Chương 25: giải vây
Bất Chỉ Thị Khỏa Thái
29/11/2023
Edit: Kim Trí Tú (Kai’Sa Team)
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Chu Vưu nên Giang Triệt hơi nghiêng đầu, ánh mắt hờ hững lướt qua nơi náo liệt, sau đó va phải tầm mắt cô giữa không trung.
Anh hơi giật mình.
Chiếc váy trắng Chu Vưu mặc hôm nay không quá dài, vừa khéo để lộ ra bắp chân dài thẳng tắp của cô.
Thiết kế lộ vai, xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp.
Mái tóc dài bồng bềnh buông nhẹ sau vai, thỉnh thoảng một lọn tóc lại rủ xuống gương mặt nhỏ gầy, gương mặt vốn chỉ lớn cỡ lòng bàn tay càng trở nên nhỏ nhắn.
Khuôn mặt thanh tú, yên tĩnh đứng đó với dáng vẻ thùy mị thanh thuần.
Chỉ là trên cổ trống trơn.
“Giang Triệt, Giang Triệt...”
Tô Doanh gọi hai tiếng không thấy anh phản ứng, cô ta vô ý nhìn theo ánh mắt Giang Triệt.
Tô Doanh khựng lại, cứ như không phát hiện ra gì hết, nhỏ giọng nói với Giang Triệt, “Cô gái kia đụng hàng với em kìa, cô ta mặc mẫu cơ bản, nhưng mà... tại sao em lại thấy cô ta mặc khá đẹp nhỉ, anh thấy sao?”
Giang Triệt vốn định đẩy tay cô ta đang khoác ra nhưng không biết nghĩ gì lại ngừng động tác.
"Đi thôi."
Giang Triệt thu hồi ánh mắt, bảo Tô Doanh cùng rời đi.
Tô Doanh gật đầu, mau chóng lảng sang chuyện khác.
Giữa đường cô ta còn quay đầu nhìn Chu Vưu một cái, nhưng không còn vẻ đáng yêu vừa rồi mà chỉ lạnh nhạt.
Chu Vưu khẽ thở ra, tâm trạng phức tạp.
Hai cô gái đi ngang qua muộn màng để ý thấy Chu Vưu và Tô Doanh đụng hàng, nhưng những dịp thế này bọn họ cũng không ngốc đến mức lời ra tiếng vào ngay trước mặt người ta, giữ im lặng ra một khoảng rất xa mới nhỏ giọng bàn tán.
Trái lại Chu Vưu không cảm thấy có gì mất tự nhiên, cô mang bánh ngọt ra ghế sofa ngồi, từ tốn thưởng thức.
Bánh ngọt phô mai nướng chín một phần là vị matcha, bên ngoài còn rắc bột matcha, trong vị ngọt lại có chút đắng nhè nhẹ.
Cô vừa ăn vừa trò chuyện WeChat với Chu Kỳ, hỏi tuần này Chu Kỳ có về nhà không, muốn ăn gì, rồi nói mình đang tham gia một tiệc rượu rất sang trọng, thần tượng Phó Quang Diên của con bé cũng có mặt nhưng cô lại không mang giấy bút để xin chữ ký cho nó được.
Hai chị em đang nói chuyện vui vẻ không ngờ hai cô gái kia lượn quanh một vòng cũng ngồi xuống gần Chu Vưu.
Bọn họ cách Chu Vưu một tháp champagne nên không để ý, thấy xung quanh không có người nên bàn tán không còn kiêng kị.
“Cô ta đóng phim để làm gì thế, điên rồi à?”
“Ai biết, tớ thấy chỉ là chơi vé* thôi.”
(*) Chơi vé: Ý nghĩa đối lập với đóng phim nghiêm túc, chỉ là khách mời xuất hiện trong phim, chỉ diễn trò không quan tâm nhiều đến màn trình diễn và kết quả. Trong nhiều trường hợp, nó cũng có nghĩa là việc tham gia vào một công việc nhất định vì sở thích chứ không quan tâm lợi nhuận. (Baidu)
“Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, nhưng nếu không phải cô ta chơi vé thì cũng khó nổi lên lắm, cảm giác đặt điều kiện của cô ta vào địa vị ngôi sao thì không bắt mắt lắm.”
“Tớ cũng thấy thế, vừa rồi cậu nghe Trần Chiêu Chiêu nói gì không, bộ phim 1 diễn hai nữ chính cùng Nghiêm Noãn, Nghiêm Noãn sao có thể nhấc nâng kiệu* cho cô ta chứ.”
(*) Nâng kiệu: Thuật ngữ trong giới fan, chỉ những người có địa vị và quyền lực lớn hơn nhưng lại làm nền/xu nịnh/làm bệ đỡ cho người khác. (Baidu)
Chu Vưu nghe nửa ngày cũng hiểu đại khái, bọn họ đang thảo luận về cô bạn gái kia của Giang Triệt.
Cô ta tên Tô Doanh, có vẻ bối cảnh gia đình không tệ, người trong giới đều biết.
“Chờ chút, Trần Chiêu Chiêu lại gửi tin.” Cô gái hô dừng, mở WeChat ra thuật lại từng câu chữ trong tin nhắn, “Người đàn ông kia tên Giang Triệt... Hiện là tổng giám đốc Giang Tinh... Đứng tên ba công ty con riêng... Có cả vốn quỹ đầu tư Angel... Hình như anh ta là người nhà họ Giang...”
“Nhà họ Giang?”
“Cậu tự xem đi, Trần Chiêu Chiêu nói vậy đó, thế thì anh ta hẳn là con trai của Giang Minh Thành.”
Cô gái hít vào một ngụm khí lạnh, “Tô Doanh đúng là tốt số thật!”
“Tớ cảm thấy chưa chắc đâu, nếu là nhà họ Giang thì chắc sẽ không muốn một ngôi sao làm con dâu tương lai đâu nhỉ?”
Tiếng bàn tán của hai người ngày càng đè thấp, thì thà thì thào, Chu Vưu cũng chẳng muốn nghe tiếp.
——
Điệu waltz du dương vang lên ở sàn nhảy, Tô Doanh cầm ly rượu đỏ, nói chuyện câu được câu không với người khác. Có người đến mời khiêu vũ, cô ta đều hơi cong môi, lễ phép từ chối.
Hoa Tần là biên kịch mấy năm nay chạm tay là bỏng, cũng là bạn tốt của cô ta, lúc này đang nói với Tô Doanh về tính tình của đạo diễn Cố - Cố Dương Xuyên.
Cô ta không để tâm nghe, thỉnh thoảng nhìn xung quanh.
Hoa Tần không nhịn được hô, “Cậu làm gì đấy, nhìn đàn ông mà như nhìn trẻ con.”
“Đâu phải, tớ vừa thấy anh ấy chú ý một cô gái, dáng vẻ cô ta tiểu bạch hoa* lắm, tớ nhìn ghét phát sợ.”
(*) Giống như tiểu bạch kiểm nhưng để chỉ phái nữ: những cô gái trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm. (st)
Tô Doanh là một cô gái thông minh, có thể không biểu lộ cảm xúc trước người khác nhưng sẽ thể hiện cảm xúc chân thực trước mặt bạn tốt Hoa Tần.
“Ai cơ?”
Ánh mắt Tô Doanh tìm tòi một vòng, khóa chặt vào Chu Vưu đang ngồi ăn bánh gateaux trong một góc yên tĩnh.
Hoa Tần híp mắt đánh giá, “Cô ta đụng hàng với cậu à?”
Tô Doanh khinh thường xùy một tiếng, “Đụng phải tớ, tớ cũng phải xấu hổ thay cô ta đấy.”
Khoảng cách hơi xa, Hoa Tần nhìn nửa ngày cũng không có chút manh mối nào, cô ta chưa kịp châm biếm thì đã có một người phụ nữ mặc váy đuôi cá màu đỏ rượu, cầm ly cocktail đến chào hỏi.
“Đại biên kịch Hoa, đã lâu không gặp nhỉ.”
Ánh mắt Hoa Tần quay lại người phụ nữ trang điểm kỹ càng trước mắt, nở nụ cười đúng mực, cụng ly với cô ta, “Chào cô.”
Người tới nghe ra ý Hoa Tần đã quên mình là ai, vì thế chủ động tự giới thiệu: “Tôi là Echo của Quan hệ công chúng Bác Dược, trước kia chúng ta từng hợp tác khi "Hoa anh đào bay dưới núi Phú Sĩ" lên sóng, không biết... đại biên kịch Hoa có nhớ ra tôi không.”
“Đương nhiên phải nhớ chứ.” Hoa Tần vẻ mặt tự nhiên, “Đã lâu không gặp, Echo.”
Echo: “Vị này là?”
Hoa Tần: “Bạn của tôi, Tô Doanh.”
“À, chào cô Tô, cô Tô xinh đẹp thật đấy. Tôi nhớ không nhầm thì chắc chiếc váy này là phiên bản giới hạn mùa thu đông năm nay của Chic, thật sự rất hợp với cô Tô đấy.”
Độ cong khóe môi Echo rộng hơn, ánh mắt nhìn Tô Doanh hơi kinh diễm*.
(*) Kinh diễm: Bị làm cho kinh ngạc bởi cái gì đó quá đẹp (st)
Tất nhiên cô ta biết Tô Doanh, trước khi tới đây cô ta đã làm bài tập đầy đủ.
Tô Doanh đi du học hai năm trở về, rất nổi tiếng trong giới danh viện* tại Đế Đô Tinh Thành này, bối cảnh trong nhà màu đỏ**, tính tình kiêu căng, là một đại tiểu thư điển hình.
(*) Danh viện thường được chỉ các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách (st)
(**) Bối cảnh màu đỏ: Ngụ ý quyền uy và sức mạnh, tức là hậu phương có những thế lực hùng mạnh (Baidu)
Mà năm nay Tô Doanh định tham gia diễn phim mới của đạo diễn Cố Dương Xuyên, có vẻ như muốn vào giới giải trí chơi vé.
Thói đời thay đổi, trước kia người nhà nghèo không có tiền mới muốn bán mình vào giới giải trí kiếm tiền trả nợ, bây giờ phú nhị đại*mới có vốn liếng chen chúc vào giới này.
(*) Phú nhị đại hay còn gọi là "thế hệ siêu giàu thứ hai", cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn. (st)
Echo đã sớm bàn xong chuyện đi ăn máng khác với công ty mới, nhận tiền thưởng quý này xong, cô ta dự định rời Quan hệ công chúng Bác Dược đến làm PR ở công ty điện ảnh.
Công ty đối phương hứa hẹn nếu cô ta có thể mang hạng mục đi ăn máng khác thì sẽ tăng đãi ngộ cho cô ta.
Vì thế cô ta để mắt tới phim mới của Cố Dương Xuyên.
Tô Doanh cười cười, không nói chuyện.
Echo như đang nói chuyện phiếm: “Vừa rồi tôi thấy một đồng nghiệp PR cũng mặc chiếc váy này, nhưng hàng cơ bản và phiên bản giới hạn khác nhau lớn thật đấy.”
Tô Doanh ngừng lại.
Hoa Tần nhíu mày, “Đồng nghiệp giới quan hệ công chúng?”
Echo nói lời này chỉ muốn nịnh nọt Tô Doanh, không ngờ hình như Hoa Tần thấy hứng thú, cho nên cô ta chỉ về phía Chu Vưu.
Hoa Tần ra vẻ kinh ngạc, “Đúng là đụng hàng kìa.”
Nói xong, cô ta co khuỷu tay chọt chọt Tô Doanh, vừa cười vừa trêu chọc cùng Echo, “Dù sao cũng trưởng thành rồi, trước kia Doanh Doanh ghét người khác đụng hàng với mình nhất luôn đấy.”
Tô Doanh chỉ lắc ly rượu, khóe môi cười nhạt, không nói chuyện.
Hình như Echo đã hiểu ra điều gì.
——
Chu Vưu ăn xong miếng bánh ngọt nhỏ bèn thấy hơi no bụng. Cô không ăn nữa, chỉ yên lặng đánh giá xung quanh.
Trước kia cô chưa từng tới những nơi như thế này bao giờ, nhưng cô biết làm nghề PR có lẽ về sau phải thường xuyên tiếp xúc nhiều tiệc tối, thậm chí có khi cô sẽ phụ trách một chuỗi hoạt động kiểu này.
Bây giờ cô được một lần tự trải nghiệm, nếu sau này thật sự nhận case tương tự thì cô sẽ sắp xếp quy trình và tiếp đón khách suôn sẻ hơn.
Cô chuyên tâm quan sát, không phát hiện Echo đã đến gần.
“Đã lâu không gặp Zoe, em cũng đến à.”
Echo đổi một ly rượu đỏ đi đến, lên tiếng chào hỏi như rất thân quen rồi ngồi xuống ghế sofa cạnh Chu Vưu.
Chu Vưu thoáng dừng lại, nhanh chóng đáp lời, “Chị Echo.”
Echo là AM của PR Bác Dược, thực tế chức vụ cao hơn cô nhưng mấy năm gần đây PR Bác Dược vẫn luôn tụt dốc, tầng quản lý rối loạn, khách hàng xói mòn nghiêm trọng, chuyện AM làm cũng hao hao chuyện AE Gia Bách làm.
Lúc trước bọn họ cùng tham gia tuyển chọn đề án cho sự kiện của một quỹ từ thiện nước ngoài.
Sự kiện rất nhỏ, Tăng Bội lấy nó để luyện tập cho AE trong tổ. Bác Dược bọn họ lại dồn hết sức lực, công kích đối thủ cạnh tranh tại hiện trường tuyển chọn đề án.
Đó là lần đầu tiên Chu Vưu đi tuyển chọn, đối phương không có phong độ, cô cũng chẳng nể mặt người ta, trực tiếp chỉ ra sai lầm cơ bản trong tài liệu đề án của bọn họ, “Chị Echo, bài phát biểu của chị rất hay nhưng hoạt động chị đề xuất cho Duyệt Tư có lẽ Duyệt Tư sẽ không dùng đến đâu.”
Ban đầu giám đốc Duyệt Tư chỉ nghe bài thuyết trình, không xem tài liệu đề án trong tay, bây giờ xem liền tái xanh mặt.
Nói thì dài dòng văn tự mà đề án gửi lên còn không viết đúng tên bọn họ, lỗi thường thức cơ bản này xuyên suốt cả bộ đề án mà không ai trong Bác Dược phát hiện ra, lúc đầu giám đốc nghiêng về phía Bác Dược nhưng giờ đã đổi ý trong nháy mắt.
Chu Vưu còn nhớ đến ánh mắt muốn ăn thịt người của Echo lúc ấy.
Trước kia có thù hận nên Chu Vưu không nghĩ lần này Echo đến chào hỏi có chuyện gì tốt.
Thái độ cô thản nhiên, âm thầm cảnh giác, chỉ nghe Echo không ngừng độc thoại.
Cô không biết đối phương muốn làm gì, nghe nửa ngày chưa thấy trọng tâm, cô đứng dậy ngắt lời: “Xin lỗi chị Echo, em hơi đau bụng, em vào toilet trước nhé.”
“Ấy, đợi chút.” Echo cũng đứng dậy theo, “Chị đi cùng em...”
“A!”
Cô ta bỗng bật thốt lên một tiếng, nhìn Chu Vưu bị rượu đỏ giội ướt váy.
Thật ra lòng Chu Vưu có đề phòng, đã né đi nhưng không ngờ người này còn không buồn giả bộ, hất thẳng rượu lên người cô.
“Rất xin lỗi rất xin lỗi Zoe, chị không cố ý đâu.”
Echo giả vờ đáng thương, mà lại giả vờ cực kỳ rõ ràng, như đang muốn nói cho Chu Vưu: Tôi đang giả vờ đấy, tôi cố ý hắt đấy, cô làm gì được? Muốn gây sự ở đây à? Thân phận của cô thích hợp gây sự ở đây sao?
Khiêu khích trắng trợn.
Chu Vưu còn chưa lên tiếng, sau lưng Echo bỗng mát lạnh, cô ta kinh ngạc thốt lên một lần nữa.
Rượu đỏ nhỏ giọt tí tách chảy từ lưng cô ta xuống, lưng váy đuôi cá nhiễm vết bẩn.
Cô ta vô thức xoay người, vẻ mặt phẫn nộ.
Ánh mắt Chu Vưu cũng ngước lên theo góc váy, nhìn người đàn ông dáng vẻ lười biếng sau lưng Echo.
Giang Triệt đặt ly rượu rỗng lên khay trên tay người phục vụ, lại cầm lấy một ly mới lắc nhẹ.
Anh hơi nhướng mày, lạnh nhạt nhìn người, dáng vẻ thờ ơ, giọng nói cũng nhẹ như mây gió.
“Cô không cố ý mà là cố tình.” Anh dừng một chút lại nói thêm, “Trái lại thì... Tôi cố ý đấy.”
Hành động của Giang Triệt có thể nói là khá ngông cuồng, tại nơi tụ họp các ông lớn thế này, không có chút thân phận thì tuyệt đối không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng anh cứ nghĩ là làm, hoàn toàn không sợ người ngoài vây xem.
Echo suýt thì điên lên nhưng đầu óc cô ta chưa hỏng, hoàn toàn không dám khóc lóc om sòm.
Động tĩnh lớn như vậy tất nhiên cũng thu hút Tô Doanh và Hoa Tần.
Tô Doanh tiến lên muốn khoác tay Giang Triệt lại bị anh nghiêng người né tránh, anh hơi mất kiên nhẫn cảnh cáo, nói: “Cô biết điều một chút cho tôi.”
Tô Doanh vốn chột dạ nên không dám cãi lại.
Kẻ có tiền rất biết cách che đậy, dù động tĩnh ở đây không nhỏ, cũng không ít người âm thầm chú ý nhưng sẽ không tiến tới vây xem như xem xiếc trên đường.
Chu Vưu đứng ở nơi đó, yên tĩnh mảnh mai, ánh mắt sáng rực.
Giang Triệt nhìn cô một lúc, đưa tay về phía cô, “Đi thôi, thay bộ khác.”
Chu Vưu không nhúc nhích, dời ánh mắt khỏi anh, bình tĩnh nhìn về phía Echo, nói: “Chị Echo, chiếc váy này không rẻ, còn phải làm phiền chị bồi thường, cần tôi gửi tài khoản không? Nếu như không cần thì tôi liên hệ thẳng tới phòng tài vụ của Bác Dược cũng được.”
Echo thực sự tức phát điên.
Với thái độ này của Chu Vưu, nếu cô ta không bồi thường thì Chu Vưu sẽ đến Bác Dược tìm thẳng sếp của cô ta cũng nên chứ đừng nói là bên tài vụ.
Nhưng cô ta chỉ có thể cắn răng nuốt máu lại.
Trước khi tới đây, cô ta tuyệt đối không ngờ sẽ phải chuyển khoản tại chỗ bồi thường cho người ta ở những dịp thế này.
Giang Triệt đứng đó, đầy hứng thú nhìn Chu Vưu đòi tiền.
Nghe WeChat ‘ding’ một tiếng, đúng là tiền đã tới tay rồi.
Đây là kiểu người gì...
Hoa Tần và Tô Doanh liếc nhau, có chút sa mạc lời.
Chu Vưu còn đang cúi đầu nhìn số tiền chuyển khoản.
Giang Triệt lại không muốn đợi thêm. Anh bỗng nhiên tiến lên kéo cô đi ra ngoài.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Chu Vưu nên Giang Triệt hơi nghiêng đầu, ánh mắt hờ hững lướt qua nơi náo liệt, sau đó va phải tầm mắt cô giữa không trung.
Anh hơi giật mình.
Chiếc váy trắng Chu Vưu mặc hôm nay không quá dài, vừa khéo để lộ ra bắp chân dài thẳng tắp của cô.
Thiết kế lộ vai, xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp.
Mái tóc dài bồng bềnh buông nhẹ sau vai, thỉnh thoảng một lọn tóc lại rủ xuống gương mặt nhỏ gầy, gương mặt vốn chỉ lớn cỡ lòng bàn tay càng trở nên nhỏ nhắn.
Khuôn mặt thanh tú, yên tĩnh đứng đó với dáng vẻ thùy mị thanh thuần.
Chỉ là trên cổ trống trơn.
“Giang Triệt, Giang Triệt...”
Tô Doanh gọi hai tiếng không thấy anh phản ứng, cô ta vô ý nhìn theo ánh mắt Giang Triệt.
Tô Doanh khựng lại, cứ như không phát hiện ra gì hết, nhỏ giọng nói với Giang Triệt, “Cô gái kia đụng hàng với em kìa, cô ta mặc mẫu cơ bản, nhưng mà... tại sao em lại thấy cô ta mặc khá đẹp nhỉ, anh thấy sao?”
Giang Triệt vốn định đẩy tay cô ta đang khoác ra nhưng không biết nghĩ gì lại ngừng động tác.
"Đi thôi."
Giang Triệt thu hồi ánh mắt, bảo Tô Doanh cùng rời đi.
Tô Doanh gật đầu, mau chóng lảng sang chuyện khác.
Giữa đường cô ta còn quay đầu nhìn Chu Vưu một cái, nhưng không còn vẻ đáng yêu vừa rồi mà chỉ lạnh nhạt.
Chu Vưu khẽ thở ra, tâm trạng phức tạp.
Hai cô gái đi ngang qua muộn màng để ý thấy Chu Vưu và Tô Doanh đụng hàng, nhưng những dịp thế này bọn họ cũng không ngốc đến mức lời ra tiếng vào ngay trước mặt người ta, giữ im lặng ra một khoảng rất xa mới nhỏ giọng bàn tán.
Trái lại Chu Vưu không cảm thấy có gì mất tự nhiên, cô mang bánh ngọt ra ghế sofa ngồi, từ tốn thưởng thức.
Bánh ngọt phô mai nướng chín một phần là vị matcha, bên ngoài còn rắc bột matcha, trong vị ngọt lại có chút đắng nhè nhẹ.
Cô vừa ăn vừa trò chuyện WeChat với Chu Kỳ, hỏi tuần này Chu Kỳ có về nhà không, muốn ăn gì, rồi nói mình đang tham gia một tiệc rượu rất sang trọng, thần tượng Phó Quang Diên của con bé cũng có mặt nhưng cô lại không mang giấy bút để xin chữ ký cho nó được.
Hai chị em đang nói chuyện vui vẻ không ngờ hai cô gái kia lượn quanh một vòng cũng ngồi xuống gần Chu Vưu.
Bọn họ cách Chu Vưu một tháp champagne nên không để ý, thấy xung quanh không có người nên bàn tán không còn kiêng kị.
“Cô ta đóng phim để làm gì thế, điên rồi à?”
“Ai biết, tớ thấy chỉ là chơi vé* thôi.”
(*) Chơi vé: Ý nghĩa đối lập với đóng phim nghiêm túc, chỉ là khách mời xuất hiện trong phim, chỉ diễn trò không quan tâm nhiều đến màn trình diễn và kết quả. Trong nhiều trường hợp, nó cũng có nghĩa là việc tham gia vào một công việc nhất định vì sở thích chứ không quan tâm lợi nhuận. (Baidu)
“Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, nhưng nếu không phải cô ta chơi vé thì cũng khó nổi lên lắm, cảm giác đặt điều kiện của cô ta vào địa vị ngôi sao thì không bắt mắt lắm.”
“Tớ cũng thấy thế, vừa rồi cậu nghe Trần Chiêu Chiêu nói gì không, bộ phim 1 diễn hai nữ chính cùng Nghiêm Noãn, Nghiêm Noãn sao có thể nhấc nâng kiệu* cho cô ta chứ.”
(*) Nâng kiệu: Thuật ngữ trong giới fan, chỉ những người có địa vị và quyền lực lớn hơn nhưng lại làm nền/xu nịnh/làm bệ đỡ cho người khác. (Baidu)
Chu Vưu nghe nửa ngày cũng hiểu đại khái, bọn họ đang thảo luận về cô bạn gái kia của Giang Triệt.
Cô ta tên Tô Doanh, có vẻ bối cảnh gia đình không tệ, người trong giới đều biết.
“Chờ chút, Trần Chiêu Chiêu lại gửi tin.” Cô gái hô dừng, mở WeChat ra thuật lại từng câu chữ trong tin nhắn, “Người đàn ông kia tên Giang Triệt... Hiện là tổng giám đốc Giang Tinh... Đứng tên ba công ty con riêng... Có cả vốn quỹ đầu tư Angel... Hình như anh ta là người nhà họ Giang...”
“Nhà họ Giang?”
“Cậu tự xem đi, Trần Chiêu Chiêu nói vậy đó, thế thì anh ta hẳn là con trai của Giang Minh Thành.”
Cô gái hít vào một ngụm khí lạnh, “Tô Doanh đúng là tốt số thật!”
“Tớ cảm thấy chưa chắc đâu, nếu là nhà họ Giang thì chắc sẽ không muốn một ngôi sao làm con dâu tương lai đâu nhỉ?”
Tiếng bàn tán của hai người ngày càng đè thấp, thì thà thì thào, Chu Vưu cũng chẳng muốn nghe tiếp.
——
Điệu waltz du dương vang lên ở sàn nhảy, Tô Doanh cầm ly rượu đỏ, nói chuyện câu được câu không với người khác. Có người đến mời khiêu vũ, cô ta đều hơi cong môi, lễ phép từ chối.
Hoa Tần là biên kịch mấy năm nay chạm tay là bỏng, cũng là bạn tốt của cô ta, lúc này đang nói với Tô Doanh về tính tình của đạo diễn Cố - Cố Dương Xuyên.
Cô ta không để tâm nghe, thỉnh thoảng nhìn xung quanh.
Hoa Tần không nhịn được hô, “Cậu làm gì đấy, nhìn đàn ông mà như nhìn trẻ con.”
“Đâu phải, tớ vừa thấy anh ấy chú ý một cô gái, dáng vẻ cô ta tiểu bạch hoa* lắm, tớ nhìn ghét phát sợ.”
(*) Giống như tiểu bạch kiểm nhưng để chỉ phái nữ: những cô gái trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm. (st)
Tô Doanh là một cô gái thông minh, có thể không biểu lộ cảm xúc trước người khác nhưng sẽ thể hiện cảm xúc chân thực trước mặt bạn tốt Hoa Tần.
“Ai cơ?”
Ánh mắt Tô Doanh tìm tòi một vòng, khóa chặt vào Chu Vưu đang ngồi ăn bánh gateaux trong một góc yên tĩnh.
Hoa Tần híp mắt đánh giá, “Cô ta đụng hàng với cậu à?”
Tô Doanh khinh thường xùy một tiếng, “Đụng phải tớ, tớ cũng phải xấu hổ thay cô ta đấy.”
Khoảng cách hơi xa, Hoa Tần nhìn nửa ngày cũng không có chút manh mối nào, cô ta chưa kịp châm biếm thì đã có một người phụ nữ mặc váy đuôi cá màu đỏ rượu, cầm ly cocktail đến chào hỏi.
“Đại biên kịch Hoa, đã lâu không gặp nhỉ.”
Ánh mắt Hoa Tần quay lại người phụ nữ trang điểm kỹ càng trước mắt, nở nụ cười đúng mực, cụng ly với cô ta, “Chào cô.”
Người tới nghe ra ý Hoa Tần đã quên mình là ai, vì thế chủ động tự giới thiệu: “Tôi là Echo của Quan hệ công chúng Bác Dược, trước kia chúng ta từng hợp tác khi "Hoa anh đào bay dưới núi Phú Sĩ" lên sóng, không biết... đại biên kịch Hoa có nhớ ra tôi không.”
“Đương nhiên phải nhớ chứ.” Hoa Tần vẻ mặt tự nhiên, “Đã lâu không gặp, Echo.”
Echo: “Vị này là?”
Hoa Tần: “Bạn của tôi, Tô Doanh.”
“À, chào cô Tô, cô Tô xinh đẹp thật đấy. Tôi nhớ không nhầm thì chắc chiếc váy này là phiên bản giới hạn mùa thu đông năm nay của Chic, thật sự rất hợp với cô Tô đấy.”
Độ cong khóe môi Echo rộng hơn, ánh mắt nhìn Tô Doanh hơi kinh diễm*.
(*) Kinh diễm: Bị làm cho kinh ngạc bởi cái gì đó quá đẹp (st)
Tất nhiên cô ta biết Tô Doanh, trước khi tới đây cô ta đã làm bài tập đầy đủ.
Tô Doanh đi du học hai năm trở về, rất nổi tiếng trong giới danh viện* tại Đế Đô Tinh Thành này, bối cảnh trong nhà màu đỏ**, tính tình kiêu căng, là một đại tiểu thư điển hình.
(*) Danh viện thường được chỉ các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách (st)
(**) Bối cảnh màu đỏ: Ngụ ý quyền uy và sức mạnh, tức là hậu phương có những thế lực hùng mạnh (Baidu)
Mà năm nay Tô Doanh định tham gia diễn phim mới của đạo diễn Cố Dương Xuyên, có vẻ như muốn vào giới giải trí chơi vé.
Thói đời thay đổi, trước kia người nhà nghèo không có tiền mới muốn bán mình vào giới giải trí kiếm tiền trả nợ, bây giờ phú nhị đại*mới có vốn liếng chen chúc vào giới này.
(*) Phú nhị đại hay còn gọi là "thế hệ siêu giàu thứ hai", cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn. (st)
Echo đã sớm bàn xong chuyện đi ăn máng khác với công ty mới, nhận tiền thưởng quý này xong, cô ta dự định rời Quan hệ công chúng Bác Dược đến làm PR ở công ty điện ảnh.
Công ty đối phương hứa hẹn nếu cô ta có thể mang hạng mục đi ăn máng khác thì sẽ tăng đãi ngộ cho cô ta.
Vì thế cô ta để mắt tới phim mới của Cố Dương Xuyên.
Tô Doanh cười cười, không nói chuyện.
Echo như đang nói chuyện phiếm: “Vừa rồi tôi thấy một đồng nghiệp PR cũng mặc chiếc váy này, nhưng hàng cơ bản và phiên bản giới hạn khác nhau lớn thật đấy.”
Tô Doanh ngừng lại.
Hoa Tần nhíu mày, “Đồng nghiệp giới quan hệ công chúng?”
Echo nói lời này chỉ muốn nịnh nọt Tô Doanh, không ngờ hình như Hoa Tần thấy hứng thú, cho nên cô ta chỉ về phía Chu Vưu.
Hoa Tần ra vẻ kinh ngạc, “Đúng là đụng hàng kìa.”
Nói xong, cô ta co khuỷu tay chọt chọt Tô Doanh, vừa cười vừa trêu chọc cùng Echo, “Dù sao cũng trưởng thành rồi, trước kia Doanh Doanh ghét người khác đụng hàng với mình nhất luôn đấy.”
Tô Doanh chỉ lắc ly rượu, khóe môi cười nhạt, không nói chuyện.
Hình như Echo đã hiểu ra điều gì.
——
Chu Vưu ăn xong miếng bánh ngọt nhỏ bèn thấy hơi no bụng. Cô không ăn nữa, chỉ yên lặng đánh giá xung quanh.
Trước kia cô chưa từng tới những nơi như thế này bao giờ, nhưng cô biết làm nghề PR có lẽ về sau phải thường xuyên tiếp xúc nhiều tiệc tối, thậm chí có khi cô sẽ phụ trách một chuỗi hoạt động kiểu này.
Bây giờ cô được một lần tự trải nghiệm, nếu sau này thật sự nhận case tương tự thì cô sẽ sắp xếp quy trình và tiếp đón khách suôn sẻ hơn.
Cô chuyên tâm quan sát, không phát hiện Echo đã đến gần.
“Đã lâu không gặp Zoe, em cũng đến à.”
Echo đổi một ly rượu đỏ đi đến, lên tiếng chào hỏi như rất thân quen rồi ngồi xuống ghế sofa cạnh Chu Vưu.
Chu Vưu thoáng dừng lại, nhanh chóng đáp lời, “Chị Echo.”
Echo là AM của PR Bác Dược, thực tế chức vụ cao hơn cô nhưng mấy năm gần đây PR Bác Dược vẫn luôn tụt dốc, tầng quản lý rối loạn, khách hàng xói mòn nghiêm trọng, chuyện AM làm cũng hao hao chuyện AE Gia Bách làm.
Lúc trước bọn họ cùng tham gia tuyển chọn đề án cho sự kiện của một quỹ từ thiện nước ngoài.
Sự kiện rất nhỏ, Tăng Bội lấy nó để luyện tập cho AE trong tổ. Bác Dược bọn họ lại dồn hết sức lực, công kích đối thủ cạnh tranh tại hiện trường tuyển chọn đề án.
Đó là lần đầu tiên Chu Vưu đi tuyển chọn, đối phương không có phong độ, cô cũng chẳng nể mặt người ta, trực tiếp chỉ ra sai lầm cơ bản trong tài liệu đề án của bọn họ, “Chị Echo, bài phát biểu của chị rất hay nhưng hoạt động chị đề xuất cho Duyệt Tư có lẽ Duyệt Tư sẽ không dùng đến đâu.”
Ban đầu giám đốc Duyệt Tư chỉ nghe bài thuyết trình, không xem tài liệu đề án trong tay, bây giờ xem liền tái xanh mặt.
Nói thì dài dòng văn tự mà đề án gửi lên còn không viết đúng tên bọn họ, lỗi thường thức cơ bản này xuyên suốt cả bộ đề án mà không ai trong Bác Dược phát hiện ra, lúc đầu giám đốc nghiêng về phía Bác Dược nhưng giờ đã đổi ý trong nháy mắt.
Chu Vưu còn nhớ đến ánh mắt muốn ăn thịt người của Echo lúc ấy.
Trước kia có thù hận nên Chu Vưu không nghĩ lần này Echo đến chào hỏi có chuyện gì tốt.
Thái độ cô thản nhiên, âm thầm cảnh giác, chỉ nghe Echo không ngừng độc thoại.
Cô không biết đối phương muốn làm gì, nghe nửa ngày chưa thấy trọng tâm, cô đứng dậy ngắt lời: “Xin lỗi chị Echo, em hơi đau bụng, em vào toilet trước nhé.”
“Ấy, đợi chút.” Echo cũng đứng dậy theo, “Chị đi cùng em...”
“A!”
Cô ta bỗng bật thốt lên một tiếng, nhìn Chu Vưu bị rượu đỏ giội ướt váy.
Thật ra lòng Chu Vưu có đề phòng, đã né đi nhưng không ngờ người này còn không buồn giả bộ, hất thẳng rượu lên người cô.
“Rất xin lỗi rất xin lỗi Zoe, chị không cố ý đâu.”
Echo giả vờ đáng thương, mà lại giả vờ cực kỳ rõ ràng, như đang muốn nói cho Chu Vưu: Tôi đang giả vờ đấy, tôi cố ý hắt đấy, cô làm gì được? Muốn gây sự ở đây à? Thân phận của cô thích hợp gây sự ở đây sao?
Khiêu khích trắng trợn.
Chu Vưu còn chưa lên tiếng, sau lưng Echo bỗng mát lạnh, cô ta kinh ngạc thốt lên một lần nữa.
Rượu đỏ nhỏ giọt tí tách chảy từ lưng cô ta xuống, lưng váy đuôi cá nhiễm vết bẩn.
Cô ta vô thức xoay người, vẻ mặt phẫn nộ.
Ánh mắt Chu Vưu cũng ngước lên theo góc váy, nhìn người đàn ông dáng vẻ lười biếng sau lưng Echo.
Giang Triệt đặt ly rượu rỗng lên khay trên tay người phục vụ, lại cầm lấy một ly mới lắc nhẹ.
Anh hơi nhướng mày, lạnh nhạt nhìn người, dáng vẻ thờ ơ, giọng nói cũng nhẹ như mây gió.
“Cô không cố ý mà là cố tình.” Anh dừng một chút lại nói thêm, “Trái lại thì... Tôi cố ý đấy.”
Hành động của Giang Triệt có thể nói là khá ngông cuồng, tại nơi tụ họp các ông lớn thế này, không có chút thân phận thì tuyệt đối không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng anh cứ nghĩ là làm, hoàn toàn không sợ người ngoài vây xem.
Echo suýt thì điên lên nhưng đầu óc cô ta chưa hỏng, hoàn toàn không dám khóc lóc om sòm.
Động tĩnh lớn như vậy tất nhiên cũng thu hút Tô Doanh và Hoa Tần.
Tô Doanh tiến lên muốn khoác tay Giang Triệt lại bị anh nghiêng người né tránh, anh hơi mất kiên nhẫn cảnh cáo, nói: “Cô biết điều một chút cho tôi.”
Tô Doanh vốn chột dạ nên không dám cãi lại.
Kẻ có tiền rất biết cách che đậy, dù động tĩnh ở đây không nhỏ, cũng không ít người âm thầm chú ý nhưng sẽ không tiến tới vây xem như xem xiếc trên đường.
Chu Vưu đứng ở nơi đó, yên tĩnh mảnh mai, ánh mắt sáng rực.
Giang Triệt nhìn cô một lúc, đưa tay về phía cô, “Đi thôi, thay bộ khác.”
Chu Vưu không nhúc nhích, dời ánh mắt khỏi anh, bình tĩnh nhìn về phía Echo, nói: “Chị Echo, chiếc váy này không rẻ, còn phải làm phiền chị bồi thường, cần tôi gửi tài khoản không? Nếu như không cần thì tôi liên hệ thẳng tới phòng tài vụ của Bác Dược cũng được.”
Echo thực sự tức phát điên.
Với thái độ này của Chu Vưu, nếu cô ta không bồi thường thì Chu Vưu sẽ đến Bác Dược tìm thẳng sếp của cô ta cũng nên chứ đừng nói là bên tài vụ.
Nhưng cô ta chỉ có thể cắn răng nuốt máu lại.
Trước khi tới đây, cô ta tuyệt đối không ngờ sẽ phải chuyển khoản tại chỗ bồi thường cho người ta ở những dịp thế này.
Giang Triệt đứng đó, đầy hứng thú nhìn Chu Vưu đòi tiền.
Nghe WeChat ‘ding’ một tiếng, đúng là tiền đã tới tay rồi.
Đây là kiểu người gì...
Hoa Tần và Tô Doanh liếc nhau, có chút sa mạc lời.
Chu Vưu còn đang cúi đầu nhìn số tiền chuyển khoản.
Giang Triệt lại không muốn đợi thêm. Anh bỗng nhiên tiến lên kéo cô đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.