Chương 16
Hạnh San
23/12/2016
~~~~~Chuyên mục lảm nhảm của au~~~~~
Sao nhỉ? Đã đi được một phần ba của truyện rồi. Chỉ là để tránh bị nhắc nhở hay ném đá gì đó, tớ sẽ nói luôn ở đây:
Truyện này theo như ý tưởng từ cái đợt lớp 9 của tớ, có một chút viễn tưởng, chỉ là thêm vào làm lợi thế cho Dương Hoàng Lam chứ hầu hết cũng không đề cập đến mấy. Nhưng dẫu sao vẫn là có! Thế nên đối với những ai không thích thể loại viễn tưởng, tớ khuyên nên dừng đọc ở đây. Chỉ vậy thôi ạ.
Cảm ơn mọi người đã lắng nghe lời lảm nhảm này. Bây giờ thì tớ tiếp tục đây
--------------------------------------------------------------------------------------------------
8 giờ tối rồi, tôi biết như thế này là hơi bị nôn nóng. Nhưng mỗi lần chữa bệnh cho ai đó bằng siêu năng lực của tôi thì trong khoảng 24 tiếng người đó sẽ tỉnh lại chứ nhỉ?
Sự thật là...hơi khó tin nhưng...tôi có có một năng lượng vô cùng đặc biệt trong người. Và tất nhiên, cả thầy và tôi đều gọi đó là siêu năng lực. Năng lượng đặc biệt ấy của tôi dùng để chữa bệnh, những bệnh mà con người khó có thể chữa được. Thế mới là siêu năng lực chứ, hihi.
-Thầy, đã qua một ngày rồi, sao ba của Phong vẫn chưa có tiến triển gì như vậy chứ?
-Ừm, ta biết. Con đừng quá nôn nóng. Theo như lời kể của con thì ông ấy sẽ còn ngủ một thời gian nữa.
-Vậy ạ? - Tôi ỉu xìu, lại luyện tập bóng rổ ở công viên chiều nay tôi tới. Trường tôi giờ giới nghiêm là 9 giờ tối cơ.
Nghĩ lại một ngày hè năm lên lớp sáu. Lần đầu tiên tôi gặp thầy, huyền thoại Michael Jornarist.
Tôi nhìn lên cái bảng rổ mới dựng ở đầu làng, tay xoa xoa cằm ra vẻ thông thái:
-Hừm...không biết người ta dựng cái này để làm gì nhỉ? - Nói thật, nhớ lại hồi đó tôi thấy mình hỏi câu đó ngu thật.
-Haha, con hỏi hài hước thật đấy! - Một giọng cười vang lên khiến tôi giật mình quay ra nhìn. Một người đàn ông "cao to đen hôi" xuất hiện. Ngay lập tức tôi nheo mắt, trong đầu thầm đánh giá: Người xấu! "Người xấu" đó tiếp tục nói:
-Người ta dựng bảng rổ để chơi bóng rổ chứ sao nữa.
-Bóng rổ? Cháu chỉ biết bóng đá thôi. Không biết bóng rổ bóng rá gì hết đâu, nó là cái gì vậy ạ?
"Người xấu" lại cười lớn.
-Con có muốn xem không? Để ta chơi cho con xem thử nhé?
Tôi bĩu môi, xem thì xem, chẳng mất gì cả.
"Người xấu" bắt đầu cầm quả bóng màu cam đập boong boong xuống sàn rồi làm mấy động tác, sau đó nhảy lên ném vào rổ trong sự ngỡ ngàng của tôi. Wao, tôi bắt đầu thích bóng rổ rồi đó nghen! Nhưng rồi lại bắt đầu nghĩ tới mấy người xấu trên ti vi hay đi lừa lọc trẻ con bằng mấy trò vặt vãnh, tôi dè chừng:
-Chú...tính bắt cóc cháu sao? Cháu không dễ bị lừa như thế đâu.
Ông chú "người xấu" mở to mắt nhìn tôi rồi bật cười ha hả.
-Suy nghĩ của con thật hài hước. Ta bảo này, ta nhìn thấy trong người con có một siêu năng lực, nó dùng để chữa bệnh. Và nó cũng rất tốt để phục vụ cho thể thao. Con có muốn học để điều khiển siêu năng lực đó không?
-Siêu năng lực ấy ạ? Cháu sẽ là siêu nhân sao? Có! Có ạ! Cháu có muốn học, cháu muốn trở thành siêu nhân!
-Ừ ừ, con sẽ làm siêu nhân. Vậy 8 giờ tối nay, ta sẽ gặp con tại đây để dạy con cách điều khiển siêu năng lực trong người, nhé?
-Dét sờ ma đam! Hihi.
Tôi hí hửng tung tăng về nhà, miệng líu lo:
-Nghe thấy chưa! Nghe thấy chưa! Tôi có một ước ao! Tôi có một khát khao! Nó thành sự thật sao, nó thành sự thật sao? Là siêu nhân, là siêu nhân! Yeah yeah!
Rồi từ tối đó tôi chạy ra đầu làng, vừa học cách điều khiển và sử dụng siêu năng lực, vừa học luôn cả bóng rổ.
Nghĩ lại hồi đó thấy mình ngây thơ thật. Kêu dè chừng người xấu mà nói đến việc làm siêu nhân phát là như trẻ ngoan bị dụ dỗ bởi kẹo luôn. Nếu thầy tôi mà là người xấu thật thì chắc bị bắt cóc hồi lâu rồi quá. Nhưng vì cả tin như vậy nên tôi mới biết mình có siêu năng lực, và có thể chơi giỏi bóng rổ như ngày hôm nay.
-Trọng Kỳ không sao chứ? - Thầy ném bóng cho tôi và hỏi. Tôi chạy tới bảng rổ nhảy lên và ném vào. Rồi rất nhẹ nhàng, tôi hạ chân xuống sàn trả lời:
-Chỉ bị trật vai một chút thầy ạ! Thứ bảy vẫn chơi tốt.
Nhắc tới Trọng Kỳ, cái vai trái của cậu bị trật cũng không hẳn gọi là nhẹ. Tôi nhân lúc giả bộ đặt tay lên cái vai đó đã chữa giảm cho cậu ta đến mức tối thiểu, cốt không để ai phát hiện và để thứ bảy vẫn có thể thi đấu. Bởi tôi biết, nếu như chuyện này bị lộ ra, tôi chắc chắn sẽ gặp không ít phiền phức. Vậy nên, cái siêu năng lực này của tôi, có lẽ chỉ mỗi một mình thầy biết.
-Vậy hả? Kĩ thuật này, con ngày càng tiến bộ rồi! Tuy nhiên trong các trận đấu, sử dụng nó lại rất nguy hiểm. Vậy nên con hãy cân nhắc kĩ nhé!
-Dạ! - Tôi nhún vai. Chỉ là chơi và huấn luyện. Tôi có được thi thố bao giờ đâu. Có lẽ đây chỉ là một khám phá của tôi đối với bóng rổ. Còn ứng dụng trong thực tế thì không. Thiết nghĩ thầy nhận tôi làm học trò thì thật là phí mà.
-Nghe ta nói này, có lẽ những ngày sắp tới ta sẽ chỉ huấn luyện cả đội vào buổi chiều được thôi. Vậy nên buổi tối con hãy luyện tập trong trường nhé.
-Hể? Tại sao ạ?
-Hờ hờ...ta cũng có tuổi rồi đấy chứ lại. Con nỡ nhẫn tâm hành hạ cái thân già này nữa sao?
Tôi tròn xoe mắt nhìn thầy:
-Có tuổi á? Tuổi của thầy còn phải chơi được...mấy trăm năm nữa cơ.
-Cái con nhóc này... - Thầy cốc đầu tôi một cái. Tôi đưa tay lên xoa xoa chỗ bị cốc, cười toe toét.
..........
Tôi về phòng mình lúc 9 rưỡi tối. Hai con bạn, một đứa thì nằm đọc sách trên giường, một đứa lại hí hoáy ở bàn học.
-Đi đâu mà giờ mới về vậy mày? - Thiên Trang bỏ sách xuống khỏi tầm mắt nhìn tôi. Bảo An phì cười:
-Còn gì ngoài tập tành bóng rổ bóng rá cơ chứ.
-Ừ, cậu cũng chơi bóng rá đấy còn gì. - Tôi mỉm cười trêu chọc, lấy quần áo đi vào nhà tắm.
Nước lạnh xối thẳng vào người làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Hôm nay tôi bị làm sao vậy nhỉ? Không hiểu sao lại nghĩ đến Phong nhiều hơn. Cái câu hỏi tại sao to đùng cứ lởn vởn trong đầu tôi: Tại sao hai người đó lại là hôn thê? Rồi lại tự cốc vào đầu mình: mấy người nhà giàu này toàn chơi trò đính ước mà.
Nhưng mấy cái đó không đáng chú ý bằng quả tim của tôi. Cảm thấy nhói khi nghĩ đến việc đính ước giữa hai người họ. Rồi lại đập thình thịch một cách loạn nhịp nữa chứ. Bất giác tôi đặt tay lên ngực trái, nghĩ đến khung cảnh hồi chiều ở phòng y tế, rồi lại đỏ mặt. Phong hiện tại đã trưởng thành thật rồi. Dù không còn nét trẻ con đáng yêu của ngày trước nữa nhưng...hiện tại cậu ấy thật nam tính và...thật đẹp. Tôi lắc đầu mạnh. Con người có năm phút điên mỗi ngày, và chắc là năm phút hiện tại của tôi.
Tôi ra khỏi nhà tắm, đúng lúc nghe được câu nói của Thiên Trang:
-Hoàng Lam đó, phải công nhận một điều là rất xinh. Lại là con gái của tỉ phú người Mĩ nữa.
Tôi nhăn mặt, tới cốc vào đầu nó một cái:
-Tao mà được như vậy thì chắc tụi mình cũng chẳng là bạn như thế này.
Nó đưa tay lên cốc lại tôi:
-Đồ nhận vơ, tao có bảo mày đâu. Cứ thích chơi trội không hà.
-Chứ ai?
-Cô gái hôn thê của cold boy Trần Anh Phong ấy.
-À... - Tôi "à" lên một tiếng ra vẻ hiểu chuyện, rồi quay sang Bảo An. - Này, chán "hot" rồi giờ chuyển sang "cold" hả?
Trang lắc đầu, thiếu điều cốc vào đầu tôi thêm cái nữa nhưng đương nhiên tôi đâu phải ngu mà để yên cho nó cốc.
-Một câu chẳng ăn nhập chủ đề!
-Ờ, mà này, hình như gia đình cô ta đã cứu gia đình cold boy Anh Phong thoát khỏi bờ vực phá sản ba năm trước đấy. Hình như đó chính là lí do dẫn đến hôn ước của hai người họ thì phải.
Ánh mắt tôi dấy lên một tia phức tạp. Phong...cậu ấy đến cuối cùng đã phải chịu bao nhiêu khổ cực chứ?
Tôi đưa tay lên miệng che đi cái ngáp dài:
-Đã hiểu! Một câu không ăn nhập chủ đề nữa nhé: anh em ta đi ngủ thôi!
Cả ba đứa tôi leo lên giường. Tôi nghe An vừa ngáp vừa nói:
-Ngủ ngon nhé!
-Chúc ngủ ngon.
Tôi quay ra đáp lại:
-Ừ, good night các tình yêu.
Khẽ tắt điện, tất cả mọi thứ chìm vào bóng tối. Đánh đổi hạnh phúc của con trai mình để cứu sống lấy sinh mạng của hàng ngàn người...có lẽ bác Hoa đã khổ tâm lắm. Phong...chỉ mong với cái hôn ước đó...cậu ấy sẽ hạnh phúc.
Tôi bặm môi. Kì lạ, tại sao trong lòng nói ra câu đó lại vô cùng miễn cưỡng nhỉ? Tim nhói lên từng đợt liên hồi không thôi. Có lẽ tôi thật sự xót xa thay cho Phong. Một người bạn như tôi, đến cuối vẫn chẳng thể giúp gì cho cậu ấy khi cậu ấy cần, thật vô dụng!
Tôi nén tiếng thở dài, rồi từ từ tiến vào giấc ngủ.
Sao nhỉ? Đã đi được một phần ba của truyện rồi. Chỉ là để tránh bị nhắc nhở hay ném đá gì đó, tớ sẽ nói luôn ở đây:
Truyện này theo như ý tưởng từ cái đợt lớp 9 của tớ, có một chút viễn tưởng, chỉ là thêm vào làm lợi thế cho Dương Hoàng Lam chứ hầu hết cũng không đề cập đến mấy. Nhưng dẫu sao vẫn là có! Thế nên đối với những ai không thích thể loại viễn tưởng, tớ khuyên nên dừng đọc ở đây. Chỉ vậy thôi ạ.
Cảm ơn mọi người đã lắng nghe lời lảm nhảm này. Bây giờ thì tớ tiếp tục đây
--------------------------------------------------------------------------------------------------
8 giờ tối rồi, tôi biết như thế này là hơi bị nôn nóng. Nhưng mỗi lần chữa bệnh cho ai đó bằng siêu năng lực của tôi thì trong khoảng 24 tiếng người đó sẽ tỉnh lại chứ nhỉ?
Sự thật là...hơi khó tin nhưng...tôi có có một năng lượng vô cùng đặc biệt trong người. Và tất nhiên, cả thầy và tôi đều gọi đó là siêu năng lực. Năng lượng đặc biệt ấy của tôi dùng để chữa bệnh, những bệnh mà con người khó có thể chữa được. Thế mới là siêu năng lực chứ, hihi.
-Thầy, đã qua một ngày rồi, sao ba của Phong vẫn chưa có tiến triển gì như vậy chứ?
-Ừm, ta biết. Con đừng quá nôn nóng. Theo như lời kể của con thì ông ấy sẽ còn ngủ một thời gian nữa.
-Vậy ạ? - Tôi ỉu xìu, lại luyện tập bóng rổ ở công viên chiều nay tôi tới. Trường tôi giờ giới nghiêm là 9 giờ tối cơ.
Nghĩ lại một ngày hè năm lên lớp sáu. Lần đầu tiên tôi gặp thầy, huyền thoại Michael Jornarist.
Tôi nhìn lên cái bảng rổ mới dựng ở đầu làng, tay xoa xoa cằm ra vẻ thông thái:
-Hừm...không biết người ta dựng cái này để làm gì nhỉ? - Nói thật, nhớ lại hồi đó tôi thấy mình hỏi câu đó ngu thật.
-Haha, con hỏi hài hước thật đấy! - Một giọng cười vang lên khiến tôi giật mình quay ra nhìn. Một người đàn ông "cao to đen hôi" xuất hiện. Ngay lập tức tôi nheo mắt, trong đầu thầm đánh giá: Người xấu! "Người xấu" đó tiếp tục nói:
-Người ta dựng bảng rổ để chơi bóng rổ chứ sao nữa.
-Bóng rổ? Cháu chỉ biết bóng đá thôi. Không biết bóng rổ bóng rá gì hết đâu, nó là cái gì vậy ạ?
"Người xấu" lại cười lớn.
-Con có muốn xem không? Để ta chơi cho con xem thử nhé?
Tôi bĩu môi, xem thì xem, chẳng mất gì cả.
"Người xấu" bắt đầu cầm quả bóng màu cam đập boong boong xuống sàn rồi làm mấy động tác, sau đó nhảy lên ném vào rổ trong sự ngỡ ngàng của tôi. Wao, tôi bắt đầu thích bóng rổ rồi đó nghen! Nhưng rồi lại bắt đầu nghĩ tới mấy người xấu trên ti vi hay đi lừa lọc trẻ con bằng mấy trò vặt vãnh, tôi dè chừng:
-Chú...tính bắt cóc cháu sao? Cháu không dễ bị lừa như thế đâu.
Ông chú "người xấu" mở to mắt nhìn tôi rồi bật cười ha hả.
-Suy nghĩ của con thật hài hước. Ta bảo này, ta nhìn thấy trong người con có một siêu năng lực, nó dùng để chữa bệnh. Và nó cũng rất tốt để phục vụ cho thể thao. Con có muốn học để điều khiển siêu năng lực đó không?
-Siêu năng lực ấy ạ? Cháu sẽ là siêu nhân sao? Có! Có ạ! Cháu có muốn học, cháu muốn trở thành siêu nhân!
-Ừ ừ, con sẽ làm siêu nhân. Vậy 8 giờ tối nay, ta sẽ gặp con tại đây để dạy con cách điều khiển siêu năng lực trong người, nhé?
-Dét sờ ma đam! Hihi.
Tôi hí hửng tung tăng về nhà, miệng líu lo:
-Nghe thấy chưa! Nghe thấy chưa! Tôi có một ước ao! Tôi có một khát khao! Nó thành sự thật sao, nó thành sự thật sao? Là siêu nhân, là siêu nhân! Yeah yeah!
Rồi từ tối đó tôi chạy ra đầu làng, vừa học cách điều khiển và sử dụng siêu năng lực, vừa học luôn cả bóng rổ.
Nghĩ lại hồi đó thấy mình ngây thơ thật. Kêu dè chừng người xấu mà nói đến việc làm siêu nhân phát là như trẻ ngoan bị dụ dỗ bởi kẹo luôn. Nếu thầy tôi mà là người xấu thật thì chắc bị bắt cóc hồi lâu rồi quá. Nhưng vì cả tin như vậy nên tôi mới biết mình có siêu năng lực, và có thể chơi giỏi bóng rổ như ngày hôm nay.
-Trọng Kỳ không sao chứ? - Thầy ném bóng cho tôi và hỏi. Tôi chạy tới bảng rổ nhảy lên và ném vào. Rồi rất nhẹ nhàng, tôi hạ chân xuống sàn trả lời:
-Chỉ bị trật vai một chút thầy ạ! Thứ bảy vẫn chơi tốt.
Nhắc tới Trọng Kỳ, cái vai trái của cậu bị trật cũng không hẳn gọi là nhẹ. Tôi nhân lúc giả bộ đặt tay lên cái vai đó đã chữa giảm cho cậu ta đến mức tối thiểu, cốt không để ai phát hiện và để thứ bảy vẫn có thể thi đấu. Bởi tôi biết, nếu như chuyện này bị lộ ra, tôi chắc chắn sẽ gặp không ít phiền phức. Vậy nên, cái siêu năng lực này của tôi, có lẽ chỉ mỗi một mình thầy biết.
-Vậy hả? Kĩ thuật này, con ngày càng tiến bộ rồi! Tuy nhiên trong các trận đấu, sử dụng nó lại rất nguy hiểm. Vậy nên con hãy cân nhắc kĩ nhé!
-Dạ! - Tôi nhún vai. Chỉ là chơi và huấn luyện. Tôi có được thi thố bao giờ đâu. Có lẽ đây chỉ là một khám phá của tôi đối với bóng rổ. Còn ứng dụng trong thực tế thì không. Thiết nghĩ thầy nhận tôi làm học trò thì thật là phí mà.
-Nghe ta nói này, có lẽ những ngày sắp tới ta sẽ chỉ huấn luyện cả đội vào buổi chiều được thôi. Vậy nên buổi tối con hãy luyện tập trong trường nhé.
-Hể? Tại sao ạ?
-Hờ hờ...ta cũng có tuổi rồi đấy chứ lại. Con nỡ nhẫn tâm hành hạ cái thân già này nữa sao?
Tôi tròn xoe mắt nhìn thầy:
-Có tuổi á? Tuổi của thầy còn phải chơi được...mấy trăm năm nữa cơ.
-Cái con nhóc này... - Thầy cốc đầu tôi một cái. Tôi đưa tay lên xoa xoa chỗ bị cốc, cười toe toét.
..........
Tôi về phòng mình lúc 9 rưỡi tối. Hai con bạn, một đứa thì nằm đọc sách trên giường, một đứa lại hí hoáy ở bàn học.
-Đi đâu mà giờ mới về vậy mày? - Thiên Trang bỏ sách xuống khỏi tầm mắt nhìn tôi. Bảo An phì cười:
-Còn gì ngoài tập tành bóng rổ bóng rá cơ chứ.
-Ừ, cậu cũng chơi bóng rá đấy còn gì. - Tôi mỉm cười trêu chọc, lấy quần áo đi vào nhà tắm.
Nước lạnh xối thẳng vào người làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Hôm nay tôi bị làm sao vậy nhỉ? Không hiểu sao lại nghĩ đến Phong nhiều hơn. Cái câu hỏi tại sao to đùng cứ lởn vởn trong đầu tôi: Tại sao hai người đó lại là hôn thê? Rồi lại tự cốc vào đầu mình: mấy người nhà giàu này toàn chơi trò đính ước mà.
Nhưng mấy cái đó không đáng chú ý bằng quả tim của tôi. Cảm thấy nhói khi nghĩ đến việc đính ước giữa hai người họ. Rồi lại đập thình thịch một cách loạn nhịp nữa chứ. Bất giác tôi đặt tay lên ngực trái, nghĩ đến khung cảnh hồi chiều ở phòng y tế, rồi lại đỏ mặt. Phong hiện tại đã trưởng thành thật rồi. Dù không còn nét trẻ con đáng yêu của ngày trước nữa nhưng...hiện tại cậu ấy thật nam tính và...thật đẹp. Tôi lắc đầu mạnh. Con người có năm phút điên mỗi ngày, và chắc là năm phút hiện tại của tôi.
Tôi ra khỏi nhà tắm, đúng lúc nghe được câu nói của Thiên Trang:
-Hoàng Lam đó, phải công nhận một điều là rất xinh. Lại là con gái của tỉ phú người Mĩ nữa.
Tôi nhăn mặt, tới cốc vào đầu nó một cái:
-Tao mà được như vậy thì chắc tụi mình cũng chẳng là bạn như thế này.
Nó đưa tay lên cốc lại tôi:
-Đồ nhận vơ, tao có bảo mày đâu. Cứ thích chơi trội không hà.
-Chứ ai?
-Cô gái hôn thê của cold boy Trần Anh Phong ấy.
-À... - Tôi "à" lên một tiếng ra vẻ hiểu chuyện, rồi quay sang Bảo An. - Này, chán "hot" rồi giờ chuyển sang "cold" hả?
Trang lắc đầu, thiếu điều cốc vào đầu tôi thêm cái nữa nhưng đương nhiên tôi đâu phải ngu mà để yên cho nó cốc.
-Một câu chẳng ăn nhập chủ đề!
-Ờ, mà này, hình như gia đình cô ta đã cứu gia đình cold boy Anh Phong thoát khỏi bờ vực phá sản ba năm trước đấy. Hình như đó chính là lí do dẫn đến hôn ước của hai người họ thì phải.
Ánh mắt tôi dấy lên một tia phức tạp. Phong...cậu ấy đến cuối cùng đã phải chịu bao nhiêu khổ cực chứ?
Tôi đưa tay lên miệng che đi cái ngáp dài:
-Đã hiểu! Một câu không ăn nhập chủ đề nữa nhé: anh em ta đi ngủ thôi!
Cả ba đứa tôi leo lên giường. Tôi nghe An vừa ngáp vừa nói:
-Ngủ ngon nhé!
-Chúc ngủ ngon.
Tôi quay ra đáp lại:
-Ừ, good night các tình yêu.
Khẽ tắt điện, tất cả mọi thứ chìm vào bóng tối. Đánh đổi hạnh phúc của con trai mình để cứu sống lấy sinh mạng của hàng ngàn người...có lẽ bác Hoa đã khổ tâm lắm. Phong...chỉ mong với cái hôn ước đó...cậu ấy sẽ hạnh phúc.
Tôi bặm môi. Kì lạ, tại sao trong lòng nói ra câu đó lại vô cùng miễn cưỡng nhỉ? Tim nhói lên từng đợt liên hồi không thôi. Có lẽ tôi thật sự xót xa thay cho Phong. Một người bạn như tôi, đến cuối vẫn chẳng thể giúp gì cho cậu ấy khi cậu ấy cần, thật vô dụng!
Tôi nén tiếng thở dài, rồi từ từ tiến vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.