Chương 12: Ngủ ngon
SCVT
09/06/2022
Giờ này đã rất khuya rồi mà bệnh viện vẫn người đi kẻ lại tấp nập. Saint vừa bước vào đã va trúng một đứa bé mặc quần áo bệnh nhân. Nhóc này thì chạy nhanh quá còn Saint chỉ lo tìm người, phản ứng không kịp cả hai liền va vào nhau.
Bé trai này khoảng tầm ba, bốn tuổi, vừa té uỵch xuống là khóc toáng lên. Trong lúc Saint cứng người không biết xử lí thế nào thì Đông Hằng vừa từ phòng bệnh bước ra.
Anh nghe thấy tiếng khóc liền chạy nhanh lại, thấy nhóc đang ngồi khóc liền bồng bé lên tay dỗ, sợ là sẽ ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác.
Saint là lần đầu làm cho con nít khóc thế này, tay chân luống cuống không biết làm gì "Sao lại khóc thế này, em có làm gì đâu chứ."
Đông Hằng nói "Không sao đâu, con nít mà, lát là nín thôi."
Đông Hằng rất ra dáng một người có kinh nghiệm, vừa bế một chút bé đã ngừng khóc, chỉ còn lại tiếng thút thít một chút. Điều dưỡng của bé lúc này cũng vừa chạy tới "Xin lỗi bác sĩ, tôi chỉ sơ ý một chút thôi đã không thấy bé đâu, làm phiền anh rồi."
Đông Hằng cũng giao đứa bé lại cho điều dưỡng "Không sao, tôi thấy bé rất khỏe sao không cho xuất viện đi."
Điều dưỡng nói "Thật ra mẹ và cậu bé cùng đến đây do gặp phải tai nạn..." đang bế cậu bé trên tay điều dưỡng cũng không nói rõ được nhưng họ cũng đoán ra một chút là người mẹ này đã không còn nữa "Bây giờ bệnh viện đang tìm cách liên lạc với người thân khác của cậu bé này."
Saint nghe vậy có chút quan tâm "Vẫn chưa tìm được sao?"
Điều dưỡng đứng vuốt lưng đứa bé "Đúng vậy."
Đông Hằng nói "Giờ không còn sớm nữa, cứ đưa nhóc này về phòng trước đi."
Vừa nhìn họ rời đi Đông Hằng liền quay lại nhìn Saint, kéo tay cậu đi theo mình đến phòng nghỉ. Đông Hằng vừa mang đồ ăn ra vừa nói "Để xem em nấu gì đây."
Đông Hằng bày đồ ăn ra bàn còn Saint thì đi xung quanh nhìn một chút "Ở đây có tận hai giường lận này, không làm phiền người cùng phòng kia chứ."
Đông Hằng nói "À giường bên kia là của Anh Khôi, Quang Hậu nhà nó rất gần bệnh viện, ít khi ở đây lắm", nói xong thì liền ngồi ăn.
Saint nói "A là của bác sĩ Khôi sao?"
Đông Hằng nói "Chắc là em chưa gặp thằng Khôi nhỉ, nó làm bên phòng phẫu thuật, ngồi bàn phía trên anh."
Saint ngồi bên cạnh anh "Bác sĩ Khôi vẫn đang trực ca sao?"
Đông Hằng lắc đầu "Không phải, Anh Khôi luôn ở bệnh viện nên có phòng ngủ khác, đây chỉ là phòng nghỉ thôi."
Vừa dứt câu thì điện thoại Đông Hằng reo lên "Anh có ca cấp cứu rồi, em không cần đợi đâu cứ về trước đi."
Saint chưa kịp phản ứng thì Đông Hằng đã đi mất, nhìn trên bàn đồ ăn cứ như còn nguyên, không biết ca cấp cứu này có lâu không.
Sau khi hoàn thành cấp cứu, Đông Hằng đợi bệnh nhân được đưa qua phòng phẫu thuật rồi mới rời khỏi. Anh quay lại phòng nghỉ thì thấy Saint đang nằm ngủ trên giường mình "Đã bảo là không cần đợi rồi mà."
Đông Hằng chạm vào đồ ăn trên bàn thấy đã nguội rồi nhưng vẫn quyết định ngồi ăn nốt, vừa cầm đũa lên thì điện thoại lại có tin báo. Quay lại định đi thì liếc mắt nhìn Saint một chút, kéo chăn lên đắp cho cậu rồi mới rời đi.
Cửa vừa đóng thì Saint giật mình tỉnh dậy, lại gần chạm vào hộp đựng cơm trên bàn đã cảm nhận được cái lạnh, bèn đi tìm chỗ nào hâm lại cho nóng.
Lần này Đông Hằng rất nhanh đã quay lại, khi anh trở lại lần nữa mở cửa ra thì không thấy Saint đâu. Dự định đi tìm thì Saint đã nhanh chóng chạy lại "Anh đã xong việc rồi à."
Đông Hằng hỏi "Em đi đâu vậy?"
Saint không nói gì mà cứ đi vào trong, Đông Hằng cũng đi theo sau "Anh ăn đi."
Đông Hằng cầm hộp đựng cơm lên ăn một ít "Em đi hâm đồ ăn à, không cần phiền vậy đây, hiếm khi ở bệnh viện mà được ăn cơm thế này rồi."
Saint ngồi nhìn Đông Hằng ăn một lát rồi lại ngủ tiếp. Sau khi ăn xong Đông Hằng dọn dẹp một chút rồi đi lại ngồi cạnh Saint, nhìn cậu một hồi lâu rồi lay người cậu "Saint à, dậy đi, dậy."
Saint hai mày nhíu lại, tay nắm lấy chăn trùm lên đầu như một thói quen.
Đông Hằng nói tiếp "Về nhà rồi ngủ."
Saint lẩm bẩm "Ngủ ở đây cũng được mà."
Người gần ba ngày chưa ngủ như Đông Hằng lại thấy có chút ghen tị với Saint "Anh cũng muốn ngủ rồi."
Saint giọng buồn ngủ, nói nhỏ "Anh qua giường bác sĩ Khôi ngủ đi ha, ngủ ngon."
Đông Hằng nhìn qua giường Quang Hậu rồi nhìn lại giường mình, suy nghĩ một chút liền chui vào chăn nằm cạnh Saint.
Cảm giác có người nằm cạnh mình, theo phản xạ tự nhiên Saint định xoay người định đạp hắn xuống đất thì có giọng nói "Anh không ngủ được giường người khác."
Saint nói "Vậy em qua đó."
Đông Hằng dứt khoác "Không được."
Saint nói "Sao lại không?"
Đông Hằng nói "Đừng quấy nữa, anh không ngủ ba đêm rồi, những giây phút này phải trân trọng", nghe xong Saint cảm thấy xót liền nằm yên.
Vừa nói dứt câu liền cảm nhận được sự yên tĩnh, bao nhiêu cảm giác hài lòng của Đông Hằng liền hiện lên hết qua nụ cười trên gương mặt. Rồi dần dần cũng cảm nhận được hơi thở của đối phương trở nên đều đặn.
Chiếc giường nhỏ xíu phải chứa cả hai người đàn ông. Hai người họ đắp cũng một chiếc chăn nằm một chút đã cảm thấy khó chịu. Saint lúc này thấy nóng liền đạp chăn ra, không ngờ vừa đạp ra là đụng trúng nơi không nên chạm vào.
Saint vừa nghĩ ra thứ mình vừa động vào, chầm chậm nhìn qua thì thấy Đông Hằng đã mở mắt nhìn mình.
Trong phòng tuy rất tối nhưng khoảng cách giữa họ rất gần, Saint vẫn có thể thấy được Đông Hằng hơi nhíu mày nhìn cậu "Đã nói đừng động, nếu em còn tiếp tục quấy nữa sẽ chuyển qua cảnh khác thật đấy."
Sáng hôm sau khi Saint tỉnh lại đã không thấy Đông Hằng nữa, cảm giác có chút quen thuộc. Thật giống trong mấy bộ phim thần tượng nhỉ, nam chính hoặc nữ chính tỉnh dậy liền thấy trên bàn có thẻ tiền hay kiểu lá thư cảm ơn.
Haha, nghĩ xong rồi cũng lia mắt xung quanh xem có lá thư nào không "Nhưng thật may mà mình còn nguyên."
Saint ra đến cổng bệnh viện thấy trời bắt đầu mưa đành chạy ngược vào lại, một lúc sau trời liền đổ mưa như trút nước. Saint đứng đợi hồi lâu nhưng vẫn không thấy trời tạnh, đang định làm liều chạy một mạch lại bãi đậu xe nhưng chút can đảm đó cũng không có.
Mưa vừa dịu lại một chút rồi lại lớn hơn nữa, cảm giác được nước bắn vào đến đầu gối thì Saint vội lùi ra sau, lùi lại vài bước thì đụng phải một người.
"Xin lỗi", Saint xoay người lại nhìn lên thì thấy Đông Hằng.
Đông Hằng nói "Anh đã định sẽ mắng chết em nếu em định đội mưa đầu mùa đấy."
Saint cười ngại "Không dám, không dám."
Đông Hằng đưa cây dù đang cầm cho Saint "Mưa không tạnh ngay đâu, cứ về đi đừng đợi."
Saint nói "Anh vẫn chưa tan làm sao."
Đông Hằng nhìn lại danh sách bệnh án trên tay "Chắc phải đến chiều."
Saint ủ rũ "Đừng làm quá sức đấy", đúng là đến khi thật sự yêu đương rồi thì cảm giác mỗi giây phút của anh ấy đều rất bận.
Đông Hằng nói "Được rồi, mau về đi."
Đột nhiên trời sấm vang lên một tiếng lớn, lại nghe thêm tiếng hết từ phòng bệnh gần đó "aaaaaa."
Là tiếng hét của nữ, là sợ sấm sao? Saint cảm giác có chút quen thuộc liền men theo hành lang đến gần "Trân Châu?"
Saint vừa đi đến cửa đã thấy Trân Châu đang ngồi rạp xuống đất, hai cánh tay đang ôm lấy đầu. Vừa thấy cảnh này Saint vội chạy lại khụy một chân xuống đỡ nhẹ Trân Châu an ủi "Không sao rồi."
Trân Châu rất nhanh chồm đến ôm chặt Saint. Đông Hằng đứng phía sau tỏ ra ngạc nhiên.
Lúc nãy thấy Saint rời đi Đông Hằng cũng đi theo, nhìn thấy cảnh tượng thế này cũng không thể nói nhiều. Lúc nghe tiếng hét bác sĩ Hậu phụ trách cũng tới nên họ đã giao lại cho cậu ấy.
Hai người họ cùng đi ra cổng, là người quen của Saint nên Đông Hằng tỏ ra có chút tò mò "Chuyện gì vậy, cô ấy sợ sấm à."
Saint gật đầu "Đúng vậy, hình như là rất sợ thì phải. Không chỉ mỗi sấm đâu mỗi lần có tiếng động lớn thì đều bị như thế, nguyên nhân thì chỉ có cậu ấy mới biết."
Đông Hằng như nghĩ ra được gì "Anh nghĩ là hội chứng sợ tiếng ồn thôi, không cần lo lắng. Nếu muốn chắc chắn thì cứ đi khám thử là biết ngay."
Saint nói "Nhớ lại thì lúc nãy bác sĩ Hậu cũng đến nhanh thật."
Đông Hằng nói "Em nói anh mới nhớ, chưa bao giờ thấy nó nhiệt tình thế này."
Vừa nói xong thì hai người liền nhìn nhau, đồng thanh "Chẳng lẽ là..."
Sợ rằng hai người họ đang nghĩ bác sĩ Quang Hậu và Trân Châu đang lén lút yêu đương. Nghĩ nhiều rồi, nhà Quang Hậu lúc trước ngay cạnh nhà Trân Châu nhưng vì ba Quang Hậu công việc khá đặc biệt nên sớm đã chuyển đi.
Xem như bạn cũ thì quan tâm hơn một chút.
Mỗi lần trời mưa trong người đều cảm thấy buồn buồn, cứ như ông trời đang khóc thay luôn phần mình vậy. Nếu như trời mưa cứ kéo dài mãi thì có mấy ai vui đâu.
Đội mưa có thể về nhà sớm nhưng lại bị ướt thì thà về trễ chứ không muốn bị lạnh, cảm thấy nếu đánh đổi như thế là không đáng.
Sợ cảm giác ướt mưa? Không hẳn là sợ chỉ là không thích, ngay từ nhỏ cứ ngày nào trời mưa thì tối đến cậu sẽ gặp ác mộng. Lúc Đông Hằng cầm chiếc dù đưa đến trước mặt Saint, cậu đã rất ngạc nhiên.
Làm sao để biết anh ấy thích bạn thật lòng, là dùng hành động không phải chỉ là lời nói. Nếu có luôn cả hai thứ thì càng tốt.
Có lúc tôi đã hỏi anh ấy rằng là do anh thích chăm sóc người khác nên chọn làm bác sĩ hay khi làm bác sĩ thì quan tâm người khác chính là nghĩa vụ.
Anh ấy đã nói rằng chỉ cần thực hiện được ước muốn thì có làm theo cách nào thì đều được, đúng không? Tôi cũng không hiểu hết ý nghĩa của câu nói này chỉ là cảm thấy... cũng đúng.
Chỉ cần cứu được người thì làm theo cách nào cũng được đúng không?
Không biết từ lúc nào mỗi lời anh ấy nói ra tôi đều cảm thấy thật hay.
Bé trai này khoảng tầm ba, bốn tuổi, vừa té uỵch xuống là khóc toáng lên. Trong lúc Saint cứng người không biết xử lí thế nào thì Đông Hằng vừa từ phòng bệnh bước ra.
Anh nghe thấy tiếng khóc liền chạy nhanh lại, thấy nhóc đang ngồi khóc liền bồng bé lên tay dỗ, sợ là sẽ ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác.
Saint là lần đầu làm cho con nít khóc thế này, tay chân luống cuống không biết làm gì "Sao lại khóc thế này, em có làm gì đâu chứ."
Đông Hằng nói "Không sao đâu, con nít mà, lát là nín thôi."
Đông Hằng rất ra dáng một người có kinh nghiệm, vừa bế một chút bé đã ngừng khóc, chỉ còn lại tiếng thút thít một chút. Điều dưỡng của bé lúc này cũng vừa chạy tới "Xin lỗi bác sĩ, tôi chỉ sơ ý một chút thôi đã không thấy bé đâu, làm phiền anh rồi."
Đông Hằng cũng giao đứa bé lại cho điều dưỡng "Không sao, tôi thấy bé rất khỏe sao không cho xuất viện đi."
Điều dưỡng nói "Thật ra mẹ và cậu bé cùng đến đây do gặp phải tai nạn..." đang bế cậu bé trên tay điều dưỡng cũng không nói rõ được nhưng họ cũng đoán ra một chút là người mẹ này đã không còn nữa "Bây giờ bệnh viện đang tìm cách liên lạc với người thân khác của cậu bé này."
Saint nghe vậy có chút quan tâm "Vẫn chưa tìm được sao?"
Điều dưỡng đứng vuốt lưng đứa bé "Đúng vậy."
Đông Hằng nói "Giờ không còn sớm nữa, cứ đưa nhóc này về phòng trước đi."
Vừa nhìn họ rời đi Đông Hằng liền quay lại nhìn Saint, kéo tay cậu đi theo mình đến phòng nghỉ. Đông Hằng vừa mang đồ ăn ra vừa nói "Để xem em nấu gì đây."
Đông Hằng bày đồ ăn ra bàn còn Saint thì đi xung quanh nhìn một chút "Ở đây có tận hai giường lận này, không làm phiền người cùng phòng kia chứ."
Đông Hằng nói "À giường bên kia là của Anh Khôi, Quang Hậu nhà nó rất gần bệnh viện, ít khi ở đây lắm", nói xong thì liền ngồi ăn.
Saint nói "A là của bác sĩ Khôi sao?"
Đông Hằng nói "Chắc là em chưa gặp thằng Khôi nhỉ, nó làm bên phòng phẫu thuật, ngồi bàn phía trên anh."
Saint ngồi bên cạnh anh "Bác sĩ Khôi vẫn đang trực ca sao?"
Đông Hằng lắc đầu "Không phải, Anh Khôi luôn ở bệnh viện nên có phòng ngủ khác, đây chỉ là phòng nghỉ thôi."
Vừa dứt câu thì điện thoại Đông Hằng reo lên "Anh có ca cấp cứu rồi, em không cần đợi đâu cứ về trước đi."
Saint chưa kịp phản ứng thì Đông Hằng đã đi mất, nhìn trên bàn đồ ăn cứ như còn nguyên, không biết ca cấp cứu này có lâu không.
Sau khi hoàn thành cấp cứu, Đông Hằng đợi bệnh nhân được đưa qua phòng phẫu thuật rồi mới rời khỏi. Anh quay lại phòng nghỉ thì thấy Saint đang nằm ngủ trên giường mình "Đã bảo là không cần đợi rồi mà."
Đông Hằng chạm vào đồ ăn trên bàn thấy đã nguội rồi nhưng vẫn quyết định ngồi ăn nốt, vừa cầm đũa lên thì điện thoại lại có tin báo. Quay lại định đi thì liếc mắt nhìn Saint một chút, kéo chăn lên đắp cho cậu rồi mới rời đi.
Cửa vừa đóng thì Saint giật mình tỉnh dậy, lại gần chạm vào hộp đựng cơm trên bàn đã cảm nhận được cái lạnh, bèn đi tìm chỗ nào hâm lại cho nóng.
Lần này Đông Hằng rất nhanh đã quay lại, khi anh trở lại lần nữa mở cửa ra thì không thấy Saint đâu. Dự định đi tìm thì Saint đã nhanh chóng chạy lại "Anh đã xong việc rồi à."
Đông Hằng hỏi "Em đi đâu vậy?"
Saint không nói gì mà cứ đi vào trong, Đông Hằng cũng đi theo sau "Anh ăn đi."
Đông Hằng cầm hộp đựng cơm lên ăn một ít "Em đi hâm đồ ăn à, không cần phiền vậy đây, hiếm khi ở bệnh viện mà được ăn cơm thế này rồi."
Saint ngồi nhìn Đông Hằng ăn một lát rồi lại ngủ tiếp. Sau khi ăn xong Đông Hằng dọn dẹp một chút rồi đi lại ngồi cạnh Saint, nhìn cậu một hồi lâu rồi lay người cậu "Saint à, dậy đi, dậy."
Saint hai mày nhíu lại, tay nắm lấy chăn trùm lên đầu như một thói quen.
Đông Hằng nói tiếp "Về nhà rồi ngủ."
Saint lẩm bẩm "Ngủ ở đây cũng được mà."
Người gần ba ngày chưa ngủ như Đông Hằng lại thấy có chút ghen tị với Saint "Anh cũng muốn ngủ rồi."
Saint giọng buồn ngủ, nói nhỏ "Anh qua giường bác sĩ Khôi ngủ đi ha, ngủ ngon."
Đông Hằng nhìn qua giường Quang Hậu rồi nhìn lại giường mình, suy nghĩ một chút liền chui vào chăn nằm cạnh Saint.
Cảm giác có người nằm cạnh mình, theo phản xạ tự nhiên Saint định xoay người định đạp hắn xuống đất thì có giọng nói "Anh không ngủ được giường người khác."
Saint nói "Vậy em qua đó."
Đông Hằng dứt khoác "Không được."
Saint nói "Sao lại không?"
Đông Hằng nói "Đừng quấy nữa, anh không ngủ ba đêm rồi, những giây phút này phải trân trọng", nghe xong Saint cảm thấy xót liền nằm yên.
Vừa nói dứt câu liền cảm nhận được sự yên tĩnh, bao nhiêu cảm giác hài lòng của Đông Hằng liền hiện lên hết qua nụ cười trên gương mặt. Rồi dần dần cũng cảm nhận được hơi thở của đối phương trở nên đều đặn.
Chiếc giường nhỏ xíu phải chứa cả hai người đàn ông. Hai người họ đắp cũng một chiếc chăn nằm một chút đã cảm thấy khó chịu. Saint lúc này thấy nóng liền đạp chăn ra, không ngờ vừa đạp ra là đụng trúng nơi không nên chạm vào.
Saint vừa nghĩ ra thứ mình vừa động vào, chầm chậm nhìn qua thì thấy Đông Hằng đã mở mắt nhìn mình.
Trong phòng tuy rất tối nhưng khoảng cách giữa họ rất gần, Saint vẫn có thể thấy được Đông Hằng hơi nhíu mày nhìn cậu "Đã nói đừng động, nếu em còn tiếp tục quấy nữa sẽ chuyển qua cảnh khác thật đấy."
Sáng hôm sau khi Saint tỉnh lại đã không thấy Đông Hằng nữa, cảm giác có chút quen thuộc. Thật giống trong mấy bộ phim thần tượng nhỉ, nam chính hoặc nữ chính tỉnh dậy liền thấy trên bàn có thẻ tiền hay kiểu lá thư cảm ơn.
Haha, nghĩ xong rồi cũng lia mắt xung quanh xem có lá thư nào không "Nhưng thật may mà mình còn nguyên."
Saint ra đến cổng bệnh viện thấy trời bắt đầu mưa đành chạy ngược vào lại, một lúc sau trời liền đổ mưa như trút nước. Saint đứng đợi hồi lâu nhưng vẫn không thấy trời tạnh, đang định làm liều chạy một mạch lại bãi đậu xe nhưng chút can đảm đó cũng không có.
Mưa vừa dịu lại một chút rồi lại lớn hơn nữa, cảm giác được nước bắn vào đến đầu gối thì Saint vội lùi ra sau, lùi lại vài bước thì đụng phải một người.
"Xin lỗi", Saint xoay người lại nhìn lên thì thấy Đông Hằng.
Đông Hằng nói "Anh đã định sẽ mắng chết em nếu em định đội mưa đầu mùa đấy."
Saint cười ngại "Không dám, không dám."
Đông Hằng đưa cây dù đang cầm cho Saint "Mưa không tạnh ngay đâu, cứ về đi đừng đợi."
Saint nói "Anh vẫn chưa tan làm sao."
Đông Hằng nhìn lại danh sách bệnh án trên tay "Chắc phải đến chiều."
Saint ủ rũ "Đừng làm quá sức đấy", đúng là đến khi thật sự yêu đương rồi thì cảm giác mỗi giây phút của anh ấy đều rất bận.
Đông Hằng nói "Được rồi, mau về đi."
Đột nhiên trời sấm vang lên một tiếng lớn, lại nghe thêm tiếng hết từ phòng bệnh gần đó "aaaaaa."
Là tiếng hét của nữ, là sợ sấm sao? Saint cảm giác có chút quen thuộc liền men theo hành lang đến gần "Trân Châu?"
Saint vừa đi đến cửa đã thấy Trân Châu đang ngồi rạp xuống đất, hai cánh tay đang ôm lấy đầu. Vừa thấy cảnh này Saint vội chạy lại khụy một chân xuống đỡ nhẹ Trân Châu an ủi "Không sao rồi."
Trân Châu rất nhanh chồm đến ôm chặt Saint. Đông Hằng đứng phía sau tỏ ra ngạc nhiên.
Lúc nãy thấy Saint rời đi Đông Hằng cũng đi theo, nhìn thấy cảnh tượng thế này cũng không thể nói nhiều. Lúc nghe tiếng hét bác sĩ Hậu phụ trách cũng tới nên họ đã giao lại cho cậu ấy.
Hai người họ cùng đi ra cổng, là người quen của Saint nên Đông Hằng tỏ ra có chút tò mò "Chuyện gì vậy, cô ấy sợ sấm à."
Saint gật đầu "Đúng vậy, hình như là rất sợ thì phải. Không chỉ mỗi sấm đâu mỗi lần có tiếng động lớn thì đều bị như thế, nguyên nhân thì chỉ có cậu ấy mới biết."
Đông Hằng như nghĩ ra được gì "Anh nghĩ là hội chứng sợ tiếng ồn thôi, không cần lo lắng. Nếu muốn chắc chắn thì cứ đi khám thử là biết ngay."
Saint nói "Nhớ lại thì lúc nãy bác sĩ Hậu cũng đến nhanh thật."
Đông Hằng nói "Em nói anh mới nhớ, chưa bao giờ thấy nó nhiệt tình thế này."
Vừa nói xong thì hai người liền nhìn nhau, đồng thanh "Chẳng lẽ là..."
Sợ rằng hai người họ đang nghĩ bác sĩ Quang Hậu và Trân Châu đang lén lút yêu đương. Nghĩ nhiều rồi, nhà Quang Hậu lúc trước ngay cạnh nhà Trân Châu nhưng vì ba Quang Hậu công việc khá đặc biệt nên sớm đã chuyển đi.
Xem như bạn cũ thì quan tâm hơn một chút.
Mỗi lần trời mưa trong người đều cảm thấy buồn buồn, cứ như ông trời đang khóc thay luôn phần mình vậy. Nếu như trời mưa cứ kéo dài mãi thì có mấy ai vui đâu.
Đội mưa có thể về nhà sớm nhưng lại bị ướt thì thà về trễ chứ không muốn bị lạnh, cảm thấy nếu đánh đổi như thế là không đáng.
Sợ cảm giác ướt mưa? Không hẳn là sợ chỉ là không thích, ngay từ nhỏ cứ ngày nào trời mưa thì tối đến cậu sẽ gặp ác mộng. Lúc Đông Hằng cầm chiếc dù đưa đến trước mặt Saint, cậu đã rất ngạc nhiên.
Làm sao để biết anh ấy thích bạn thật lòng, là dùng hành động không phải chỉ là lời nói. Nếu có luôn cả hai thứ thì càng tốt.
Có lúc tôi đã hỏi anh ấy rằng là do anh thích chăm sóc người khác nên chọn làm bác sĩ hay khi làm bác sĩ thì quan tâm người khác chính là nghĩa vụ.
Anh ấy đã nói rằng chỉ cần thực hiện được ước muốn thì có làm theo cách nào thì đều được, đúng không? Tôi cũng không hiểu hết ý nghĩa của câu nói này chỉ là cảm thấy... cũng đúng.
Chỉ cần cứu được người thì làm theo cách nào cũng được đúng không?
Không biết từ lúc nào mỗi lời anh ấy nói ra tôi đều cảm thấy thật hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.