Chương 41: Chương 16.1
Trừu Phong Mạc Hề
18/08/2015
Nửa đêm, Hàn Niệm mơ màng tỉnh lại, phát hiện cô ngủ trong lòng anh, bình thản cuộn lại thành một cục.
Hàn Niệm quyến luyến vòng tay ấm áp này, nó quá mức ấm áp...Từng có lúc, cô gần như muốn quên hết tất cả.
Nhưng cô không thể.
Cô hơi chuyển mình, anh lập tức cảm nhận được, xem ra cô ngủ rất ngon, mà anh thì không chợp mắt được.
Mồ hơi nhơm nhớp dinh dính hơn, Hàn Niệm còn không chịu được, huống chi là anh? Khó trách anh ngủ không được.
Nhưng anh không vội đứng dậy đi tắm, mà tiếp tục ôm cô, dường như không muốn kết thúc sự thân mật này. Yết hầu của anh chuyển động lên xuống, hỏi, "Em có thể trả lời câu hỏi của anh không?"
Ừ, Hàn Niệm suy nghĩ, anh hỏi cô một câu hỏi. Anh nói, "Rốt cuộc em muốn gì, em nói cho anh biết đi..."
Cô trở mình, nằm trước ngực anh, đầu ngón tay xẹt qua bắp thịt rắn chắc của anh, từ hôm nhìn thấy anh thay quần áo, cô đã muốn chọc chọc thế này rồi. "Vậy anh nói cho em biết trước, tại sao anh lại đi ăn chung với Thẩm Du?"
"Em quan tâm tới cô ấy?" Đường Diệc Thiên cảm thấy hình như có chút vô lý.
Hàn Niệm chớp hai mắt, tầm mắt nhìn thẳng vào anh, "Em không quan tâm cô ta, nhưng em lại để ý xem có người để ý em có để ý không?"
Từng từ trong lời nói của cô giống như nhiễu khẩu lệnh nói vô cùng rõ ràng, trong đôi mắt sáng ngời phản chiếu rõ ra khuôn mặt của anh, Đường Diệc Thiên lý trí ra lệch cho mình: Cười thản nhiên!
(Nhiễu khẩu lệnh: là trò chơi dân gian của dân tộc Hán, Giống như cái trò đọc thật nhanh mà không bị lỗi hay ngập ngừng câu "nồi đồng nấu ốc nồi đất nấu ếch)
Sau đó anh thật sự nở nụ cười.
Đôi mắt trong suốt của Hàn Niệm, phản chiếu ra vẻ mặt tươi cười còn khó coi hơn khóc của Đường Diệc Thiên, thậm chí bản thân anh cũng thấy được.
"Chỉ nói chuyện mà thôi." Anh miễn cưỡng trả lời, "Không may bị chụp được."
"À..." Hàn Niệm kéo dài âm cuối, "Đúng là không may." Cô hơi nhỏm dậy, cúi xuống nhìn anh, "Vậy có thể phiền anh lần sau đổi lại người khác được không? Em thật sự không thích Thẩm Du, nhìn thấy cô ta dính liếu tới anh đều muốn tách ra."
Đường Diệc Thiên gối đầu lên cánh tay xụ mặt và nghiêm túc nói, "Hai chúng ta thích hợp can thiệp vào chuyện của nhau sao?"
Hàn Niệm cười gian trá, lưu loát đứng dậy, lấy áo sơ mi trắng dưới đất khoác lên người, che đi những dấu vết ân ái của toàn thân, "Vậy anh cũng đừng hỏi em muốn gì."
Đường Diệc Thiên đưa tay nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn và lạnh lẽo của cô, "Tôi chỉ không muốn nhìn thấy em như vậy..."
"Vất vả như vậy? Mệt nhọc như vậy? Còn bán mình cầu vinh như vậy?" Cô quay mặt đi, lông mi cong cong rủ xuống, anh không nhìn thấy chút gợn sóng nào trong đáy mắt cô.
"Đừng nghĩ nhiều quá." Hàn Niệm k
cười khẽ, "Em sẽ không tuỳ tiện ngủ với người khác như vậy đâu. Còn anh, chỉ xem như tặng cho anh một đêm xuân miễn phí về mặt tình cảm mà thôi."
Anh ngồi dậy, vẫn không buông tay ra, anh cúi đầu, núp vào trong bả vai rộng lớn, che giấu bản thân, âm u khó hiểu, "Tiểu Niệm, nếu em muốn...em có thể quay về..."
Mặc dù câu đó anh nói đứt quãng, nhưng mỗi chữ đều kiên định giống như bàn thạch. Hàn Niệm chợt ngẩn ra, giống như bị luồng điện bắn trúng, tê dại từ mủi chân lên tới đỉnh đầu. Cô không dám quay đầu nhìn anh, không dám nhìn thẳng vào anh, cô sợ nhìn thấy có thể khiến cho cô vứt bỏ tất cả.
"Em còn quay về được sao?" Cô đưa lưng về phía anh, ở nơi anh không thấy, chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống mủi chân, giống như kim châm chui vào trong xương cốt.
Anh không nên nhớ đến cô, nhưng cũng không thể quên cô, điều này trở thành nỗi đau lớn nhất của anh. Trong thế giới của tình yêu, bọn họ là hai người có chỉ số thông minh bình thường và cả bệnh thần kinh, có lối suy nghĩ bình thường, nhưng có chấp niệm bệnh hoạn.
(Chấp niệm: Chính là ý niệm cố chấp tồn tại trong lòng người, là sự day dứt khi đánh mất điều gì đó, hay là những mong muốn mà không thể thực hiện được... nó tạo ra cho con người một vết tích để mỗi khi nghĩ đến lại đau đáu một nổi niềm không biết bao giờ giải tỏa.
*Chấp niệm về tình cảm: Là sự không cam lòng, day dứt khi bất lực không thể có được người mình yêu thương, hay là sự sai lầm đã đánh mất tình cảm quý giá của mình...Nó là một sự tồn tại dai dẳng cào cấu trầy xước như gai nhọn âm ỉ trong lòng. Khiến người mang nó khó có thể từ bỏ và cố gắng để đi tiếp dù đánh đổi bằng bất cứ giá nào với hy vọng đạt được mục đích... dĩ nhiên tùy mức độ nặng nhẹ và tùy tâm tính của từng người mang nó.)
Anh ôm lấy eo cô, kéo cô đến gần, trán nhẹ nhàng chống đỡ ở phía sau tấm lưng nhỏ hẹp và yếu ớt của cô, "Ừ."
Hàn Niệm từ từ xoay người lại, hai tay nâng mặt anh lên, hai người nhìn nhau, "Vậy em nói cho anh biết, em muốn gì. Em muốn anh cho em một thứ, em lập tức quay về."
"Em nói đi." Anh trả lời, không chút do dự.
Hàn Niệm lắc đầu, "Đừng trả lời nhanh như vậy, hãy để em nói, sau đó anh trả lời em." Tay cô xoa lông mày của anh, đầu ngón tay mô tả đôi mắt của anh, mũi của anh, chỗ nào cũng làm cho cô say mê. Cuối cùng đầu ngón tay xẹt qua lỗ tai của anh, cô nói, "Đường Diệc Thiên, em nhìn thấy Phương Lượng."
"Em biết ông ta sao?" Anh chần chừ một lúc, suy nghĩ điều gì đó, "Lần trước em xem báo, không phải còn hỏi anh ông ta là ai à?"
Hàn Niệm mỉm cười, nói thật với anh, "Em gạt anh đó, thực ra em biết ông ta. Trước kia ông ta là thư ký của ba em, nhưng bây giờ ông ta đã là cục trưởng cục giao thông."
Anh nhướng mày, Hàn Niệm biết, đây ý là kêu cô nói tiếp, "Em biết trong tay ông ta có một phần tư liệu, ông ta..." Cô ngập ngừng một hồi rồi tiếp tục, "Có thể Phương Lượng sẽ dùng nó để đổi lấy một chút lợi ích ông ta muốn, nhưng trong phần văn kiện đó có một phần có thể sẽ khiến ba em bị tăng thêm hình phạt."
Đường Diệc Thiên nhíu mày, vô thức hỏi một câu, "Sao em biết." Hỏi xong thì anh khẽ mỉm cười, cười mình sao lại hỏi một câu hỏi ngây thơ như vậy. Hàn Phục Chu sống mấy chục năm trên quan trường, dù hoàng hôn sau này là con đường cung, nhưng nhất định vẫn còn có tâm phúc, dù không có tâm phúc cũng sẽ có tình nhân từng qua lại, Hàn Niệm là người lộ diện, còn về phần tình nhân.
Cuối năm ngoái, Đường Diệc Thiên nghe nói Hàn Phục Chu đang tranh thủ nghĩ cách giảm án, bước tiếp theo có lẽ là phóng thích. Sau khi anh tạo áp lực nhiều mặt, mới tạm thời không có động tĩnh. Bây giờ xem ra, không chỉ kiêng dè mình, mà còn đang kiên dè Phương Lượng.
Nhưng anh vẫn cảm thấy hơi buồn cười, cau mày nhìn Hàn Niệm, "Tối qua em uống rượu đến giờ còn chưa tỉnh sao?"
Hàn Niệm quyến luyến vòng tay ấm áp này, nó quá mức ấm áp...Từng có lúc, cô gần như muốn quên hết tất cả.
Nhưng cô không thể.
Cô hơi chuyển mình, anh lập tức cảm nhận được, xem ra cô ngủ rất ngon, mà anh thì không chợp mắt được.
Mồ hơi nhơm nhớp dinh dính hơn, Hàn Niệm còn không chịu được, huống chi là anh? Khó trách anh ngủ không được.
Nhưng anh không vội đứng dậy đi tắm, mà tiếp tục ôm cô, dường như không muốn kết thúc sự thân mật này. Yết hầu của anh chuyển động lên xuống, hỏi, "Em có thể trả lời câu hỏi của anh không?"
Ừ, Hàn Niệm suy nghĩ, anh hỏi cô một câu hỏi. Anh nói, "Rốt cuộc em muốn gì, em nói cho anh biết đi..."
Cô trở mình, nằm trước ngực anh, đầu ngón tay xẹt qua bắp thịt rắn chắc của anh, từ hôm nhìn thấy anh thay quần áo, cô đã muốn chọc chọc thế này rồi. "Vậy anh nói cho em biết trước, tại sao anh lại đi ăn chung với Thẩm Du?"
"Em quan tâm tới cô ấy?" Đường Diệc Thiên cảm thấy hình như có chút vô lý.
Hàn Niệm chớp hai mắt, tầm mắt nhìn thẳng vào anh, "Em không quan tâm cô ta, nhưng em lại để ý xem có người để ý em có để ý không?"
Từng từ trong lời nói của cô giống như nhiễu khẩu lệnh nói vô cùng rõ ràng, trong đôi mắt sáng ngời phản chiếu rõ ra khuôn mặt của anh, Đường Diệc Thiên lý trí ra lệch cho mình: Cười thản nhiên!
(Nhiễu khẩu lệnh: là trò chơi dân gian của dân tộc Hán, Giống như cái trò đọc thật nhanh mà không bị lỗi hay ngập ngừng câu "nồi đồng nấu ốc nồi đất nấu ếch)
Sau đó anh thật sự nở nụ cười.
Đôi mắt trong suốt của Hàn Niệm, phản chiếu ra vẻ mặt tươi cười còn khó coi hơn khóc của Đường Diệc Thiên, thậm chí bản thân anh cũng thấy được.
"Chỉ nói chuyện mà thôi." Anh miễn cưỡng trả lời, "Không may bị chụp được."
"À..." Hàn Niệm kéo dài âm cuối, "Đúng là không may." Cô hơi nhỏm dậy, cúi xuống nhìn anh, "Vậy có thể phiền anh lần sau đổi lại người khác được không? Em thật sự không thích Thẩm Du, nhìn thấy cô ta dính liếu tới anh đều muốn tách ra."
Đường Diệc Thiên gối đầu lên cánh tay xụ mặt và nghiêm túc nói, "Hai chúng ta thích hợp can thiệp vào chuyện của nhau sao?"
Hàn Niệm cười gian trá, lưu loát đứng dậy, lấy áo sơ mi trắng dưới đất khoác lên người, che đi những dấu vết ân ái của toàn thân, "Vậy anh cũng đừng hỏi em muốn gì."
Đường Diệc Thiên đưa tay nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn và lạnh lẽo của cô, "Tôi chỉ không muốn nhìn thấy em như vậy..."
"Vất vả như vậy? Mệt nhọc như vậy? Còn bán mình cầu vinh như vậy?" Cô quay mặt đi, lông mi cong cong rủ xuống, anh không nhìn thấy chút gợn sóng nào trong đáy mắt cô.
"Đừng nghĩ nhiều quá." Hàn Niệm k
cười khẽ, "Em sẽ không tuỳ tiện ngủ với người khác như vậy đâu. Còn anh, chỉ xem như tặng cho anh một đêm xuân miễn phí về mặt tình cảm mà thôi."
Anh ngồi dậy, vẫn không buông tay ra, anh cúi đầu, núp vào trong bả vai rộng lớn, che giấu bản thân, âm u khó hiểu, "Tiểu Niệm, nếu em muốn...em có thể quay về..."
Mặc dù câu đó anh nói đứt quãng, nhưng mỗi chữ đều kiên định giống như bàn thạch. Hàn Niệm chợt ngẩn ra, giống như bị luồng điện bắn trúng, tê dại từ mủi chân lên tới đỉnh đầu. Cô không dám quay đầu nhìn anh, không dám nhìn thẳng vào anh, cô sợ nhìn thấy có thể khiến cho cô vứt bỏ tất cả.
"Em còn quay về được sao?" Cô đưa lưng về phía anh, ở nơi anh không thấy, chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống mủi chân, giống như kim châm chui vào trong xương cốt.
Anh không nên nhớ đến cô, nhưng cũng không thể quên cô, điều này trở thành nỗi đau lớn nhất của anh. Trong thế giới của tình yêu, bọn họ là hai người có chỉ số thông minh bình thường và cả bệnh thần kinh, có lối suy nghĩ bình thường, nhưng có chấp niệm bệnh hoạn.
(Chấp niệm: Chính là ý niệm cố chấp tồn tại trong lòng người, là sự day dứt khi đánh mất điều gì đó, hay là những mong muốn mà không thể thực hiện được... nó tạo ra cho con người một vết tích để mỗi khi nghĩ đến lại đau đáu một nổi niềm không biết bao giờ giải tỏa.
*Chấp niệm về tình cảm: Là sự không cam lòng, day dứt khi bất lực không thể có được người mình yêu thương, hay là sự sai lầm đã đánh mất tình cảm quý giá của mình...Nó là một sự tồn tại dai dẳng cào cấu trầy xước như gai nhọn âm ỉ trong lòng. Khiến người mang nó khó có thể từ bỏ và cố gắng để đi tiếp dù đánh đổi bằng bất cứ giá nào với hy vọng đạt được mục đích... dĩ nhiên tùy mức độ nặng nhẹ và tùy tâm tính của từng người mang nó.)
Anh ôm lấy eo cô, kéo cô đến gần, trán nhẹ nhàng chống đỡ ở phía sau tấm lưng nhỏ hẹp và yếu ớt của cô, "Ừ."
Hàn Niệm từ từ xoay người lại, hai tay nâng mặt anh lên, hai người nhìn nhau, "Vậy em nói cho anh biết, em muốn gì. Em muốn anh cho em một thứ, em lập tức quay về."
"Em nói đi." Anh trả lời, không chút do dự.
Hàn Niệm lắc đầu, "Đừng trả lời nhanh như vậy, hãy để em nói, sau đó anh trả lời em." Tay cô xoa lông mày của anh, đầu ngón tay mô tả đôi mắt của anh, mũi của anh, chỗ nào cũng làm cho cô say mê. Cuối cùng đầu ngón tay xẹt qua lỗ tai của anh, cô nói, "Đường Diệc Thiên, em nhìn thấy Phương Lượng."
"Em biết ông ta sao?" Anh chần chừ một lúc, suy nghĩ điều gì đó, "Lần trước em xem báo, không phải còn hỏi anh ông ta là ai à?"
Hàn Niệm mỉm cười, nói thật với anh, "Em gạt anh đó, thực ra em biết ông ta. Trước kia ông ta là thư ký của ba em, nhưng bây giờ ông ta đã là cục trưởng cục giao thông."
Anh nhướng mày, Hàn Niệm biết, đây ý là kêu cô nói tiếp, "Em biết trong tay ông ta có một phần tư liệu, ông ta..." Cô ngập ngừng một hồi rồi tiếp tục, "Có thể Phương Lượng sẽ dùng nó để đổi lấy một chút lợi ích ông ta muốn, nhưng trong phần văn kiện đó có một phần có thể sẽ khiến ba em bị tăng thêm hình phạt."
Đường Diệc Thiên nhíu mày, vô thức hỏi một câu, "Sao em biết." Hỏi xong thì anh khẽ mỉm cười, cười mình sao lại hỏi một câu hỏi ngây thơ như vậy. Hàn Phục Chu sống mấy chục năm trên quan trường, dù hoàng hôn sau này là con đường cung, nhưng nhất định vẫn còn có tâm phúc, dù không có tâm phúc cũng sẽ có tình nhân từng qua lại, Hàn Niệm là người lộ diện, còn về phần tình nhân.
Cuối năm ngoái, Đường Diệc Thiên nghe nói Hàn Phục Chu đang tranh thủ nghĩ cách giảm án, bước tiếp theo có lẽ là phóng thích. Sau khi anh tạo áp lực nhiều mặt, mới tạm thời không có động tĩnh. Bây giờ xem ra, không chỉ kiêng dè mình, mà còn đang kiên dè Phương Lượng.
Nhưng anh vẫn cảm thấy hơi buồn cười, cau mày nhìn Hàn Niệm, "Tối qua em uống rượu đến giờ còn chưa tỉnh sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.