Chương 12
Linxuan
08/03/2022
Cố Trù nhanh chóng gọi được xe, lúc này đường thông hè thoáng, không đến 20 phút y đã đến gần nơi Phó Chấp Viễn gửi định vị, thế nhưng nơi này quá hoang vắng, là khu đang được khai phá để đợi cải tạo lại. Dưới cầu cao tốc khổng lồ này, chỗ nào có thể dừng xe thì đều trông giống giống nhau.
Tài xế hỏi y nên dừng xe ở đâu, Cố Trù nhắn tin cho Phó Chấp Viễn nhưng không thấy anh trả lời, gọi điện đến cũng không nghe máy.
"Ở quanh đây không dễ tìm đâu, lần trước tôi nhận một cuốc ở gần đây mà phải tìm loanh quanh mười phút thì khách mới lên xe được." Tài xế nhìn đường phía trước, vu vơ kể chuyện.
Cố Trù à một tiếng, y không có tâm trạng nói chuyện phiếm, y vừa gửi tiếp một tin nhắn khác nhưng lại vẫn không nhận được hồi âm.
Có lẽ do vừa uống chút rượu nên cảm xúc dễ dàng bị khuếch đại, lo lắng trong lòng y ngày càng trở nên mãnh liệt, cứ liên tục tải lại wechat để chắc chắn mình không bỏ sót tin nhắn của Phó Chấp Viễn.
Tài xế lại vòng lại, quay đầu nói với y: "Anh bạn, cứ lòng vòng thế này cũng không ổn đâu, cậu gọi điện cho người ta hỏi lại đi?"
Cố Trù nhìn điểm định vị trên bản đồ, chỉ cách có mấy trăm mét nhưng tài xế vòng mấy vòng rồi cũng không thấy xe của Phó Chấp Viễn.
Nghĩ ngợi chốc lát rồi y nói với tài xế: "Dừng ở bên kia cho tôi xuống xe đi."
"Cậu chắc không? Quanh đây không dễ gọi xe đâu, cậu cứ gọi lại cho bạn cậu xem sao." Tài xế tốt bụng khuyên nhủ.
"Không sao đâu, cảm ơn anh. Anh cứ dừng xe rồi tính tiền đến đây là được."
"Được thôi." Tài xế không nói thêm nữa, ấn kết thúc chuyến đi rồi còn nhắc y phải chú ý an toàn.
Cố Trù xuống xe mới thật sự cảm nhận được nơi này hoang vắng đến mức nào.
Dù thị lực y rất tốt nhưng nhìn quanh mãi cũng không thấy ánh đèn xe nào hết mà chỉ có vài cái đèn đường lờ mờ, trong đó còn có một chiếc nhấp nháy như sắp hỏng luôn rồi. Hôm nay thời tiết rất âm u, gió lạnh thổi qua cũng làm bay hết men say của Cố Trù.
Y nắm chặt di động đi nhanh bên ven đường, trên đường cao tốc thỉnh thoảng lại có vài chiếc xe chạy qua, tốc độ nhanh đến kinh người.
Theo lý thì Cố Trù không nên nghĩ đến những khả năng quá xấu, dù gì thì đây cũng là một thành phố có trị an khá tốt, Phó Chấp Viễn còn là một người đàn ông trưởng thành có kinh nghiệm xã hội chứ không phải là một đứa trẻ con.
Thế nhưng y vẫn không nhịn được mà cho rằng Phó Chấp Viễn có thể gặp phải nguy hiểm, người kia nhìn qua thì có vẻ thông minh khôn khéo, nhưng thật ra rất hay thất thần mơ màng. Nói không chừng chỉ cần kẻ xấu giả vờ đáng thương, đóng giả là người lạc đường hoặc vô gia cư rồi rơi vài giọt nước mắt là Phó Chấp Viễn sẽ không ngần ngại mà mở cửa xe, hỏi người ta có muốn ăn chút gì hay không.
Nghĩ đến đây, tay Cố Trù siết càng chặt hơn, y tăng nhanh bước chân, gần như là chạy trên đường vắng.
Nơi này cũng không lớn, chủ yếu là quá trống trải và chẳng có bóng người.
Cố Trù suy nghĩ một lát rồi rời khỏi phụ cận cầu vượt, y quyết định đi vòng ra phía sau công trường để tìm xem, ở nơi đó bị chắn bởi một dãy tường bao quanh.
Lúc Cố Trù đang chạy chậm ra phía sau bức tường thì dừng lại bước chân: một chiếc xe màu xám bạc đang đỗ ở ven đường cách y chừng mười mét, hai bên đèn nhấp nháy tựa như ánh lửa bập bùng trong đêm tối.
Cố Trù thở hổn hển, ngừng lại một chút rồi lại nhanh chóng chạy qua bên đó. Y chạy đến cạnh cửa xe rồi dán sát người vào tấm kính dán màng chống nắng, thấy được gương mặt đang ngủ của Phó Chấp Viễn.
Đầu anh lệch qua một bên, dáng vẹo cổ trông không thoải mái chút nào, trong tay còn đang cầm di động cắm sạc.
Có vẻ như anh ấy đang ngủ rất sâu.
Vào khoảnh khắc này khi ngắm nhìn Phó Chấp Viễn, trái tim đang treo lơ lửng của Cố Trù cuối cùng cũng về đúng vị trí vốn có của nó.
Phó Chấp Viễn không mở cửa xe cho người kì quái xa lạ nào, anh chỉ là mệt mỏi quá, vậy nên ngủ quên mất rồi.
Nghĩ ngợi một hồi, Cố Trù vẫn là không nỡ đánh thức Phó Chấp Viễn, y ngồi xuống ven đường bên cạnh xe, quyết định xem di động để Phó Chấp Viễn ngủ thêm lát nữa.
Khoảng 20 phút sau, y nhận được cuộc gọi từ Phó Chấp Viễn.
Cố Trù nhìn màn hình rồi lại nhìn đến cửa xe, ngồi ở góc này nên Phó Chấp Viễn không nhìn thấy được y. Y đứng lên đi tới chỗ ghế lái, người trong xe vẫn đang mải miết nhìn phía trước, cầm điện thoại để sát bên tai. Cố Trù cong ngón tay rồi gõ gõ lên cửa kính xe.
Phó Chấp Viễn giật mình, anh xoay đầu mở to hai mắt nhìn, sững sờ vài giây rồi mới ấn xuống cửa kính.
"Anh vừa mới ngủ quên mất." Phó Chấp Viễn nói với Cố Trù đang cúi người đứng ngoài.
"Ừm, mở cửa cho em lên xe nào." Cố Trù gật gật đầu rồi đi tới ghế phụ.
Lên xe rồi Phó Chấp Viễn dường như còn chưa tỉnh táo hẳn, trên mặt anh còn dư chút uể oải buồn ngủ. Trong xe đang mở đèn đọc sách, ánh đèn vàng mờ chiếu xuống đôi mắt ngấn nước vì mới ngáp của Phó Chấp Viễn, mí mắt vì vừa khóc xong lại còn nằm ngủ nên có hơi sưng lên.
Cố Trù không nói gì, y vừa chạy một quãng rồi còn ngồi đợi bên ngoài 20 phút, người mệt chân lại mỏi.
"Xin lỗi, có phải em đã đi tìm rất lâu không?" Phó Chấp Viễn nhìn Cố Trù, trong điện thoại có tin nhắn Cố Trù hỏi nơi anh đỗ xe cụ thể ở đâu được gửi đến từ nửa tiếng trước.
Sau khi Phó Chấp Viễn gửi định vị cho Cố Trù thì phải đánh xe ra nơi khác vì chỗ kia có quá nhiều mèo hoang kêu hoài khiến anh cảm thấy đau đầu, lái một vòng thì đỗ xe ở nơi này. Vốn dĩ định đợi khi nào Cố Trù tới thì lại quay về chỗ kia, thế nhưng cuối cùng anh lại ngủ quên mất...
"Cũng không lâu lắm, không sao đâu."
Cố Trù đáp, y nhìn Phó Chấp Viễn, trên mặt anh lộ rõ dấu vết vừa khóc xong, đôi mắt đỏ ửng, màu môi cũng hồng tươi, khuôn mặt hơi sưng lên khiến anh trông đầy đặn hơn ngày thường rất nhiều, mang theo một ít vẻ trẻ con.
"Có phải làm việc vất vả quá nên anh thiếu ngủ không?"
"Không phải, mệt vì khóc đó." Phó Chấp Viễn thành thật trả lời.
Khóe miệng Cố Trù hơi cong lên rồi lại nhanh chóng ép xuống.
Y nhớ tới hình ảnh Phó Chấp Viễn ngồi ăn bánh kem ở bữa tiệc, bây giờ nhìn anh đáng yêu y như vậy, cũng khiến cho Cố Trù không bao giờ có thể từ chối được.
Hai người ngồi trên xe lại không biết nói gì.
Trong xe tràn ngập cảm giác dinh dính ngại ngùng, không gian nhỏ hẹp ngăn cách hai người Cố Trù và Phó Chấp Viễn với mọi điều xung quanh.
"Vừa rồi..."
"Cái đó..."
Lên tiếng cùng lúc lại cùng nhau dừng lại.
Cố Trù dựa người ra sau, giơ tay vuốt tóc lên, bật cười. Phó Chấp Viễn khó hiểu mà chăm chú nhìn y.
Cố Trù vẫn giữ nguyên tư thế đó, một tay đỡ đầu một tay để trên tay vịn ở giữa, bàn tay y có khớp xương rõ ràng, dày rộng, có thể hoàn toàn bao lấy tay Phó Chấp Viễn.
Anh lại không đứng đắn mà nhớ tới lúc Cố Trù đè anh ở trên giường, bàn tay kia luôn nắm lấy hai tay anh ấn cao trên đỉnh đầu.
Gương mặt Phó Chấp Viễn nóng lên, Cố Trù đột nhiên nghiêng đầu qua nhìn làm cho mặt anh càng đỏ hơn.
"Lúc nãy em không tìm thấy anh, còn nghĩ lỡ như anh bị người ta bắt đi thì phải làm sao bây giờ." Cố Trù nói.
"Sao mà vậy được." Phó Chấp Viễn dời ánh mắt đi, nói nhỏ, "Bây giờ an ninh tốt lắm, mà bắt anh để làm gì cơ chứ."
"Có thể làm rất nhiều chuyện đấy." Cố Trù cười cười nói.
Phó Chấp Viễn lại nhìn về phía y.
"Tuy bây giờ giá thận không cao như trước kia nữa nhưng nhu cầu vẫn rất lớn." Cố Trù tỏ vẻ đáng sợ, "Hơn nữa anh còn đẹp như vậy, chưa biết chừng còn có thể đem bán cho phú bà."
"Hả?" Phó Chấp Viễn kinh ngạc nhìn Cố Trù.
Anh cứ nghĩ Cố Trù không phải là kiểu người hay suy nghĩ quá nhiều, vậy mà không ngờ chỉ trong có mấy chục phút mà y cũng có thể nghĩ ra mấy chuyện hoang đường đó. truyện tiên hiệp hay
Con phố này tối tăm lại vắng lặng, Phó Chấp Viễn có ảo giác như cả thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trên mặt Cố Trù mang ý cười, y không muốn làm hỏng không khí nên mới ngẫu nhiên nghĩ ra vài câu để trêu ghẹo Phó Chấp Viễn, hy vọng anh có thể thả lỏng một chút. Anh có một gương mặt đẹp đẽ đến vậy, những biểu cảm phiền muộn hằn trên khuôn mặt anh nhìn không ổn chút nào.
Không ngờ rằng Phó Chấp Viễn lại cúi người ỉu xìu, nhỏ giọng nói lại: "Nói thế này có vẻ như không biết xấu hổ, nhưng từ nhỏ anh đã được mọi người khen đẹp cho nên mới cố gắng học tập và làm việc như thế, anh mong là người ta có thể khen ngợi và chấp nhận anh không phải chỉ vì vẻ bề ngoài."
Lời chân thành vang lên đột ngột khiến Cố Trù sững người vài giây.
Phó Chấp Viễn không phải đang nói đùa.
Cố Trù cụp mắt, tay hơi động nhưng rồi lại không có vươn ra.
"Phó Chấp Viễn." Y gọi tên anh.
"Ừ?" Phó Chấp Viễn ngẩng đầu nhìn y.
"Anh không phải là người đẹp nhất mà em từng gặp đâu." Cố Trù nói.
Phó Chấp Viễn hơi giật mình, mím môi dời mắt sang chỗ khác. Động tác nhỏ này đều bị Cố Trù nhìn thấy rõ ràng.
Y cười cười: "Anh xem, anh vẫn rất mong người khác khen anh đẹp mà."
Phó Chấp Viễn im lặng một lát rồi mới lẩm bẩm nói: "Thì vốn dĩ là đẹp."
Cảm xúc chán chường lại bị Cố Trù gạt đi lần nữa.
Cố Trù cười lớn: "Nhưng anh là người đẹp mà em thấy ưu tú nhất, giỏi giang nhất," Y nhìn sâu vào mắt Phó Chấp Viễn, ngừng lại một lát rồi nói tiếp, "cũng là người đẹp đáng yêu nhất."
Trái tim Phó Chấp Viễn lại không thể khống chế mà nhảy lên, loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt tới mức còn khiến anh cảm thấy không khỏe lắm.
Không khí trong xe rất mờ ám, Cố Trù lại trực tiếp bày tỏ không hề ngại ngùng, khi nãy lúc y vừa ngồi vào trong xe, mồ hôi trên trán còn chưa khô mà đã bày trò trêu đùa chỉ để giúp mình cảm thấy vui hơn.
Những điều đó đều như sợi tơ từng chút bao lấy Phó Chấp Viễn.
Anh lại bất lực một lần nữa, thừa nhận bản thân mãi mãi giương cờ trắng trước tình yêu.
"Em hỏi anh điều này." Cố Trù đột nhiên lên tiếng, "Những lời em nói, những việc em làm có khiến anh cảm thấy khó chịu không?"
Y rất thẳng thắn và chủ động, nhưng đồng thời cũng không muốn mang đến phiền phức cho Phó Chấp Viễn.
"Không." Lúc này Phó Chấp Viễn trả lời rất nhanh, giống như chẳng cần phải suy nghĩ gì.
"Tốt." Cố Trù thở phào nhẹ nhõm, y tiếp tục nói, "Vậy thì em sẽ đợi anh, anh cũng đợi em nhé."
"Đợi gì cơ?" Phó Chấp Viễn hỏi.
"Em đợi anh mở lòng, anh đợi em đi Tây Ban Nha trở về, nếu lúc đó anh cảm thấy em cũng không tồi thì hãy cân nhắc chấp nhận em nhé?"
Cố Trù đã nói lời tỏ tình này rất nhiều lần.
Phó Chấp Viễn sống đến 27 tuổi, bị vứt bỏ hai lần, anh khát vọng được yêu, được quan tâm bao bọc, khát vọng có người có thể chăm chú lắng nghe những điều anh nói.
Càng khát vọng người đó có thể luôn luôn ngồi ở đầu kia của cầu bập bênh, không để anh ngã thật mạnh xuống đất.
Anh duỗi tay ấn cởi dây an toàn, vang lên một tiếng 'tạch' nhỏ. Giọng nói và tay anh cùng run lên, anh rướn người nhìn Cố Trù, giữa hai người chỉ cách một khoảng rất nhỏ của tay vịn.
"Cố Trù." Phó Chấp Viễn nói, "Không đợi."
Giọng anh mang theo lo lắng và một chút run rẩy.
Thấy người trước mắt không phản ứng lại, Phó Chấp Viễn lại mở miệng, lần này anh còn nói nhẹ hơn: "Không đợi được không?"
Cố Trù sững người một lát rồi lập tức chống lên tay vịn, dựng thẳng lưng hướng về phía Phó Chấp Viễn. Y nắm lấy bàn tay nóng rực của anh, dán tới bờ môi ấm nóng của anh, ngay cả hơi thở của hai người đang hòa quyện vào nhau cũng trở nên nóng bỏng.
Y cứ giữ tư thế chẳng mấy dễ chịu này mà hôn Phó Chấp Viễn, đầu lưỡi nhanh chóng trườn vào giữa môi răng anh.
Không biết là đã hôn bao lâu, đến khi Phó Chấp Viễn cảm thấy não mình như thiếu mất oxy, tay bị Cố Trù đè đến hơi tê thì hai người mới tách nhau ra.
Cố Trù dựa sát vào anh, y không khỏi cảm thấy phấn khích.
"Vậy không đợi nữa." Cố Trù nghiêm túc nói.
Từ nơi Phó Chấp Viễn dừng xe về đến nhà anh mất khoảng 40 phút, Cố Trù uống rượu không thể lái xe, người lái vẫn là Phó Chấp Viễn. Trên quãng đường ấy, cho dù biết là phạm luật đi nữa thì Cố Trù vẫn luôn nắm lấy tay phải của anh.
Tay y rất lớn bao lấy tay Phó Chấp Viễn, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Sau khi vào nhà, Cố Trù nói muốn đi tắm rửa, dường như là cảm thấy xấu hổ nên lúc Phó Chấp Viễn đi đến đưa khăn tắm cho Cố Trù, anh chỉ dám vắt nó ở ngoài cửa, thế nhưng chưa kịp nhấc chân đi thì một cánh tay đã vươn ra kéo anh vào phòng tắm, tia nước bắn lên quần áo anh ướt sũng cả mảng lớn.
Cơ thể hơi lạnh của Phó Chấp Viễn bị Cố Trù ôm chặt, nước từ vòi hoa sen vẫn đang xối xuống, phòng tắm không lớn lắm, hai người đàn ông đứng bên trong có vẻ hơi chật chội.
Cố Trù không ngừng hôn lên cần cổ và lồng ngực Phó Chấp Viễn, sau đó y mở miệng ngậm lấy đầu v* anh mút mát, đầu lưỡi đảo quanh liếm đến mức Phó Chấp Viễn mềm mại rên rỉ, cánh tay đang đặt trên vai y cũng trở nên yếu ớt vô lực.
"Sờ cho em." Cố Trù kéo tay anh xuống để lên hạ thân mình, dương v*t y đã cương cứng nóng rực, Phó Chấp Viễn giật mình định rút tay ra thì lại bị Cố Trù ấn xuống.
Cố Trù thở dốc lật người anh lại rồi lấy lọ sữa tắm đổ ra lòng bàn tay, bởi vì không khống chế được lực mà bóp ra hơi nhiều, một phần sữa tắm theo kẽ tay chảy xuống sàn nhà.
Y xoa sữa tắm vào giữa mông Phó Chấp Viễn, ngón tay bắt đầu ra vào mở rộng lỗ nhỏ cho anh, tay còn lại thì vẫn luôn vòng qua ôm chặt lấy anh, bàn tay không ngừng vuốt ve âu yếm bên sườn và hai đầu v*.
Toàn thân Phó Chấp Viễn nhũn ra không biết phải làm gì, gương mặt đỏ bừng chỉ có thể hổn hển thở dốc. Độ ẩm và nhiệt độ trong phòng tắm đều quá cao, anh tự hỏi liệu có phải mình sốt rồi hay không.
"Em vào nhé." Cố Trù cọ xát dương v*t cương lớn sau mông Phó Chấp Viễn, động tác ái muội khiến cho Phó Chấp Viễn run lên, giọng Cố Trù mang theo ý đùa giỡn thì thầm bên tai anh, nói xong câu đó rồi lại chậm chạp không đâm vào.
Phó Chấp Viễn không chịu nổi nữa, anh vừa nức nở vừa bất mãn nói nhỏ: "Rốt cuộc em có làm hay kh... a—-"
Cố Trù cứng rắn, Phó Chấp Viễn nóng rực.
Trong giây phút đó cả hai đều không nhịn được mà thở dài thỏa mãn, Cố Trù cứ thế ấn Phó Chấp Viễn lên tường phòng tắm, dưới thân không ngừng mạnh mẽ ra vào.
"Cố Trù, Cố Trù..." Lát sau Phó Chấp Viễn đột nhiên gọi vài tiếng, Cố Trù ngừng lại hỏi anh làm sao vậy.
"Lạnh quá." Phó Chấp Viễn chỉ lên cửa sổ nhỏ trên đầu hai người, mặc dù cửa sổ thủy tinh đang đóng lại nhưng vẫn thỉnh thoảng có cơn gió lọt vào.
Cố Trù giơ tay lên xoay vòi hoa sen hướng thẳng vào cơ thể Phó Chấp Viễn, dòng nước ấm lập tức bao trùm cả người anh.
"Đỡ hơn chưa?" Cố Trù hỏi, eo hông vẫn không ngơi nghỉ.
"Ừm, không lạnh nữa." Phó Chấp Viễn nói nhỏ.
Anh cảm giác như đang được ngâm mình trong bồn tắm ấm áp, các bộ phận trên người rất mỏi mệt nhưng nơi nào cũng đều kêu lên sung sướng vì những động tác mãnh liệt của Cố Trù.
Cố Trù làm rất lâu, Phó Chấp Viễn đã bắn một lần rồi mà y vẫn chưa dừng lại. Anh bị ấn trên tường, hai chân mềm oặt, cả người đều lung lay không vững, hốc mắt đỏ bừng, run rẩy hỏi y đã sắp cao trào chưa.
"Bỏ bao ra được không?" Cố Trù hổn hển hỏi, "Cách một lớp màng em còn phải lâu lắm."
Phó Chấp Viễn đầu váng mắt hoa, trong đầu chẳng nghĩ ngợi được gì, gật gật đầu đồng ý.
Cố Trù nhanh chóng lui ra, cởi bao vứt xuống sàn rồi lại lấp tức thúc vào.
Bên trong Phó Chấp Viễn ẩm ướt căng chặt, tiếp xúc trực tiếp như vậy khiến cho dương v*t Cố Trù lại cứng hơn một chút.
Kích thích mãnh liệt ập tới, y đè chặt Phó Chấp Viễn dùng sức thọc vào rút ra, vào khoảnh khắc cao trào thì lui ra bắn lên lưng Phó Chấp Viễn.
Đến khi mọi chuyện xong xuôi thì hai mắt Phó Chấp Viễn đã díp lại không mở ra nổi, Cố Trù ôm anh giúp anh rửa sạch cơ thể, chính mình cũng tắm qua loa rồi bế anh lên đi về phòng ngủ.
Nằm trên giường, Phó Chấp Viễn được Cố Trù ôm chặt trong ngực, hai chân anh vẫn đang run lên. Cố Trù vừa dịu dàng vuốt ve lưng anh vừa cười thành tiếng.
"Cười cái gì?" Phó Chấp Viễn bất mãn hỏi, anh rất muốn kiềm chế lại nhưng cơ bắp không nghe theo lời anh, thế là duỗi chân đá tên đầu sỏ gây chuyện dưới lớp chăn bông.
"Không có gì." Cố Trù hôn hôn trán anh, "Anh thật đáng yêu."
Lời khen này Phó Chấp Viễn đã nghe rất nhiều nhưng Cố Trù cứ nói mãi không ngừng như thể sợ rằng anh không biết.
"Đúng là tình che mờ mắt..." Cố Trù đột nhiên than vãn.
"Gì cơ?" Phó Chấp Viễn được y vuốt ve rất thoải mái, giọng nói cũng trở nên mềm mại nhẹ tênh.
"Không muốn đi Tây Ban Nha nữa, một ngày cũng không muốn rời xa anh." Cố Trù cười.
Y luôn nói chuyện rất mạnh miệng.
"Nhưng vẫn phải đi." Phó Chấp Viễn nói. Anh biết dự án kia được chính phủ Tây Ban Nha hỗ trợ, rất có tiếng tăm trong ngành, nếu có thể làm tốt thì sẽ là một dấu ấn lớn trong sự nghiệp của Cố Trù.
"Em biết." Cố Trù đáp, sau khi đến đó chắc chắn sẽ rất bận nhưng y cũng không dễ dàng bỏ cuộc, "Em sẽ gọi điện cho anh mỗi ngày."
"Được."
"Anh phải ăn cơm đầy đủ đấy." Cố Trù lại dặn dò.
"Biết rồi."
"Đừng có mà suy nghĩ lung tung."
"Ờ—"
Phó Chấp Viễn cựa người trong vòng tay Cố Trù, anh cảm thấy hơi nóng và một xíu xấu hổ không nói rõ được.
Cố Trù nói những lời này, làm những việc này khiến cho bọn họ trông như một đôi tình nhân đã yêu đương cuồng nhiệt thật lâu, rất trân trọng anh, rất sợ anh rời đi.
Trong lòng Phó Chấp Viễn người ra người vào, người phía trước vừa mới rời đi còn để lại cả một phòng hỗn loạn, vậy mà Cố Trù lại không hề để bụng mà nhất quyết bước vào.
Thậm chí y còn muốn khóa trái cửa phòng lại.
Mặc kệ ngày sau có như thế nào thì cái ôm này cũng khiến Phó Chấp Viễn cảm thấy rất ấm áp, cũng không muốn phủ nhận nhịp tim đang đập loạn của mình.
"Sau khi em đi Tây Ban Nha về thì anh có thể đi ăn tối cùng em và em họ được không?" Cố Trù nhẹ giọng hỏi.
Người trong lòng không trả lời, thân mình hơi cứng lại.
"Trong nhà thì con bé thân thiết với em nhất, bọn em đã lớn lên cùng nhau." Giọng nói của y rất bình tĩnh, "Con bé vẫn luôn giới thiệu người yêu cho em, em nói là em có người thích rồi mà vẫn không tin, cho nên là phải đưa anh đến trước mặt nó luôn để con bé không luyên thuyên nữa."
Nói rồi Cố Trù hơi cúi đầu, y cảm thấy trước ngực mình ẩm ướt.
Môi y tìm tới trán Phó Chấp Viễn, nhẹ nhàng hôn hôn.
"Có phải lần trước em họ em trông rất đáng sợ không, thật ra là nó giả bộ thôi, chứ con bé tốt bụng lắm, chắc chắn sẽ rất thích anh." Cố Trù nói tiếp.
Phó Chấp Viễn cảm thấy trong mắt mình lại ngập đầy nước rồi, anh không muốn mở mắt, chỉ giơ tay lên ôm lấy Cố Trù.
Cố Trù thấy anh không lên tiếng, y nói tiếp: "Em cứ nghĩ là sẽ không có cơ hội gặp lại anh nữa." Y lại hôn nhẹ Phó Chấp Viễn, "Em đúng là người may mắn nhất trên thế giới này."
Khi nói những lời này, giọng Cố Trù vừa kiên định lại tự tin, dường như y thật sự nghĩ như vậy, thật sự cho rằng mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Những câu nói này cứ như lời tỏ tình trong văn mẫu, thế nhưng sự chân thành của Cố Trù lại có thể biến một vại dầu mỡ trở thành cả hồ nước trong.
Phó Chấp Viễn chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy mọi thứ dưới đáy hồ, vô cùng rõ ràng, chẳng cần hoài nghi.
Anh ôm chặt Cố Trù, hít sâu một hơi.
Từ khi kết thúc mối tình gần nhất đến hôm nay mới chỉ qua vài tháng ngắn ngủi, Phó Chấp Viễn lại gặp được một người nguyện ý một lòng yêu thương anh.
Nhưng bọn họ đã biết nhau từ rất lâu về trước, thậm chí còn từng âu yếm thân mật.
Phó Chấp Viễn 27 tuổi là một người đàn ông theo chủ nghĩa duy vật, tính chất công việc của anh cũng không cho phép anh tin vào huyền học mê tín.
Thế nhưng vào giờ phút này, anh thật sự cho rằng gặp gỡ Cố Trù chính là chuyện tốt đã được ông trời cẩn thận an bài.
Anh trốn không thoát, cũng không định trốn nữa.
Sau cùng thì những nụ hôn và ôm ấp của Cố Trù đều quá tốt đẹp, đẹp đến mức khiến anh chẳng muốn buông tay.
Tài xế hỏi y nên dừng xe ở đâu, Cố Trù nhắn tin cho Phó Chấp Viễn nhưng không thấy anh trả lời, gọi điện đến cũng không nghe máy.
"Ở quanh đây không dễ tìm đâu, lần trước tôi nhận một cuốc ở gần đây mà phải tìm loanh quanh mười phút thì khách mới lên xe được." Tài xế nhìn đường phía trước, vu vơ kể chuyện.
Cố Trù à một tiếng, y không có tâm trạng nói chuyện phiếm, y vừa gửi tiếp một tin nhắn khác nhưng lại vẫn không nhận được hồi âm.
Có lẽ do vừa uống chút rượu nên cảm xúc dễ dàng bị khuếch đại, lo lắng trong lòng y ngày càng trở nên mãnh liệt, cứ liên tục tải lại wechat để chắc chắn mình không bỏ sót tin nhắn của Phó Chấp Viễn.
Tài xế lại vòng lại, quay đầu nói với y: "Anh bạn, cứ lòng vòng thế này cũng không ổn đâu, cậu gọi điện cho người ta hỏi lại đi?"
Cố Trù nhìn điểm định vị trên bản đồ, chỉ cách có mấy trăm mét nhưng tài xế vòng mấy vòng rồi cũng không thấy xe của Phó Chấp Viễn.
Nghĩ ngợi chốc lát rồi y nói với tài xế: "Dừng ở bên kia cho tôi xuống xe đi."
"Cậu chắc không? Quanh đây không dễ gọi xe đâu, cậu cứ gọi lại cho bạn cậu xem sao." Tài xế tốt bụng khuyên nhủ.
"Không sao đâu, cảm ơn anh. Anh cứ dừng xe rồi tính tiền đến đây là được."
"Được thôi." Tài xế không nói thêm nữa, ấn kết thúc chuyến đi rồi còn nhắc y phải chú ý an toàn.
Cố Trù xuống xe mới thật sự cảm nhận được nơi này hoang vắng đến mức nào.
Dù thị lực y rất tốt nhưng nhìn quanh mãi cũng không thấy ánh đèn xe nào hết mà chỉ có vài cái đèn đường lờ mờ, trong đó còn có một chiếc nhấp nháy như sắp hỏng luôn rồi. Hôm nay thời tiết rất âm u, gió lạnh thổi qua cũng làm bay hết men say của Cố Trù.
Y nắm chặt di động đi nhanh bên ven đường, trên đường cao tốc thỉnh thoảng lại có vài chiếc xe chạy qua, tốc độ nhanh đến kinh người.
Theo lý thì Cố Trù không nên nghĩ đến những khả năng quá xấu, dù gì thì đây cũng là một thành phố có trị an khá tốt, Phó Chấp Viễn còn là một người đàn ông trưởng thành có kinh nghiệm xã hội chứ không phải là một đứa trẻ con.
Thế nhưng y vẫn không nhịn được mà cho rằng Phó Chấp Viễn có thể gặp phải nguy hiểm, người kia nhìn qua thì có vẻ thông minh khôn khéo, nhưng thật ra rất hay thất thần mơ màng. Nói không chừng chỉ cần kẻ xấu giả vờ đáng thương, đóng giả là người lạc đường hoặc vô gia cư rồi rơi vài giọt nước mắt là Phó Chấp Viễn sẽ không ngần ngại mà mở cửa xe, hỏi người ta có muốn ăn chút gì hay không.
Nghĩ đến đây, tay Cố Trù siết càng chặt hơn, y tăng nhanh bước chân, gần như là chạy trên đường vắng.
Nơi này cũng không lớn, chủ yếu là quá trống trải và chẳng có bóng người.
Cố Trù suy nghĩ một lát rồi rời khỏi phụ cận cầu vượt, y quyết định đi vòng ra phía sau công trường để tìm xem, ở nơi đó bị chắn bởi một dãy tường bao quanh.
Lúc Cố Trù đang chạy chậm ra phía sau bức tường thì dừng lại bước chân: một chiếc xe màu xám bạc đang đỗ ở ven đường cách y chừng mười mét, hai bên đèn nhấp nháy tựa như ánh lửa bập bùng trong đêm tối.
Cố Trù thở hổn hển, ngừng lại một chút rồi lại nhanh chóng chạy qua bên đó. Y chạy đến cạnh cửa xe rồi dán sát người vào tấm kính dán màng chống nắng, thấy được gương mặt đang ngủ của Phó Chấp Viễn.
Đầu anh lệch qua một bên, dáng vẹo cổ trông không thoải mái chút nào, trong tay còn đang cầm di động cắm sạc.
Có vẻ như anh ấy đang ngủ rất sâu.
Vào khoảnh khắc này khi ngắm nhìn Phó Chấp Viễn, trái tim đang treo lơ lửng của Cố Trù cuối cùng cũng về đúng vị trí vốn có của nó.
Phó Chấp Viễn không mở cửa xe cho người kì quái xa lạ nào, anh chỉ là mệt mỏi quá, vậy nên ngủ quên mất rồi.
Nghĩ ngợi một hồi, Cố Trù vẫn là không nỡ đánh thức Phó Chấp Viễn, y ngồi xuống ven đường bên cạnh xe, quyết định xem di động để Phó Chấp Viễn ngủ thêm lát nữa.
Khoảng 20 phút sau, y nhận được cuộc gọi từ Phó Chấp Viễn.
Cố Trù nhìn màn hình rồi lại nhìn đến cửa xe, ngồi ở góc này nên Phó Chấp Viễn không nhìn thấy được y. Y đứng lên đi tới chỗ ghế lái, người trong xe vẫn đang mải miết nhìn phía trước, cầm điện thoại để sát bên tai. Cố Trù cong ngón tay rồi gõ gõ lên cửa kính xe.
Phó Chấp Viễn giật mình, anh xoay đầu mở to hai mắt nhìn, sững sờ vài giây rồi mới ấn xuống cửa kính.
"Anh vừa mới ngủ quên mất." Phó Chấp Viễn nói với Cố Trù đang cúi người đứng ngoài.
"Ừm, mở cửa cho em lên xe nào." Cố Trù gật gật đầu rồi đi tới ghế phụ.
Lên xe rồi Phó Chấp Viễn dường như còn chưa tỉnh táo hẳn, trên mặt anh còn dư chút uể oải buồn ngủ. Trong xe đang mở đèn đọc sách, ánh đèn vàng mờ chiếu xuống đôi mắt ngấn nước vì mới ngáp của Phó Chấp Viễn, mí mắt vì vừa khóc xong lại còn nằm ngủ nên có hơi sưng lên.
Cố Trù không nói gì, y vừa chạy một quãng rồi còn ngồi đợi bên ngoài 20 phút, người mệt chân lại mỏi.
"Xin lỗi, có phải em đã đi tìm rất lâu không?" Phó Chấp Viễn nhìn Cố Trù, trong điện thoại có tin nhắn Cố Trù hỏi nơi anh đỗ xe cụ thể ở đâu được gửi đến từ nửa tiếng trước.
Sau khi Phó Chấp Viễn gửi định vị cho Cố Trù thì phải đánh xe ra nơi khác vì chỗ kia có quá nhiều mèo hoang kêu hoài khiến anh cảm thấy đau đầu, lái một vòng thì đỗ xe ở nơi này. Vốn dĩ định đợi khi nào Cố Trù tới thì lại quay về chỗ kia, thế nhưng cuối cùng anh lại ngủ quên mất...
"Cũng không lâu lắm, không sao đâu."
Cố Trù đáp, y nhìn Phó Chấp Viễn, trên mặt anh lộ rõ dấu vết vừa khóc xong, đôi mắt đỏ ửng, màu môi cũng hồng tươi, khuôn mặt hơi sưng lên khiến anh trông đầy đặn hơn ngày thường rất nhiều, mang theo một ít vẻ trẻ con.
"Có phải làm việc vất vả quá nên anh thiếu ngủ không?"
"Không phải, mệt vì khóc đó." Phó Chấp Viễn thành thật trả lời.
Khóe miệng Cố Trù hơi cong lên rồi lại nhanh chóng ép xuống.
Y nhớ tới hình ảnh Phó Chấp Viễn ngồi ăn bánh kem ở bữa tiệc, bây giờ nhìn anh đáng yêu y như vậy, cũng khiến cho Cố Trù không bao giờ có thể từ chối được.
Hai người ngồi trên xe lại không biết nói gì.
Trong xe tràn ngập cảm giác dinh dính ngại ngùng, không gian nhỏ hẹp ngăn cách hai người Cố Trù và Phó Chấp Viễn với mọi điều xung quanh.
"Vừa rồi..."
"Cái đó..."
Lên tiếng cùng lúc lại cùng nhau dừng lại.
Cố Trù dựa người ra sau, giơ tay vuốt tóc lên, bật cười. Phó Chấp Viễn khó hiểu mà chăm chú nhìn y.
Cố Trù vẫn giữ nguyên tư thế đó, một tay đỡ đầu một tay để trên tay vịn ở giữa, bàn tay y có khớp xương rõ ràng, dày rộng, có thể hoàn toàn bao lấy tay Phó Chấp Viễn.
Anh lại không đứng đắn mà nhớ tới lúc Cố Trù đè anh ở trên giường, bàn tay kia luôn nắm lấy hai tay anh ấn cao trên đỉnh đầu.
Gương mặt Phó Chấp Viễn nóng lên, Cố Trù đột nhiên nghiêng đầu qua nhìn làm cho mặt anh càng đỏ hơn.
"Lúc nãy em không tìm thấy anh, còn nghĩ lỡ như anh bị người ta bắt đi thì phải làm sao bây giờ." Cố Trù nói.
"Sao mà vậy được." Phó Chấp Viễn dời ánh mắt đi, nói nhỏ, "Bây giờ an ninh tốt lắm, mà bắt anh để làm gì cơ chứ."
"Có thể làm rất nhiều chuyện đấy." Cố Trù cười cười nói.
Phó Chấp Viễn lại nhìn về phía y.
"Tuy bây giờ giá thận không cao như trước kia nữa nhưng nhu cầu vẫn rất lớn." Cố Trù tỏ vẻ đáng sợ, "Hơn nữa anh còn đẹp như vậy, chưa biết chừng còn có thể đem bán cho phú bà."
"Hả?" Phó Chấp Viễn kinh ngạc nhìn Cố Trù.
Anh cứ nghĩ Cố Trù không phải là kiểu người hay suy nghĩ quá nhiều, vậy mà không ngờ chỉ trong có mấy chục phút mà y cũng có thể nghĩ ra mấy chuyện hoang đường đó. truyện tiên hiệp hay
Con phố này tối tăm lại vắng lặng, Phó Chấp Viễn có ảo giác như cả thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trên mặt Cố Trù mang ý cười, y không muốn làm hỏng không khí nên mới ngẫu nhiên nghĩ ra vài câu để trêu ghẹo Phó Chấp Viễn, hy vọng anh có thể thả lỏng một chút. Anh có một gương mặt đẹp đẽ đến vậy, những biểu cảm phiền muộn hằn trên khuôn mặt anh nhìn không ổn chút nào.
Không ngờ rằng Phó Chấp Viễn lại cúi người ỉu xìu, nhỏ giọng nói lại: "Nói thế này có vẻ như không biết xấu hổ, nhưng từ nhỏ anh đã được mọi người khen đẹp cho nên mới cố gắng học tập và làm việc như thế, anh mong là người ta có thể khen ngợi và chấp nhận anh không phải chỉ vì vẻ bề ngoài."
Lời chân thành vang lên đột ngột khiến Cố Trù sững người vài giây.
Phó Chấp Viễn không phải đang nói đùa.
Cố Trù cụp mắt, tay hơi động nhưng rồi lại không có vươn ra.
"Phó Chấp Viễn." Y gọi tên anh.
"Ừ?" Phó Chấp Viễn ngẩng đầu nhìn y.
"Anh không phải là người đẹp nhất mà em từng gặp đâu." Cố Trù nói.
Phó Chấp Viễn hơi giật mình, mím môi dời mắt sang chỗ khác. Động tác nhỏ này đều bị Cố Trù nhìn thấy rõ ràng.
Y cười cười: "Anh xem, anh vẫn rất mong người khác khen anh đẹp mà."
Phó Chấp Viễn im lặng một lát rồi mới lẩm bẩm nói: "Thì vốn dĩ là đẹp."
Cảm xúc chán chường lại bị Cố Trù gạt đi lần nữa.
Cố Trù cười lớn: "Nhưng anh là người đẹp mà em thấy ưu tú nhất, giỏi giang nhất," Y nhìn sâu vào mắt Phó Chấp Viễn, ngừng lại một lát rồi nói tiếp, "cũng là người đẹp đáng yêu nhất."
Trái tim Phó Chấp Viễn lại không thể khống chế mà nhảy lên, loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt tới mức còn khiến anh cảm thấy không khỏe lắm.
Không khí trong xe rất mờ ám, Cố Trù lại trực tiếp bày tỏ không hề ngại ngùng, khi nãy lúc y vừa ngồi vào trong xe, mồ hôi trên trán còn chưa khô mà đã bày trò trêu đùa chỉ để giúp mình cảm thấy vui hơn.
Những điều đó đều như sợi tơ từng chút bao lấy Phó Chấp Viễn.
Anh lại bất lực một lần nữa, thừa nhận bản thân mãi mãi giương cờ trắng trước tình yêu.
"Em hỏi anh điều này." Cố Trù đột nhiên lên tiếng, "Những lời em nói, những việc em làm có khiến anh cảm thấy khó chịu không?"
Y rất thẳng thắn và chủ động, nhưng đồng thời cũng không muốn mang đến phiền phức cho Phó Chấp Viễn.
"Không." Lúc này Phó Chấp Viễn trả lời rất nhanh, giống như chẳng cần phải suy nghĩ gì.
"Tốt." Cố Trù thở phào nhẹ nhõm, y tiếp tục nói, "Vậy thì em sẽ đợi anh, anh cũng đợi em nhé."
"Đợi gì cơ?" Phó Chấp Viễn hỏi.
"Em đợi anh mở lòng, anh đợi em đi Tây Ban Nha trở về, nếu lúc đó anh cảm thấy em cũng không tồi thì hãy cân nhắc chấp nhận em nhé?"
Cố Trù đã nói lời tỏ tình này rất nhiều lần.
Phó Chấp Viễn sống đến 27 tuổi, bị vứt bỏ hai lần, anh khát vọng được yêu, được quan tâm bao bọc, khát vọng có người có thể chăm chú lắng nghe những điều anh nói.
Càng khát vọng người đó có thể luôn luôn ngồi ở đầu kia của cầu bập bênh, không để anh ngã thật mạnh xuống đất.
Anh duỗi tay ấn cởi dây an toàn, vang lên một tiếng 'tạch' nhỏ. Giọng nói và tay anh cùng run lên, anh rướn người nhìn Cố Trù, giữa hai người chỉ cách một khoảng rất nhỏ của tay vịn.
"Cố Trù." Phó Chấp Viễn nói, "Không đợi."
Giọng anh mang theo lo lắng và một chút run rẩy.
Thấy người trước mắt không phản ứng lại, Phó Chấp Viễn lại mở miệng, lần này anh còn nói nhẹ hơn: "Không đợi được không?"
Cố Trù sững người một lát rồi lập tức chống lên tay vịn, dựng thẳng lưng hướng về phía Phó Chấp Viễn. Y nắm lấy bàn tay nóng rực của anh, dán tới bờ môi ấm nóng của anh, ngay cả hơi thở của hai người đang hòa quyện vào nhau cũng trở nên nóng bỏng.
Y cứ giữ tư thế chẳng mấy dễ chịu này mà hôn Phó Chấp Viễn, đầu lưỡi nhanh chóng trườn vào giữa môi răng anh.
Không biết là đã hôn bao lâu, đến khi Phó Chấp Viễn cảm thấy não mình như thiếu mất oxy, tay bị Cố Trù đè đến hơi tê thì hai người mới tách nhau ra.
Cố Trù dựa sát vào anh, y không khỏi cảm thấy phấn khích.
"Vậy không đợi nữa." Cố Trù nghiêm túc nói.
Từ nơi Phó Chấp Viễn dừng xe về đến nhà anh mất khoảng 40 phút, Cố Trù uống rượu không thể lái xe, người lái vẫn là Phó Chấp Viễn. Trên quãng đường ấy, cho dù biết là phạm luật đi nữa thì Cố Trù vẫn luôn nắm lấy tay phải của anh.
Tay y rất lớn bao lấy tay Phó Chấp Viễn, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Sau khi vào nhà, Cố Trù nói muốn đi tắm rửa, dường như là cảm thấy xấu hổ nên lúc Phó Chấp Viễn đi đến đưa khăn tắm cho Cố Trù, anh chỉ dám vắt nó ở ngoài cửa, thế nhưng chưa kịp nhấc chân đi thì một cánh tay đã vươn ra kéo anh vào phòng tắm, tia nước bắn lên quần áo anh ướt sũng cả mảng lớn.
Cơ thể hơi lạnh của Phó Chấp Viễn bị Cố Trù ôm chặt, nước từ vòi hoa sen vẫn đang xối xuống, phòng tắm không lớn lắm, hai người đàn ông đứng bên trong có vẻ hơi chật chội.
Cố Trù không ngừng hôn lên cần cổ và lồng ngực Phó Chấp Viễn, sau đó y mở miệng ngậm lấy đầu v* anh mút mát, đầu lưỡi đảo quanh liếm đến mức Phó Chấp Viễn mềm mại rên rỉ, cánh tay đang đặt trên vai y cũng trở nên yếu ớt vô lực.
"Sờ cho em." Cố Trù kéo tay anh xuống để lên hạ thân mình, dương v*t y đã cương cứng nóng rực, Phó Chấp Viễn giật mình định rút tay ra thì lại bị Cố Trù ấn xuống.
Cố Trù thở dốc lật người anh lại rồi lấy lọ sữa tắm đổ ra lòng bàn tay, bởi vì không khống chế được lực mà bóp ra hơi nhiều, một phần sữa tắm theo kẽ tay chảy xuống sàn nhà.
Y xoa sữa tắm vào giữa mông Phó Chấp Viễn, ngón tay bắt đầu ra vào mở rộng lỗ nhỏ cho anh, tay còn lại thì vẫn luôn vòng qua ôm chặt lấy anh, bàn tay không ngừng vuốt ve âu yếm bên sườn và hai đầu v*.
Toàn thân Phó Chấp Viễn nhũn ra không biết phải làm gì, gương mặt đỏ bừng chỉ có thể hổn hển thở dốc. Độ ẩm và nhiệt độ trong phòng tắm đều quá cao, anh tự hỏi liệu có phải mình sốt rồi hay không.
"Em vào nhé." Cố Trù cọ xát dương v*t cương lớn sau mông Phó Chấp Viễn, động tác ái muội khiến cho Phó Chấp Viễn run lên, giọng Cố Trù mang theo ý đùa giỡn thì thầm bên tai anh, nói xong câu đó rồi lại chậm chạp không đâm vào.
Phó Chấp Viễn không chịu nổi nữa, anh vừa nức nở vừa bất mãn nói nhỏ: "Rốt cuộc em có làm hay kh... a—-"
Cố Trù cứng rắn, Phó Chấp Viễn nóng rực.
Trong giây phút đó cả hai đều không nhịn được mà thở dài thỏa mãn, Cố Trù cứ thế ấn Phó Chấp Viễn lên tường phòng tắm, dưới thân không ngừng mạnh mẽ ra vào.
"Cố Trù, Cố Trù..." Lát sau Phó Chấp Viễn đột nhiên gọi vài tiếng, Cố Trù ngừng lại hỏi anh làm sao vậy.
"Lạnh quá." Phó Chấp Viễn chỉ lên cửa sổ nhỏ trên đầu hai người, mặc dù cửa sổ thủy tinh đang đóng lại nhưng vẫn thỉnh thoảng có cơn gió lọt vào.
Cố Trù giơ tay lên xoay vòi hoa sen hướng thẳng vào cơ thể Phó Chấp Viễn, dòng nước ấm lập tức bao trùm cả người anh.
"Đỡ hơn chưa?" Cố Trù hỏi, eo hông vẫn không ngơi nghỉ.
"Ừm, không lạnh nữa." Phó Chấp Viễn nói nhỏ.
Anh cảm giác như đang được ngâm mình trong bồn tắm ấm áp, các bộ phận trên người rất mỏi mệt nhưng nơi nào cũng đều kêu lên sung sướng vì những động tác mãnh liệt của Cố Trù.
Cố Trù làm rất lâu, Phó Chấp Viễn đã bắn một lần rồi mà y vẫn chưa dừng lại. Anh bị ấn trên tường, hai chân mềm oặt, cả người đều lung lay không vững, hốc mắt đỏ bừng, run rẩy hỏi y đã sắp cao trào chưa.
"Bỏ bao ra được không?" Cố Trù hổn hển hỏi, "Cách một lớp màng em còn phải lâu lắm."
Phó Chấp Viễn đầu váng mắt hoa, trong đầu chẳng nghĩ ngợi được gì, gật gật đầu đồng ý.
Cố Trù nhanh chóng lui ra, cởi bao vứt xuống sàn rồi lại lấp tức thúc vào.
Bên trong Phó Chấp Viễn ẩm ướt căng chặt, tiếp xúc trực tiếp như vậy khiến cho dương v*t Cố Trù lại cứng hơn một chút.
Kích thích mãnh liệt ập tới, y đè chặt Phó Chấp Viễn dùng sức thọc vào rút ra, vào khoảnh khắc cao trào thì lui ra bắn lên lưng Phó Chấp Viễn.
Đến khi mọi chuyện xong xuôi thì hai mắt Phó Chấp Viễn đã díp lại không mở ra nổi, Cố Trù ôm anh giúp anh rửa sạch cơ thể, chính mình cũng tắm qua loa rồi bế anh lên đi về phòng ngủ.
Nằm trên giường, Phó Chấp Viễn được Cố Trù ôm chặt trong ngực, hai chân anh vẫn đang run lên. Cố Trù vừa dịu dàng vuốt ve lưng anh vừa cười thành tiếng.
"Cười cái gì?" Phó Chấp Viễn bất mãn hỏi, anh rất muốn kiềm chế lại nhưng cơ bắp không nghe theo lời anh, thế là duỗi chân đá tên đầu sỏ gây chuyện dưới lớp chăn bông.
"Không có gì." Cố Trù hôn hôn trán anh, "Anh thật đáng yêu."
Lời khen này Phó Chấp Viễn đã nghe rất nhiều nhưng Cố Trù cứ nói mãi không ngừng như thể sợ rằng anh không biết.
"Đúng là tình che mờ mắt..." Cố Trù đột nhiên than vãn.
"Gì cơ?" Phó Chấp Viễn được y vuốt ve rất thoải mái, giọng nói cũng trở nên mềm mại nhẹ tênh.
"Không muốn đi Tây Ban Nha nữa, một ngày cũng không muốn rời xa anh." Cố Trù cười.
Y luôn nói chuyện rất mạnh miệng.
"Nhưng vẫn phải đi." Phó Chấp Viễn nói. Anh biết dự án kia được chính phủ Tây Ban Nha hỗ trợ, rất có tiếng tăm trong ngành, nếu có thể làm tốt thì sẽ là một dấu ấn lớn trong sự nghiệp của Cố Trù.
"Em biết." Cố Trù đáp, sau khi đến đó chắc chắn sẽ rất bận nhưng y cũng không dễ dàng bỏ cuộc, "Em sẽ gọi điện cho anh mỗi ngày."
"Được."
"Anh phải ăn cơm đầy đủ đấy." Cố Trù lại dặn dò.
"Biết rồi."
"Đừng có mà suy nghĩ lung tung."
"Ờ—"
Phó Chấp Viễn cựa người trong vòng tay Cố Trù, anh cảm thấy hơi nóng và một xíu xấu hổ không nói rõ được.
Cố Trù nói những lời này, làm những việc này khiến cho bọn họ trông như một đôi tình nhân đã yêu đương cuồng nhiệt thật lâu, rất trân trọng anh, rất sợ anh rời đi.
Trong lòng Phó Chấp Viễn người ra người vào, người phía trước vừa mới rời đi còn để lại cả một phòng hỗn loạn, vậy mà Cố Trù lại không hề để bụng mà nhất quyết bước vào.
Thậm chí y còn muốn khóa trái cửa phòng lại.
Mặc kệ ngày sau có như thế nào thì cái ôm này cũng khiến Phó Chấp Viễn cảm thấy rất ấm áp, cũng không muốn phủ nhận nhịp tim đang đập loạn của mình.
"Sau khi em đi Tây Ban Nha về thì anh có thể đi ăn tối cùng em và em họ được không?" Cố Trù nhẹ giọng hỏi.
Người trong lòng không trả lời, thân mình hơi cứng lại.
"Trong nhà thì con bé thân thiết với em nhất, bọn em đã lớn lên cùng nhau." Giọng nói của y rất bình tĩnh, "Con bé vẫn luôn giới thiệu người yêu cho em, em nói là em có người thích rồi mà vẫn không tin, cho nên là phải đưa anh đến trước mặt nó luôn để con bé không luyên thuyên nữa."
Nói rồi Cố Trù hơi cúi đầu, y cảm thấy trước ngực mình ẩm ướt.
Môi y tìm tới trán Phó Chấp Viễn, nhẹ nhàng hôn hôn.
"Có phải lần trước em họ em trông rất đáng sợ không, thật ra là nó giả bộ thôi, chứ con bé tốt bụng lắm, chắc chắn sẽ rất thích anh." Cố Trù nói tiếp.
Phó Chấp Viễn cảm thấy trong mắt mình lại ngập đầy nước rồi, anh không muốn mở mắt, chỉ giơ tay lên ôm lấy Cố Trù.
Cố Trù thấy anh không lên tiếng, y nói tiếp: "Em cứ nghĩ là sẽ không có cơ hội gặp lại anh nữa." Y lại hôn nhẹ Phó Chấp Viễn, "Em đúng là người may mắn nhất trên thế giới này."
Khi nói những lời này, giọng Cố Trù vừa kiên định lại tự tin, dường như y thật sự nghĩ như vậy, thật sự cho rằng mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Những câu nói này cứ như lời tỏ tình trong văn mẫu, thế nhưng sự chân thành của Cố Trù lại có thể biến một vại dầu mỡ trở thành cả hồ nước trong.
Phó Chấp Viễn chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy mọi thứ dưới đáy hồ, vô cùng rõ ràng, chẳng cần hoài nghi.
Anh ôm chặt Cố Trù, hít sâu một hơi.
Từ khi kết thúc mối tình gần nhất đến hôm nay mới chỉ qua vài tháng ngắn ngủi, Phó Chấp Viễn lại gặp được một người nguyện ý một lòng yêu thương anh.
Nhưng bọn họ đã biết nhau từ rất lâu về trước, thậm chí còn từng âu yếm thân mật.
Phó Chấp Viễn 27 tuổi là một người đàn ông theo chủ nghĩa duy vật, tính chất công việc của anh cũng không cho phép anh tin vào huyền học mê tín.
Thế nhưng vào giờ phút này, anh thật sự cho rằng gặp gỡ Cố Trù chính là chuyện tốt đã được ông trời cẩn thận an bài.
Anh trốn không thoát, cũng không định trốn nữa.
Sau cùng thì những nụ hôn và ôm ấp của Cố Trù đều quá tốt đẹp, đẹp đến mức khiến anh chẳng muốn buông tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.