Chương 5
Hạnh San
23/12/2016
-Ê, ở đây.-Bảo An vẫy tay với tôi. Tôi vui vẻ ngồi xuống cái bàn mà cả bọn đang ngồi.
-Ê mày, "nợ" của tao đâu? Trả đi chứ!-Trang xòe tay ra trước mặt tôi "xin xỏ".
-Tao hứa với mày rồi hả con kia? Sao tao không nhớ gì vậy?-Tôi chống cằm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Nó đánh cái "bốp" vào đầu tôi, hét lên:
-Mặc kệ! Tao không biết.
Nhỏ này, thế đấy. Sao lúc nào nó cũng tỏ ra người lớn nhưng trước mặt bọn tôi nó lại trẻ con thế nhỉ? Tôi ngậm ngùi móc ví ra. Trọng Lâm chặn ngay hành động của tôi lại:
-Oh no no. Lam là lam không cần phải làm thế. Hôm nay tôi đãi được chưa nào?
-Ô, thế hả? Tội gì không ok luôn.-Tôi hí hửng. Thôi vậy, coi như hành động này xếp vào diện anh hùng cứu...anh hùng đi, hehe. Tôi không tự nhận mình là mỹ nhân đâu. Tôi...khoái làm anh hùng hơn nhiều.
-Nè Trang, học sinh mới thế nào vậy?-Bảo An lại bắt đầu phát huy cái tính bà tám của mình.
-Học sinh mới ấy hả?-Trang bắt đầu mơ mộng. Lạ nhỉ? Nó chẳng bao giờ quan tâm tới người khác thế mà sao giờ trông gương mặt...gì nhỉ...vui sướng à? Không thể nào!-Hi hi, họ là...
-Hoàng tử???-Đột nhiên tôi thấy không kiểm soát được mình nữa rồi. Trời ơi, sao tôi lại thốt ra câu này được chứ. Hix, bằng chứng là cả bọn không ngoại trừ ai đang nhìn tôi với con mắt...muốn lòi ra ngoài ngay lập tức.
-Sao...sao mày...mày biết? Ui, tao cứ tưởng mày không quan tâm đến giai đẹp chứ. Hóa ra là giả bộ hả?
Hix, nhỏ này đang mỉa mai tôi đây mà. Thật ngốc khi mà để lời nói thoát ra trước suy nghĩ. Ui ui, xấu hổ quá. Nhưng mà...Dương Hoàng Lam này đâu dễ gì để bị bắt nạt thế chứ.
-Giả bộ? Mày đang mỉa mai tao để che lấp đi cái tính hám trai đột nhiên bùng phát trong người mày ấy hả?
-Gì?-Nó, cả Kỳ và An, cả tên Lâm mới đi lấy đồ ăn về đều ra vẻ không hiểu mô tê gì hết trơn. Tôi cố nín cười, mặt ra vẻ thần bí.
-Chứ mấy người không biết sao? Chúng ta có thần giao cách cảm đấy. Lúc nãy tôi nghe trong đầu tiếng con Trang nó rú ầm ĩ xem chừng sung sướng lắm ý. Chậc chậc, thật không thể tin nổi mà, phải không?
-Gì? Tao rú bao giờ? Cái gì mà thần giao cách cảm gì ở đây hả? Mày bị chập mạch à?-Xem ra cô này vẫn còn ngây ngốc lắm. Nhưng hình như ba đứa kia hiểu ý tôi nói rồi thì phải.
-Ừ đúng rồi. Trang ơi, tớ không ngờ là cậu lại mê trai tới mức độ như vậy đấy. Thế nào mà hét đến độ đinh tai nhức óc. Giờ lỗ tai tớ còn đang lùng bùng đây này.-Hơ hơ, vậy là Bảo An hiểu rồi đấy, phối hợp ăn ý với tôi ghê. Trang bắt đầu đỏ mặt.
-Hừ...hai đứa bây, chỉ giỏi ăn hiếp tao. Trọng Lâm, cậu nói gì đi chứ.
Tên Lâm nãy giờ đi lấy thức ăn mới về, có hiểu chúng tôi nói cái quái gì đâu chứ. Trong lúc hắn còn đang "ngơ ngơ như con bò đeo nơ", tôi nhéo vào hông hắn một phát. Ặc, lỡ tay, lỡ tay. Chắc cú nhéo ấy đau lắm nên hắn cười như mếu.
-Tôi...haha, cũng giống Bảo An, lỗ tai lùng bùng, haha.-Hắn vừa nói vừa cười khổ sở khiến tôi suýt chút nữa bật cười sảng khoái. Nhưng kịch hay vẫn còn thiếu một "diễn viên".
-Trọng Kỳỳỳỳỳỳỳỳỳỳỳ...-Cô nàng mè nheo Trọng Kỳ, mong cậu ta thanh minh lấy lại danh dự cho mình. Tôi cắn môi, ầy, lo thật nha. Tên tảng băng này chỉ sợ còn chưa "diễn" xong thì kịch đã phải hạ màn mất rồi.
-À...tôi bị tiếng hét của Trang làm tê liệt màng nhĩ rồi, không nghe thấy gì nữa đâu nhé!-Trọng Kỳ tay lướt lướt điện thoại, trả lời "cho có lệ".
Trọng Kỳ vừa dứt câu nói, tôi liền cười sặc sụa, cười lăn cười bò ra bàn. Trời ơi, nhìn mặt Thiên Trang xem, không biết vì tức hay ngượng đây, nhưng mà đỏ như đít khỉ ấy. Ôi, haha, buồn cười quá. Mà không chỉ có tôi, cả Bảo An và Trọng Lâm cũng cười như điên dại. Còn Trọng Kỳ thì hình như không quan tâm mấy. Nhưng tôi biết cậu ta chỉ giả bộ thôi, nín cười tới độ vai rung lên thế kia cơ mà. Bọn tôi cười rộ cả một góc canteen khiến nhiều đứa quay lại nhìn như nhìn bọn mới trốn trại.
-Aaaaa...không chịu, tao đâu có hét. Tao không có hét mà, huhu...
Thôi, nàng lại "nước mắt cá sấu" rồi, chắc tôi phải hạ màn kịch thôi.
-Tao xin, tao xin. Ừ thì không hét được chưa. Mày mà cứ bù lu bù loa lên như thế, cả cái canteen lụt mất.
Nó không khóc nữa mà...lườm tôi. Rồi lại mơ mộng.
-Ừ, đúng rồi, là hoàng tử. Mặc dù nhìn lạnh lùng lắm nhưng lại rất đẹp trai. "Chàng" là du học sinh Mĩ mới về...
Du học sinh Mĩ mới về...
Du học sinh Mĩ mới về...
Du học sinh Mĩ mới về...
Lỗ tai tôi bắt đầu lùng bùng, những gì Trang nói sau đó, tôi cũng không nghe rõ nữa. Quá khứ cứ ồ ạt ùa về trong tâm trí..........................
.................
-Mĩ? Đi Mĩ? Sao Phong lại đi Mĩ?
-Ừ, vì nhà tớ thành lập trụ sở công ty ở Mĩ và mở một chi nhánh tại Việt Nam. Do ở đây trục trặc nên ba mẹ tớ về giải quyết, cũng là để tớ về lại quê hương. Nhưng giờ, tớ lại phải theo ba mẹ về Mĩ rồi.
-Không được. Phong không được đi! Phong đi, tớ biết chơi với ai? Phong đi, ai sẽ bảo vệ tớ mỗi khi tớ bị bắt nạt hả? Tớ sẽ không cho cậu đi, không cho cậu đi đâu hết!
Tôi bù lu bù loa hết cả lên. Tôi biết, như vậy là ích kỷ, nhưng...tôi thật sự đã quen có Phong ở bên cạnh, quen việc cậu ấy an ủi tôi mỗi khi tôi buồn, lau nước mắt cho tôi khi tôi khóc, cười với tôi khi tôi vui, đỡ tôi dậy khi tôi ngã... Tất cả, tôi đã quen hết rồi.
Và giờ cũng vậy, cậu lấy tay gạt nước mắt cho tôi, và chỉ nhìn tôi, buồn bã...
Rồi cái ngày ấy cũng tới, cái ngày mà Phong rời xa tôi. Cậu ấy lên xe ô tô, nhưng tôi chỉ biết khóc...và vùng vẫy khỏi vòng tay mẹ.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, tôi vùng vẫy gào thét dữ dội hơn. Và có lẽ, mẹ đã nới lỏng tay ra một chút. Tôi vùng ra được và chạy thục mạng theo chiếc xe.
-Phong! Phong...đừng đi, đừng đi mà...
Tôi vừa chạy theo, vừa gọi cậu. Chắc Phong nghe thấy, hay cũng có thể cậu ấy đã vốn định làm vậy rồi. Phải, Phong ló đầu ra và hét to với tôi.
-Lam, mạnh mẽ lên! Cậu không được khóc nữa. Tớ hứa, nhất định tớ sẽ quay trở lại tìm cậu. Cậu không được khóc!
"Cậu không được khóc". Đó là câu cuối cùng mà Phong nói với tôi. Tôi ghi nhớ, và thực hiện nó mãi. Phong đi, tôi bị trầm cảm một thời gian. Rồi Thiên Trang xuất hiện, nó đã kéo tôi ra khỏi cái thế giới cô độc đáng sợ đó. Tôi tự nhủ với mình, Phong sẽ về. Phải, cậu ấy đã hứa nhất định sẽ quay trở lại mà.
-Ê mày, "nợ" của tao đâu? Trả đi chứ!-Trang xòe tay ra trước mặt tôi "xin xỏ".
-Tao hứa với mày rồi hả con kia? Sao tao không nhớ gì vậy?-Tôi chống cằm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Nó đánh cái "bốp" vào đầu tôi, hét lên:
-Mặc kệ! Tao không biết.
Nhỏ này, thế đấy. Sao lúc nào nó cũng tỏ ra người lớn nhưng trước mặt bọn tôi nó lại trẻ con thế nhỉ? Tôi ngậm ngùi móc ví ra. Trọng Lâm chặn ngay hành động của tôi lại:
-Oh no no. Lam là lam không cần phải làm thế. Hôm nay tôi đãi được chưa nào?
-Ô, thế hả? Tội gì không ok luôn.-Tôi hí hửng. Thôi vậy, coi như hành động này xếp vào diện anh hùng cứu...anh hùng đi, hehe. Tôi không tự nhận mình là mỹ nhân đâu. Tôi...khoái làm anh hùng hơn nhiều.
-Nè Trang, học sinh mới thế nào vậy?-Bảo An lại bắt đầu phát huy cái tính bà tám của mình.
-Học sinh mới ấy hả?-Trang bắt đầu mơ mộng. Lạ nhỉ? Nó chẳng bao giờ quan tâm tới người khác thế mà sao giờ trông gương mặt...gì nhỉ...vui sướng à? Không thể nào!-Hi hi, họ là...
-Hoàng tử???-Đột nhiên tôi thấy không kiểm soát được mình nữa rồi. Trời ơi, sao tôi lại thốt ra câu này được chứ. Hix, bằng chứng là cả bọn không ngoại trừ ai đang nhìn tôi với con mắt...muốn lòi ra ngoài ngay lập tức.
-Sao...sao mày...mày biết? Ui, tao cứ tưởng mày không quan tâm đến giai đẹp chứ. Hóa ra là giả bộ hả?
Hix, nhỏ này đang mỉa mai tôi đây mà. Thật ngốc khi mà để lời nói thoát ra trước suy nghĩ. Ui ui, xấu hổ quá. Nhưng mà...Dương Hoàng Lam này đâu dễ gì để bị bắt nạt thế chứ.
-Giả bộ? Mày đang mỉa mai tao để che lấp đi cái tính hám trai đột nhiên bùng phát trong người mày ấy hả?
-Gì?-Nó, cả Kỳ và An, cả tên Lâm mới đi lấy đồ ăn về đều ra vẻ không hiểu mô tê gì hết trơn. Tôi cố nín cười, mặt ra vẻ thần bí.
-Chứ mấy người không biết sao? Chúng ta có thần giao cách cảm đấy. Lúc nãy tôi nghe trong đầu tiếng con Trang nó rú ầm ĩ xem chừng sung sướng lắm ý. Chậc chậc, thật không thể tin nổi mà, phải không?
-Gì? Tao rú bao giờ? Cái gì mà thần giao cách cảm gì ở đây hả? Mày bị chập mạch à?-Xem ra cô này vẫn còn ngây ngốc lắm. Nhưng hình như ba đứa kia hiểu ý tôi nói rồi thì phải.
-Ừ đúng rồi. Trang ơi, tớ không ngờ là cậu lại mê trai tới mức độ như vậy đấy. Thế nào mà hét đến độ đinh tai nhức óc. Giờ lỗ tai tớ còn đang lùng bùng đây này.-Hơ hơ, vậy là Bảo An hiểu rồi đấy, phối hợp ăn ý với tôi ghê. Trang bắt đầu đỏ mặt.
-Hừ...hai đứa bây, chỉ giỏi ăn hiếp tao. Trọng Lâm, cậu nói gì đi chứ.
Tên Lâm nãy giờ đi lấy thức ăn mới về, có hiểu chúng tôi nói cái quái gì đâu chứ. Trong lúc hắn còn đang "ngơ ngơ như con bò đeo nơ", tôi nhéo vào hông hắn một phát. Ặc, lỡ tay, lỡ tay. Chắc cú nhéo ấy đau lắm nên hắn cười như mếu.
-Tôi...haha, cũng giống Bảo An, lỗ tai lùng bùng, haha.-Hắn vừa nói vừa cười khổ sở khiến tôi suýt chút nữa bật cười sảng khoái. Nhưng kịch hay vẫn còn thiếu một "diễn viên".
-Trọng Kỳỳỳỳỳỳỳỳỳỳỳ...-Cô nàng mè nheo Trọng Kỳ, mong cậu ta thanh minh lấy lại danh dự cho mình. Tôi cắn môi, ầy, lo thật nha. Tên tảng băng này chỉ sợ còn chưa "diễn" xong thì kịch đã phải hạ màn mất rồi.
-À...tôi bị tiếng hét của Trang làm tê liệt màng nhĩ rồi, không nghe thấy gì nữa đâu nhé!-Trọng Kỳ tay lướt lướt điện thoại, trả lời "cho có lệ".
Trọng Kỳ vừa dứt câu nói, tôi liền cười sặc sụa, cười lăn cười bò ra bàn. Trời ơi, nhìn mặt Thiên Trang xem, không biết vì tức hay ngượng đây, nhưng mà đỏ như đít khỉ ấy. Ôi, haha, buồn cười quá. Mà không chỉ có tôi, cả Bảo An và Trọng Lâm cũng cười như điên dại. Còn Trọng Kỳ thì hình như không quan tâm mấy. Nhưng tôi biết cậu ta chỉ giả bộ thôi, nín cười tới độ vai rung lên thế kia cơ mà. Bọn tôi cười rộ cả một góc canteen khiến nhiều đứa quay lại nhìn như nhìn bọn mới trốn trại.
-Aaaaa...không chịu, tao đâu có hét. Tao không có hét mà, huhu...
Thôi, nàng lại "nước mắt cá sấu" rồi, chắc tôi phải hạ màn kịch thôi.
-Tao xin, tao xin. Ừ thì không hét được chưa. Mày mà cứ bù lu bù loa lên như thế, cả cái canteen lụt mất.
Nó không khóc nữa mà...lườm tôi. Rồi lại mơ mộng.
-Ừ, đúng rồi, là hoàng tử. Mặc dù nhìn lạnh lùng lắm nhưng lại rất đẹp trai. "Chàng" là du học sinh Mĩ mới về...
Du học sinh Mĩ mới về...
Du học sinh Mĩ mới về...
Du học sinh Mĩ mới về...
Lỗ tai tôi bắt đầu lùng bùng, những gì Trang nói sau đó, tôi cũng không nghe rõ nữa. Quá khứ cứ ồ ạt ùa về trong tâm trí..........................
.................
-Mĩ? Đi Mĩ? Sao Phong lại đi Mĩ?
-Ừ, vì nhà tớ thành lập trụ sở công ty ở Mĩ và mở một chi nhánh tại Việt Nam. Do ở đây trục trặc nên ba mẹ tớ về giải quyết, cũng là để tớ về lại quê hương. Nhưng giờ, tớ lại phải theo ba mẹ về Mĩ rồi.
-Không được. Phong không được đi! Phong đi, tớ biết chơi với ai? Phong đi, ai sẽ bảo vệ tớ mỗi khi tớ bị bắt nạt hả? Tớ sẽ không cho cậu đi, không cho cậu đi đâu hết!
Tôi bù lu bù loa hết cả lên. Tôi biết, như vậy là ích kỷ, nhưng...tôi thật sự đã quen có Phong ở bên cạnh, quen việc cậu ấy an ủi tôi mỗi khi tôi buồn, lau nước mắt cho tôi khi tôi khóc, cười với tôi khi tôi vui, đỡ tôi dậy khi tôi ngã... Tất cả, tôi đã quen hết rồi.
Và giờ cũng vậy, cậu lấy tay gạt nước mắt cho tôi, và chỉ nhìn tôi, buồn bã...
Rồi cái ngày ấy cũng tới, cái ngày mà Phong rời xa tôi. Cậu ấy lên xe ô tô, nhưng tôi chỉ biết khóc...và vùng vẫy khỏi vòng tay mẹ.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, tôi vùng vẫy gào thét dữ dội hơn. Và có lẽ, mẹ đã nới lỏng tay ra một chút. Tôi vùng ra được và chạy thục mạng theo chiếc xe.
-Phong! Phong...đừng đi, đừng đi mà...
Tôi vừa chạy theo, vừa gọi cậu. Chắc Phong nghe thấy, hay cũng có thể cậu ấy đã vốn định làm vậy rồi. Phải, Phong ló đầu ra và hét to với tôi.
-Lam, mạnh mẽ lên! Cậu không được khóc nữa. Tớ hứa, nhất định tớ sẽ quay trở lại tìm cậu. Cậu không được khóc!
"Cậu không được khóc". Đó là câu cuối cùng mà Phong nói với tôi. Tôi ghi nhớ, và thực hiện nó mãi. Phong đi, tôi bị trầm cảm một thời gian. Rồi Thiên Trang xuất hiện, nó đã kéo tôi ra khỏi cái thế giới cô độc đáng sợ đó. Tôi tự nhủ với mình, Phong sẽ về. Phải, cậu ấy đã hứa nhất định sẽ quay trở lại mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.