Chương 28
Lê Hoa Đường
25/05/2022
Đường Tu nói trên bụng Thẩm Kham Dư có một vết mổ dài chừng 10cm. Bởi vì thể chất của cậu có vấn đề nên vết mổ khép lại quá chậm, quá trình hội
phục không tốt nên vết thương mới nhiễm trùng dẫn đến sốt cao không lùi.
“Tôi cũng không rõ đây là phẫu thuật cái gì, em ấy không chịu nói, tôi cũng không dám siêu âm. Em ấy có từng nói gì với cậu không?” Đường Tu hỏi Cố Ngôn Sênh nhìn mặt anh mờ mịt, y cảm thấy mình có hỏi cũng như không, bĩu môi tiếp tục: “Vết thương lớn như vậy có thể là một ca phẫu thuật lớn, chuyện này người trong nhà chẳng lẽ không biết gì à? Hơn nữa tình trạng của em ấy vừa nhìn là biết chăm sóc hậu phẫu không có được tốt, cậu không quan tâm thì thôi đến gia đình cũng không ai ngó đến?”
“…Tôi không rõ lắm” Cố Ngôn Sênh cau mày chậm rãi nói: “Vết mổ 10cm… đau lắm phải không? Tôi thấy em ấy ngủ không được yên giấc, đầu toàn là mồ hôi, không có thuốc giảm đau sao?”
Đường Tu liếc mắt nhìn anh, trầm mặc bảo: “Hiện tại không thể dùng thuốc linh tinh.”
“Sao vậy? Cơ thể em ấy không chịu được à?”
“Ừ, em ấy có triệu chứng suy tim, thuốc dùng được rất giới hạn. Nhưng mà không chỉ có mỗi nguyên nhân này…” Đường Tu nhíu mày: “Chủ yếu là bé cá nhỏ trong bụng em ấy không chịu được.”
“Bé cá…nhỏ?” Cố Ngôn Sênh ngẩn ra như nghe không hiểu Đường Tu nói gì: “Cậu có ý gì? Nói rõ một chút đi.”
“Đồng nghiệp của tôi lúc kiểm tra máu phát hiện nồng độ Hormone hCG của cậu ấy cao trên mức bình thường.” Đường Tu đưa kết quả kiểm tra cho Cố Ngôn Sênh: “Kiểm tra nồng độ Hormone hCG được xem như là phương pháp kiểm tra phát hiện mang thai sớm nhất và chính xác cho thai kỳ, thường là thai khoảng 10 ngày.”
Cố Ngôn Sênh cầm lấy kết quả xét nghiệm nhìn từ trên xuống dưới toàn là mũi tên, chẳng hiểu cái gì. Chỉ khi nghe Đường Tu phân tích trong đầu anh ầm ầm toàn tiếng nổ.
Đường Tu nhìn cái bộ dạng ngu ngốc của anh lườm một cái: “Tôi sẽ dùng loại ngôn ngữ nói với cậu mà đến heo nghe cũng hiểu. Cậu giỏi lắm, Cá Con mang thai, trong bụng có bé cá nhỏ. Đây là nhờ phúc lớn mạng lớn, khi em ấy làm đại phẫu bé cá nhỏ vẫn may mắn giữ lại được. Nhìn trong phần báo cáo cho thấy phôi thai phát triển rất khá, qua một thời gian nữa siêu âm sẽ thấy bé cá con thành hình, đến lúc đó khám kĩ càng rồi mới khẳng định được.”
Trong đầu Cố Ngôn Sênh xẹt ra một ít hình ảnh vụn vặt, đầu anh đau như búa bổ chỉ có thể ôm lấy điên cuồng xoa xoa huyệt thái dương, khàn giọng khô cả miệng lưỡi nói: “Có thể… đứa nhỏ này không phải của tôi.”
Đường Tu dừng cánh tay đang lật bệnh án, gập cuốn sổ lại dùng tốc độ nhanh như chớp đật vào đầu Cố Ngôn Sênh: “Mẹ mày, mày nói tiếng người được không? Mày là cái quái quỷ gì thế hả?”
“…Tôi không động qua em ấy mà.” Cố Ngôn Sênh hít sâu một hơi gấp tờ xét nghiệm bỏ vào túi,, sắc mặt có chút nhợt nhạt: “Dựa theo thời gian cậu nói, tôi có tính toán một chút…. Khi đó em ấy đi gặp Khương Mặc.”
Đường Tu biết Khương Mặc là ai, Cố Ngôn Sênh đã nói với y rất nhiều lần. Đại khái thì Thẩm Kham Dư yêu Cố Ngôn Sênh bao nhiêu lâu, Khương Mặc cũng đã yêu Thẩm Kham Dư bấy nhiêu lâu.
Thẩm Kham Dư ngây ngốc yêu Cố Ngôn Sênh nhiều năm như vậy nhưng không làm anh động tâm, nên chắc là lốp xe dự phòng Khương Mặc bao lâu nay cũng đã làm Cá Con mềm lòng.
Trong lòng Đường Tu hồi hộp, khó khăn nuốt nước miếng: “Tôi cảm thấy không thể… không thể nào đâu. Khương Mặc không có dám làm vậy đâu.”
Cố Ngôn Sênh dựa vào tường trầm mặc: “Thẩm Kham Dư từng nói rằng em ấy không thích Khương Mặc. Tôi cảm thấy em ấy sẽ không gạt tôi đâu. Có khả năng Khương Mặc…cưỡng hiếp.”
Cố Ngôn Sênh nhớ lại ngày ấy tìm gặp Thẩm Kham Dư, tâm trí cậu cứ như trên mây có lẽ là vì chuyện này đi.
Đường Tu vội ho một cái: “Cậu ở đây đoán mò cũng chẳng có lợi ích gì, đi hỏi Cá Con có phải tốt hơn không? Nhưng mà tôi cũng phải nhắc nhở cậu, không được nghĩ đến chuyện phá thai. Bây giờ thể trạng Cá Con cùng tâm lý rất không ổn định, mang thai rất khổ cực. Nhưng tôi đã hỏi đồng nghiệp khoa sản của tôi, họ yêu cầu trước tiên đứa bé vẫn phải giữ lại vì cơ thể em ấy tổn thương quá lớn, vẫn còn phải chờ tình trạng khá hơn một chút rồi mới tính tiếp được.”
Cố Ngôn Sênh nghiêm túc nghe xong cau mày suy nghĩ, sau đó trịnh trọng gật đầu: “Tôi biết rồi. Nếu có thể giữ lại đứa bé tôi sẽ không bỏ, sinh ra tôi sẽ nuôi dưỡng nó.”
Lời này làm cho Đường Tu có cái nhìn khác vối Cố Ngôn Sênh: “Được rồi, cuối cùng cũng nói được tiếng người.”
“…” Cố Ngôn Sênh được khích lệ cũng chả cười nổi, mặt mày cứ ủ rũ lo lắng vô cùng: “Cậu nói tâm lý em ấy bất ổn, vậy bây giờ tôi đi hỏi chuyện này có thể sẽ kích động đến em ấy không? Hay là tôi đi tìm Khương Mặc?”
Nói xong anh quay đầu muốn đi ra ngoài.
Đường Tu nghe Cố Ngôn Sênh nói ra câu cuối chua lè còn nặc mùi thuốc súng, không nhịn được kéo anh lại: “Được rồi đừng đi, cứ để thế này đi. Dù sao Cá Con ngu ngốc cũng không biết mình mang thai bé cá con. Hơn nữa cậu cũng đã nói dù có ra sao cũng sẽ nhận nuôi đứa nhỏ này, hay là trước mắt cứ chăm sóc em ấy trước đã.”
Cố Ngôn Sênh tránh Đường Tu trên mặt buồn bực: “Tôi muốn nói với Khương Mặc đừng có lại gần Thẩm Kham Dư nữa, Thẩm Kham Dư không thích cậu ta.”
“Ôi coi kìa, tiểu thiếu gia nhà chúng ta ghen tuông hung hăng dễ sợ, tôi sợ ghê cơ.” Đường Tu híp mắt cười tựa vào cửa chặn Cố Ngôn Sênh ra ngoài.
“Cậu đừng có đùa nữa!” Cố Ngôn Sênh sắc mặt tái xanh nắm tay thành đấm, gằn từng chữ: “Bây giờ tôi rất muốn đánh người.”
“Được rồi được rồi bảo bối A Sênh nhà ta ơi, tức giận đến mức tóc dựng cả lên rồi.” Đường Tu cười cợt vuốt nhẹ phần tóc trên đầu Cố Ngôn Sênh. Cố Ngôn Sênh như bị điện giật mà lui về sau, Đường Tu vui đến độ không ngậm miệng lại được: “Nghe anh A Tu nào, trước tiên không cần hành động hấp tấp. Cậu nhớ lại lịch sử uống rượu say xỉn làm chuyện xấu của cậu đi, có phải hôm nào đó lại tái diễn nữa rồi không? Hơn nữa nếu đúng là Khương Mặc đã làm, cậu không sợ cậu ta đến đòi người và bé cá nhỏ à?”
“Tôi không cho cậu ta!” Cố Ngôn Sênh nói chắc như đinh đóng cột lại bị Đường Tu cười đến run cả vai, anh bắt đầu bực bội: “Sao cậu cứ cười mãi thế, chuyện này có gì đáng buồn cười sao?”
“Không không, cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ thấy cậu nổi nóng ghen tuông trông buồn cười mà thôi. Nói thật mấy năm nay không thấy cậu nổi điên như vậy.” Đường Tu khoanh tay gật gù: “Đây là sức mạnh tình yêu đó hẻ?”
“…” Cố Ngôn Sênh vội ho một cái quay mặt ra chỗ khác rót cho bản thân một ly nước.
Đường Tu tiếp tục đùa: “Bảo bối A Sênh ơi nói cho anh trai nghe xíu nào, bây giờ em thích Ca Con nhiều bao nhiêu vậy ta?”
Cố Ngôn Sênh im lặng không trả lời vẫn tiếp tục rót nước.
“Ô kìa, ô kìa, ô kìa đầy rồi! Tràn ra rồi kìa.” Đường Tu đắc ý cười nói: “Đây là đáp án của cậu phải không? Tràn ngập yêu thương đó à ~”
“…” Cố Ngôn Sênh lấy cái khăn lau nước trên bàn, cúi đầu buồn bực nói: “Chẳng muốn mở miệng với cậu.”
—Wordpress: terroirhuongvidattroi—
Khi Thẩm Kham Dư tỉnh lại bên cạnh trống rỗng, cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà suy nghĩ, A Sênh nói muốn ôm cậu về nhà chắc hẳn là một giấc mơ.
Cậu dụi dụi con mắt quay đầu thấy cái áo khoác của Cố Ngôn Sênh treo trên ghế.
Hẳn là A Sênh quên cầm theo rồi, hay là cầm đến nhà trả lại cho anh thôi. Chỉ cần để ở trước cửa rồi đi, đặt ở đấy rồi đi ngay là được.
Cậu cố hết sức từ trên giường bò xuống, cả người run rẩy vì vết mổ đau đớn. Cậu cắn cắn môi lau mồ hôi trên trán, tay vươn ra muốn cầm lấy cái áo khoác.
Nhưng khi nhìn thấy bàn tay ứ đọng vết máu thậm chí còn có chút vặn vẹo, cậu sững người sợ làm bẩn áo khoác của anh. Cậu lấy cái túi mà y tá cho, xé ra bọc cái áo khoác vào.
Cậu cầm lấy cái balo của mình, lôi cái túi chứa vỏ măng cục kia ra, dùng khăn giấy cẩn thận từng li từng tí lau sạch sẽ túi, sau đó cất lại vào trong.
Cậu vác balo lên đem áo khoác của Cố Ngôn Sênh ôm trong ngực, đi ra khỏi phòng bệnh.
Lúc chuẩn bị làm thủ tục xuất viện cậu nghĩ có thể đi đến siêu thị mua một ít rau củ quả cùng với vài cái áo khoác đến cho A Sênh. Nhưng cậu chưa đến bệnh viện này bao giờ nên không biết rõ phương hướng, nhìn người ta đi qua đi lại cậu cũng không có gan hỏi.
Cậu không thể quên được mẹ cậu nói cậu là tai tinh, cho nên cậu ngày càng sợ sệt tiếp cận người khác, cậu sợ làm hại đến vận khí của người ta— thực tình nếu không phải do cậu bám dai như đĩa thì sẽ không ai để ý đến cậu, từ trước đến nay đều như vậy mà.
Nếu như cậu không phải là loại người thích ảo tưởng, tự biết mình chọc người ta phiền phức thì tốt rồi, sẽ không làm cho ai nhìn thấy cậu cũng ghét cậu.
Vậy nếu chuyện lúc trước không phải là nằm mơ, A Sênh thật sự muốn cậu quay về cậu phải tận lực duy trì khoảng cách với anh và Điềm Điềm. Tuy rằng cậu còn chưa hiểu A Sênh muốn cậu trở về làm gì, ngoan một chút cũng tốt thôi. Cái gì cũng phải nghe lời, không sẽ bị đánh bị mắng.
Thẩm Kham Dư giơ tay vịn vào tường, nheo mắt để cố nhìn thấy bảng hướng dẫn đường đi trên hành lang, từng bước từng bước rời khỏi khu tiếp nhận bệnh nhân nội trú.
Đi ngang qua một dãy phòng cậu nghe được tiếng csn cùng Đường Tu đang nói chuyện.
A Sênh sao lại còn ở bệnh viện? Anh ấy còn có việc gì sao?
Cậu không phải cố ý muốn nghe trộm nhưng cậu thật sự rất muốn nghe thấy tiếng của Cố Ngôn Sênh. Vừa nghe thấy tiếng anh, cậu không kiềm chế được mà đến gần.
Cậu nghe anh A Tu nói cậu đang mai thai, hơn nữa thai nhi phát triển rất khá.
Sau đó nghe A Sênh nói đứa nhỏ không phải của anh, là của Khương Mặc.
Sắc mặt cậu tái đi, tay cậu ôm áo Cố Ngôn Sênh nhẹ nhàng vuốt lên bụng đôi mắt thẫn thờ còn chưa kịp sáng lên lại xám ngắt, chỉ còn lại tràn tro không chút tiêu cự.
Cậu không có tiếp tục nghe, xoay người đi về phía trước. Càng đi chân cậu càng nặng như đeo gông, trong đầu mờ mịt nhưng sương mù giăng lối. Cậu vội đỡ cái ghế bên cạnh lảo đảo ngồi xuống.
—Wordpress: terroirhuongvidattroi—
Vết mổ bị chấn động làm cả người cậu co giật đau nhức, cậu há to miệng đau đến mức ánh mắt dại ra nhưng vì khó thở mà không lên tiếng nổi. Cậu ngẩng đầu khó khăn thở, tay run run nhẹ nhàng bảo vệ bụng của mình.
Đau quá! Vết mổ làn cơn đau lan từ bụng ra cả người. Cậu nhất thời không biết đau đớn này có phải là đau từ vết mổ hay là từ máu thịt chưa thành hình ở bụng nên cậu rất sợ đứa nhỏ kia bị thương.
Đừng sợ, ba ở đây. Ba xoa xoa cho con sẽ mau hết đau thôi.
Trong bộ quần áo rộng thùng thình đơn bạc cậu co rúc trên ghế dài run rẩy chờ đau đớn lui đi, nhấc đầu đầy mồ hôi lạnh nhìn về phía phòng điều trị lẩm bẩm gọi A Sênh.
A Sênh, con là con của anh.
Em rất yêu anh cho nên chỉ sinh con cho anh, sẽ không cho người khác chạm vào em.
Anh tin em một lần đi có được không.
Nếu như anh tin em một lần thì tốt rồi.
Nhưng nếu anh biết đứa nhỏ là con anh,.. có thể đừng tức giận được không… đừng buồn nôn có được không … cũng đừng trách em … làm dơ anh.
Có lẽ sẽ như vậy đi…
Anh sẽ tức giận sẽ hận em.
Lần em cưỡng ép anh làm chuyện đó, anh thấy em rất buồn nôn rất bẩn.
Xin lỗi, em quá bẩn.
Em cũng muốn em …sạch sẽ một chút…
Sạch sẽ một chút thì có thể quang minh chính đại mà yêu anh, cũng sẽ không bị anh ghét bỏ như vậy.
Nếu được như vậy thì tốt quá.
“Tôi cũng không rõ đây là phẫu thuật cái gì, em ấy không chịu nói, tôi cũng không dám siêu âm. Em ấy có từng nói gì với cậu không?” Đường Tu hỏi Cố Ngôn Sênh nhìn mặt anh mờ mịt, y cảm thấy mình có hỏi cũng như không, bĩu môi tiếp tục: “Vết thương lớn như vậy có thể là một ca phẫu thuật lớn, chuyện này người trong nhà chẳng lẽ không biết gì à? Hơn nữa tình trạng của em ấy vừa nhìn là biết chăm sóc hậu phẫu không có được tốt, cậu không quan tâm thì thôi đến gia đình cũng không ai ngó đến?”
“…Tôi không rõ lắm” Cố Ngôn Sênh cau mày chậm rãi nói: “Vết mổ 10cm… đau lắm phải không? Tôi thấy em ấy ngủ không được yên giấc, đầu toàn là mồ hôi, không có thuốc giảm đau sao?”
Đường Tu liếc mắt nhìn anh, trầm mặc bảo: “Hiện tại không thể dùng thuốc linh tinh.”
“Sao vậy? Cơ thể em ấy không chịu được à?”
“Ừ, em ấy có triệu chứng suy tim, thuốc dùng được rất giới hạn. Nhưng mà không chỉ có mỗi nguyên nhân này…” Đường Tu nhíu mày: “Chủ yếu là bé cá nhỏ trong bụng em ấy không chịu được.”
“Bé cá…nhỏ?” Cố Ngôn Sênh ngẩn ra như nghe không hiểu Đường Tu nói gì: “Cậu có ý gì? Nói rõ một chút đi.”
“Đồng nghiệp của tôi lúc kiểm tra máu phát hiện nồng độ Hormone hCG của cậu ấy cao trên mức bình thường.” Đường Tu đưa kết quả kiểm tra cho Cố Ngôn Sênh: “Kiểm tra nồng độ Hormone hCG được xem như là phương pháp kiểm tra phát hiện mang thai sớm nhất và chính xác cho thai kỳ, thường là thai khoảng 10 ngày.”
Cố Ngôn Sênh cầm lấy kết quả xét nghiệm nhìn từ trên xuống dưới toàn là mũi tên, chẳng hiểu cái gì. Chỉ khi nghe Đường Tu phân tích trong đầu anh ầm ầm toàn tiếng nổ.
Đường Tu nhìn cái bộ dạng ngu ngốc của anh lườm một cái: “Tôi sẽ dùng loại ngôn ngữ nói với cậu mà đến heo nghe cũng hiểu. Cậu giỏi lắm, Cá Con mang thai, trong bụng có bé cá nhỏ. Đây là nhờ phúc lớn mạng lớn, khi em ấy làm đại phẫu bé cá nhỏ vẫn may mắn giữ lại được. Nhìn trong phần báo cáo cho thấy phôi thai phát triển rất khá, qua một thời gian nữa siêu âm sẽ thấy bé cá con thành hình, đến lúc đó khám kĩ càng rồi mới khẳng định được.”
Trong đầu Cố Ngôn Sênh xẹt ra một ít hình ảnh vụn vặt, đầu anh đau như búa bổ chỉ có thể ôm lấy điên cuồng xoa xoa huyệt thái dương, khàn giọng khô cả miệng lưỡi nói: “Có thể… đứa nhỏ này không phải của tôi.”
Đường Tu dừng cánh tay đang lật bệnh án, gập cuốn sổ lại dùng tốc độ nhanh như chớp đật vào đầu Cố Ngôn Sênh: “Mẹ mày, mày nói tiếng người được không? Mày là cái quái quỷ gì thế hả?”
“…Tôi không động qua em ấy mà.” Cố Ngôn Sênh hít sâu một hơi gấp tờ xét nghiệm bỏ vào túi,, sắc mặt có chút nhợt nhạt: “Dựa theo thời gian cậu nói, tôi có tính toán một chút…. Khi đó em ấy đi gặp Khương Mặc.”
Đường Tu biết Khương Mặc là ai, Cố Ngôn Sênh đã nói với y rất nhiều lần. Đại khái thì Thẩm Kham Dư yêu Cố Ngôn Sênh bao nhiêu lâu, Khương Mặc cũng đã yêu Thẩm Kham Dư bấy nhiêu lâu.
Thẩm Kham Dư ngây ngốc yêu Cố Ngôn Sênh nhiều năm như vậy nhưng không làm anh động tâm, nên chắc là lốp xe dự phòng Khương Mặc bao lâu nay cũng đã làm Cá Con mềm lòng.
Trong lòng Đường Tu hồi hộp, khó khăn nuốt nước miếng: “Tôi cảm thấy không thể… không thể nào đâu. Khương Mặc không có dám làm vậy đâu.”
Cố Ngôn Sênh dựa vào tường trầm mặc: “Thẩm Kham Dư từng nói rằng em ấy không thích Khương Mặc. Tôi cảm thấy em ấy sẽ không gạt tôi đâu. Có khả năng Khương Mặc…cưỡng hiếp.”
Cố Ngôn Sênh nhớ lại ngày ấy tìm gặp Thẩm Kham Dư, tâm trí cậu cứ như trên mây có lẽ là vì chuyện này đi.
Đường Tu vội ho một cái: “Cậu ở đây đoán mò cũng chẳng có lợi ích gì, đi hỏi Cá Con có phải tốt hơn không? Nhưng mà tôi cũng phải nhắc nhở cậu, không được nghĩ đến chuyện phá thai. Bây giờ thể trạng Cá Con cùng tâm lý rất không ổn định, mang thai rất khổ cực. Nhưng tôi đã hỏi đồng nghiệp khoa sản của tôi, họ yêu cầu trước tiên đứa bé vẫn phải giữ lại vì cơ thể em ấy tổn thương quá lớn, vẫn còn phải chờ tình trạng khá hơn một chút rồi mới tính tiếp được.”
Cố Ngôn Sênh nghiêm túc nghe xong cau mày suy nghĩ, sau đó trịnh trọng gật đầu: “Tôi biết rồi. Nếu có thể giữ lại đứa bé tôi sẽ không bỏ, sinh ra tôi sẽ nuôi dưỡng nó.”
Lời này làm cho Đường Tu có cái nhìn khác vối Cố Ngôn Sênh: “Được rồi, cuối cùng cũng nói được tiếng người.”
“…” Cố Ngôn Sênh được khích lệ cũng chả cười nổi, mặt mày cứ ủ rũ lo lắng vô cùng: “Cậu nói tâm lý em ấy bất ổn, vậy bây giờ tôi đi hỏi chuyện này có thể sẽ kích động đến em ấy không? Hay là tôi đi tìm Khương Mặc?”
Nói xong anh quay đầu muốn đi ra ngoài.
Đường Tu nghe Cố Ngôn Sênh nói ra câu cuối chua lè còn nặc mùi thuốc súng, không nhịn được kéo anh lại: “Được rồi đừng đi, cứ để thế này đi. Dù sao Cá Con ngu ngốc cũng không biết mình mang thai bé cá con. Hơn nữa cậu cũng đã nói dù có ra sao cũng sẽ nhận nuôi đứa nhỏ này, hay là trước mắt cứ chăm sóc em ấy trước đã.”
Cố Ngôn Sênh tránh Đường Tu trên mặt buồn bực: “Tôi muốn nói với Khương Mặc đừng có lại gần Thẩm Kham Dư nữa, Thẩm Kham Dư không thích cậu ta.”
“Ôi coi kìa, tiểu thiếu gia nhà chúng ta ghen tuông hung hăng dễ sợ, tôi sợ ghê cơ.” Đường Tu híp mắt cười tựa vào cửa chặn Cố Ngôn Sênh ra ngoài.
“Cậu đừng có đùa nữa!” Cố Ngôn Sênh sắc mặt tái xanh nắm tay thành đấm, gằn từng chữ: “Bây giờ tôi rất muốn đánh người.”
“Được rồi được rồi bảo bối A Sênh nhà ta ơi, tức giận đến mức tóc dựng cả lên rồi.” Đường Tu cười cợt vuốt nhẹ phần tóc trên đầu Cố Ngôn Sênh. Cố Ngôn Sênh như bị điện giật mà lui về sau, Đường Tu vui đến độ không ngậm miệng lại được: “Nghe anh A Tu nào, trước tiên không cần hành động hấp tấp. Cậu nhớ lại lịch sử uống rượu say xỉn làm chuyện xấu của cậu đi, có phải hôm nào đó lại tái diễn nữa rồi không? Hơn nữa nếu đúng là Khương Mặc đã làm, cậu không sợ cậu ta đến đòi người và bé cá nhỏ à?”
“Tôi không cho cậu ta!” Cố Ngôn Sênh nói chắc như đinh đóng cột lại bị Đường Tu cười đến run cả vai, anh bắt đầu bực bội: “Sao cậu cứ cười mãi thế, chuyện này có gì đáng buồn cười sao?”
“Không không, cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ thấy cậu nổi nóng ghen tuông trông buồn cười mà thôi. Nói thật mấy năm nay không thấy cậu nổi điên như vậy.” Đường Tu khoanh tay gật gù: “Đây là sức mạnh tình yêu đó hẻ?”
“…” Cố Ngôn Sênh vội ho một cái quay mặt ra chỗ khác rót cho bản thân một ly nước.
Đường Tu tiếp tục đùa: “Bảo bối A Sênh ơi nói cho anh trai nghe xíu nào, bây giờ em thích Ca Con nhiều bao nhiêu vậy ta?”
Cố Ngôn Sênh im lặng không trả lời vẫn tiếp tục rót nước.
“Ô kìa, ô kìa, ô kìa đầy rồi! Tràn ra rồi kìa.” Đường Tu đắc ý cười nói: “Đây là đáp án của cậu phải không? Tràn ngập yêu thương đó à ~”
“…” Cố Ngôn Sênh lấy cái khăn lau nước trên bàn, cúi đầu buồn bực nói: “Chẳng muốn mở miệng với cậu.”
—Wordpress: terroirhuongvidattroi—
Khi Thẩm Kham Dư tỉnh lại bên cạnh trống rỗng, cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà suy nghĩ, A Sênh nói muốn ôm cậu về nhà chắc hẳn là một giấc mơ.
Cậu dụi dụi con mắt quay đầu thấy cái áo khoác của Cố Ngôn Sênh treo trên ghế.
Hẳn là A Sênh quên cầm theo rồi, hay là cầm đến nhà trả lại cho anh thôi. Chỉ cần để ở trước cửa rồi đi, đặt ở đấy rồi đi ngay là được.
Cậu cố hết sức từ trên giường bò xuống, cả người run rẩy vì vết mổ đau đớn. Cậu cắn cắn môi lau mồ hôi trên trán, tay vươn ra muốn cầm lấy cái áo khoác.
Nhưng khi nhìn thấy bàn tay ứ đọng vết máu thậm chí còn có chút vặn vẹo, cậu sững người sợ làm bẩn áo khoác của anh. Cậu lấy cái túi mà y tá cho, xé ra bọc cái áo khoác vào.
Cậu cầm lấy cái balo của mình, lôi cái túi chứa vỏ măng cục kia ra, dùng khăn giấy cẩn thận từng li từng tí lau sạch sẽ túi, sau đó cất lại vào trong.
Cậu vác balo lên đem áo khoác của Cố Ngôn Sênh ôm trong ngực, đi ra khỏi phòng bệnh.
Lúc chuẩn bị làm thủ tục xuất viện cậu nghĩ có thể đi đến siêu thị mua một ít rau củ quả cùng với vài cái áo khoác đến cho A Sênh. Nhưng cậu chưa đến bệnh viện này bao giờ nên không biết rõ phương hướng, nhìn người ta đi qua đi lại cậu cũng không có gan hỏi.
Cậu không thể quên được mẹ cậu nói cậu là tai tinh, cho nên cậu ngày càng sợ sệt tiếp cận người khác, cậu sợ làm hại đến vận khí của người ta— thực tình nếu không phải do cậu bám dai như đĩa thì sẽ không ai để ý đến cậu, từ trước đến nay đều như vậy mà.
Nếu như cậu không phải là loại người thích ảo tưởng, tự biết mình chọc người ta phiền phức thì tốt rồi, sẽ không làm cho ai nhìn thấy cậu cũng ghét cậu.
Vậy nếu chuyện lúc trước không phải là nằm mơ, A Sênh thật sự muốn cậu quay về cậu phải tận lực duy trì khoảng cách với anh và Điềm Điềm. Tuy rằng cậu còn chưa hiểu A Sênh muốn cậu trở về làm gì, ngoan một chút cũng tốt thôi. Cái gì cũng phải nghe lời, không sẽ bị đánh bị mắng.
Thẩm Kham Dư giơ tay vịn vào tường, nheo mắt để cố nhìn thấy bảng hướng dẫn đường đi trên hành lang, từng bước từng bước rời khỏi khu tiếp nhận bệnh nhân nội trú.
Đi ngang qua một dãy phòng cậu nghe được tiếng csn cùng Đường Tu đang nói chuyện.
A Sênh sao lại còn ở bệnh viện? Anh ấy còn có việc gì sao?
Cậu không phải cố ý muốn nghe trộm nhưng cậu thật sự rất muốn nghe thấy tiếng của Cố Ngôn Sênh. Vừa nghe thấy tiếng anh, cậu không kiềm chế được mà đến gần.
Cậu nghe anh A Tu nói cậu đang mai thai, hơn nữa thai nhi phát triển rất khá.
Sau đó nghe A Sênh nói đứa nhỏ không phải của anh, là của Khương Mặc.
Sắc mặt cậu tái đi, tay cậu ôm áo Cố Ngôn Sênh nhẹ nhàng vuốt lên bụng đôi mắt thẫn thờ còn chưa kịp sáng lên lại xám ngắt, chỉ còn lại tràn tro không chút tiêu cự.
Cậu không có tiếp tục nghe, xoay người đi về phía trước. Càng đi chân cậu càng nặng như đeo gông, trong đầu mờ mịt nhưng sương mù giăng lối. Cậu vội đỡ cái ghế bên cạnh lảo đảo ngồi xuống.
—Wordpress: terroirhuongvidattroi—
Vết mổ bị chấn động làm cả người cậu co giật đau nhức, cậu há to miệng đau đến mức ánh mắt dại ra nhưng vì khó thở mà không lên tiếng nổi. Cậu ngẩng đầu khó khăn thở, tay run run nhẹ nhàng bảo vệ bụng của mình.
Đau quá! Vết mổ làn cơn đau lan từ bụng ra cả người. Cậu nhất thời không biết đau đớn này có phải là đau từ vết mổ hay là từ máu thịt chưa thành hình ở bụng nên cậu rất sợ đứa nhỏ kia bị thương.
Đừng sợ, ba ở đây. Ba xoa xoa cho con sẽ mau hết đau thôi.
Trong bộ quần áo rộng thùng thình đơn bạc cậu co rúc trên ghế dài run rẩy chờ đau đớn lui đi, nhấc đầu đầy mồ hôi lạnh nhìn về phía phòng điều trị lẩm bẩm gọi A Sênh.
A Sênh, con là con của anh.
Em rất yêu anh cho nên chỉ sinh con cho anh, sẽ không cho người khác chạm vào em.
Anh tin em một lần đi có được không.
Nếu như anh tin em một lần thì tốt rồi.
Nhưng nếu anh biết đứa nhỏ là con anh,.. có thể đừng tức giận được không… đừng buồn nôn có được không … cũng đừng trách em … làm dơ anh.
Có lẽ sẽ như vậy đi…
Anh sẽ tức giận sẽ hận em.
Lần em cưỡng ép anh làm chuyện đó, anh thấy em rất buồn nôn rất bẩn.
Xin lỗi, em quá bẩn.
Em cũng muốn em …sạch sẽ một chút…
Sạch sẽ một chút thì có thể quang minh chính đại mà yêu anh, cũng sẽ không bị anh ghét bỏ như vậy.
Nếu được như vậy thì tốt quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.