Không Nỡ Quên

Chương 8

Đinh Mặc

11/03/2016

“Bé heo ! Cậu giúp mình đem tiền này cho cha mẹ anh ấy, nói là đồng học quyên .” Tôi đem sổ tiết kiệm kín đáo đưa cho bé heo , cô ấy khổ sở cười: “Hai người cần gì phải thế?”

Tôi không có bận tâm bé heo , cặp mắt nhìn chằm chằm phía trước , tôi nhìn thấy ai?

Ác ma kia, loại đàn ông đáng thương đáng hận kia, người đàn ông j□j (???) tôi, đứng trước mặt tôi .

Mà phía sau hắn , là cha mẹ tóc trắng xóa của hắn, hai mắt rưng rưng tinh lực mệt mỏi, hai người bọn họ tựa hồ không có chú ý tới tôi .

Hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp lại hắn , vẫn là gương mặt ôn nhu mà trì độn cười .

Tôi cúi đầu , lôi kéo bé heo , muốn từ bên kia rời đi .

Bỗng nhiên một nguồn sức mạnh giựt mạnh tôi , ngay sau đó , tôi bị một thân thể nóng rực ôm vào trong ngực , lưỡi trơn ướt tại trên mặt tôi lung tung liếm láp: “Bảo bối . . . Bảo bối . . .”

Tôi lập tức toàn thân lạnh như băng , huyết dịch của cả người phảng phất lập tức cứng lại , trong vô thức chỉ là muốn đem thân thể này đẩy ra , lại bị ôm càng chặt , bên tai bỗng nhiên vang lên bé heo , cha mẹ Mạc Thành kinh hô:

“Ảnh Ảnh!”

“Trường Chí ! Con đang làm gì đó ! Mau buông ra !”

Hứa Trường Chí , ác mộng của tôi.

“Không ! ! !” Tôi bị hắn cao lớn thân thể cường tráng nhốt trong ngực , thân thể của hắn kịch liệt run rẩy , hai mắt đỏ như lửa trong là điên cuồng j□j .”Bảo bối . . . Bảo bối . . .”

Tôi hai mắt đẫm lệ mông lung , mơ hồ chứng kiến , phía sau của hắn , cha mẹ của hắn cùng bé heo đều đang kéo hắn , nhưng mà hắn quá cao to, quá cường tráng , bọn hắn căn bản kéo không ra hắn !

“Xùy~~ –” áo sơ mi của tôi bị xé rách , toàn bộ bả vai lộ ra , bộ ngực lộ ra hơn phân nửa .



“Đừng!” Cặp mắt của hắn càng thêm lửa nóng , thì thào nói: ” Một lần nữa ! Một lần nữa !” Khẽ vươn tay , liền muốn kéo xuống quần của tôi !

“Tránh ra. . .tránh ra !” Hai tay của tôi đã bị hắn bóp sưng đỏ , một đêm kia , một đêm kia , đèn đường mờ mờ , đống rác bẩn thỉu , ồ ồ hô hấp ,thân thể nóng rực . . . Phảng phất cảnh ác mộng vô hạn, trong lòng hiện lên !

Tứ chi bỗng nhiên cứng ngắc lại , hai tay trong trí nhớ nắm cổ tôi, làm tôi không cách nào nhúc nhích , cũng vô pháp hô hấp . . . Tôi khó có thể nhúc nhích , tùy ý hắn ở đây trên người của tôi tàn sát bừa bãi !

“Buông cô ấy ra !” Tôi nghe thấy bé heo tức giận tiếng kêu , mạnh mẽ hoảng hồn ! Không thể ! Không thể ! Mạc Thành nằm ở bên cạnh ! Không thể cho anh ấy biết . . . Tôi lực lớn cắn về phía tay Hứa Trường Chí, hắn bị đau , lại như cũ không buông tôi ra , đem tôi ôm vào trong ngực , liền muốn hướng trong góc đi đến !

“Đáng chết ! Trường Chí ! Buông tay !” Cha mẹ của hắn kinh hoảng nhìn chúng tôi, đi lên đại lực lôi kéo tay Hứa Trường Chí, lại làm gì được hắn . Bé heo cũng nổi lên , lung tung đập vào hắn , cắn hắn , hắn lại bất vi sở động ! Trong hành lang đã tụ tập không ít người , tiếng kinh hô liên tiếp , mấy người đàn ông thấy thế cũng xông tới , ngăn cản hắn .

“Bảo bối ! Bảo bối !” Hắn giật mình không nghe thấy nhìn lấy tôi , trong mắt y nguyên đốt lửa .

“Anh thả tôi ra ! Cái tên điên này !” Tôi đau khóc thành tiếng , “Anh hại tôi còn chưa đủ sao? Tôi đã bị anh hủy qua một lần rồi, anh còn phải lại hủy tôi lần nữa sao?”

Từng đã là , hạnh phúc của tôi , dễ như trở bàn tay, hạnh phúc , cứ như vậy theo đầu ngón tay lướt qua , biến thành cả ngày lẫn đêm dày vò !

“Đại ca ! Đang làm gì đó !” Một tiếng bạo rống , chấn động hết thảy mọi người, ngay sau đó , là một hồi dồn dập tiếng ho khan .

“Mạc Thành ! Anh không thể nhổ truyền dịch ! Anh không thể xuống giường ah !” Triệu Tịnh Tịnh thanh âm nghe bất đắc dĩ , mang theo tiếng khóc .

Tôi bỗng nhiên muốn cười , Hứa Mạc Thành anh , vẫn cố chấp như vậy . Không hiểu được thương tiếc người khác ! Tôi đi cùng với anh không có chú ý , anh cũng thế, chơi bóng rổ cũng không biết nhường cho tôi .

Ôm người của tôi , dừng bước , mấy người đàn ông cao lớn đã đem tôi theo trên tay hắn đoạt mất , bảo hộ ở sau lưng . Bé heo đã bấm 110: “Này ! Nơi này có người trước mặt mọi người tính quấy rầy . . .”

“Đừng!” Cha mẹ của hắn lộ ra tuyệt vọng biểu lộ , khiếp khiếp nhìn nổi giận đùng đùng bé heo .



“Bé heo . . .” Tôi nhẹ giọng nói: ” Không cho phép gọi .”

“Thế nhưng mà Ảnh Ảnh, người đàn ông này . . .”

Bé heo thanh âm “két” một tiếng dừng lại , bởi vì hết thảy mọi người, đều bị một tựa ở bên tường hấp dẫn tới .

Hứa Mạc Thành , hư nhược dựa vào ở trên vách tường , ngực băng gạc đã bị văng tung tóe, miệng vết thương chảy ra máu sau đó , phảng phất một đóa tươi đẹp hoa , khai mở tại trên thân thể gầy của anh.

“Mạc Thành , anh mau trở về nằm ah !” Bên cạnh anh Triệu Tịnh Tịnh khóc xin anh .

“Anh . . .anh đang làm cái gì . . .” Hứa Mạc Thành thẳng tắp theo dõi anh trai đau lòng nhất.

Thế nhưng mà anh trai của anh , không nghe thấy anh mà nói , Hứa Trường Chí chỉ nhìn tôi , lẩm bẩm nói: “Bảo bối , chúng ta một lần nữa được không? Anh rất thích cơ thể em. . . anh nhớ em năm năm rồi. . . Anh mỗi ngày ở cửa nhà chờ em . . .” (đến đoạn này thấy ghê ghê, nhớ tới , mấy tên tội phạm biến thái của má Mặc)

“Im ngay !” Tôi tuyệt vọng nhìn về phía Hứa Mạc Thành , quả thấy anh trên mặt tái nhợt thoáng hiện nghi hoặc , sau đó là khó tin , sau đó là phẫn nộ , sau đó là . . . hối hận . . .

“Là hắn sao?” Hứa Mạc Thành chỉ nhìn tôi , thanh âm bình tĩnh nghe vào tai tôi lại sự cuồng loạn .

Hết thảy mọi người , bé heo , Triệu Tịnh Tịnh , cha mẹ của hắn , vây xem người bệnh , bác sĩ , tất cả đều nhìn một màn quỷ dị này .

Tôi ảm đạm cười cười: “Đã không còn quan trọng . . .”

“Không !” Hứa Mạc Thành hai mắt rốt cục nổi lên lệ quang , trên mặt anh tuấn , là sâu đậm tuyệt vọng .

Tôi hung ác quyết tâm , quay đầu muốn rời đi.

“Đừng đi !” Hứa Mạc Thành quát lớn , ngay sau đó , truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất , tôi ngạc nhiên quay đầu lại — anh hung hăng té lăn trên đất .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Nỡ Quên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook