Chương 8: Xung đột
Tố Lâu 18 Lầu
06/09/2024
Trình Mộ Ngôn đứng ở sân mắt đảo xung quanh một lượt liền nhìn thấy Nam Duệ Dung, hai người bốn mắt nhìn nhau, cô giật mình thu mắt lại, sợ hắn hiểu nhầm mình cái gì đó thì oan uổng quá.
Nhìn Duệ Dung nhanh chóng thu mắt hắn cũng lơ đảng nhìn về sân của mình, hai người rõ ràng là sống chung một nhà nhưng ở trên trường lại như người dưng nước lã không hề quen biết gì nhau.
.....
Nước A là chủ nghĩa tư bản, một mảnh đất giàu có tập trung nhiều tài phiệt, dần già nước A đã trở thành chế độ quyền lực tập trung, những gia tộc lớn có quyền cai trị một cách công khai, vì vậy mới kéo dài thêm khoảng cách giàu nghèo, trao mọi quyền lợi vào tay người giàu và gây bất công cho người nghèo.
Vĩnh Hầu Bạc là đại thiếu gia của Vĩnh gia-Gia tộc đứng đầu tại thành phố Thừa Nam, khi vừa chào đời đã được ông nội viết di chúc nhường quyền thừa kế, bởi vậy ở Thừa Nam hắn được gọi là thái tử gia, những người sinh ra ở hào môn không ai không biết, chỉ có những kẻ thấp bé không hề hay ho thôi.
Có lẽ Nghi Tiểu Mễ cũng chưa nghĩ tới, Nam Duệ Dung cũng là một thiên kim tiểu thư sinh ra từ hào môn, trong tay nắm tới 20% cổ phần của tập đoàn Nam thị, chỉ đợi đủ tuổi là có thể hoàn toàn nắm quyền.
Từ hôm bị ba người kia sỉ nhục trước đám đông, Nghi Tiểu Mễ cũng không nhắc tới gì cậu ta nữa, tiết thể dục cậu ấy đã viết đơn xin miễn thể dục vì tim không được tốt, vốn dĩ năm nào cô cũng được miễn nhưng năm nay lại cố chấp tham gia tiết thể dục đều là vì Vĩnh Hầu Bạc, giờ thì chẳng còn lí do gì để cố chấp nữa.
"Tạm biệt, tớ về trước nhé"
"Ok! Mai lại gặp"
Tạm biệt Nghi Tiểu Mễ xong cô ôm chồng vở bài tập vào ngực, hướng về phòng giáo viên bộ môn đi tới, Nam Duệ Dung là cán bộ môn văn nên đảm nhiệm vai trò thu vở bài tập của lớp nộp vào phòng làm việc của giáo viên.
Hành lang trống vắng không còn ai đi lại, cô nhìn những cánh hoa giấy mỏng manh nở theo từng chùm một ngoài cửa sổ hành lang, một số nữ sinh còn đang tụ tập cùng nhau check in lưu giữ lại những bức ảnh kỉ niệm, ánh nắng hoàng hôn đẹp đẽ.
"Ể? Đây không phải là cái người lần trước lo chuyện bao đồng sao?"
Nam Duệ Dung thấy tiếng nói thì dừng lại, Tạ Ôn cùng hai người khác đi tới, cô vô thức nhíu hai mày.
"Có chuyện gì sao?"
"Đương nhiên là có chuyện, lần trước vì mày mà tao không lấy được cái bím tóc kia , giờ tao tới đây tìm lại a\~"
Người kia vừa nói vừa dùng ngón trỏ xoay cái kéo, Tạ Ôn đi tới nắm lấy đuôi tóc giật mạnh về phía sau khiến cô đau tới nghiến răng.
"Buông ra!"
Nam Duệ Dung gằn từng chữ.
"Yoo, biết tức giận luôn à"
"Cái khuôn mặt xinh đẹp này nhìn thật là chướng mắt, bộ không ai nói với mày, không nên đụng đến bọn tao à"
Hành lang lớp bây giờ không còn bóng người, thầy cô cũng sẽ không đi ngang qua đây, muốn có ai đó xuất hiện giải nguy thì thật sự không có hi vọng, kiếp trước cô thường phải tăng ca về đêm nên cũng có học ít võ phòng thân, thiên về đánh nhau thì cô không sợ, chỉ sợ bị viết bản kiểm điểm và đình chỉ nghỉ học nhưng dù sao cũng không thể mặc bản thân chịu thiệt được.
"Đem kéo tới đây, để tao cho mày biết, kết cục của việc hóng hách lo chuyện bao đồng trước mặt bọn tao thì sẽ có kết cục ra sao!"
"Tôi kêu buông ra"
Nam Duệ Dung đôi mắt trầm xuống, lời nói mang tính kiên nhẫn, Tạ Ôn nghe người không khuất phục thì đôi mắt càng thêm khinh người.
"Con này cũng được đấy, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, giờ phút này còn ngoan cố cơ à, đưa kéo cho tao"
Nam Duệ Dung thả chồng vở rơi xuống đất, dùng sức nắm chặt lấy khớp tay đối phương, Tạ Ôn bị đau đến mức phải buông lỏng tay đang nắm lấy chùm tóc của cô cũng tiện thể tặng một cái tát, cô ta ôm một mặt nóng rát, đôi mắt đỏ ngầu trợn trắng nhìn về phía cô.
"Hai người đứng đực ra đó làm gì, mau giữ lấy con tiện nhân này lại cho tao!"
Hai người kia thấy tình hình không ổn liền đi lên nhanh chóng bắt được hai cánh tay Duệ Dung ra sức bẻ ra sau lưng không cho cô cơ hội, Tạ Ôn đi tới giơ một cái tát mạnh xuống nhưng chưa kịp đặt lên má của đối phương đã bị đối phương giơ chân lên đá vào cằm, một cổ máu tươi từ miệng chảy ra.
Nam Duệ Dung vùng khỏi sự khống chế của hai người, nắm lấy hai đầu của đối phương đập mạnh vào nhau, cô đứng thẳng người hơi thở nặng nề nhìn ba người họ, nếu tiếp tục thực sự sẽ không còn sức, thể chất của nguyên chủ không tốt, so với ba nữ sinh tuy không có võ nhưng sức khỏe dồi dào thế này cô không thể duy trì được bao lâu.
Cô nhặt đống vở lên chạy thẳng tới dãy phòng giáo viên, ba người kia cũng không đuổi theo, nếu không phải thể chất của nguyên chủ yếu, Nam Duệ Dung cũng không chật vật tới mức phải bỏ chạy trối chết như thế này.
"Mẹ, con mới về ạ"
Cô vừa vào nhà đã thấy Trình Mộ Ngôn đang lấy chai nước lọc từ tủ lạnh ra, thời điểm cô tới lớp rồi hắn mới bắt đầu đi, đến khi cô tan học về đến nhà đã thấy hắn thay xong quần áo nhàn nhã chờ ăn cơm.
Diệp Hi bận rộn trong bếp, trước ngực còn đeo cái tạp dề, bà ngó ra ngoài.
"Hôm nay con lại về muộn vậy, trời đất! Chuyện gì xảy ra vậy, sao đầu tóc lại rối thế kia? Đồng phục cũng..."
"Hồi nãy con bạn học giỡn không may ngã thôi ạ, con lên phòng thay đồ đã"
Diệp Hi nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng vẫn hoài nghi, có thực sự là giỡn với bạn mà ngã không?
Nhìn Duệ Dung nhanh chóng thu mắt hắn cũng lơ đảng nhìn về sân của mình, hai người rõ ràng là sống chung một nhà nhưng ở trên trường lại như người dưng nước lã không hề quen biết gì nhau.
.....
Nước A là chủ nghĩa tư bản, một mảnh đất giàu có tập trung nhiều tài phiệt, dần già nước A đã trở thành chế độ quyền lực tập trung, những gia tộc lớn có quyền cai trị một cách công khai, vì vậy mới kéo dài thêm khoảng cách giàu nghèo, trao mọi quyền lợi vào tay người giàu và gây bất công cho người nghèo.
Vĩnh Hầu Bạc là đại thiếu gia của Vĩnh gia-Gia tộc đứng đầu tại thành phố Thừa Nam, khi vừa chào đời đã được ông nội viết di chúc nhường quyền thừa kế, bởi vậy ở Thừa Nam hắn được gọi là thái tử gia, những người sinh ra ở hào môn không ai không biết, chỉ có những kẻ thấp bé không hề hay ho thôi.
Có lẽ Nghi Tiểu Mễ cũng chưa nghĩ tới, Nam Duệ Dung cũng là một thiên kim tiểu thư sinh ra từ hào môn, trong tay nắm tới 20% cổ phần của tập đoàn Nam thị, chỉ đợi đủ tuổi là có thể hoàn toàn nắm quyền.
Từ hôm bị ba người kia sỉ nhục trước đám đông, Nghi Tiểu Mễ cũng không nhắc tới gì cậu ta nữa, tiết thể dục cậu ấy đã viết đơn xin miễn thể dục vì tim không được tốt, vốn dĩ năm nào cô cũng được miễn nhưng năm nay lại cố chấp tham gia tiết thể dục đều là vì Vĩnh Hầu Bạc, giờ thì chẳng còn lí do gì để cố chấp nữa.
"Tạm biệt, tớ về trước nhé"
"Ok! Mai lại gặp"
Tạm biệt Nghi Tiểu Mễ xong cô ôm chồng vở bài tập vào ngực, hướng về phòng giáo viên bộ môn đi tới, Nam Duệ Dung là cán bộ môn văn nên đảm nhiệm vai trò thu vở bài tập của lớp nộp vào phòng làm việc của giáo viên.
Hành lang trống vắng không còn ai đi lại, cô nhìn những cánh hoa giấy mỏng manh nở theo từng chùm một ngoài cửa sổ hành lang, một số nữ sinh còn đang tụ tập cùng nhau check in lưu giữ lại những bức ảnh kỉ niệm, ánh nắng hoàng hôn đẹp đẽ.
"Ể? Đây không phải là cái người lần trước lo chuyện bao đồng sao?"
Nam Duệ Dung thấy tiếng nói thì dừng lại, Tạ Ôn cùng hai người khác đi tới, cô vô thức nhíu hai mày.
"Có chuyện gì sao?"
"Đương nhiên là có chuyện, lần trước vì mày mà tao không lấy được cái bím tóc kia , giờ tao tới đây tìm lại a\~"
Người kia vừa nói vừa dùng ngón trỏ xoay cái kéo, Tạ Ôn đi tới nắm lấy đuôi tóc giật mạnh về phía sau khiến cô đau tới nghiến răng.
"Buông ra!"
Nam Duệ Dung gằn từng chữ.
"Yoo, biết tức giận luôn à"
"Cái khuôn mặt xinh đẹp này nhìn thật là chướng mắt, bộ không ai nói với mày, không nên đụng đến bọn tao à"
Hành lang lớp bây giờ không còn bóng người, thầy cô cũng sẽ không đi ngang qua đây, muốn có ai đó xuất hiện giải nguy thì thật sự không có hi vọng, kiếp trước cô thường phải tăng ca về đêm nên cũng có học ít võ phòng thân, thiên về đánh nhau thì cô không sợ, chỉ sợ bị viết bản kiểm điểm và đình chỉ nghỉ học nhưng dù sao cũng không thể mặc bản thân chịu thiệt được.
"Đem kéo tới đây, để tao cho mày biết, kết cục của việc hóng hách lo chuyện bao đồng trước mặt bọn tao thì sẽ có kết cục ra sao!"
"Tôi kêu buông ra"
Nam Duệ Dung đôi mắt trầm xuống, lời nói mang tính kiên nhẫn, Tạ Ôn nghe người không khuất phục thì đôi mắt càng thêm khinh người.
"Con này cũng được đấy, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, giờ phút này còn ngoan cố cơ à, đưa kéo cho tao"
Nam Duệ Dung thả chồng vở rơi xuống đất, dùng sức nắm chặt lấy khớp tay đối phương, Tạ Ôn bị đau đến mức phải buông lỏng tay đang nắm lấy chùm tóc của cô cũng tiện thể tặng một cái tát, cô ta ôm một mặt nóng rát, đôi mắt đỏ ngầu trợn trắng nhìn về phía cô.
"Hai người đứng đực ra đó làm gì, mau giữ lấy con tiện nhân này lại cho tao!"
Hai người kia thấy tình hình không ổn liền đi lên nhanh chóng bắt được hai cánh tay Duệ Dung ra sức bẻ ra sau lưng không cho cô cơ hội, Tạ Ôn đi tới giơ một cái tát mạnh xuống nhưng chưa kịp đặt lên má của đối phương đã bị đối phương giơ chân lên đá vào cằm, một cổ máu tươi từ miệng chảy ra.
Nam Duệ Dung vùng khỏi sự khống chế của hai người, nắm lấy hai đầu của đối phương đập mạnh vào nhau, cô đứng thẳng người hơi thở nặng nề nhìn ba người họ, nếu tiếp tục thực sự sẽ không còn sức, thể chất của nguyên chủ không tốt, so với ba nữ sinh tuy không có võ nhưng sức khỏe dồi dào thế này cô không thể duy trì được bao lâu.
Cô nhặt đống vở lên chạy thẳng tới dãy phòng giáo viên, ba người kia cũng không đuổi theo, nếu không phải thể chất của nguyên chủ yếu, Nam Duệ Dung cũng không chật vật tới mức phải bỏ chạy trối chết như thế này.
"Mẹ, con mới về ạ"
Cô vừa vào nhà đã thấy Trình Mộ Ngôn đang lấy chai nước lọc từ tủ lạnh ra, thời điểm cô tới lớp rồi hắn mới bắt đầu đi, đến khi cô tan học về đến nhà đã thấy hắn thay xong quần áo nhàn nhã chờ ăn cơm.
Diệp Hi bận rộn trong bếp, trước ngực còn đeo cái tạp dề, bà ngó ra ngoài.
"Hôm nay con lại về muộn vậy, trời đất! Chuyện gì xảy ra vậy, sao đầu tóc lại rối thế kia? Đồng phục cũng..."
"Hồi nãy con bạn học giỡn không may ngã thôi ạ, con lên phòng thay đồ đã"
Diệp Hi nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng vẫn hoài nghi, có thực sự là giỡn với bạn mà ngã không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.