Không Ngờ Thầy Giáo Là Chồng Em
Chương 216: Ngoan, để anh ôm em thêm một lúc đi...
Kim Anh Thư
24/02/2023
Trương Gia Huy nhắm nghiền mắt lại, máy tóc rủ xuống chân mày, trong anh rất xa cút và tiêu cực…
Thậm chí, bây giờ anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô, sợ phải nhìn thấy cô đang gượng ép bản thân, bất đắc dĩ đành phải thỏa hiệp với anh.
Lúc này anh vô cùng bất an và thấp thỏm.
Mọi tâm tư không thể nào khống chế được lên men, chỉ có thể ôm chặt lấy Lê Anh Thi anh mới cảm giác thỏa mãn và sự an ủi từ cô mang lại.
Cô vẫn sẽ ở ngay đây chờ anh, cô nói sẽ không rời bỏ anh.
…----------------…
Trên lầu hai, thư phòng.
Lê Anh Quân vui vẻ nhìn một màn dưới sân vườn, đôi mắt sâu thẳm của anh cũng lộ ra nụ cười.
Bên cạnh anh còn còn có Hồ Tiên Nhi, Lê Anh Dũng và Bác Lam.
Gương mặt anh tuấn của Lê Anh Dũng cũng khôi phục lại vẻ ngã ngớn, tươi cười như trước, hắn nhìn sang người anh trai lạnh mặt của mình, nghiền ngẫm lên tiếng: " Anh Hai, chiều nay anh nói để em gái và cậu ta ly hôn là thật à, hay chỉ là anh Hai muốn kích thích em ấy? "
Lê Anh Quân thông thả đi đến bàn làm việc, ngồi xuống ghế lật tài liệu của công ty xem: " Mạng người không phải cỏ rác. Hơn nữa bạn thân và em gái, anh sẽ chọn bảo vệ em gái. "
Lê Anh Dũng nheo mắt, anh hiểu những gì mà anh Hai mình nói, vẻ mặt của anh có sự biến hóa không nhỏ.
Hồ Tiên Nhi ngồi ở ghế sofa nhìn anh: " Được rồi hai anh em anh cứ trò chuyện đi. Em xuống bảo phòng bếp nấu chút đồ ăn cho họ đây. "
" Cảm ơn em. " Lê Anh Quân gật đầu, đợi cô đi rồi anh mới nhìn hai người họ.
" Được rồi, Anh Dũng em và cậu ta canh chừng hai người họ đi, khi em gái nhỏ và cậu ta trò chuyện xong thì em và cậu đưa Gia Huy trở về bệnh viện đi. Trong thời gian này đừng để họ gặp mặt thường xuyên. "
Lê Anh Dũng liếm môi: " Anh, anh có chắc Gia Huy chịu phối hợp không gặp mặt Anh Thi không? "
Lê Anh Thi ngước mắt nhìn về phía cửa sổ sát đất, nhàn nhạt bỏ lại một câu: " Nếu cậu ta không phối hợp, thì ly hôn cho rồi. "
Lê Anh Dũng nhìn anh: “…”
Bác Lam cũng câm nín nhìn anh: “…”
Hai mươi phút sau, Trương Gia Huy ôm Lê Anh Thi ngồi trong phòng khách nhà riêng. Không ai lên tiếng. Anh ôm cô trong lòng ngực mình, ôm mãi không nỡ buông tay.
Trong lòng anh vẫn sợ hãi nếu buông lỏng tay, cô sẽ biến mất.
Không một ai trong phòng khách đến quấy rầy, bầu không khí trong phòng khá yên ắng. Lê Anh Thi cảm giác được bản thân mệt lả, cô cố gắng vực dậy tinh thần, cô bắt đầu nghiên đầu nhìn bàn trà, muốn tìm túi chườm đá để đắp lên mặt.
Bỗng dưng, Lê Anh Thi nhìn theo tầm mắt của anh thấy anh đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe lăn cách bàn trà không xa bằng đôi mắt đỏ bừng và vẻ mặt âm u vô cùng.
Cô nuốt nước bọt, nâng mặt anh để đối diện với mình: " Bao giờ anh trở về? "
Khủy tay Trương Gia Huy hơi khựng lại, không kìm được mà ghì chặt cô hơn, một lúc sau anh hơi cuối đầu, ghậm lấy vành tai non mềm của cô nói: " Ngoan, để anh ôm em thêm một lúc đi… "
" Đủ lắm rồi đó, Gia Huy cậu đã ôm bé con nhà mình suốt nữa tiếng rồi đấy. " Lê Anh Dũng đen mặt đi vào phòng khác, sau lưng anh là Viên Hoa đang bưng theo khay đồ ăn và cháo trắng.
Trương Gia Huy làm như không nghe thấy lời nói của anh vậy, trong đôi mắt đỏ bừng của anh chỉ có mỗi một hình bóng của Lê Anh Thi, cô vợ nhỏ đang được anh ôm trong lòng này thôi.
Lê Anh Dũng tức giận đạp bàn trà, nhìn cánh tay nổi đầy gân xanh của anh: " Cậu còn không buông con bé ra, cậu mà siết chặt như thế con trai cậu sẽ không thể thở nổi đâu. "
Lê Anh Thi đang mang thai, còn Trương Gia Huy thì không thể điều khiển được bản thân, cũng như là hành động cơ thể, nếu còn để họ ở cùng nhau, chắc chắn em gái nhỏ của anh sẽ bị thương mất.
Ngay lúc này, Lê Anh Dũng mới hiểu được dụng ý của anh trai mình, là không cho họ được phép gặp mặt trong thời gian tới.
Việc này đối với Trương Gia Huy mà nói, Lê Anh Thi không phải thuốc giải, mà là một loại kịch độc ngấm tậng vào trong xương tủy, không có thuốc nào trị được nữa…
Nhờ có sự nhắc nhở của Lê Anh Dũng, Trương Gia Huy xoay người, rụt tay về, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, ánh mắt vô cùng lo lắng: " Bảo bối nhỏ, anh lại làm đau em sau? "
Lê Anh Thi mỉm cười, đưa tay vỗ lên mưu bàn tay anh như trấn an, lắc đầu nhìn anh ba Lê Anh Dũng, chậm rãi mở miệng: " Không có, anh đừng nghe anh ba nói. Anh ấy không có người thương nên ghen tị đó. "
Lê Anh Dũng lạnh lùng liết xéo em gái mình, vừa gặp được chồng liền quên mất người anh này: " Hừ!!! Đến bản thân mình em còn lo chưa xong, giờ em còn muốn nuông chiều cậu ta à? "
Lê Anh Thi cúi đầu không lên tiếng, rủ mắt như thể muốn ngủ bất kỳ lúc nào cũng được.
Trương Gia Huy cuối đầu hôn lên chóp mũi của cô, cứng đờ nhìn cái khay trên tay của Viên Hoa, như ra hiệu cô ta bưng đến.
Lê Anh Dũng nhìn ra suy nghĩ của Trương Gia Huy, hất cằm, lạnh lẽo nói: " Không phải cho em ấy, mà là cho cậu đó, ăn xong rồi về bệnh viện với anh. "
Lê Anh Thi cưỡng ép mở mí mắt buồn ngủ, mơ hồ hỏi: " Anh chưa ăn sao? "
" Mới có bốn ngày bốn đêm chưa ăn thôi. " Lê Anh Dũng cười nhạt, ngồi trên ghế sofa đơn nhìn anh, gác cổ chân trên đầu gối: " Trương Gia Huy, anh đây không cảng cậu đi tìm đường chết đâu. Vừa hay, sáng nay anh có đi qua Hòa An Đường, ở đó có hàng mới nhập về đó. "
Lê Anh Thi khó hiểu quay đầu nhìn, cô vừa phải chống chọi với cơn buồn ngủ mảnh liệt, cô cũng vừa nghỉ đến Hòa An Đường này lại là nơi nào nữa đây.
Thậm chí, bây giờ anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô, sợ phải nhìn thấy cô đang gượng ép bản thân, bất đắc dĩ đành phải thỏa hiệp với anh.
Lúc này anh vô cùng bất an và thấp thỏm.
Mọi tâm tư không thể nào khống chế được lên men, chỉ có thể ôm chặt lấy Lê Anh Thi anh mới cảm giác thỏa mãn và sự an ủi từ cô mang lại.
Cô vẫn sẽ ở ngay đây chờ anh, cô nói sẽ không rời bỏ anh.
…----------------…
Trên lầu hai, thư phòng.
Lê Anh Quân vui vẻ nhìn một màn dưới sân vườn, đôi mắt sâu thẳm của anh cũng lộ ra nụ cười.
Bên cạnh anh còn còn có Hồ Tiên Nhi, Lê Anh Dũng và Bác Lam.
Gương mặt anh tuấn của Lê Anh Dũng cũng khôi phục lại vẻ ngã ngớn, tươi cười như trước, hắn nhìn sang người anh trai lạnh mặt của mình, nghiền ngẫm lên tiếng: " Anh Hai, chiều nay anh nói để em gái và cậu ta ly hôn là thật à, hay chỉ là anh Hai muốn kích thích em ấy? "
Lê Anh Quân thông thả đi đến bàn làm việc, ngồi xuống ghế lật tài liệu của công ty xem: " Mạng người không phải cỏ rác. Hơn nữa bạn thân và em gái, anh sẽ chọn bảo vệ em gái. "
Lê Anh Dũng nheo mắt, anh hiểu những gì mà anh Hai mình nói, vẻ mặt của anh có sự biến hóa không nhỏ.
Hồ Tiên Nhi ngồi ở ghế sofa nhìn anh: " Được rồi hai anh em anh cứ trò chuyện đi. Em xuống bảo phòng bếp nấu chút đồ ăn cho họ đây. "
" Cảm ơn em. " Lê Anh Quân gật đầu, đợi cô đi rồi anh mới nhìn hai người họ.
" Được rồi, Anh Dũng em và cậu ta canh chừng hai người họ đi, khi em gái nhỏ và cậu ta trò chuyện xong thì em và cậu đưa Gia Huy trở về bệnh viện đi. Trong thời gian này đừng để họ gặp mặt thường xuyên. "
Lê Anh Dũng liếm môi: " Anh, anh có chắc Gia Huy chịu phối hợp không gặp mặt Anh Thi không? "
Lê Anh Thi ngước mắt nhìn về phía cửa sổ sát đất, nhàn nhạt bỏ lại một câu: " Nếu cậu ta không phối hợp, thì ly hôn cho rồi. "
Lê Anh Dũng nhìn anh: “…”
Bác Lam cũng câm nín nhìn anh: “…”
Hai mươi phút sau, Trương Gia Huy ôm Lê Anh Thi ngồi trong phòng khách nhà riêng. Không ai lên tiếng. Anh ôm cô trong lòng ngực mình, ôm mãi không nỡ buông tay.
Trong lòng anh vẫn sợ hãi nếu buông lỏng tay, cô sẽ biến mất.
Không một ai trong phòng khách đến quấy rầy, bầu không khí trong phòng khá yên ắng. Lê Anh Thi cảm giác được bản thân mệt lả, cô cố gắng vực dậy tinh thần, cô bắt đầu nghiên đầu nhìn bàn trà, muốn tìm túi chườm đá để đắp lên mặt.
Bỗng dưng, Lê Anh Thi nhìn theo tầm mắt của anh thấy anh đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe lăn cách bàn trà không xa bằng đôi mắt đỏ bừng và vẻ mặt âm u vô cùng.
Cô nuốt nước bọt, nâng mặt anh để đối diện với mình: " Bao giờ anh trở về? "
Khủy tay Trương Gia Huy hơi khựng lại, không kìm được mà ghì chặt cô hơn, một lúc sau anh hơi cuối đầu, ghậm lấy vành tai non mềm của cô nói: " Ngoan, để anh ôm em thêm một lúc đi… "
" Đủ lắm rồi đó, Gia Huy cậu đã ôm bé con nhà mình suốt nữa tiếng rồi đấy. " Lê Anh Dũng đen mặt đi vào phòng khác, sau lưng anh là Viên Hoa đang bưng theo khay đồ ăn và cháo trắng.
Trương Gia Huy làm như không nghe thấy lời nói của anh vậy, trong đôi mắt đỏ bừng của anh chỉ có mỗi một hình bóng của Lê Anh Thi, cô vợ nhỏ đang được anh ôm trong lòng này thôi.
Lê Anh Dũng tức giận đạp bàn trà, nhìn cánh tay nổi đầy gân xanh của anh: " Cậu còn không buông con bé ra, cậu mà siết chặt như thế con trai cậu sẽ không thể thở nổi đâu. "
Lê Anh Thi đang mang thai, còn Trương Gia Huy thì không thể điều khiển được bản thân, cũng như là hành động cơ thể, nếu còn để họ ở cùng nhau, chắc chắn em gái nhỏ của anh sẽ bị thương mất.
Ngay lúc này, Lê Anh Dũng mới hiểu được dụng ý của anh trai mình, là không cho họ được phép gặp mặt trong thời gian tới.
Việc này đối với Trương Gia Huy mà nói, Lê Anh Thi không phải thuốc giải, mà là một loại kịch độc ngấm tậng vào trong xương tủy, không có thuốc nào trị được nữa…
Nhờ có sự nhắc nhở của Lê Anh Dũng, Trương Gia Huy xoay người, rụt tay về, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, ánh mắt vô cùng lo lắng: " Bảo bối nhỏ, anh lại làm đau em sau? "
Lê Anh Thi mỉm cười, đưa tay vỗ lên mưu bàn tay anh như trấn an, lắc đầu nhìn anh ba Lê Anh Dũng, chậm rãi mở miệng: " Không có, anh đừng nghe anh ba nói. Anh ấy không có người thương nên ghen tị đó. "
Lê Anh Dũng lạnh lùng liết xéo em gái mình, vừa gặp được chồng liền quên mất người anh này: " Hừ!!! Đến bản thân mình em còn lo chưa xong, giờ em còn muốn nuông chiều cậu ta à? "
Lê Anh Thi cúi đầu không lên tiếng, rủ mắt như thể muốn ngủ bất kỳ lúc nào cũng được.
Trương Gia Huy cuối đầu hôn lên chóp mũi của cô, cứng đờ nhìn cái khay trên tay của Viên Hoa, như ra hiệu cô ta bưng đến.
Lê Anh Dũng nhìn ra suy nghĩ của Trương Gia Huy, hất cằm, lạnh lẽo nói: " Không phải cho em ấy, mà là cho cậu đó, ăn xong rồi về bệnh viện với anh. "
Lê Anh Thi cưỡng ép mở mí mắt buồn ngủ, mơ hồ hỏi: " Anh chưa ăn sao? "
" Mới có bốn ngày bốn đêm chưa ăn thôi. " Lê Anh Dũng cười nhạt, ngồi trên ghế sofa đơn nhìn anh, gác cổ chân trên đầu gối: " Trương Gia Huy, anh đây không cảng cậu đi tìm đường chết đâu. Vừa hay, sáng nay anh có đi qua Hòa An Đường, ở đó có hàng mới nhập về đó. "
Lê Anh Thi khó hiểu quay đầu nhìn, cô vừa phải chống chọi với cơn buồn ngủ mảnh liệt, cô cũng vừa nghỉ đến Hòa An Đường này lại là nơi nào nữa đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.