Chương 92
Trừu Phong Mạc Hề
03/12/2015
Từ nhà tù Bắc Giao trở về, đột nhiên nổi lên gió lớn. Cây ngô đồng lâu năm từ thời Pháp của thành phố J, tháng tư hằng năm cây ngô đồng đều bay lả tả ra ngoài lề, rơi đầy trên đất.
Gặp phải ngày gió lớn, càng khiến người ta muốn trốn cũng trốn không thoát, Hàn Niệm vô cùng dị ứng với chíp bông như lông tơ bay phấp phơ này. Ra cửa một chuyến, khuya về cả mặt đều nổi mụn đỏ, vừa ngứa vừa đau.
Trước kia cứ đến mùa này hằng năm cô đều bị dị ứng nên tập mãi thành thói quen, bây giờ cách mấy năm, sức đề kháng không còn cao, dị ứng nghiệm trọng hơn trước! Da đầy mụn nhỏ, càng ngày càng to ra.
Bởi vì chuyện này mà dự tính hôm sau đến cục dân chính cũng lùi lại, mặt cô sưng lên giống như đầu heo, chụp ảnh cưới rất đáng sợ. Tuy Đường Diệc Thiên tỏ vẻ anh vẫn bằng lòng cưới đầu heo, nhưng đã bị Hàn Niệm phỉ nhổ một trận.
Bởi vì cầu lớn Tinh Giang mới xây, gần đây Đường Diệc Thiện bận rộn khó có thể phân thân, Hàn Niệm không kêu anh đến bệnh viện với mình, đeo cái khẩu trang lớn, sáng đưa Diệu Linh đi nhà trẻ, rồi cô tự đến bệnh viện.
* * *
Chi nhánh của bệnh viện tư nhân An Nhân ở thành phố J, dưới sự giới thiệu của Cam Nguyện, Hàn Niệm lại gặp người nhà họ Lộ một lần nữa. An Nhân là bảng hiệu của Lộ Chấn Anh ba chồng của Đường Diệc Nhu, nổi danh là cây dao của khoa ngoại u bướu cả trong nước lẫn ngoài nước. Ngoại trừ ông đến, đặc biệt đến thành phố J còn có hoàng tử nhỏ dao vàng của An Nhân Lộ Hàn Phi. Hơn nữa còn có mấy vị chuyên gia khoa giải phẩu thần kinh, cùng hội chẩn chứng phình động mạch của Hàn Phục Chu.
Giống như báo cáo hiển thị, chỗ động mạch bị phình quả thực rất gần động mạch của não, tách ra quá nguy hiểm. Lộ Chấn Anh nói, "Trước mắt xem ra thực sự chỉ có thể chọn cách duy trì điều trị."
Cái gọi là duy trì điều trị, chính là uống thuốc kiểm soát to ra, phòng ngừa khối u bị vỡ. Kết quả này làm Hàn Niệm không biết phải làm sao, không thể làm phẩu thuật, nghĩa là mãi mãi gắn liền với trái bomb, cũng có nghĩa ba cô không có tư cách được phóng thích.
Cho dù cơ thể bị bệnh nặng, ông cũng không thể bình yên trải qua quãng đời còn lại, chỉ có để bị đau ốm hành hạ trong song sắt, mạng sống kiệt quệ. Hàn Niệm biết, ba mình phải nhận lấy sự trừng phạt, nhưng đối với cô, nếu Hàn Phục Chu từ từ già đi, cô lặng lẽ trông chừng, đợi ngày nào đó đến, dù buồn đau cũng đủ thời gian để chuẩn bị tâm lý.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác, chờ già đi, chờ chết cũng thành một việc xa xỉ.
Điều thực sự khiến Hàn Niệm sợ hãi là, bất cứ lúc nào khối u cũng có thể vỡ ra, sẽ khiến cô bỏ lỡ lần cuối cùng nhìn mặt ba. Cô từng bỏ lỡ từng cuối cùng nhìn mặt mẹ Phạm Tâm Trúc, không biết lúc nào người thân sẽ rời khỏi bạn, lúc bạn chạy đến, chỉ còn lại cái xác lạnh lẽo.
Không có lần gặp mặt cuối cùng, không có câu nói cuối cùng, thậm chí không có hơi ấm cuối cùng. Cảm giác này rất đáng sợ, rất tuyệt vọng, rất thê lương. Đã cách nhiều năm, nhưng lúc cô nhớ lại, vẫn sẽ run rẩy.
Biết sẽ đau và đáng sợ hơn không biết.
Cô không kiên cường, hay đủ mạnh mẽ để nhận lấy nỗi đau đớn đó một lần nữa. Cho dù cô không biết tốt xấu, không phân biệt trắng đen, cô cố tình gây sự, coi trời bằng vung, cô ích kỷ, tất cả mọi người đều có lòng tham, rất nhiều người cho là gánh nặng, rất nhiều người không biết quý trọng hạnh phúc.
Dõi theo ba mẹ mình, nhìn bọn họ già, làm cho bọn họ yên ổn tuổi già, sau đó tiễn bọn họ đi.
Không phải cô có lòng tham không đáy, mà cô chỉ là một con người. Cô cũng muốn làm chuyện đó, chỉ thế thôi.
* * *
Đường Diệc Thiên có biết nỗi đau của cô không? Anh sẽ biết, Hàn Niệm tin, anh yêu mình. Thế giới này có rất nhiều thứ không thể tin, cũng không nên tin, nhưng có một số chuyện, cô phải tin, cũng nên tin.
Chẳng hạn như tình yêu của Đường Diệc Thiên, chẳng hạn như sự yêu thương của ba. Bọn họ yêu thương mình, sẽ không để cô vật lộn trong dòng nước lũ, bọn họ cho cô hạnh phúc, sẽ không nhìn cô đau khổ.
Hàn Niệm hiểu rõ, nếu Đường Diệc Thiên không đồng ý chuyện của ba, tạo ra xôn xao của dư luận, tạo ra áp lực nhiều mặt, ba tuyệt đối không thể được phóng thích. Mặc dù cô không biết rốt cuộc tư liệu Đường Diệc Thiên lấy được từ trong tay của Tô Hải Mai là gì, nhưng cô biết ngoài cầu lớn Tinh Giang, trong tay của Đường Diệc Thiên còn có mấy thứ nữa, đủ để ba cô phù hợp với "Hành vi phạm tội nghiêm trọng, lòng căm phẫn của người dân rất lớn."
Lúc anh ép cô quay về bên cạnh anh, anh đã từng bày ra rất rõ ràng cho cô xem, anh có thể làm Hàn Phục Chu chết không có chỗ chôn.
Nhưng đồng thời Hàn Niệm cũng hiểu rõ, nếu Đường Diệc Thiên đồng ý, tất cả mọi thứ đều có thể. Phóng thích, trị liệu ở nước ngoài, yên ổn tuổi già...Không, cô không nên có lòng tham, chỉ xin anh cho ba ra khỏi nhà tù những ngày cuối cùng từ biệt với cuộc đời, ít nhất để mình có thể trông chừng bên cạnh ông.
Cô sợ hãi suy nghĩ ở trong lòng, nghĩ đến tình yêu của anh, còn có một chút hy vọng nhỏ.
Sau khi hội chẩn kết thúc, Đường Hàn Phi đi tới an ủi cô, "Thực ra bệnh viện bọn em đã từng thu nhận không ít bệnh nhân mắc chứng phình động mạch, rất nhiều người đều tự nguyện không giải phẩu, chỉ cần giữ tâm trạng tốt, sẽ không có tình huống bất ngờ, có thể sống thoải mái vui vẻ cả đời."
"Nếu vỡ thì sao?" Hàn Niệm hỏi thử.
Trên mặt Lộ Hàn Phi lộ ra vẻ khó xử, hơi do dự, "Việc này...chỉ là chuyện của mấy phút."
Hàn Niệm luôn biết, đó là chuyện trong phút chốc, không có câu trả lời thứ hai. Thấy sắc mặt của cô trắng bệch, Lộ Hàn Phi biết những chuyện này thường xảy ra trong mắt bác sĩ, nhìn thấy bệnh tật quen rồi, người nhà và bệnh nhân đều khó có thể nhận được sự thản nhiên. Anh đã từng thấy có rất nhiều sinh mạng rời đi, một người thôi cũng khiến cả gia đình đau khổ.
"Khụ..." Anh ta ho khẽ rồi chuyển đề tài, "À, đúng rồi! Em nhớ lúc trước em từng xem ra phim chụp X-quang và tài liệu, Đường Diệc Thiên cũng từng hỏi một lần, giờ tới chị hỏi lần nữa, anh ấy không nói tình hình lúc đó cho chị biết sao? Hay anh ấy không tin phán đoán của em?"
Hàn Niệm đột nhiên ngây người, một câu nói của Lộ Hàn Phi, giống như lấy hết tất cả ấm áp trên người cô, quang minh chính đại lấy ra từng chút, không thừa lại gì.
"Đường Diệc Thiên...Biết?"
"Đúng." Đường Hàn Phi hay tuỳ tiện, rất ít khi nhìn sắc mặt mà nói chuyện, ngoại trừ ngẫu nhiên lộ ra sự phong độ, ngay cả chỉ số IQ cũng đều là ngẫu nhiên, "Chỉ mới tuần trước thôi, anh ấy gửi email cho em, với năng lực bẩm sinh trời cho của em, lúc đó em lập tức nói cho anh ấy biết phình động mạch không được phẩu thuật! Em nhớ rất rõ ràng, hình dáng, lớn nhỏ, vị trí, em đã xem thì không quên được! Em nói cho chị biết, chị cho em xem mặt người ta em nhất định không nhớ được, nhưng chị cho em xem phình động mạch trên người anh ấy, em tuyệt đối có thể chiếu theo số vào đúng chỗ, đảm bảo không sai. Có đôi khi em cảm thấy mình là Chelsea siêu đẳng, trời sinh có sở trường dao thuật..."
"Ơ kìa! Hàn Niệm, chị đi đâu vậy?" Lời của Lộ Hàn Phi còn chưa dứt, Hàn Niệm đã hấp tấp bỏ đi, gạt hoàng tử nhỏ dao vàng đang cầu sự chú ý qua một bên. Nhưng từ trước đến nay lòng anh rất rộng lòng, cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho vợ Lộ Nhã Nam báo cáo tình hình.
"Tiểu Nhã Nam! Chồng của em rất giỏi phải không? Tuần trước anh nói với Đường Diệc Thiên phình động mạch không mổ được, nhưng anh ấy vẫn không tin anh nói, hôm nay bọn họ mời bác cả đến, kết quả hội chẩn nhiều mặt cũng giống như phán đoán của anh! Em nói xem có phải anh rất giỏi không hả!"
* * *
Thậm chí Hàn Niệm không biết mình về nhà thế nào, cái nhà đó, cái nhà mà cô cho rằng có thể nương tựa vào, giờ phút này khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Đường Diệc Thiên còn biết bệnh của ba mình sớm hơn mình? Anh ấy biết! Thậm chí anh ấy còn có báo cáo của căn bệnh, còn trưng cầu ý kiến về tình hình của Lộ Hàn Phi. Anh ấy biết khối u phình động mạch trong não ba mình có thể vỡ bất cứ lúc nào, nhưng anh ấy lại, không, nói, cho, Hàn, Niệm, biết!
Tại sao anh ấy không nói? Sợ mình biết sao? Sợ cô biết sẽ van xin anh, mà sự giấu diếm của anh đã trả lời thay anh. Anh hoàn toàn không thể vì cô mà thả Hàn Phục Chu ra.
Có lẽ lúc biết được tin này, anh rất vui vẻ, bởi vì anh đã từng đồng ý với cô sẽ để Hàn Phục Chu sống. Nếu Hàn Phục Chu chết như vậy, anh vừa không vi phạm lời hứa mà còn được toại nguyện.
Hàn Niệm có thể hiểu được sự an ủi của anh, nhưng cô không hiểu được tại sao anh lại không nói với mình. Anh cho cô tình yêu, tính là gì? Là bố thí sao? Nhìn cô hôm nay, mất đi tất cả, cuối cùng ngay cả ba cũng sẽ ra đi bất ngờ, cô thật đáng thương có đúng không?
Vậy mà cô còn mơ mộng hão huyền, nếu Đường Diệc Thiên biết tất cả, nhất định anh sẽ không để cô đau khổ. Nhưng bây giờ hiện thực tàn nhẫn đánh cô tỉnh, anh biết tất cả, nhưng vẫn thơ ơ và trơ mắt nhìn cô đau khổ.
Anh kêu cô đừng lo lắng, kêu cô đừng hỏi tới, cô thực sự đã im lặng không quan tâm. Bây giờ nghĩ lại, từ đầu tới cuối cô chỉ là một con ngốc.
Bệnh của Hàn Phục Chu đã ép cô đến đường cùng, mà sự giấu diếm của Đườg Diệc Thiên hoàn toàn đẩy cô vào vực thẳm! Có phải nếu mình cố ý muốn cứu ba, anh sẽ đưa tư liệu của Phương Lượng ra, lập tức bức chết Hàn Phục Chu?
Hàn Niệm quyết định huỷ diệt phần tư liệu kia, bởi vì nó giống như chứng phình động mạch, là một trái bomb có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Lời Đường Diệc Thiên nói, cô sẽ không bao giờ tin nữa!
* * *
Lúc đẩy cửa lớn đi vào, cô đã thay bằng nụ cười tươi tắn. Đường Diệc Thiên đi tới, dang hai tay ra ôm cô, cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt đầy mụn đỏ của cô, "Bác sĩ nói thế nào? Có nghiêm trọng không?"
Nụ hôn của anh vô cùng dịu dàng, dịu dàng giống như trên thế giới này, anh chỉ dịu dàng với mình cô, chỉ có cô, không còn ai khác, ngoại trừ cô ra, anh đều vô tình tàn nhẫn.
Ánh mắt của cô hơi tránh né, lấy thuốc mỡ chống dị ứng từ trong túi ra, "Nói không sao hết, thoa chút thuốc là được rồi..."
Anh cầm lấy thuốc mỡ, cười nói, "Vậy mau thoa nhanh đi, tốt lên là có thể đi chụp hình!"
Hàn Niệm cười, ngón tay của cô khẽ run, nhưng cô vẫn ép mình cười tươi hơn, giống như tất cả đều xuất phát từ đáy lòng. Cô ngắm nghía thuốc mỡ nói với hàm ý sâu xa, "May mà chỉ có mặt bị dị ứng, tắt đèn cũng không khác lắm."
"Hả?" Anh nhướng mày.
Cô đáp trả anh bằng cặp mắt khiêu khích, "Chẳng nhẽ anh ghét bỏ em?"
Đường tiên sinh ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, "Sao có thể thế được! Nếu lúc mặt em sưng mà em chủ động, vậy thì sưng mãi cũng tốt..."
"Này!"
Gặp phải ngày gió lớn, càng khiến người ta muốn trốn cũng trốn không thoát, Hàn Niệm vô cùng dị ứng với chíp bông như lông tơ bay phấp phơ này. Ra cửa một chuyến, khuya về cả mặt đều nổi mụn đỏ, vừa ngứa vừa đau.
Trước kia cứ đến mùa này hằng năm cô đều bị dị ứng nên tập mãi thành thói quen, bây giờ cách mấy năm, sức đề kháng không còn cao, dị ứng nghiệm trọng hơn trước! Da đầy mụn nhỏ, càng ngày càng to ra.
Bởi vì chuyện này mà dự tính hôm sau đến cục dân chính cũng lùi lại, mặt cô sưng lên giống như đầu heo, chụp ảnh cưới rất đáng sợ. Tuy Đường Diệc Thiên tỏ vẻ anh vẫn bằng lòng cưới đầu heo, nhưng đã bị Hàn Niệm phỉ nhổ một trận.
Bởi vì cầu lớn Tinh Giang mới xây, gần đây Đường Diệc Thiện bận rộn khó có thể phân thân, Hàn Niệm không kêu anh đến bệnh viện với mình, đeo cái khẩu trang lớn, sáng đưa Diệu Linh đi nhà trẻ, rồi cô tự đến bệnh viện.
* * *
Chi nhánh của bệnh viện tư nhân An Nhân ở thành phố J, dưới sự giới thiệu của Cam Nguyện, Hàn Niệm lại gặp người nhà họ Lộ một lần nữa. An Nhân là bảng hiệu của Lộ Chấn Anh ba chồng của Đường Diệc Nhu, nổi danh là cây dao của khoa ngoại u bướu cả trong nước lẫn ngoài nước. Ngoại trừ ông đến, đặc biệt đến thành phố J còn có hoàng tử nhỏ dao vàng của An Nhân Lộ Hàn Phi. Hơn nữa còn có mấy vị chuyên gia khoa giải phẩu thần kinh, cùng hội chẩn chứng phình động mạch của Hàn Phục Chu.
Giống như báo cáo hiển thị, chỗ động mạch bị phình quả thực rất gần động mạch của não, tách ra quá nguy hiểm. Lộ Chấn Anh nói, "Trước mắt xem ra thực sự chỉ có thể chọn cách duy trì điều trị."
Cái gọi là duy trì điều trị, chính là uống thuốc kiểm soát to ra, phòng ngừa khối u bị vỡ. Kết quả này làm Hàn Niệm không biết phải làm sao, không thể làm phẩu thuật, nghĩa là mãi mãi gắn liền với trái bomb, cũng có nghĩa ba cô không có tư cách được phóng thích.
Cho dù cơ thể bị bệnh nặng, ông cũng không thể bình yên trải qua quãng đời còn lại, chỉ có để bị đau ốm hành hạ trong song sắt, mạng sống kiệt quệ. Hàn Niệm biết, ba mình phải nhận lấy sự trừng phạt, nhưng đối với cô, nếu Hàn Phục Chu từ từ già đi, cô lặng lẽ trông chừng, đợi ngày nào đó đến, dù buồn đau cũng đủ thời gian để chuẩn bị tâm lý.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác, chờ già đi, chờ chết cũng thành một việc xa xỉ.
Điều thực sự khiến Hàn Niệm sợ hãi là, bất cứ lúc nào khối u cũng có thể vỡ ra, sẽ khiến cô bỏ lỡ lần cuối cùng nhìn mặt ba. Cô từng bỏ lỡ từng cuối cùng nhìn mặt mẹ Phạm Tâm Trúc, không biết lúc nào người thân sẽ rời khỏi bạn, lúc bạn chạy đến, chỉ còn lại cái xác lạnh lẽo.
Không có lần gặp mặt cuối cùng, không có câu nói cuối cùng, thậm chí không có hơi ấm cuối cùng. Cảm giác này rất đáng sợ, rất tuyệt vọng, rất thê lương. Đã cách nhiều năm, nhưng lúc cô nhớ lại, vẫn sẽ run rẩy.
Biết sẽ đau và đáng sợ hơn không biết.
Cô không kiên cường, hay đủ mạnh mẽ để nhận lấy nỗi đau đớn đó một lần nữa. Cho dù cô không biết tốt xấu, không phân biệt trắng đen, cô cố tình gây sự, coi trời bằng vung, cô ích kỷ, tất cả mọi người đều có lòng tham, rất nhiều người cho là gánh nặng, rất nhiều người không biết quý trọng hạnh phúc.
Dõi theo ba mẹ mình, nhìn bọn họ già, làm cho bọn họ yên ổn tuổi già, sau đó tiễn bọn họ đi.
Không phải cô có lòng tham không đáy, mà cô chỉ là một con người. Cô cũng muốn làm chuyện đó, chỉ thế thôi.
* * *
Đường Diệc Thiên có biết nỗi đau của cô không? Anh sẽ biết, Hàn Niệm tin, anh yêu mình. Thế giới này có rất nhiều thứ không thể tin, cũng không nên tin, nhưng có một số chuyện, cô phải tin, cũng nên tin.
Chẳng hạn như tình yêu của Đường Diệc Thiên, chẳng hạn như sự yêu thương của ba. Bọn họ yêu thương mình, sẽ không để cô vật lộn trong dòng nước lũ, bọn họ cho cô hạnh phúc, sẽ không nhìn cô đau khổ.
Hàn Niệm hiểu rõ, nếu Đường Diệc Thiên không đồng ý chuyện của ba, tạo ra xôn xao của dư luận, tạo ra áp lực nhiều mặt, ba tuyệt đối không thể được phóng thích. Mặc dù cô không biết rốt cuộc tư liệu Đường Diệc Thiên lấy được từ trong tay của Tô Hải Mai là gì, nhưng cô biết ngoài cầu lớn Tinh Giang, trong tay của Đường Diệc Thiên còn có mấy thứ nữa, đủ để ba cô phù hợp với "Hành vi phạm tội nghiêm trọng, lòng căm phẫn của người dân rất lớn."
Lúc anh ép cô quay về bên cạnh anh, anh đã từng bày ra rất rõ ràng cho cô xem, anh có thể làm Hàn Phục Chu chết không có chỗ chôn.
Nhưng đồng thời Hàn Niệm cũng hiểu rõ, nếu Đường Diệc Thiên đồng ý, tất cả mọi thứ đều có thể. Phóng thích, trị liệu ở nước ngoài, yên ổn tuổi già...Không, cô không nên có lòng tham, chỉ xin anh cho ba ra khỏi nhà tù những ngày cuối cùng từ biệt với cuộc đời, ít nhất để mình có thể trông chừng bên cạnh ông.
Cô sợ hãi suy nghĩ ở trong lòng, nghĩ đến tình yêu của anh, còn có một chút hy vọng nhỏ.
Sau khi hội chẩn kết thúc, Đường Hàn Phi đi tới an ủi cô, "Thực ra bệnh viện bọn em đã từng thu nhận không ít bệnh nhân mắc chứng phình động mạch, rất nhiều người đều tự nguyện không giải phẩu, chỉ cần giữ tâm trạng tốt, sẽ không có tình huống bất ngờ, có thể sống thoải mái vui vẻ cả đời."
"Nếu vỡ thì sao?" Hàn Niệm hỏi thử.
Trên mặt Lộ Hàn Phi lộ ra vẻ khó xử, hơi do dự, "Việc này...chỉ là chuyện của mấy phút."
Hàn Niệm luôn biết, đó là chuyện trong phút chốc, không có câu trả lời thứ hai. Thấy sắc mặt của cô trắng bệch, Lộ Hàn Phi biết những chuyện này thường xảy ra trong mắt bác sĩ, nhìn thấy bệnh tật quen rồi, người nhà và bệnh nhân đều khó có thể nhận được sự thản nhiên. Anh đã từng thấy có rất nhiều sinh mạng rời đi, một người thôi cũng khiến cả gia đình đau khổ.
"Khụ..." Anh ta ho khẽ rồi chuyển đề tài, "À, đúng rồi! Em nhớ lúc trước em từng xem ra phim chụp X-quang và tài liệu, Đường Diệc Thiên cũng từng hỏi một lần, giờ tới chị hỏi lần nữa, anh ấy không nói tình hình lúc đó cho chị biết sao? Hay anh ấy không tin phán đoán của em?"
Hàn Niệm đột nhiên ngây người, một câu nói của Lộ Hàn Phi, giống như lấy hết tất cả ấm áp trên người cô, quang minh chính đại lấy ra từng chút, không thừa lại gì.
"Đường Diệc Thiên...Biết?"
"Đúng." Đường Hàn Phi hay tuỳ tiện, rất ít khi nhìn sắc mặt mà nói chuyện, ngoại trừ ngẫu nhiên lộ ra sự phong độ, ngay cả chỉ số IQ cũng đều là ngẫu nhiên, "Chỉ mới tuần trước thôi, anh ấy gửi email cho em, với năng lực bẩm sinh trời cho của em, lúc đó em lập tức nói cho anh ấy biết phình động mạch không được phẩu thuật! Em nhớ rất rõ ràng, hình dáng, lớn nhỏ, vị trí, em đã xem thì không quên được! Em nói cho chị biết, chị cho em xem mặt người ta em nhất định không nhớ được, nhưng chị cho em xem phình động mạch trên người anh ấy, em tuyệt đối có thể chiếu theo số vào đúng chỗ, đảm bảo không sai. Có đôi khi em cảm thấy mình là Chelsea siêu đẳng, trời sinh có sở trường dao thuật..."
"Ơ kìa! Hàn Niệm, chị đi đâu vậy?" Lời của Lộ Hàn Phi còn chưa dứt, Hàn Niệm đã hấp tấp bỏ đi, gạt hoàng tử nhỏ dao vàng đang cầu sự chú ý qua một bên. Nhưng từ trước đến nay lòng anh rất rộng lòng, cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho vợ Lộ Nhã Nam báo cáo tình hình.
"Tiểu Nhã Nam! Chồng của em rất giỏi phải không? Tuần trước anh nói với Đường Diệc Thiên phình động mạch không mổ được, nhưng anh ấy vẫn không tin anh nói, hôm nay bọn họ mời bác cả đến, kết quả hội chẩn nhiều mặt cũng giống như phán đoán của anh! Em nói xem có phải anh rất giỏi không hả!"
* * *
Thậm chí Hàn Niệm không biết mình về nhà thế nào, cái nhà đó, cái nhà mà cô cho rằng có thể nương tựa vào, giờ phút này khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Đường Diệc Thiên còn biết bệnh của ba mình sớm hơn mình? Anh ấy biết! Thậm chí anh ấy còn có báo cáo của căn bệnh, còn trưng cầu ý kiến về tình hình của Lộ Hàn Phi. Anh ấy biết khối u phình động mạch trong não ba mình có thể vỡ bất cứ lúc nào, nhưng anh ấy lại, không, nói, cho, Hàn, Niệm, biết!
Tại sao anh ấy không nói? Sợ mình biết sao? Sợ cô biết sẽ van xin anh, mà sự giấu diếm của anh đã trả lời thay anh. Anh hoàn toàn không thể vì cô mà thả Hàn Phục Chu ra.
Có lẽ lúc biết được tin này, anh rất vui vẻ, bởi vì anh đã từng đồng ý với cô sẽ để Hàn Phục Chu sống. Nếu Hàn Phục Chu chết như vậy, anh vừa không vi phạm lời hứa mà còn được toại nguyện.
Hàn Niệm có thể hiểu được sự an ủi của anh, nhưng cô không hiểu được tại sao anh lại không nói với mình. Anh cho cô tình yêu, tính là gì? Là bố thí sao? Nhìn cô hôm nay, mất đi tất cả, cuối cùng ngay cả ba cũng sẽ ra đi bất ngờ, cô thật đáng thương có đúng không?
Vậy mà cô còn mơ mộng hão huyền, nếu Đường Diệc Thiên biết tất cả, nhất định anh sẽ không để cô đau khổ. Nhưng bây giờ hiện thực tàn nhẫn đánh cô tỉnh, anh biết tất cả, nhưng vẫn thơ ơ và trơ mắt nhìn cô đau khổ.
Anh kêu cô đừng lo lắng, kêu cô đừng hỏi tới, cô thực sự đã im lặng không quan tâm. Bây giờ nghĩ lại, từ đầu tới cuối cô chỉ là một con ngốc.
Bệnh của Hàn Phục Chu đã ép cô đến đường cùng, mà sự giấu diếm của Đườg Diệc Thiên hoàn toàn đẩy cô vào vực thẳm! Có phải nếu mình cố ý muốn cứu ba, anh sẽ đưa tư liệu của Phương Lượng ra, lập tức bức chết Hàn Phục Chu?
Hàn Niệm quyết định huỷ diệt phần tư liệu kia, bởi vì nó giống như chứng phình động mạch, là một trái bomb có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Lời Đường Diệc Thiên nói, cô sẽ không bao giờ tin nữa!
* * *
Lúc đẩy cửa lớn đi vào, cô đã thay bằng nụ cười tươi tắn. Đường Diệc Thiên đi tới, dang hai tay ra ôm cô, cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt đầy mụn đỏ của cô, "Bác sĩ nói thế nào? Có nghiêm trọng không?"
Nụ hôn của anh vô cùng dịu dàng, dịu dàng giống như trên thế giới này, anh chỉ dịu dàng với mình cô, chỉ có cô, không còn ai khác, ngoại trừ cô ra, anh đều vô tình tàn nhẫn.
Ánh mắt của cô hơi tránh né, lấy thuốc mỡ chống dị ứng từ trong túi ra, "Nói không sao hết, thoa chút thuốc là được rồi..."
Anh cầm lấy thuốc mỡ, cười nói, "Vậy mau thoa nhanh đi, tốt lên là có thể đi chụp hình!"
Hàn Niệm cười, ngón tay của cô khẽ run, nhưng cô vẫn ép mình cười tươi hơn, giống như tất cả đều xuất phát từ đáy lòng. Cô ngắm nghía thuốc mỡ nói với hàm ý sâu xa, "May mà chỉ có mặt bị dị ứng, tắt đèn cũng không khác lắm."
"Hả?" Anh nhướng mày.
Cô đáp trả anh bằng cặp mắt khiêu khích, "Chẳng nhẽ anh ghét bỏ em?"
Đường tiên sinh ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, "Sao có thể thế được! Nếu lúc mặt em sưng mà em chủ động, vậy thì sưng mãi cũng tốt..."
"Này!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.