Chương 74: Không uổng chuyến này 4
Hoang Xuyên Đại
22/09/2020
Edit: Hướng Nhật Quỳ
Hoắc Hành Chu ôm chặt cậu, kéo cậu vào ngực mà nhào nặn, từng chút từng chút vỗ về sau lưng cậu.
Nghe tiếng khóc trong lồng ngực, tim gần như bị nghiền nát. Kỳ thực hắn có thể hiểu chấp niệm mà cụ chống đỡ đến hơi thở cuối cùng chỉ vì muốn gặp Lạc Hành. Nhưng như vậy thì quá tàn nhẫn với Lạc Hành.
Họ chưa từng cho Lạc Hành tình yêu thương, lại muốn cậu trải qua tử biệt.
“Bé ngoan.” Hoắc Hành Chu tách tay cậu ra, vươn ngón tay lau đi vệt nước nơi đáy mắt cậu, thấp giọng an ủi: “Đừng khóc, có được không?”
Lạc Hành đã nhẫn nhịn lắm rồi, nhưng cậu thật sự không nhịn được khi phải trơ mắt nhìn một sinh mạng đang tràn đầy hy vọng mất đi trong tay mình, cố gắng phát ra những âm thanh cuối cùng.
Lời ông cụ nói, cậu cũng chưa thấy rõ, nhưng nghe Hoắc Hành Chu thuật lại, cụ thật sự rất khổ sở, từ ngữ bi thương như thế chấp niệm sâu như thế.
Lạc Hành chợt cảm thấy, sống chết ngay trước mặt, không nghe được cũng tốt, không được người khác chấp nhận cũng tốt, bất kể chuyện gì cũng đều nhỏ nhặt chẳng đáng kể.
“Ông ngoại cậu muốn gặp cậu, nhất định không phải vì để cậu khóc, điều ông hy vọng nhất chắc chắn là thấy cậu cười, dùng dáng vẻ đẹp nhất của cậu tiễn ông đi, nghe lời.” Hoắc Hành Chu bụm tai cậu lại, cúi đầu hôn lên mắt cậu, lại ôm cậu vào lòng.
Có lẽ là do phụ nữ liên tâm, thời khắc cụ già tắt thở ấy, Triệu Cửu Lan đột nhiên buông ấm nước trong tay ra, nước sôi văng tung tóe tỏa hơi nóng trên đất.
Bà ta lảo đảo chạy vào phòng bệnh, thấy Lạc Hành nằm nhoài trong lòng Hoắc Hành Chu khóc không ra hình thù gì, cha thì vẫn nằm trên giường trừng đôi mắt đã mấy đi tiêu cự, lưu luyến nhìn thế gian này.
Bà ta cũng chẳng nhịn được quỳ dưới đất, im lặng khóc nức nở.
Từ nay về sau, bà ta thật sự chỉ còn lại một mình.
—
Cụ ông đã dặn không làm tang lễ, trực tiếp đem thiêu rồi đặt cùng chỗ với vợ mình là được. Triệu Cửu Lan gửi Wechat cho Lạc Hành, nói mình sẽ đưa cha hồi hương.
Sau này… bà ta chắc sẽ không trở về Giang Thành nữa.
Bà ta nói, muốn cậu và Hoắc Hành Chu tiếp tục bước đi, nếu có chuyện gì xảy ra cũng đừng quá chấp nhất, đừng giống mình.
Lạc Hành nhìn màn hình hồi lâu, chỉ thấy trong lòng trống trải. Trong khoảng thời gian này cậu đã trải qua chuyện Lạc Chí Viễn bệnh nặng, trải qua chuyện ông ngoại qua đời, trải qua chuyện bà ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Những chuyện này cậu chưa bao giờ tưởng tượng rằng sẽ đập tan cõi lòng ngay khi cậu chưa kịp chuẩn bị, thậm chí chưa cho cậu cơ hội phản ứng đã ngựa không dừng vó bỏ cậu mà đi.
Cậu thậm chí chẳng nắm được chút dấu vết nào, chỉ còn lại sự tiếc nuối và bất lực lâu dài.
“Đang nghĩ gì vậy?” Hoắc Hành Chu tắm rửa xong, thấy Lạc Hành đầu tóc ướt nhem ngồi ngẩn người bên cạnh bàn thì kéo khăn lông qua trùm lên đầu cậu.
Lạc Hành giật cả mình, gạt khăn lông xuống ngoái đầu lại, nhìn hắn lặp lại câu hỏi một lần nữa, lúc này mới cười một tiếng: “Đang nhớ cậu.”
“Ôi bé ngoan của tớ.” Hoắc Hành Chu một tay chống bàn, một tay nâng cằm cậu lên: “Giờ đã biết ve vãn rồi? Lớn rồi lớn rồi.”
“Bây giờ tớ không có nhà, cậu có không cần nữa tớ không?” Lạc Hành hỏi.
“Có đó.” Hoắc Hành Chu cố ý trêu cậu, chọt chọt chóp mũi của cậu, cười nói: “Đợi cậu lớn tuổi xuống sắc rồi, tớ sẽ tìm một cậu thịt tươi mơn mởn về hầu hạ tớ, có sợ không?”
Lạc Hành nghiêm túc suy nghĩ một hồi, đáp: “Sợ chưa.”
Cũng chẳng biết có phải Hoắc Hành Chu đùa đến nghiện rồi không, nhập vai diễn sau cười đùa: “Nếu sợ vậy thì biểu hiện cho tốt vào, chẳng hạn như, gọi trước một tiếng ‘Chồng ơi’ cho tớ nghe xem.”
“Không gọi.”
Hoắc Hành Chu túm eo cậu gãi ngứa, Lạc Hành sợ nhất là cái này, nhoài trong ngực hắn giãy giụa tránh né: “Không gọi không gọi, cậu đừng chọc ngứa nữa… Buông ta… Điện thoại cậu kêu kìa!”
Hoắc Hành Chu nghiêng đầu nhìn thử.
Lạc Hành nghiêng người xuống, ngón tay túm lấy hai đầu của khăn longo rồi phủ lên đầu Hoắc Hành Chu. Thừa dịp hắn còn chưa quay đầu lại, lúc còn chưa kịp phản ứng thì dùng sức nhướng người tới, đón đầu hôn lên.
Hai người bị vây trong chiếc khăn mặt lớn, môi lưỡi chạm nhau. Hoắc Hành Chu nhất thời bị thủ đoạn này của cậu làm mông lung, mà đến cả thở cũng quên mất.
Lạc Hành há miệng cắn hai cái lên môi hắn, đầu lưỡi như nuông chiều mà hướng đến giữa môi hắn, chờ hắn hơi buông lỏng thì luồn lưỡi vào, ngang ngược quấy rối tạo ra tiếng nước nhỏ xíu.
Hoắc Hành Chu phản ứng lại, một phen vứt khăn mặt đi rồi nâng lưng cậu đặt lên bàn, như tức giận mà ấn thân thể cậu về phía mình. Chẳng giống với nụ hôn ngang ngược vừa rồi, kiểu hôn này mang đầy tác phong của Hoắc Hành Chu.
Mãnh liệt lại tàn nhẫn.
Thậm chí Lạc Hành cảm giác bản thân sẽ bị hắn ăn hết toàn bộ, lột da lóc xương, không còn manh giáp.
“Ưm… Hoắc Hành Chu…” Lạc Hành và Hoắc Hành Chu từng nếm trải một lần hồi về quê, lúc này bị hắn cường ngạnh trêu đùa như thế nên nhất thời có cảm giác, run rẩy bắt lấy cổ tay hắn, để lên eo mình.
Hoắc Hành Chu phát hiện tiếng thở khó chịu cùng lông mày nhíu chặt của cậu thì biết biết cậu đang không thoải mái, mỉm cười duỗi vào dưới vạt áo của cậu, ấn mạnh lên eo cậu, lại lưu luyến một đường đến bụng, từ từ dời xuống.
Lạc Hành mang theo giọng mũi thở dốc, giống như làn khói tỏa ra từ những viên đạn, cuốn theo sóng không khí và năng lượng thật lớn, thiêu cháy lý trí của Hoắc Hành Chu, kiềm chế chút đau đớn tràn ra nơi cổ họng.
Lạc Hành ngửa đầu, mặc cho hắn gặm cắn cổ và yết hầu của mình. Ngón tay thon dài túm lấy mép bàn, nắm chặt tấm ván gỗ cứng ngắc, các khớp xương nổi lên ngấn trắng, trong cái vuốt ve của Hoắc Hành Chu, cố gắng chống đỡ khoái cảm vĩ đại.
Cậu cắn môi, vô thức lắc đầu chống lại sóng cồn ngập đầu, ngón tay từ mép bàn dời đến ngực Hoắc Hành Chu, vô lực đẩy hắn, chốc chốc lại chẳng còn sức.
Cuối cùng bị Hoắc Hành Chu vò mạnh xuống mất đi toàn bộ sức lực, ghé vào lòng hắn hé miệng im lặng thở dốc.
Hoắc Hành Chu thấy dáng vẻ hơi thất thần của cậu, ngọn lửa trong lòng càng cháy dữ dội hơn, nhịn không được giữ bàn tay mịn màng của cậu về phía mình, tỉ mỉ dẫn dắt cậu di chuyển.
Một lúc sau.
Hoắc Hành Chu thở dài tựa trên vai Lạc Hành, chờ hơi thở bình phục lại mới hôn khẽ lên tai cậu, lại kéo cậu đến ôm trên đùi sấy tóc cho cậu.
Lạc Hành ngoan ngoãn ngồi trên đùi hắn, để ngón tay dịu dàng của hắn vò tóc mình, từ ướt nhem đến khi khô ráo ấm áp mới thở dài một tiếng: “Thật muốn mau chóng lành lại.”
Hoắc Hành Chu cười: “Cấp bách vậy sao?”
Lạc Hành kề sát tai hắn, khuôn mặt còn chưa hết đỏ, vừa xấu hổ vừa lớn gan nói: “Tại vì tớ cũng muốn nghe giọng của cậu.”
Nội tâm Hoắc Hành Chu mắng một cậu ‘Phắc’, nhóc con này đang đả thông kinh mạch nhân đốc gì à, chẳng những biết trêu người mà còn trêu đến bốc lửa.
Hoắc Hành Chu vươn tay nhéo eo cậu, đầu ngón tay gảy gảy ở phần da mềm mại kia: “Bé cưng nè, mấy cái đó học từ ai thế?”
Lạc Hành đỏ mặt, bất an động đậy thắt lưng muốn tách khỏi cái nắn bóp của hắn, làm sao cũng chẳng chịu nói. Đó đều là do mấy chị gái trên Weibo dạy cho, nhưng câu cuối cùng này là nghiêm túc.
Lúc Hoắc Hành Chu động tình, lúc chịu không nổi, cùng âm thanh khi leo đến đỉnh, cậu cũng muốn nghe thử.
Trông thấy sắc mặt càng lúc càng đỏ của cậu, chẳng biết nghĩ tới gì mà hơi thở cũng có phần hỗn loạn, Hoắc Hành Chu lại càng muốn biết, xoa eo cậu: “Vợ tốt vợ ngoan, nói cho anh biết được không?”
“Không nói.”
Lạc Hành làm sao không biết xấu hổ mà nói mấy chuyện này ra cho hắn được, huống chi Weibo của cậu lại có nhiều thông tin liên quan đến hắn như vậy, nếu bị hắn biết được, cái đuôi chắc chắn sẽ vểnh lên trời cho xem.
—
Không lâu sau, bản án của Tiết Tiên đã được đưa ra.
Buổi tối lúc ăn cơm Diệp Tiếu Tiếu có kể cho mọi người nghe, thời gian này mấy người họ thường ăn cơm cùng nhau, bởi vì có Phùng Giai và Lý Nhạc Phàm nên chưa bao giờ thiếu vắng tiếng cười.
Lục Thanh Hòa ít nói, ngồi ở phía bên kia cũng có thể làm giảm nhiệt độ xung quanh xuống khá nhiều.
Hôm nay cậu ta có việc nên không đến, bầu không khí còn thấp hơn ngày thường. Tiết Tiên bị phán quyết rất công bằng, nhưng đám người Thương Thanh Minh lại vì xử lý vụ án này mà phiền lòng không ít.
Người trong nhà của Tiết Tiên là danh xứng với thực, các giới gây áp lực và bỏ đá xuống giếng, thậm chí còn cầm tiền cùng người nhà đến đàm phán, người đã chết lâu như vậy, dù đánh chết Tiết Tiên thì người ta cũng chẳng về được.
Tiết Tiên đáng mặt là nhà có quyền có thế, trộn lẫn và tạo áp lực ở nhiều giới, thậm chí còn lấy tiền đến hiệp thương với người nhà nạn nhân, người cũng chết lâu rồi, dù có đánh chết Tiết Tiên thì cô ấy cũng không sống lại được.
Chi bằng nhận tiền đền bù, rồi cả gia đình lại tiếp tục sống thật tốt Thương Thanh Minh mặc kệ áp lực vô hạn này, khăng khăng đưa gã vào tù. Kết thúc tòa án thẩm vấn, ông đứng trước mặt đứa nhỏ bằng tuổi con gái mình này.
“Hối hận chưa?” Thương Thanh Minh hỏi.
Tiết Tiên gắt gao nhìn chằm chằm ông, hồi lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.
Thương Thanh Minh nói: “Không, cậu không hề hối hận vì giết người, cậu chỉ hối hận vì thủ đoạn của mình chưa đủ sạch sẽ.”
Tiết Tiên bị tống vào nhà tù, Thương Thanh Minh nhìn bóng lưng của gã, lại nhìn các trưởng bối cũng xem mạng người như rơm rác hệt như gã đây, bước đến khiêm nhường nở nụ cười: “Ai cha, xin lỗi vì đã đưa con của ngài vào rồi.”
“Thương Thanh Minh, cậu bớt diễu võ dương oai đi, tôi xem cậu có thể làm ở vị trí này bao lâu!”
Thương Thanh Minh cười châm biếm: “Không vội, trước khi tống ông vào, tôi chắc chắn sẽ không xuống khỏi vị trí này.”
—
Diệp Tiếu Tiếu thuật lại xong, Phùng Giai ở một bên trợn mắt há hốc mồm: “Lớp trưởng, ba cậu cũng đẹp trai quá rồi đó.”
Hoắc Hành Chu đang suy ngẫm gì đó, cười nói: “Nói ra câu đó, mối thù này coi như chấm dứt đi, thảo nào nhiều năm vậy mà chú Thương vẫn còn ngồi ở vị trí đội trưởng Đội điều tra hình sự thành phố.”
Diệp Tiếu Tiếu lơ đễnh nói: “Phải ha, có điều ông ấy rất thích công việc này, lúc trước có nói ông ấy thăng lên làm Cục phó nhưng ông ấy không chịu, vẫn thích tự mình đi bắt hung thủ.”
Hiểu rõ tăm tối, biết rõ lòng người.
Lạc Hành nghĩ, nếu cảnh sát trên thế giới đều giống Thương Thanh Minh, vậy tốt quá rồi.
—
Sau khi Lạc Hành lo liệu xong tất cả thủ tục miễn học và thi cử thì căn bản trở thành người nhàn rỗi nhất trường này, chuyện gì cũng chẳng cần lo, chỉ cần chờ người ta hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học rồi thấp tha thấp thỏm chờ thành tích, cậu thì vui vẻ[1] chờ thư thông báo nữa là xong.
[1] Nguyên văn là Mỹ tư tư [美滋滋]: ý chỉ người trong lòng có chuyện gì đó cao hứng nên vẻ mặt rất chi là đắc ý, vui vẻ.
Bọn học sinh nghe thấy thế thì dồn dập ném ánh mắt ghen tị về phía cậu.
Hoắc Hành Chu gõ bàn, ra vẻ hung dữ: “Này này này tránh ra hết, một đám học tra.”
Mọi người kêu rên: “Để tớ dính mùi học bá xíu đi, đến lúc đó thi đạt thành tích tốt chứ. Nè Lạc Hành ôm tớ cái đi, cho tớ điểm buff [2] nữa.”
[2] Buff có hai cách để giải nghĩa. 1 là mô tả sự gia tăng vĩnh viễn (hoặc tạm thời) về mức độ sức mạnh là kết quả của việc điều chỉnh cơ chế trong trò chơi theo từng phiên bản. Mục đích là theo đuổi sự cân bằng trong trò chơi. Cách sử dụng thứ hai của Buff là mô tả một hiệu ứng như buff máu, buff mana, buff giáp, buff trang bị… từ vị tướng này cho vị tướng khác. Đó là trong game, còn này là buff học giỏi.
Hoắc Hành Chu vừa nghe thì lập tức vỗ trán người nọ một phát, vươn tay túm người lại: “Lại đây lại đây lại đây, tớ ôm cậu một cái, tớ cũng là học tra nè.”
“Eo ôi…” Mọi người ghét bỏ.
Lạc Hành cười tít mắt nhìn các bạn học vây quanh trước mặt mình, bọn họ ồn ào nói cậu không nghe được, nhưng thấy trên mặt mỗi người đều mang ý cười thì trong lòng lại vô cùng ấm áp.
“Lạc Hành, cậu nhìn xem… Hoắc Hành Chu không chịu để tớ ôm cậu một cái, chúng ta là bạn cùng lớp mà! Ôm một cái có sao đâu!”
“Đúng đó, một cái thôi!”
Lạc Hành cố gắng nhịn cười, bị ý tốt của họ làm cảm động vô cùng, cũng biết họ đang cho mình lòng tin, sợ mình phẫu thuật sẽ căng thẳng thôi.
“Cảm ơn.”
Lạc Hành chớp mắt, bất ngờ được nhận nhiều ý tốt thế này, trừ cảm ơn ra thì cậu chẳng biết nên nói gì.
Mọi người dồn dập xua tay bảo không có gì, còn nói mấy câu cố, nói rằng nhất định sẽ khỏi, tranh nhau nói liên miên, đến khi chuông vang hồi lâu, giáo viên đến mới giải tán.
Hoắc Hành Chu chống đầu, cười nhìn ý cười thỏa mãn trên mặt Lạc Hành. Thừa dịp giáo viên xoay người thì nhanh chóng nhéo mặt cậu một cái.
Mặt Lạc Hành đỏ lên, hơi rụt về phía bàn học, bị Hoắc Hành Chu túm cổ tay, từng ngón từng ngón tách ngón tay cậu ra rồi vuốt phẳng lòng bàn tay.
Một lọ thủy tinh to bằng nắm tay đặt trên lòng bàn tay cậu.
Lạc Hành ngơ ra, nhìn mấy tờ giấy bên trong hỏi: “Đây là cái gì?”
Hoắc Hành Chu cố tình thừa nước đục thả câu không nói, nghiêng đầu nhéo nhéo cổ tay cậu, dùng khẩu hình nói: “Buổi tối tự xem sẽ biết.”
Lạc Hành gật đầu, cất nó vào trong cặp.
Sau khi tan học, Ngũ Tố Nghiên đến đón Lạc Hành đến bệnh viện. Hoắc Hành Chu đồng ý với Lạc Hành sẽ cố gắng học để thi vào được trường đại học kia, không được bốc đồng trốn học để đi cùng cậu.
Tiễn cậu đến cổng mới phát hiện cậu nhất định phải đưa cặp cho hắn đeo, cũng chẳng hiểu bên trong đựng gì mà nặng trình trịch.
Lạc Hành không nói, hắn cũng chẳng hỏi, nhẹ nhàng ôm một cái rồi nói: “Buổi tối tan học tớ sẽ đến chỗ cậu, đừng sợ.”
“Ừm.” Lạc Hành ngửa đầu, thấy khắp nơi không có ai nên nhanh chóng hôn cái chóc lên khóe môi hắn, lại cúi đầu bảo: “Tớ không sợ.”
Ngũ Tố Nghiên chán ngán[3] nhìn hai người, gõ cửa sổ xe: “Mấy cục cưng à, giữ ý một chút là được, còn hôn thêm nữa thì sẽ đến giờ cao điểm mất.”
[3] Nguyên văn là Nị oai [腻歪]: phương ngôn phương Bắc, nghĩa là quá nhiều lần hay thời gian kéo dài khiến cho người khác cảm thấy chán ghét.
Hoắc Hành Chu: “…”
“Tớ đi đây.” Lạc Hành lưu luyến không rời nắm tay hắn, sẽ không thể ở cạnh hắn một thời gian dài, đến cả bầu không khí giờ phút này cũng trở nên có chút khổ sở.
“Đi đi.”
—
Lạc Hành đến bệnh viện thì cùng Ngũ Tố nghiên đi một vòng làm kiểm tra, nghe một đống thứ cần chú ý trước khi phẫu thuật, lúc trở về phòng bệnh đã sắp 8 giờ tối.
Ngũ Tố Nghiên tạm thời có việc phải đi nên sắp xếp một người đến chăm sóc Lạc Hành, áy náy nói mình sẽ nhanh chóng trở về.
Lạc Hành không được ăn gì cả, nhìn sắc trời tối đen lại đột nhiên có chút nhớ Hoắc Hành Chu, nhưng bây giờ đang là tự học buổi tối nên không tiện quấy rầy hắn.
Chẳng biết lúc này cậu ấy có thật nghiêm túc làm bài thì không, không có mình giải đề cho cậu ấy, có gặp phải đề khó không biết giải không, có lén chơi game hay không.
Lạc Hành nghĩ miên man, chợt nhìn thấy cặp sách ở cuối giường, cậu cầm đến rồi đặt chiếc hộp nhỏ trên giường, lại moi chiếc lọ thủy tinh bên trong ra.
Chiếc là là do Hoắc Hành Chu đưa cho mình ngày hôm nay.
Bên trong bày rất nhiều tờ giấy được gấp thành hình vuông, cậu đổ ngược ra, trông thấy bên trong còn đánh số thứ tự, không nhịn được mà cười.
Cậu ấy vậy mà cũng biết làm mấy món thần bí này.
Lạc Hành cười mở tờ giấy ra, bên trong lại rơi ra một mẩu giấy nhỏ xíu, cậu nhìn thử, trên đó viết: “Quà cho bé Lạc Lạc một tuổi.”
Cậu ngây ra, ngây ngẩn vài giây mới xem tờ giấy viết đầy chữ kia, là một lá thư.
Lạc Hành xem từng lá một, đến khi cậu xem đến lá thư cuối cùng thì ánh mắt đã hoàn toàn mờ đi. Lách tách một tiếng, nước mắt to như hạt đậu tranh nhau rơi xuống, rơi trên giấy viết thư, làm nhòe đi hình dáng của nét chữ.
Hoắc Hành Chu viết cho cậu mười tám lá thư, mười bảy lá viết cho quá khứ, một lá thì cho tương lai.
Bên trong mười tám lá thư còn có mười tám điều ước nho nhỏ để cậu tùy ý đưa ra, chỉ cần cậu nói, dù có muốn mạng của hắn cũng sẽ giúp cậu hoàn thành.
Lạc Hành không nhịn được che miệng, kìm nén tiếng khóc. Hoắc Hành Chu đang bù đắp lại toàn bộ mười bảy năm không được ở bên cậu, từng nét từng chữ từng câu nhất trí, Hoắc Hành Chu đều nói rõ với mỗi một năm của cậu.
Hắn như đang bổ khuyết lại những năm tháng đã bỏ qua đó, những thứ cậu từng mất đi hoặc không có được, giống như đang dâng lên trước mặt cậu, mặc cho cậu lựa chọn.
Lạc Hành cắm môn nén nước mắt, nhìn những tờ giấy viết thư đã mở ra trên giường, trong lòng tràn đầy xúc động.
Cậu lấy điện thoại ra, chụp giấy viết thư bày đầy trên giường, sau đó mở Weibo, soạn văn bản: Không uổng chuyến này.
Cậu không xem bình luận Weibo mà trực tiếp tắt đi, cẩn thận gấp từng giấy viết thư thành hình dáng ban đầu rồi đặt vào trong biết hộp nhỏ.
Hoắc Hành Chu à.
—
Hôm phẫu thuật, Hoắc Hành Chu có một bài kiểm tra, hắn dốc sức làm cho xong rồi vội vàng đến bệnh viện ngay một giây trước khi Lạc Hành tiến vào phòng phẫu thuật.
Lạc Hành nằm trên giường phẫu thuật, thấy hắn thở hổn hển đi tới, vươn tay về phía hắn.
Y tá ngừng ở cửa, cho bọn họ mấy giây nói chuyện, Lạc Hành vươn tay: “Cậu lại gần tớ chút.”
Hoắc Hành Chu thở chậm lại, ghé tai đến bên miệng cậu, nghe cậu nhẹ giọng nói: “Mật khẩu điện thoại của tớ, là ngày chúng ta gặp nhau, cậu mở Weibo ra.”
Y tá bảo: “Được rồi, có chuyện gì thì chờ ra rồi hẵng nói, chúng tôi phải vào rồi, người nhà cứ chờ bên ngoài.”
Hoắc Hành Chu vốn còn muốn nói chuyện, kết quả bị hai chữ ‘Người nhà’ kia của y tá làm cho mở cờ trong bụng, cười vẫy tay với Lạc Hành: “Đi đi, cả nhà ở ngoài chờ cậu.”
Hoắc Hành Chu nhìn bảng đèn trong phòng phẫu thuật sáng lên, tim cũng bất giác treo lên. Hắn nhớ đến lời Lạc Hành nói, xoay người vào phòng bệnh tìm điện thoại cậu đặt dưới gối, lại quay trở lại phòng phẫu thuật.
Hắn ngồi trên ghế, mở khóa rồi mở Weibo ra. Weibo của cậu rất đơn giản, không hề đăng mấy thứ không thiết thực, chỉ có một văn bản hệt như ghi chép bình thường.
Hắn mở đại ra, lần lượt xem từ bài cuối cùng lên trên, tim càng níu càng chặt, bên trong vậy mà toàn bộ đều liên quan đến hắn!
Đây không phải Weibo, mà giống như cái lỗ trên cây để cậu che giấu cảm xúc của mình.
Hoắc Hành Chu chỉ cần tưởng tượng, Lạc Hành nhỏ bé bày tỏ tình cảm với lỗ cây nhỏ này đã cảm thấy vừa đau lòng vừa mềm lòng, hận không thể thuận theo thời gian bài đăng trên Weibo này mà xuyên trở về ôm lấy cậu.
Hắn xem từng bài một, từ sự dè dặt lúc ban đầu, đến khát vọng muốn chiếm giữ của sau này, giữa những hàng chữ trong ghi chép đều mang theo vị ngọt. Lúc này mới thật sự như đã cùng cậu đi qua nửa đời trước dài đằng đẵng.
Hắn lơ đễnh mở bình luận ra, nhất thời ngây người, dưới bình luận này đều là…
Lúc này hắn chợt hiểu ra, chẳng trách Lạc Hành một mực khóa điện thoại không cho hắn xem, còn đột nhiên học được[4] nhiều thủ đoạn nho nhỏ dụ dỗ hắn như vậy, thì ra là giấu ở đây.
[4] Gốc là Vô sự tự thông [无师自通]: nghĩa là không có vấn đề gì, tự giải quyết được trôi chảy, không ai hướng dẫn, tự bản thân có thể hiểu được.
Hắn kéo xuống xem từng cái một, càng xem càng khiếp sợ, mấy cô gái này… thật biết đùa giỡn mà.
Hoắc Hành Chu khẽ nuốt nước bọt, xem mà miệng lưỡi khô khốc, đang muốn tắt bình luận đi thì lúc này đèn trong phòng phẫu thuật bụp một tiếng rồi tắt ngúm.
Hắn ngẩn ra, nhìn nhìn điện thoại trong tay, bật cười nghĩ, thảo nào lại cho hắn xem.
Lạc Hành đang sợ hắn chờ ở ngoài sẽ lo lắng nên khiến hắn phân tâm đây mà.
Bé ngoan à.
Lạc Hành được y tá đẩy đi, tác dụng của thuốc mê còn chưa hết nên vẫn hôn mê, đôi môi nhợt nhạt nằm trên giường bệnh.
“Bác sĩ, phẫu thuật thế nào rồi?” Hoắc Hành Chu nắm chặt tay Lạc Hành, sốt sắng hỏi.
“Tôi nghĩ chắc tôi không cần xách đầu tới gặp rồi.” Bác sĩ cười nhạo hắn một tiếng, y tá ở bên cạnh cười trộm, bổ sung thêm câu: “Phẫu thuật rất thành công, nhưng tình hình khôi phục cụ thể phải phụ thuộc vào bệnh nhân.”
Hoắc Hành Chu nhẹ nhàng thở ra: “Cảm ơn bác sĩ.”
Bác sĩ ‘Ừ’ một tiếng: “Khoảng thời gian này phải chú ý để cậu ấy ăn kiêng, còn vài hạng mục cần chút ý nữa nên cậu theo tôi lại đây.”
Hoắc Hành Chu theo sau, nghe bác sĩ nói liên miên một đống việc cần chú ý nên buộc phải nhớ hết toàn bộ. Lúc nói cảm ơn rồi đi tới cửa, ngẫm nghĩ một hồi lại thấy không yên tâm, lại quay về mở ghi âm trong điện thoại ra.
“Bác sĩ, không thì bác nói lại lần nữa cho cháu đi.”
Bác sĩ: “…”
—
Lúc quay về phòng bệnh, Lạc Hành còn chưa tỉnh, ngủ vừa ngoan vừa yên tĩnh. Hắn chống đầu ngồi bên cạnh, dùng ánh mắt miêu tả từng chút một trên mặt cậu.
Chẳng biết câu đầu tiên cậu ấy nói khi thức dậy, sẽ nói gì với mình đây.
Chờ cậu ấy tỉnh rồi, câu đầu tiên mình muốn sẽ là gì nhỉ? Hoắc Hành Chu nghĩ miên man, bất tri bất giác thời gian đã trôi qua hơn nửa vòng, đã 7 giờ tối rồi.
Hắn xin nghỉ một ngày với Trình Lợi Dân, hôm nay Lạc Hành phẫu thuật nên hắn nhất định phải đến bệnh viện với cậu.
Trình Lợi Dân cảm thấy bản thân cũng không lay chuyển được hắn, dù không cho nghỉ hắn cũng trèo tường ra ngoài nên dứt khoát cho phép, nhưng dặn kỹ là hôm nay phải đến lớp.
Hoắc Hành Chu cầm cổ tay Lạc Hành, tinh tế mềm mềm làm người ta tưởng chừng chỉ cần bóp một cái là gãy ngay, nhưng lại ngoan cường đến vậy.
Hắn nhớ lại ngày đầu tiên Lạc Hành chuyển trường, Phùng Giai đùa rằng nếu bạn mới trèo lên đầu hắn gây sóng gió thì phải làm sao đây, hắn đã nói gì nhỉ.
Đúng rồi, hắn nói mình từ tháp chuông nhảy xuống.
Kết quả Lạc Hành không có gây sóng gió, là chính hắn tự dâng đứa nhỏ này lên đầu, xin cậu tùy hứng, xin cậu gây sóng gió.
Hoắc Hành Chu cười nhẹ một tiếng, nhảy tháp chuông ấy hả.
“Ưm…” Tiếng rên trầm thấp vang lên, lông mi đen nhánh như cánh bướm khẽ run hai cái, sau đó mở mắt ra.
Hoắc Hành Chu theo bản năng đứng lên, cầm tay Lạc Hành chẳng nói lời nào, hô hấp tắc nghẽn nơi cổ họng, nghẹn khiến hắn khó thở.
Lạc Hành gian nan mở mắt, cảm thấy có chút mê man nhìn người trước mặt, giật giật miệng.
“Sao rồi… cậu ổn, ổn chứ? Có khó chịu ở đâu không…” Hoắc Hành Chu khẩn trương theo dõi cậu, dè dặt vừa sợ lớn tiếng lại sợ quá nhỏ tiếng, đến cả nói cũng chẳng biết nói thế nào.
Lạc Hành cười khẽ: “Không sao cả.”
“Vậy cậu…” Hoắc Hành Chu muốn nói lại thôi nhìn lướt qua tai cậu. Thật ra hắn căn bản không để ý Lạc Hành có nghe được hay không, nó cũng chẳng ảnh hưởng đến việc mình thích cậu, chẳng qua Lạc Hành muốn nghe mà thôi.
“Tạm thời chưa nghe thấy được.” Lạc Hành đáp.
Hoắc Hành Chu nhíu mày, vươn tay đến nhấn chuông. Bác sĩ tưởng đã xảy ra chuyện gì nên vội vội vàng vàng chạy vào, vừa trông thấy Lạc Hành vẻ mặt bình tĩnh, Hoắc Hành Chu lại cuống quýt lên thì nhất thời nhướng mày: “Cậu đang làm gì đó!”
“Chẳng phải chú bảo phẫu thuật rất thành công sao, sao vẫn không nghe thấy!”
Bác sĩ ghét bỏ liếc hắn một cái: “Vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật, hiệu quả của thuốc mê còn chưa hết, có chút thường thức nào không hả!”
Hoắc Hành Chu ‘Ồ’ một tiếng, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Cháu đâu có đâu, cháu cũng đâu phải bác sĩ.”
Bác sĩ chưa từng thấy người có thể không biết xấu hổ đến nước này, tức giận xoay người rời đi, lúc đến cửa thì quay đầu lại: “Cậu không phải bác sĩ mà cậu còn lớn tiếng với tôi?”
Hoắc Hành Chu: “…”
Lạc Hành nhìn bác sĩ mặt mày giận dữ bỏ đi, vươn tay kéo tay áo hắn, nhỏ giọng hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?”
Hoắc Hành Chu ngồi xuống, mượn cơ hội hôn một cái lên môi cậu, tủi thân nói: “Chưa cơ, vợ tớ ở đây chịu khổ, tớ đâu còn hứng ăn với chả cơm.”
Buổi sáng hắn đã tới rồi, giờ cũng đã tối, Lạc Hành vừa sốt ruột vừa đau lòng bảo: “Vậy cậu đi ăn cơm trước đi, tớ có chuyện sẽ gọi cho cậu, nhanh đi.”
“Gạt cậu thôi, tớ ăn xong rồi, vừa nãy lúc cậu ngủ tớ đã ăn rồi.” Hoắc Hành Chu sờ đầu cậu, hỏi: “Uống nước không?”
Lạc Hành không tin, ngờ vực nhìn hắn một hồi: “Thật sự ăn rồi?”
“Không thì tớ lừa cậu chắc?” Hoắc Hành Chu nói xong thì muốn mò điện thoại, lại ghẹo: “Tớ còn bản thanh toán đây này, cho cậu xem thử nhé? Muốn tra điện thoại của tớ thì cứ việc nói thẳng, vợ nhà ai ướp dấm chua thế, chua quá đi.”
Mặt Lạc Hành đỏ lên: “… Cậu mới chua.”
Hoắc Hành Chu đến gần cậu, cười híp mắt hỏi: “Vậy cậu thừa nhận cậu là vợ tớ rồi?”
Hoắc Hành Chu ôm chặt cậu, kéo cậu vào ngực mà nhào nặn, từng chút từng chút vỗ về sau lưng cậu.
Nghe tiếng khóc trong lồng ngực, tim gần như bị nghiền nát. Kỳ thực hắn có thể hiểu chấp niệm mà cụ chống đỡ đến hơi thở cuối cùng chỉ vì muốn gặp Lạc Hành. Nhưng như vậy thì quá tàn nhẫn với Lạc Hành.
Họ chưa từng cho Lạc Hành tình yêu thương, lại muốn cậu trải qua tử biệt.
“Bé ngoan.” Hoắc Hành Chu tách tay cậu ra, vươn ngón tay lau đi vệt nước nơi đáy mắt cậu, thấp giọng an ủi: “Đừng khóc, có được không?”
Lạc Hành đã nhẫn nhịn lắm rồi, nhưng cậu thật sự không nhịn được khi phải trơ mắt nhìn một sinh mạng đang tràn đầy hy vọng mất đi trong tay mình, cố gắng phát ra những âm thanh cuối cùng.
Lời ông cụ nói, cậu cũng chưa thấy rõ, nhưng nghe Hoắc Hành Chu thuật lại, cụ thật sự rất khổ sở, từ ngữ bi thương như thế chấp niệm sâu như thế.
Lạc Hành chợt cảm thấy, sống chết ngay trước mặt, không nghe được cũng tốt, không được người khác chấp nhận cũng tốt, bất kể chuyện gì cũng đều nhỏ nhặt chẳng đáng kể.
“Ông ngoại cậu muốn gặp cậu, nhất định không phải vì để cậu khóc, điều ông hy vọng nhất chắc chắn là thấy cậu cười, dùng dáng vẻ đẹp nhất của cậu tiễn ông đi, nghe lời.” Hoắc Hành Chu bụm tai cậu lại, cúi đầu hôn lên mắt cậu, lại ôm cậu vào lòng.
Có lẽ là do phụ nữ liên tâm, thời khắc cụ già tắt thở ấy, Triệu Cửu Lan đột nhiên buông ấm nước trong tay ra, nước sôi văng tung tóe tỏa hơi nóng trên đất.
Bà ta lảo đảo chạy vào phòng bệnh, thấy Lạc Hành nằm nhoài trong lòng Hoắc Hành Chu khóc không ra hình thù gì, cha thì vẫn nằm trên giường trừng đôi mắt đã mấy đi tiêu cự, lưu luyến nhìn thế gian này.
Bà ta cũng chẳng nhịn được quỳ dưới đất, im lặng khóc nức nở.
Từ nay về sau, bà ta thật sự chỉ còn lại một mình.
—
Cụ ông đã dặn không làm tang lễ, trực tiếp đem thiêu rồi đặt cùng chỗ với vợ mình là được. Triệu Cửu Lan gửi Wechat cho Lạc Hành, nói mình sẽ đưa cha hồi hương.
Sau này… bà ta chắc sẽ không trở về Giang Thành nữa.
Bà ta nói, muốn cậu và Hoắc Hành Chu tiếp tục bước đi, nếu có chuyện gì xảy ra cũng đừng quá chấp nhất, đừng giống mình.
Lạc Hành nhìn màn hình hồi lâu, chỉ thấy trong lòng trống trải. Trong khoảng thời gian này cậu đã trải qua chuyện Lạc Chí Viễn bệnh nặng, trải qua chuyện ông ngoại qua đời, trải qua chuyện bà ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Những chuyện này cậu chưa bao giờ tưởng tượng rằng sẽ đập tan cõi lòng ngay khi cậu chưa kịp chuẩn bị, thậm chí chưa cho cậu cơ hội phản ứng đã ngựa không dừng vó bỏ cậu mà đi.
Cậu thậm chí chẳng nắm được chút dấu vết nào, chỉ còn lại sự tiếc nuối và bất lực lâu dài.
“Đang nghĩ gì vậy?” Hoắc Hành Chu tắm rửa xong, thấy Lạc Hành đầu tóc ướt nhem ngồi ngẩn người bên cạnh bàn thì kéo khăn lông qua trùm lên đầu cậu.
Lạc Hành giật cả mình, gạt khăn lông xuống ngoái đầu lại, nhìn hắn lặp lại câu hỏi một lần nữa, lúc này mới cười một tiếng: “Đang nhớ cậu.”
“Ôi bé ngoan của tớ.” Hoắc Hành Chu một tay chống bàn, một tay nâng cằm cậu lên: “Giờ đã biết ve vãn rồi? Lớn rồi lớn rồi.”
“Bây giờ tớ không có nhà, cậu có không cần nữa tớ không?” Lạc Hành hỏi.
“Có đó.” Hoắc Hành Chu cố ý trêu cậu, chọt chọt chóp mũi của cậu, cười nói: “Đợi cậu lớn tuổi xuống sắc rồi, tớ sẽ tìm một cậu thịt tươi mơn mởn về hầu hạ tớ, có sợ không?”
Lạc Hành nghiêm túc suy nghĩ một hồi, đáp: “Sợ chưa.”
Cũng chẳng biết có phải Hoắc Hành Chu đùa đến nghiện rồi không, nhập vai diễn sau cười đùa: “Nếu sợ vậy thì biểu hiện cho tốt vào, chẳng hạn như, gọi trước một tiếng ‘Chồng ơi’ cho tớ nghe xem.”
“Không gọi.”
Hoắc Hành Chu túm eo cậu gãi ngứa, Lạc Hành sợ nhất là cái này, nhoài trong ngực hắn giãy giụa tránh né: “Không gọi không gọi, cậu đừng chọc ngứa nữa… Buông ta… Điện thoại cậu kêu kìa!”
Hoắc Hành Chu nghiêng đầu nhìn thử.
Lạc Hành nghiêng người xuống, ngón tay túm lấy hai đầu của khăn longo rồi phủ lên đầu Hoắc Hành Chu. Thừa dịp hắn còn chưa quay đầu lại, lúc còn chưa kịp phản ứng thì dùng sức nhướng người tới, đón đầu hôn lên.
Hai người bị vây trong chiếc khăn mặt lớn, môi lưỡi chạm nhau. Hoắc Hành Chu nhất thời bị thủ đoạn này của cậu làm mông lung, mà đến cả thở cũng quên mất.
Lạc Hành há miệng cắn hai cái lên môi hắn, đầu lưỡi như nuông chiều mà hướng đến giữa môi hắn, chờ hắn hơi buông lỏng thì luồn lưỡi vào, ngang ngược quấy rối tạo ra tiếng nước nhỏ xíu.
Hoắc Hành Chu phản ứng lại, một phen vứt khăn mặt đi rồi nâng lưng cậu đặt lên bàn, như tức giận mà ấn thân thể cậu về phía mình. Chẳng giống với nụ hôn ngang ngược vừa rồi, kiểu hôn này mang đầy tác phong của Hoắc Hành Chu.
Mãnh liệt lại tàn nhẫn.
Thậm chí Lạc Hành cảm giác bản thân sẽ bị hắn ăn hết toàn bộ, lột da lóc xương, không còn manh giáp.
“Ưm… Hoắc Hành Chu…” Lạc Hành và Hoắc Hành Chu từng nếm trải một lần hồi về quê, lúc này bị hắn cường ngạnh trêu đùa như thế nên nhất thời có cảm giác, run rẩy bắt lấy cổ tay hắn, để lên eo mình.
Hoắc Hành Chu phát hiện tiếng thở khó chịu cùng lông mày nhíu chặt của cậu thì biết biết cậu đang không thoải mái, mỉm cười duỗi vào dưới vạt áo của cậu, ấn mạnh lên eo cậu, lại lưu luyến một đường đến bụng, từ từ dời xuống.
Lạc Hành mang theo giọng mũi thở dốc, giống như làn khói tỏa ra từ những viên đạn, cuốn theo sóng không khí và năng lượng thật lớn, thiêu cháy lý trí của Hoắc Hành Chu, kiềm chế chút đau đớn tràn ra nơi cổ họng.
Lạc Hành ngửa đầu, mặc cho hắn gặm cắn cổ và yết hầu của mình. Ngón tay thon dài túm lấy mép bàn, nắm chặt tấm ván gỗ cứng ngắc, các khớp xương nổi lên ngấn trắng, trong cái vuốt ve của Hoắc Hành Chu, cố gắng chống đỡ khoái cảm vĩ đại.
Cậu cắn môi, vô thức lắc đầu chống lại sóng cồn ngập đầu, ngón tay từ mép bàn dời đến ngực Hoắc Hành Chu, vô lực đẩy hắn, chốc chốc lại chẳng còn sức.
Cuối cùng bị Hoắc Hành Chu vò mạnh xuống mất đi toàn bộ sức lực, ghé vào lòng hắn hé miệng im lặng thở dốc.
Hoắc Hành Chu thấy dáng vẻ hơi thất thần của cậu, ngọn lửa trong lòng càng cháy dữ dội hơn, nhịn không được giữ bàn tay mịn màng của cậu về phía mình, tỉ mỉ dẫn dắt cậu di chuyển.
Một lúc sau.
Hoắc Hành Chu thở dài tựa trên vai Lạc Hành, chờ hơi thở bình phục lại mới hôn khẽ lên tai cậu, lại kéo cậu đến ôm trên đùi sấy tóc cho cậu.
Lạc Hành ngoan ngoãn ngồi trên đùi hắn, để ngón tay dịu dàng của hắn vò tóc mình, từ ướt nhem đến khi khô ráo ấm áp mới thở dài một tiếng: “Thật muốn mau chóng lành lại.”
Hoắc Hành Chu cười: “Cấp bách vậy sao?”
Lạc Hành kề sát tai hắn, khuôn mặt còn chưa hết đỏ, vừa xấu hổ vừa lớn gan nói: “Tại vì tớ cũng muốn nghe giọng của cậu.”
Nội tâm Hoắc Hành Chu mắng một cậu ‘Phắc’, nhóc con này đang đả thông kinh mạch nhân đốc gì à, chẳng những biết trêu người mà còn trêu đến bốc lửa.
Hoắc Hành Chu vươn tay nhéo eo cậu, đầu ngón tay gảy gảy ở phần da mềm mại kia: “Bé cưng nè, mấy cái đó học từ ai thế?”
Lạc Hành đỏ mặt, bất an động đậy thắt lưng muốn tách khỏi cái nắn bóp của hắn, làm sao cũng chẳng chịu nói. Đó đều là do mấy chị gái trên Weibo dạy cho, nhưng câu cuối cùng này là nghiêm túc.
Lúc Hoắc Hành Chu động tình, lúc chịu không nổi, cùng âm thanh khi leo đến đỉnh, cậu cũng muốn nghe thử.
Trông thấy sắc mặt càng lúc càng đỏ của cậu, chẳng biết nghĩ tới gì mà hơi thở cũng có phần hỗn loạn, Hoắc Hành Chu lại càng muốn biết, xoa eo cậu: “Vợ tốt vợ ngoan, nói cho anh biết được không?”
“Không nói.”
Lạc Hành làm sao không biết xấu hổ mà nói mấy chuyện này ra cho hắn được, huống chi Weibo của cậu lại có nhiều thông tin liên quan đến hắn như vậy, nếu bị hắn biết được, cái đuôi chắc chắn sẽ vểnh lên trời cho xem.
—
Không lâu sau, bản án của Tiết Tiên đã được đưa ra.
Buổi tối lúc ăn cơm Diệp Tiếu Tiếu có kể cho mọi người nghe, thời gian này mấy người họ thường ăn cơm cùng nhau, bởi vì có Phùng Giai và Lý Nhạc Phàm nên chưa bao giờ thiếu vắng tiếng cười.
Lục Thanh Hòa ít nói, ngồi ở phía bên kia cũng có thể làm giảm nhiệt độ xung quanh xuống khá nhiều.
Hôm nay cậu ta có việc nên không đến, bầu không khí còn thấp hơn ngày thường. Tiết Tiên bị phán quyết rất công bằng, nhưng đám người Thương Thanh Minh lại vì xử lý vụ án này mà phiền lòng không ít.
Người trong nhà của Tiết Tiên là danh xứng với thực, các giới gây áp lực và bỏ đá xuống giếng, thậm chí còn cầm tiền cùng người nhà đến đàm phán, người đã chết lâu như vậy, dù đánh chết Tiết Tiên thì người ta cũng chẳng về được.
Tiết Tiên đáng mặt là nhà có quyền có thế, trộn lẫn và tạo áp lực ở nhiều giới, thậm chí còn lấy tiền đến hiệp thương với người nhà nạn nhân, người cũng chết lâu rồi, dù có đánh chết Tiết Tiên thì cô ấy cũng không sống lại được.
Chi bằng nhận tiền đền bù, rồi cả gia đình lại tiếp tục sống thật tốt Thương Thanh Minh mặc kệ áp lực vô hạn này, khăng khăng đưa gã vào tù. Kết thúc tòa án thẩm vấn, ông đứng trước mặt đứa nhỏ bằng tuổi con gái mình này.
“Hối hận chưa?” Thương Thanh Minh hỏi.
Tiết Tiên gắt gao nhìn chằm chằm ông, hồi lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.
Thương Thanh Minh nói: “Không, cậu không hề hối hận vì giết người, cậu chỉ hối hận vì thủ đoạn của mình chưa đủ sạch sẽ.”
Tiết Tiên bị tống vào nhà tù, Thương Thanh Minh nhìn bóng lưng của gã, lại nhìn các trưởng bối cũng xem mạng người như rơm rác hệt như gã đây, bước đến khiêm nhường nở nụ cười: “Ai cha, xin lỗi vì đã đưa con của ngài vào rồi.”
“Thương Thanh Minh, cậu bớt diễu võ dương oai đi, tôi xem cậu có thể làm ở vị trí này bao lâu!”
Thương Thanh Minh cười châm biếm: “Không vội, trước khi tống ông vào, tôi chắc chắn sẽ không xuống khỏi vị trí này.”
—
Diệp Tiếu Tiếu thuật lại xong, Phùng Giai ở một bên trợn mắt há hốc mồm: “Lớp trưởng, ba cậu cũng đẹp trai quá rồi đó.”
Hoắc Hành Chu đang suy ngẫm gì đó, cười nói: “Nói ra câu đó, mối thù này coi như chấm dứt đi, thảo nào nhiều năm vậy mà chú Thương vẫn còn ngồi ở vị trí đội trưởng Đội điều tra hình sự thành phố.”
Diệp Tiếu Tiếu lơ đễnh nói: “Phải ha, có điều ông ấy rất thích công việc này, lúc trước có nói ông ấy thăng lên làm Cục phó nhưng ông ấy không chịu, vẫn thích tự mình đi bắt hung thủ.”
Hiểu rõ tăm tối, biết rõ lòng người.
Lạc Hành nghĩ, nếu cảnh sát trên thế giới đều giống Thương Thanh Minh, vậy tốt quá rồi.
—
Sau khi Lạc Hành lo liệu xong tất cả thủ tục miễn học và thi cử thì căn bản trở thành người nhàn rỗi nhất trường này, chuyện gì cũng chẳng cần lo, chỉ cần chờ người ta hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học rồi thấp tha thấp thỏm chờ thành tích, cậu thì vui vẻ[1] chờ thư thông báo nữa là xong.
[1] Nguyên văn là Mỹ tư tư [美滋滋]: ý chỉ người trong lòng có chuyện gì đó cao hứng nên vẻ mặt rất chi là đắc ý, vui vẻ.
Bọn học sinh nghe thấy thế thì dồn dập ném ánh mắt ghen tị về phía cậu.
Hoắc Hành Chu gõ bàn, ra vẻ hung dữ: “Này này này tránh ra hết, một đám học tra.”
Mọi người kêu rên: “Để tớ dính mùi học bá xíu đi, đến lúc đó thi đạt thành tích tốt chứ. Nè Lạc Hành ôm tớ cái đi, cho tớ điểm buff [2] nữa.”
[2] Buff có hai cách để giải nghĩa. 1 là mô tả sự gia tăng vĩnh viễn (hoặc tạm thời) về mức độ sức mạnh là kết quả của việc điều chỉnh cơ chế trong trò chơi theo từng phiên bản. Mục đích là theo đuổi sự cân bằng trong trò chơi. Cách sử dụng thứ hai của Buff là mô tả một hiệu ứng như buff máu, buff mana, buff giáp, buff trang bị… từ vị tướng này cho vị tướng khác. Đó là trong game, còn này là buff học giỏi.
Hoắc Hành Chu vừa nghe thì lập tức vỗ trán người nọ một phát, vươn tay túm người lại: “Lại đây lại đây lại đây, tớ ôm cậu một cái, tớ cũng là học tra nè.”
“Eo ôi…” Mọi người ghét bỏ.
Lạc Hành cười tít mắt nhìn các bạn học vây quanh trước mặt mình, bọn họ ồn ào nói cậu không nghe được, nhưng thấy trên mặt mỗi người đều mang ý cười thì trong lòng lại vô cùng ấm áp.
“Lạc Hành, cậu nhìn xem… Hoắc Hành Chu không chịu để tớ ôm cậu một cái, chúng ta là bạn cùng lớp mà! Ôm một cái có sao đâu!”
“Đúng đó, một cái thôi!”
Lạc Hành cố gắng nhịn cười, bị ý tốt của họ làm cảm động vô cùng, cũng biết họ đang cho mình lòng tin, sợ mình phẫu thuật sẽ căng thẳng thôi.
“Cảm ơn.”
Lạc Hành chớp mắt, bất ngờ được nhận nhiều ý tốt thế này, trừ cảm ơn ra thì cậu chẳng biết nên nói gì.
Mọi người dồn dập xua tay bảo không có gì, còn nói mấy câu cố, nói rằng nhất định sẽ khỏi, tranh nhau nói liên miên, đến khi chuông vang hồi lâu, giáo viên đến mới giải tán.
Hoắc Hành Chu chống đầu, cười nhìn ý cười thỏa mãn trên mặt Lạc Hành. Thừa dịp giáo viên xoay người thì nhanh chóng nhéo mặt cậu một cái.
Mặt Lạc Hành đỏ lên, hơi rụt về phía bàn học, bị Hoắc Hành Chu túm cổ tay, từng ngón từng ngón tách ngón tay cậu ra rồi vuốt phẳng lòng bàn tay.
Một lọ thủy tinh to bằng nắm tay đặt trên lòng bàn tay cậu.
Lạc Hành ngơ ra, nhìn mấy tờ giấy bên trong hỏi: “Đây là cái gì?”
Hoắc Hành Chu cố tình thừa nước đục thả câu không nói, nghiêng đầu nhéo nhéo cổ tay cậu, dùng khẩu hình nói: “Buổi tối tự xem sẽ biết.”
Lạc Hành gật đầu, cất nó vào trong cặp.
Sau khi tan học, Ngũ Tố Nghiên đến đón Lạc Hành đến bệnh viện. Hoắc Hành Chu đồng ý với Lạc Hành sẽ cố gắng học để thi vào được trường đại học kia, không được bốc đồng trốn học để đi cùng cậu.
Tiễn cậu đến cổng mới phát hiện cậu nhất định phải đưa cặp cho hắn đeo, cũng chẳng hiểu bên trong đựng gì mà nặng trình trịch.
Lạc Hành không nói, hắn cũng chẳng hỏi, nhẹ nhàng ôm một cái rồi nói: “Buổi tối tan học tớ sẽ đến chỗ cậu, đừng sợ.”
“Ừm.” Lạc Hành ngửa đầu, thấy khắp nơi không có ai nên nhanh chóng hôn cái chóc lên khóe môi hắn, lại cúi đầu bảo: “Tớ không sợ.”
Ngũ Tố Nghiên chán ngán[3] nhìn hai người, gõ cửa sổ xe: “Mấy cục cưng à, giữ ý một chút là được, còn hôn thêm nữa thì sẽ đến giờ cao điểm mất.”
[3] Nguyên văn là Nị oai [腻歪]: phương ngôn phương Bắc, nghĩa là quá nhiều lần hay thời gian kéo dài khiến cho người khác cảm thấy chán ghét.
Hoắc Hành Chu: “…”
“Tớ đi đây.” Lạc Hành lưu luyến không rời nắm tay hắn, sẽ không thể ở cạnh hắn một thời gian dài, đến cả bầu không khí giờ phút này cũng trở nên có chút khổ sở.
“Đi đi.”
—
Lạc Hành đến bệnh viện thì cùng Ngũ Tố nghiên đi một vòng làm kiểm tra, nghe một đống thứ cần chú ý trước khi phẫu thuật, lúc trở về phòng bệnh đã sắp 8 giờ tối.
Ngũ Tố Nghiên tạm thời có việc phải đi nên sắp xếp một người đến chăm sóc Lạc Hành, áy náy nói mình sẽ nhanh chóng trở về.
Lạc Hành không được ăn gì cả, nhìn sắc trời tối đen lại đột nhiên có chút nhớ Hoắc Hành Chu, nhưng bây giờ đang là tự học buổi tối nên không tiện quấy rầy hắn.
Chẳng biết lúc này cậu ấy có thật nghiêm túc làm bài thì không, không có mình giải đề cho cậu ấy, có gặp phải đề khó không biết giải không, có lén chơi game hay không.
Lạc Hành nghĩ miên man, chợt nhìn thấy cặp sách ở cuối giường, cậu cầm đến rồi đặt chiếc hộp nhỏ trên giường, lại moi chiếc lọ thủy tinh bên trong ra.
Chiếc là là do Hoắc Hành Chu đưa cho mình ngày hôm nay.
Bên trong bày rất nhiều tờ giấy được gấp thành hình vuông, cậu đổ ngược ra, trông thấy bên trong còn đánh số thứ tự, không nhịn được mà cười.
Cậu ấy vậy mà cũng biết làm mấy món thần bí này.
Lạc Hành cười mở tờ giấy ra, bên trong lại rơi ra một mẩu giấy nhỏ xíu, cậu nhìn thử, trên đó viết: “Quà cho bé Lạc Lạc một tuổi.”
Cậu ngây ra, ngây ngẩn vài giây mới xem tờ giấy viết đầy chữ kia, là một lá thư.
Lạc Hành xem từng lá một, đến khi cậu xem đến lá thư cuối cùng thì ánh mắt đã hoàn toàn mờ đi. Lách tách một tiếng, nước mắt to như hạt đậu tranh nhau rơi xuống, rơi trên giấy viết thư, làm nhòe đi hình dáng của nét chữ.
Hoắc Hành Chu viết cho cậu mười tám lá thư, mười bảy lá viết cho quá khứ, một lá thì cho tương lai.
Bên trong mười tám lá thư còn có mười tám điều ước nho nhỏ để cậu tùy ý đưa ra, chỉ cần cậu nói, dù có muốn mạng của hắn cũng sẽ giúp cậu hoàn thành.
Lạc Hành không nhịn được che miệng, kìm nén tiếng khóc. Hoắc Hành Chu đang bù đắp lại toàn bộ mười bảy năm không được ở bên cậu, từng nét từng chữ từng câu nhất trí, Hoắc Hành Chu đều nói rõ với mỗi một năm của cậu.
Hắn như đang bổ khuyết lại những năm tháng đã bỏ qua đó, những thứ cậu từng mất đi hoặc không có được, giống như đang dâng lên trước mặt cậu, mặc cho cậu lựa chọn.
Lạc Hành cắm môn nén nước mắt, nhìn những tờ giấy viết thư đã mở ra trên giường, trong lòng tràn đầy xúc động.
Cậu lấy điện thoại ra, chụp giấy viết thư bày đầy trên giường, sau đó mở Weibo, soạn văn bản: Không uổng chuyến này.
Cậu không xem bình luận Weibo mà trực tiếp tắt đi, cẩn thận gấp từng giấy viết thư thành hình dáng ban đầu rồi đặt vào trong biết hộp nhỏ.
Hoắc Hành Chu à.
—
Hôm phẫu thuật, Hoắc Hành Chu có một bài kiểm tra, hắn dốc sức làm cho xong rồi vội vàng đến bệnh viện ngay một giây trước khi Lạc Hành tiến vào phòng phẫu thuật.
Lạc Hành nằm trên giường phẫu thuật, thấy hắn thở hổn hển đi tới, vươn tay về phía hắn.
Y tá ngừng ở cửa, cho bọn họ mấy giây nói chuyện, Lạc Hành vươn tay: “Cậu lại gần tớ chút.”
Hoắc Hành Chu thở chậm lại, ghé tai đến bên miệng cậu, nghe cậu nhẹ giọng nói: “Mật khẩu điện thoại của tớ, là ngày chúng ta gặp nhau, cậu mở Weibo ra.”
Y tá bảo: “Được rồi, có chuyện gì thì chờ ra rồi hẵng nói, chúng tôi phải vào rồi, người nhà cứ chờ bên ngoài.”
Hoắc Hành Chu vốn còn muốn nói chuyện, kết quả bị hai chữ ‘Người nhà’ kia của y tá làm cho mở cờ trong bụng, cười vẫy tay với Lạc Hành: “Đi đi, cả nhà ở ngoài chờ cậu.”
Hoắc Hành Chu nhìn bảng đèn trong phòng phẫu thuật sáng lên, tim cũng bất giác treo lên. Hắn nhớ đến lời Lạc Hành nói, xoay người vào phòng bệnh tìm điện thoại cậu đặt dưới gối, lại quay trở lại phòng phẫu thuật.
Hắn ngồi trên ghế, mở khóa rồi mở Weibo ra. Weibo của cậu rất đơn giản, không hề đăng mấy thứ không thiết thực, chỉ có một văn bản hệt như ghi chép bình thường.
Hắn mở đại ra, lần lượt xem từ bài cuối cùng lên trên, tim càng níu càng chặt, bên trong vậy mà toàn bộ đều liên quan đến hắn!
Đây không phải Weibo, mà giống như cái lỗ trên cây để cậu che giấu cảm xúc của mình.
Hoắc Hành Chu chỉ cần tưởng tượng, Lạc Hành nhỏ bé bày tỏ tình cảm với lỗ cây nhỏ này đã cảm thấy vừa đau lòng vừa mềm lòng, hận không thể thuận theo thời gian bài đăng trên Weibo này mà xuyên trở về ôm lấy cậu.
Hắn xem từng bài một, từ sự dè dặt lúc ban đầu, đến khát vọng muốn chiếm giữ của sau này, giữa những hàng chữ trong ghi chép đều mang theo vị ngọt. Lúc này mới thật sự như đã cùng cậu đi qua nửa đời trước dài đằng đẵng.
Hắn lơ đễnh mở bình luận ra, nhất thời ngây người, dưới bình luận này đều là…
Lúc này hắn chợt hiểu ra, chẳng trách Lạc Hành một mực khóa điện thoại không cho hắn xem, còn đột nhiên học được[4] nhiều thủ đoạn nho nhỏ dụ dỗ hắn như vậy, thì ra là giấu ở đây.
[4] Gốc là Vô sự tự thông [无师自通]: nghĩa là không có vấn đề gì, tự giải quyết được trôi chảy, không ai hướng dẫn, tự bản thân có thể hiểu được.
Hắn kéo xuống xem từng cái một, càng xem càng khiếp sợ, mấy cô gái này… thật biết đùa giỡn mà.
Hoắc Hành Chu khẽ nuốt nước bọt, xem mà miệng lưỡi khô khốc, đang muốn tắt bình luận đi thì lúc này đèn trong phòng phẫu thuật bụp một tiếng rồi tắt ngúm.
Hắn ngẩn ra, nhìn nhìn điện thoại trong tay, bật cười nghĩ, thảo nào lại cho hắn xem.
Lạc Hành đang sợ hắn chờ ở ngoài sẽ lo lắng nên khiến hắn phân tâm đây mà.
Bé ngoan à.
Lạc Hành được y tá đẩy đi, tác dụng của thuốc mê còn chưa hết nên vẫn hôn mê, đôi môi nhợt nhạt nằm trên giường bệnh.
“Bác sĩ, phẫu thuật thế nào rồi?” Hoắc Hành Chu nắm chặt tay Lạc Hành, sốt sắng hỏi.
“Tôi nghĩ chắc tôi không cần xách đầu tới gặp rồi.” Bác sĩ cười nhạo hắn một tiếng, y tá ở bên cạnh cười trộm, bổ sung thêm câu: “Phẫu thuật rất thành công, nhưng tình hình khôi phục cụ thể phải phụ thuộc vào bệnh nhân.”
Hoắc Hành Chu nhẹ nhàng thở ra: “Cảm ơn bác sĩ.”
Bác sĩ ‘Ừ’ một tiếng: “Khoảng thời gian này phải chú ý để cậu ấy ăn kiêng, còn vài hạng mục cần chút ý nữa nên cậu theo tôi lại đây.”
Hoắc Hành Chu theo sau, nghe bác sĩ nói liên miên một đống việc cần chú ý nên buộc phải nhớ hết toàn bộ. Lúc nói cảm ơn rồi đi tới cửa, ngẫm nghĩ một hồi lại thấy không yên tâm, lại quay về mở ghi âm trong điện thoại ra.
“Bác sĩ, không thì bác nói lại lần nữa cho cháu đi.”
Bác sĩ: “…”
—
Lúc quay về phòng bệnh, Lạc Hành còn chưa tỉnh, ngủ vừa ngoan vừa yên tĩnh. Hắn chống đầu ngồi bên cạnh, dùng ánh mắt miêu tả từng chút một trên mặt cậu.
Chẳng biết câu đầu tiên cậu ấy nói khi thức dậy, sẽ nói gì với mình đây.
Chờ cậu ấy tỉnh rồi, câu đầu tiên mình muốn sẽ là gì nhỉ? Hoắc Hành Chu nghĩ miên man, bất tri bất giác thời gian đã trôi qua hơn nửa vòng, đã 7 giờ tối rồi.
Hắn xin nghỉ một ngày với Trình Lợi Dân, hôm nay Lạc Hành phẫu thuật nên hắn nhất định phải đến bệnh viện với cậu.
Trình Lợi Dân cảm thấy bản thân cũng không lay chuyển được hắn, dù không cho nghỉ hắn cũng trèo tường ra ngoài nên dứt khoát cho phép, nhưng dặn kỹ là hôm nay phải đến lớp.
Hoắc Hành Chu cầm cổ tay Lạc Hành, tinh tế mềm mềm làm người ta tưởng chừng chỉ cần bóp một cái là gãy ngay, nhưng lại ngoan cường đến vậy.
Hắn nhớ lại ngày đầu tiên Lạc Hành chuyển trường, Phùng Giai đùa rằng nếu bạn mới trèo lên đầu hắn gây sóng gió thì phải làm sao đây, hắn đã nói gì nhỉ.
Đúng rồi, hắn nói mình từ tháp chuông nhảy xuống.
Kết quả Lạc Hành không có gây sóng gió, là chính hắn tự dâng đứa nhỏ này lên đầu, xin cậu tùy hứng, xin cậu gây sóng gió.
Hoắc Hành Chu cười nhẹ một tiếng, nhảy tháp chuông ấy hả.
“Ưm…” Tiếng rên trầm thấp vang lên, lông mi đen nhánh như cánh bướm khẽ run hai cái, sau đó mở mắt ra.
Hoắc Hành Chu theo bản năng đứng lên, cầm tay Lạc Hành chẳng nói lời nào, hô hấp tắc nghẽn nơi cổ họng, nghẹn khiến hắn khó thở.
Lạc Hành gian nan mở mắt, cảm thấy có chút mê man nhìn người trước mặt, giật giật miệng.
“Sao rồi… cậu ổn, ổn chứ? Có khó chịu ở đâu không…” Hoắc Hành Chu khẩn trương theo dõi cậu, dè dặt vừa sợ lớn tiếng lại sợ quá nhỏ tiếng, đến cả nói cũng chẳng biết nói thế nào.
Lạc Hành cười khẽ: “Không sao cả.”
“Vậy cậu…” Hoắc Hành Chu muốn nói lại thôi nhìn lướt qua tai cậu. Thật ra hắn căn bản không để ý Lạc Hành có nghe được hay không, nó cũng chẳng ảnh hưởng đến việc mình thích cậu, chẳng qua Lạc Hành muốn nghe mà thôi.
“Tạm thời chưa nghe thấy được.” Lạc Hành đáp.
Hoắc Hành Chu nhíu mày, vươn tay đến nhấn chuông. Bác sĩ tưởng đã xảy ra chuyện gì nên vội vội vàng vàng chạy vào, vừa trông thấy Lạc Hành vẻ mặt bình tĩnh, Hoắc Hành Chu lại cuống quýt lên thì nhất thời nhướng mày: “Cậu đang làm gì đó!”
“Chẳng phải chú bảo phẫu thuật rất thành công sao, sao vẫn không nghe thấy!”
Bác sĩ ghét bỏ liếc hắn một cái: “Vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật, hiệu quả của thuốc mê còn chưa hết, có chút thường thức nào không hả!”
Hoắc Hành Chu ‘Ồ’ một tiếng, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Cháu đâu có đâu, cháu cũng đâu phải bác sĩ.”
Bác sĩ chưa từng thấy người có thể không biết xấu hổ đến nước này, tức giận xoay người rời đi, lúc đến cửa thì quay đầu lại: “Cậu không phải bác sĩ mà cậu còn lớn tiếng với tôi?”
Hoắc Hành Chu: “…”
Lạc Hành nhìn bác sĩ mặt mày giận dữ bỏ đi, vươn tay kéo tay áo hắn, nhỏ giọng hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?”
Hoắc Hành Chu ngồi xuống, mượn cơ hội hôn một cái lên môi cậu, tủi thân nói: “Chưa cơ, vợ tớ ở đây chịu khổ, tớ đâu còn hứng ăn với chả cơm.”
Buổi sáng hắn đã tới rồi, giờ cũng đã tối, Lạc Hành vừa sốt ruột vừa đau lòng bảo: “Vậy cậu đi ăn cơm trước đi, tớ có chuyện sẽ gọi cho cậu, nhanh đi.”
“Gạt cậu thôi, tớ ăn xong rồi, vừa nãy lúc cậu ngủ tớ đã ăn rồi.” Hoắc Hành Chu sờ đầu cậu, hỏi: “Uống nước không?”
Lạc Hành không tin, ngờ vực nhìn hắn một hồi: “Thật sự ăn rồi?”
“Không thì tớ lừa cậu chắc?” Hoắc Hành Chu nói xong thì muốn mò điện thoại, lại ghẹo: “Tớ còn bản thanh toán đây này, cho cậu xem thử nhé? Muốn tra điện thoại của tớ thì cứ việc nói thẳng, vợ nhà ai ướp dấm chua thế, chua quá đi.”
Mặt Lạc Hành đỏ lên: “… Cậu mới chua.”
Hoắc Hành Chu đến gần cậu, cười híp mắt hỏi: “Vậy cậu thừa nhận cậu là vợ tớ rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.