Chương 49: Chương 20.1
Trừu Phong Mạc Hề
04/09/2015
Diệu Linh ngồi trong xe đẩy của siêu thị đi mua đồ với mẹ, Hàn Niệm hỏi, "Diệu Linh, sao hôm nay chú Đường lại đến tìm con?"
"Con cũng không biết ạ." Diệu Linh ngẩng đầu lên nhìn mẹ, "Con còn tưởng sẽ được đi ăn gà chiên..."
Hàn Niệm hơi nhíu mày nhìn thằng bé, Diệu Linh vội vàng sửa miệng, "Con biết gà chiên không tốt, con nít ngoan không nên ăn..."
"Vậy chú ấy tới tìm con làm gì?" Hàn Niệm cầm một hộp sữa tươi bỏ vào xe, rồi mua cho Diệu Linh thêm một hộp phô mai trẻ em.
"Chú ấy muốn mua bánh ngọt cho con." Diệu Linh cầm hộp phô mai trẻ em cười hớn hở trả lời mẹ, "Chú ấy hỏi sinh nhật con ngày mấy!"
Hàn Niệm hết hồn, tay đưa ra dừng lại giữa không trung, hơi lạnh của tủ lạnh ngấm vào theo lòng bàn chân, đông lạnh xương cốt, "Vậy con nói sao?"
"Con nói tháng sau ba tuổi, nhưng sinh nhật của con là mười lăm tháng mười!" Diệu Linh đắc chí khoe khoang, "Mẹ, con nhớ rất rõ phải không ạ!"
Hàn Niệm cong khoé miệng mỉm cười một cách khó khăn, bỏ đại mấy hộp sữa chua vào trong xe, rồi đẩy xe đi tính tiền. Tiểu Diệu Linh ở bên trong xe gấp đến mức nhe nanh múa vuốt, "Mẹ, mẹ! Mua bánh Cookie cũng được!"
Ra khỏi siêu thị không lâu, xe của Hạ Đông Ngôn đã đến, Hàn Niệm vội vàng ôm con ngồi vào, Hạ đại thiếu gia tức giận cố ý ngẩng khuôn mặt kiêu ngạo lên không nhìn cô, "Hừ, không phải em không muốn anh giúp sao?"
Hàn Niệm không muốn cãi với anh, ngắt ngang rồi đi vào vấn đề, "Hạ Đông Ngôn, em không biết tại sao anh lại muốn giúp em, nhưng em không có thời gian suy đoán tâm tư của anh, cho nên rốt cuộc anh có tâm tư gì, em làm vậy có quá đáng hay không em cũng không muốn để ý. Tóm lại, xin anh đã làm việc tốt thì làm đến cùng, dẫn Diệu Linh đi nhanh đi."
"Sao?" Hạ Đông Ngôn hỏi.
Hàn Niệm nghiêm túc nhìn anh nói, "Anh nghĩ cho người thay đổi tư liệu ở Châu Úc thì Đường Diệc Thiên sẽ không phát hiện sao? Chẳng qua là trước đó anh ấy không biết đến sự tồn tại của Diệu Linh mà thôi, bây giờ anh ấy đã nghi ngờ, không tới ba ngày, khẳng định anh ấy sẽ điều tra được. Nên anh dẫn thằng bé đi đi, anh ấy không dám động đến nhà họ Hạ đâu."
Hàn Niệm nói xong thì cho Diệu Linh ngồi ổn định, sau đó cô mở cửa xuống xe.
Hạ Đông Ngôn cau mày, "Nếu em không dẫn theo thằng bé, em lấy gì trao đổi với anh ta, anh ta đã biết mục đích của em rồi."
Hàn Niệm xoay người, cô nở nụ cười đau thương dưới đám mây chiều lập loè của thành phố, giống như một đứa trẻ lạc đường, lạc vào thế giới hoàn toàn không thuộc về cô.
Hạ Đông Ngôn nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Hàn Niệm trong trường đại học J, hôm đó cô chui vào ký túc xá nam, lúc đẩy cửa phòng anh ra, Hạ Đông Ngôn đã nghĩ, cô gái nhỏ xinh đẹp này từ đâu đến, sao lại chạy nhầm phòng đưa đến miệng anh?
Thoáng chốc đã nhiều năm, dáng dấp cô vẫn như trước, chỉ có điều năm tháng ép cô trưởng thành hơn, ép cô đi từng bước đến ngày hôm nay.
"Không sao." Cô nói, "Em tự có lợi thế của em."
* * *
Bản sao chép hồ sơ nằm bệnh viện ở châu Úc và hộ chiếu của Diệu Linh được đặt trên bàn làm việc của Đường Diệc Thiên, một cái là tháng 3 năm 2011, một cái khác là tháng 10 năm 2011.
Đường Diệc Thiên nhìn thấy thời gian kém nhau bảy tháng, sắc mặt chán nản kêu tất cả lui xuống. Chỉ có thư ký Lâm Thư Văn đánh bạo nói thẳng, "Tiểu thư làm vậy cũng không có gì lạ, lúc trước ngài cũng gạt cô ấy không ít."
Đường Diệc Thiên nhìn anh ta một cái, thực sự không còn lời nào để nói. Lâm Thư Văn từng là thư ký riêng của Hàn Phục Chu, cũng là cây đinh Đường Khải đặt vào bên cạnh Hàn Phục Chu, trong quá trình Đường Diệc Thiên đưa Hàn Phục Chu vào tù, anh ta vô tình là một người rất quan trọng.
Nhưng nhiều năm qua, Hàn Phục Chu đều không biết. khi tất cả mọi thứ đã chắc chắn, Hàn Niệm nói, "Đường Diệc Thiên, tôi tin anh mười năm, cuối cùng anh lại lừa tôi mười năm."
Bây giờ Hàn Niệm chỉ lấy gậy ông đập lưng ông thôi, Đường Diệc Thiên không có câu nào oán trách. Nhưng anh không oán, chẳng lẽ đứa bé cũng không nên oán sao?
Anh nhớ đến gương mặt nhỏ nhắn thò ra từ trong nhà trẻ nhìn anh đó, cặp mắt sáng lên khi nhìn thấy đồ chơi đó, đứa bé chỉ uống một hớp coke thôi đã vô cùng vui vẻ đó.
Đó là con anh!
Đường Diệc Thiên này vất vả mười năm là vì cái gì, là vì để vợ anh Hàn Niệm hạnh phúc hơn người khác, vì để con bọn họ sau này sống kiêu ngạo hơn bất cứ ai! Hồi đó biết cô mang thai, anh hận không thể hái sao trên trời xuống cho con của bọn họ, nhưng thực tế lại...
Con anh gọi Hạ Đông Ngôn bằng ba? Con anh nhiều năm không có ba? Con anh mua được mấy món đồ chơi sẽ kích động, ăn một miếng gà chiên cũng cảm thấy hạnh phúc?
Trong phút chốc tất cả sự giận dữ của Đường Diệc Thiên đã quay lại, xông về phía anh, như con thú dữ cắn anh chảy máu đầm đìa.
Hàn Niệm làm vậy, là muốn nói cho anh biết, tất cả là anh tự làm tự chịu.
"Con cũng không biết ạ." Diệu Linh ngẩng đầu lên nhìn mẹ, "Con còn tưởng sẽ được đi ăn gà chiên..."
Hàn Niệm hơi nhíu mày nhìn thằng bé, Diệu Linh vội vàng sửa miệng, "Con biết gà chiên không tốt, con nít ngoan không nên ăn..."
"Vậy chú ấy tới tìm con làm gì?" Hàn Niệm cầm một hộp sữa tươi bỏ vào xe, rồi mua cho Diệu Linh thêm một hộp phô mai trẻ em.
"Chú ấy muốn mua bánh ngọt cho con." Diệu Linh cầm hộp phô mai trẻ em cười hớn hở trả lời mẹ, "Chú ấy hỏi sinh nhật con ngày mấy!"
Hàn Niệm hết hồn, tay đưa ra dừng lại giữa không trung, hơi lạnh của tủ lạnh ngấm vào theo lòng bàn chân, đông lạnh xương cốt, "Vậy con nói sao?"
"Con nói tháng sau ba tuổi, nhưng sinh nhật của con là mười lăm tháng mười!" Diệu Linh đắc chí khoe khoang, "Mẹ, con nhớ rất rõ phải không ạ!"
Hàn Niệm cong khoé miệng mỉm cười một cách khó khăn, bỏ đại mấy hộp sữa chua vào trong xe, rồi đẩy xe đi tính tiền. Tiểu Diệu Linh ở bên trong xe gấp đến mức nhe nanh múa vuốt, "Mẹ, mẹ! Mua bánh Cookie cũng được!"
Ra khỏi siêu thị không lâu, xe của Hạ Đông Ngôn đã đến, Hàn Niệm vội vàng ôm con ngồi vào, Hạ đại thiếu gia tức giận cố ý ngẩng khuôn mặt kiêu ngạo lên không nhìn cô, "Hừ, không phải em không muốn anh giúp sao?"
Hàn Niệm không muốn cãi với anh, ngắt ngang rồi đi vào vấn đề, "Hạ Đông Ngôn, em không biết tại sao anh lại muốn giúp em, nhưng em không có thời gian suy đoán tâm tư của anh, cho nên rốt cuộc anh có tâm tư gì, em làm vậy có quá đáng hay không em cũng không muốn để ý. Tóm lại, xin anh đã làm việc tốt thì làm đến cùng, dẫn Diệu Linh đi nhanh đi."
"Sao?" Hạ Đông Ngôn hỏi.
Hàn Niệm nghiêm túc nhìn anh nói, "Anh nghĩ cho người thay đổi tư liệu ở Châu Úc thì Đường Diệc Thiên sẽ không phát hiện sao? Chẳng qua là trước đó anh ấy không biết đến sự tồn tại của Diệu Linh mà thôi, bây giờ anh ấy đã nghi ngờ, không tới ba ngày, khẳng định anh ấy sẽ điều tra được. Nên anh dẫn thằng bé đi đi, anh ấy không dám động đến nhà họ Hạ đâu."
Hàn Niệm nói xong thì cho Diệu Linh ngồi ổn định, sau đó cô mở cửa xuống xe.
Hạ Đông Ngôn cau mày, "Nếu em không dẫn theo thằng bé, em lấy gì trao đổi với anh ta, anh ta đã biết mục đích của em rồi."
Hàn Niệm xoay người, cô nở nụ cười đau thương dưới đám mây chiều lập loè của thành phố, giống như một đứa trẻ lạc đường, lạc vào thế giới hoàn toàn không thuộc về cô.
Hạ Đông Ngôn nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Hàn Niệm trong trường đại học J, hôm đó cô chui vào ký túc xá nam, lúc đẩy cửa phòng anh ra, Hạ Đông Ngôn đã nghĩ, cô gái nhỏ xinh đẹp này từ đâu đến, sao lại chạy nhầm phòng đưa đến miệng anh?
Thoáng chốc đã nhiều năm, dáng dấp cô vẫn như trước, chỉ có điều năm tháng ép cô trưởng thành hơn, ép cô đi từng bước đến ngày hôm nay.
"Không sao." Cô nói, "Em tự có lợi thế của em."
* * *
Bản sao chép hồ sơ nằm bệnh viện ở châu Úc và hộ chiếu của Diệu Linh được đặt trên bàn làm việc của Đường Diệc Thiên, một cái là tháng 3 năm 2011, một cái khác là tháng 10 năm 2011.
Đường Diệc Thiên nhìn thấy thời gian kém nhau bảy tháng, sắc mặt chán nản kêu tất cả lui xuống. Chỉ có thư ký Lâm Thư Văn đánh bạo nói thẳng, "Tiểu thư làm vậy cũng không có gì lạ, lúc trước ngài cũng gạt cô ấy không ít."
Đường Diệc Thiên nhìn anh ta một cái, thực sự không còn lời nào để nói. Lâm Thư Văn từng là thư ký riêng của Hàn Phục Chu, cũng là cây đinh Đường Khải đặt vào bên cạnh Hàn Phục Chu, trong quá trình Đường Diệc Thiên đưa Hàn Phục Chu vào tù, anh ta vô tình là một người rất quan trọng.
Nhưng nhiều năm qua, Hàn Phục Chu đều không biết. khi tất cả mọi thứ đã chắc chắn, Hàn Niệm nói, "Đường Diệc Thiên, tôi tin anh mười năm, cuối cùng anh lại lừa tôi mười năm."
Bây giờ Hàn Niệm chỉ lấy gậy ông đập lưng ông thôi, Đường Diệc Thiên không có câu nào oán trách. Nhưng anh không oán, chẳng lẽ đứa bé cũng không nên oán sao?
Anh nhớ đến gương mặt nhỏ nhắn thò ra từ trong nhà trẻ nhìn anh đó, cặp mắt sáng lên khi nhìn thấy đồ chơi đó, đứa bé chỉ uống một hớp coke thôi đã vô cùng vui vẻ đó.
Đó là con anh!
Đường Diệc Thiên này vất vả mười năm là vì cái gì, là vì để vợ anh Hàn Niệm hạnh phúc hơn người khác, vì để con bọn họ sau này sống kiêu ngạo hơn bất cứ ai! Hồi đó biết cô mang thai, anh hận không thể hái sao trên trời xuống cho con của bọn họ, nhưng thực tế lại...
Con anh gọi Hạ Đông Ngôn bằng ba? Con anh nhiều năm không có ba? Con anh mua được mấy món đồ chơi sẽ kích động, ăn một miếng gà chiên cũng cảm thấy hạnh phúc?
Trong phút chốc tất cả sự giận dữ của Đường Diệc Thiên đã quay lại, xông về phía anh, như con thú dữ cắn anh chảy máu đầm đìa.
Hàn Niệm làm vậy, là muốn nói cho anh biết, tất cả là anh tự làm tự chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.