Không Phải Cô Ấy, Mà Là Cậu!

Chương 2

Hạnh San

23/12/2016

Sáng ra khi tỉnh dậy, mắt tôi sưng húp lên. Chắc tại vì hôm qua tôi khóc khá nhiều. Hoặc cũng có thể do tôi ngủ nhiều đấy chứ, vì từ lúc về tới nhà là tôi tót ngay lên giường mà, có thèm ăn uống gì đâu.

Tôi xuống nhà ăn sáng, và đương nhiên không thể tránh khỏi những lời quan tâm của ba mẹ:

-Hôm qua con làm sao thế?

-Con có sao đâu mẹ!_Tôi lảng tránh ánh mắt của mẹ và nói dối.

Ba nhìn vào đôi mắt sưng húp của tôi, hơi nhíu mày:

-Con khóc sao?

-Dạ không ạ!_Tôi lại tiếp tục lời nói dối

-Con hãy nói thật cho ba mẹ biết đi Lam! Sẽ không sao đâu.

Mẹ nhìn tôi trìu mến, mỉm cười khích lệ động viên tôi. Nhưng nụ cười của mẹ chẳng làm tôi khá hơn chút nào. Lòng tôi vẫn nặng trĩu, tôi cảm thấy vô cùng uể oải, cứ như không có một chút sức sống nào trong người vậy. Tôi hơi mím môi lại, rồi đáp lời mẹ:

-Con...hôm qua về muộn, con chạy nhanh quá nên bị ngã. Đau quá nên con về phòng khóc. Chắc tại khóc nhiều, mệt nên mới ngủ quên, không ra ăn cơm mẹ ạ.

Tôi thầm xin lỗi ba mẹ, lần này...tôi đã là một đứa bất hiếu rồi, nói dối ba mẹ nhiều như vậy. Mà có lẽ, ba mẹ cũng không tin đâu, vì lí do tôi đưa ra hết sức ngớ ngẩn. Nhưng dẫu sao, ba mẹ cũng không nói gì.

Mọi ngày, cứ lúc tôi ăn xong là giọng của Phong lại vang lên ngoài cổng gọi tôi đi học. Nhưng hôm nay, mãi mà tôi chẳng thấy tiếng gọi nào hết. Tôi đến trường một mình. Mọi ngày, chiếc cặp đeo trên vai nhẹ bẫng như thế mà sao hôm nay, tôi thấy nó nặng như đang đeo đá trên lưng, từng bước đi của tôi nặng trĩu.

Đến lớp, tôi dáo dác nhìn quanh quất tìm kiếm một bóng hình quen thuộc, nhưng không thấy đâu hết. Có lẽ Phong chưa đến.

Vào giờ rồi mà vẫn không thề thấy cậu, tôi đâm ra sốt ruột. Rồi, một ý nghĩ chẳng hay ho gì xuất hiện trong đầu tôi

"Chẳng lẽ cậu ta ghét mình tới độ không muốn thấy mặt mình nữa? Hừ, đã thế mình cũng không thèm quan tâm cậu ta luôn."

Và rồi, tự nhiên tôi thấy ghét cậu lạ thường. Tôi nghĩ tới lời nói của cậu. Cậu nói tôi bướng bỉnh, nói tôi cố chấp. Chưa có ai dám nói tôi như vậy hết cả, cậu là người đầu tiên. Hừm, ghét thật! Chợt, tôi nhớ lại tối qua, hình như sau khi tôi bỏ đi, đã có một tiếng động lớn vang lên thì phải. Một hình ảnh lướt nhanh qua đầu khiến tôi rùng mình. Ngay sau đó, tôi đã gạt phắt cái ý nghĩ đáng sợ đó đi và tự nhủ:

-Chắc cậu ta chỉ bị ngã thôi mà. Đáng đời, ai bảo nói xấu mình chứ.

Rồi tôi cười với cái ý nghĩ ấy.

Tan học, tôi không về nhà ngay mà còn cố tình tạt qua nhà Phong. Tôi thấy, nhà cậu đóng cửa im ỉm.

Trên đường về nhà, tôi vừa đi vừa "gặm nhấm" cái mớ thắc mắc to đùng không ai giải đáp hộ. Thường thì, nhà Phong chẳng bao giờ khóa cửa như vậy cả. Nhà cậu ấy luôn có giúp việc mà, hơn nữa hôm nay cậu còn không đi học. Hay là cả gia đình sang thăm nhà họ hàng rồi nhỉ?

Mải suy nghĩ, tôi không hay mình đã về tới nhà từ lúc nào. Vừa mới bước chân vào cửa, đập vào mắt tôi là hỉnh ảnh mẹ mặc quần áo chỉnh tề, tay cầm một giỏ hoa quả và nói với ba:

-Thôi, em đi nhé!

Rồi mẹ tiến tới xoa đầu tôi:

-Mẹ đi trước, rồi ngày mai sẽ đưa con tới sau nhé!

Tôi ngơ ngác không hiểu mẹ nói gì. Đi đâu cơ?

Tôi lên phòng đóng cửa lại. Mặc dù nói không thèm quan tâm tới cậu nữa nhưng trong lòng tôi vẫn nặng trĩu thế nào ấy. Nước mắt tôi cứ trực trào ra, phải cố gắng lắm tôi mới kìm được mà không khóc. Tôi làm sao thế này?

Buổi tối, trong bữa ăn, tôi chợt nhớ tới lời mẹ nói lúc chiều, liền quay sang hỏi:

-Mẹ ơi, lúc chiều mẹ bảo ngày mai đưa con đi đâu cơ ạ?

-Thì đi thăm Phong chứ sao.

Tôi ngạc nhiên, cậu ta chỉ bị ngã thôi mà, có cần làm quá lên vậy không?

-Cậu ấy chỉ bị ngã thôi mà mẹ?

-Con nói gì vậy? Phong bị tai nạn. Hai đứa đi với nhau mà không biết sao?_Mẹ tôi hỏi lại

Lời mẹ nói...nhẹ nhàng lắm, nhưng cứ y như là sét đánh ngang tai tôi vậy. Tôi bàng hoàng, đánh rơi cả chiếc thìa đang cầm trên tay. Mẹ tôi hốt hoảng:

-Lam, con làm sao vậy?



Tôi bất động mất một lúc, sau đó nhặt chiếc thìa rồi đặt nó lên bàn, kéo ghế đứng dậy, tôi trả lời mẹ:

-Con không sao đâu mẹ. Thưa ba mẹ, con ăn xong rồi ạ!

Tôi bước từng bước thất thểu về phòng. Nhớ lại tối ấy, sau khi tôi quay đi, tiếng "rầm" vang lên, nghĩa là lúc ấy Phong đã bị tai nạn. Những giọt nước mắt nóng hổi lại lăn trên má tôi, những giọt nước mắt lo lắng, ân hận và cả xấu hổ nữa. Tôi lo lắng cho Phong lắm, không biết có sao không. Phong bị tai nạn như vậy mà tôi lại còn nghĩ xấu cho cậu ấy. Tôi...thật sự thấy ghét chính bản thân. Giá như hôm ấy, tôi nghe lời cậu không vượt đèn đỏ, giá như tôi không tát vào mặt cậu, giá như tôi xin lỗi và không quát cậu thì mọi chuyện có lẽ đã không như thế này. Nhưng, đó chỉ là "giá như". Sự thật, tôi đúng là như cậu ấy nói: bướng bỉnh, cố chấp, không nghe lời cậu mà thậm chí còn đánh, còn mắng cậu nữa. Tôi thật xấu xa. Tôi đúng là một con nhỏ xấu xa mà.

Cả tối hôm ấy, tôi rúc mình trong chăn, vừa khóc vừa lặp lại câu nói:

-Xin lỗi, xin lỗi Phong. Tớ xin lỗi...

Hôm sau, ngoài việc hai mắt sưng húp lên thì người tôi cũng chẳng còn chút sức lực nào. Cả ngày tôi đi đứng cứ như người mất hồn. Ai nói gì, hầu hết cũng chẳng lọt vào tai tôi. Chỉ riêng câu nói của mẹ khiến tôi đang trên mây, ngay lập tức trở lại với thực tại:

-Lam, chuẩn bị đi con, chúng ta cùng vào bệnh viện thăm bé Phong.

Tôi giật mình. Nhắc tới cậu, nước mắt tôi lại trực chào ra. Cố cầm nước mắt, tôi trả lời mẹ:

-Mẹ đi thăm cậu ấy một mình đi ạ, con không đi đâu.

Rồi tôi chạy thật nhanh về phòng, đóng sầm cửa lại và nằm trên giường khóc nức nở.

Chắc vì nước mắt tôi mau quá nên cũng không để ý là khóa trái cửa hay chưa. Chỉ đến khi mẹ ngồi xuống bên cạnh và lên tiếng, tôi mới giật mình:

-Có chuyện gì thế Lam, con hãy nói cho mẹ nghe nào.

Tôi lau vội nước mắt, ngẩng mặt lên và đáp lời mẹ:

-Có gì đâu mẹ, con không sao cả.

Mẹ nhìn tôi trìu mến:

-Bé yêu của mẹ, đừng giấu trong lòng nữa, kẻo sinh bệnh đấy. Mẹ biết giữa con và Phong đã xảy ra chuyện gì đó. Hôm qua, khi nhắc tới con, thằng bé cũng buồn rười rượi. Thôi nào, kể cho mẹ nghe đi.

Tôi ngước nhìn mẹ, nước mắt lại tuôn trào. Tôi nhào vào lòng mẹ, khóc nức nở. Mẹ khẽ vuốt tóc tôi:

-Nếu muốn khóc, con cứ khóc đi. Đến khi nào nguôi rồi thì kể cho mẹ nghe, nhé?

Nằm trong lòng mẹ mà khóc, hơi ấm từ mẹ truyền sang làm tôi dịu đi một chút. Một lúc sau, khi đã nín, tôi bắt đầu kể cho mẹ nghe hết tất cả mọi chuyện xảy ra vào hôm ấy. Xong xuôi, tôi nói với mẹ:

-Chính con đã làm bạn ấy bị tai nạn, con là một cô bé hư.

Mẹ cười hiền, nói với tôi:

-Con ngốc ạ, không phải con làm bạn bị tai nạn đâu. Chỉ do bác lái xe phóng ẩu quá nên mới không để ý bạn ấy. Nhưng hôm đó, con thật sự là một cô bé hư đấy nhé.

-Nhưng nếu con không cố vượt đèn đỏ, không cãi nhau với Phong thì bạn ấy đã không bị tai nạn. Vì con mà bạn ấy bị như thế, chắc bạn ghét con lắm. Ba mẹ Phong mà biết, chắc hai bác cũng rất ghét con.

Mẹ xoa đầu tôi, đáp lời:

-Con đã sai, nhưng biết nhận ra lỗi lầm của mình là tốt. Khi đã nhận ra lỗi của mình, sẽ không có ai ghét con cả. Nào, đi thăm Phong với mẹ rồi xin lỗi bạn ấy, nhé?

Tôi lắc đầu nguầy nguậy:

-Không đâu, con không dám... Lỡ ba mẹ bạn ấy biết được, không cho con gặp bạn ấy thì sao. Lỡ như Phong ghét con, không muốn gặp con thì sao?

-Thế này đi, mẹ sẽ tới bệnh viện, thăm Phong và kể cho mẹ bạn ấy. Nếu ba mẹ bạn ấy không giận con và đồng ý cho chơi với bạn thì con sẽ đi thăm bạn nhé.

-Vâng ạ!

Rồi mẹ tôi đứng dậy, ra khỏi phòng.

Khi chia sẻ với mẹ chuyện này, lòng tôi thấy như nhẹ bớt đi một gánh nặng vậy.

Chiều hôm sau, tôi nắm chặt túi xách chưa hai lon coca-loại nước mà cả tôi và Phong đều thích, đến bệnh viện cùng với mẹ. Đứng trước cửa phòng bệnh, dù đã hứa với mẹ nhưng tôi vẫn không dám vào. Mẹ đành phải nói với tôi:

-Vậy thì con ngồi ngoài này, mẹ vào trước nhé?



-Vâng ạ!

Rồi mẹ mở cửa bước vào trong. Tôi ngồi bên ngoài, hai tay ôm chặt hai lon nước, mặt cứ cúi gằm xuống đất. Đột nhiên có ai đó ngồi xuống bên cạnh, tôi ngẩng mặt lên nhìn, ngạc nhiên:

-Ơ...bác? Con chào bác ạ.

Mẹ Phong cười và nói với tôi:

-Lam này, con không dám vào vì sợ Phong và bác giận có phải không? Bác quả thực rất giận con đấy.

Tôi lí nhí:

-Con thật sự xin lỗi...

-Chỉ xin lỗi xuông như vậy là không được đâu. Con phải chuộc lỗi bằng cách vào trong với bác! Đi nào, Phong sẽ rất bất ngờ đấy, nó không biết con đến đâu.

Rồi mẹ Phong nắm tay tôi, kéo tôi đứng dậy và dắt vào bên trong. Chưa thấy người, tôi đã nghe thấy tiếng cậu:

-Mẹ ra ngoài làm gì...

Ánh mắt tôi và cậu chạm nhau. Tôi bối rối cúi gằm mặt xuống đất. Chỉ nghe Phong thốt lên ngạc nhiên:

-Lam?!

Mẹ tôi đứng dậy, nói với bọn tôi:

-Hai con ở lại nói chuyện nhé. Mẹ và bác Hoa ra ngoài mua chút đồ.

Rồi mẹ tôi và mẹ cậu kéo nhau ra ngoài, để lại hai đứa tôi trong phòng bệnh.

Tôi vẫn cầm chặt túi, đứng cúi gằm mặt xuống ở gần cửa. Đột nhiên, Phong lên tiếng làm tôi giật mình ngẩng mặt lên:

-Cái đó...là coca phải không? Cậu mang đến cho tớ hả?

-À...ừ.

Tôi luống cuống tiến tới gần giường bệnh nơi cậu đang ngồi và đưa coca cho cậu. Phong lại lên tiếng:

-Cậu ngồi đi!

Tôi rụt rè ngồi xuống cái ghế cạnh giường Phong. Bây giờ, tôi mới thấy, cậu mang trên người bộ quần áo bệnh nhân, khuôn mặt xước xát vào chỗ, đầu băng trắng, cả chân phải cũng bị bó bột trắng xóa nữa. Tôi lại rớt nước mắt, lí nhí:

-Tớ...tớ xin lỗi, tại tớ mà cậu bị tai nạn. Chắc cậu đau lắm, chắc cậu ghét tớ lắm. Tớ thật sự xin lỗi...

Phong lấy tay gạt nước mắt cho tôi. Cậu nhìn thẳng vào mắt tôi và nói:

-Lam ngốc, không phải tại cậu đâu. Nếu ghét cậu, thì hôm ấy tớ đã không đuổi theo cậu. Tớ cũng có lỗi mà, xin lỗi vì đã mắng cậu như vậy.

-Không đâu, tại tớ cư xử không đúng, tớ đã vượt đèn đỏ để cậu phải đuổi theo, để cậu bị tai nạn.

-Lam à, cậu cần biết, khi cậu chạy đi thì đèn dành cho người đi bộ đã chuyển sang màu xanh rồi. Bác tài xế lái xe vì không thấy, lái nhanh quá nên mới tông phải tớ thôi. Cậu không có lỗi đâu.

-Thật chứ?_tôi nhìn Phong, cậu cười:

-Ừ!

-Vậy...cậu...không giận tớ chứ?

-Lam, cậu là bạn thân nhất của tớ, tớ sẽ không bao giờ giận cậu đâu!

Gánh nặng trong lòng tôi như được trút bỏ, tôi cười tươi rói với Phong. Nghe cậu nói câu ấy, tôi mới biết, Phong thật sự là một người bạn rất tốt. Cậu ấy được bạn bè yêu quý, không chỉ vì học giỏi mà còn bởi cậu rất rộng lượng, vị tha. Tôi quả thực may mắn khi được làm bạn của Phong.

Sau lần đó, chúng tôi thân thiết với nhau hơn bao giờ hết. Bây giờ, Phong không còn ở đây vì gia đình cậu đã chuyển đi khi chúng tôi còn đang học lớp 5. Nhưng dù có xa cách như thế nào, chúng tôi vẫn sẽ mãi là bạn thân. Tiếng nói của Thiên Trang, một lần nữa kéo tôi ra khỏi dòng hồi ức:

-Đèn xanh rồi, đi thôi Lam!

-Ừ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Không Phải Cô Ấy, Mà Là Cậu!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook