Chương 98: Tìm kiếm bí dược
Uyên Tố Tố
24/11/2018
Đi một đoạn ngắn nữa thì phía trước có ánh sáng soi rọi mật đạo tăm tối.
Cả một không gian vô cùng rộng lớn ở trước mắt Nhược Băng, cô khẽ dịu mắt, đây không phải là mơ...
Nhược Băng lấy la bàn ra xem, kim la bàn chỉ 334°22′52,75″B 109°15′13,06″Đ đúng là toạ độ này. Đây là tẩm cung, nơi chứa xác Tần Thủy Hoàng.
Theo bước chân, khung cảnh càng vào trong càng uy nghi, tráng lệ. Cung điện này phải hơn bốn vạn mét vuông, quá khủng bố rồi!!!
Khắp nơi trong cung điện có các đoá hoa màu đủ màu sắc- duy chỉ màu tím là không có. Chúng đều được trạm chổ tinh tế như thật, làm bằng ngọc thạch các màu, vàng, kim cương cũng có.
Giống như một vườn hoa thật sự vậy, chỉ là những bông hoa này nở mãi, trường tồn mãi với thời gian còn hoa thật sáng nở tối tàn.
Cung điện được chia thành từng phòng, phòng phê tấu chương, phòng nghị chính, phòng ngủ...
Cứ như cung điện thực sự vậy!
“Chia người ra tìm cho tôi, tuyệt đối không được động vào bất cứ thứ gì.” Mạc Tu Nghiêu trầm giọng ra lệnh, phải lấy được thứ chết tiệt kia, trả lại ân tình cho Thiên gia rồi rời khỏi đây, trực tiếp rước cô gái nhỏ về nhà mới được!
Nhược Băng cau mày nghiền ngẫm, thứ bọn họ tìm, liệu có phải thứ cô tìm? Cô lại lắc đầu, làm gì có sự trùng hợp vậy chứ?
Với lại mối thù của riêng cô, cô không muốn ai liên quan dính vào. Nhược Băng lại gần Bạch Thiên Ân, tứ sư muội đã bình thường lại, cô khẽ nói:
“ Tứ sư muội, muội tìm giúp tỷ thứ này được không?”
Bạch Thiên Ân thấy bộ dáng nghiêm túc hiếm có của sư tỷ nhà mình, hiếm khi được sư tỷ nhờ vả lắm đấy, gật đầu hỏi lại:
“ Tam sư tỷ muốn muội giúp việc gì?”
Nhược Băng cười nói:
“Muội có nghe đến việc Tần Thuỷ Hoàng cả đời tìm thứ thuốc trường sinh bất lão không?”
Bạch Thiên Ân tiếp tục gật đầu:
“ Có chứ, cuối đời nghe nói vì không tìm thấy thứ thuốc này uống thuỷ ngân độc mà chết. Có thể thuốc trường sinh không có, nhưng có một thứ gọi là bí dược, gần với thuốc trường sinh nhất. Sư tỷ muốn muội tìm thứ này?”
Nhược Băng giơ tay ra hiệu:
“Suỵt, muội đừng nói to, chuyện này ta không muốn nhiều người biết.”
Ngón tay Bạch Thiên Ân làm thành kí hiệu OK. Hai người chia nhau ra tìm.
Nhược Băng tiến về phía giường vàng của hoàng đế, loay hoay tìm xem có cơ quan nào không.
Rốt cuộc tìm nửa ngày cũng chẳng có chút dấu vết gì. Nhược Băng thất thần suy nghĩ thì cánh tay đập nhẹ vào bả vai cô, thanh âm quen thuộc vang lên:
“Em ngây người ra đó làm gì? Tìm thứ gì sao?”
Nhược Băng trên khuôn mặt không lộ chút biểu tình nào, thản nhiên đáp:
“Thứ tôi tìm được chẳng phải đã tìm được rồi sao? Mà tôi tìm gì thì liên quan gì tới anh?”
Mạc Tu Nghiêu nhún vai:
“ Sao lại không liên quan?”
Nói đoạn anh ghé sát vào người cô, tạo thành tư thế vô cùng mờ ám:
“ Tôi không cần biết em có tứ sư muội hay ngũ sư muội gì đó, kể cả là trai hay gái, không được tiếp xúc thân mật, mỗi lần nói chuyện không được quá mười chữ.”
Nhược Băng nghiêng người né tránh: “Xin anh hãy tự trọng.”
Đến khi Mạc Tu Nghiêu định thần thì bóng đang Nhược Băng đã từ từ khuất sau bức tường. Đến khi nào cô gái nhỏ mới hết phòng bị xa cách anh đây?
......
Nhược Băng đi tìm Bạch Thiên Ân thì thấy cô ấy ở gần vị trí ngai vàng, đôi mắt hình như có chút đỏ. Nhược Băng chạy vội lần gần, cầm tay Bạch Thiên Ân hỏi:
“Tứ sư muội, muội khóc sao?”
Bạch Thiên Ân đưa tay dụi dụi mắt vội lắc đầu nói:
“Muội không sao, chỉ là lăng mộ cũ kĩ có nhiều bụi bặm nên bụi bay vào mắt thôi!”
“À, phải rồi, tam sư tỷ, khi nãy muội tìm được mật đạo dẫn vào nơi yên nghỉ cuối cùng của Tần Thuỷ Hoàng- nơi đặt quan tài đó, không có thứ tỷ cần tìm.”
Nhược Băng gật đầu, trong mắt cô có chút thất vọng, cô thở dài nói:
“Thứ kia đâu phải dễ tìm chứ, không tìm được thì thôi, muội phải đặt an nguy bản thân lên hàng đầu có biết chưa?”
......
Cùng lúc đó.
“Tần tiểu tử chết tiệt, rốt cuộc phải đi đến khi nào mới tìm được tứ sư muội, tam sư muội nhà tôi?” Thanh âm ca thán của Lục Khinh Trần vang lên.
Tần Cảnh Dật nghiền ngẫm sâu sa, lúc sau chợt nói:
“ Tôi đã dẫn cậu đi hầu như khắp cả lăng mộ, Đông Tây Nam Bắc đủ cả mà vẫn không thấy người. Trừ khi...”
Lục Khinh Trần hỏi ngược lại: “Trừ khi làm sao?”
Tần Cảnh Dật vội vàng nói:
“Trừ khi bọn họ đã đặt chân được vào tẩm cung. Nếu không muốn sư muội yêu quý chôn thân ở đó thì nhanh lên cho tôi, công tắc tự huỷ đã được khởi động rồi!”
“Fuck...Sao không nói sớm chứ?”
Cả một không gian vô cùng rộng lớn ở trước mắt Nhược Băng, cô khẽ dịu mắt, đây không phải là mơ...
Nhược Băng lấy la bàn ra xem, kim la bàn chỉ 334°22′52,75″B 109°15′13,06″Đ đúng là toạ độ này. Đây là tẩm cung, nơi chứa xác Tần Thủy Hoàng.
Theo bước chân, khung cảnh càng vào trong càng uy nghi, tráng lệ. Cung điện này phải hơn bốn vạn mét vuông, quá khủng bố rồi!!!
Khắp nơi trong cung điện có các đoá hoa màu đủ màu sắc- duy chỉ màu tím là không có. Chúng đều được trạm chổ tinh tế như thật, làm bằng ngọc thạch các màu, vàng, kim cương cũng có.
Giống như một vườn hoa thật sự vậy, chỉ là những bông hoa này nở mãi, trường tồn mãi với thời gian còn hoa thật sáng nở tối tàn.
Cung điện được chia thành từng phòng, phòng phê tấu chương, phòng nghị chính, phòng ngủ...
Cứ như cung điện thực sự vậy!
“Chia người ra tìm cho tôi, tuyệt đối không được động vào bất cứ thứ gì.” Mạc Tu Nghiêu trầm giọng ra lệnh, phải lấy được thứ chết tiệt kia, trả lại ân tình cho Thiên gia rồi rời khỏi đây, trực tiếp rước cô gái nhỏ về nhà mới được!
Nhược Băng cau mày nghiền ngẫm, thứ bọn họ tìm, liệu có phải thứ cô tìm? Cô lại lắc đầu, làm gì có sự trùng hợp vậy chứ?
Với lại mối thù của riêng cô, cô không muốn ai liên quan dính vào. Nhược Băng lại gần Bạch Thiên Ân, tứ sư muội đã bình thường lại, cô khẽ nói:
“ Tứ sư muội, muội tìm giúp tỷ thứ này được không?”
Bạch Thiên Ân thấy bộ dáng nghiêm túc hiếm có của sư tỷ nhà mình, hiếm khi được sư tỷ nhờ vả lắm đấy, gật đầu hỏi lại:
“ Tam sư tỷ muốn muội giúp việc gì?”
Nhược Băng cười nói:
“Muội có nghe đến việc Tần Thuỷ Hoàng cả đời tìm thứ thuốc trường sinh bất lão không?”
Bạch Thiên Ân tiếp tục gật đầu:
“ Có chứ, cuối đời nghe nói vì không tìm thấy thứ thuốc này uống thuỷ ngân độc mà chết. Có thể thuốc trường sinh không có, nhưng có một thứ gọi là bí dược, gần với thuốc trường sinh nhất. Sư tỷ muốn muội tìm thứ này?”
Nhược Băng giơ tay ra hiệu:
“Suỵt, muội đừng nói to, chuyện này ta không muốn nhiều người biết.”
Ngón tay Bạch Thiên Ân làm thành kí hiệu OK. Hai người chia nhau ra tìm.
Nhược Băng tiến về phía giường vàng của hoàng đế, loay hoay tìm xem có cơ quan nào không.
Rốt cuộc tìm nửa ngày cũng chẳng có chút dấu vết gì. Nhược Băng thất thần suy nghĩ thì cánh tay đập nhẹ vào bả vai cô, thanh âm quen thuộc vang lên:
“Em ngây người ra đó làm gì? Tìm thứ gì sao?”
Nhược Băng trên khuôn mặt không lộ chút biểu tình nào, thản nhiên đáp:
“Thứ tôi tìm được chẳng phải đã tìm được rồi sao? Mà tôi tìm gì thì liên quan gì tới anh?”
Mạc Tu Nghiêu nhún vai:
“ Sao lại không liên quan?”
Nói đoạn anh ghé sát vào người cô, tạo thành tư thế vô cùng mờ ám:
“ Tôi không cần biết em có tứ sư muội hay ngũ sư muội gì đó, kể cả là trai hay gái, không được tiếp xúc thân mật, mỗi lần nói chuyện không được quá mười chữ.”
Nhược Băng nghiêng người né tránh: “Xin anh hãy tự trọng.”
Đến khi Mạc Tu Nghiêu định thần thì bóng đang Nhược Băng đã từ từ khuất sau bức tường. Đến khi nào cô gái nhỏ mới hết phòng bị xa cách anh đây?
......
Nhược Băng đi tìm Bạch Thiên Ân thì thấy cô ấy ở gần vị trí ngai vàng, đôi mắt hình như có chút đỏ. Nhược Băng chạy vội lần gần, cầm tay Bạch Thiên Ân hỏi:
“Tứ sư muội, muội khóc sao?”
Bạch Thiên Ân đưa tay dụi dụi mắt vội lắc đầu nói:
“Muội không sao, chỉ là lăng mộ cũ kĩ có nhiều bụi bặm nên bụi bay vào mắt thôi!”
“À, phải rồi, tam sư tỷ, khi nãy muội tìm được mật đạo dẫn vào nơi yên nghỉ cuối cùng của Tần Thuỷ Hoàng- nơi đặt quan tài đó, không có thứ tỷ cần tìm.”
Nhược Băng gật đầu, trong mắt cô có chút thất vọng, cô thở dài nói:
“Thứ kia đâu phải dễ tìm chứ, không tìm được thì thôi, muội phải đặt an nguy bản thân lên hàng đầu có biết chưa?”
......
Cùng lúc đó.
“Tần tiểu tử chết tiệt, rốt cuộc phải đi đến khi nào mới tìm được tứ sư muội, tam sư muội nhà tôi?” Thanh âm ca thán của Lục Khinh Trần vang lên.
Tần Cảnh Dật nghiền ngẫm sâu sa, lúc sau chợt nói:
“ Tôi đã dẫn cậu đi hầu như khắp cả lăng mộ, Đông Tây Nam Bắc đủ cả mà vẫn không thấy người. Trừ khi...”
Lục Khinh Trần hỏi ngược lại: “Trừ khi làm sao?”
Tần Cảnh Dật vội vàng nói:
“Trừ khi bọn họ đã đặt chân được vào tẩm cung. Nếu không muốn sư muội yêu quý chôn thân ở đó thì nhanh lên cho tôi, công tắc tự huỷ đã được khởi động rồi!”
“Fuck...Sao không nói sớm chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.