Chương 32
Tố Lâu 18 Lầu
21/09/2024
"Sao anh địa chỉ ở đây?"
"Em doan xem"
Cô không nói tiếp chỉ đẩy ngực hắn ra muốn kéo khoảng cách nhưng bị hắn khóa chặt lấy không thể nào tách ra được.
"Lần sau có việc gì cũng phải nói cho anh biết đầu nghe chưa? Anh không thích mình là người cuối cùng được biết"
Cô dự vài cái rồi khẽ khàng gật đầu, gió lạnh thổi qua, cơ thể chỉ mặc đồ ngủ mỏng manh cô rùng mình một cái vì lạnh, Trình Mộ Ngôn lúc này mới nhận ra, hắn vừa buồng lời khiển trách vừa nghiêng người bế cô lên hướng vào trong nhà.
"Nóng lòng chào đón anh tới độ quên cả đi dép với mặc áo ẩm luôn sao?"
Bởi vì chột dạ nên cô lập tức lên tiếng phản bác.
"Không có, chỉ là ngạc nhiên quá thôi"
Đi vào điều hòa ấm áp cả người cô cảm thấy thập phần dễ chịu, thanh niên cao ráo trên khuôn mặt là vẻ khôi ngô bức người theo sau một cô gái xinh đẹp phong mị vào trong nhà, ánh sáng đèn đuốc trên trần nhà giúp hắn nhìn rõ đối phương, ánh mắt phút chốc đã trầm xuống, núi lửa vừa nguôi ngoai lại đang dần hùng hổ muốn trực trào, chính là cô không có mặc áo ngực, Duệ Dung lớn lên phát dục rất tốt, áo ngủ được làm bằng lụa trơn tru hiện rõ hình ảnh tròn trịa bị khuất bên trong.
Cô nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của Trình Mộ Ngôn mà rơi xuống, cô gái nhỏ mới đột ngột nhận ra là nãy giờ mình không mặc áo nhỏ, cả khuôn mặt trắng nõn trở nên đỏ rực có thể so với quả gấc là cùng một màu, hai tay vội vàng đưa lền ngực hét to.
"Quay lưng lại! Không được nhìn"
Hắn nhìn cô chạy trối chết lên tầng mà nhịn không được cười thành tiếng, đây là lần đầu tiên thấy cô đáng yêu tới vậy.
Một lúc sau cô ngượng ngùng đi xuống, nhìn Trình Mộ Ngôn một thân thẳng tắp ngồi trên ghế sofa, cô có thể tưởng tượng ra hình ảnh tương lai hắn tới hỏi cưới Nam Duệ Chi, cô thở dài một hơi như muốn trút đi tâm trạng nặng nề, chắc sau này hắn sẽ sốc lắm khi biết người yêu cũ chính là chị gái cùng cha khác mẹ của vợ mình a....
"Chúng ta đi ngắm pháo hoa thôi"
Thấy Duệ Dung xuống, hắn đứng dậy đi về phía cô, vừa đi hắn vừa cởi áo khác dạ vest của mình ra khoác lên vai cô.
"Đi thôi"
Chiếc áo này có hơi nặng bởi độ dày, hơi ấm trên cơ thể của Trình Mộ Ngôn vẫn còn dọng lại trên áo, mùi thuốc lá nhàn nhạt cũng thoang thoảng chui vào khoang mũi, hắn lái xe đưa cô đến một tòa nhà lớn gần nơi tổ chức bắn pháo hoa, từ trên lầu mười hai nhìn xuống thấy rõ, màn hình lớn đang đểm số ngược 3 2 1, tiếng bùm bùm vang lên một khoảnh không, một chùm pháo hoa rực rỡ rủ xuống bầu trời.
"Trình Mộ Ngôn, năm mới vui vẻ"
"Ừm, năm mới vui vẻ'"
Nhìn pháo hoa đẹp đẽ thắp sáng sáng cả một khoảng không, cô nhanh tay lấy điện thoại ra quay, đôi mắt vẫn thích thú nhìn từng đợt pháo hoa đẹp đẽ tung ra, đôi mắt long nhãn thuôn dài mọi ngày đều mang vẻ lạnh nhạt,
hôm nay lại phá lệ nhu hòa hết mức mà nhìn cô, một phút cũng không rời, đối với hắn mà nói, cô mới chính là cảnh đẹp rực rỡ nhất, là ngọc bích trân quý mà hắn muốn cần thận nâng niu, hắn muốn cho cô những điều hạnh phúc nhất, bất cứ giá nào cũng phải giữ gìn nụ cười hạnh phúc này, hắn có thể tưởng tượng được nếu một ngày nào đó cô bị tan vỡ vậy cơn thịnh nộ đó dù có nhảy xuống biển cũng không thể dập tắt được.
Sau khi pháo hoa hết, cô liền nhờ Trình Mộ Ngôn đưa mình về nhanh, cô sợ sẽ không kịp về trước Nam Bạch Nhạn, xe dừng cổng biệt thự, cô nóng lòng muốn vào nhà đột ngột nhớ ra gì đó động tác mở cửa xe ngưng lại.
"Anh sẽ không định ăn tết ở đây đó chứ?"
Hắn cười cười xoa mái tóc bồng bềnh của cô.
"Anh có máy bay tư nhân, sáng mai chắc chắn sẽ có mặt ở Hải Yên"
Cô cởi áo khoác ra đặt sang người của hắn.
"Vậy anh về an toàn"
"Được, khi nào về tới nhà anh sẽ nhắn tin báo an"
Cô nghe hắn nói vậy thì phần nào an tâm, mở cửa bước ra ngoài, Trình Mộ Ngôn lại nắm lấy tay giữ cô trở lại ghế, nhìn dáng vẻ ủy khuất của hắn cô đầy chấm hỏi trên đẩu.
"Sao vậy?"
"Em chưa hôn tạm biệt anh"
"Hôn cái đầu anh"
Cô lườm hắn một cái rồi dứt khoát rời khỏi xe nhưng lại không vào nhà luôn mà đứng tại chỗ vẫy vẫy tay ý bảo hắn đi đi, nhìn chiếc xe dần dần biến mất khỏi tầm mắt cô mới xoay người đi vào nhà.
Sáng hôm sau thức dậy thấy tin nhắn của Trình Mộ Ngôn gửi lúc 3h sáng, cô mỉm cười đáp lại tin nhắn rồi sửa sang quần áo tươm tất xuống đón tết, khách khứa qua chúc tết rất nhiều cô chỉ đáp vài câu qua loa lễ phép, ngày thứ hai thì cả nhà người họ đều đi chúc tết chỉ còn mình cô ở nhà, khách có tới cũng là quản gia tiếp đãi, ngày thứ ba cúng tiễn ông bà xong ba người họ trở về nhà ngoại của Tiết Mộc.
Mỗi buổi tối Diệp Hi đều gọi tới, biết được cô bị bọn bọ bỏ bê một xó thì tức tới nổi đóa, muốn điện cho Nam Bạch Nhạn trách cứ thì bị cô ngắn lại, cô phải khuyên nhủ rất lâu tất cả đều ổn, cô không muốn nhìn thấy cảnh lời ra tiếng vào.
Trình Mộ Ngôn cũng thường xuyên nhắn tin cho cô, chỉ là lời lẽ vô cùng ngắn gọn, chủ yếu là hỏi cô ăn cơm chưa hay là đang làm gì, mỗi lần đi đâu đều nói với cô một tiếng còn mình thì chỉ đáp trả qua loa hôm đó rõ ràng đã buông mình lọt tỏm vào lưới tình rồi, nhưng sáng hôm sau gặp Nam Duệ Chi thì lí trí trở nên mãnh liệt kéo bản thân trở về.
Mấy ngày sau ba người trở về thì cô tới Hải Yên.
"Em doan xem"
Cô không nói tiếp chỉ đẩy ngực hắn ra muốn kéo khoảng cách nhưng bị hắn khóa chặt lấy không thể nào tách ra được.
"Lần sau có việc gì cũng phải nói cho anh biết đầu nghe chưa? Anh không thích mình là người cuối cùng được biết"
Cô dự vài cái rồi khẽ khàng gật đầu, gió lạnh thổi qua, cơ thể chỉ mặc đồ ngủ mỏng manh cô rùng mình một cái vì lạnh, Trình Mộ Ngôn lúc này mới nhận ra, hắn vừa buồng lời khiển trách vừa nghiêng người bế cô lên hướng vào trong nhà.
"Nóng lòng chào đón anh tới độ quên cả đi dép với mặc áo ẩm luôn sao?"
Bởi vì chột dạ nên cô lập tức lên tiếng phản bác.
"Không có, chỉ là ngạc nhiên quá thôi"
Đi vào điều hòa ấm áp cả người cô cảm thấy thập phần dễ chịu, thanh niên cao ráo trên khuôn mặt là vẻ khôi ngô bức người theo sau một cô gái xinh đẹp phong mị vào trong nhà, ánh sáng đèn đuốc trên trần nhà giúp hắn nhìn rõ đối phương, ánh mắt phút chốc đã trầm xuống, núi lửa vừa nguôi ngoai lại đang dần hùng hổ muốn trực trào, chính là cô không có mặc áo ngực, Duệ Dung lớn lên phát dục rất tốt, áo ngủ được làm bằng lụa trơn tru hiện rõ hình ảnh tròn trịa bị khuất bên trong.
Cô nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của Trình Mộ Ngôn mà rơi xuống, cô gái nhỏ mới đột ngột nhận ra là nãy giờ mình không mặc áo nhỏ, cả khuôn mặt trắng nõn trở nên đỏ rực có thể so với quả gấc là cùng một màu, hai tay vội vàng đưa lền ngực hét to.
"Quay lưng lại! Không được nhìn"
Hắn nhìn cô chạy trối chết lên tầng mà nhịn không được cười thành tiếng, đây là lần đầu tiên thấy cô đáng yêu tới vậy.
Một lúc sau cô ngượng ngùng đi xuống, nhìn Trình Mộ Ngôn một thân thẳng tắp ngồi trên ghế sofa, cô có thể tưởng tượng ra hình ảnh tương lai hắn tới hỏi cưới Nam Duệ Chi, cô thở dài một hơi như muốn trút đi tâm trạng nặng nề, chắc sau này hắn sẽ sốc lắm khi biết người yêu cũ chính là chị gái cùng cha khác mẹ của vợ mình a....
"Chúng ta đi ngắm pháo hoa thôi"
Thấy Duệ Dung xuống, hắn đứng dậy đi về phía cô, vừa đi hắn vừa cởi áo khác dạ vest của mình ra khoác lên vai cô.
"Đi thôi"
Chiếc áo này có hơi nặng bởi độ dày, hơi ấm trên cơ thể của Trình Mộ Ngôn vẫn còn dọng lại trên áo, mùi thuốc lá nhàn nhạt cũng thoang thoảng chui vào khoang mũi, hắn lái xe đưa cô đến một tòa nhà lớn gần nơi tổ chức bắn pháo hoa, từ trên lầu mười hai nhìn xuống thấy rõ, màn hình lớn đang đểm số ngược 3 2 1, tiếng bùm bùm vang lên một khoảnh không, một chùm pháo hoa rực rỡ rủ xuống bầu trời.
"Trình Mộ Ngôn, năm mới vui vẻ"
"Ừm, năm mới vui vẻ'"
Nhìn pháo hoa đẹp đẽ thắp sáng sáng cả một khoảng không, cô nhanh tay lấy điện thoại ra quay, đôi mắt vẫn thích thú nhìn từng đợt pháo hoa đẹp đẽ tung ra, đôi mắt long nhãn thuôn dài mọi ngày đều mang vẻ lạnh nhạt,
hôm nay lại phá lệ nhu hòa hết mức mà nhìn cô, một phút cũng không rời, đối với hắn mà nói, cô mới chính là cảnh đẹp rực rỡ nhất, là ngọc bích trân quý mà hắn muốn cần thận nâng niu, hắn muốn cho cô những điều hạnh phúc nhất, bất cứ giá nào cũng phải giữ gìn nụ cười hạnh phúc này, hắn có thể tưởng tượng được nếu một ngày nào đó cô bị tan vỡ vậy cơn thịnh nộ đó dù có nhảy xuống biển cũng không thể dập tắt được.
Sau khi pháo hoa hết, cô liền nhờ Trình Mộ Ngôn đưa mình về nhanh, cô sợ sẽ không kịp về trước Nam Bạch Nhạn, xe dừng cổng biệt thự, cô nóng lòng muốn vào nhà đột ngột nhớ ra gì đó động tác mở cửa xe ngưng lại.
"Anh sẽ không định ăn tết ở đây đó chứ?"
Hắn cười cười xoa mái tóc bồng bềnh của cô.
"Anh có máy bay tư nhân, sáng mai chắc chắn sẽ có mặt ở Hải Yên"
Cô cởi áo khoác ra đặt sang người của hắn.
"Vậy anh về an toàn"
"Được, khi nào về tới nhà anh sẽ nhắn tin báo an"
Cô nghe hắn nói vậy thì phần nào an tâm, mở cửa bước ra ngoài, Trình Mộ Ngôn lại nắm lấy tay giữ cô trở lại ghế, nhìn dáng vẻ ủy khuất của hắn cô đầy chấm hỏi trên đẩu.
"Sao vậy?"
"Em chưa hôn tạm biệt anh"
"Hôn cái đầu anh"
Cô lườm hắn một cái rồi dứt khoát rời khỏi xe nhưng lại không vào nhà luôn mà đứng tại chỗ vẫy vẫy tay ý bảo hắn đi đi, nhìn chiếc xe dần dần biến mất khỏi tầm mắt cô mới xoay người đi vào nhà.
Sáng hôm sau thức dậy thấy tin nhắn của Trình Mộ Ngôn gửi lúc 3h sáng, cô mỉm cười đáp lại tin nhắn rồi sửa sang quần áo tươm tất xuống đón tết, khách khứa qua chúc tết rất nhiều cô chỉ đáp vài câu qua loa lễ phép, ngày thứ hai thì cả nhà người họ đều đi chúc tết chỉ còn mình cô ở nhà, khách có tới cũng là quản gia tiếp đãi, ngày thứ ba cúng tiễn ông bà xong ba người họ trở về nhà ngoại của Tiết Mộc.
Mỗi buổi tối Diệp Hi đều gọi tới, biết được cô bị bọn bọ bỏ bê một xó thì tức tới nổi đóa, muốn điện cho Nam Bạch Nhạn trách cứ thì bị cô ngắn lại, cô phải khuyên nhủ rất lâu tất cả đều ổn, cô không muốn nhìn thấy cảnh lời ra tiếng vào.
Trình Mộ Ngôn cũng thường xuyên nhắn tin cho cô, chỉ là lời lẽ vô cùng ngắn gọn, chủ yếu là hỏi cô ăn cơm chưa hay là đang làm gì, mỗi lần đi đâu đều nói với cô một tiếng còn mình thì chỉ đáp trả qua loa hôm đó rõ ràng đã buông mình lọt tỏm vào lưới tình rồi, nhưng sáng hôm sau gặp Nam Duệ Chi thì lí trí trở nên mãnh liệt kéo bản thân trở về.
Mấy ngày sau ba người trở về thì cô tới Hải Yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.