Chương 38: Chương 14.2
Trừu Phong Mạc Hề
12/08/2015
Editor: Lost In Love
Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Bộ lễ phục Vera Wang màu tím bó ngực ôm sát người làm nổi bật lên làn da trắng như gốm sứ của cô, vải vóc rủ xuống phác hoạ tất cả đường cong của cơ thể, đường cong, đường phẳng, biến chuyển, mỗi nơi đều hoàn hảo đúng chỗ.
Mái tóc đen cuộn lên, chiếc cổ thon dài xinh đẹp như thiên nga, cô hất cằm, nháy mắt tự tin với anh.
Tám năm trước cô cũng đẹp không gì sánh nổi thế này đứng bên cạnh Đường Diệc Thiên, tham gia vũ hội của danh viện Klee. Mà cuối cùng tám năm sau cô cũng đứng bên cạnh mình, Hạ Đông Ngôn có chút căm hận, hận mình sao không gặp cô sớm hơn.
Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Hàn Niệm tao nhã nâng tay, khoác lên cánh tay anh. Hạ Đông Ngôn mặc bộ vest đuôi tôm, tư thế oai hùng. Nụ cười đùa cợt trên mặt đã biến mất, nhìn vô cùng chín chắn và chững chạc.
Sở dĩ Hạ Đông Ngôn bày ra thế trận chờ quân địch thế này, là vì sự phân biệt đối xử ở thành phố J, hội trưởng đương nhiệm của hội Thanh Sơn là ba của Hạ Đông Ngôn Hạ Quan Đào.
Ba đại nhân trấn thủ, đương nhiên Hạ Đông Ngôn phải ngoan ngoãn đóng vai đoan chính, cắn răng liều chết chống đỡ cũng phải chống đến mấy tiếng.
Hàn Niệm chế giễu, "Ba anh là hội trưởng, Đường Diệc Thiên và Cố Song Thành là phó hội trưởng, đây đúng là phân biệt đối xử, tính như vậy không phải anh thua bọn họ một bối phận sao?"
(Thua một bối phận : ví dụ như người kia là chú thì người này là cháu, cách một hàng vậy đó).Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Hạ Đông Ngôn nghiến răng đạp ga hết cỡ, "Đó là anh không muốn tham gia, nếu anh muốn là có thể tham gia, hừ hừ..."
Hàn Niệm không muốn phản bác cũng không tán thành chuyện này, vì vậy chọn cách im lặng, im lặng chờ đợi.
* * * *
Lúc bọn họ đến, buổi tiệc đã bắt đầu, Hạ Quan Đào đang đứng chào hỏi, Đường Diệc Thiên đứng bên cạnh ông. Hôm nay Đường đại thiếu gia mặc tây trang màu trắng phẳng phiu, đứng dưới ngọn đèn lập loè trên bục cao, đẹp trai giống như đi ra trong sự tưởng trượng của hàng vạn nghìn thiếu nữ.
Anh cũng từng sống trong sự tưởng tượng của Hàn Niệm, cô ngưỡng mộ anh, sùng bái anh, cảm thấy mình mãi mãi không thể đứng bên cạnh anh. Nhưng sau này anh đã dạy cô tự tin hơn, làm cho cô đẹp hơn, dẫn cô đi từng bước về phía xa hơn.
Cũng giống như hôm nay, cô và anh cách nhau hơn nửa hội trường, ngăn cách bởi bóng người ngổn ngang, anh vẫn có thể nhìn thấy cô. Đường Diệc Thiên đã không còn nhìn thấy thời niên thiếu trên người Hàn Niệm nữa, những sự đơn thuần kia đã phai mờ, chỉ còn lại sự xinh đẹp chói mắt, những sự kiêu ngạo và kiên cường, hoá thành sự xinh đẹp và khí thế.
Cô chỉ đứng đó nhìn anh, Đường Diệc Thiên không có cách nào thu tầm mắt lại. Cô vuốt những sợi tóc rơi bên tai, sau đó xoay người một cách tự nhiên, kéo theo sự chú ý của anh.
Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Không riêng Đường Diệc Thiên, sự chú ý của cả hội trường đều bị Hàn Niệm lấy đi. Hàn tiểu thư nổi tiếng cả thành phố đã quay lại, người đứng bên cạnh cô đã từ Đường đại thiếu gia thành Hạ đại thiếu gia, hành động ngang ngược ấy đã khiến tất cả phụ nữ hận đến nghiến răng nghiến lợi!
28 tuổi đã lớn hơn rất nhiều cô gái xinh đẹp trẻ trung ở đây, nhưng tướng mạo và phong cách của cô vẫn không thua một ai, năm tháng chỉ rút đi sự ngây ngô tao nhã của cô.
Kéo trị số thù hận một cách rõ ràng như vậy, Hàn Niệm vô cùng thuận buồm xuôi gió, thậm chí có thể dùng dày công tôi luyện để hình dung. Đường Diệc Thiên đã dạy cô, thế giới này là như vậy, em giẫm lên người khác hoặc là bị người khác giẫm lên. Người căm hận em sẽ không vì em hạ mình mà bỏ qua cho em, chỉ vì em yếu đuối mà vui vẻ và có cơ hội ăn hiếp em.
(Kéo trị số thù hận một cách rõ ràng như vậy: tức là gây sự hay làm gì đó khiến người ta ghét mình ấy)
Hàn Niệm nhớ lại ngày đó, những người kia nhìn mình cười nhạo như thế nào, cô nhịn không được cười lên vô cùng động lòng người, biến các cô gái trang điểm tỉ mỉ thành vật nền u ám.
* * *
Hạ Đông Ngôn đưa cho cô một ly champagne, Hàn Niệm nhận lấy chiếc ly hình hoa Tulip có chân dài rồi uống một hớp rượu, vị Doux ngọt ngấy, vô cùng thích hợp cho cô uống lúc này...rượu thắng lợi.
"Cục trưởng Phương Lượng mới bổ nhiệm của cục giao thông ở phía trước, đang nói chuyện với ông ta là quan chấp hành NSJ, hình như đang thảo luận về việc dây cáp điện..." Hạ Đông Ngôn báo cáo tin tức cho cô.
NSJ là công ty của nhà họ Hạ, Hàn Niệm tắc lưỡi, "Anh cứ tuỳ tiện tiết lộ bí mật của công ty như vậy, còn hòng chống lại Đường Diệc Thiên và Cô Song Thành sao?"
Hạ Đông Ngôn ném ra một ánh mắt "Anh là trung khuyển", Hàn Niệm bỗng nhiên cảm thấy có một cảm giác tội lỗi sâu nặng áp xuống, quay mặt tránh né.Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
(Trung khuyển là chú chó trung thành luôn bên cạnh mình mỗi lúc mỗi nơi ko ngại gian khó ko vì bất cứ thứ gì mà phản bội mình. Có lẽ ý ảnh là ảnh trung thành vs Hàn Niệm)
Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Bộ lễ phục Vera Wang màu tím bó ngực ôm sát người làm nổi bật lên làn da trắng như gốm sứ của cô, vải vóc rủ xuống phác hoạ tất cả đường cong của cơ thể, đường cong, đường phẳng, biến chuyển, mỗi nơi đều hoàn hảo đúng chỗ.
Mái tóc đen cuộn lên, chiếc cổ thon dài xinh đẹp như thiên nga, cô hất cằm, nháy mắt tự tin với anh.
Tám năm trước cô cũng đẹp không gì sánh nổi thế này đứng bên cạnh Đường Diệc Thiên, tham gia vũ hội của danh viện Klee. Mà cuối cùng tám năm sau cô cũng đứng bên cạnh mình, Hạ Đông Ngôn có chút căm hận, hận mình sao không gặp cô sớm hơn.
Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Hàn Niệm tao nhã nâng tay, khoác lên cánh tay anh. Hạ Đông Ngôn mặc bộ vest đuôi tôm, tư thế oai hùng. Nụ cười đùa cợt trên mặt đã biến mất, nhìn vô cùng chín chắn và chững chạc.
Sở dĩ Hạ Đông Ngôn bày ra thế trận chờ quân địch thế này, là vì sự phân biệt đối xử ở thành phố J, hội trưởng đương nhiệm của hội Thanh Sơn là ba của Hạ Đông Ngôn Hạ Quan Đào.
Ba đại nhân trấn thủ, đương nhiên Hạ Đông Ngôn phải ngoan ngoãn đóng vai đoan chính, cắn răng liều chết chống đỡ cũng phải chống đến mấy tiếng.
Hàn Niệm chế giễu, "Ba anh là hội trưởng, Đường Diệc Thiên và Cố Song Thành là phó hội trưởng, đây đúng là phân biệt đối xử, tính như vậy không phải anh thua bọn họ một bối phận sao?"
(Thua một bối phận : ví dụ như người kia là chú thì người này là cháu, cách một hàng vậy đó).Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Hạ Đông Ngôn nghiến răng đạp ga hết cỡ, "Đó là anh không muốn tham gia, nếu anh muốn là có thể tham gia, hừ hừ..."
Hàn Niệm không muốn phản bác cũng không tán thành chuyện này, vì vậy chọn cách im lặng, im lặng chờ đợi.
* * * *
Lúc bọn họ đến, buổi tiệc đã bắt đầu, Hạ Quan Đào đang đứng chào hỏi, Đường Diệc Thiên đứng bên cạnh ông. Hôm nay Đường đại thiếu gia mặc tây trang màu trắng phẳng phiu, đứng dưới ngọn đèn lập loè trên bục cao, đẹp trai giống như đi ra trong sự tưởng trượng của hàng vạn nghìn thiếu nữ.
Anh cũng từng sống trong sự tưởng tượng của Hàn Niệm, cô ngưỡng mộ anh, sùng bái anh, cảm thấy mình mãi mãi không thể đứng bên cạnh anh. Nhưng sau này anh đã dạy cô tự tin hơn, làm cho cô đẹp hơn, dẫn cô đi từng bước về phía xa hơn.
Cũng giống như hôm nay, cô và anh cách nhau hơn nửa hội trường, ngăn cách bởi bóng người ngổn ngang, anh vẫn có thể nhìn thấy cô. Đường Diệc Thiên đã không còn nhìn thấy thời niên thiếu trên người Hàn Niệm nữa, những sự đơn thuần kia đã phai mờ, chỉ còn lại sự xinh đẹp chói mắt, những sự kiêu ngạo và kiên cường, hoá thành sự xinh đẹp và khí thế.
Cô chỉ đứng đó nhìn anh, Đường Diệc Thiên không có cách nào thu tầm mắt lại. Cô vuốt những sợi tóc rơi bên tai, sau đó xoay người một cách tự nhiên, kéo theo sự chú ý của anh.
Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Không riêng Đường Diệc Thiên, sự chú ý của cả hội trường đều bị Hàn Niệm lấy đi. Hàn tiểu thư nổi tiếng cả thành phố đã quay lại, người đứng bên cạnh cô đã từ Đường đại thiếu gia thành Hạ đại thiếu gia, hành động ngang ngược ấy đã khiến tất cả phụ nữ hận đến nghiến răng nghiến lợi!
28 tuổi đã lớn hơn rất nhiều cô gái xinh đẹp trẻ trung ở đây, nhưng tướng mạo và phong cách của cô vẫn không thua một ai, năm tháng chỉ rút đi sự ngây ngô tao nhã của cô.
Kéo trị số thù hận một cách rõ ràng như vậy, Hàn Niệm vô cùng thuận buồm xuôi gió, thậm chí có thể dùng dày công tôi luyện để hình dung. Đường Diệc Thiên đã dạy cô, thế giới này là như vậy, em giẫm lên người khác hoặc là bị người khác giẫm lên. Người căm hận em sẽ không vì em hạ mình mà bỏ qua cho em, chỉ vì em yếu đuối mà vui vẻ và có cơ hội ăn hiếp em.
(Kéo trị số thù hận một cách rõ ràng như vậy: tức là gây sự hay làm gì đó khiến người ta ghét mình ấy)
Hàn Niệm nhớ lại ngày đó, những người kia nhìn mình cười nhạo như thế nào, cô nhịn không được cười lên vô cùng động lòng người, biến các cô gái trang điểm tỉ mỉ thành vật nền u ám.
* * *
Hạ Đông Ngôn đưa cho cô một ly champagne, Hàn Niệm nhận lấy chiếc ly hình hoa Tulip có chân dài rồi uống một hớp rượu, vị Doux ngọt ngấy, vô cùng thích hợp cho cô uống lúc này...rượu thắng lợi.
"Cục trưởng Phương Lượng mới bổ nhiệm của cục giao thông ở phía trước, đang nói chuyện với ông ta là quan chấp hành NSJ, hình như đang thảo luận về việc dây cáp điện..." Hạ Đông Ngôn báo cáo tin tức cho cô.
NSJ là công ty của nhà họ Hạ, Hàn Niệm tắc lưỡi, "Anh cứ tuỳ tiện tiết lộ bí mật của công ty như vậy, còn hòng chống lại Đường Diệc Thiên và Cô Song Thành sao?"
Hạ Đông Ngôn ném ra một ánh mắt "Anh là trung khuyển", Hàn Niệm bỗng nhiên cảm thấy có một cảm giác tội lỗi sâu nặng áp xuống, quay mặt tránh né.Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
(Trung khuyển là chú chó trung thành luôn bên cạnh mình mỗi lúc mỗi nơi ko ngại gian khó ko vì bất cứ thứ gì mà phản bội mình. Có lẽ ý ảnh là ảnh trung thành vs Hàn Niệm)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.