Không Phải Em! Tôi Sẽ Không Lấy
Chương 27: Đến Gặp Hắn
Bỉ Ngạn Vong Xuyên
22/09/2021
Bên ngoài tiếng mưa lắc rắc cùng cảm giác lạnh đã làm Tịch Lạc Khuê phải tự ôm chặt lấy bản thân.
"Thì ra em ở đây!"
Tịch Lạc Khuê rùng mình cô ngẩn đầu khi thấy người đối diện, Thẩm Ngạn Triết với vẻ mặt lạnh tanh đang dùng con ngươi phẫn nộ nhìn đến cô, cả người hắn ướt sủng, trên tay còn cầm lấy đôi giày cao rót mà cô đã vô tình vứt lại bên ngoài.
"Anh... tìm tôi làm gì?" Tịch Lạc Khuê quay đầu không nhìn hắn.
Thẩm Ngạn Triết vứt đôi giày xuống đất, hắn chồm người đến giữ lấy tay cô, kéo về phía hắn, vì nhà đồ chơi nhỏ nên không gian có phần hạn hẹp, Tịch Lạc Khuê không thể vùng vẫy được, nhưng vẫn cố kháng cự.
"Buông tôi ra."
"Ai cho phép em trốn tôi, ai cho phép em rời đi."
Tịch Lạc Khuê cười khuẩy trong lòng, rõ ràng hắn đã muốn vứt bỏ cô nên qua lại với Đường Linh Nhi kia, hay hắn muốn cô thấy cả hai người nồng cháy trên giường thì mới chịu buông tha cô.
"Thẩm tổng! Buông tha tôi đi." Tịch Lạc Khuê mở giọng chẳng chút cảm xúc gì.
Thấy vẻ thờ ơ đó cùng câu muốn rời xa hắn, máu điên của Thẩm Ngạn Triết càng tăng, hắn đưa tay bóp lấy càm cô, "Em hôm nay phát điên cái gì vậy hả, tôi còn chưa hỏi tội em, chưa có sự cho phép của tôi, em lại dám đi với tên Cổ Tư Nghiêm đó!"
"Vậy còn anh thì sao? Tôi thật sự là gì của anh hả?" Mặt cô đã đầy khổ sở.
Thẩm Ngạn Triết cũng chẳng do dự gì mà trả lời: "Em là nữ nhân của tôi."
Môi Tịch Lạc Khuê cong lên, nụ cười đầy sự mỉa mai, "Nữ Nhân! Vậy hiện tại Thẩm tổng đang có bao nhiêu nữ nhân vậy?"
"Tịch Lạc Khuê! Em muốn nói cái gì? Hắn đã nghiến răng.
"Đường Linh Nhi thì sao? Thẩm tổng không phải đang quen cô ta sao?"
Dù sao hôm nay Tịch Lạc Khuê cũng muốn nói rõ để chấm dứt muốn quan hệ này.
Thẩm Ngạn Triết chằm chằm nhìn cô, hắn có thể lầm tưởng nữ nhân này đang ghen không?, "Tôi không quen cô ta."
Tịch Lạc Khuê tức giận, gạt mạnh tay hắn ra khỏi mặt cô, không ngờ đến giờ hắn vẫn nói dối, "Thẩm tổng! Anh qua đêm với cô ấy rồi đưa cô ấy đến buổi tiệc, lại bỏ mặc tôi mà anh còn ngụy biện để làm gì?"
"Được tôi thừa nhận chuyện có ngủ ở nhà cô ta..."
Bốp! Một tiếng vang lên, Tịch Lạc Khuê cả người đã run lên, bậm chặt môi mình, cô chẳng chút sợ hãy, giờ vẻ mặt cô nhìn hắn là đầy câm hận.
Đây là lần đầu tiên có người dám đánh hắn, Thẩm Ngạn Triết ngẩn ra, lòng hắn như bị ai dùng dao đâm khi thấy Tịch Lạc Khuê mắt cô đã ửng hồng chảy dài hai hàng lệ, vẻ mặt kiên cường nhưng đầy bất lực đó khuyến hắn không thể nào cứng lòng được, Thẩm Ngạn Triết không nghĩ ngợi mà ôm chặt lấy cô, Tịch Lạc Khuê vùng vẫy trong tức tưởi.
"Buông... ra đồ... dối trá."
Cô đưa tay đánh vào lưng hắn, Thẩm Ngạn Triết lại càng siêt chặt hơn.
"Em là đang ghen sao?"
Tịch Lạc Khuê căn bản không nghe lời Thẩm Ngạn Triết nói, cô đánh chưa đủ lại trực tiếp đưa miệng đến vai hắn, mạnh một cái cắn xuống, mặt Thẩm Ngạn Triết đã nhăn lại, nhưng tay hắn lại không hề nới lỏng, mặc cho Tịch Lạc Khuê ra sức cắn.
Đến khi chiếc áo sơ mi trắng của hắn đã lan ra một màu đỏ tươi, Tịch Lạc Khuê mới chịu dừng lại.
"Anh... là tên khốn...hu! hu!..."
Tịch Lạc Khuê lại khóc ngon lành thành tiếng, Thẩm Ngạn Triết vỗ vỗ lấy lưng cô, tay còn lại thì vuốt lấy tóc, hắn hiện giờ một chút giận dữ kia cũng không còn, mà chỉ có sự đau lòng, hắn lại làm cho nữ nhân của mình khóc.
Một lúc đủ lâu sau, Thẩm Ngạn Triết buông Tịch Lạc Khuê ra, hắn chăm chú nhìn cô rồi mở lời: " Em bình tỉnh nghe tôi nói được chưa?"
Tịch Lạc Khuê không trả lời, hắn lại tiếp: "Hôm qua tôi say nên chỉ ngủ lại đó, chẳng có chuyện mờ ám gì với Đường Linh Nhi cả, nếu em không tin thì hỏi trợ lý Dương, hắn cũng ngủ lại cùng tôi, còn chuyện ở buổi tiệc, tôi đưa cô ta ra xe thì đã chạy nhanh về tìm em nhưng em đã về cùng tên Cổ Tư Nghiêm đó rồi!"
"Anh cố tình bỏ mặc tôi." Giọng cô vẫn đầy trách móc.
Thẩm Ngạn Triết không muốn giải thích thêm, đó đúng là lỗi ở hắn lúc đó khi thấy Đường Linh Nhi chảy nhiều máu thế kia nên hắn không nghĩ ngợi thêm, đây một phần cũng do thói quen của hồi xưa mà ra.
Thẩm Ngạn Triết nâng mặt Tịch Lạc Khuê lên, hắn nhẹ đặt lên trán cô một cái hôn, sau đó lại tiếp nói cho cô rõ.
"Có một số chuyện không như em nghĩ đâu, tôi sẽ từ từ kể em nghe, nhưng tôi muốn em biết, giờ ngoài em ra Thẩm Ngạn Triết tôi không để ai vào mắt cả."
Tịch Lạc Khuê vẫn không tin hắn, ánh mắt không thèm nhìn hắn, vẻ mặt cô lúc này làm hắn thấy đáng yêu, tuy tối nhưng nhờ có ánh đèn hắn vẫn nhìn rõ mặt cô, hôm nay cô rất đẹp nhất là khi cày chiếc trâm kia làm tăng thêm vẻ yêu kiều, hắn nhìn đến đôi môi mọng nước của cô, một nổi khao khát lại nổi lên, mặt hắn lại áp sát lần nữa nhẹ nhàng mà đặt môi mình xuống môi cô, Tịch Lạc Khuê muốn quay đầu nhưng không kịp bởi bàn tay như biết trước của hắn.
"Ưm..."
Tịch Lạc Khuê thật bất lực rồi, cô càng kháng cự thì hắn càng hoang dã hơn, hắn điên cuồng gặm nhấm, hơi thở cả hai hoà vào nhau khuyến lòng hắn càng rạo rực thêm, chưa đủ với hắn như vậy vẫn còn chưa đủ, bàn tay không ngoan của hắn đã mò đến ngực cô, Tịch Lạc Khuê giật mình cô trợn mắt, hắn là muốn làm chuện đó ở đây sao?
"Ưm... đừng..."
Không ngờ Thẩm Ngạn Triết lại dừng lại thật, môi hắn rời đi, chỗ này đối với hắn là quá nhỏ để làm chuyện đó, hắn chui ra ngoài, đưa tay trước mặt Tịch Lạc Khuê, cô do dự.
"Em muốn tôi xử em tại đây!"
Lời hâm dọa của hắn thành công làm Tịch Lạc Khuê đồng ý muốn rời đi, cô đưa tay cho hắn nắm rồi chui ra ngoài theo, trời vẫn còn mưa lâm râm, cũng vừa lúc Tạ Ngải Tư đã tìm đến.
"Thiếu gia." Tạ Ngải Tư đã mang ô chạy đến.
=====================
Trở về hầu gái đã giúp chuẩn bị nước trong bồn tắm, Thẩm Ngạn Triết bế Tịch Lạc Khuê lên đi vào trong, vừa đặt cô xuống, hắn lại không chờ được nữa, trực tiếp áp môi mình xuống môi cô.
"Ưm...!"
Tịch Lạc Khuê bị áp vào tường, một tay hắn giữ sau gáy cô, một tay choàng qua eo ôm chặt, cứ thế mà thỏa thích hưởng thụ bờ môi ngọt ngào, môi lưỡi hoà vào nhau như không thể tách rời, những tiếng hôn phát ra làm không khí trong phòng tắm đã nóng lên thấy rõ, chưa đủ Thẩm Ngạn Triết kéo dây chiếc đầm xuống, chiếc áo lót cũng bị hắn ném đi, lộ trước mắt hắn là cặp đôi bồng đảo nhỏ nhắn ửng hồng nơi đầu nhuỵ của chúng, môi hắn hạ xuống cổ vội vã mà lướt qua đến tìm đến đầu nhuỵ hồng nhuận kia, hắn liếm lấy làm Tịch Lạc Khuê phải rùng mình.
"A...!"
Cô khẽ rên, khi hắn hôn sâu hơn làm cả người cô đầy kích thích, "Ưm... aaa...!"
Tay đã vô tình bám chặt vào vai Thẩm Ngạn Triết khuyến hắn nhăn mặt xíu vì vết cắn ở vài lúc nãy, Tịch Lạc Khuê cũng nhận ra.
"Ưm... Ngạn Triết vết thương."
"Không sao đâu!" Hắn dừng lại, trả lời chẳng quan tâm.
Hắn cởi bỏ chiếc áo sơ mi ra, vết răng còn rỉ máu hiện ra, Tịch Lạc Khuê không ngờ bản thân lại cắn hắn mạnh như vậy, sau những giây suy nghĩ không tập trung, đến khi nhìn lại thì hắn đã bế cô đặt vào bồn tắm.
Tịch Lạc Khuê cứng hết cả người khi cậu nhỏ của hắn chạm vào hạ thân mình, lần trước làm cô có chút lo lắng, theo phản xạ cô đưa tay đẩy nhẹ trước ngực hắn, Thẩm Ngạn Triết khó hiểu trước hành động đó.
"Sao vậy?"
Mặt cô đầy trốn tránh, "Lần trước... đau."
"Yên tâm tôi sẽ không mất kiểm soát như lần trước đâu."
"Ngạn...ưm...!"
Vừa dứt câu môi hắn đã hạ xuống phủ lấy môi cô, cậu nhỏ của hắn cũng từ từ mà đưa vào, vẫn cái cảm giác khó vào đó, ngón tay hắn xoa lấy đầu nhụy để kích thích cô hơn, cuối cùng cậu nhỏ kia đã được đưa hết vào trong.
Trán hắn rịn nhẹ mồ hôi, hơi thở cũng trở nên nặng nhọc, "Bảo bối, em sắp siết chết tôi rồi!"
Nói xong môi hắn cúi xuống mút lấy đầu nhụy hồng nhuận, Tịch Lạc Khuê vặn vẹo như con sâu nhỏ khi cái lưỡi của hắn đã khuấy đảo đầu nhụy một bên ngực cô, phía hạ thân hắn không ngừng động làm Tịch Lạc Khuê không thể nào kiềm lại được tiếng rên rỉ của bản thân.
"Aaa...!"
Tiếng rên của cô là sự kích thích mạnh mẽ với hắn, Thẩm Ngạn Triết càng động càng mạnh, hắn như muốn đem Tịch Lạc Khuê nuốt vào trong, hắn cũng thở hổn hển trong cơn khoái lạc đó.
"Ư... aaa... đừng...!"
Khoái cảm đến làm cô thở dốc, mặt ửng hồng mồ hôi nhể nhại, mà Thẩm Ngạn Triết rất hài lòng với biểu hiện đó, môi hắn ghé vào tai cô ngậm lấy rồi thỏ thẻ.
"Đừng vội chúng ta còn nhiều thời gian."
=====================
Bước xuống xe, mắt Tịch Lạc khuê nhìn đến toà nhà cao kia, tay siết chặt túi đựng cơm trên tay, cô thật rất hồi hộp vì đây là lần đầu cô đến tập đoàn Thẩm thị, cô không cho bảo vệ đi theo kè kè bên mình nên đã bảo họ đứng bên ngoài chờ, khi được bảo vệ cho vào trong cô đã trực tiếp đi đến quầy lễ tân, thấy có hai nhân viên lễ tân nữ với trang phục chỉnh tề lịch sự đang đứng cô liền mở miệng.
"Tôi muốn gặp Thẩm tổng, mong hai cô chuyển lời giúp."
Một cô tóc ngắn trong số hai người nhẻn miệng cười lịch thiệp, "Vị tiểu thư này xin cho biết quý danh, và đã lên lịch hẹn gặp Thẩm tổng trước chưa ạ?"
"Tôi họ Tịch, cô chỉ cần báo vậy thì Thẩm tổng sẽ biết thôi!"
"Dạ được, vậy tiểu thư xin đợi một lát."
Nói xong cô nhân viên lễ tân đã nhắc điện thoại lên gọi, đầu dây bên kia cũng bắt máy.
"Chị Phi Phi ơi! Có một vị tiểu thư họ Tịch muốn gặp Thẩm tổng."
Tiết Phi Phi nghe vậy mặt đã hiện vẻ khó hiểu vì trong lịch hẹn chẳng ai họ Tịch cả, cô liền đáp trả, "Vị tiểu thư ấy chưa có lịch hẹn, Thẩm tổng rất bận, nên phải dời lại."
"Dạ chị."
Cúp điện thoại cô lễ tân hướng đến Tịch Lạc Khuê vẫn nở nụ cười lịch thiệp, "Xin lỗi Tịch tiểu thư, hiện Thẩm tổng đang rất bận, tiểu thư hãy để lại cuộc hẹn để biết sắp xếp thời gian mới được ạ."
Tịch Lạc Khuê có phần do dự, ra gặp hắn lại khó đến vậy, cô đến đây đã không điện thoại báo trước nên thế này cũng là lẽ đương nhiên thôi, nhưng chẳng lẽ đã đến rồi lại quay về như vậy! Cô nhìn đến di động của mình, sau một lúc đắng đo cô cũng đã bấm gọi cái tên Thẩm Ngạn Triết trên danh bạ.
Bên đây Thẩm Ngạn Triết vẫn đang chú tâm vào công việc, không để tâm đến di động trên bàn đang rung, cho đến khi di động đã ngừng rung thì bên kia Tịch Lạc Khuê lại có chút thất vọng, hắn không nghe máy, cô cũng nghĩ hắn đang rất bận, cô nhìn tên hắn lần nữa, rồi chậm rãi bỏ di động vào trong túi đeo, ngay khi cô định quay đầu ra về thì lại nghe tiếng một người quen.
"Tịch tiểu thư!" Giọng hắn ngạc nhiên.
Tịch Lạc Khuê nhìn theo tiếng gọi thì đã thấy trợ lý Dương đi đến.
"Cô đến tìm ông chủ sao?"
Tịch Lạc Khuê gật đầu, "Ừ! Nhưng có vẻ anh ấy rất bận."
"Không đâu, ông chủ mà biết cô đến dù bận mấy cũng dẹp sang bên, tôi dẫn cô lên." trợ lý Dương mặt đầy chất nịch khuẩn định.
"Vậy phiền anh rồi!"
Tịch Lạc Khuê cũng xem như là tin hắn, cô đã theo hắn cùng đi vào thang máy, thẳng đến phòng Thẩm Ngạn Triết.
Một lúc sau khi Tiết Phi Phi thấy trợ lý Dương đi với một cô gái lạ đến, cô ta cũng phần nào đoán ra cô gái lạ ấy là vị tiểu thư họ Tịch kia, nhưng cũng mở miệng hỏi để chắc.
"Trợ lý Dương vị tiểu thư này là?"
Trợ lý Dương không do dự, "Đây là Tịch tiểu thư cô ấy đến gặp ông chủ."
Để trợ lý Dương đích thân dẫn đến cũng biết thân phận người này không đơn giãn nên Tiết Phi Phi chỉ biết im lặng nhường đường, trợ lý Dương gõ cửa đã nghe tiếng Thẩm Ngạn Triết vọng ra.
"Vào đi."
Cửa mở Tịch Lạc Khuê theo trợ lý Dương vào trong, mắt thấy Thẩm Ngạn Triết vẫn đang chú tâm vào văn kiện trên bàn mà chẳng ngước nhìn ai đã vào, trợ lý Dương bèn lên tiếng.
"Ông chủ có Tịch tiểu thư đến ạ."
Ngay lập tức Thẩm Ngạn Triết đã nhìn lên, hắn cũng có chút bất ngờ, "Sao em lại đến đây?"
Tịch Lạc Khuê ái ngại nhìn nhìn hắn thì Thẩm Ngạn Triết lại lên tiếng lần này lại nói với trợ lý Dương, "Cậu ra ngoài được rồi đó, nói với thư ký Tiết cấm làm phiền tôi."
"Dạ ông chủ."
Khi trợ lý Dương rời đi, Tịch Lạc Khuê mới bước đến gần hắn hơn, cô ngập ngùng, "Tôi không biết anh có thích ăn cà ri gà hay không? Nên làm một ít với vài món khác đem đến cho anh dùng bữa trưa."
"Em nấu sao?"
Cô gật đầu xác nhận, "Ừm!"
Hắn đứng dậy đi đến bên cô, một cầm lấy túi đựng cơm trên tay cô, một tay khác ôm lấy eo cô, kéo cô theo hắn.
Mở cánh cửa phòng này ra, bên kia là phòng dành cho hắn nghĩ ngơi, Thẩm Ngạn Triết đặt túi cơm lên bàn rồi ngồi xuống đối diện cô, Tịch Lạc Khuê cẩn thận lấy thức ăn bên trong ra, khi tất cả đã được bày ra, Thẩm Ngạn Triết mới động đũa, hắn gấp một miếng gà bỏ vào miệng từ từ nhai như thưởng thức, thói quen ăn uống của hắn vốn rất tao nhã, làm Tịch Lạc Khuê cứ chăm chú nhìn hắn đầy mong đợi, khi thấy hắn đã nuốt cô mới dám mở miệng.
"Có... được không?"
"Em ăn thử đi rồi biết." Vừa nói tay hắn đã gấp bỏ vào miệng cô.
Tịch Lạc Khuê cũng nhai rồi nuốt với vẻ chẳng hiểu gì, hắn lại cong khoé môi.
"Ngon không?"
"Ngon!"
"Tôi cũng cảm thấy như em."
Ý Thẩm Ngạn Triết đã rõ, làm Tịch Lạc Khuê cảm thấy có niềm vui nho nhỏ len lỏi trong lòng.
"Thì ra em ở đây!"
Tịch Lạc Khuê rùng mình cô ngẩn đầu khi thấy người đối diện, Thẩm Ngạn Triết với vẻ mặt lạnh tanh đang dùng con ngươi phẫn nộ nhìn đến cô, cả người hắn ướt sủng, trên tay còn cầm lấy đôi giày cao rót mà cô đã vô tình vứt lại bên ngoài.
"Anh... tìm tôi làm gì?" Tịch Lạc Khuê quay đầu không nhìn hắn.
Thẩm Ngạn Triết vứt đôi giày xuống đất, hắn chồm người đến giữ lấy tay cô, kéo về phía hắn, vì nhà đồ chơi nhỏ nên không gian có phần hạn hẹp, Tịch Lạc Khuê không thể vùng vẫy được, nhưng vẫn cố kháng cự.
"Buông tôi ra."
"Ai cho phép em trốn tôi, ai cho phép em rời đi."
Tịch Lạc Khuê cười khuẩy trong lòng, rõ ràng hắn đã muốn vứt bỏ cô nên qua lại với Đường Linh Nhi kia, hay hắn muốn cô thấy cả hai người nồng cháy trên giường thì mới chịu buông tha cô.
"Thẩm tổng! Buông tha tôi đi." Tịch Lạc Khuê mở giọng chẳng chút cảm xúc gì.
Thấy vẻ thờ ơ đó cùng câu muốn rời xa hắn, máu điên của Thẩm Ngạn Triết càng tăng, hắn đưa tay bóp lấy càm cô, "Em hôm nay phát điên cái gì vậy hả, tôi còn chưa hỏi tội em, chưa có sự cho phép của tôi, em lại dám đi với tên Cổ Tư Nghiêm đó!"
"Vậy còn anh thì sao? Tôi thật sự là gì của anh hả?" Mặt cô đã đầy khổ sở.
Thẩm Ngạn Triết cũng chẳng do dự gì mà trả lời: "Em là nữ nhân của tôi."
Môi Tịch Lạc Khuê cong lên, nụ cười đầy sự mỉa mai, "Nữ Nhân! Vậy hiện tại Thẩm tổng đang có bao nhiêu nữ nhân vậy?"
"Tịch Lạc Khuê! Em muốn nói cái gì? Hắn đã nghiến răng.
"Đường Linh Nhi thì sao? Thẩm tổng không phải đang quen cô ta sao?"
Dù sao hôm nay Tịch Lạc Khuê cũng muốn nói rõ để chấm dứt muốn quan hệ này.
Thẩm Ngạn Triết chằm chằm nhìn cô, hắn có thể lầm tưởng nữ nhân này đang ghen không?, "Tôi không quen cô ta."
Tịch Lạc Khuê tức giận, gạt mạnh tay hắn ra khỏi mặt cô, không ngờ đến giờ hắn vẫn nói dối, "Thẩm tổng! Anh qua đêm với cô ấy rồi đưa cô ấy đến buổi tiệc, lại bỏ mặc tôi mà anh còn ngụy biện để làm gì?"
"Được tôi thừa nhận chuyện có ngủ ở nhà cô ta..."
Bốp! Một tiếng vang lên, Tịch Lạc Khuê cả người đã run lên, bậm chặt môi mình, cô chẳng chút sợ hãy, giờ vẻ mặt cô nhìn hắn là đầy câm hận.
Đây là lần đầu tiên có người dám đánh hắn, Thẩm Ngạn Triết ngẩn ra, lòng hắn như bị ai dùng dao đâm khi thấy Tịch Lạc Khuê mắt cô đã ửng hồng chảy dài hai hàng lệ, vẻ mặt kiên cường nhưng đầy bất lực đó khuyến hắn không thể nào cứng lòng được, Thẩm Ngạn Triết không nghĩ ngợi mà ôm chặt lấy cô, Tịch Lạc Khuê vùng vẫy trong tức tưởi.
"Buông... ra đồ... dối trá."
Cô đưa tay đánh vào lưng hắn, Thẩm Ngạn Triết lại càng siêt chặt hơn.
"Em là đang ghen sao?"
Tịch Lạc Khuê căn bản không nghe lời Thẩm Ngạn Triết nói, cô đánh chưa đủ lại trực tiếp đưa miệng đến vai hắn, mạnh một cái cắn xuống, mặt Thẩm Ngạn Triết đã nhăn lại, nhưng tay hắn lại không hề nới lỏng, mặc cho Tịch Lạc Khuê ra sức cắn.
Đến khi chiếc áo sơ mi trắng của hắn đã lan ra một màu đỏ tươi, Tịch Lạc Khuê mới chịu dừng lại.
"Anh... là tên khốn...hu! hu!..."
Tịch Lạc Khuê lại khóc ngon lành thành tiếng, Thẩm Ngạn Triết vỗ vỗ lấy lưng cô, tay còn lại thì vuốt lấy tóc, hắn hiện giờ một chút giận dữ kia cũng không còn, mà chỉ có sự đau lòng, hắn lại làm cho nữ nhân của mình khóc.
Một lúc đủ lâu sau, Thẩm Ngạn Triết buông Tịch Lạc Khuê ra, hắn chăm chú nhìn cô rồi mở lời: " Em bình tỉnh nghe tôi nói được chưa?"
Tịch Lạc Khuê không trả lời, hắn lại tiếp: "Hôm qua tôi say nên chỉ ngủ lại đó, chẳng có chuyện mờ ám gì với Đường Linh Nhi cả, nếu em không tin thì hỏi trợ lý Dương, hắn cũng ngủ lại cùng tôi, còn chuyện ở buổi tiệc, tôi đưa cô ta ra xe thì đã chạy nhanh về tìm em nhưng em đã về cùng tên Cổ Tư Nghiêm đó rồi!"
"Anh cố tình bỏ mặc tôi." Giọng cô vẫn đầy trách móc.
Thẩm Ngạn Triết không muốn giải thích thêm, đó đúng là lỗi ở hắn lúc đó khi thấy Đường Linh Nhi chảy nhiều máu thế kia nên hắn không nghĩ ngợi thêm, đây một phần cũng do thói quen của hồi xưa mà ra.
Thẩm Ngạn Triết nâng mặt Tịch Lạc Khuê lên, hắn nhẹ đặt lên trán cô một cái hôn, sau đó lại tiếp nói cho cô rõ.
"Có một số chuyện không như em nghĩ đâu, tôi sẽ từ từ kể em nghe, nhưng tôi muốn em biết, giờ ngoài em ra Thẩm Ngạn Triết tôi không để ai vào mắt cả."
Tịch Lạc Khuê vẫn không tin hắn, ánh mắt không thèm nhìn hắn, vẻ mặt cô lúc này làm hắn thấy đáng yêu, tuy tối nhưng nhờ có ánh đèn hắn vẫn nhìn rõ mặt cô, hôm nay cô rất đẹp nhất là khi cày chiếc trâm kia làm tăng thêm vẻ yêu kiều, hắn nhìn đến đôi môi mọng nước của cô, một nổi khao khát lại nổi lên, mặt hắn lại áp sát lần nữa nhẹ nhàng mà đặt môi mình xuống môi cô, Tịch Lạc Khuê muốn quay đầu nhưng không kịp bởi bàn tay như biết trước của hắn.
"Ưm..."
Tịch Lạc Khuê thật bất lực rồi, cô càng kháng cự thì hắn càng hoang dã hơn, hắn điên cuồng gặm nhấm, hơi thở cả hai hoà vào nhau khuyến lòng hắn càng rạo rực thêm, chưa đủ với hắn như vậy vẫn còn chưa đủ, bàn tay không ngoan của hắn đã mò đến ngực cô, Tịch Lạc Khuê giật mình cô trợn mắt, hắn là muốn làm chuện đó ở đây sao?
"Ưm... đừng..."
Không ngờ Thẩm Ngạn Triết lại dừng lại thật, môi hắn rời đi, chỗ này đối với hắn là quá nhỏ để làm chuyện đó, hắn chui ra ngoài, đưa tay trước mặt Tịch Lạc Khuê, cô do dự.
"Em muốn tôi xử em tại đây!"
Lời hâm dọa của hắn thành công làm Tịch Lạc Khuê đồng ý muốn rời đi, cô đưa tay cho hắn nắm rồi chui ra ngoài theo, trời vẫn còn mưa lâm râm, cũng vừa lúc Tạ Ngải Tư đã tìm đến.
"Thiếu gia." Tạ Ngải Tư đã mang ô chạy đến.
=====================
Trở về hầu gái đã giúp chuẩn bị nước trong bồn tắm, Thẩm Ngạn Triết bế Tịch Lạc Khuê lên đi vào trong, vừa đặt cô xuống, hắn lại không chờ được nữa, trực tiếp áp môi mình xuống môi cô.
"Ưm...!"
Tịch Lạc Khuê bị áp vào tường, một tay hắn giữ sau gáy cô, một tay choàng qua eo ôm chặt, cứ thế mà thỏa thích hưởng thụ bờ môi ngọt ngào, môi lưỡi hoà vào nhau như không thể tách rời, những tiếng hôn phát ra làm không khí trong phòng tắm đã nóng lên thấy rõ, chưa đủ Thẩm Ngạn Triết kéo dây chiếc đầm xuống, chiếc áo lót cũng bị hắn ném đi, lộ trước mắt hắn là cặp đôi bồng đảo nhỏ nhắn ửng hồng nơi đầu nhuỵ của chúng, môi hắn hạ xuống cổ vội vã mà lướt qua đến tìm đến đầu nhuỵ hồng nhuận kia, hắn liếm lấy làm Tịch Lạc Khuê phải rùng mình.
"A...!"
Cô khẽ rên, khi hắn hôn sâu hơn làm cả người cô đầy kích thích, "Ưm... aaa...!"
Tay đã vô tình bám chặt vào vai Thẩm Ngạn Triết khuyến hắn nhăn mặt xíu vì vết cắn ở vài lúc nãy, Tịch Lạc Khuê cũng nhận ra.
"Ưm... Ngạn Triết vết thương."
"Không sao đâu!" Hắn dừng lại, trả lời chẳng quan tâm.
Hắn cởi bỏ chiếc áo sơ mi ra, vết răng còn rỉ máu hiện ra, Tịch Lạc Khuê không ngờ bản thân lại cắn hắn mạnh như vậy, sau những giây suy nghĩ không tập trung, đến khi nhìn lại thì hắn đã bế cô đặt vào bồn tắm.
Tịch Lạc Khuê cứng hết cả người khi cậu nhỏ của hắn chạm vào hạ thân mình, lần trước làm cô có chút lo lắng, theo phản xạ cô đưa tay đẩy nhẹ trước ngực hắn, Thẩm Ngạn Triết khó hiểu trước hành động đó.
"Sao vậy?"
Mặt cô đầy trốn tránh, "Lần trước... đau."
"Yên tâm tôi sẽ không mất kiểm soát như lần trước đâu."
"Ngạn...ưm...!"
Vừa dứt câu môi hắn đã hạ xuống phủ lấy môi cô, cậu nhỏ của hắn cũng từ từ mà đưa vào, vẫn cái cảm giác khó vào đó, ngón tay hắn xoa lấy đầu nhụy để kích thích cô hơn, cuối cùng cậu nhỏ kia đã được đưa hết vào trong.
Trán hắn rịn nhẹ mồ hôi, hơi thở cũng trở nên nặng nhọc, "Bảo bối, em sắp siết chết tôi rồi!"
Nói xong môi hắn cúi xuống mút lấy đầu nhụy hồng nhuận, Tịch Lạc Khuê vặn vẹo như con sâu nhỏ khi cái lưỡi của hắn đã khuấy đảo đầu nhụy một bên ngực cô, phía hạ thân hắn không ngừng động làm Tịch Lạc Khuê không thể nào kiềm lại được tiếng rên rỉ của bản thân.
"Aaa...!"
Tiếng rên của cô là sự kích thích mạnh mẽ với hắn, Thẩm Ngạn Triết càng động càng mạnh, hắn như muốn đem Tịch Lạc Khuê nuốt vào trong, hắn cũng thở hổn hển trong cơn khoái lạc đó.
"Ư... aaa... đừng...!"
Khoái cảm đến làm cô thở dốc, mặt ửng hồng mồ hôi nhể nhại, mà Thẩm Ngạn Triết rất hài lòng với biểu hiện đó, môi hắn ghé vào tai cô ngậm lấy rồi thỏ thẻ.
"Đừng vội chúng ta còn nhiều thời gian."
=====================
Bước xuống xe, mắt Tịch Lạc khuê nhìn đến toà nhà cao kia, tay siết chặt túi đựng cơm trên tay, cô thật rất hồi hộp vì đây là lần đầu cô đến tập đoàn Thẩm thị, cô không cho bảo vệ đi theo kè kè bên mình nên đã bảo họ đứng bên ngoài chờ, khi được bảo vệ cho vào trong cô đã trực tiếp đi đến quầy lễ tân, thấy có hai nhân viên lễ tân nữ với trang phục chỉnh tề lịch sự đang đứng cô liền mở miệng.
"Tôi muốn gặp Thẩm tổng, mong hai cô chuyển lời giúp."
Một cô tóc ngắn trong số hai người nhẻn miệng cười lịch thiệp, "Vị tiểu thư này xin cho biết quý danh, và đã lên lịch hẹn gặp Thẩm tổng trước chưa ạ?"
"Tôi họ Tịch, cô chỉ cần báo vậy thì Thẩm tổng sẽ biết thôi!"
"Dạ được, vậy tiểu thư xin đợi một lát."
Nói xong cô nhân viên lễ tân đã nhắc điện thoại lên gọi, đầu dây bên kia cũng bắt máy.
"Chị Phi Phi ơi! Có một vị tiểu thư họ Tịch muốn gặp Thẩm tổng."
Tiết Phi Phi nghe vậy mặt đã hiện vẻ khó hiểu vì trong lịch hẹn chẳng ai họ Tịch cả, cô liền đáp trả, "Vị tiểu thư ấy chưa có lịch hẹn, Thẩm tổng rất bận, nên phải dời lại."
"Dạ chị."
Cúp điện thoại cô lễ tân hướng đến Tịch Lạc Khuê vẫn nở nụ cười lịch thiệp, "Xin lỗi Tịch tiểu thư, hiện Thẩm tổng đang rất bận, tiểu thư hãy để lại cuộc hẹn để biết sắp xếp thời gian mới được ạ."
Tịch Lạc Khuê có phần do dự, ra gặp hắn lại khó đến vậy, cô đến đây đã không điện thoại báo trước nên thế này cũng là lẽ đương nhiên thôi, nhưng chẳng lẽ đã đến rồi lại quay về như vậy! Cô nhìn đến di động của mình, sau một lúc đắng đo cô cũng đã bấm gọi cái tên Thẩm Ngạn Triết trên danh bạ.
Bên đây Thẩm Ngạn Triết vẫn đang chú tâm vào công việc, không để tâm đến di động trên bàn đang rung, cho đến khi di động đã ngừng rung thì bên kia Tịch Lạc Khuê lại có chút thất vọng, hắn không nghe máy, cô cũng nghĩ hắn đang rất bận, cô nhìn tên hắn lần nữa, rồi chậm rãi bỏ di động vào trong túi đeo, ngay khi cô định quay đầu ra về thì lại nghe tiếng một người quen.
"Tịch tiểu thư!" Giọng hắn ngạc nhiên.
Tịch Lạc Khuê nhìn theo tiếng gọi thì đã thấy trợ lý Dương đi đến.
"Cô đến tìm ông chủ sao?"
Tịch Lạc Khuê gật đầu, "Ừ! Nhưng có vẻ anh ấy rất bận."
"Không đâu, ông chủ mà biết cô đến dù bận mấy cũng dẹp sang bên, tôi dẫn cô lên." trợ lý Dương mặt đầy chất nịch khuẩn định.
"Vậy phiền anh rồi!"
Tịch Lạc Khuê cũng xem như là tin hắn, cô đã theo hắn cùng đi vào thang máy, thẳng đến phòng Thẩm Ngạn Triết.
Một lúc sau khi Tiết Phi Phi thấy trợ lý Dương đi với một cô gái lạ đến, cô ta cũng phần nào đoán ra cô gái lạ ấy là vị tiểu thư họ Tịch kia, nhưng cũng mở miệng hỏi để chắc.
"Trợ lý Dương vị tiểu thư này là?"
Trợ lý Dương không do dự, "Đây là Tịch tiểu thư cô ấy đến gặp ông chủ."
Để trợ lý Dương đích thân dẫn đến cũng biết thân phận người này không đơn giãn nên Tiết Phi Phi chỉ biết im lặng nhường đường, trợ lý Dương gõ cửa đã nghe tiếng Thẩm Ngạn Triết vọng ra.
"Vào đi."
Cửa mở Tịch Lạc Khuê theo trợ lý Dương vào trong, mắt thấy Thẩm Ngạn Triết vẫn đang chú tâm vào văn kiện trên bàn mà chẳng ngước nhìn ai đã vào, trợ lý Dương bèn lên tiếng.
"Ông chủ có Tịch tiểu thư đến ạ."
Ngay lập tức Thẩm Ngạn Triết đã nhìn lên, hắn cũng có chút bất ngờ, "Sao em lại đến đây?"
Tịch Lạc Khuê ái ngại nhìn nhìn hắn thì Thẩm Ngạn Triết lại lên tiếng lần này lại nói với trợ lý Dương, "Cậu ra ngoài được rồi đó, nói với thư ký Tiết cấm làm phiền tôi."
"Dạ ông chủ."
Khi trợ lý Dương rời đi, Tịch Lạc Khuê mới bước đến gần hắn hơn, cô ngập ngùng, "Tôi không biết anh có thích ăn cà ri gà hay không? Nên làm một ít với vài món khác đem đến cho anh dùng bữa trưa."
"Em nấu sao?"
Cô gật đầu xác nhận, "Ừm!"
Hắn đứng dậy đi đến bên cô, một cầm lấy túi đựng cơm trên tay cô, một tay khác ôm lấy eo cô, kéo cô theo hắn.
Mở cánh cửa phòng này ra, bên kia là phòng dành cho hắn nghĩ ngơi, Thẩm Ngạn Triết đặt túi cơm lên bàn rồi ngồi xuống đối diện cô, Tịch Lạc Khuê cẩn thận lấy thức ăn bên trong ra, khi tất cả đã được bày ra, Thẩm Ngạn Triết mới động đũa, hắn gấp một miếng gà bỏ vào miệng từ từ nhai như thưởng thức, thói quen ăn uống của hắn vốn rất tao nhã, làm Tịch Lạc Khuê cứ chăm chú nhìn hắn đầy mong đợi, khi thấy hắn đã nuốt cô mới dám mở miệng.
"Có... được không?"
"Em ăn thử đi rồi biết." Vừa nói tay hắn đã gấp bỏ vào miệng cô.
Tịch Lạc Khuê cũng nhai rồi nuốt với vẻ chẳng hiểu gì, hắn lại cong khoé môi.
"Ngon không?"
"Ngon!"
"Tôi cũng cảm thấy như em."
Ý Thẩm Ngạn Triết đã rõ, làm Tịch Lạc Khuê cảm thấy có niềm vui nho nhỏ len lỏi trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.