Chương 7
Hạnh San
23/12/2016
Đột nhiên, Nhật Quân thay đổi hẳn thái độ. Hắn không cợt nhả như lúc nãy nữa mà thay vào đó là một sự nghêm túc:
-Chuyên Anh các cậu, giữ chức vô địch lâu quá rồi nhỉ? Trọng Kỳ, Trọng Lâm, đã đến lúc các cậu hết thời rồi. Bọn tôi sẽ đánh bại các cậu, và chuyên Toán sẽ "lên ngôi"!
Tôi biết hắn đang nói tới trận giao hữu bóng rổ giữa hai khối chuyên vào tuần tới. Thật ra thì học kì nào trường tôi cũng tổ chức một giải đấu bóng rổ, mà mỗi đội là một khối chuyên. Và ba kì gần đây nhất, chuyên Anh bọn tôi đều giữ cúp vô địch. Nhưng đó là thi khi đấu cấp trường thôi. Chứ bình thường thì tất cả các thành viên trong câu lạc bộ vẫn chơi với nhau và chẳng khối nào phân biệt với khối nào đâu.
Chỉ có điều, xem ra thái độ của Nhật Quân vừa rồi khá là ngạo mạn. Hắn nghĩ chuyên Anh bọn tôi giữ chức vô địch chỉ vì có hai tuyển thủ xuất sắc nhất câu lạc bộ sao? Đó chỉ là một phần thôi.
-Đừng nói trước như vậy, tôi sợ các cậu sẽ bại trận dưới tay bọn tôi ấy chứ.-Đó không phải Trọng Lâm nói, càng không phải Trọng Kỳ mà chính là...Bảo An.
Nhật Quân khinh khỉnh nhìn Bảo An.
-Con gái các cậu tốt nhất không nên xen vào chuyện của bọn tôi.
"Chuyện của bọn tôi"? Haha, nực cười thật, cậu ta có biết mình đang nghĩ cái gì không thế? Chẳng lẽ tập thể chuyên Anh và chuyên Toán chỉ có mỗi con trai?
-Có lẽ các cậu không hiểu bản chất của vấn đề rồi.-Là...tôi. Phải, tôi đã nói câu đó. Ừ, nói ra thấy mình...khâm phục mình thật. Tôi đứng dậy đi trước.
-Về lớp thôi các cậu. Trang, hẹn gặp lại.
Sau câu nói của tôi, Bảo An, Trọng Lâm và Trọng Kỳ cũng đứng dậy đi về. Phía sau, tôi nghe loáng thoáng giọng Thiên Trang.
-Các cậu nhầm rồi, đội bóng không hề phụ thuộc vào hai người đó. Mà chính đội trưởng mới là sức mạnh của cả đội.
Về lớp, tôi ngồi phịch xuống ghế. Haizz, nghe thái độ của Nhật Quân không có gì là nói liều cả. Có thể hai người đó giỏi bóng rổ lắm chứ, có thể giỏi hơn cả Trọng Lâm và Trọng Kỳ nữa. Hừm, mà kệ đi, đâu phải chỉ có mỗi Lâm với Kỳ thôi đâu, vẫn còn một người nữa mà.
Tôi nằm gục xuống bàn. Dù nói vậy nhưng tôi vẫn thấy hơi lo. Chẳng hiểu sao nữa.
-Này mày, nghe nói hai học sinh mới của Toán A1 là hai tuyển thủ xuất sắc của giải bóng rổ Nhà nghề Mĩ mùa vừa rồi đấy. Hình như hai người họ còn lọt vào đội hình NBA All Star nữa đó.
-Thế hả? Vậy có khi nào chúng ta sẽ thua không?
-Không phải có khi, mà chắc chắn đấy. So với họ thì Trọng Lâm và Trọng Kỳ nhà mình còn thua xa. May ra có đội trưởng thì còn có cơ hội hòa tỉ số. Chỉ tiếc đội trưởng lại không tham gia chứ...haizz.
Hừ, mấy tên này nói nhăng nói cuội gì thế hả. Sao chưa đấu đã nói gở thế này. Tôi tức, tức dã man luôn.
"Rầm!"-Im ngay! Ai cho các cậu nói như vậy? Chiều nay cả đội tập trung tại sân bóng!-Trọng Kỳ đập bàn...thay tôi và nói cũng...thay tôi luôn. Tôi cũng đang định nói y xì phoóc như thế. Cơ mà nghe họ nói thì tôi cũng hơi hơi...nhụt chí. Nhưng thôi thì...
-Khỏi cần, tan học tập trung tại sân bóng luôn. Hôm nay là lịch tập của khối chuyên Anh mà.
Trọng Kỳ nhìn tôi, tôi nhún vai, cũng chẳng còn cách nào khác nữa.
Tan học
Như dự định, chúng tôi đến sân tập bóng. Chúng tôi bao gồm tôi, Bảo An, Trọng Kỳ, Trọng Lâm và năm thành viên khác trong đội bóng. Hơi, tuy là bóng rổ nam nhưng có ai cấm nữ đi xem không nhỉ? Đương nhiên không! Vậy có ai cấm nữ làm.....đội trưởng không nhỉ? Có thể có lắm chứ. Nhưng ở trường tôi thì không!
Chính xác thì là tôi, một đứa con gái làm đội trưởng của câu lạc bộ bóng rổ nam. Thật ra thì trường tôi cũng có câu lạc bộ nữ, nhưng giải tán lâu lắm rồi, vì quá ít thành viên tham gia. Mà niềm đam mê bóng rổ của tôi lại quá lớn, vậy nên kì kèo mãi tôi mới xin được chân quản lí đội bóng rổ nam, chỉ là quản lí lặt vặt.
Đó là vào năm lớp 10. Trường tôi có tham gia cúp bóng rổ giữa các trường trung học. Tôi đứng ngoài quan sát mà chỉ muốn điên lên. Trường tôi ngoài Kỳ và Lâm ra thì ai cũng phải nói là chơi một cách ngốc xuẩn. Và trận giao hữu đầu tiên, thua đậm với tỉ số 82-35.
Về đến trường, chẳng hiểu dũng khí ở đâu mà tôi vứt phăng cái mác quản lí lặt vặt sang một bên, quát cho cả đội một trận rồi giật lấy quả bóng chơi trong sự bực tức. Hơ hơ, và kết quả thật bất ngờ, tôi được bổ nhiệm làm đội trưởng đội bóng rổ nam. Tuy nhiên, trong các cuộc đấu tôi lại xuất hiện với tư cách huấn luyện viên, là bóng rổ nam mà. Càng bất ngờ hơn, trận giao hữu thứ hai, trường tôi thắng đậm cực đậm. Vậy đấy, đội trưởng kiêm huấn luyện viên câu lạc bộ bóng rổ trường Bảo Khánh-trường giữ cúp vô địch mùa vừa rồi là tôi-một đứa con gái 17 tuổi.
Nói về sức mạnh thì tôi thua xa nhiều thành viên trong câu lạc bộ. Nhưng kĩ thuật và lối chơi của tôi thì, có thể cường điệu hóa một chút, nhưng là có một không hai trên thế giới, đủ sức để vượt qua cái gọi là sức mạnh đó một quãng xa lắc xa lơ.
"Rầm!"-đây không phải do tôi gây ra, mà là...Trọng Kỳ. Cậu ta vừa đạp cửa một phát.
Trái với suy nghĩ của tôi là giờ này sân bóng rổ phải im ắng và không một bóng người thì lúc này đây, nó rất náo nhiệt và đông đúc. Một cuộc đấu bóng đang diễn ra? Chắc vậy! Và theo như tôi quan sát thì... Oh my god! Hai đấu...sáu. Hai học sinh mới đang đấu với sáu người đội bóng khối chuyên Toán. Và tỉ số...tỉ số khiến tôi muốn xỉu. 75-19 nghiêng về đội bóng...hai người. Không dừng lại ở đó, hai người họ vẫn tiếp tục ghi bàn như vũ bão trước thế bị động của đội bóng chuyên Toán.
-Ê! Lam, An, lại đây!-Trang vẫy tay gọi tôi với An. Nhưng giờ thì tôi đang...bất động, không di chuyển được. Vậy đấy, nhỏ An phải chật vật lắm mới lôi tôi được đến chỗ ngồi của nhỏ Trang.
-Tao...tao...tao phải làm thế nào đây?-Tôi lắp bắp mãi mới được một câu.
-Ừ, tao hơi sợ. Với trình độ của họ như thế này thì...-Nó nhận ra nỗi lo lắng trong tôi-Không sao. Chỉ là một trận giao hữu thôi mà, trường mình có thêm hai thành viên xuất sắc thế này sẽ là một niềm vui chứ nhỉ? Haha...
Phải, tôi thừa nhận, tôi có rất nhiều tính xấu, và một trong số đó chính là sự hiếu thắng. Nhưng cái đó đã ăn mòn niềm đam mê của tôi. Thôi được rồi, ít ra không thắng được họ thì bọn tôi cũng không được thua với tỉ số quá đậm.
-Chuyên Anh các cậu, giữ chức vô địch lâu quá rồi nhỉ? Trọng Kỳ, Trọng Lâm, đã đến lúc các cậu hết thời rồi. Bọn tôi sẽ đánh bại các cậu, và chuyên Toán sẽ "lên ngôi"!
Tôi biết hắn đang nói tới trận giao hữu bóng rổ giữa hai khối chuyên vào tuần tới. Thật ra thì học kì nào trường tôi cũng tổ chức một giải đấu bóng rổ, mà mỗi đội là một khối chuyên. Và ba kì gần đây nhất, chuyên Anh bọn tôi đều giữ cúp vô địch. Nhưng đó là thi khi đấu cấp trường thôi. Chứ bình thường thì tất cả các thành viên trong câu lạc bộ vẫn chơi với nhau và chẳng khối nào phân biệt với khối nào đâu.
Chỉ có điều, xem ra thái độ của Nhật Quân vừa rồi khá là ngạo mạn. Hắn nghĩ chuyên Anh bọn tôi giữ chức vô địch chỉ vì có hai tuyển thủ xuất sắc nhất câu lạc bộ sao? Đó chỉ là một phần thôi.
-Đừng nói trước như vậy, tôi sợ các cậu sẽ bại trận dưới tay bọn tôi ấy chứ.-Đó không phải Trọng Lâm nói, càng không phải Trọng Kỳ mà chính là...Bảo An.
Nhật Quân khinh khỉnh nhìn Bảo An.
-Con gái các cậu tốt nhất không nên xen vào chuyện của bọn tôi.
"Chuyện của bọn tôi"? Haha, nực cười thật, cậu ta có biết mình đang nghĩ cái gì không thế? Chẳng lẽ tập thể chuyên Anh và chuyên Toán chỉ có mỗi con trai?
-Có lẽ các cậu không hiểu bản chất của vấn đề rồi.-Là...tôi. Phải, tôi đã nói câu đó. Ừ, nói ra thấy mình...khâm phục mình thật. Tôi đứng dậy đi trước.
-Về lớp thôi các cậu. Trang, hẹn gặp lại.
Sau câu nói của tôi, Bảo An, Trọng Lâm và Trọng Kỳ cũng đứng dậy đi về. Phía sau, tôi nghe loáng thoáng giọng Thiên Trang.
-Các cậu nhầm rồi, đội bóng không hề phụ thuộc vào hai người đó. Mà chính đội trưởng mới là sức mạnh của cả đội.
Về lớp, tôi ngồi phịch xuống ghế. Haizz, nghe thái độ của Nhật Quân không có gì là nói liều cả. Có thể hai người đó giỏi bóng rổ lắm chứ, có thể giỏi hơn cả Trọng Lâm và Trọng Kỳ nữa. Hừm, mà kệ đi, đâu phải chỉ có mỗi Lâm với Kỳ thôi đâu, vẫn còn một người nữa mà.
Tôi nằm gục xuống bàn. Dù nói vậy nhưng tôi vẫn thấy hơi lo. Chẳng hiểu sao nữa.
-Này mày, nghe nói hai học sinh mới của Toán A1 là hai tuyển thủ xuất sắc của giải bóng rổ Nhà nghề Mĩ mùa vừa rồi đấy. Hình như hai người họ còn lọt vào đội hình NBA All Star nữa đó.
-Thế hả? Vậy có khi nào chúng ta sẽ thua không?
-Không phải có khi, mà chắc chắn đấy. So với họ thì Trọng Lâm và Trọng Kỳ nhà mình còn thua xa. May ra có đội trưởng thì còn có cơ hội hòa tỉ số. Chỉ tiếc đội trưởng lại không tham gia chứ...haizz.
Hừ, mấy tên này nói nhăng nói cuội gì thế hả. Sao chưa đấu đã nói gở thế này. Tôi tức, tức dã man luôn.
"Rầm!"-Im ngay! Ai cho các cậu nói như vậy? Chiều nay cả đội tập trung tại sân bóng!-Trọng Kỳ đập bàn...thay tôi và nói cũng...thay tôi luôn. Tôi cũng đang định nói y xì phoóc như thế. Cơ mà nghe họ nói thì tôi cũng hơi hơi...nhụt chí. Nhưng thôi thì...
-Khỏi cần, tan học tập trung tại sân bóng luôn. Hôm nay là lịch tập của khối chuyên Anh mà.
Trọng Kỳ nhìn tôi, tôi nhún vai, cũng chẳng còn cách nào khác nữa.
Tan học
Như dự định, chúng tôi đến sân tập bóng. Chúng tôi bao gồm tôi, Bảo An, Trọng Kỳ, Trọng Lâm và năm thành viên khác trong đội bóng. Hơi, tuy là bóng rổ nam nhưng có ai cấm nữ đi xem không nhỉ? Đương nhiên không! Vậy có ai cấm nữ làm.....đội trưởng không nhỉ? Có thể có lắm chứ. Nhưng ở trường tôi thì không!
Chính xác thì là tôi, một đứa con gái làm đội trưởng của câu lạc bộ bóng rổ nam. Thật ra thì trường tôi cũng có câu lạc bộ nữ, nhưng giải tán lâu lắm rồi, vì quá ít thành viên tham gia. Mà niềm đam mê bóng rổ của tôi lại quá lớn, vậy nên kì kèo mãi tôi mới xin được chân quản lí đội bóng rổ nam, chỉ là quản lí lặt vặt.
Đó là vào năm lớp 10. Trường tôi có tham gia cúp bóng rổ giữa các trường trung học. Tôi đứng ngoài quan sát mà chỉ muốn điên lên. Trường tôi ngoài Kỳ và Lâm ra thì ai cũng phải nói là chơi một cách ngốc xuẩn. Và trận giao hữu đầu tiên, thua đậm với tỉ số 82-35.
Về đến trường, chẳng hiểu dũng khí ở đâu mà tôi vứt phăng cái mác quản lí lặt vặt sang một bên, quát cho cả đội một trận rồi giật lấy quả bóng chơi trong sự bực tức. Hơ hơ, và kết quả thật bất ngờ, tôi được bổ nhiệm làm đội trưởng đội bóng rổ nam. Tuy nhiên, trong các cuộc đấu tôi lại xuất hiện với tư cách huấn luyện viên, là bóng rổ nam mà. Càng bất ngờ hơn, trận giao hữu thứ hai, trường tôi thắng đậm cực đậm. Vậy đấy, đội trưởng kiêm huấn luyện viên câu lạc bộ bóng rổ trường Bảo Khánh-trường giữ cúp vô địch mùa vừa rồi là tôi-một đứa con gái 17 tuổi.
Nói về sức mạnh thì tôi thua xa nhiều thành viên trong câu lạc bộ. Nhưng kĩ thuật và lối chơi của tôi thì, có thể cường điệu hóa một chút, nhưng là có một không hai trên thế giới, đủ sức để vượt qua cái gọi là sức mạnh đó một quãng xa lắc xa lơ.
"Rầm!"-đây không phải do tôi gây ra, mà là...Trọng Kỳ. Cậu ta vừa đạp cửa một phát.
Trái với suy nghĩ của tôi là giờ này sân bóng rổ phải im ắng và không một bóng người thì lúc này đây, nó rất náo nhiệt và đông đúc. Một cuộc đấu bóng đang diễn ra? Chắc vậy! Và theo như tôi quan sát thì... Oh my god! Hai đấu...sáu. Hai học sinh mới đang đấu với sáu người đội bóng khối chuyên Toán. Và tỉ số...tỉ số khiến tôi muốn xỉu. 75-19 nghiêng về đội bóng...hai người. Không dừng lại ở đó, hai người họ vẫn tiếp tục ghi bàn như vũ bão trước thế bị động của đội bóng chuyên Toán.
-Ê! Lam, An, lại đây!-Trang vẫy tay gọi tôi với An. Nhưng giờ thì tôi đang...bất động, không di chuyển được. Vậy đấy, nhỏ An phải chật vật lắm mới lôi tôi được đến chỗ ngồi của nhỏ Trang.
-Tao...tao...tao phải làm thế nào đây?-Tôi lắp bắp mãi mới được một câu.
-Ừ, tao hơi sợ. Với trình độ của họ như thế này thì...-Nó nhận ra nỗi lo lắng trong tôi-Không sao. Chỉ là một trận giao hữu thôi mà, trường mình có thêm hai thành viên xuất sắc thế này sẽ là một niềm vui chứ nhỉ? Haha...
Phải, tôi thừa nhận, tôi có rất nhiều tính xấu, và một trong số đó chính là sự hiếu thắng. Nhưng cái đó đã ăn mòn niềm đam mê của tôi. Thôi được rồi, ít ra không thắng được họ thì bọn tôi cũng không được thua với tỉ số quá đậm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.