Chương 21
Hạnh San
31/12/2016
Tỉnh dậy.
Điều đầu tiên tôi cảm nhận được là đầu đau nhức. Từ từ mở mắt ra, đập vào mắt tôi là khuôn mặt của Bảo An, Thiên Trang và hai anh em song sinh Trọng Lâm, Trọng Kỳ.
-Tớ đang ở đâu đây?
Tôi mở miệng hỏi, hix, mở miệng rồi mới biết miệng mình đắng ngắt, khô khốc.
-Cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi! Đang ở phòng y tế của trường đó.
Bảo An reo lên vui mừng, tôi tiếp tục hỏi:
-Sao tớ lại ở đây?
Lâm lo lắng nhìn tôi, đáp lời:
-Lam bị sốt cao, đến nỗi ngất đi luôn đó. Làm bọn tôi lo quá.
-Làm gì mà để bị sốt tận bốn mươi độ rưỡi vậy?
Kỳ nhìn tôi đầy chất vấn. Tôi cũng chẳng hiểu sao nữa, thắc mắc hỏi lại một cách hỏi lại một cách ngớ ngẩn:
-Sao tớ lại bị sốt nhỉ?
-Con khùng! Mày không biết thì ai biết hả?
Trang nổi đóa lên, tôi cười trừ với nó rồi nhìn quanh, khẽ nhíu mày:
-Mấy giờ rồi?
-Sáu rưỡi chiều.
-Gì? - Tôi ngẩng phắt dậy nhưng ngay lập tức lại ngã xuống làm cả bọn được một phen hú vía. Trang cốc nhẹ đầu tôi:
-Yên tâm, đội bóng vẫn ra công viên chăm chỉ luyện tập với huấn luyện viên. Huấn luyện viên lo lắng cho mày lắm ấy mà chẳng được vào trường.
-Ừ, thôi, đưa tao về phòng đi! Chuẩn bị bài vở mai còn đi học nữa.
-Không được!
Kỳ nghiêm giọng nhìn tôi. Tôi mở to mắt:
-Tại sao?
-Cô y tế bảo sớm nhất sáng mai mới được rời khỏi đây. Mai mày cứ nghỉ học, tao xin phép.
-Gì? Thế có đứa nào nghỉ với tao không?
-Mày nghĩ ra à?
-Thế thì tao cũng đi học.
-Không được. Đừng để tao cho mày nghỉ hẳn một tuần.
Tôi nhăn mặt. Những lúc này đây, Trang lại ra dáng mẹ tôi mới chết không cơ chứ.
-Rồi rồi, nghỉ thì nghỉ! - Tôi ỉu xìu, ngồi một mình trong phòng y tế chán chết.
-Đội trưởng, đội trưởng chết chưa bọn này tới viếng đây! - Ở bên ngoài đã lại oang oang tiếng mấy tên trong đội bóng. Ngay tức thì, cửa phòng bị đạp bay ra luôn.
Không chỉ có mấy tên trong đội bóng, mà gần như là cả lớp kéo nhau tới cái phòng y tế chật hẹp bé tẹo này khiến tôi càng thêm ngột ngạt khó chịu. Đã bực sẵn rồi, tôi gắt lên:
-Chưa! Đội trưởng các người sống thọ lắm! Tôi sẽ là người chết cuối cùng của cái lớp này cho coi.
Cả lớp mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh. Trung làm bộ ỉu xìu:
-Vậy hả? Thế vẫn chưa được ăn cỗ à? Chán chết.
-Cậu... - Tôi nổ đom đóm mắt. Nếu không phải vẫn còn đang bất động trên giường bệnh không thể ngồi dậy thì chắc chắn tôi sẽ cầm ngay cái dép phang mấy phát vào tên này rồi.
-Tụi bay đâu, mau lôi quà thăm bệnh ra nhanh! - Hoàng hô toáng lên. Ngay tức thì cả lũ lôi trái cây, bánh kẹo rồi cả bim bim, mấy đồ ăn vặt khác nữa đặt lên cái bàn bên cạnh. Bàn không chứa đủ bọn nó liền đặt hết lên giường khiến tôi bị vùi trong đống đó luôn.
-Thôi thôi, stop! Tôi chết ngạt rồi.
Trọng Lâm lớn tiếng:
-Nghe gì chưa, Lam chết ngạt rồi, stop đi. Anh em ta chuẩn bị ăn cỗ thôi.
Ngay tức thì cả quả táo to tướng được nhét vào mồm Lâm. Hắn phải khổ sở lắm mới cắn được cái miếng táo ấy rồi nhìn tôi cười hì hì như tên khùng mới trốn trại. Tôi lườm hắn.
Nhìn cả lớp vui vẻ và quan tâm tôi tới vậy, tôi xúc động không nói nên lời. Đúng là tình bạn, quả nhiên rất ấm áp.
A, sao đột nhiên lại nghĩ tới vụ việc sáng nay chứ. Nhớ đến nó, tim tôi không hiểu sao thắt lại. Nghĩ đến cái tát đau đớn của Phong, trong tôi như có gì đó tan vỡ. Nhưng dù sao, đó cũng là do tôi. Nếu là tôi mà nghe mấy lời nói sỉ nhục mình như vậy, có lẽ tôi cũng chẳng kiềm chế được mà xông vào đánh tên đó một trận tơi bời khói lửa. Xong rồi, tình bạn của bọn tôi...cái tình bạn vô cùng quý giá chúng tôi gìn giữ bao nhiêu năm, cuối cùng lại bị chính một tay tôi phá hoại. Rốt cuộc, tất cả là tại tôi.
Đột nhiên tôi lại cảm thấy mệt mỏi hơn hẳn, không còn chút sức lực nào nữa. Dù đã ngủ mấy tiếng rồi nhưng tôi vẫn buồn ngủ nữa. Thôi kệ, đành bất đắc dĩ đuổi khách về vậy.
-Tôi mệt quá, mọi người để tôi một mình được không?
Cả bọn ái ngại nhìn tôi, lo lắng. Tôi mỉm cười trấn an:
-Không sao đâu, tôi ổn mà.
Đột nhiên, Việt cười tươi rói:
-Ờ, đội trưởng khỏe như voi ấy mà, không sao đâu. Anh em ta về thôi. Đội trưởng nhớ mau chóng bình phục nhá. Trận đấu bóng đang chờ đấy.
Tôi gật đầu. Trước khi ra khỏi phòng, Trang nói với lại:
-Nhớ uống thuốc hen.
-Ờ, tao biết rồi.
Tôi đáp lời nó rồi nhìn mấy viên thuốc trên bàn, thở dài. Với lấy cái bánh, tôi ăn một cách miễn cưỡng. Dù sao thì cũng phải ăn rồi mới uống thuốc được chứ.
Sao lúc này tôi thấy mình giống...heo quá vậy nè? Ăn xong rồi lại ngủ. Haizz, thôi kệ, lâu lắm mới bệnh một lần, hưởng thụ như heo có sao đâu.
Mệt mỏi, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
...........
Sáng hôm sau.
"Rầm!"
Tiếng đạp cửa làm tôi giật mình thức giấc. Ngay sau đó lại điếc tai vì cái giọng "oanh vàng" của Trang:
-Hố lê Lam, tao đến coi mày đến thời kì phải chôn chưa đây.
Bó tay nhỏ. Tôi ngáp dài:
-Tao chưa phải chôn đâu mà lo. Cứ yên tâm, sau này nhất định chính tay tao sẽ chôn mày.
-Lam khỏe chút nào chưa vậy? Tớ mang cháo tới nè. - Bảo An cầm cái cặp lồng cháo đặt lên bàn.
Nghe nó nhắc tới sức khỏe tôi mới để ý. Hơ, tôi thấy khỏe hơn rất nhiều rồi này. Ngủ mà cũng khỏe nhanh vậy sao? Có khi tôi chơi bóng rổ luôn được rồi ấy.
-Tao khỏe rồi, cho tao đi học đi Trang.
Nó nhếch mép, lời nói sặc mùi sát khí:
-Ok, hoặc là nghỉ hôm nay, hoặc là nghỉ hẳn tuần này. Chọn đi, một trong hai cái. Được nghỉ sướng thế còn gì.
Tôi thở dài, lại ỉu xìu:
-Thì nghỉ vậy.
-Ăn cháo rồi uống thuốc đi nha Lam, bọn tớ đi học đây.
-Ừ, đi học vui vẻ.
Hai đứa nó đi rồi, tôi đánh răng rửa mặt, ăn cháo rồi uống thuốc. Rồi lại ngồi không. Chẳng biết làm gì cả mà. Ôi chán quá, chán quá đi mất.
Tôi bước xuống giường. Thôi, đành ra vườn trường ngồi vậy.
Tôi khựng lại, rồi tự cười giễu bản thân. Nhắc tới vườn trường tôi lại nhớ tới các sự việc hôm qua. Đột nhiên từ một nơi ưa thích, bây giờ tôi lại chẳng muốn đến đó lần nào nữa.
Nghĩ tới đó, chẳng còn cách nào khác nữa cả, tôi lại tháo dép ra ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm bầu trời trong xanh, những đám mây trắng trôi bồng bềnh, cả những con chim đang tung cánh bay lượn... nói chung là ngắm tất cả những thứ đang diễn ra ngoài kia qua cái cửa sổ, mà lòng nặng trĩu đau đớn.
Lần đầu tiên tôi dành tất cả sự tập trung, tất cả các giác quan của mình để cảm nhận thiên nhiên ngoài kia. Nó vẫn cứ bình lặng diễn ra mặc chob con người ta có dừng lại hay bỏ xa nó. Nó chỉ là nó, không quan tâm tới vạn vật xung quanh. Và giờ, tôi mới chợt nhận ra, thiên nhiên luôn ở bên cạnh ta, nó là người bạn tốt nhất, không bao giờ phản bội ta. Có lẽ vậy! Không hiểu sao, lúc này tôi thấy bình yên tới lạ thường. Cứ như, tôi và thiên nhiên ngoài kia đã hòa làm một.
"Cạch".
Tiếng cửa phòng đưa tôi về thực tại. Tôi quay ra nhìn, chẳng có ai cả. Ủa? Kì cục nhỉ, không lẽ là tôi nghe nhầm? Làm gì có, rõ ràng tôi nghe rõ mồn một tiếng "cạch" cơ mà.
Tôi bước xuống giường, tiến tới cửa phòng và mở nó ra, ngó quanh. Chẳng có ai hết trơn ấy. Haizz, vậy chắc nghe lầm thật. Chẳng lẽ lại già quá lẩm cẩm rồi à?
Tôi tính đóng cửa lại, có cái gì đó lóe lên khiến tôi chú ý. Tôi nheo mắt nhìn, xác định, tiến thêm một bước nữa rồi cúi xuống nhặt nó lên. Là một chiếc dây chuyền bằng bạc. Mặt chiếc dây chuyền đó hình tia chớp. Uầy, đẹp ghê luôn ấy nha. Tinh xảo lắm, cạnh của dây chuyền này cũng sắc nhọn phết chứ chả chơi đâu. Chắc là đồ của con trai rồi.
Tôi đi vào phòng, ngồi lên giường và cứ ngắm nghía nó mãi không biết chán. Ai đánh rơi thế nhỉ? Tôi hơi thắc mắc, loại dây chuyền này tôi chưa thấy bao giờ hết, chắc là của con nhà giàu nào đánh rơi rồi.
Và, không hiểu sao tôi lại...đeo nó lên cổ. Ặc, tội lỗi tội lỗi. Đây có gọi là ăn cắp không nhỉ? Hix, thôi thì nếu mất người ta sẽ tự đi tìm, đến lúc đó trả lại cũng chưa muộn. Ừ, chắc rồi, lúc đó sẽ trả lại.
Cô y tế đi vào phòng, mỉm cười với tôi:
-Đội trưởng đội bóng rổ có khác, khỏe nhanh gớm nhề?
Tôi gãi đầu, cười trừ. Cô đến tổng kiểm tra một lượt cho tôi rồi đưa ra kết luận:
-Đúng là sức voi! Em có thể "xuất viện" được rồi!
-Thiệt hả cô? - Tôi sáng mắt nhìn cô y tế, cô gật đầu cái rụp.
-Ừ, có thể ngay và luôn!
-Ấy, vậy em có thể chơi bóng rổ ngay và luôn được không ạ?
Cô y tế cốc đầu tôi một phát. Tôi ôm đầu, nhăn mặt mà vẫn...nhăn răng ra cười.
Hu raaaa! Cuối cùng cũng được tự do sau bao tiếng chờ đợi.
Tôi vui sướng nhảy tung tăng về phòng, chuẩn bị tất cả mọi thứ. Bị bệnh mấy tiếng mà cứ như ngồi tù mấy chục năm ế.
Tôi cứ nhảy chân sáo, nhắm mắt nhắm mũi, còn phởn tới độ huýt sáo nữa. May mắn giờ này trường đang học hai tiết cuối chứ nếu không chắc tôi bị bắt tới viện thần kinh quá.
"Rầm!"
-Ui da... - Hix, hậu quả của việc nhắm mắt nhắm mũi mà nhảy, lại đâm sầm phải ai đó.
Chưa kịp đứng hẳn dậy, tôi đã rối rít:
-Xin lỗi, xin lỗi, tôi không nhìn đường. Xin lỗi!
Người bị tôi đâm phải không bị ngã. Nhưng dẫu sao cũng là do tôi không nhìn đường nên phải xin lỗi chứ sao.
Người đó đưa tay ra trước mặt, tỏ ý muốn kéo tôi đứng dậy. Tôi ngạc nhiên nhìn lên.
Ngay lập tức tôi trợn tròn mắt. Không thể nào!
Là...là Phong! Nhưng tại sao, tại sao cậu lại ở đây?
Nhìn Phong, các sự việc ngày hôm qua lại như một cuốn băng tua chậm trong đầu khiến trái tim tôi thắt lại. Tôi cúi gằm mặt xuống, lẳng lặng đứng dậy, rồi lẳng lặng đi qua cậu.
-Lam!
Câu gọi của Phong làm tôi khựng lại, nhưng tôi không muốn, không muốn là lúc này. Chuyện ngày hôm qua là quá đủ rồi. Tất cả là do tôi, do tôi hết, được chưa? Tôi muốn quên, quên đi tất cả. Tôi không quay người lại mà chỉ mấp máy môi, đủ để Phong nghe:
-Phong, xin lỗi...
Rồi chạy đi, thật nhanh!
Điều đầu tiên tôi cảm nhận được là đầu đau nhức. Từ từ mở mắt ra, đập vào mắt tôi là khuôn mặt của Bảo An, Thiên Trang và hai anh em song sinh Trọng Lâm, Trọng Kỳ.
-Tớ đang ở đâu đây?
Tôi mở miệng hỏi, hix, mở miệng rồi mới biết miệng mình đắng ngắt, khô khốc.
-Cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi! Đang ở phòng y tế của trường đó.
Bảo An reo lên vui mừng, tôi tiếp tục hỏi:
-Sao tớ lại ở đây?
Lâm lo lắng nhìn tôi, đáp lời:
-Lam bị sốt cao, đến nỗi ngất đi luôn đó. Làm bọn tôi lo quá.
-Làm gì mà để bị sốt tận bốn mươi độ rưỡi vậy?
Kỳ nhìn tôi đầy chất vấn. Tôi cũng chẳng hiểu sao nữa, thắc mắc hỏi lại một cách hỏi lại một cách ngớ ngẩn:
-Sao tớ lại bị sốt nhỉ?
-Con khùng! Mày không biết thì ai biết hả?
Trang nổi đóa lên, tôi cười trừ với nó rồi nhìn quanh, khẽ nhíu mày:
-Mấy giờ rồi?
-Sáu rưỡi chiều.
-Gì? - Tôi ngẩng phắt dậy nhưng ngay lập tức lại ngã xuống làm cả bọn được một phen hú vía. Trang cốc nhẹ đầu tôi:
-Yên tâm, đội bóng vẫn ra công viên chăm chỉ luyện tập với huấn luyện viên. Huấn luyện viên lo lắng cho mày lắm ấy mà chẳng được vào trường.
-Ừ, thôi, đưa tao về phòng đi! Chuẩn bị bài vở mai còn đi học nữa.
-Không được!
Kỳ nghiêm giọng nhìn tôi. Tôi mở to mắt:
-Tại sao?
-Cô y tế bảo sớm nhất sáng mai mới được rời khỏi đây. Mai mày cứ nghỉ học, tao xin phép.
-Gì? Thế có đứa nào nghỉ với tao không?
-Mày nghĩ ra à?
-Thế thì tao cũng đi học.
-Không được. Đừng để tao cho mày nghỉ hẳn một tuần.
Tôi nhăn mặt. Những lúc này đây, Trang lại ra dáng mẹ tôi mới chết không cơ chứ.
-Rồi rồi, nghỉ thì nghỉ! - Tôi ỉu xìu, ngồi một mình trong phòng y tế chán chết.
-Đội trưởng, đội trưởng chết chưa bọn này tới viếng đây! - Ở bên ngoài đã lại oang oang tiếng mấy tên trong đội bóng. Ngay tức thì, cửa phòng bị đạp bay ra luôn.
Không chỉ có mấy tên trong đội bóng, mà gần như là cả lớp kéo nhau tới cái phòng y tế chật hẹp bé tẹo này khiến tôi càng thêm ngột ngạt khó chịu. Đã bực sẵn rồi, tôi gắt lên:
-Chưa! Đội trưởng các người sống thọ lắm! Tôi sẽ là người chết cuối cùng của cái lớp này cho coi.
Cả lớp mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh. Trung làm bộ ỉu xìu:
-Vậy hả? Thế vẫn chưa được ăn cỗ à? Chán chết.
-Cậu... - Tôi nổ đom đóm mắt. Nếu không phải vẫn còn đang bất động trên giường bệnh không thể ngồi dậy thì chắc chắn tôi sẽ cầm ngay cái dép phang mấy phát vào tên này rồi.
-Tụi bay đâu, mau lôi quà thăm bệnh ra nhanh! - Hoàng hô toáng lên. Ngay tức thì cả lũ lôi trái cây, bánh kẹo rồi cả bim bim, mấy đồ ăn vặt khác nữa đặt lên cái bàn bên cạnh. Bàn không chứa đủ bọn nó liền đặt hết lên giường khiến tôi bị vùi trong đống đó luôn.
-Thôi thôi, stop! Tôi chết ngạt rồi.
Trọng Lâm lớn tiếng:
-Nghe gì chưa, Lam chết ngạt rồi, stop đi. Anh em ta chuẩn bị ăn cỗ thôi.
Ngay tức thì cả quả táo to tướng được nhét vào mồm Lâm. Hắn phải khổ sở lắm mới cắn được cái miếng táo ấy rồi nhìn tôi cười hì hì như tên khùng mới trốn trại. Tôi lườm hắn.
Nhìn cả lớp vui vẻ và quan tâm tôi tới vậy, tôi xúc động không nói nên lời. Đúng là tình bạn, quả nhiên rất ấm áp.
A, sao đột nhiên lại nghĩ tới vụ việc sáng nay chứ. Nhớ đến nó, tim tôi không hiểu sao thắt lại. Nghĩ đến cái tát đau đớn của Phong, trong tôi như có gì đó tan vỡ. Nhưng dù sao, đó cũng là do tôi. Nếu là tôi mà nghe mấy lời nói sỉ nhục mình như vậy, có lẽ tôi cũng chẳng kiềm chế được mà xông vào đánh tên đó một trận tơi bời khói lửa. Xong rồi, tình bạn của bọn tôi...cái tình bạn vô cùng quý giá chúng tôi gìn giữ bao nhiêu năm, cuối cùng lại bị chính một tay tôi phá hoại. Rốt cuộc, tất cả là tại tôi.
Đột nhiên tôi lại cảm thấy mệt mỏi hơn hẳn, không còn chút sức lực nào nữa. Dù đã ngủ mấy tiếng rồi nhưng tôi vẫn buồn ngủ nữa. Thôi kệ, đành bất đắc dĩ đuổi khách về vậy.
-Tôi mệt quá, mọi người để tôi một mình được không?
Cả bọn ái ngại nhìn tôi, lo lắng. Tôi mỉm cười trấn an:
-Không sao đâu, tôi ổn mà.
Đột nhiên, Việt cười tươi rói:
-Ờ, đội trưởng khỏe như voi ấy mà, không sao đâu. Anh em ta về thôi. Đội trưởng nhớ mau chóng bình phục nhá. Trận đấu bóng đang chờ đấy.
Tôi gật đầu. Trước khi ra khỏi phòng, Trang nói với lại:
-Nhớ uống thuốc hen.
-Ờ, tao biết rồi.
Tôi đáp lời nó rồi nhìn mấy viên thuốc trên bàn, thở dài. Với lấy cái bánh, tôi ăn một cách miễn cưỡng. Dù sao thì cũng phải ăn rồi mới uống thuốc được chứ.
Sao lúc này tôi thấy mình giống...heo quá vậy nè? Ăn xong rồi lại ngủ. Haizz, thôi kệ, lâu lắm mới bệnh một lần, hưởng thụ như heo có sao đâu.
Mệt mỏi, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
...........
Sáng hôm sau.
"Rầm!"
Tiếng đạp cửa làm tôi giật mình thức giấc. Ngay sau đó lại điếc tai vì cái giọng "oanh vàng" của Trang:
-Hố lê Lam, tao đến coi mày đến thời kì phải chôn chưa đây.
Bó tay nhỏ. Tôi ngáp dài:
-Tao chưa phải chôn đâu mà lo. Cứ yên tâm, sau này nhất định chính tay tao sẽ chôn mày.
-Lam khỏe chút nào chưa vậy? Tớ mang cháo tới nè. - Bảo An cầm cái cặp lồng cháo đặt lên bàn.
Nghe nó nhắc tới sức khỏe tôi mới để ý. Hơ, tôi thấy khỏe hơn rất nhiều rồi này. Ngủ mà cũng khỏe nhanh vậy sao? Có khi tôi chơi bóng rổ luôn được rồi ấy.
-Tao khỏe rồi, cho tao đi học đi Trang.
Nó nhếch mép, lời nói sặc mùi sát khí:
-Ok, hoặc là nghỉ hôm nay, hoặc là nghỉ hẳn tuần này. Chọn đi, một trong hai cái. Được nghỉ sướng thế còn gì.
Tôi thở dài, lại ỉu xìu:
-Thì nghỉ vậy.
-Ăn cháo rồi uống thuốc đi nha Lam, bọn tớ đi học đây.
-Ừ, đi học vui vẻ.
Hai đứa nó đi rồi, tôi đánh răng rửa mặt, ăn cháo rồi uống thuốc. Rồi lại ngồi không. Chẳng biết làm gì cả mà. Ôi chán quá, chán quá đi mất.
Tôi bước xuống giường. Thôi, đành ra vườn trường ngồi vậy.
Tôi khựng lại, rồi tự cười giễu bản thân. Nhắc tới vườn trường tôi lại nhớ tới các sự việc hôm qua. Đột nhiên từ một nơi ưa thích, bây giờ tôi lại chẳng muốn đến đó lần nào nữa.
Nghĩ tới đó, chẳng còn cách nào khác nữa cả, tôi lại tháo dép ra ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm bầu trời trong xanh, những đám mây trắng trôi bồng bềnh, cả những con chim đang tung cánh bay lượn... nói chung là ngắm tất cả những thứ đang diễn ra ngoài kia qua cái cửa sổ, mà lòng nặng trĩu đau đớn.
Lần đầu tiên tôi dành tất cả sự tập trung, tất cả các giác quan của mình để cảm nhận thiên nhiên ngoài kia. Nó vẫn cứ bình lặng diễn ra mặc chob con người ta có dừng lại hay bỏ xa nó. Nó chỉ là nó, không quan tâm tới vạn vật xung quanh. Và giờ, tôi mới chợt nhận ra, thiên nhiên luôn ở bên cạnh ta, nó là người bạn tốt nhất, không bao giờ phản bội ta. Có lẽ vậy! Không hiểu sao, lúc này tôi thấy bình yên tới lạ thường. Cứ như, tôi và thiên nhiên ngoài kia đã hòa làm một.
"Cạch".
Tiếng cửa phòng đưa tôi về thực tại. Tôi quay ra nhìn, chẳng có ai cả. Ủa? Kì cục nhỉ, không lẽ là tôi nghe nhầm? Làm gì có, rõ ràng tôi nghe rõ mồn một tiếng "cạch" cơ mà.
Tôi bước xuống giường, tiến tới cửa phòng và mở nó ra, ngó quanh. Chẳng có ai hết trơn ấy. Haizz, vậy chắc nghe lầm thật. Chẳng lẽ lại già quá lẩm cẩm rồi à?
Tôi tính đóng cửa lại, có cái gì đó lóe lên khiến tôi chú ý. Tôi nheo mắt nhìn, xác định, tiến thêm một bước nữa rồi cúi xuống nhặt nó lên. Là một chiếc dây chuyền bằng bạc. Mặt chiếc dây chuyền đó hình tia chớp. Uầy, đẹp ghê luôn ấy nha. Tinh xảo lắm, cạnh của dây chuyền này cũng sắc nhọn phết chứ chả chơi đâu. Chắc là đồ của con trai rồi.
Tôi đi vào phòng, ngồi lên giường và cứ ngắm nghía nó mãi không biết chán. Ai đánh rơi thế nhỉ? Tôi hơi thắc mắc, loại dây chuyền này tôi chưa thấy bao giờ hết, chắc là của con nhà giàu nào đánh rơi rồi.
Và, không hiểu sao tôi lại...đeo nó lên cổ. Ặc, tội lỗi tội lỗi. Đây có gọi là ăn cắp không nhỉ? Hix, thôi thì nếu mất người ta sẽ tự đi tìm, đến lúc đó trả lại cũng chưa muộn. Ừ, chắc rồi, lúc đó sẽ trả lại.
Cô y tế đi vào phòng, mỉm cười với tôi:
-Đội trưởng đội bóng rổ có khác, khỏe nhanh gớm nhề?
Tôi gãi đầu, cười trừ. Cô đến tổng kiểm tra một lượt cho tôi rồi đưa ra kết luận:
-Đúng là sức voi! Em có thể "xuất viện" được rồi!
-Thiệt hả cô? - Tôi sáng mắt nhìn cô y tế, cô gật đầu cái rụp.
-Ừ, có thể ngay và luôn!
-Ấy, vậy em có thể chơi bóng rổ ngay và luôn được không ạ?
Cô y tế cốc đầu tôi một phát. Tôi ôm đầu, nhăn mặt mà vẫn...nhăn răng ra cười.
Hu raaaa! Cuối cùng cũng được tự do sau bao tiếng chờ đợi.
Tôi vui sướng nhảy tung tăng về phòng, chuẩn bị tất cả mọi thứ. Bị bệnh mấy tiếng mà cứ như ngồi tù mấy chục năm ế.
Tôi cứ nhảy chân sáo, nhắm mắt nhắm mũi, còn phởn tới độ huýt sáo nữa. May mắn giờ này trường đang học hai tiết cuối chứ nếu không chắc tôi bị bắt tới viện thần kinh quá.
"Rầm!"
-Ui da... - Hix, hậu quả của việc nhắm mắt nhắm mũi mà nhảy, lại đâm sầm phải ai đó.
Chưa kịp đứng hẳn dậy, tôi đã rối rít:
-Xin lỗi, xin lỗi, tôi không nhìn đường. Xin lỗi!
Người bị tôi đâm phải không bị ngã. Nhưng dẫu sao cũng là do tôi không nhìn đường nên phải xin lỗi chứ sao.
Người đó đưa tay ra trước mặt, tỏ ý muốn kéo tôi đứng dậy. Tôi ngạc nhiên nhìn lên.
Ngay lập tức tôi trợn tròn mắt. Không thể nào!
Là...là Phong! Nhưng tại sao, tại sao cậu lại ở đây?
Nhìn Phong, các sự việc ngày hôm qua lại như một cuốn băng tua chậm trong đầu khiến trái tim tôi thắt lại. Tôi cúi gằm mặt xuống, lẳng lặng đứng dậy, rồi lẳng lặng đi qua cậu.
-Lam!
Câu gọi của Phong làm tôi khựng lại, nhưng tôi không muốn, không muốn là lúc này. Chuyện ngày hôm qua là quá đủ rồi. Tất cả là do tôi, do tôi hết, được chưa? Tôi muốn quên, quên đi tất cả. Tôi không quay người lại mà chỉ mấp máy môi, đủ để Phong nghe:
-Phong, xin lỗi...
Rồi chạy đi, thật nhanh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.