Chương 2: quán bar
Bất Chỉ Thị Khỏa Thái
29/11/2023
Edit: Người yêu bé nhỏ của Giang triệt (Kai’Sa Team)
Sau khi gây sát thương lần hai cho Giang Triệt, Chu Vưu cúi đầu thật thấp, di di bàn chân, dường như không biết phải đặt nó ở đâu, chỉ biết liên tục nói xin lỗi.
Giang Triệt lạnh lùng nhìn cô gái đang hoảng hốt lặp đi lặp lại như cái máy, vừa định lên tiếng lại chợt nghe thấy có tiếng bước chân cách đó không xa đang đến gần.
Chu Vưu cũng nghe thấy, còn nghe được lời nói chuyện bằng tiếng Ả Rập.
… Nếu như bị mấy người áo choàng trắng nhìn thấy thì coi như xong đời.
Theo bản năng, cô bất ngờ đóng cánh cửa lại, ngón tay kẹp chặt khóa cửa đã rơi ra, trái tim nhảy lên cổ họng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Nhưng chưa tới hai giây đã bị một lực mạnh lôi ra ngoài.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ, cũng không có cách nào phản kháng, cả người lảo đảo bị kéo về phía trước hai bước.
Còn chưa hiểu rõ tình huống, cô lại ngơ ngác bị kéo lui về sau.
Sau khi cô kịp phản ứng lại, cửa phòng đã đóng chặt, tay cô giữ lấy khóa cửa, còn có một bàn tay khác chụp lên.
Bàn tay kia có sắc trắng lạnh lẽo, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, phía trên móng tay là hình trăng lưỡi liềm nhàn nhạt, lòng bàn tay mềm mại khô ráo nhưng ngón tay dường như có chút cảm giác thô ráp.
Chủ nhân của bàn tay đó đang đứng ở bên phải sau lưng cô, chỉ cần cô hơi nghiêng đầu sẽ nhìn thấy sườn mặt tinh tế kia.
Chóp mũi tràn ngập hương vị tươi ngon của gói gia vị thịt bò kho. Trái tim Chu Vưu đập thình thịch, ngay cả màng nhĩ cũng bị tiếng tim đập lấn át.
Cô khó khăn rút tay ra khỏi khóa cửa, nhưng lại lỡ tay dùng sức quá lớn, khuỷu tay vô tình chạm vào lồng ngực của người đàn ông sau lưng, Chu Vưu giống như đụng phải củ khoai lang nóng bỏng, trốn về phía trước.
Có hai người Ả Rập bước vào, dừng ở cửa phòng họ nói chuyện.
Mặc dù nghe không hiểu nhưng Chu Vưu đoán bọn họ đang nói về vụn mì ăn liền rơi trên đất và mùi thơm của gia vị còn lưu lại trong không khí.
------- May mà không phải mì thịt heo kho tàu.
Chốc lát sau, hai người Ả Rập đi ra, lần lượt giải quyết nhu cầu sinh lý của mình.
Da đầu Chu Vưu tê rần, vừa lo lắng vừa xấu hổ, nhưng cô không dám cử động.
Người đàn ông sau lưng cũng không phát ra tiếng.
Bị bao quanh trong không gian hẹp, trong thoáng chốc, Chu Vưu dường như ngửi được mùi gỗ bạch đàn nhàn nhạt.
Sau khi hai người Ả Rập rời đi Giang Triệt mới buông tay. Anh không quan tâm đến Chu Vưu mà bước ra ngoài rửa tay, sau đó đi vào một căn phòng khác giải quyết nhu cầu của mình.
Chu Vưu tiến thoái lưỡng nan, sau khi dọn dẹp xong vụn mì ăn liền trên đất, cô thấp thỏm đứng đó.
Giang Triệt vừa đi ra, cô lập tức nhắm mắt nói xin lỗi, “Tôi xin lỗi… Thật sự rất xin lỗi, do tôi đói quá rồi mà không tìm thấy chỗ nào bán cơm, cho nên…”
Nói một lúc, bản thân cô cũng không nói được gì nữa, cảm giác nóng ran trên mặt vẫn không giảm bớt, cô chỉ có thể liều mạng cúi đầu.
Ánh mắt Giang Triệt sâu thẳm, anh không nói gì, lướt qua cô đi đến bồn rửa tay.
Trong tiếng nước chảy ào ào, anh bất ngờ nói: “Quên đi.”
------ Coi như vì nhan sắc của cô vừa mắt vậy.
Chu Vưu cho là mình nghe lầm. Sau khi nước ngừng chảy cô mới lấy lại tinh thần, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Từ trong giọng nói của người đàn ông đẹp trai này, cô cảm nhận được một chút khoan dung dành cho đồng bào Trung Quốc.
“Vậy… Quần áo của anh…”
Giang Triệt rửa tay xong lập tức ra ngoài, Chu Vưu vô thức nhắc nhở anh.
Giang Triệt cũng không quay đầu lại, chỉ lo nới lỏng cổ áo.
Chu Vưu không nói gì nữa, đợi đến khi Giang Triệt rời đi, cô mới dè dặt bước ra khỏi toilet.
Bên ngoài không có ai, may quá.
Cô nhìn xung quanh một vòng, vẫn có thể nhìn thấy người đàn ông kia vừa đi về phía trước vừa gọi điện thoại, mỹ nữ cao gầy mặc váy chữ A màu trắng đang nhắm mắt đuổi theo anh.
Diễm phúc không tệ.
-
Chuyến đi đến Dubai của Chu Vưu là hứng khởi nhất thời.
Ban đầu chuyến đi này vốn là do bạn cùng phòng của cô quyết định, nhưng đơn vị thực tập của cô ấy đột nhiên giở quẻ không cho nghỉ, hết cách để đi.
Vé máy bay có thể hoãn lại nhưng khách sạn là ưu đãi giảm giá, không thể lùi ngày được.
Đúng lúc, Chu Vưu biết được nhóm Trần Gia Việt cũng sẽ tới Dubai du lịch trong khoảng thời gian này.
Không suy nghĩ nhiều, cô tiếp nhận khách sạn do bạn cùng phòng đặt trước, nhanh chóng làm các giấy tờ chứng nhận có liên quan rồi đến trường báo tin đi du lịch.
Hành trình hai ngày sau đó gần như theo kế hoạch do bạn cô đặt ra.
Cô đi ngắm nhà thờ lớn, dạo chợ vàng, trải nghiệm chạy xe trên cát, ngày cuối cùng trước khi chuyến hành trình kết thúc cô còn may mắn có cơ hội được nghe lời chúc Eid Mubarak* sau khi kết thúc tháng Ramadan.
(*) Eid Mubarak là một lời chào Hồi giáo dành riêng cho các lễ hội của Eid al-Adha và Eid al-Fitr. Eid có nghĩa là “lễ kỷ niệm”, và Mubarak có nghĩa là “may mắn”. Theo nghĩa xã hội, người ta thường cử hành Eid al-Fitr sau lễ Ramadan.
Buổi tối, Chu Vưu ở lại khách sạn thu dọn hành lý.
Cơn gió biển dịu nhẹ thổi vào phòng, cô bước chân trần ra ban công.
Bên kia bờ biển, khách sạn Atlantis sáng đèn rực rỡ, bóng đêm phủ xuống mặt biển yên ả, giống như cơn gió nhẹ lướt qua làn váy, khẽ khàng lay động, lắng tai còn có thể nghe được tiếng sóng vỗ.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô ra nước ngoài du lịch, có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Cũng coi như vui vẻ, nhưng trong lòng luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.
Chu Vưu dựa vào lan can làm mới Weibo của mình, cô nhìn thấy Trần Gia Việt vừa đăng bài viết mới từ ba phút trước.
Đó là một đoạn video ngắn, ống kính rung rắc, bối cảnh là ở một nơi ăn chơi xa hoa, âm thanh ồn ào, mơ hồ có thể nghe được bạn anh bên cạnh đang la hét gì đó.
Xem lại vị trí lần nữa, ánh mắt Chu Vưu lóe lên.
Cô bắt đầu thích Trần Gia Việt từ lúc nào.
Ngược dòng thời gian hồi tưởng lại, có vẻ như chuyện đó bắt đầu từ hồi khai giảng năm nhất.
Lúc đó kỳ huấn luyện quân sự vẫn chưa kết thúc, Chu Vưu và bạn cùng phòng của cô không có nhiều thời gian, đồng phục huấn luyện quân sự còn chưa thay ra đã vội vã đến thư viện lấy sách.
Đúng lúc đám Trần Gia Việt đang tuyển người mới cho câu lạc bộ trượt ván của họ trước cửa thư viện. Trần Gia Việt đang làm mẫu nên không để ý bên cạnh có người, anh ta nghiêng người một cái, chồng sách rất dày trong tay Chu Vưu bị đụng trúng văng ra khắp nơi.
“Bạn học, tôi xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, cậu có ổn không?”
“Nặng quá, để tôi cầm giúp cậu.”
Hôm đó trời trong, gió thổi rì rào, ngay cả giọng nói của các chàng trai cũng bị cơn gió cuối hè thổi ướt.
Hai câu nói của Trần Gia Việt rất nhiều lần lặp đi lặp lại trong hồi ức của cô suốt bốn năm đại học, cô cũng từng rất nhiều lần hối hận, tại sao lúc ấy mình lại trả lời một câu “Không cần”?
Sau này, sự chú ý Chu Vưu dành cho Trần Gia Việt dần đứt quãng.
Trần Gia Việt học tiếng Trung lớp ba bên cạnh, bởi vì bị tai nạn xe gãy xương phải nghỉ hơn nửa năm nên lúc trở về trường anh phải học lại năm nhất.
Anh ấy rất rực rỡ, rất năng động, trong học viện văn học âm thịnh dương suy* này, anh được rất nhiều người theo đuổi, dễ dàng giành được chức chủ tịch hội sinh viên của học viện.
(*) Nhiều nữ ít nam.
Vì lý do đó mà Chu Vưu cũng trà trộn vào hội học sinh, trở thành một cán sự nho nhỏ.
Mượn cơ hội quản lý Weibo chính thức của học viện, cô và Trần Gia Việt đã có mấy lần tương tác qua lại trong group Q của hội sinh viên, còn trao đổi Weibo cá nhân cho nhau.
Thật ra có một lớp học chung, sinh viên bốn lớp tiếng Trung được tham gia cùng nhau, nhưng có quá nhiều người trong phòng học nên vị trí của bọn họ luôn cách rất xa.
Chu Vưu cẩn thận nhớ lại, lần đầu gặp hồi năm nhất hóa ra lại là lần cô gần gũi với Trần Gia Việt nhất cho đến trước khi tốt nghiệp.
-
Nhiệt độ ban ngày tích tụ lại đến tối vẫn tiếp tục tăng lên, càng gần mặt đất, nhiệt độ càng cao.
Cũng may còn có gió.
Quán bar này nằm trong một khách sạn, sau khi tìm thấy quán, Chu Vưu dừng lại trước cửa một lúc để xác nhận vị trí trên Weibo.
Trước khi ra ngoài cô đã thay một chiếc váy màu lam khói, dưới đường viền cổ áo, xương quai xanh như ẩn như hiện, ánh đèn lập lòe càng làm nổi bật làn da trắng đến trong suốt của cô.
Có một anh chàng người ngoại quốc bước vào quán bar huýt sáo với cô.
Trước đây, Chu Vưu chưa từng đặt chân đến quán bar.
Nhớ lại hình ảnh trong các bộ phim truyền hình, cô cảm thấy trong lòng có chút lo lắng.
Không khí tràn ngập mùi rượu và nicotin, sự cuồng dã bị đè nén quá lâu trong cơ thể mọi người cuối cùng cũng được giải phóng sau khi tháng Ramadan kết thúc.
Xung quanh có ban nhạc, có DJ, âm thanh rất lớn.
Nhưng quán bar này không giống với sự hỗn loạn và chen chúc mà cô tưởng tượng. Nơi này rộng rãi, bày trí sang trọng, mang lại cảm giác rất sạch sẽ, rất cao cấp.
Chu Vưu bình tĩnh bước tới quầy bar, sau khi trao đổi với phục vụ một lúc mới gọi một ly rượu.
Cô bảo muốn uống loại có nồng độ thấp, dù sao cũng ở ngoài một mình.
Màu sắc của ly rượu rất đẹp, hương vị hơi giống nước chanh nhưng khi nếm thêm một ngụm thì lại không phải, có vẻ nồng hơn một chút.
Cô ngồi bên quầy bar, thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh, lắc ly rượu trong tay, tâm trí hơi lơ đãng.
-
Bước ra khỏi phòng tắm, Giang Triệt tùy ý khoác một chiếc áo choàng tắm rộng rãi, những giọt nước chảy dọc từ cổ anh xuống cằm, có thể thấp thoáng thấy được cơ ngực sau cổ áo.
“Tôi đây, cậu đến chưa?”
Trong quán bar, tiếng nhạc ồn ào, Trần Tinh Vũ vô thức nâng cao giọng nói lên tám tông.
“Đến ngay.”
Giang Triệt hờ hững “Ừ” một tiếng, sau đó ném điện thoại xuống giường, tiếp tục lau tóc.
Hôm trước, sau khi anh và ba cãi nhau một trận, anh rời khỏi biệt thự nghỉ dưỡng của gia đình, chuyển đến khách sạn này.
Nếu không phải lúc đi quá phóng khoáng quên mang theo hộ chiếu, anh đã bay về Tinh Thành từ lâu.
Không thể mất mặt mà quay về biệt thự, trong tay lại không có hộ chiếu, Giang Triệt đã sẵn sàng đợi ai đó mang hộ chiếu đến cửa cho mình.
Cũng trùng hợp, hai ngày nay Trần Tinh Vũ rảnh rỗi, vội vã đến Dubai đón lễ Eid al-Fitr*.
(*) Lễ Eid-al-Fitr (còn được viết và đọc là Eid-ul-Fitr) là lễ hội Eid đầu tiên (trong số 2 lễ Eid) theo lịch Hồi giáo (âm lịch). Nó là lễ hội kết thúc tháng Ramadan mà người Hồi giáo tham dự hàng năm để đền đáp việc thánh Allah mặc khải kinh Koran đối với nhà tiên tri Muhammad.
Hai người móc nối với nhau, Trần Tinh Vũ xuống máy bay lập tức đến thăm biệt thự nghỉ dưỡng của gia đình Giang Triệt, đi dạo một vòng, cứ thế lấy hộ chiếu của anh đi.
Quán bar ở ngay khách sạn, đi chưa tới vài bước. Lúc ra cửa Giang Triệt tùy ý mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, không kiên nhẫn sấy tóc tiếp nên đầu vẫn còn hơi âm ẩm.
Ngay khi anh bước vào quán bar, điện thoại của Trần Tinh Vũ lập tức vang lên.
“… Nhìn không giống chỗ tôi… Ôi trời, đúng không đấy?... Đến chỗ cậu còn phải hơn một tiếng nữa…”
Bên Trần Tinh Vũ rất ồn ào, giọng nói của anh ta thỉnh thoảng bị tiếng ồn át đi.
Giang Triệt hơi nhíu mày, nghe được sơ sơ, “Tìm nhầm chỗ à? Vậy bây giờ cậu tới đây, tôi ở quán bar chờ cậu.”
Cúp điện thoại, anh uể oải bước đến quầy rượu, gọi một ly whisky, dừng một chút rồi gọi phục vụ cho thêm đá.
-
Chu Vưu liếc qua liếc lại mấy vòng cũng không nhìn thấy nhóm Trần Gia Việt, cô mở Weibo, phát lại đoạn video ngắn của Trần Gia Việt mấy lần, nhìn thấy logo của quán bar mà trước đó cô không để ý tới. Chu Vưu bỗng nhiên sáng tỏ, ngẩng đầu nhìn về bên góc trái đã bị cô bỏ qua.
Thật bất ngờ, lúc cô nhìn đến thì chiếc đèn hình cầu cũng đang chiếu về góc đó. Trần Gia Việt mặc một chiếc áo phông màu trắng có chữ tiếng Anh ngồi giữa ghế sofa, một tay cầm ly rượu, tay kia đang ôm lấy bờ vai của một cô gái, bọn họ vừa nói vừa cười.
Cô gái kia dựa vào người anh một cách thân mật, thuận tay vén lại tóc, đầu hơi nghiêng, khuôn mặt bị che khuất cũng lộ ra rõ ràng.
Lục Yên Nhiên.
Hóa ra là cô ta.
Chu Vưu sững sờ.
Trần Gia Việt đang thì thầm gì đó với Lục Yên Nhiên, Lục Yên Nhiên vừa nghe vừa cười, bên trong nụ cười kia có sự ngại ngùng không thể che giấu.
Nói xong, Trần Gia Việt quay đầu lại, tầm mắt vừa vặn nhìn ngay hướng quầy bar.
Lý trí của Chu Vưu cuối cùng cũng trở lại vào giây phút đó, cô vô thức quay đầu, hốt hoảng, bàn tay lắc lư không nắm chặt ly rượu.
Tiếng thủy tinh va chạm vang lên, một nửa ly rượu tây không biết tên đổ vào ly whisky thêm đá mà nhân viên phục vụ vừa đưa ra, viên đá trong suốt nhấp nhô lên xuống, hỗn hợp rượu tràn ra ngay tức khắc, cùng với chỗ rượu vừa bị sánh ra, tất cả đều hắt lên chiếc áo sơ mi đen Giang Triệt vừa thay lúc nãy.
Quán bar vẫn ồn ào như cũ nhưng ở một góc quầy bar, không khí bỗng nhiên lắng lại.
Chu Vưu ngước lên, chạm phải ánh mắt không rõ cảm xúc của Giang Triệt.
Giang Triệt thấp giọng hỏi: “Tôi có thù với cô à?”
Sau khi gây sát thương lần hai cho Giang Triệt, Chu Vưu cúi đầu thật thấp, di di bàn chân, dường như không biết phải đặt nó ở đâu, chỉ biết liên tục nói xin lỗi.
Giang Triệt lạnh lùng nhìn cô gái đang hoảng hốt lặp đi lặp lại như cái máy, vừa định lên tiếng lại chợt nghe thấy có tiếng bước chân cách đó không xa đang đến gần.
Chu Vưu cũng nghe thấy, còn nghe được lời nói chuyện bằng tiếng Ả Rập.
… Nếu như bị mấy người áo choàng trắng nhìn thấy thì coi như xong đời.
Theo bản năng, cô bất ngờ đóng cánh cửa lại, ngón tay kẹp chặt khóa cửa đã rơi ra, trái tim nhảy lên cổ họng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Nhưng chưa tới hai giây đã bị một lực mạnh lôi ra ngoài.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ, cũng không có cách nào phản kháng, cả người lảo đảo bị kéo về phía trước hai bước.
Còn chưa hiểu rõ tình huống, cô lại ngơ ngác bị kéo lui về sau.
Sau khi cô kịp phản ứng lại, cửa phòng đã đóng chặt, tay cô giữ lấy khóa cửa, còn có một bàn tay khác chụp lên.
Bàn tay kia có sắc trắng lạnh lẽo, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, phía trên móng tay là hình trăng lưỡi liềm nhàn nhạt, lòng bàn tay mềm mại khô ráo nhưng ngón tay dường như có chút cảm giác thô ráp.
Chủ nhân của bàn tay đó đang đứng ở bên phải sau lưng cô, chỉ cần cô hơi nghiêng đầu sẽ nhìn thấy sườn mặt tinh tế kia.
Chóp mũi tràn ngập hương vị tươi ngon của gói gia vị thịt bò kho. Trái tim Chu Vưu đập thình thịch, ngay cả màng nhĩ cũng bị tiếng tim đập lấn át.
Cô khó khăn rút tay ra khỏi khóa cửa, nhưng lại lỡ tay dùng sức quá lớn, khuỷu tay vô tình chạm vào lồng ngực của người đàn ông sau lưng, Chu Vưu giống như đụng phải củ khoai lang nóng bỏng, trốn về phía trước.
Có hai người Ả Rập bước vào, dừng ở cửa phòng họ nói chuyện.
Mặc dù nghe không hiểu nhưng Chu Vưu đoán bọn họ đang nói về vụn mì ăn liền rơi trên đất và mùi thơm của gia vị còn lưu lại trong không khí.
------- May mà không phải mì thịt heo kho tàu.
Chốc lát sau, hai người Ả Rập đi ra, lần lượt giải quyết nhu cầu sinh lý của mình.
Da đầu Chu Vưu tê rần, vừa lo lắng vừa xấu hổ, nhưng cô không dám cử động.
Người đàn ông sau lưng cũng không phát ra tiếng.
Bị bao quanh trong không gian hẹp, trong thoáng chốc, Chu Vưu dường như ngửi được mùi gỗ bạch đàn nhàn nhạt.
Sau khi hai người Ả Rập rời đi Giang Triệt mới buông tay. Anh không quan tâm đến Chu Vưu mà bước ra ngoài rửa tay, sau đó đi vào một căn phòng khác giải quyết nhu cầu của mình.
Chu Vưu tiến thoái lưỡng nan, sau khi dọn dẹp xong vụn mì ăn liền trên đất, cô thấp thỏm đứng đó.
Giang Triệt vừa đi ra, cô lập tức nhắm mắt nói xin lỗi, “Tôi xin lỗi… Thật sự rất xin lỗi, do tôi đói quá rồi mà không tìm thấy chỗ nào bán cơm, cho nên…”
Nói một lúc, bản thân cô cũng không nói được gì nữa, cảm giác nóng ran trên mặt vẫn không giảm bớt, cô chỉ có thể liều mạng cúi đầu.
Ánh mắt Giang Triệt sâu thẳm, anh không nói gì, lướt qua cô đi đến bồn rửa tay.
Trong tiếng nước chảy ào ào, anh bất ngờ nói: “Quên đi.”
------ Coi như vì nhan sắc của cô vừa mắt vậy.
Chu Vưu cho là mình nghe lầm. Sau khi nước ngừng chảy cô mới lấy lại tinh thần, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Từ trong giọng nói của người đàn ông đẹp trai này, cô cảm nhận được một chút khoan dung dành cho đồng bào Trung Quốc.
“Vậy… Quần áo của anh…”
Giang Triệt rửa tay xong lập tức ra ngoài, Chu Vưu vô thức nhắc nhở anh.
Giang Triệt cũng không quay đầu lại, chỉ lo nới lỏng cổ áo.
Chu Vưu không nói gì nữa, đợi đến khi Giang Triệt rời đi, cô mới dè dặt bước ra khỏi toilet.
Bên ngoài không có ai, may quá.
Cô nhìn xung quanh một vòng, vẫn có thể nhìn thấy người đàn ông kia vừa đi về phía trước vừa gọi điện thoại, mỹ nữ cao gầy mặc váy chữ A màu trắng đang nhắm mắt đuổi theo anh.
Diễm phúc không tệ.
-
Chuyến đi đến Dubai của Chu Vưu là hứng khởi nhất thời.
Ban đầu chuyến đi này vốn là do bạn cùng phòng của cô quyết định, nhưng đơn vị thực tập của cô ấy đột nhiên giở quẻ không cho nghỉ, hết cách để đi.
Vé máy bay có thể hoãn lại nhưng khách sạn là ưu đãi giảm giá, không thể lùi ngày được.
Đúng lúc, Chu Vưu biết được nhóm Trần Gia Việt cũng sẽ tới Dubai du lịch trong khoảng thời gian này.
Không suy nghĩ nhiều, cô tiếp nhận khách sạn do bạn cùng phòng đặt trước, nhanh chóng làm các giấy tờ chứng nhận có liên quan rồi đến trường báo tin đi du lịch.
Hành trình hai ngày sau đó gần như theo kế hoạch do bạn cô đặt ra.
Cô đi ngắm nhà thờ lớn, dạo chợ vàng, trải nghiệm chạy xe trên cát, ngày cuối cùng trước khi chuyến hành trình kết thúc cô còn may mắn có cơ hội được nghe lời chúc Eid Mubarak* sau khi kết thúc tháng Ramadan.
(*) Eid Mubarak là một lời chào Hồi giáo dành riêng cho các lễ hội của Eid al-Adha và Eid al-Fitr. Eid có nghĩa là “lễ kỷ niệm”, và Mubarak có nghĩa là “may mắn”. Theo nghĩa xã hội, người ta thường cử hành Eid al-Fitr sau lễ Ramadan.
Buổi tối, Chu Vưu ở lại khách sạn thu dọn hành lý.
Cơn gió biển dịu nhẹ thổi vào phòng, cô bước chân trần ra ban công.
Bên kia bờ biển, khách sạn Atlantis sáng đèn rực rỡ, bóng đêm phủ xuống mặt biển yên ả, giống như cơn gió nhẹ lướt qua làn váy, khẽ khàng lay động, lắng tai còn có thể nghe được tiếng sóng vỗ.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô ra nước ngoài du lịch, có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Cũng coi như vui vẻ, nhưng trong lòng luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.
Chu Vưu dựa vào lan can làm mới Weibo của mình, cô nhìn thấy Trần Gia Việt vừa đăng bài viết mới từ ba phút trước.
Đó là một đoạn video ngắn, ống kính rung rắc, bối cảnh là ở một nơi ăn chơi xa hoa, âm thanh ồn ào, mơ hồ có thể nghe được bạn anh bên cạnh đang la hét gì đó.
Xem lại vị trí lần nữa, ánh mắt Chu Vưu lóe lên.
Cô bắt đầu thích Trần Gia Việt từ lúc nào.
Ngược dòng thời gian hồi tưởng lại, có vẻ như chuyện đó bắt đầu từ hồi khai giảng năm nhất.
Lúc đó kỳ huấn luyện quân sự vẫn chưa kết thúc, Chu Vưu và bạn cùng phòng của cô không có nhiều thời gian, đồng phục huấn luyện quân sự còn chưa thay ra đã vội vã đến thư viện lấy sách.
Đúng lúc đám Trần Gia Việt đang tuyển người mới cho câu lạc bộ trượt ván của họ trước cửa thư viện. Trần Gia Việt đang làm mẫu nên không để ý bên cạnh có người, anh ta nghiêng người một cái, chồng sách rất dày trong tay Chu Vưu bị đụng trúng văng ra khắp nơi.
“Bạn học, tôi xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, cậu có ổn không?”
“Nặng quá, để tôi cầm giúp cậu.”
Hôm đó trời trong, gió thổi rì rào, ngay cả giọng nói của các chàng trai cũng bị cơn gió cuối hè thổi ướt.
Hai câu nói của Trần Gia Việt rất nhiều lần lặp đi lặp lại trong hồi ức của cô suốt bốn năm đại học, cô cũng từng rất nhiều lần hối hận, tại sao lúc ấy mình lại trả lời một câu “Không cần”?
Sau này, sự chú ý Chu Vưu dành cho Trần Gia Việt dần đứt quãng.
Trần Gia Việt học tiếng Trung lớp ba bên cạnh, bởi vì bị tai nạn xe gãy xương phải nghỉ hơn nửa năm nên lúc trở về trường anh phải học lại năm nhất.
Anh ấy rất rực rỡ, rất năng động, trong học viện văn học âm thịnh dương suy* này, anh được rất nhiều người theo đuổi, dễ dàng giành được chức chủ tịch hội sinh viên của học viện.
(*) Nhiều nữ ít nam.
Vì lý do đó mà Chu Vưu cũng trà trộn vào hội học sinh, trở thành một cán sự nho nhỏ.
Mượn cơ hội quản lý Weibo chính thức của học viện, cô và Trần Gia Việt đã có mấy lần tương tác qua lại trong group Q của hội sinh viên, còn trao đổi Weibo cá nhân cho nhau.
Thật ra có một lớp học chung, sinh viên bốn lớp tiếng Trung được tham gia cùng nhau, nhưng có quá nhiều người trong phòng học nên vị trí của bọn họ luôn cách rất xa.
Chu Vưu cẩn thận nhớ lại, lần đầu gặp hồi năm nhất hóa ra lại là lần cô gần gũi với Trần Gia Việt nhất cho đến trước khi tốt nghiệp.
-
Nhiệt độ ban ngày tích tụ lại đến tối vẫn tiếp tục tăng lên, càng gần mặt đất, nhiệt độ càng cao.
Cũng may còn có gió.
Quán bar này nằm trong một khách sạn, sau khi tìm thấy quán, Chu Vưu dừng lại trước cửa một lúc để xác nhận vị trí trên Weibo.
Trước khi ra ngoài cô đã thay một chiếc váy màu lam khói, dưới đường viền cổ áo, xương quai xanh như ẩn như hiện, ánh đèn lập lòe càng làm nổi bật làn da trắng đến trong suốt của cô.
Có một anh chàng người ngoại quốc bước vào quán bar huýt sáo với cô.
Trước đây, Chu Vưu chưa từng đặt chân đến quán bar.
Nhớ lại hình ảnh trong các bộ phim truyền hình, cô cảm thấy trong lòng có chút lo lắng.
Không khí tràn ngập mùi rượu và nicotin, sự cuồng dã bị đè nén quá lâu trong cơ thể mọi người cuối cùng cũng được giải phóng sau khi tháng Ramadan kết thúc.
Xung quanh có ban nhạc, có DJ, âm thanh rất lớn.
Nhưng quán bar này không giống với sự hỗn loạn và chen chúc mà cô tưởng tượng. Nơi này rộng rãi, bày trí sang trọng, mang lại cảm giác rất sạch sẽ, rất cao cấp.
Chu Vưu bình tĩnh bước tới quầy bar, sau khi trao đổi với phục vụ một lúc mới gọi một ly rượu.
Cô bảo muốn uống loại có nồng độ thấp, dù sao cũng ở ngoài một mình.
Màu sắc của ly rượu rất đẹp, hương vị hơi giống nước chanh nhưng khi nếm thêm một ngụm thì lại không phải, có vẻ nồng hơn một chút.
Cô ngồi bên quầy bar, thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh, lắc ly rượu trong tay, tâm trí hơi lơ đãng.
-
Bước ra khỏi phòng tắm, Giang Triệt tùy ý khoác một chiếc áo choàng tắm rộng rãi, những giọt nước chảy dọc từ cổ anh xuống cằm, có thể thấp thoáng thấy được cơ ngực sau cổ áo.
“Tôi đây, cậu đến chưa?”
Trong quán bar, tiếng nhạc ồn ào, Trần Tinh Vũ vô thức nâng cao giọng nói lên tám tông.
“Đến ngay.”
Giang Triệt hờ hững “Ừ” một tiếng, sau đó ném điện thoại xuống giường, tiếp tục lau tóc.
Hôm trước, sau khi anh và ba cãi nhau một trận, anh rời khỏi biệt thự nghỉ dưỡng của gia đình, chuyển đến khách sạn này.
Nếu không phải lúc đi quá phóng khoáng quên mang theo hộ chiếu, anh đã bay về Tinh Thành từ lâu.
Không thể mất mặt mà quay về biệt thự, trong tay lại không có hộ chiếu, Giang Triệt đã sẵn sàng đợi ai đó mang hộ chiếu đến cửa cho mình.
Cũng trùng hợp, hai ngày nay Trần Tinh Vũ rảnh rỗi, vội vã đến Dubai đón lễ Eid al-Fitr*.
(*) Lễ Eid-al-Fitr (còn được viết và đọc là Eid-ul-Fitr) là lễ hội Eid đầu tiên (trong số 2 lễ Eid) theo lịch Hồi giáo (âm lịch). Nó là lễ hội kết thúc tháng Ramadan mà người Hồi giáo tham dự hàng năm để đền đáp việc thánh Allah mặc khải kinh Koran đối với nhà tiên tri Muhammad.
Hai người móc nối với nhau, Trần Tinh Vũ xuống máy bay lập tức đến thăm biệt thự nghỉ dưỡng của gia đình Giang Triệt, đi dạo một vòng, cứ thế lấy hộ chiếu của anh đi.
Quán bar ở ngay khách sạn, đi chưa tới vài bước. Lúc ra cửa Giang Triệt tùy ý mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, không kiên nhẫn sấy tóc tiếp nên đầu vẫn còn hơi âm ẩm.
Ngay khi anh bước vào quán bar, điện thoại của Trần Tinh Vũ lập tức vang lên.
“… Nhìn không giống chỗ tôi… Ôi trời, đúng không đấy?... Đến chỗ cậu còn phải hơn một tiếng nữa…”
Bên Trần Tinh Vũ rất ồn ào, giọng nói của anh ta thỉnh thoảng bị tiếng ồn át đi.
Giang Triệt hơi nhíu mày, nghe được sơ sơ, “Tìm nhầm chỗ à? Vậy bây giờ cậu tới đây, tôi ở quán bar chờ cậu.”
Cúp điện thoại, anh uể oải bước đến quầy rượu, gọi một ly whisky, dừng một chút rồi gọi phục vụ cho thêm đá.
-
Chu Vưu liếc qua liếc lại mấy vòng cũng không nhìn thấy nhóm Trần Gia Việt, cô mở Weibo, phát lại đoạn video ngắn của Trần Gia Việt mấy lần, nhìn thấy logo của quán bar mà trước đó cô không để ý tới. Chu Vưu bỗng nhiên sáng tỏ, ngẩng đầu nhìn về bên góc trái đã bị cô bỏ qua.
Thật bất ngờ, lúc cô nhìn đến thì chiếc đèn hình cầu cũng đang chiếu về góc đó. Trần Gia Việt mặc một chiếc áo phông màu trắng có chữ tiếng Anh ngồi giữa ghế sofa, một tay cầm ly rượu, tay kia đang ôm lấy bờ vai của một cô gái, bọn họ vừa nói vừa cười.
Cô gái kia dựa vào người anh một cách thân mật, thuận tay vén lại tóc, đầu hơi nghiêng, khuôn mặt bị che khuất cũng lộ ra rõ ràng.
Lục Yên Nhiên.
Hóa ra là cô ta.
Chu Vưu sững sờ.
Trần Gia Việt đang thì thầm gì đó với Lục Yên Nhiên, Lục Yên Nhiên vừa nghe vừa cười, bên trong nụ cười kia có sự ngại ngùng không thể che giấu.
Nói xong, Trần Gia Việt quay đầu lại, tầm mắt vừa vặn nhìn ngay hướng quầy bar.
Lý trí của Chu Vưu cuối cùng cũng trở lại vào giây phút đó, cô vô thức quay đầu, hốt hoảng, bàn tay lắc lư không nắm chặt ly rượu.
Tiếng thủy tinh va chạm vang lên, một nửa ly rượu tây không biết tên đổ vào ly whisky thêm đá mà nhân viên phục vụ vừa đưa ra, viên đá trong suốt nhấp nhô lên xuống, hỗn hợp rượu tràn ra ngay tức khắc, cùng với chỗ rượu vừa bị sánh ra, tất cả đều hắt lên chiếc áo sơ mi đen Giang Triệt vừa thay lúc nãy.
Quán bar vẫn ồn ào như cũ nhưng ở một góc quầy bar, không khí bỗng nhiên lắng lại.
Chu Vưu ngước lên, chạm phải ánh mắt không rõ cảm xúc của Giang Triệt.
Giang Triệt thấp giọng hỏi: “Tôi có thù với cô à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.