Chương 9
Linxuan
08/03/2022
Sau khi uống thuốc và ngủ cả ngày thì Cố Trù đã đỡ hơn nhiều.
Bởi vì ngủ quá nhiều mà rạng sáng hôm sau tỉnh lại, y cầm điện thoại lên thì thấy có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Màn hình hơi chói mắt, y dụi mắt một lúc, bật đèn ngủ lên, đầu vẫn còn choáng chắc do ngủ nhiều quá.
Bố y nhắn đến nói rằng việc đi Tây Ban Nha đã quyết định xong rồi, muốn y đi kí vài hợp đồng rồi hỏi xem hộ chiếu của y đã sắp hết hạn chưa.
Y quay lại giao diện chính wechat, lướt xuống thì thấy tin nhắn của Phó Chấp Viễn gửi đến sau khi anh đã rời đi.
Nhìn tin nhắn trên màn hình, Cố Trù cười thành tiếng, thậm chí y có thể tưởng tượng ra bộ dạng Phó Chấp Viễn cau mày đánh chữ sau khi nhận được tin nhắn của mình.
Giống như một con vật nhỏ biệt nữu đáng yêu.
Bây giờ là 3 giờ 15 phút, Cố Trù nghĩ chắc là Phó Chấp Viễn sẽ để chế độ không làm phiền khi ngủ, nhắn đến hẳn là sẽ không quấy rầy anh, vậy nên y trả lời:
– Thế anh thấy nói như nào thì dễ nghe?
Nhắn xong thì y vứt điện thoại xuống, ra bếp uống cốc nước rồi định bụng về phòng nằm tiếp.
Cố Trù uống nước xong về phòng, y không để ý mà liếc qua điện thoại một cái, vậy mà lại có thêm hai tin nhắn wechat chưa đọc. Là của Phó Chấp Viễn.
– Sao cậu lại dậy giờ này?
Cố Trù hơi ngạc nhiên, y không ngờ là Phó Chấp Viễn vẫn tỉnh, hôm sau là ngày đi làm, theo lý thì anh phải sớm đi ngủ rồi chứ?
– Uống thuốc rồi ngủ cả ngày hôm qua rồi nên giờ mới dậy. Sao giờ này anh vẫn chưa ngủ thế?
Rất nhanh đã có tin nhắn lại.
– Thực tập sinh lại làm sai nội dung báo cáo, tôi kiểm tra lại rồi sửa cho cô bé, ngày mai phải họp rồi.
– Thực tập sinh này của anh nên đi được rồi đấy.
Lát sau vẫn chưa có đáp lời, có lẽ là Phó Chấp Viễn lại sứt đầu mẻ trán mà ngồi sửa báo cáo.
Đến lúc Cố Trù sắp ngủ lại thì tiếng wechat mới vang lên.
Là một tin nhắn thoại, giọng nói mềm mại của Phó Chấp Viễn mang theo một ít buồn rầu bất đắc dĩ và chút gì đó đặc trưng của những lời chuyện trò đêm đông.
"Đúng vậy, không được mềm lòng, phải sa thải bạn học này thôi."
Cồ Trù cười. Những lời này của Phó Chấp Viễn cứ như là đang cổ vũ chính mình vậy.
"Anh hay mềm lòng lắm hở?"
Y cũng gửi lại một tin nhắn thoại, vì mới ốm nên giọng Cố Trù rất trầm, còn mang theo cả giọng mũi dày đặc.
Bên kia lại không phản hồi, Cố Trù buồn ngủ, ngáp dài một cái.
– Cậu nhớ là phải uống thuốc lần nữa đấy.
Năm phút sau Phó Chấp Viễn mới nhắn lại, còn không trả lời câu hỏi của Cố Trù. Y đứng lên, ra phòng khách uống thêm thuốc xong thì đứng ở cửa phòng ngủ nhắn lại.
– Vậy anh cũng mềm lòng với em xíu đi.
Lúc này thì Phó Chấp Viễn nhắn lại rất nhanh.
– Lên giường thì cũng lên với cậu rồi, còn muốn như nào nữa?
Cố Trù cho rằng Phó Chấp Viễn vì buồn bực khi phải thức đêm sửa báo cáo nên sẽ 'tùy hứng' hơn ban ngày nhiều, sẽ nói vài điều mà có lẽ bản thân anh cũng không nghĩ tới.
Y cười cười, sụt sịt một cái rồi nhắn vào wechat: Ngủ ngon.
Sau đó lại nằm xuống ngủ tiếp.
Thế nhưng Cố Trù cũng không ngủ sâu, y không bị đổ mồ hôi nữa, vùi mình trong ổ chăn ấm áp mơ đến Phó Chấp Viễn.
Trong mơ Phó Chấp Viễn vẫn đẹp trai như thế, bốn năm trước trong quán rượu ở Siberia, anh mặc áo len cao cổ màu kaki, ở đầu vai có một sợi len bị dư ra.
Ánh đèn trong những quán rượu ở Nga mang đến cảm giác tình tứ dịu dàng, Phó Chấp Viễn dựa vào quầy bar nhìn y, trong đôi mắt tựa như chứa đầy nước hồ Baikal, trong vắt lại lấp lánh.
Cố Trù không rời mắt được, y chỉ có thể ngồi nhìn gương mặt ửng hồ vì say đang tươi cười của Phó Chấp Viễn, anh rướn người bắt lấy tay y, gọi tên y, giọng nói mềm mại giống như tiếng rên rỉ khi anh bị y đè dưới thân vậy.
___________
Báo cáo của Phó Chấp Viễn rối tung lên.
Đêm hôm qua anh phải sửa đến bốn giờ sáng mới được đi ngủ, ngày hôm sau đã phải dậy sớm đi làm.
Thực tập sinh là một cô bé mới học đại học năm tư có hơi vụng về, vốn dĩ Phó Chấp Viễn đang dồn một bụng tức nhưng khi đứng trước mặt cô lại không mắng ra được.
Cô bé kia cũng biết mình không cẩn thận, buổi sáng chạy đi mua cà phê cho anh rồi còn cúi gập người xin lỗi.
Phó Chấp Viễn cũng không dư thời gian để phê bình nữa, anh phải chuẩn bị đi họp.
Cuộc họp được tiến hành trực tuyến qua Zoom, trong các sếp có một người Anh gốc Ấn, khi nói chuyện khẩu âm rất nặng, tính tình cũng rất nghiêm khắc, là kiểu người cực kỳ cẩn thận hay bắt lỗi.
Lúc Phó Chấp Viễn báo cáo có hơi căng thẳng, tuy rằng cũng khá thuận lợi nhưng trong báo cáo vẫn có một vài lỗi nhỏ, bị cấp trên phê bình vài câu.
Kết thúc buổi báo cáo này thì đến chiều lại có một buổi họp nội bộ nữa, nhân viên phải dựa theo kết quả báo cáo buổi sáng để tiến hành đánh giá và khắc phục.
Tóm lại cả ngày nay Phó Chấp Viễn chẳng có chút thời gian rảnh rỗi nào, bữa trưa anh cũng chỉ ăn một cái sandwich, mà còn chỉ mới ăn một nửa rồi bỏ đấy.
Nói đúng hơn là chẳng ăn được gì.
Đến lúc anh làm xong mấy việc lớn nhỏ thì trời đã tối rồi, anh thả người trên lưng ghế, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Di động bị ném một góc trên bàn cả ngày bỗng lóe lên tin nhắn wechat. Là Cố Trù.
– Anh tan làm chưa? Đã ăn tối chưa?
– Chưa, tôi vừa mới họp xong.
– Em đang đi ngang gần công ty anh, có muốn cùng đi ăn không?
Phó Chấp Viễn hơi giật mình nhìn vào lịch trình, nghĩ nghĩ, có phải trí nhớ của anh có vấn đề không nhỉ, anh cứ ngỡ là mình hẹn đi ăn với Cố Trù vào ngày mai chứ?
– Hả? Không phải là ngày mai à?
– Đi ăn ramen là ngày mai, còn hôm nay là tiện đường đi ngang qua nên mới hỏi anh có muốn cùng đi ăn không.
Cố Trù nói như thể mọi chuyện đều là thuận theo tự nhiên.
Phó Chấp Viễn đang định nhắn lại thì thực tập sinh kia đi vào phòng, anh đành tắt điện thoại nhìn cô.
"Thầy Phó, em thật sự xin lỗi về vụ báo cáo." Cô bé xin lỗi rất chân thành, hai mắt cũng đỏ lên, "Em luôn không cẩn thận gặp lỗi, đã khiến anh vất vả rất nhiều."
Những lời Phó Chấp Viễn nháp đi nháp lại trong đầu ngày hôm qua rốt cuộc cũng không thể nói ra.
Cô bé này cũng không phải là lúc nào cũng làm sai, vừa thông minh vừa chăm chỉ, ngày thường rất hòa đồng với mọi người ở công ty, giúp Phó Chấp Viễn tiết kiệm không ít công sức đi chào hỏi.
Ngoại trừ tính bất cẩn khiến Phó Chấp Viễn đau đầu thì với tháng lương thực tập sinh chỉ có 3000 tệ mà nói, cô bé cũng xem như là đạt mức ổn.
Vậy nên Phó Chấp Viễn đành nuốt lại những lời đó, ừ một tiếng rồi nói: "Giờ em mới chỉ là thực tập sinh, sau này khi thật sự đi làm mà còn bất cẩn nộp báo cáo sai như thế thì không ai gánh trách nhiệm thay em đâu."
"Vâng ạ, em biết, em sẽ chú ý hơn ạ." Mặt cô bé đỏ lên, nghe lời Phó Chấp Viễn gật gật đầu.
"Chuyện lần này tôi bỏ qua, nhưng nếu có lần sau thì tôi sẽ không giữ em ở đây thực tập nữa." Phó Chấp Viễn nhớ là cô bé đã từng nói muốn làm nhân viên chính thức, "Muốn làm chính thức thì càng không."
Trời sinh Phó Chấp Viễn dễ khiến người ta cảm thấy nên noi gương, giọng điệu của anh không hề áp bách nhưng lại làm người tin phục, kết hợp với cách ăn mặc lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng và đeo kính trí thức làm cho đối phương tin tưởng dựa vào.
"Cảm ơn thầy Phó, em sẽ cố gắng hơn ạ."
"Ừ, thôi em về đi, giờ cũng muộn rồi."
Cô bé không rời đi mà vẫn đứng đó ấp úng.
"Sao thế?" Phó Chấp Viễn hỏi. Di động lại rung lên nhưng anh không xem được.
"Thầy Phó, em cảm thấy rất có lỗi với anh nên muốn mời anh ăn cơm, hôm trước em vừa nhận lương thực tập nên có thể mời anh rồi, xem như tạ lỗi với anh."
Di động lại rung nữa, Phó Chấp Viễn bảo cô đợi một chút rồi mở lên xem.
– Tôi vừa tìm thì thấy gần chỗ anh có quán ăn Đài Loan ngon lắm, muốn thử không?
Tin nhắn sau cách một phút.
– Có phải anh rất bận không? Vậy tôi đi về trước, mai chúng ta đi ăn cũng được.
Phó Chấp Viễn cắn môi gọi điện thoại cho y, diễn chút trò trước mặt thực tập sinh.
"Alo? Có chuyện gì thế?"
"Cậu đang ở đâu?" Phó Chấp Viễn hỏi.
"Ở gần công ty anh. Ở đó không có chỗ đậu xe, em vòng lại rồi, có phải anh phải tăng ca không?"
"Ừm, tôi phải tăng ca." Phó Chấp Viễn thật sự có việc chưa làm xong, anh không muốn giữ Cố Trù lại.
"Anh bận thì không sao đâu, ngày mai nói tiếp nhé."
"Được."
Sau khi cúp điện thoại thì Phó Chấp Viễn nhìn cô bé thực tập sinh nói: "Em về đi, tôi còn phải tăng ca thêm lúc nữa, không cần mời cơm tôi đâu, lần sau em cẩn thận hơn là tôi đã cảm ơn trời đất rồi."
Thực tập sinh gật gật đầu, trông vẫn rất buồn rầu và ngượng ngùng.
Phó Chấp Viễn cười lên: "Đừng trưng vẻ mặt đau khổ đó nữa, về nhanh đi trường em cũng khá xa đấy, về rồi thì nhắn tin báo tôi."
"Vâng ạ, cảm ơn thầy Phó. Vậy em về trước đây ạ, tuần sau gặp!"
"Được, đi đường cẩn thận."
Sau khi cô bé rời đi thì văn phòng mới yên tĩnh lại.
Công ty Phó Chấp Viễn phân theo từng tầng, văn phòng ở đây cũng không lớn lắm, chỉ có ba tổ làm việc.
Đến giờ này thì đèn xe bên ngoài đã sáng trưng, tòa nhà đối diện cũng có mấy phòng còn bật đèn làm việc giống như Phó Chấp Viễn bên này.
Anh duỗi eo, đi đến phòng trà nước rót một ly cà phê rồi trở lại bàn làm việc, lau mắt kính, di chuột mở lên màn hình máy tính.
Khoảng 40 phút sau thì điện thoại của Phó Chấp Viễn bỗng dưng nhấp nháy trong văn phòng chẳng mấy sáng sủa.
Anh đang sắp xếp tài liệu, mắt chăm chú nhìn lên từng tập từng tập hồ sơ trên màn hình, tùy ý với lấy di động mở lên.
Là Cố Trù gọi tới.
"Alo?"
"Anh còn ở văn phòng không?"
"Ừm, tôi đang tăng ca, làm sao thế?" Phó Chấp Viễn vừa nhấp chuột vừa trả lời, anh vẫn đang tập trung vào công việc.
"Em có thể đi lên không?"
"Hả?" Phó Chấp Viễn ngẩn người, thậm chí anh còn không hiểu Cố Trù nói gì.
"Em đang đỗ xe ở gara tòa nhà công ty anh, em có thể lên văn phòng anh không?"
Tay đang di chuột dừng lại, lúc này Phó Chấp Viễn mới dời ánh mắt từ màn hình máy tính lên điện thoại.
"Ý cậu là sao?"
"Mua cơm tối cho anh, sợ anh tăng ca đói bụng."
Cố Trù nói rất thản nhiên, y luôn có thể biến những chuyện rất đột ngột thành nghe vô cùng tự nhiên. Trong lòng Phó Chấp Viễn lại dâng lên cảm xúc khó tả, anh xoay ghế đứng lên rồi đi tới cửa kính sát đất.
Tối nay trên trời chẳng có vì sao nào, một khoảng không cô đơn trống rỗng.
"Cậu khỏi ốm rồi à?" Phó Chấp Viễn hỏi.
"Em khỏe rồi. Nếu người ngoài không lên được thì anh ra thang máy rồi nói với em số tầng đi, em đi lên đưa cho anh. Đồ ăn sắp nguội rồi."
"Tầng 8. Cậu lên đi."
"Được."
Người đối tốt với Phó Chấp Viễn có rất nhiều, như bạn trai trước trước kia, như Lâm Khiếu Chi.
Lúc ban đầu họ đều đối xử với Phó Chấp Viễn rất tốt, chiều anh lên tận trời cao.
Lâm Khiếu Chi đã từng vì anh thích ăn đào mà mua rất nhiều đào nhập khẩu đắt tiền cho anh, thế nhưng Phó Chấp Viễn ăn đào lại hay bị đau họng, ăn được hai quả thì không ăn được nữa.
Đào bị hỏng vứt bỏ một xó, Lâm Khiếu Chi cũng thấy chẳng sao cả. Khi ấy gã nói, chỉ cần em vui vẻ là được.
Nhưng rồi vẫn là người này, lại nói muốn kết hôn với phụ nữ.
Tất cả những mối tình lúc ban đầu đều thật đẹp đẽ, thời gian trôi qua thì khó nói.
Phó Chấp Viễn hiểu quá rõ điều này, anh trải qua hai lần, thật sự không muốn lặp lại lần thứ ba nữa. Dù nói về điều kiện hay là ngoại hình, Cố Trù đều giống một người có thể dễ dàng rời đi bất cứ lúc nào...
Đèn thang máy sáng lên, cửa mở ra, Cố Trù bước tới khiến cho Phó Chấp Viễn đang đứng ở cửa đợi không thể tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa.
Nhìn y có vẻ vội vàng, một tay cầm chìa khóa xe còn một tay cầm túi giấy dán logo nhà hàng, tóc mái hơi rối rũ xuống trước trán.
"Canh gà ở nhà hàng này ngon lắm, mua cho anh một phần, bên cạnh còn có ít đồ ăn nhẹ nữa." Cố Trù đưa túi giấy qua.
Phó Chấp Viễn không cầm lấy ngay.
"Sao thế? Chả nhẽ anh không ăn được canh gà?" Cố Trù tò mò hỏi.
"À không, cảm ơn cậu." Phó Chấp Viễn định thần lại, nhận lấy túi giấy.
Cố Trù mặc áo hoodie, nhìn vừa trẻ trung lại đẹp trai. Đương nhiên thì y cũng còn trẻ thật, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng không thể che mờ.
Lúc Phó Chấp Viễn cầm lấy túi giấy thì có vô ý đụng phải ngón tay Cố Trù, hơi lạnh.
Gần như anh vô thức mà làm một hành động có hơi quá trớn.
Phó Chấp Viễn duỗi tay sờ lên trán Cố Trù, sau đó nhanh chóng hạ tay xuống.
"Đúng là khỏi ốm rồi." Anh nói nhỏ.
"Ừm, nói với anh rồi mà, em khỏi rồi." Cố Trù gật đầu, "Anh bận lắm đúng không? Anh mau vào đi, nhớ là phải ăn rồi hẵng làm tiếp đấy.
Nói xong, có vẻ y thật sự không muốn quấy rầy Phó Chấp Viễn làm việc nên vội vã quay về thang máy ấn nút.
Buổi tối thang máy ít người đi, lên lại tầng rất nhanh.
Cố Trù bước vào thang máy, khi cửa sắp đóng lại thì y như bỗng nhớ ra điều gì, đè lại nút giữ cửa.
Phó Chấp Viễn vẫn chưa đi vào trong.
"Đúng rồi, em mua cho anh bánh ngọt nữa đấy, tăng ca ăn chút đồ ngọt thì sẽ thấy thoải mái hơn." Cố Trù đứng trong thang máy sáng đèn, cười nói: "Ăn đồ ngọt sẽ vào một dạ dày khác, đúng không?"
Phó Chấp Viễn hớ một tiếng không kịp phản ứng.
"Mau vào ăn đi, em đi đây, bye bye."
Cửa thang máy khép lại, Cố Trù nhanh chóng biến mất trước mắt Phó Chấp Viễn.
Anh mang túi giấy về chỗ ngồi, mở ra.
Bên trong là ba bốn hộp đồ ăn được xếp rất gọn gàng, trong đó có một hộp rất nhỏ, Phó Chấp Viễn mở nó ra, là một cái bánh kem bơ caramel.
Miếng bánh tỏa ra hương vị ngọt ngào, đỉnh chóp bơ đã hơi sụp xuống, nhìn không còn đẹp lắm.
Vốn dĩ Phó Chấp Viễn cũng không thấy đói, nhưng vào khoảnh khắc anh nhìn thấy chiếc bánh kia thì cơn đói kéo đến như che trời lấp đất, anh trực tiếp vươn ngón tay quét lấy một miếng bánh bỏ vào miệng.
Đúng là đồ ngọt có thể sản sinh ra dopamine làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng hạnh phúc.
Anh lấy di động gọi điện cho Cố Trù, đầu kia một lát sau mới tiếp.
"Chuyện gì thế?" Cố Trù hỏi. Phó Chấp Viễn nghe thấy tiếng đèn báo chuyển hướng, hình như Cố Trù đã lái xe ra khỏi gara.
"Cậu đã đi rồi à?" Anh đáp, giọng điệu mang theo một chút tiếc nuối khó thể nhận ra, "Tôi vừa xong việc rồi."
"Nhanh vậy ư? Còn đồ ăn thì sao?" Cố Trù ngừng vài giây, có lẽ là chưa hiểu Phó Chấp Viễn gọi tới làm gì, chỉ có thể nói thuận theo anh.
Phó Chấp Viễn lại nghe được tiếng báo chuyển hướng, tiếp đến là tiếng đèn nháy đôi vang lên có quy luật.
Anh nhìn xuống bánh kem, chiếc bánh kem đã bị anh đào mất một góc giờ trông càng khó coi, vì thế Phó Chấp Viễn lại quét một miếng nữa bỏ vào miệng.
Không ai lên tiếng, chỉ có âm thanh của đèn nháy vẫn vang lên.
"Cậu có muốn đến nhà tôi không?"
Trong miệng Phó Chấp Viễn vẫn còn ngậm bơ chưa tan hết, vậy nên giọng anh cũng trở nên giống bơ, ngọt ngọt dính dính, mơ hồ không rõ.
Thích một người thì sẽ rất thích, không thích một người thì sẽ rất chán ghét.
Mà Cố Trù thuộc về vế trước.
Tiếng đèn nháy đôi bị tắt đi, sau đó là tiếng báo chuyển hướng.
"Bây giờ em vòng lại đón anh."
Bởi vì ngủ quá nhiều mà rạng sáng hôm sau tỉnh lại, y cầm điện thoại lên thì thấy có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Màn hình hơi chói mắt, y dụi mắt một lúc, bật đèn ngủ lên, đầu vẫn còn choáng chắc do ngủ nhiều quá.
Bố y nhắn đến nói rằng việc đi Tây Ban Nha đã quyết định xong rồi, muốn y đi kí vài hợp đồng rồi hỏi xem hộ chiếu của y đã sắp hết hạn chưa.
Y quay lại giao diện chính wechat, lướt xuống thì thấy tin nhắn của Phó Chấp Viễn gửi đến sau khi anh đã rời đi.
Nhìn tin nhắn trên màn hình, Cố Trù cười thành tiếng, thậm chí y có thể tưởng tượng ra bộ dạng Phó Chấp Viễn cau mày đánh chữ sau khi nhận được tin nhắn của mình.
Giống như một con vật nhỏ biệt nữu đáng yêu.
Bây giờ là 3 giờ 15 phút, Cố Trù nghĩ chắc là Phó Chấp Viễn sẽ để chế độ không làm phiền khi ngủ, nhắn đến hẳn là sẽ không quấy rầy anh, vậy nên y trả lời:
– Thế anh thấy nói như nào thì dễ nghe?
Nhắn xong thì y vứt điện thoại xuống, ra bếp uống cốc nước rồi định bụng về phòng nằm tiếp.
Cố Trù uống nước xong về phòng, y không để ý mà liếc qua điện thoại một cái, vậy mà lại có thêm hai tin nhắn wechat chưa đọc. Là của Phó Chấp Viễn.
– Sao cậu lại dậy giờ này?
Cố Trù hơi ngạc nhiên, y không ngờ là Phó Chấp Viễn vẫn tỉnh, hôm sau là ngày đi làm, theo lý thì anh phải sớm đi ngủ rồi chứ?
– Uống thuốc rồi ngủ cả ngày hôm qua rồi nên giờ mới dậy. Sao giờ này anh vẫn chưa ngủ thế?
Rất nhanh đã có tin nhắn lại.
– Thực tập sinh lại làm sai nội dung báo cáo, tôi kiểm tra lại rồi sửa cho cô bé, ngày mai phải họp rồi.
– Thực tập sinh này của anh nên đi được rồi đấy.
Lát sau vẫn chưa có đáp lời, có lẽ là Phó Chấp Viễn lại sứt đầu mẻ trán mà ngồi sửa báo cáo.
Đến lúc Cố Trù sắp ngủ lại thì tiếng wechat mới vang lên.
Là một tin nhắn thoại, giọng nói mềm mại của Phó Chấp Viễn mang theo một ít buồn rầu bất đắc dĩ và chút gì đó đặc trưng của những lời chuyện trò đêm đông.
"Đúng vậy, không được mềm lòng, phải sa thải bạn học này thôi."
Cồ Trù cười. Những lời này của Phó Chấp Viễn cứ như là đang cổ vũ chính mình vậy.
"Anh hay mềm lòng lắm hở?"
Y cũng gửi lại một tin nhắn thoại, vì mới ốm nên giọng Cố Trù rất trầm, còn mang theo cả giọng mũi dày đặc.
Bên kia lại không phản hồi, Cố Trù buồn ngủ, ngáp dài một cái.
– Cậu nhớ là phải uống thuốc lần nữa đấy.
Năm phút sau Phó Chấp Viễn mới nhắn lại, còn không trả lời câu hỏi của Cố Trù. Y đứng lên, ra phòng khách uống thêm thuốc xong thì đứng ở cửa phòng ngủ nhắn lại.
– Vậy anh cũng mềm lòng với em xíu đi.
Lúc này thì Phó Chấp Viễn nhắn lại rất nhanh.
– Lên giường thì cũng lên với cậu rồi, còn muốn như nào nữa?
Cố Trù cho rằng Phó Chấp Viễn vì buồn bực khi phải thức đêm sửa báo cáo nên sẽ 'tùy hứng' hơn ban ngày nhiều, sẽ nói vài điều mà có lẽ bản thân anh cũng không nghĩ tới.
Y cười cười, sụt sịt một cái rồi nhắn vào wechat: Ngủ ngon.
Sau đó lại nằm xuống ngủ tiếp.
Thế nhưng Cố Trù cũng không ngủ sâu, y không bị đổ mồ hôi nữa, vùi mình trong ổ chăn ấm áp mơ đến Phó Chấp Viễn.
Trong mơ Phó Chấp Viễn vẫn đẹp trai như thế, bốn năm trước trong quán rượu ở Siberia, anh mặc áo len cao cổ màu kaki, ở đầu vai có một sợi len bị dư ra.
Ánh đèn trong những quán rượu ở Nga mang đến cảm giác tình tứ dịu dàng, Phó Chấp Viễn dựa vào quầy bar nhìn y, trong đôi mắt tựa như chứa đầy nước hồ Baikal, trong vắt lại lấp lánh.
Cố Trù không rời mắt được, y chỉ có thể ngồi nhìn gương mặt ửng hồ vì say đang tươi cười của Phó Chấp Viễn, anh rướn người bắt lấy tay y, gọi tên y, giọng nói mềm mại giống như tiếng rên rỉ khi anh bị y đè dưới thân vậy.
___________
Báo cáo của Phó Chấp Viễn rối tung lên.
Đêm hôm qua anh phải sửa đến bốn giờ sáng mới được đi ngủ, ngày hôm sau đã phải dậy sớm đi làm.
Thực tập sinh là một cô bé mới học đại học năm tư có hơi vụng về, vốn dĩ Phó Chấp Viễn đang dồn một bụng tức nhưng khi đứng trước mặt cô lại không mắng ra được.
Cô bé kia cũng biết mình không cẩn thận, buổi sáng chạy đi mua cà phê cho anh rồi còn cúi gập người xin lỗi.
Phó Chấp Viễn cũng không dư thời gian để phê bình nữa, anh phải chuẩn bị đi họp.
Cuộc họp được tiến hành trực tuyến qua Zoom, trong các sếp có một người Anh gốc Ấn, khi nói chuyện khẩu âm rất nặng, tính tình cũng rất nghiêm khắc, là kiểu người cực kỳ cẩn thận hay bắt lỗi.
Lúc Phó Chấp Viễn báo cáo có hơi căng thẳng, tuy rằng cũng khá thuận lợi nhưng trong báo cáo vẫn có một vài lỗi nhỏ, bị cấp trên phê bình vài câu.
Kết thúc buổi báo cáo này thì đến chiều lại có một buổi họp nội bộ nữa, nhân viên phải dựa theo kết quả báo cáo buổi sáng để tiến hành đánh giá và khắc phục.
Tóm lại cả ngày nay Phó Chấp Viễn chẳng có chút thời gian rảnh rỗi nào, bữa trưa anh cũng chỉ ăn một cái sandwich, mà còn chỉ mới ăn một nửa rồi bỏ đấy.
Nói đúng hơn là chẳng ăn được gì.
Đến lúc anh làm xong mấy việc lớn nhỏ thì trời đã tối rồi, anh thả người trên lưng ghế, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Di động bị ném một góc trên bàn cả ngày bỗng lóe lên tin nhắn wechat. Là Cố Trù.
– Anh tan làm chưa? Đã ăn tối chưa?
– Chưa, tôi vừa mới họp xong.
– Em đang đi ngang gần công ty anh, có muốn cùng đi ăn không?
Phó Chấp Viễn hơi giật mình nhìn vào lịch trình, nghĩ nghĩ, có phải trí nhớ của anh có vấn đề không nhỉ, anh cứ ngỡ là mình hẹn đi ăn với Cố Trù vào ngày mai chứ?
– Hả? Không phải là ngày mai à?
– Đi ăn ramen là ngày mai, còn hôm nay là tiện đường đi ngang qua nên mới hỏi anh có muốn cùng đi ăn không.
Cố Trù nói như thể mọi chuyện đều là thuận theo tự nhiên.
Phó Chấp Viễn đang định nhắn lại thì thực tập sinh kia đi vào phòng, anh đành tắt điện thoại nhìn cô.
"Thầy Phó, em thật sự xin lỗi về vụ báo cáo." Cô bé xin lỗi rất chân thành, hai mắt cũng đỏ lên, "Em luôn không cẩn thận gặp lỗi, đã khiến anh vất vả rất nhiều."
Những lời Phó Chấp Viễn nháp đi nháp lại trong đầu ngày hôm qua rốt cuộc cũng không thể nói ra.
Cô bé này cũng không phải là lúc nào cũng làm sai, vừa thông minh vừa chăm chỉ, ngày thường rất hòa đồng với mọi người ở công ty, giúp Phó Chấp Viễn tiết kiệm không ít công sức đi chào hỏi.
Ngoại trừ tính bất cẩn khiến Phó Chấp Viễn đau đầu thì với tháng lương thực tập sinh chỉ có 3000 tệ mà nói, cô bé cũng xem như là đạt mức ổn.
Vậy nên Phó Chấp Viễn đành nuốt lại những lời đó, ừ một tiếng rồi nói: "Giờ em mới chỉ là thực tập sinh, sau này khi thật sự đi làm mà còn bất cẩn nộp báo cáo sai như thế thì không ai gánh trách nhiệm thay em đâu."
"Vâng ạ, em biết, em sẽ chú ý hơn ạ." Mặt cô bé đỏ lên, nghe lời Phó Chấp Viễn gật gật đầu.
"Chuyện lần này tôi bỏ qua, nhưng nếu có lần sau thì tôi sẽ không giữ em ở đây thực tập nữa." Phó Chấp Viễn nhớ là cô bé đã từng nói muốn làm nhân viên chính thức, "Muốn làm chính thức thì càng không."
Trời sinh Phó Chấp Viễn dễ khiến người ta cảm thấy nên noi gương, giọng điệu của anh không hề áp bách nhưng lại làm người tin phục, kết hợp với cách ăn mặc lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng và đeo kính trí thức làm cho đối phương tin tưởng dựa vào.
"Cảm ơn thầy Phó, em sẽ cố gắng hơn ạ."
"Ừ, thôi em về đi, giờ cũng muộn rồi."
Cô bé không rời đi mà vẫn đứng đó ấp úng.
"Sao thế?" Phó Chấp Viễn hỏi. Di động lại rung lên nhưng anh không xem được.
"Thầy Phó, em cảm thấy rất có lỗi với anh nên muốn mời anh ăn cơm, hôm trước em vừa nhận lương thực tập nên có thể mời anh rồi, xem như tạ lỗi với anh."
Di động lại rung nữa, Phó Chấp Viễn bảo cô đợi một chút rồi mở lên xem.
– Tôi vừa tìm thì thấy gần chỗ anh có quán ăn Đài Loan ngon lắm, muốn thử không?
Tin nhắn sau cách một phút.
– Có phải anh rất bận không? Vậy tôi đi về trước, mai chúng ta đi ăn cũng được.
Phó Chấp Viễn cắn môi gọi điện thoại cho y, diễn chút trò trước mặt thực tập sinh.
"Alo? Có chuyện gì thế?"
"Cậu đang ở đâu?" Phó Chấp Viễn hỏi.
"Ở gần công ty anh. Ở đó không có chỗ đậu xe, em vòng lại rồi, có phải anh phải tăng ca không?"
"Ừm, tôi phải tăng ca." Phó Chấp Viễn thật sự có việc chưa làm xong, anh không muốn giữ Cố Trù lại.
"Anh bận thì không sao đâu, ngày mai nói tiếp nhé."
"Được."
Sau khi cúp điện thoại thì Phó Chấp Viễn nhìn cô bé thực tập sinh nói: "Em về đi, tôi còn phải tăng ca thêm lúc nữa, không cần mời cơm tôi đâu, lần sau em cẩn thận hơn là tôi đã cảm ơn trời đất rồi."
Thực tập sinh gật gật đầu, trông vẫn rất buồn rầu và ngượng ngùng.
Phó Chấp Viễn cười lên: "Đừng trưng vẻ mặt đau khổ đó nữa, về nhanh đi trường em cũng khá xa đấy, về rồi thì nhắn tin báo tôi."
"Vâng ạ, cảm ơn thầy Phó. Vậy em về trước đây ạ, tuần sau gặp!"
"Được, đi đường cẩn thận."
Sau khi cô bé rời đi thì văn phòng mới yên tĩnh lại.
Công ty Phó Chấp Viễn phân theo từng tầng, văn phòng ở đây cũng không lớn lắm, chỉ có ba tổ làm việc.
Đến giờ này thì đèn xe bên ngoài đã sáng trưng, tòa nhà đối diện cũng có mấy phòng còn bật đèn làm việc giống như Phó Chấp Viễn bên này.
Anh duỗi eo, đi đến phòng trà nước rót một ly cà phê rồi trở lại bàn làm việc, lau mắt kính, di chuột mở lên màn hình máy tính.
Khoảng 40 phút sau thì điện thoại của Phó Chấp Viễn bỗng dưng nhấp nháy trong văn phòng chẳng mấy sáng sủa.
Anh đang sắp xếp tài liệu, mắt chăm chú nhìn lên từng tập từng tập hồ sơ trên màn hình, tùy ý với lấy di động mở lên.
Là Cố Trù gọi tới.
"Alo?"
"Anh còn ở văn phòng không?"
"Ừm, tôi đang tăng ca, làm sao thế?" Phó Chấp Viễn vừa nhấp chuột vừa trả lời, anh vẫn đang tập trung vào công việc.
"Em có thể đi lên không?"
"Hả?" Phó Chấp Viễn ngẩn người, thậm chí anh còn không hiểu Cố Trù nói gì.
"Em đang đỗ xe ở gara tòa nhà công ty anh, em có thể lên văn phòng anh không?"
Tay đang di chuột dừng lại, lúc này Phó Chấp Viễn mới dời ánh mắt từ màn hình máy tính lên điện thoại.
"Ý cậu là sao?"
"Mua cơm tối cho anh, sợ anh tăng ca đói bụng."
Cố Trù nói rất thản nhiên, y luôn có thể biến những chuyện rất đột ngột thành nghe vô cùng tự nhiên. Trong lòng Phó Chấp Viễn lại dâng lên cảm xúc khó tả, anh xoay ghế đứng lên rồi đi tới cửa kính sát đất.
Tối nay trên trời chẳng có vì sao nào, một khoảng không cô đơn trống rỗng.
"Cậu khỏi ốm rồi à?" Phó Chấp Viễn hỏi.
"Em khỏe rồi. Nếu người ngoài không lên được thì anh ra thang máy rồi nói với em số tầng đi, em đi lên đưa cho anh. Đồ ăn sắp nguội rồi."
"Tầng 8. Cậu lên đi."
"Được."
Người đối tốt với Phó Chấp Viễn có rất nhiều, như bạn trai trước trước kia, như Lâm Khiếu Chi.
Lúc ban đầu họ đều đối xử với Phó Chấp Viễn rất tốt, chiều anh lên tận trời cao.
Lâm Khiếu Chi đã từng vì anh thích ăn đào mà mua rất nhiều đào nhập khẩu đắt tiền cho anh, thế nhưng Phó Chấp Viễn ăn đào lại hay bị đau họng, ăn được hai quả thì không ăn được nữa.
Đào bị hỏng vứt bỏ một xó, Lâm Khiếu Chi cũng thấy chẳng sao cả. Khi ấy gã nói, chỉ cần em vui vẻ là được.
Nhưng rồi vẫn là người này, lại nói muốn kết hôn với phụ nữ.
Tất cả những mối tình lúc ban đầu đều thật đẹp đẽ, thời gian trôi qua thì khó nói.
Phó Chấp Viễn hiểu quá rõ điều này, anh trải qua hai lần, thật sự không muốn lặp lại lần thứ ba nữa. Dù nói về điều kiện hay là ngoại hình, Cố Trù đều giống một người có thể dễ dàng rời đi bất cứ lúc nào...
Đèn thang máy sáng lên, cửa mở ra, Cố Trù bước tới khiến cho Phó Chấp Viễn đang đứng ở cửa đợi không thể tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa.
Nhìn y có vẻ vội vàng, một tay cầm chìa khóa xe còn một tay cầm túi giấy dán logo nhà hàng, tóc mái hơi rối rũ xuống trước trán.
"Canh gà ở nhà hàng này ngon lắm, mua cho anh một phần, bên cạnh còn có ít đồ ăn nhẹ nữa." Cố Trù đưa túi giấy qua.
Phó Chấp Viễn không cầm lấy ngay.
"Sao thế? Chả nhẽ anh không ăn được canh gà?" Cố Trù tò mò hỏi.
"À không, cảm ơn cậu." Phó Chấp Viễn định thần lại, nhận lấy túi giấy.
Cố Trù mặc áo hoodie, nhìn vừa trẻ trung lại đẹp trai. Đương nhiên thì y cũng còn trẻ thật, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng không thể che mờ.
Lúc Phó Chấp Viễn cầm lấy túi giấy thì có vô ý đụng phải ngón tay Cố Trù, hơi lạnh.
Gần như anh vô thức mà làm một hành động có hơi quá trớn.
Phó Chấp Viễn duỗi tay sờ lên trán Cố Trù, sau đó nhanh chóng hạ tay xuống.
"Đúng là khỏi ốm rồi." Anh nói nhỏ.
"Ừm, nói với anh rồi mà, em khỏi rồi." Cố Trù gật đầu, "Anh bận lắm đúng không? Anh mau vào đi, nhớ là phải ăn rồi hẵng làm tiếp đấy.
Nói xong, có vẻ y thật sự không muốn quấy rầy Phó Chấp Viễn làm việc nên vội vã quay về thang máy ấn nút.
Buổi tối thang máy ít người đi, lên lại tầng rất nhanh.
Cố Trù bước vào thang máy, khi cửa sắp đóng lại thì y như bỗng nhớ ra điều gì, đè lại nút giữ cửa.
Phó Chấp Viễn vẫn chưa đi vào trong.
"Đúng rồi, em mua cho anh bánh ngọt nữa đấy, tăng ca ăn chút đồ ngọt thì sẽ thấy thoải mái hơn." Cố Trù đứng trong thang máy sáng đèn, cười nói: "Ăn đồ ngọt sẽ vào một dạ dày khác, đúng không?"
Phó Chấp Viễn hớ một tiếng không kịp phản ứng.
"Mau vào ăn đi, em đi đây, bye bye."
Cửa thang máy khép lại, Cố Trù nhanh chóng biến mất trước mắt Phó Chấp Viễn.
Anh mang túi giấy về chỗ ngồi, mở ra.
Bên trong là ba bốn hộp đồ ăn được xếp rất gọn gàng, trong đó có một hộp rất nhỏ, Phó Chấp Viễn mở nó ra, là một cái bánh kem bơ caramel.
Miếng bánh tỏa ra hương vị ngọt ngào, đỉnh chóp bơ đã hơi sụp xuống, nhìn không còn đẹp lắm.
Vốn dĩ Phó Chấp Viễn cũng không thấy đói, nhưng vào khoảnh khắc anh nhìn thấy chiếc bánh kia thì cơn đói kéo đến như che trời lấp đất, anh trực tiếp vươn ngón tay quét lấy một miếng bánh bỏ vào miệng.
Đúng là đồ ngọt có thể sản sinh ra dopamine làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng hạnh phúc.
Anh lấy di động gọi điện cho Cố Trù, đầu kia một lát sau mới tiếp.
"Chuyện gì thế?" Cố Trù hỏi. Phó Chấp Viễn nghe thấy tiếng đèn báo chuyển hướng, hình như Cố Trù đã lái xe ra khỏi gara.
"Cậu đã đi rồi à?" Anh đáp, giọng điệu mang theo một chút tiếc nuối khó thể nhận ra, "Tôi vừa xong việc rồi."
"Nhanh vậy ư? Còn đồ ăn thì sao?" Cố Trù ngừng vài giây, có lẽ là chưa hiểu Phó Chấp Viễn gọi tới làm gì, chỉ có thể nói thuận theo anh.
Phó Chấp Viễn lại nghe được tiếng báo chuyển hướng, tiếp đến là tiếng đèn nháy đôi vang lên có quy luật.
Anh nhìn xuống bánh kem, chiếc bánh kem đã bị anh đào mất một góc giờ trông càng khó coi, vì thế Phó Chấp Viễn lại quét một miếng nữa bỏ vào miệng.
Không ai lên tiếng, chỉ có âm thanh của đèn nháy vẫn vang lên.
"Cậu có muốn đến nhà tôi không?"
Trong miệng Phó Chấp Viễn vẫn còn ngậm bơ chưa tan hết, vậy nên giọng anh cũng trở nên giống bơ, ngọt ngọt dính dính, mơ hồ không rõ.
Thích một người thì sẽ rất thích, không thích một người thì sẽ rất chán ghét.
Mà Cố Trù thuộc về vế trước.
Tiếng đèn nháy đôi bị tắt đi, sau đó là tiếng báo chuyển hướng.
"Bây giờ em vòng lại đón anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.