Chương 51: Giường của tôi chỉ em được lên
Uyên Tố Tố
12/06/2018
Mạc Tu Nghiêu đập mạnh vào lưng Nhược Băng một cái, rốt cuộc cái càng
cũng bay ra. Nhược Băng thật muốn đập anh ta một trận nhưng rốt cuộc cô
vẫn bỏ suy nghĩ đó đi.
Di dời sự chú ý sang con cua kia, Nhược Băng sáng cả mắt lên.
“ Đây có phải giống cua hoàng đế Alaska đúng không?”
Mạc Tu Nghiêu bình tĩnh gật đầu, kì thực anh định cho cô nếm thử con tầm một mét, cơ mà sợ cô tiêu hoá không hết nên đành thôi.
Nhược Băng trong lòng dậy sóng, ánh mắt nóng bỏng dán chặt vào con cua như kiểu tình nhân lâu ngày mới gặp- khiến người nào đó phát hờn.
Cua hoàng đế là loại hải sản đắt hàng đầu thế giới, nổi tiếng nhất vẫn là vùng biển Alaska của Mĩ với hai loài hoàng đế đỏ và xanh nổi tiếng. Tuy nhiên loại cua đỏ vẫn là đắt, ngon nhất, số lượng, trọng lượng cũng không quá to như những loài kia. Giá rất nhiên là trên trời rồi!!!!
Nhược Băng nhìn con cua đỏ trên bàn, lại nhìn bát thịt cua Mạc Tu Nghiêu vừa đẩy qua, khẽ nói:
“ Tôi ăn nhé!”
Mạc Tu Nghiêu đang định gật đầu thì chiếc đũa đưa gần đến miệng anh, anh có thể ngửi thấy mùi vị thơm ngon của thịt cua.
“ Anh ăn thử đi.”
Mạc Tu Nghiêu thất thần vài giây, nếu là người khác anh sẽ không cần suy nghĩ mà hất đi- nhưng lại là cô ấy. Thớ thịt mềm mại ở trong miệng anh, Mạc Tu Nghiêu đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, nuốt xuống.
Nhược Băng cũng gắp thịt bỏ vào miệng. Cô chợt nhận ra hình như hai người chung đũa... Hôn cũng hôn rồi, chung đũa là cái lông gì?
Cô thật muốn tát cho mình vài cái, lại nghĩ đen tối rồi...
Cua Alaska rất đặc trưng chỉ thoảng hương biển mặn, thanh và thơm thay vì đậm mùi bùn như nhiều giống cua khác. Tuyệt vời, chỉ cần ăn một lần mà nhớ mãi không quên.
“ Cái này, tôi có thể cầm nó về ăn dần được không?”
Mạc Tu Nghiêu khinh bỉ:
“ Cô định rang muối ăn dần hả?”
“ Cảm ơn anh, ý tưởng không tồi. Anh có biết giống cua này đắt bao nhiêu không hả? Hay anh quá thừa tiền rồi!”
Mạc Tu Nghiêu gật đầu, bày tỏ đồng tình quan điểm.
“ Đúng là thừa tiền nhiều nhất, nhưng thiếu cũng rất nhiều.”
Tên này đùa cô đúng không? Có thứ gì mà tiền không mua được.
Nhược Băng: “ Tôi ăn nhiều quá bị thịt cua nấp đầu, não thiếu dưỡng khí, không nghĩ ra được.”
“ Thiếu người quản lí tiền, thiếu phu nhân, thiếu mẫu thân của bảo bảo, thiếu người lên giường....”
“ Anh đùa à? Chỉ cần hé răng một câu, thiếu gì người tình nguyện.”
Ngữ khí Mạc Tu Nghiêu lập tức lạnh lẽo.
“ Tiền của tôi chỉ em được quản, con của tôi chỉ em được sinh, giường của tôi chỉ em được lên.”
Anh bỏ đi để lại một câu nói vô cùng bá đạo, Nhược Băng ngây ngốc ngồi đó.
Di dời sự chú ý sang con cua kia, Nhược Băng sáng cả mắt lên.
“ Đây có phải giống cua hoàng đế Alaska đúng không?”
Mạc Tu Nghiêu bình tĩnh gật đầu, kì thực anh định cho cô nếm thử con tầm một mét, cơ mà sợ cô tiêu hoá không hết nên đành thôi.
Nhược Băng trong lòng dậy sóng, ánh mắt nóng bỏng dán chặt vào con cua như kiểu tình nhân lâu ngày mới gặp- khiến người nào đó phát hờn.
Cua hoàng đế là loại hải sản đắt hàng đầu thế giới, nổi tiếng nhất vẫn là vùng biển Alaska của Mĩ với hai loài hoàng đế đỏ và xanh nổi tiếng. Tuy nhiên loại cua đỏ vẫn là đắt, ngon nhất, số lượng, trọng lượng cũng không quá to như những loài kia. Giá rất nhiên là trên trời rồi!!!!
Nhược Băng nhìn con cua đỏ trên bàn, lại nhìn bát thịt cua Mạc Tu Nghiêu vừa đẩy qua, khẽ nói:
“ Tôi ăn nhé!”
Mạc Tu Nghiêu đang định gật đầu thì chiếc đũa đưa gần đến miệng anh, anh có thể ngửi thấy mùi vị thơm ngon của thịt cua.
“ Anh ăn thử đi.”
Mạc Tu Nghiêu thất thần vài giây, nếu là người khác anh sẽ không cần suy nghĩ mà hất đi- nhưng lại là cô ấy. Thớ thịt mềm mại ở trong miệng anh, Mạc Tu Nghiêu đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, nuốt xuống.
Nhược Băng cũng gắp thịt bỏ vào miệng. Cô chợt nhận ra hình như hai người chung đũa... Hôn cũng hôn rồi, chung đũa là cái lông gì?
Cô thật muốn tát cho mình vài cái, lại nghĩ đen tối rồi...
Cua Alaska rất đặc trưng chỉ thoảng hương biển mặn, thanh và thơm thay vì đậm mùi bùn như nhiều giống cua khác. Tuyệt vời, chỉ cần ăn một lần mà nhớ mãi không quên.
“ Cái này, tôi có thể cầm nó về ăn dần được không?”
Mạc Tu Nghiêu khinh bỉ:
“ Cô định rang muối ăn dần hả?”
“ Cảm ơn anh, ý tưởng không tồi. Anh có biết giống cua này đắt bao nhiêu không hả? Hay anh quá thừa tiền rồi!”
Mạc Tu Nghiêu gật đầu, bày tỏ đồng tình quan điểm.
“ Đúng là thừa tiền nhiều nhất, nhưng thiếu cũng rất nhiều.”
Tên này đùa cô đúng không? Có thứ gì mà tiền không mua được.
Nhược Băng: “ Tôi ăn nhiều quá bị thịt cua nấp đầu, não thiếu dưỡng khí, không nghĩ ra được.”
“ Thiếu người quản lí tiền, thiếu phu nhân, thiếu mẫu thân của bảo bảo, thiếu người lên giường....”
“ Anh đùa à? Chỉ cần hé răng một câu, thiếu gì người tình nguyện.”
Ngữ khí Mạc Tu Nghiêu lập tức lạnh lẽo.
“ Tiền của tôi chỉ em được quản, con của tôi chỉ em được sinh, giường của tôi chỉ em được lên.”
Anh bỏ đi để lại một câu nói vô cùng bá đạo, Nhược Băng ngây ngốc ngồi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.