Không Phải Em! Tôi Sẽ Không Lấy
Chương 17: Ra Ngoài
Bỉ Ngạn Vong Xuyên
25/08/2021
Thẩm Ngạn Triết đã uống khá nhiều rượu, khi hắn về phòng thì Tịch Lạc Khuê đang ngồi trên giường, lưng cô dựa vào đầu giường, cô mới vừa uống thuốc xong, thấy hắn có chút lảo đảo đi tới, cô không nghĩ nhiều đã nhanh chân xuống giường dìu hắn, khi tay cô mới vừa chạm đến người hắn, thì hắn đã tỏ vẻ không vui.
"Ai mượn em vậy?"
Tịch Lạc Khuê không nghĩ hắn lại ghét như vậy nên rút tay về.
"Xin lỗi! Tôi... chỉ muốn giúp ngài."
Không nói thêm Thẩm Ngạn Triết ôm lấy eo Tịch Lạc Khuê đi đến giường, hắn ngồi lên trên giường, hai tay vòng qua người Tịch Lạc Khuê đang đứng, cô đứng đối diện hắn, người cô áp sát người hắn, cả hai nhìn đối phương, ánh mắt đen sắc lạnh kia nhìn cô như muốn nhốt cô vào trong ấy, Tịch Lạc Khuê hơi ngượng vì thấy cũng khá lâu mà hắn vẫn cứ giữ nguyên tư thế ấy.
"Ngài... ngài nên đi nghỉ thì hơn."
"Không cho phép gọi ngài hay Thẩm tổng."
Tịch Lạc Khuê ngượng ngùng, cô không biết thật hắn đã say hay chưa.
"Vậy tôi gọi ngài là gì đây?"
Mặt hắn đã đen lại "Lại ngài!"
Thấy vậy Tịch Lạc Khuê liền nhanh đổi cách xưng hô "Là... là anh."
Nghe rất vừa lỗ tai, Thẩm Ngạn Triết đưa tay mình lên, vuốt nhẹ lấy má cô, vẻ mặt trở nên đầy thiết tha "Gọi tên tôi."
Tim Tịch Lạc Khuê lại đập loạn lên, cô quên luôn cả cơn đau bụng vẫn còn của mình, môi cô bất đầu khẽ mở.
"Ngạn Triết!"
Giọng nói mềm mại như đánh sâu vài tận đáy lòng hắn, Thẩm Ngạn Triết chồm đến để chạm đến môi cô, khi hai cánh môi chạm nhau lại là sự kích thích khó có thể nào tả, hắn hôn lấy cô một cách khao khát, đúng là hắn đã bị bỏ đói đã lâu rồi, nhưng mỗi lần muốn được có cô thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thật đúng là đang thử sự nhẫn nại của hắn, cánh môi cô ngọt ngào khiến hắn say đắm muốn cắn mút mãi không dừng lại được.
Một lúc đủ lâu sau Tịch Lạc Khuê nhăn mặt, cô có thể bị Thẩm Ngạn Triết hôn chết, Thẩm Ngạn Triết rất tinh ý, cuối cùng hắn cũng chịu dừng lại đầy luyến tiết.
Hắn kéo Tịch Lạc Khuê lên giường, khi cả hai cùng nằm xuống, cô quay lưng về phía hắn, bàn tay của hắn lại mò đến bụng cô, làm Tịch Lạc Khuê giật mình, cô là đến kỳ kinh nguyệt rồi, không lẽ hắn cũng không tha sao?.
"Còn đau không?"
Lời của hắn như một dòng nước ấm chảy vào lòng cô, Tịch Lạc Khuê ấm lòng, hắn là quan tâm cô.
"Còn một chút" Cô thành thật.
Hành động tiếp theo của hắn làm trái tim nhỏ bé của Tịch Lạc Khuê lại rung lên, tay Thẩm Ngạn Triết nhẹ nhàn mà xoa lấy bụng cô, độ ấm của bàn tay làm cô cảm nhận được độ ấm của lòng hắn, Tịch Lạc Khuê thật sự đã rung động với con người này mất rồi.
==============================
Sáng sớm khi Tịch Lạc Khuê dậy thì Thẩm Ngạn Triết đã rời giường lâu rồi, cô vệ sinh cá nhân, thay quần áo xong thì cũng tự mình xuống phòng ăn, Thẩm Ngạn Triết ngồi đấy với bộ âu phục chỉnh chu như mọi khi nhưng hôm nay lại là màu xám bạc rất thích hợp với khí phái của hắn, một tay cầm báo xem, một tay cầm tách cà phê nóng, uống một ngụm vào miệng.
"Chào buổi sáng."
Thấy cô Thẩm Ngạn Triết liền hỏi: "Sao không ngủ thêm chút nữa?"
Tịch Lạc Khuê cô không có thói quen ngủ nướng, nên cũng thật lòng "Tôi không quen ngủ quá bảy giờ."
Thấy Thẩm Ngạn Triết không nói gì nữa thì Tịch Lạc Khuê ngồi xuống ghế, nữ hầu gái đã đem ngay một phần ăn sáng đặt trước mặt Tịch Lạc Khuê còn tự mình giới thiệu.
"Tiểu thư hôm nay là món bò bít tết ý."
Tịch Lạc Khuê hôm qua chỉ tùy tiện nói ăn bò kiểu ý, hôm nay sáng đã có rồi, cô dùng dao ăn cắt một miếng sau đó dùng nỉa ghim một miếng đưa vào miệng nhai, khuôn mặt cô như toả sáng, cái này thật là ngon quá rồi.
"Ngon không?"Thẩm Ngạn Triết nhìn ra.
Tịch Lạc Khuê thành thật gật đầu "Rất ngon."
Thấy cô ăn vui vẻ như vậy, làm tâm trạng hắn cũng tốt theo.
Đặt báo và tách cà phê xuống bàn, Thẩm Ngạn Triết đứng lên, khi hắn rời khỏi ghế còn hướng Tịch Lạc Khuê đang ăn.
"Hôm nay em muốn đi đâu thì nói với tài xế Ngô."
"Ừm! Tôi biết rồi!"Tịch Lạc Khuê đưa cái nhìn cảm kích sang hắn.
Cô mừng thầm trong lòng, hôm nay cô sẽ đi gặp Hạ Nhã Tệ rồi sẽ về nhà thăm mẹ và em trai.
Mà Thẩm Ngạn Triết đâu phải kẻ từ thiện, hắn dừng bước chân ở chỗ cô ngồi, Tịch Lạc Khuê không hiểu gì sao hắn còn chưa chịu đi nữa.
"Hôn tôi."
Hắn ra lệnh làm Tịch Lạc Khuê khó xử, hai nữ hầu gái vẫn còn đứng đấy! Như hiểu chuyện hai nữ hầu gái kia vội cúi mặt, Thấy vậy Tịch Lạc Khuê lau miệng mình một cái rồi nhón chân lên đặt môi mình vào má hắn một cái.
===============================
Ở một tiệm kem.
"Ồ cậu không biết khu mua sắm mà cậu từng làm lau công là của Thẩm thị sao?"
Hạ Nhã Tệ tỉnh bơ hỏi, làm Tịch Lạc Khuê chút xíu là sặc luôn nước trà trong miệng.
"Sao? Thật vậy?" Cô vẫn muốn xác nhận.
Hạ Nhã Tệ khoanh tay gật gù "Đúng rồi!"
"Trên đời này ai cũng biết, chỉ có con ngốc làm trong đó hai năm như cậu là không biết gì."
Quả thật Tịch Lạc Khuê không biết thật, cô chỉ quan tâm đến công việc, kiếm ra tiền, chứ nó là của ai thì có quan hệ gì đến cô chứ!.
Hạ Nhã Tệ đưa mắt nhìn phía sau, hai vệ sĩ đi theo bảo vệ Tịch Lạc Khuê vẫn còn ngồi đấy, cô quay lại nghiêm túc nhìn Tịch Lạc Khuê, nhỏ giọng.
"Tiểu Khuê Khuê mình nói này, dù có chuyện gì cũng đừng nên đắc tội với Thẩm Ngạn Triết đấy!"
Nói chuyện này mới nhớ, lần trước Tịch Lạc Khuê đã thấy Hạ Nhã Tệ là lạ rồi nên cô cũng hỏi luôn.
"Hắn làm sao? Tôi thấy cậu rất sợ hắn."
Hạ Nhã Tệ ngưng trệ, ánh mắt cô né tránh trả lời cũng qua loa "Người đó không dễ chọc đâu, cậu nên nhớ là vậy" Sau đó cúi xuống ăn kem của mình.
Rõ là hành động né tránh, Tịch Lạc Khuê có thể nhận ra, nhưng nếu Hạ Nhã Tệ đã không nói chắc có lý do nên cô cũng không cố hỏi tiếp nữa.
"Chị ơi!"
Tịch Lạc Khuê lẫn Hạ Nhã Tệ điều nhìn đến giọng nói non nớt ấy, một bé trai khoản bốn tuổi, khuôn mặt tròn tròn, mắt to đen lay láy, chiếc mũi bé cao cùng cái miệng nhỏ xinh, trắng trẻo nhìn đáng yêu vô cùng.
Tịch Lạc Khuê không nhịn được mà sờ lấy đầu bé nhẻn miệng cười hỏi: "Sao vậy con trai?"
Bé trai đưa đôi mắt của một chú cún con như sắp khóc của của mình nhìn đến Tịch Lạc Khuê.
"Em... muốn đi vệ sinh."
"Người nhà con đâu?" Giờ Tịch Lạc Khuê nhìn quanh nên thấy lạ.
Đứa bé lại mếu máo "Em muốn... đi vệ sinh."
"Hay đứa bé này bị lạc rồi!" Hạ Nhã Tệ lên tiếng.
Tịch Lạc Khuê không nghĩ nhiều nữa, nên bế bé lên tìm đến phòng vệ sinh, Hạ Nhã Tệ định theo thì lại nghe cô nói: "Cậu không cần theo đâu!"
Hạ Nhã Tệ đành ngồi lại chờ, nhưng một vệ sĩ đã đứng dậy theo sau Tịch Lạc Khuê.
"Ai mượn em vậy?"
Tịch Lạc Khuê không nghĩ hắn lại ghét như vậy nên rút tay về.
"Xin lỗi! Tôi... chỉ muốn giúp ngài."
Không nói thêm Thẩm Ngạn Triết ôm lấy eo Tịch Lạc Khuê đi đến giường, hắn ngồi lên trên giường, hai tay vòng qua người Tịch Lạc Khuê đang đứng, cô đứng đối diện hắn, người cô áp sát người hắn, cả hai nhìn đối phương, ánh mắt đen sắc lạnh kia nhìn cô như muốn nhốt cô vào trong ấy, Tịch Lạc Khuê hơi ngượng vì thấy cũng khá lâu mà hắn vẫn cứ giữ nguyên tư thế ấy.
"Ngài... ngài nên đi nghỉ thì hơn."
"Không cho phép gọi ngài hay Thẩm tổng."
Tịch Lạc Khuê ngượng ngùng, cô không biết thật hắn đã say hay chưa.
"Vậy tôi gọi ngài là gì đây?"
Mặt hắn đã đen lại "Lại ngài!"
Thấy vậy Tịch Lạc Khuê liền nhanh đổi cách xưng hô "Là... là anh."
Nghe rất vừa lỗ tai, Thẩm Ngạn Triết đưa tay mình lên, vuốt nhẹ lấy má cô, vẻ mặt trở nên đầy thiết tha "Gọi tên tôi."
Tim Tịch Lạc Khuê lại đập loạn lên, cô quên luôn cả cơn đau bụng vẫn còn của mình, môi cô bất đầu khẽ mở.
"Ngạn Triết!"
Giọng nói mềm mại như đánh sâu vài tận đáy lòng hắn, Thẩm Ngạn Triết chồm đến để chạm đến môi cô, khi hai cánh môi chạm nhau lại là sự kích thích khó có thể nào tả, hắn hôn lấy cô một cách khao khát, đúng là hắn đã bị bỏ đói đã lâu rồi, nhưng mỗi lần muốn được có cô thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thật đúng là đang thử sự nhẫn nại của hắn, cánh môi cô ngọt ngào khiến hắn say đắm muốn cắn mút mãi không dừng lại được.
Một lúc đủ lâu sau Tịch Lạc Khuê nhăn mặt, cô có thể bị Thẩm Ngạn Triết hôn chết, Thẩm Ngạn Triết rất tinh ý, cuối cùng hắn cũng chịu dừng lại đầy luyến tiết.
Hắn kéo Tịch Lạc Khuê lên giường, khi cả hai cùng nằm xuống, cô quay lưng về phía hắn, bàn tay của hắn lại mò đến bụng cô, làm Tịch Lạc Khuê giật mình, cô là đến kỳ kinh nguyệt rồi, không lẽ hắn cũng không tha sao?.
"Còn đau không?"
Lời của hắn như một dòng nước ấm chảy vào lòng cô, Tịch Lạc Khuê ấm lòng, hắn là quan tâm cô.
"Còn một chút" Cô thành thật.
Hành động tiếp theo của hắn làm trái tim nhỏ bé của Tịch Lạc Khuê lại rung lên, tay Thẩm Ngạn Triết nhẹ nhàn mà xoa lấy bụng cô, độ ấm của bàn tay làm cô cảm nhận được độ ấm của lòng hắn, Tịch Lạc Khuê thật sự đã rung động với con người này mất rồi.
==============================
Sáng sớm khi Tịch Lạc Khuê dậy thì Thẩm Ngạn Triết đã rời giường lâu rồi, cô vệ sinh cá nhân, thay quần áo xong thì cũng tự mình xuống phòng ăn, Thẩm Ngạn Triết ngồi đấy với bộ âu phục chỉnh chu như mọi khi nhưng hôm nay lại là màu xám bạc rất thích hợp với khí phái của hắn, một tay cầm báo xem, một tay cầm tách cà phê nóng, uống một ngụm vào miệng.
"Chào buổi sáng."
Thấy cô Thẩm Ngạn Triết liền hỏi: "Sao không ngủ thêm chút nữa?"
Tịch Lạc Khuê cô không có thói quen ngủ nướng, nên cũng thật lòng "Tôi không quen ngủ quá bảy giờ."
Thấy Thẩm Ngạn Triết không nói gì nữa thì Tịch Lạc Khuê ngồi xuống ghế, nữ hầu gái đã đem ngay một phần ăn sáng đặt trước mặt Tịch Lạc Khuê còn tự mình giới thiệu.
"Tiểu thư hôm nay là món bò bít tết ý."
Tịch Lạc Khuê hôm qua chỉ tùy tiện nói ăn bò kiểu ý, hôm nay sáng đã có rồi, cô dùng dao ăn cắt một miếng sau đó dùng nỉa ghim một miếng đưa vào miệng nhai, khuôn mặt cô như toả sáng, cái này thật là ngon quá rồi.
"Ngon không?"Thẩm Ngạn Triết nhìn ra.
Tịch Lạc Khuê thành thật gật đầu "Rất ngon."
Thấy cô ăn vui vẻ như vậy, làm tâm trạng hắn cũng tốt theo.
Đặt báo và tách cà phê xuống bàn, Thẩm Ngạn Triết đứng lên, khi hắn rời khỏi ghế còn hướng Tịch Lạc Khuê đang ăn.
"Hôm nay em muốn đi đâu thì nói với tài xế Ngô."
"Ừm! Tôi biết rồi!"Tịch Lạc Khuê đưa cái nhìn cảm kích sang hắn.
Cô mừng thầm trong lòng, hôm nay cô sẽ đi gặp Hạ Nhã Tệ rồi sẽ về nhà thăm mẹ và em trai.
Mà Thẩm Ngạn Triết đâu phải kẻ từ thiện, hắn dừng bước chân ở chỗ cô ngồi, Tịch Lạc Khuê không hiểu gì sao hắn còn chưa chịu đi nữa.
"Hôn tôi."
Hắn ra lệnh làm Tịch Lạc Khuê khó xử, hai nữ hầu gái vẫn còn đứng đấy! Như hiểu chuyện hai nữ hầu gái kia vội cúi mặt, Thấy vậy Tịch Lạc Khuê lau miệng mình một cái rồi nhón chân lên đặt môi mình vào má hắn một cái.
===============================
Ở một tiệm kem.
"Ồ cậu không biết khu mua sắm mà cậu từng làm lau công là của Thẩm thị sao?"
Hạ Nhã Tệ tỉnh bơ hỏi, làm Tịch Lạc Khuê chút xíu là sặc luôn nước trà trong miệng.
"Sao? Thật vậy?" Cô vẫn muốn xác nhận.
Hạ Nhã Tệ khoanh tay gật gù "Đúng rồi!"
"Trên đời này ai cũng biết, chỉ có con ngốc làm trong đó hai năm như cậu là không biết gì."
Quả thật Tịch Lạc Khuê không biết thật, cô chỉ quan tâm đến công việc, kiếm ra tiền, chứ nó là của ai thì có quan hệ gì đến cô chứ!.
Hạ Nhã Tệ đưa mắt nhìn phía sau, hai vệ sĩ đi theo bảo vệ Tịch Lạc Khuê vẫn còn ngồi đấy, cô quay lại nghiêm túc nhìn Tịch Lạc Khuê, nhỏ giọng.
"Tiểu Khuê Khuê mình nói này, dù có chuyện gì cũng đừng nên đắc tội với Thẩm Ngạn Triết đấy!"
Nói chuyện này mới nhớ, lần trước Tịch Lạc Khuê đã thấy Hạ Nhã Tệ là lạ rồi nên cô cũng hỏi luôn.
"Hắn làm sao? Tôi thấy cậu rất sợ hắn."
Hạ Nhã Tệ ngưng trệ, ánh mắt cô né tránh trả lời cũng qua loa "Người đó không dễ chọc đâu, cậu nên nhớ là vậy" Sau đó cúi xuống ăn kem của mình.
Rõ là hành động né tránh, Tịch Lạc Khuê có thể nhận ra, nhưng nếu Hạ Nhã Tệ đã không nói chắc có lý do nên cô cũng không cố hỏi tiếp nữa.
"Chị ơi!"
Tịch Lạc Khuê lẫn Hạ Nhã Tệ điều nhìn đến giọng nói non nớt ấy, một bé trai khoản bốn tuổi, khuôn mặt tròn tròn, mắt to đen lay láy, chiếc mũi bé cao cùng cái miệng nhỏ xinh, trắng trẻo nhìn đáng yêu vô cùng.
Tịch Lạc Khuê không nhịn được mà sờ lấy đầu bé nhẻn miệng cười hỏi: "Sao vậy con trai?"
Bé trai đưa đôi mắt của một chú cún con như sắp khóc của của mình nhìn đến Tịch Lạc Khuê.
"Em... muốn đi vệ sinh."
"Người nhà con đâu?" Giờ Tịch Lạc Khuê nhìn quanh nên thấy lạ.
Đứa bé lại mếu máo "Em muốn... đi vệ sinh."
"Hay đứa bé này bị lạc rồi!" Hạ Nhã Tệ lên tiếng.
Tịch Lạc Khuê không nghĩ nhiều nữa, nên bế bé lên tìm đến phòng vệ sinh, Hạ Nhã Tệ định theo thì lại nghe cô nói: "Cậu không cần theo đâu!"
Hạ Nhã Tệ đành ngồi lại chờ, nhưng một vệ sĩ đã đứng dậy theo sau Tịch Lạc Khuê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.