Chương 71: Hỉ hành vu sắc 5
Hoang Xuyên Đại
22/09/2020
Edit: Hướng Nhật Quỳ
“Năm đó khi Mẫn Dao chết đã cầu xin tao đừng làm tổn thương mày, cô ấy nói đừng vì cô ấy mà làm ô uế tay tao. Cô ấy yêu mày, nhưng cô ấy đã yêu sai người.” Ánh mắt của Hoắc Hành Chu chìm xuống, lại như đang khép giữa ánh trăng mênh mông, giam lấy hắn không lối thoát.
“Khi đó tao đã đồng ý với cô ấy, hôm nay tao sẽ không nuốt lời.” Dùng một chút, Hoắc Hành Chu khẽ nhấp môi dưới: “Ngay từ đầu Mẫn Dao thậm chí chưa từng trách mày. Về sau cô ấy còn nghĩ có phải mày cũng uống nhiều rồi bị thương hay không, nhưng mà… Cọng rơm cuối cùng này cũng ép chết cô ấy, đều là do sự bỡn cợt nhục nhã của mày mà bỏ lại chân tướng của cô ấy.”
“Phải, là tao cố ý thì sao! Nếu không phải do cô ta thì mày sẽ xa lánh tao sao!” Tiết Tiên muốn đứng lên, thế nhưng cổ tay đau nhức nên rụt trở về, nặng nề thở dốc bò đến quắp lấy chân Hoắc Hành Chu.
Hoắc Hành Chu nhìn khuôn mặt máu me đầy bùn đất của gã, tiu nghỉu thở dài, vô cùng thương xót nói: “Tao phải cho Lạc Hành một tương lai, thế nên tao sẽ không dùng cuộc đời mình làm tiền đặt cược để tổn thương mày.”
“Đừng nói nữa…”
Tiết Tiên cắn chặt răng, kẻ mắt như muốn nứt ra nhìn chằm chằm Hoắc Hành Chu, hận không thể xé toạc hắn ra ăn hết toàn bộ.
Gã có thể chịu đựng việc Hoắc Hành Chu không nhìn gã, hận gã, thậm chí muốn giết gã. Nhưng gã hoàn toàn không thể khoan dung việc Hoắc Hành Chu thương xót như vậy, giống như đang nhìn một gã ăn mày đáng thương nhất thế giới.
Gã có ôm hận thì cũng như một tên hiếu thắng bất tài!
Mười tám năm, bọn họ từ khi sinh ra đã biết nhau, cho đến nay giữa bọn họ chỉ là tình anh em đơn thuần nhất. Ở trong mắt Hoắc Hành Chu, gã chẳng khác gì Lục Thanh Hòa và Phùng Giai.
Ai muốn làm anh em với hắn chứ!
Tiết Tiên vẫn cho rằng, gã sẽ luôn ở bên Hoắc Hành Chu. Nếu hắn là trai thẳng thì xem như tự gã đa tình. Còn nếu một ngày nào đó hắn phát hiện ra tình cảm của mình; bọn họ sẽ là người hiểu rõ đối phương nhất, là một cặp xứng đôi nhất.
Nhưng gã sai rồi.
Trước đây hắn đối xử với ai cũng dùng vẻ mặt trào phúng để nói chuyện, không hợp thì vung nắm đấm. Nhưng sau đó gã phát hiện, không phải tất cả đều như thế.
Thời điểm hắn nhìn Lạc Hành, vẻ dịu dàng trong mắt như hận không thể tích ra nước, cẩn thận nuông chiều, lo lắng từng li từng tí. Dù cho Lạc Hành muốn lấy mạng hắn, hắn cũng chẳng chần chừ dù một chút.
Mặc kệ Hoắc Hành Chu thẳng hay không, nhưng tựu chung không thích gã chính là không thích gã. Tiết Tiên không hiểu được rốt cuộc mình không bằng thằng điếc Lạc Hành kia ở chỗ nào.
Xét về học hành, gã cũng không kém cạnh Lạc Hành. Bàn về gia thế, đến cả gia đình như Lục Thanh Hòa cũng chẳng xứng để đánh đồng với gã. Nói đến yêu, gã thậm chí có thể vì Hoắc Hành Chu đi tìm cái chết.
Tự tôn, tiền đồ gã đều không cần, cớ sao Hoắc Hành Chu lại không chịu liếc đến mình lấy một lần!
Hoắc Hành Chu nhìn Tiết Tiên ngày trước kiêu ngạo, sao vây quanh trăng[1] đang gian nan thở dốc dưới đất. Kì thực hắn chưa từng nghĩ rằng Tiết Tiên lại chôn sâu tình cảm với hắn như thế, bệnh hoạn đến mức không chiếm được thì phá hủy.
[1] Gốc là Chúng tinh phủng nguyệt [众星捧月]: nghĩa là một đám sao bao bọc quanh ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
“Tiết Tiên.” Hoắc Hành Chu đứng lên, như nhìn một thứ bỏ đi, giọng nói nhẹ cực kì: “Đối với tình cảm của mày, tao…”
Tiết Tiên ngẩng phắt đầu dậy, gắt gao nhìn thẳng vào miệng Hoắc Hành Chu. Gã bất giác nín thở, ngón tay hung hăng nắm chặt đống bùn nhão tan trong tuyết.
“Cảm thấy… Buồn nôn không gì sánh được.” Hoắc Hành Chu mặt không thay đổi thốt ra một câu, đủ để hãm sâu Tiết Tiên vào địa ngục: “Cả đời này, tao chưa từng có một phút nào, dù một giây một khắc, thích mày.”
“Biết vì sao không?” Hoắc Hành Chu hỏi.
Tiết Tiên ngẩng đầu.
“Bởi vì…”
Tiết Tiên nín thở, gã rất muốn biết rốt cuộc Hoắc Hành Chu cảm thấy gã không tốt ở chỗ nào, dù cho gã không chiếm được thì vẫn muốn biết đến cùng mình thua ở chỗ nào.
Hoắc Hành Chu ngừng lại hồi lâu, kế đó chậm rãi nói: “Bởi vì mày tên Tiết Tiên.”
Dứt lời.
Tiết Tiên lập tức thoát lực ngã xuống đất, rốt cuộc không tức giận nổi nữa, tựa như mất đi tất cả trụ cột, chẳng hề tức giận quỳ rạp dưới đất cười rộ lên, cay đắng, không cam lòng, điên dại đan xen cùng một chỗ.
Bởi vì gã tên Tiết Tiên.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha...... Bởi vì tao tên Tiết Tiên, cho nên mày một chút cũng sẽ không yêu tao. Hoắc Hành Chu, mày cũng thật tàn nhẫn mà.”
Không biết Hoắc Hành Chu nghĩ tới điều gì, đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười ấy dưới ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, dịu dàng mềm mại như bao lấy gió xuân.
Tiết Tiên bỗng ngây ra, nhưng hắn vừa mở miệng lại trong nháy mắt đánh gã vào hầm băng, lạnh đến dây thần kinh của gã đau đớn tột cùng. Gã hoài nghi mình chỉ cần cử động một chút thì liệu có vỡ thành băng vụn hay không.
Hoắc Hành Chu nói: “Lạc Hành ấy hả, cậu ấy giống như món quà ông trời ban cho tao. Dù một năm, mười năm hay năm mươi năm, tao vẫn sẽ yêu cậu ấy đến chết.”
“Cậu ấy hôn tao một cái, liếc nhìn tao một cái, tao chết cũng cam nguyện.”
Tiết Tiên gần như sắp điên rồi, nghe hắn dịu dàng nói những lời này quả thật lòng gã như bị lăng trì, cắt đến đau đớn vô cùng, thống khổ nức nở lên tiếng: “Mày im ngay! Im ngay!”
Hoắc Hành Chu chưa bao giờ là Đức Thánh Cha khuyên người phải có lòng khoan dung. Hắn lạnh lùng nhìn Tiết Tiên thống khổ, càng thêm dằn vặt gã: “Cậu ấy vừa khóc, tao lập tức nghĩ liệu có phải chỗ nào đó trên người mình có gai chưa thu về, sợ cậu ấy kêu đau.”
Đầu Tiết Tiên ong ong, rống giận, thét lên một cách vô nghĩa. Ngón tay gã hung hăng túm lấy đống bùn, hệt như một con thú bị giam cầm, điên cuồng nhét bùn vào trong tai.
Hoắc Hành Chu lẳng lặng nhìn bộ dạng điên dại của gã, khẽ mấp máy hai cánh môi, âm thanh vừa rõ ràng nhưng xa vời: “Giữa học sinh, âm mưu lớn nhất không gì ngoài gian lận, xúi giục và loan truyền tin đồn vô căn cứ.”
“Tiết Tiên, tại sao mày có thể độc ác như vậy.”
Gã đã nghe không nổi nữa, hung hăng nhét bùn vào tai, giống như đã điên rồi, trong miệng lẩm bẩm: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa…”
Hoắc Hành Chu ngửa đầu nhìn ánh trăng giữa trời, vành sáng lương bạc[2] rơi xuống, chiếu rọi trên mặt hắn, làm tăng thêm vẻ lạnh lùng.
[2] Lương bạc [凉薄]: Từ ngữ dùng để hình dung lòng người lạnh như băng, đạm bạc với mối quan hệ nhân tế. (Nguồn: Baidu)
“Tao đã tìm được những người năm đó làm hại Mẫn Dao. Chúng nó thừa nhận là mày đưa tiền, sai khiến lũ súc sinh đó cưỡng hiếp cô ấy. Lúc đó Mẫn Dao không kịp thời giữ lại bằng chứng tố cáo, quán bar cũng bỏ dở rất lâu rồi, thế nhưng khi ấy có người lơ đãng quay được video.”
Ngón tay Tiết Tiên dừng lại, ánh trăng sáng làm tăng thêm khuôn mặt trắng bệch của gã, hai mắt đỏ ngầu trông vô cùng đáng sợ. Gã bổ nhào đến bắt lấy cổ chân của Hoắc Hành Chu, khàn giọng hỏi: “Mày nói cái gì!”
“Nửa đời sau của mày, ngoan ngoãn vào tù sám hối đi.”
“Không! Mày không thể đối xử với tao như vậy! Hoắc Hành Chu… Tao chưa từng làm… không phải tao! Mày cố ý vu cáo hãm hại tao!” Tiết Tiên ở phía sau gào thét khản cả giọng.
Hoắc Hành Chu không để ý gã nữa, giống như mọi ngày, đến một cái liếc nhìn cũng không chịu bố thí cho gã, chẳng hề lưu luyến rời đi.
Lục Thanh Hòa nhìn gã một thoáng, cũng lạnh lùng đi mất. Lý Nhạc Phàm lên cấp 3 mới quen biết Hoắc Hành Chu nên cũng không tính là quá quen thuộc với Tiết Tiên, đến đây chỉ đơn giản là muốn ngăn cản. Nhưng Hoắc Hành Chu lại không đánh chết gã như trong tưởng tượng của cậu ta, mà là đánh tan nội tâm của gã.
Những thứ gã muốn, sự chờ đợi mà gã dụng tâm một cách nhỏ mọn này, Hoắc Hành Chu đều mạnh mẽ đánh tan trước mặt gã. So với việc giết gã, thì giết vào lòng càng khiến gã đau đớn hơn.
Lý Nhạc Phàm chưa từng cảm thấy Hoắc Hành Chu tàn nhẫn, chẳng qua là thấy hả giận cực kỳ, nếu có thể chứng kiến gã bị phán ngồi tù thì càng hả giận hơn!
Hệt như một trò hề.
Gã cho rằng trọng lượng của mình trong lòng Hoắc Hành Chu rất nặng. Gã hận chính mình. Nếu không có tìm cảm thì gã làm sao lại hận chính mình chứ! Cho nên đáy lòng Tiết Tiên chờ đợi, Hoắc Hành Chu sẽ có tình cảm với gã!
Thế nhưng gã sai rồi, mặt trái của hận không phải yêu, mà chỉ đơn thuần là hận. Ở trong mắt Hoắc Hành Chu, gã giống như một trò cười, hắn cẩn thận chăm sóc Lạc Hành như vậy, lại có thể chẳng chút thương tiếc giẫm nát tất cả hy vọng của mình.
Một chút thôi, đến cả một chút hi vọng nhỏ nhoi hắn cũng không chịu giữ lại cho gã.
Tiết Tiên ngồi phịch xuống đất, rốt cuộc không kiềm được khóc lên. Khuôn mặt đầy bùn và nước mắt trộn lẫn cùng một chỗ, thoạt nhìn vô cùng chật vật, hoàn toàn chẳng giống một nam thần học bá chuyển từ Nhất Trung ở thành phố kia.
Lý Nhạc Phàm dời tầm mắt, trong lồng ngực tích tụ một cảm giác thật lâu mới tiêu tan. Cậu ta đuổi theo, nặng nề nói với Hoắc Hành Chu đi bên cạnh: “Mẹ nó, làm được lắm!”
“Cậu tìm được bằng chứng từ khi nào?” Lục Thanh Hòa hỏi.
Hoắc Hành Chu đáp: “Mấy ngày trước, lần trước sau khi cậu nói với tôi rằng nó thích tôi, tôi đã cảm thấy chuyện này không đúng lắm nên nhờ chú Thương điều tra thử. Hôm nay khi chú ấy dẫn tôi hỏi thăm chuyện này thì vừa khéo gặp được.”
Lục Thanh Hòa nghe không hiểu, Hoắc Hành Chu nói: “Khi ấy nơi đó rất loạn, thường xuyên có người làm loạn phía sau ngõ hẻm ở quán bar. Có kẻ cuồng chụp ảnh đúng lúc quay được một đoạn ngắn này, gần đầy đã bị bắt vì tội cưỡng dâm nên tìm được băng ghi hình ở trong nhà của gã ta.”
Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát.
Lục Thanh Hòa trầm mặc. Năm đó ai cũng không ngờ được, chỉ nghĩ Tiết Tiên chẳng qua đùa bỡn Mẫn Dao, ngay cả chính cô cũng không biết được chân tướng. Thế nhưng cách năm năm sau, mọi chuyện mới rõ ràng.
—
Hoắc Hành Chu vẻ mặt chết chóc nằm trong vũng máu, xung quanh là mùi máu tanh nồng nặc, nặng nề khiến người khác buồn nôn. Lạc Hành nhìn không rõ, trong tai yên tĩnh vô cùng khiến cậu hoảng sợ.
“Hoắc Hành Chu…”
Cậu tiến lên trước, ngón tay run rẩy nhẹ nhàng chạm lên người đang nằm trên đất. Đầu ngón tay vừa chạm vào thì dường như ngay lập tức kéo cậu vào kẽ băng nứt.
Cảnh tượng này, giống như cắt rời đi mỗi tấc da và thần kinh của cậu. Cậu bất lực ngồi xổm xuống, bốn phía tối đen gần như bao lấy cậu thành một quả cầu nhỏ, tuyệt vọng khóc thét lên, dường như kêu khóc đến chảy máu[3].
[3] Gốc là Khấp huyết [泣血]: là máu mắt. Khóc vãi máu mắt ra gọi là khấp huyết.
“Đừng… đừng!” Lạc Hành chợt choàng tỉnh, người đầy mồ hôi lạnh ngồi dậy, nặng nề thở hổn hển, trong phòng rất tối, cậu bỗng cuống lên.
Cậu xốc chăn lên muốn đứng dậy, suýt chút ngã từ trên giường xuống thì được một bàn tay kéo lại.
“Gặp ác mộng à?” Hoắc Hành Chu sờ mặt cậu, tay đầy mồ hôi lạnh, bị dọa hết hồn nên vội vã lấy điện thoại ra chiếu sáng.
Sắc mặt cậu trắng bệch, trên chóp mũi và trán toàn là mồ hôi dính nhớp, môi không ngừng run rẩy.
“Đừng sợ, tớ ở đây.” Hoắc Hành Chu vươn tay lau mồ hôi lạnh cho cậu, thấp giọng vỗ về: “Đừng nói, nói tớ biết đã mơ thấy gì?”
Lạc Hành vẫn chưa bình tĩnh lại, ngực phập phồng kịch liệt, hoảng loạn không thôi nhào vào lòng hắn, nhỏ giọng như gào thét: “Tớ mơ… Mơ thấy cậu…”
Hoắc Hành Chu vỗ vỗ lưng cậu, kéo cậu vào lòng trấn an: “Không sao cả không sao cả, giấc mơ đều là giả. Chẳng phải tớ đang ở đây sao? Đừng tự hù mình.”
Lạc Hành ngửi thấy mùi hương sạch sẽ khoan khoái và nhiệt độ cơ thể trên người hắn thì dần dần bình tĩnh lại, nhẹ nhàng gật đầu.
“Trời sắp sáng rồi, ngủ thêm một lát đi. Sáng tớ gọi cậu dậy đi học.”
“Ừm.”
Hoắc Hành Chu ôm cậu vào lòng, hai người ngủ trên chiếc giường nhỏ hẹp có chút khó khăn. Nhưng tối qua sau khi hắn trở về thì nghe Phùng Giai nói cậu vẫn luôn gặp ác mộng, sợ cậu nửa đêm tỉnh dậy rồi sợ hãi nên mới chen lấn cả đêm.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, may là lên đây rồi, nếu không vừa rồi đã ngã xuống.
Hoắc Hành Chu bị cậu dọa đến túi mật cũng sắp nứt ra, trong lòng thì mắng mình hàng triệu lần, nên một tấc cũng không rời đi mới đúng.
Phùng Giai rốt cuộc cũng chẳng phải người không tim không phổi, đợi Hoắc Hành Chu trở về cậu ta cũng chẳng dám nhắm mắt, buồn ngủ đến rạp đầu lim dim cắn trúng lưỡi, kiên cường chống đỡ dán mắt vào Lạc Hành trên giường.
Cơn buồn ngủ qua đi, cậu ta lại không ngủ được, nghe thấy tiếng thở dài của Hoắc Hành Chu thì uốn lưỡi mấy vòng mới hỏi: “Anh Chu, chuyện Tiết Tiên đã giải quyết sao rồi?”
“Ừm.” Hoắc Hành Chu còn chưa biết Lạc Hành đã không nghe thấy nữa, cố gắng đè âm thanh xuống thấp nhất nói: “Video chứng cứ căn bản đã được xác định, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mấy tiếng nữa sẽ đến trường học bắt người.”
Phùng Giai nằm trên giường, nhìn ánh trăng xuyên thấu bên ngoài cửa sổ, mờ mịt nói: “Tiết Tiên… Nó nghĩ thế nào?”
Nó nghĩ gì à? Hoắc Hành Chu trầm giọng: “Nếu mày biết nó nghĩ gì thì mày đã nên đi vào rồi. Thật sự muốn biết thì đề nghị đến hỏi ba của Diệp Tiếu Tiếu ấy.”
Phùng Giai vừa nghĩ đến Diệp Nhâm, nhất thời sợ run cả người: “Không được không được, ổng vừa nhìn tao là tao đã cảm thấy mình như bị lộ sạch vậy, tao vẫn không nên biết là tốt nhất.”
Hoắc Hành Chu ‘Ừ’ một tiếng, chẳng nói nữa.
Phùng Giai không ngủ được, trong lòng rối như tơ vò khiến cậu ta khó chịu, muốn tìm người nói chuyện: “Anh Chu nè, mày thật sự muốn thi đại học hả? Có phải sau này chúng ta sẽ chẳng gặp nhau nữa không?”
Hoắc Hành Chu ngừng lại, ‘Ừ’ một tiếng rồi mỉm cười hỏi: “Bây giờ giao thông phát triển như vậy, sao lại không gặp nhau nữa? Hay mày cho rằng tốt nghiệp rồi sẽ không là bạn bè nữa?”
“Đâu phải.” Phùng Giai cảm thấy mình ăn nói vụng về, trong lòng phiền muộn rất nhiều thứ, lại chẳng biết nên mới thế nào, khiến cậu ta sắp nghẹn chết rồi: “Vậy sau này mày và Lạc Hành, sẽ mãi mãi ở bên nhau sao?”
“Sẽ.”
Phùng Giai ‘À’ rồi lại nói: “Đúng rồi, hôm qua tao nghe mẹ tao kể, bà ngoại tao hồi nghỉ đông có tham dự… tang lễ của bà ngoại Lạc Hành, phỏng chừng là cậu ấy chưa biết. Vả lại ông ngoại của cậu ấy cũng sắp…”
Hoắc Hành Chu nhìn Lạc Hành vẫn an ổn ngủ trong lòng mình, hạ giọng đáp: “Tao biết. Hôm nghỉ đông ấy tao gặp được Triệu Cửu Lan, bà ta hẳn là vì chuyện kia nên muốn đến tìm Lạc Hành. Tao nghĩ có lẽ là không có mặt mũi để nói nên cuối cùng vẫn chưa nói.”
“Hả?” Phùng Giai không biết nhiều nội tình nên nhất thời sửng sốt.
Hoắc Hành Chu lại nói: “Hôm nay tao gặp ông ngoại của Lạc Hành ở cổng trường, ông muốn gặp Lạc Hành một lần nên đứng xa xa nhìn thử. Nhưng thật ra ông rất muốn nghe Lạc Hành gọi ông một tiếng ông ngoại. Tao nhìn ra được.”
“Vậy mày đồng ý à?” Phùng Giai hỏi.
“Tao không có, tao không thể thay cậu ấy quyết định làm chuyện gì. Vốn dĩ định sau khi trở về sẽ hỏi thử cậu ấy, nhưng xảy ra chuyện nên gác lại. Đã mấy ngày rồi.” Hoắc Hành Chu nâng mắt nhìn sắc trời, một vài vầng sáng màu đỏ cam mềm mại ánh lên và mặt trời đang dần ló.
Vầng sáng rất êm dịu, hệt như bức tranh sơn dầu vừa được phác họa, lại giống như ngọn lửa đang nhen nhóm, xé toạc hắc ám trong đêm tối, đốt cháy ánh sáng và hy vọng vô hạn.
Kì thực lùi mười ngàn bước, cụ già kia đối với Lạc Hành, là một người xa lạ, cũng là một người thân.
Chuyện mà Triệu Cửu Lan đã làm, cuối cùng vẫn không liên quan đến cậu.
Thế sự vô thường dây dưa chẳng rõ, ai có thể thật sự phân biệt được thị phi đúng sai? Nếu có thể có một cách chia cắt được chuyện tình trên đời này, vậy tất cả sẽ đơn giản hơn rồi.
“Aiz.” Phùng Giai thở dài vô nghĩa, than thở xong cũng chẳng biết mình than thở vì điều gì, lại thở dài.
“Trước đây tao có đọc một câu trong sách, người chết như đèn tắt, tất cả mọi chuyện đều được xóa bỏ. Thế nhưng nếu một người làm chuyện ác, vậy làm sao xóa bỏ được đây? Đèn của người đó tắt rồi, nhưng đèn của người khác thì vẫn đang cháy, đau khổ vẫn tiếp tục, chuyện này làm sao đoán được chứ?”
Hoắc Hành Chu chưa từng nghĩ sẽ cùng cậu ta thảo luận mấy chủ đề sâu sắc này, không có ý nghĩa, cười một tiếng rồi lảng sang chuyện khác: “Ây dô, mày còn biết đọc sách nữa hả, thất kính thất kính.”
“Sao tao không biết đọc sách chứ hả? Bớt xem thường người khác đi. Tao cũng là người có ăn có học lên cấp 3 rồi đó, cậu út của tao cũng chưa lên cấp 3 đâu nhé!” Phùng Giai không phục.
Hoắc Hành Chu chưa từng thấy qua hành động không cần đánh thương đối thủ mà điên cuồng tự làm tổn thương mình, nhất thời giật mình: “Mày móc mỉa sau lưng cậu út mày như vậy, cha nội đó biết không?”
Phùng Giai ‘À’ một tiếng, đáp: “Ổng biết chứ, đây cũng đâu phải bí mật gì. Mười lăm tuổi ổng đã nghỉ học chơi game rồi, là quán quân vị thành niên duy nhất được ra mắt của game PUBG. Nếu mày nhắc tới vụ này, ổng có thể khoác lác với mày ba ngày để thể hiện ổng giỏi cỡ nào.
“Hoắc Hành Chu: “…”
Một lúc sau.
Hoắc Hành Chu hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Phùng Giai nhìn giờ, đáp: “6 giờ.”
Hoắc Hành Chu gian nan nhấc tay lên, lập tức hít một hơi khí lạnh. Phùng Giai vội hỏi làm sao vậy, hắn nhíu mày khốn khổ đáp: “Tay bị đè tê rần rồi.”
Phùng Giai: Cút mẹ mày đi đồ cẩu lương.
“Lạc Hành, dậy đi nào.” Hoắc Hành Chu vỗ vỗ vai Lạc Hành, chậm rãi rút cánh tay tê cứng lại.
Lạc Hành khẽ nhíu mày, tỉnh lại còn chưa mở mắt đã ngáp một cái trước. Hoắc Hành Chu không nhịn được cười lên, chìa tay bóp chóp mũi cậu, lần này trực tiếp ngộp đến tỉnh.
“Chào… chào buổi sáng.” Lạc Hành chỉ mờ mịt một một giây rồi bỗng chốc thanh tỉnh, theo bản năng lùi về, bị Hoắc Hành Chu kéo trở lại: “Cẩn thận chút, ngã xuống đập đầu thành ngốc bây giờ.”
Lúc này Lạc Hành mới nhớ ra hai người đang ở trên giường, lòng còn sợ hãi chẳng dám nhúc nhích, cúi đầu thở ra một hơi, lại nhớ đến đây là kí túc xá.
Còn Phùng Giai!
Cậu vừa quay đầu thì phát hiện Phùng Giai đã rời giường. Lúc nhìn thì đúng lúc cậu ta ngẩng đầu lên. Tầm mắt giao nhau, một tia xấu hổ trong nháy mắt dâng lên.
“…” Lạc Hành xoay người, một mặt muốn chết hỏi hắn: “Sao cậu ở trên giường tớ?”
Hoắc Hành Chu nhíu mày một cái, không có nói là vì lo lắng, mà cảm thấy dường như cậu đã quên chuyện gặp ác mộng tối qua, ho khan một tiếng rồi dùng khẩu hình nói: “Tối qua ấy, tớ muốn đi nhưng cậu cứ kéo tay tớ, gọi ‘Chồng ơi đừng đi’… Còn nắm tay tớ nên tớ đi không được.”
Lạc Hành bị dọa ngây người: “Không, không có khả năng đó, tớ…”
“Cậu có gọi mà, gọi rất ngọt nữa kìa. Chỉ là tớ chưa nghe đủ, gọi thêm một tiếng ‘Chồng ơi’ cho tớ nghe thử đi.” Hoắc Hành Chu kéo cậu dậy, vừa vớ lấy quần áo treo trên lan can giường cho cậu thay, vừa thúc giục: “Nhanh lên.”
Bình thường Lạc Hành ở Hoắc gia cùng hắn thì qua quýt, nhưng ở trường học, lại còn sống chung dưới mí mắt của Phùng Giai nữa, chuyện này thật là… thật là…
Hoắc Hành Chu thấy cậu xấu hổ chẳng nói nên lời, vẻ mặt ngượng ngùng hận không thể tự đào hố chôn mình thì càng muốn trêu cậu, lại nói: “Nếu cậu gọi không được, vậy tớ gọi cậu, cậu ‘Dạ’ một tiếng nhé?”
“Cái gì?” Lạc Hành sợ run, nhìn chằm chằm miệng hắn, sau đó đọc ra một câu.
“Chồng ơi, cho em một nụ hôn chào buổi sáng, có được không?”
Lạc Hành trong nháy mắt trợn to mắt.
Hoắc Hành Chu nắm chặt tay cậu, gãi hai cái vào lòng bàn tay, không thuận theo sẽ không cho cậu xuống giường. Lạc Hành căng thẳng nhìn cửa phòng vệ sinh đang đóng chặt, hít một hơi thật sâu, kề sát vào nhanh chóng hôn lên gò má hắn một cái.
“Này mà gọi là hôn chào buổi sáng cái gì, hôn vầy nè.” Hoắc Hành Chu vừa dứt lời thì đưa tay kéo cậu lại. Lạc Hành bị túm thành tư thế cúi đầu nửa quỳ, hắn thì ngửa đầu đón nhận nụ hôn này.
Đầu lưỡi cạy mở hàm răng, đảo qua trong khoang miệng rồi lại trở về trên môi.
Lạc Hành khẩn trương giãy giụa, chỉ thiếu nước sau gáy mọc ra cặp mắt để xem thử Phùng Giai có bước từ trong phòng vệ sinh ra nhìn cậu hay không. Mặt cậu bị ngạt đến đỏ bừng, đến cả thở cũng quên mất.
Hoắc Hành Chu thổi một hơi vào miệng cậu, Lạc Hành bị ngạt đến lợi hại, giữa môi hai người phát ra một tiếng ‘Chụt’, cả hai đều sửng sốt.
“Phụt ha ha ha ha.” Hoắc Hành Chu phản ứng trước, cười đến run rẩy. Lạc Hành ngây ra vài giây rồi đẩy hắn về phía góc tường, xoay người xuống giường.
Lúc Phùng Giai bước ra, trông thấy vẻ mặt thẹn quá hóa giận của Lạc Hành thì mờ mịt nhìn Hoắc Hành Chu còn đang cười trên giường, chân thành đánh giá: “Thật không biết xấu hổ mà.”
Hoắc Hành Chu ho khan một tiếng, cũng xuống giường, tâm trạng rất tốt quay về tủ quần áo thay đồ.
—
Hoắc Hành Chu đoán không sai, sau tiết thứ hai buổi sáng thì có cảnh sát đến tìm Tiết Tiên.
Trong sân trường nghị luận sôi nổi, rất nhiều học sinh duỗi đầu từ trong hành lang ra ngoài để xem náo nhiệt, hận không thể biến mình thành hươu cao cổ, cổ bỗng dưng dài thêm hai mét.
Đám Hoắc Hành Chu thì không ra ngoài xem. Chuyện này nằm trong dự liệu. Nhưng mà Lục Thanh Hòa gửi một tin nhắn tới, bảo rằng cậu ta cảm thấy mình đoán sai rồi.
Thương Thanh Minh tự mình dẫn đội đến bắt người.
Dù có là án giết người thì cũng không liên hoàn đến mức kinh động đến Cục thành phố. làm sao một vụ cưỡng hiếp đã qua nhiều năm lại kinh động đến Thương Thanh Minh? Nghi vấn trên người gã còn có vụ án khác?
Giải quyết việc chung, lúc Thương Thanh Minh đi ngang qua cửa lớp Chín cũng chẳng nghiêng đầu liếc mắt nhìn con gái mình một cái, cứ vậy mà lướt qua.
Trương Thần Lan bụm mặt nhỏ giọng hét: “A a a a a cho dù có nhìn ba cậu bao nhiêu lần thì vẫn rất đẹp trai á.”
Diệp Tiếu Tiếu nở nụ cười: “Tàm tạm, tàm tạm thôi…”
Nói xong, cô liếc mắt nhìn chằm chằm Tiết Tiên đi phía sau. Cổ tay gã bị còng vào nhau, bên trên trùm một chiếc áo để che đi còng tay, không thể trắng trợn bắt người ở trường học, ảnh hưởng sẽ không tốt.
Tuy Lạc Hành không nghe được, nhưng vẫn cảm giác trong lớp như đang có động đất, quay đầu vừa khéo đối diện ánh mắt của gã, nhíu mày chẳng rõ nguyên do.
Sự thù hận và tuyệt vọng trong mắt gã, hệt như một dòng thác lũ được xả ra, vô cùng mãnh liệt.
Lạc Hành khẽ kéo cánh tay của Hoắc Hành Chu, chờ hắn quay đầu thì khẽ hỏi: “Cậu ta làm sao vậy?”
Hoắc Hành Chu dùng khẩu hình đáp: “Vụ án của Mẫn Dao.”
Lạc Hành trơ ra, vội hỏi tiếp: “Vụ án của Mẫn Dao… Ý cậu là nói những người đó… tìm được rồi? Chẳng phải đã nói không có ai chứng kiến ư? Sao lại…”
“Có lẽ là do quá oan uổng nên nhất định xảy ra chuyện, có người quay được chuyện năm đó nên gửi đến, Tiết Tiên xúi giục những kẻ đó…” Hoắc Hành Chu không nói ra được hai chữ kia, bởi trên đó nhuốm máu của Mẫn Dao. Hắn thở dài, thoáng lược bớt nói: “Lại thêm hôm qua dùng điện thoại của tớ gửi tin nhắn cho cậu, dẫn cậu đến phòng triển lãm, người tập kích cậu cũng là Tiết Tiên.”
Lạc Hành sửng sốt, hơn hồi lâu mới tiêu hóa được những lời này, ‘A’ một tiếng: “Sao cậu ấy còn…”
“Làm sao?”
Lạc Hành mấp máy môi, nói: “Lần trước tớ kể với cậu… Tớ nói với Tiết Tiên rằng cậu là của tớ, cậu còn nhớ chuyện đó chứ?”
Hoắc Hành Chu nâng âm cuối lên ‘Ừ’ một tiếng, cảm giác Lạc Hành không thể phân trần với hắn vào thời điểm này, dừng một chút rồi hỏi: “Nhớ chứ, sao thế?”
Lạc Hành đáp: “Cậu ta từng mua chuộc đánh úp tớ, chẳng qua cậu ta không có ý muốn làm hại tớ, muốn dọa cho tớ lùi bước nên tìm một người tên anh Tranh.”
Anh Tranh.
Trương Tranh.
Hoắc Hành Chu nhắm mắt lại, không ngờ được, Trương Tranh vẫn còn liên lạc với Tiết Tiên.
“Năm đó khi Mẫn Dao chết đã cầu xin tao đừng làm tổn thương mày, cô ấy nói đừng vì cô ấy mà làm ô uế tay tao. Cô ấy yêu mày, nhưng cô ấy đã yêu sai người.” Ánh mắt của Hoắc Hành Chu chìm xuống, lại như đang khép giữa ánh trăng mênh mông, giam lấy hắn không lối thoát.
“Khi đó tao đã đồng ý với cô ấy, hôm nay tao sẽ không nuốt lời.” Dùng một chút, Hoắc Hành Chu khẽ nhấp môi dưới: “Ngay từ đầu Mẫn Dao thậm chí chưa từng trách mày. Về sau cô ấy còn nghĩ có phải mày cũng uống nhiều rồi bị thương hay không, nhưng mà… Cọng rơm cuối cùng này cũng ép chết cô ấy, đều là do sự bỡn cợt nhục nhã của mày mà bỏ lại chân tướng của cô ấy.”
“Phải, là tao cố ý thì sao! Nếu không phải do cô ta thì mày sẽ xa lánh tao sao!” Tiết Tiên muốn đứng lên, thế nhưng cổ tay đau nhức nên rụt trở về, nặng nề thở dốc bò đến quắp lấy chân Hoắc Hành Chu.
Hoắc Hành Chu nhìn khuôn mặt máu me đầy bùn đất của gã, tiu nghỉu thở dài, vô cùng thương xót nói: “Tao phải cho Lạc Hành một tương lai, thế nên tao sẽ không dùng cuộc đời mình làm tiền đặt cược để tổn thương mày.”
“Đừng nói nữa…”
Tiết Tiên cắn chặt răng, kẻ mắt như muốn nứt ra nhìn chằm chằm Hoắc Hành Chu, hận không thể xé toạc hắn ra ăn hết toàn bộ.
Gã có thể chịu đựng việc Hoắc Hành Chu không nhìn gã, hận gã, thậm chí muốn giết gã. Nhưng gã hoàn toàn không thể khoan dung việc Hoắc Hành Chu thương xót như vậy, giống như đang nhìn một gã ăn mày đáng thương nhất thế giới.
Gã có ôm hận thì cũng như một tên hiếu thắng bất tài!
Mười tám năm, bọn họ từ khi sinh ra đã biết nhau, cho đến nay giữa bọn họ chỉ là tình anh em đơn thuần nhất. Ở trong mắt Hoắc Hành Chu, gã chẳng khác gì Lục Thanh Hòa và Phùng Giai.
Ai muốn làm anh em với hắn chứ!
Tiết Tiên vẫn cho rằng, gã sẽ luôn ở bên Hoắc Hành Chu. Nếu hắn là trai thẳng thì xem như tự gã đa tình. Còn nếu một ngày nào đó hắn phát hiện ra tình cảm của mình; bọn họ sẽ là người hiểu rõ đối phương nhất, là một cặp xứng đôi nhất.
Nhưng gã sai rồi.
Trước đây hắn đối xử với ai cũng dùng vẻ mặt trào phúng để nói chuyện, không hợp thì vung nắm đấm. Nhưng sau đó gã phát hiện, không phải tất cả đều như thế.
Thời điểm hắn nhìn Lạc Hành, vẻ dịu dàng trong mắt như hận không thể tích ra nước, cẩn thận nuông chiều, lo lắng từng li từng tí. Dù cho Lạc Hành muốn lấy mạng hắn, hắn cũng chẳng chần chừ dù một chút.
Mặc kệ Hoắc Hành Chu thẳng hay không, nhưng tựu chung không thích gã chính là không thích gã. Tiết Tiên không hiểu được rốt cuộc mình không bằng thằng điếc Lạc Hành kia ở chỗ nào.
Xét về học hành, gã cũng không kém cạnh Lạc Hành. Bàn về gia thế, đến cả gia đình như Lục Thanh Hòa cũng chẳng xứng để đánh đồng với gã. Nói đến yêu, gã thậm chí có thể vì Hoắc Hành Chu đi tìm cái chết.
Tự tôn, tiền đồ gã đều không cần, cớ sao Hoắc Hành Chu lại không chịu liếc đến mình lấy một lần!
Hoắc Hành Chu nhìn Tiết Tiên ngày trước kiêu ngạo, sao vây quanh trăng[1] đang gian nan thở dốc dưới đất. Kì thực hắn chưa từng nghĩ rằng Tiết Tiên lại chôn sâu tình cảm với hắn như thế, bệnh hoạn đến mức không chiếm được thì phá hủy.
[1] Gốc là Chúng tinh phủng nguyệt [众星捧月]: nghĩa là một đám sao bao bọc quanh ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
“Tiết Tiên.” Hoắc Hành Chu đứng lên, như nhìn một thứ bỏ đi, giọng nói nhẹ cực kì: “Đối với tình cảm của mày, tao…”
Tiết Tiên ngẩng phắt đầu dậy, gắt gao nhìn thẳng vào miệng Hoắc Hành Chu. Gã bất giác nín thở, ngón tay hung hăng nắm chặt đống bùn nhão tan trong tuyết.
“Cảm thấy… Buồn nôn không gì sánh được.” Hoắc Hành Chu mặt không thay đổi thốt ra một câu, đủ để hãm sâu Tiết Tiên vào địa ngục: “Cả đời này, tao chưa từng có một phút nào, dù một giây một khắc, thích mày.”
“Biết vì sao không?” Hoắc Hành Chu hỏi.
Tiết Tiên ngẩng đầu.
“Bởi vì…”
Tiết Tiên nín thở, gã rất muốn biết rốt cuộc Hoắc Hành Chu cảm thấy gã không tốt ở chỗ nào, dù cho gã không chiếm được thì vẫn muốn biết đến cùng mình thua ở chỗ nào.
Hoắc Hành Chu ngừng lại hồi lâu, kế đó chậm rãi nói: “Bởi vì mày tên Tiết Tiên.”
Dứt lời.
Tiết Tiên lập tức thoát lực ngã xuống đất, rốt cuộc không tức giận nổi nữa, tựa như mất đi tất cả trụ cột, chẳng hề tức giận quỳ rạp dưới đất cười rộ lên, cay đắng, không cam lòng, điên dại đan xen cùng một chỗ.
Bởi vì gã tên Tiết Tiên.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha...... Bởi vì tao tên Tiết Tiên, cho nên mày một chút cũng sẽ không yêu tao. Hoắc Hành Chu, mày cũng thật tàn nhẫn mà.”
Không biết Hoắc Hành Chu nghĩ tới điều gì, đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười ấy dưới ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, dịu dàng mềm mại như bao lấy gió xuân.
Tiết Tiên bỗng ngây ra, nhưng hắn vừa mở miệng lại trong nháy mắt đánh gã vào hầm băng, lạnh đến dây thần kinh của gã đau đớn tột cùng. Gã hoài nghi mình chỉ cần cử động một chút thì liệu có vỡ thành băng vụn hay không.
Hoắc Hành Chu nói: “Lạc Hành ấy hả, cậu ấy giống như món quà ông trời ban cho tao. Dù một năm, mười năm hay năm mươi năm, tao vẫn sẽ yêu cậu ấy đến chết.”
“Cậu ấy hôn tao một cái, liếc nhìn tao một cái, tao chết cũng cam nguyện.”
Tiết Tiên gần như sắp điên rồi, nghe hắn dịu dàng nói những lời này quả thật lòng gã như bị lăng trì, cắt đến đau đớn vô cùng, thống khổ nức nở lên tiếng: “Mày im ngay! Im ngay!”
Hoắc Hành Chu chưa bao giờ là Đức Thánh Cha khuyên người phải có lòng khoan dung. Hắn lạnh lùng nhìn Tiết Tiên thống khổ, càng thêm dằn vặt gã: “Cậu ấy vừa khóc, tao lập tức nghĩ liệu có phải chỗ nào đó trên người mình có gai chưa thu về, sợ cậu ấy kêu đau.”
Đầu Tiết Tiên ong ong, rống giận, thét lên một cách vô nghĩa. Ngón tay gã hung hăng túm lấy đống bùn, hệt như một con thú bị giam cầm, điên cuồng nhét bùn vào trong tai.
Hoắc Hành Chu lẳng lặng nhìn bộ dạng điên dại của gã, khẽ mấp máy hai cánh môi, âm thanh vừa rõ ràng nhưng xa vời: “Giữa học sinh, âm mưu lớn nhất không gì ngoài gian lận, xúi giục và loan truyền tin đồn vô căn cứ.”
“Tiết Tiên, tại sao mày có thể độc ác như vậy.”
Gã đã nghe không nổi nữa, hung hăng nhét bùn vào tai, giống như đã điên rồi, trong miệng lẩm bẩm: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa…”
Hoắc Hành Chu ngửa đầu nhìn ánh trăng giữa trời, vành sáng lương bạc[2] rơi xuống, chiếu rọi trên mặt hắn, làm tăng thêm vẻ lạnh lùng.
[2] Lương bạc [凉薄]: Từ ngữ dùng để hình dung lòng người lạnh như băng, đạm bạc với mối quan hệ nhân tế. (Nguồn: Baidu)
“Tao đã tìm được những người năm đó làm hại Mẫn Dao. Chúng nó thừa nhận là mày đưa tiền, sai khiến lũ súc sinh đó cưỡng hiếp cô ấy. Lúc đó Mẫn Dao không kịp thời giữ lại bằng chứng tố cáo, quán bar cũng bỏ dở rất lâu rồi, thế nhưng khi ấy có người lơ đãng quay được video.”
Ngón tay Tiết Tiên dừng lại, ánh trăng sáng làm tăng thêm khuôn mặt trắng bệch của gã, hai mắt đỏ ngầu trông vô cùng đáng sợ. Gã bổ nhào đến bắt lấy cổ chân của Hoắc Hành Chu, khàn giọng hỏi: “Mày nói cái gì!”
“Nửa đời sau của mày, ngoan ngoãn vào tù sám hối đi.”
“Không! Mày không thể đối xử với tao như vậy! Hoắc Hành Chu… Tao chưa từng làm… không phải tao! Mày cố ý vu cáo hãm hại tao!” Tiết Tiên ở phía sau gào thét khản cả giọng.
Hoắc Hành Chu không để ý gã nữa, giống như mọi ngày, đến một cái liếc nhìn cũng không chịu bố thí cho gã, chẳng hề lưu luyến rời đi.
Lục Thanh Hòa nhìn gã một thoáng, cũng lạnh lùng đi mất. Lý Nhạc Phàm lên cấp 3 mới quen biết Hoắc Hành Chu nên cũng không tính là quá quen thuộc với Tiết Tiên, đến đây chỉ đơn giản là muốn ngăn cản. Nhưng Hoắc Hành Chu lại không đánh chết gã như trong tưởng tượng của cậu ta, mà là đánh tan nội tâm của gã.
Những thứ gã muốn, sự chờ đợi mà gã dụng tâm một cách nhỏ mọn này, Hoắc Hành Chu đều mạnh mẽ đánh tan trước mặt gã. So với việc giết gã, thì giết vào lòng càng khiến gã đau đớn hơn.
Lý Nhạc Phàm chưa từng cảm thấy Hoắc Hành Chu tàn nhẫn, chẳng qua là thấy hả giận cực kỳ, nếu có thể chứng kiến gã bị phán ngồi tù thì càng hả giận hơn!
Hệt như một trò hề.
Gã cho rằng trọng lượng của mình trong lòng Hoắc Hành Chu rất nặng. Gã hận chính mình. Nếu không có tìm cảm thì gã làm sao lại hận chính mình chứ! Cho nên đáy lòng Tiết Tiên chờ đợi, Hoắc Hành Chu sẽ có tình cảm với gã!
Thế nhưng gã sai rồi, mặt trái của hận không phải yêu, mà chỉ đơn thuần là hận. Ở trong mắt Hoắc Hành Chu, gã giống như một trò cười, hắn cẩn thận chăm sóc Lạc Hành như vậy, lại có thể chẳng chút thương tiếc giẫm nát tất cả hy vọng của mình.
Một chút thôi, đến cả một chút hi vọng nhỏ nhoi hắn cũng không chịu giữ lại cho gã.
Tiết Tiên ngồi phịch xuống đất, rốt cuộc không kiềm được khóc lên. Khuôn mặt đầy bùn và nước mắt trộn lẫn cùng một chỗ, thoạt nhìn vô cùng chật vật, hoàn toàn chẳng giống một nam thần học bá chuyển từ Nhất Trung ở thành phố kia.
Lý Nhạc Phàm dời tầm mắt, trong lồng ngực tích tụ một cảm giác thật lâu mới tiêu tan. Cậu ta đuổi theo, nặng nề nói với Hoắc Hành Chu đi bên cạnh: “Mẹ nó, làm được lắm!”
“Cậu tìm được bằng chứng từ khi nào?” Lục Thanh Hòa hỏi.
Hoắc Hành Chu đáp: “Mấy ngày trước, lần trước sau khi cậu nói với tôi rằng nó thích tôi, tôi đã cảm thấy chuyện này không đúng lắm nên nhờ chú Thương điều tra thử. Hôm nay khi chú ấy dẫn tôi hỏi thăm chuyện này thì vừa khéo gặp được.”
Lục Thanh Hòa nghe không hiểu, Hoắc Hành Chu nói: “Khi ấy nơi đó rất loạn, thường xuyên có người làm loạn phía sau ngõ hẻm ở quán bar. Có kẻ cuồng chụp ảnh đúng lúc quay được một đoạn ngắn này, gần đầy đã bị bắt vì tội cưỡng dâm nên tìm được băng ghi hình ở trong nhà của gã ta.”
Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát.
Lục Thanh Hòa trầm mặc. Năm đó ai cũng không ngờ được, chỉ nghĩ Tiết Tiên chẳng qua đùa bỡn Mẫn Dao, ngay cả chính cô cũng không biết được chân tướng. Thế nhưng cách năm năm sau, mọi chuyện mới rõ ràng.
—
Hoắc Hành Chu vẻ mặt chết chóc nằm trong vũng máu, xung quanh là mùi máu tanh nồng nặc, nặng nề khiến người khác buồn nôn. Lạc Hành nhìn không rõ, trong tai yên tĩnh vô cùng khiến cậu hoảng sợ.
“Hoắc Hành Chu…”
Cậu tiến lên trước, ngón tay run rẩy nhẹ nhàng chạm lên người đang nằm trên đất. Đầu ngón tay vừa chạm vào thì dường như ngay lập tức kéo cậu vào kẽ băng nứt.
Cảnh tượng này, giống như cắt rời đi mỗi tấc da và thần kinh của cậu. Cậu bất lực ngồi xổm xuống, bốn phía tối đen gần như bao lấy cậu thành một quả cầu nhỏ, tuyệt vọng khóc thét lên, dường như kêu khóc đến chảy máu[3].
[3] Gốc là Khấp huyết [泣血]: là máu mắt. Khóc vãi máu mắt ra gọi là khấp huyết.
“Đừng… đừng!” Lạc Hành chợt choàng tỉnh, người đầy mồ hôi lạnh ngồi dậy, nặng nề thở hổn hển, trong phòng rất tối, cậu bỗng cuống lên.
Cậu xốc chăn lên muốn đứng dậy, suýt chút ngã từ trên giường xuống thì được một bàn tay kéo lại.
“Gặp ác mộng à?” Hoắc Hành Chu sờ mặt cậu, tay đầy mồ hôi lạnh, bị dọa hết hồn nên vội vã lấy điện thoại ra chiếu sáng.
Sắc mặt cậu trắng bệch, trên chóp mũi và trán toàn là mồ hôi dính nhớp, môi không ngừng run rẩy.
“Đừng sợ, tớ ở đây.” Hoắc Hành Chu vươn tay lau mồ hôi lạnh cho cậu, thấp giọng vỗ về: “Đừng nói, nói tớ biết đã mơ thấy gì?”
Lạc Hành vẫn chưa bình tĩnh lại, ngực phập phồng kịch liệt, hoảng loạn không thôi nhào vào lòng hắn, nhỏ giọng như gào thét: “Tớ mơ… Mơ thấy cậu…”
Hoắc Hành Chu vỗ vỗ lưng cậu, kéo cậu vào lòng trấn an: “Không sao cả không sao cả, giấc mơ đều là giả. Chẳng phải tớ đang ở đây sao? Đừng tự hù mình.”
Lạc Hành ngửi thấy mùi hương sạch sẽ khoan khoái và nhiệt độ cơ thể trên người hắn thì dần dần bình tĩnh lại, nhẹ nhàng gật đầu.
“Trời sắp sáng rồi, ngủ thêm một lát đi. Sáng tớ gọi cậu dậy đi học.”
“Ừm.”
Hoắc Hành Chu ôm cậu vào lòng, hai người ngủ trên chiếc giường nhỏ hẹp có chút khó khăn. Nhưng tối qua sau khi hắn trở về thì nghe Phùng Giai nói cậu vẫn luôn gặp ác mộng, sợ cậu nửa đêm tỉnh dậy rồi sợ hãi nên mới chen lấn cả đêm.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, may là lên đây rồi, nếu không vừa rồi đã ngã xuống.
Hoắc Hành Chu bị cậu dọa đến túi mật cũng sắp nứt ra, trong lòng thì mắng mình hàng triệu lần, nên một tấc cũng không rời đi mới đúng.
Phùng Giai rốt cuộc cũng chẳng phải người không tim không phổi, đợi Hoắc Hành Chu trở về cậu ta cũng chẳng dám nhắm mắt, buồn ngủ đến rạp đầu lim dim cắn trúng lưỡi, kiên cường chống đỡ dán mắt vào Lạc Hành trên giường.
Cơn buồn ngủ qua đi, cậu ta lại không ngủ được, nghe thấy tiếng thở dài của Hoắc Hành Chu thì uốn lưỡi mấy vòng mới hỏi: “Anh Chu, chuyện Tiết Tiên đã giải quyết sao rồi?”
“Ừm.” Hoắc Hành Chu còn chưa biết Lạc Hành đã không nghe thấy nữa, cố gắng đè âm thanh xuống thấp nhất nói: “Video chứng cứ căn bản đã được xác định, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mấy tiếng nữa sẽ đến trường học bắt người.”
Phùng Giai nằm trên giường, nhìn ánh trăng xuyên thấu bên ngoài cửa sổ, mờ mịt nói: “Tiết Tiên… Nó nghĩ thế nào?”
Nó nghĩ gì à? Hoắc Hành Chu trầm giọng: “Nếu mày biết nó nghĩ gì thì mày đã nên đi vào rồi. Thật sự muốn biết thì đề nghị đến hỏi ba của Diệp Tiếu Tiếu ấy.”
Phùng Giai vừa nghĩ đến Diệp Nhâm, nhất thời sợ run cả người: “Không được không được, ổng vừa nhìn tao là tao đã cảm thấy mình như bị lộ sạch vậy, tao vẫn không nên biết là tốt nhất.”
Hoắc Hành Chu ‘Ừ’ một tiếng, chẳng nói nữa.
Phùng Giai không ngủ được, trong lòng rối như tơ vò khiến cậu ta khó chịu, muốn tìm người nói chuyện: “Anh Chu nè, mày thật sự muốn thi đại học hả? Có phải sau này chúng ta sẽ chẳng gặp nhau nữa không?”
Hoắc Hành Chu ngừng lại, ‘Ừ’ một tiếng rồi mỉm cười hỏi: “Bây giờ giao thông phát triển như vậy, sao lại không gặp nhau nữa? Hay mày cho rằng tốt nghiệp rồi sẽ không là bạn bè nữa?”
“Đâu phải.” Phùng Giai cảm thấy mình ăn nói vụng về, trong lòng phiền muộn rất nhiều thứ, lại chẳng biết nên mới thế nào, khiến cậu ta sắp nghẹn chết rồi: “Vậy sau này mày và Lạc Hành, sẽ mãi mãi ở bên nhau sao?”
“Sẽ.”
Phùng Giai ‘À’ rồi lại nói: “Đúng rồi, hôm qua tao nghe mẹ tao kể, bà ngoại tao hồi nghỉ đông có tham dự… tang lễ của bà ngoại Lạc Hành, phỏng chừng là cậu ấy chưa biết. Vả lại ông ngoại của cậu ấy cũng sắp…”
Hoắc Hành Chu nhìn Lạc Hành vẫn an ổn ngủ trong lòng mình, hạ giọng đáp: “Tao biết. Hôm nghỉ đông ấy tao gặp được Triệu Cửu Lan, bà ta hẳn là vì chuyện kia nên muốn đến tìm Lạc Hành. Tao nghĩ có lẽ là không có mặt mũi để nói nên cuối cùng vẫn chưa nói.”
“Hả?” Phùng Giai không biết nhiều nội tình nên nhất thời sửng sốt.
Hoắc Hành Chu lại nói: “Hôm nay tao gặp ông ngoại của Lạc Hành ở cổng trường, ông muốn gặp Lạc Hành một lần nên đứng xa xa nhìn thử. Nhưng thật ra ông rất muốn nghe Lạc Hành gọi ông một tiếng ông ngoại. Tao nhìn ra được.”
“Vậy mày đồng ý à?” Phùng Giai hỏi.
“Tao không có, tao không thể thay cậu ấy quyết định làm chuyện gì. Vốn dĩ định sau khi trở về sẽ hỏi thử cậu ấy, nhưng xảy ra chuyện nên gác lại. Đã mấy ngày rồi.” Hoắc Hành Chu nâng mắt nhìn sắc trời, một vài vầng sáng màu đỏ cam mềm mại ánh lên và mặt trời đang dần ló.
Vầng sáng rất êm dịu, hệt như bức tranh sơn dầu vừa được phác họa, lại giống như ngọn lửa đang nhen nhóm, xé toạc hắc ám trong đêm tối, đốt cháy ánh sáng và hy vọng vô hạn.
Kì thực lùi mười ngàn bước, cụ già kia đối với Lạc Hành, là một người xa lạ, cũng là một người thân.
Chuyện mà Triệu Cửu Lan đã làm, cuối cùng vẫn không liên quan đến cậu.
Thế sự vô thường dây dưa chẳng rõ, ai có thể thật sự phân biệt được thị phi đúng sai? Nếu có thể có một cách chia cắt được chuyện tình trên đời này, vậy tất cả sẽ đơn giản hơn rồi.
“Aiz.” Phùng Giai thở dài vô nghĩa, than thở xong cũng chẳng biết mình than thở vì điều gì, lại thở dài.
“Trước đây tao có đọc một câu trong sách, người chết như đèn tắt, tất cả mọi chuyện đều được xóa bỏ. Thế nhưng nếu một người làm chuyện ác, vậy làm sao xóa bỏ được đây? Đèn của người đó tắt rồi, nhưng đèn của người khác thì vẫn đang cháy, đau khổ vẫn tiếp tục, chuyện này làm sao đoán được chứ?”
Hoắc Hành Chu chưa từng nghĩ sẽ cùng cậu ta thảo luận mấy chủ đề sâu sắc này, không có ý nghĩa, cười một tiếng rồi lảng sang chuyện khác: “Ây dô, mày còn biết đọc sách nữa hả, thất kính thất kính.”
“Sao tao không biết đọc sách chứ hả? Bớt xem thường người khác đi. Tao cũng là người có ăn có học lên cấp 3 rồi đó, cậu út của tao cũng chưa lên cấp 3 đâu nhé!” Phùng Giai không phục.
Hoắc Hành Chu chưa từng thấy qua hành động không cần đánh thương đối thủ mà điên cuồng tự làm tổn thương mình, nhất thời giật mình: “Mày móc mỉa sau lưng cậu út mày như vậy, cha nội đó biết không?”
Phùng Giai ‘À’ một tiếng, đáp: “Ổng biết chứ, đây cũng đâu phải bí mật gì. Mười lăm tuổi ổng đã nghỉ học chơi game rồi, là quán quân vị thành niên duy nhất được ra mắt của game PUBG. Nếu mày nhắc tới vụ này, ổng có thể khoác lác với mày ba ngày để thể hiện ổng giỏi cỡ nào.
“Hoắc Hành Chu: “…”
Một lúc sau.
Hoắc Hành Chu hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Phùng Giai nhìn giờ, đáp: “6 giờ.”
Hoắc Hành Chu gian nan nhấc tay lên, lập tức hít một hơi khí lạnh. Phùng Giai vội hỏi làm sao vậy, hắn nhíu mày khốn khổ đáp: “Tay bị đè tê rần rồi.”
Phùng Giai: Cút mẹ mày đi đồ cẩu lương.
“Lạc Hành, dậy đi nào.” Hoắc Hành Chu vỗ vỗ vai Lạc Hành, chậm rãi rút cánh tay tê cứng lại.
Lạc Hành khẽ nhíu mày, tỉnh lại còn chưa mở mắt đã ngáp một cái trước. Hoắc Hành Chu không nhịn được cười lên, chìa tay bóp chóp mũi cậu, lần này trực tiếp ngộp đến tỉnh.
“Chào… chào buổi sáng.” Lạc Hành chỉ mờ mịt một một giây rồi bỗng chốc thanh tỉnh, theo bản năng lùi về, bị Hoắc Hành Chu kéo trở lại: “Cẩn thận chút, ngã xuống đập đầu thành ngốc bây giờ.”
Lúc này Lạc Hành mới nhớ ra hai người đang ở trên giường, lòng còn sợ hãi chẳng dám nhúc nhích, cúi đầu thở ra một hơi, lại nhớ đến đây là kí túc xá.
Còn Phùng Giai!
Cậu vừa quay đầu thì phát hiện Phùng Giai đã rời giường. Lúc nhìn thì đúng lúc cậu ta ngẩng đầu lên. Tầm mắt giao nhau, một tia xấu hổ trong nháy mắt dâng lên.
“…” Lạc Hành xoay người, một mặt muốn chết hỏi hắn: “Sao cậu ở trên giường tớ?”
Hoắc Hành Chu nhíu mày một cái, không có nói là vì lo lắng, mà cảm thấy dường như cậu đã quên chuyện gặp ác mộng tối qua, ho khan một tiếng rồi dùng khẩu hình nói: “Tối qua ấy, tớ muốn đi nhưng cậu cứ kéo tay tớ, gọi ‘Chồng ơi đừng đi’… Còn nắm tay tớ nên tớ đi không được.”
Lạc Hành bị dọa ngây người: “Không, không có khả năng đó, tớ…”
“Cậu có gọi mà, gọi rất ngọt nữa kìa. Chỉ là tớ chưa nghe đủ, gọi thêm một tiếng ‘Chồng ơi’ cho tớ nghe thử đi.” Hoắc Hành Chu kéo cậu dậy, vừa vớ lấy quần áo treo trên lan can giường cho cậu thay, vừa thúc giục: “Nhanh lên.”
Bình thường Lạc Hành ở Hoắc gia cùng hắn thì qua quýt, nhưng ở trường học, lại còn sống chung dưới mí mắt của Phùng Giai nữa, chuyện này thật là… thật là…
Hoắc Hành Chu thấy cậu xấu hổ chẳng nói nên lời, vẻ mặt ngượng ngùng hận không thể tự đào hố chôn mình thì càng muốn trêu cậu, lại nói: “Nếu cậu gọi không được, vậy tớ gọi cậu, cậu ‘Dạ’ một tiếng nhé?”
“Cái gì?” Lạc Hành sợ run, nhìn chằm chằm miệng hắn, sau đó đọc ra một câu.
“Chồng ơi, cho em một nụ hôn chào buổi sáng, có được không?”
Lạc Hành trong nháy mắt trợn to mắt.
Hoắc Hành Chu nắm chặt tay cậu, gãi hai cái vào lòng bàn tay, không thuận theo sẽ không cho cậu xuống giường. Lạc Hành căng thẳng nhìn cửa phòng vệ sinh đang đóng chặt, hít một hơi thật sâu, kề sát vào nhanh chóng hôn lên gò má hắn một cái.
“Này mà gọi là hôn chào buổi sáng cái gì, hôn vầy nè.” Hoắc Hành Chu vừa dứt lời thì đưa tay kéo cậu lại. Lạc Hành bị túm thành tư thế cúi đầu nửa quỳ, hắn thì ngửa đầu đón nhận nụ hôn này.
Đầu lưỡi cạy mở hàm răng, đảo qua trong khoang miệng rồi lại trở về trên môi.
Lạc Hành khẩn trương giãy giụa, chỉ thiếu nước sau gáy mọc ra cặp mắt để xem thử Phùng Giai có bước từ trong phòng vệ sinh ra nhìn cậu hay không. Mặt cậu bị ngạt đến đỏ bừng, đến cả thở cũng quên mất.
Hoắc Hành Chu thổi một hơi vào miệng cậu, Lạc Hành bị ngạt đến lợi hại, giữa môi hai người phát ra một tiếng ‘Chụt’, cả hai đều sửng sốt.
“Phụt ha ha ha ha.” Hoắc Hành Chu phản ứng trước, cười đến run rẩy. Lạc Hành ngây ra vài giây rồi đẩy hắn về phía góc tường, xoay người xuống giường.
Lúc Phùng Giai bước ra, trông thấy vẻ mặt thẹn quá hóa giận của Lạc Hành thì mờ mịt nhìn Hoắc Hành Chu còn đang cười trên giường, chân thành đánh giá: “Thật không biết xấu hổ mà.”
Hoắc Hành Chu ho khan một tiếng, cũng xuống giường, tâm trạng rất tốt quay về tủ quần áo thay đồ.
—
Hoắc Hành Chu đoán không sai, sau tiết thứ hai buổi sáng thì có cảnh sát đến tìm Tiết Tiên.
Trong sân trường nghị luận sôi nổi, rất nhiều học sinh duỗi đầu từ trong hành lang ra ngoài để xem náo nhiệt, hận không thể biến mình thành hươu cao cổ, cổ bỗng dưng dài thêm hai mét.
Đám Hoắc Hành Chu thì không ra ngoài xem. Chuyện này nằm trong dự liệu. Nhưng mà Lục Thanh Hòa gửi một tin nhắn tới, bảo rằng cậu ta cảm thấy mình đoán sai rồi.
Thương Thanh Minh tự mình dẫn đội đến bắt người.
Dù có là án giết người thì cũng không liên hoàn đến mức kinh động đến Cục thành phố. làm sao một vụ cưỡng hiếp đã qua nhiều năm lại kinh động đến Thương Thanh Minh? Nghi vấn trên người gã còn có vụ án khác?
Giải quyết việc chung, lúc Thương Thanh Minh đi ngang qua cửa lớp Chín cũng chẳng nghiêng đầu liếc mắt nhìn con gái mình một cái, cứ vậy mà lướt qua.
Trương Thần Lan bụm mặt nhỏ giọng hét: “A a a a a cho dù có nhìn ba cậu bao nhiêu lần thì vẫn rất đẹp trai á.”
Diệp Tiếu Tiếu nở nụ cười: “Tàm tạm, tàm tạm thôi…”
Nói xong, cô liếc mắt nhìn chằm chằm Tiết Tiên đi phía sau. Cổ tay gã bị còng vào nhau, bên trên trùm một chiếc áo để che đi còng tay, không thể trắng trợn bắt người ở trường học, ảnh hưởng sẽ không tốt.
Tuy Lạc Hành không nghe được, nhưng vẫn cảm giác trong lớp như đang có động đất, quay đầu vừa khéo đối diện ánh mắt của gã, nhíu mày chẳng rõ nguyên do.
Sự thù hận và tuyệt vọng trong mắt gã, hệt như một dòng thác lũ được xả ra, vô cùng mãnh liệt.
Lạc Hành khẽ kéo cánh tay của Hoắc Hành Chu, chờ hắn quay đầu thì khẽ hỏi: “Cậu ta làm sao vậy?”
Hoắc Hành Chu dùng khẩu hình đáp: “Vụ án của Mẫn Dao.”
Lạc Hành trơ ra, vội hỏi tiếp: “Vụ án của Mẫn Dao… Ý cậu là nói những người đó… tìm được rồi? Chẳng phải đã nói không có ai chứng kiến ư? Sao lại…”
“Có lẽ là do quá oan uổng nên nhất định xảy ra chuyện, có người quay được chuyện năm đó nên gửi đến, Tiết Tiên xúi giục những kẻ đó…” Hoắc Hành Chu không nói ra được hai chữ kia, bởi trên đó nhuốm máu của Mẫn Dao. Hắn thở dài, thoáng lược bớt nói: “Lại thêm hôm qua dùng điện thoại của tớ gửi tin nhắn cho cậu, dẫn cậu đến phòng triển lãm, người tập kích cậu cũng là Tiết Tiên.”
Lạc Hành sửng sốt, hơn hồi lâu mới tiêu hóa được những lời này, ‘A’ một tiếng: “Sao cậu ấy còn…”
“Làm sao?”
Lạc Hành mấp máy môi, nói: “Lần trước tớ kể với cậu… Tớ nói với Tiết Tiên rằng cậu là của tớ, cậu còn nhớ chuyện đó chứ?”
Hoắc Hành Chu nâng âm cuối lên ‘Ừ’ một tiếng, cảm giác Lạc Hành không thể phân trần với hắn vào thời điểm này, dừng một chút rồi hỏi: “Nhớ chứ, sao thế?”
Lạc Hành đáp: “Cậu ta từng mua chuộc đánh úp tớ, chẳng qua cậu ta không có ý muốn làm hại tớ, muốn dọa cho tớ lùi bước nên tìm một người tên anh Tranh.”
Anh Tranh.
Trương Tranh.
Hoắc Hành Chu nhắm mắt lại, không ngờ được, Trương Tranh vẫn còn liên lạc với Tiết Tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.