh nhỏ khác.
Hôm nay trong ngõ không yên tĩnh như lần trước, mơ hồ có âm thanh quen thuộc từ sâu trong ngõ truyền ra.
Đêm trăng cao gió lớn.
Cậu coi như không nghe thấy, chỉ uống trà sữa vô tư đi đường của mình, xa xa dường như có thể nhìn thấy trán cậu in bốn chữ lớn.*
Liên quan gì đến ông.
*[1]: Nguyên tác关我屁事vì trình độ hạn hẹp lên không thể gói gọn trong 4 chữ như tác giả, đành để năm chữ, các bạn đọc thông cảm nhé J.
Nhưng không ngờ, khi vừa đi qua ngõ, cậu lại nghe thấy một câu chửi thề quen thuộc. Lạnh lùng cứng nhắc, kèm theo sự cáu bẳn.
"Fuck off."
Cậu đột nhiên dừng bước, lui lại hai bước, ngó vào trong ngõ liếc hai cái.
Người đang bị lưu manh côn đồ dồn vào góc tường, không phải là kem ly bạn học mới chuyển tới lớp cậu sao?
**
Quan Tầm dựa vào đầu ngõ, từ xa quan sát thế giằng co của bốn người.
Ba tên lưu manh kia nhìn khá quen mắt. Đều là người trong xóm nhỏ ở Thành Trung, bỏ học từ sớm nhưng không chịu đi làm việc đứng đắn, ngày ngày trong đầu đều nghĩ xem hôm nay thay đại ca thu được bao nhiêu tiền bảo kê.
Trong đầu ý nghĩ muốn làm đại ca cũng không có, đúng là tiểu lưu manh không có chí vươn lên.
Nhưng ở một góc độ khác mà nói thì Lộ Sưởng gặp phải ba tên tiểu lưu manh không có chí vươn lên này lại là một điều may mắn. Mấy tên này nhuộm tóc lòe loẹt, chỉ được cái to mồm chứ quyền cước đấm đá thì vô cùng tệ hại. Khi ra ngoài hoành hành ỷ thế làm bậy đều phải kéo bè kéo lũ, đơn thuần là ỷ nhiều người phô trương thanh thế.
Cậu thầm thở dài trong lòng.
Trước đây cậu cũng đánh nhau không ít. Khuấy nước đục nhiều vô kể, trong lòng liền trầm xuống. Coi như cả ba tên đó cùng xông lên, một mình cậu cũng có thể ứng phó được.
Trái lại nhìn cậu chủ nhỏ kia, giống như rất cần sự giúp đỡ.
Nhưng cậu đã quyết tâm làm một học sinh ba tốt có "tư tưởng đạo đức tốt" "học tập tốt" "sức khỏe tốt" rồi.
Cậu nghĩ, mọi người đều là người kế tục chủ nghĩa cộng sản trong xã hội hài hòa, bạo lực và áp bức là không thể chấp nhận được.
Lưu manh đáng yêu như vậy, sao có thể đánh lưu manh đây?
Cậu còn chưa nghĩ xong, động tĩnh bên kia đã chuyển lớn.
Người ra tay trước là thanh niên nhuộm tóc xanh lá. Hắn ta vươn tay thẳng thừng chào hỏi mặt đối phương, lực sát thương ép thẳng tới trên mặt. Chiêu thức không hề đáng nói.
Lộ Sưởng không nhanh không chậm lùi về sau kéo dài khoảng cách, thậm chí còn có thời gian tháo cặp sách ném xuống chân.
Đòn tiếp theo tới, trọng tâm hắn lui về phía sau, tránh về bên phải. Đồng thời xoay người sang trái, nắm đấm theo hình vòng cung xoay về bên trái đập thẳng vào gáy đối phương. Khí thế ác liệt, động tác gọn gàng dứt khoát.
Tóc xanh thống khổ ngồi xổm xuống.
Động tác của Lộ Sưởng không hề gián đoạn. Nắm đấm của đồng bọn của tên tiểu lưu manh đã nhắm tới, hắn hạ thấp người ngồi xổm xuống, tiến về phía trước một bước, vừa vặn đạp một cú vào ngực khiến tên kia ngã xuống.
Chỉ còn lại một tên.
Quan Tầm không đành lòng nhìn tiếp, lùi lại đi ra khỏi con ngõ.
Người lương thiện như cậu, không muốn nhìn thấy những cảnh này.
Nhưng mà cảnh này, khác xa tưởng tượng của cậu. Cậu nghĩ, cmn giống nhóc đáng thương bị bắt nạt chỗ nào chứ? Hắn đi bắt nạt người khác thì có.
Vừa nhai thạch dừa dai dai trong miệng, cậu vừa nghĩ quả nhiên chuyện phiếm chỉ có thể tùy tiện nghe, không đáng tin.
**
Trở lại trước trạm xe bus chờ 2 phút, cậu thành công leo lên chuyến xe bus cuối cùng về nhà.
Đã muộn lắm rồi, buồng xe trống rỗng. Cậu giống thường ngày quét thẻ xong thì đi thẳng đến hàng ghế cuối xe, cậu đã yên vị rồi mà cửa xe vẫn chậm chạp không đóng lại.
Trước đây, trên đường tới hàng ghế cuối cậu đều vì xe đột ngột khởi động mà loạng choạng một trận. Đột nhiên vững vàng đi đến chỗ ngồi như vậy, cậu có chút không thích ứng được.
Cậu ngồi xuống, hai cánh tay vắt lên ghế đằng trước hô lớn, "bác tài ơi, sao còn chưa chạy nữa?"
"Đợi chút."
Chú lái xe chỉ vào bóng người đang chạy như điên trong gương chiếu hậu, "không phải là còn một người nữa sao?"
Lời còn chưa dứt, người đã nhảy lên xe.
Cửa xe lập tức đóng lại, Lộ Sưởng vừa quét thẻ vừa thở hổn hển nói "cảm ơn."
Thật tròn trịa.
Quan Tầm hứng thú tựa ghế nhìn hắn tùy ý tìm chỗ gần đó ngồi xuống, trong lòng lại nghĩ mình và cậu chủ nhỏ này khá có duyên đấy chứ.
Khu nhà cậu đang ở không quá xa, cách trường học 8 trạm. Xe bus chạy theo lộ trình như thường ngày, sau năm sáu trạm, buồng xe vẫn chỉ có hai người bọn họ.
Khoảng cách cuối cùng, mỗi một trạm dừng, trong lòng cậu lại thốt lên một tiếng "uầy."
Mãi đến khi trong xe vang lên tiếng loa nhắc nhở, "trạm Hoa Cảnh Thành" cậu nhìn thấy người đằng trước và mình cùng nhau đứng dậy.
Giống như dự cảm biến thành sự thật.
Có duyên có duyên.
Lúc xuống xe cậu vẫn còn suy nghĩ dù sao thì cũng là bạn cùng lớp, có nên nói "xin chào" gì đó không. Ra vẻ mình là người lịch sự.
Nhưng thấy Lộ Sưởng tự nhiên xuống xe, giống như không hề có ý định chào hỏi. Cậu cũng dập tắt ý nghĩ trong đầu, ngậm miệng, chầm chậm đi phía sau hắn.
Trong khu nhà diện tích xanh hóa rất lớn. Cậu sống ở tòa số 9, vị trí tương đối xa. Một lúc lâu vẫn nhìn thấy Lộ Sưởng cứ đi về phía cuối khu như vậy, cậu bắt đầu cảm thấy khó tin.
Sẽ không trùng hợp đến mức ở cùng một tòa chứ, lát nữa vào thang máy sẽ rất ngượng.
Dưới ánh đèn đường, bóng của hai người lộ ra vô cùng rõ ràng.
Cuối cùng Lộ Sưởng cũng dừng bước, quay đầu nhìn cậu, gằn từng từ một, "tôi nhìn thấy cậu."
"..."
Quan Tầm thành thật gật đầu trả lời, "tôi cũng nhìn thấy cậu, cũng không bị cận."
"Tôi nói là vừa nãy, trong ngõ nhỏ tối tăm."
Hắn nói, "vì sao cậu lại đi theo tôi?"
Từ lúc xuống xe hắn đã để ý đến người này rồi.
Ban đầu còn cho là thuận đường, nhưng cậu ta lại đi vào khu nhà của hắn, đến hiện tại, rõ ràng không phải là trùng hợp bình thường.
Cậu ta có tính toán gì?
Hắn nghĩ, những người kia có lẽ là học sinh gần đó, e rằng hắn bởi vì đánh nhau mà sẽ bị người chứng kiến này báo cáo.
Mà ở tình hình hiện tại, hắn không hy vọng sẽ bị bên trường học chú ý.
"Tôi chỉ phản kích vừa đủ, dùng để tự vệ," hắn nói, "nếu cậu muốn báo với nhà trường, hy vọng cậu miêu tả thành thật tình huống lúc đó."
"Bạn học này, cậu nghĩ nhiều rồi."
Cậu móc thẻ mở cửa ra huơ hươ trước mặt hắn, "nhà tôi cũng ở đây."
Khu nhà thống nhất phát thẻ vào cổng, bên trên ghi số "9". Vừa rồi không để ý, hắn im lặng vài giây nói, "xin lỗi."
Người này nói như đọc thoại vậy. Nhả chữ đâu ra đấy, phát âm tròn trịa nhưng nghe vào lại cảm thấy vô cùng cứng nhắc kỳ lạ.
Cậu đột ngột bật cười hỏi, "chúng ta là bạn cùng lớp. Cậu nhìn thấy tôi chưa?"
Tóc cậu rất ngắn, dưới ánh đèn nhìn có vẻ bù xù. Khi cười, còn lộ ra hai chiếc răng nanh nhọn.
Vừa mới chuyển về trường trong nước, hắn nhìn ai cũng có chút mù mặt. Nhưng đường nét của cậu vô ràng, chỉ cần nhìn qua cũng có thể nhớ rõ.
Hắn nhìn cậu nói: "...xin lỗi."
Câu này tương đương với, "chưa gặp, cậu là ai."
"Vậy hôm nay coi như quen biết rồi."
Cậu cũng không để ý, vô cùng thân thiện vươn tay, "nếu đã quen biết thì chính là bạn bè. Tôi là Quan Tầm."
Hắn chần chờ trong chốc lát, vừa mới nâng tay, đã thấy cậu thu tay thành nắm đấm, cười híp mắt nhìn hắn.
Hắn sửng sốt, cũng nắm tay rồi chạm một cái, nghiêm túc giới thiệu bản thân.
"Tôi là Lộ Sưởng."
Ồ... cậu là cây kem.
"Hân hạnh hân hạnh."
Cậu bình tĩnh gật đầu hỏi, "cậu ở tòa mấy?"
"Tòa số 7."
"Vậy còn khá gần nhỉ."
Cậu mò vào túi mò mẫn, lấy ra một túi khăn giấy đưa cho hắn, "lau cặp đi."
Hắn nhìn theo ánh mắt cậu, tháo cặp sách của mình xuống.
Balo của hắn bị ném trên mặt đất, khó tránh khỏi bị dính bụi đất. Vừa nãy trong lúc tắt lửa tối đèn, hắn chưa lau sạch, trên góc vẫn còn vài vết bùn đất. Về nhà rất dễ bị cha mẹ phát hiện đã làm chuyện không tốt đẹp.
"Cảm ơn!" Hắn nhận khăn giấy, biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ.
"Không cần cảm ơn, theo kinh nghiệm thôi."
Cậu mang theo giọng điệu của người từng trải, phất tay nói, "đi thôi. Mai gặp trên trường."
Cậu nói xong thì trực tiếp đi về phía tòa nhà số 9, không quay lại. Lộ Sưởng ôm cặp đứng nguyên tại chỗ nhìn cậu, trong tay vẫn nắm gói khăn giấy mỏng manh.
"..."
Quan, Tầm.
**
Về đến nhà, Quan Đồng mặc đồ ngủ đang ngồi trên sô-pha trong phòng khách, vuốt lông mèo.
"Muộn thế này còn chưa ngủ?"
Cậu vào nhà đổi giày, nhìn thấy con mèo đen nhảy từ sô-pha xuống, chậm rãi đi về phía cậu.
Cậu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng đầu nó lên vuốt ve.
Đây là một con mèo già. Hồi lớp 1 ông nội mang từ quê lên tặng sinh nhật cậu, đã nuôi hơn 10 năm rồi.
"Em biết anh sẽ mua mà."
Quan Đồng chạy tới cạnh cậu xách lấy trà sữa, "mai không uống nữa, quá lãng phí."
"Buổi tối uống trà sữa dễ béo, đây là lần cuối cùng của tuần này." Cậu ôm mèo lên dúi vào tay cô, "lớp 9 rồi mà vẫn còn thức đêm, nhanh uống hết rồi đi ngủ đi."
"Ừm." Cô ôm mèo bước đi. Cô vẫn luôn ngủ cùng phòng với mèo.
Cậu đi tới phòng ngủ chính. Cửa chỉ khép hờ, cậu gõ cửa, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc từ bên trong truyền đến.
Cậu căng thẳng, đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy mẹ mình đang cầm máy tính bảng lau nước mắt vì cốt truyện cẩu huyết.
"..."
"Mẹ viết tiểu thuyết trinh thám hình sự lại đi xem loại phim thần thánh Mary Sue*[2] này sao?"
*[2]: Mary Sue là tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu. Mary Sue thường là hình ảnh được lý tưởng hóa hoặc hoàn mỹ của chính bản thân tác giả. Họ có thể hoàn thành xuất sắc những nhiệm vụ mà họ đáng ra không thể thực hiện được hoặc họ có thể vượt trội hơn nhân vật chính trong bối cảnh hư cấu, chẳng hạn như bằng cách cứu nhân vật chính. Họ có thể bỏ qua các khía cạnh đã được thiết lập trước đó của tiểu thuyết như mô tả đặc điểm và quy luật tự nhiên. Mary Sue là một loại nhân vật kiểu mẫu.(theo wikipedia).
Cậu có một bà mẹ là tác gia tiểu thuyết nổi tiếng, chuyên viết thể loại tình tiết vụ án huyền nghi gay cấn. Mấy năm trước bán bản quyền để làm phim điện ảnh và truyền hình, sau khi phát sóng được hưởng ứng nhiệt liệt. Bởi vậy, danh tiếng chấn động lớn trong giới, tiểu thuyết càng ngày càng bán chạy, sự nghiệp phát triển không ngừng.
"Vừa giải phẫu thi thể xong, xem phim cẩu huyết một lát để xoa dịu tâm trạng."
Đột nhiên bị cậu cắt ngang cảm xúc Vu Nhân bất mãn hỏi, "sao về muộn thế?"
"Ở lại làm nốt bài tập ạ."
Địa điểm làm việc của bà chính là trong phòng ngủ tại gia. Phòng ngủ chính rất lớn, trước cửa sổ kê một chiếc bàn dài chếch giường làm bàn làm việc, bên trên chất đống các loại tài liệu, đều là sách tâm lý tội phạm và sách minh họa giải phẫu thi thể. Bên cạnh là giá sách đặt sách đã xuất bản của bà.
"Hạn cuối nộp bản thảo trong tháng này của mẹ đã đến chưa."
Cậu liếc thấy trên màn hình máy tính vẫn đang trong trạng thái soạn thảo văn bản, bèn hỏi, "mẹ lưu bản thảo chưa?"
"..."
Bà thay đổi sắc mặt, giọt nước mắt cuối cùng cũng biến mất, nhanh chóng từ trên giường đứng dậy đến trước bàn làm việc điên cuồng nhấn ctrl S.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.