Không Phải Em! Tôi Sẽ Không Lấy
Chương 36: Sự Lạnh Nhạt Của Hắn.
Bỉ Ngạn Vong Xuyên
08/02/2023
Tịch Lạc Khuê tỉnh dậy trong cơn đau đầu, cô ngồi dậy xoa xoa lấy thái dương và bản thân cũng chưa nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ.
Kẹt một tiếng, cửa vừa đúng mở ra, một cô hầu gái đã đi đến bên cô, "Tiểu thư cô tỉnh rồi!"
Tịch Lạc Khuê thấy khuôn mặt xa lạ không phải hầu gái tiểu Hoa thường ngày hầu hạ mình nên cũng buột miệng hỏi: "Em mới đến ư? Tiểu Hoa đâu?"
Hầu gái ngơ ngác, "Tiểu Hoa nào ạ? Em làm việc ở đây lâu lắm rồi!"
Giờ Tịch Lạc Khuê mới nhận ra cô hầu gái này không mặc đồng phục, cô đưa mắt đảo nhẹ một vòng, thì mới tròn mắt trong lạ lẫm.
"Đây không phải phòng tôi?"
Hầu gái nhẹ gật đầu xác nhận, "Dạ đây là biệt thự của Cổ gia ạ!"
Cổ gia nào? Cô tự hỏi rồi trực tiếp thốt tên, "Cổ Tư Nghiêm!"
Hầu gái cũng xác nhận lần nữa, "Dạ đúng ạ!"
Nghe vậy Tịch Lạc Khuê càng bất ngờ, cô lục lại trí nhớ, mặt cô đã trắng bệch trong hoảng sợ vì rõ ràng bản thân bị một tên lạ mặt đưa đi, cô không còn biết xảy ra chuyện gì và có bị tên lạ mặt kia giở trò gì không nữa.
Bất tri bất giác tay Tịch Lạc Khuê đã nắm chật lấy chiếc chăn đang đắp, hầu gái cũng không hiểu được cô hiện tại sao lại tỏ ra hoang mang như thế, thì bất giác một tiếng nói đã vang lên.
"Cô thấy người ổn chứ?"
Cả Tịch Lạc Khuê lẫn hầu gái điều hướng mắt nhìn.
"Ông chủ." Hầu gái vội cúi đầu.
Tịch Lạc Khuê nhìn khuôn mặt quen thuộc, cô cũng cố gắng phát ra âm thanh, "Tôi... Ổn, cảm ơn anh Cổ Tổng."
Cổ Tư Nghiêm phát tay, hầu gái cũng hiểu ý mà lui đi, hắn chậm rãi bước lại gần giường, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Cô có biết mình đã ngủ mê mang hai ngày rồi không?"
Tịch Lạc Khuê ngơ ngác trong kinh ngạc, cô còn tưởng bản thân mới say xỉn hôm qua, "Hai ngày?" Cô lập lại.
Cổ Tư Nghiêm vẫn nhàn nhạt, "Ừm! Ngày cô bị bắt đi, cũng may xe tên đó đụng phải xe tôi, nên tôi mới cứu được cô đem về đây."
Như một tia hy vọng lóe lên, mắt cô đã sáng ngời, vẻ mặt đầy mong chờ với Cổ Tư Nghiêm, Tịch Lạc Khuê vội lên tiếng: "Anh nói lúc tôi đang bị đem lên xe ư! Thể trạng... Lúc đó của tôi.... thế nào?"
Nghe được sự ngập ngùng trong lo lắng, Cổ Tư Nghiêm cũng nhìn ra được vấn đề, hắn liền chấn an cô, "Cô chỉ say bí xỉ, nằm ở ghế sau thôi, chẳng có gì xảy ra hết."
Tịch Lạc Khuê nhẹ nhõm, cô vùi mặt xuống chăn bật khóc vì vui mừng, cô sợ cũng không gì là lạ vì mối nghiệt duyên của cô và Thẩm Ngạn Triết cũng do say xỉn này mà ra.
Cổ Tư Nghiêm cũng im lặng nhìn cô rất lâu, hắn cũng không hiểu sao bản thân đã cứu được cô vậy mà không đưa cô về biệt thự của Thẩm Ngạn Triết luôn, lại đem cô đến đây, giờ mà Tịch Lạc Khuê có hỏi thì hắn cũng phải tìm đại một lý do để lấp liếm sự kỳ lạ của bản thân mình.
"Cô nói xem chuyện gì đã xảy ra? Sao cô lại trông tình trạng đó?" Thấy cô đã ngừng khóc, hắn liền hỏi.
Tịch Lạc Khuê cũng thành thật, "Hôm đó... Tôi cùng người bạn thân Nhã Tệ đến quán Hương Tửu uống rượu vì đang trong tình trạng không tốt, ai ngờ khi cả hai đã say thì có hai tên đàn ông lạ mặt vào phòng, hắn đánh ngất Nhã Tệ rồi đem tôi đi, tôi chỉ biết đến nhiêu đó và chuyện xảy ra tiếp theo như anh đã thấy đó."
"Cô không quen hai tên đó ư?"
Tịch Lạc Khuê lắc đầu, "Tôi không quen, mà cũng không biết vì sao họ lại làm vậy!"
Cổ Tư Nghiêm rơi vào trầm tư, chẳng khi không gì bọn kia lại làm thế nếu Tịch Lạc Khuê không đắc tội với chúng, còn khả năng cao hơn là bọn chúng nhắm vào Thẩm Ngạn Triết và biết cô là nữ nhân của hắn nên ra tay với cô.
Nhớ điều gì Tịch Lạc Khuê vội hỏi, "Vậy hai tên đó sao rồi, bắt được chưa?"
"Không có, chúng chạy thoát rồi!"
"Ừm." Cô rũ mặt giọng cũng yếu xìu.
Cổ Tư Nghiêm cũng biết nếu đã ra tay một lần thì nhất định sẽ có lần sau, nếu hắn nghi ngờ là đúng thì cũng tội cho Tịch Lạc Khuê khi phải vướng vào Thẩm Ngạn Triết kia, mặc dù biết thế lực ngầm của Thẩm Ngạn Triết cũng không vừa gì, với khả năng của Thẩm Ngạn Triết thì sẽ bảo vệ được cô thôi.
"Giờ chắc Thẩm tổng đang phát điên đi tìm cô đấy!" Giọng Cổ Tư Nghiêm mang vẻ chăm chọc.
Tịch Lạc Khuê lại thừa biết là không, "Không đâu, anh ta đang công tác ở nước ngoài."
"Chừng nào hắn ta về?"
"Tôi... Cũng không biết nữa!"
Nghe vậy Cổ Tư Nghiêm liền đề nghị, "Vậy đợi khi hắn về, tạm thời cô ở lại đây sẽ an toàn hơn."
"Tôi..." Tịch Lạc Khuê nhìn hắn trong ngập ngừng, cô vừa muốn ở cũng vừa muốn về, vì cô sợ làm phiền người khác.
"Ra ngoài ăn chút gì đi, cô đã hai ngày không gì vào bụng rồi!" Thấy vậy hắn cũng liền đổi chủ đề.
Tịch Lạc Khuê còn chưa nói gì thì cái bụng của cô đúng lúc lại reo lên, cô ngượng ngùng liếc nhìn hắn, "Ngại... quá!"
Cổ Tư Nghiêm bất giác mỉm cười, nụ cười như gió xuân ấm áp, dù là biểu hiện rất nhỏ nhưng cũng làm cho người khác không rời mắt được, đây cũng là lần đầu Tịch Lạc Khuê thấy được vẻ mặt này của hắn.
***
Hôm qua Tịch Lạc Khuê không về mà quyết định hôm nay mới về, Cổ Tư Nghiêm trực tiếp lái xe đưa cô về, nhưng trước khi về chỗ của Thẩm Ngạn Triết cô muốn ghé qua thăm Hạ Nhã Tệ trước.
Tịch Lạc Khuê cùng Cổ Tư Nghiêm ở phòng khách ngồi chờ, chưa được một phút thì Hạ Nhã Tệ đã chạy từ trên cầu thang xuống, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.
"Trời ơi! Tiểu Khuê Khuê cậu không sao!"
Ngay lập tức đã ôm choàng lấy Tịch Lạc Khuê.
Cô cũng đáp lại cái ôm ấy, "Ừ mình không sao, mình cũng lo cho cậu, thấy cậu vẫn bình an thì tốt rồi!"
Rồi Hạ Nhã Tệ buông cô ra, nhìn từ đầu đến chân sao đó là dồn dập những câu hỏi, "Bọn bắt cóc không làm gì cậu chứ? Và sao cậu thoát ra được? Rồi bọn chúng bị bắt hay chưa?"
"Bọn bắt cóc không làm gì mình cả, chúng chưa bị bắt, người cứu mình là Cổ tổng đây!" Vừa nói Tịch Lạc Khuê vừa chìa tay giới thiệu Cổ Tư Nghiêm cho Hạ Nhã Tệ biết.
Hạ Nhã Tệ như trút được nổi lo lắng, cô mỉm cười đầy biết ơn đến hắn, "May quá, cảm ơn ngài rất nhiều Cổ tổng."
"Không có gì, tôi với Tịch tiểu thư là bạn mà!" Thái độ Cổ Tư Nghiêm vẫn nghiêm nghị.
Hạ Nhã Tệ cũng nhanh chìa tay ra với hắn, "Tôi là Hạ Nhã Tệ, tri kỉ của Tịch Lạc Khuê, rất vui được biết Cổ tổng."
Theo phép lịch sự Cổ Tư Nghiêm cũng chìa tay ra đáp lại, "Tôi là Cổ Tư Nghiêm."
"A...!" Bỗng Hạ Nhã Tệ hét toáng lên.
Buông cái bắt tay, cô quay nhanh sang Tịch Lạc Khuê đang tròn mắt nhìn mình.
"Chuyện gì vậy Nhã Tệ?"
"Mình quên mất, cậu gặp Thẩm tổng chưa? Hôm qua anh ta đến tìm mình vì chuyện của cậu đấy!" Vẻ mặt Hạ Nhã Tệ hết sức khuẩn trương.
"Chưa, mình định gặp cậu xong sẽ về."
Hạ Nhã Tệ chợt đẩy nhẹ lấy vai Tịch Lạc Khuê hối thúc, "Cậu mau về đi, hôm qua anh ta như diêm vương vậy, thật đáng sợ vô cùng."
Cũng vừa lúc đó Cổ Tư Nghiêm có điện thoại, hắn nghe xong đã quay lại bảo với Tịch Lạc Khuê: "Tôi có chuyện phải về công ty gấp" Xong hắn nhìn đến Hạ Nhã Tệ, "Phiền cô đưa cô ấy về giúp tôi."
Hạ Nhã Tệ nhanh gật đầu như thóc, "Được! Cổ tổng cứ đi trước đi."
"Vậy tôi đi đây!" Lời hắn hướng đến Tịch Lạc Khuê.
"Ừm! Gặp lại anh sau."
Mắt thấy Cổ Tư Nghiêm đã ra xe rời đi, Hạ Nhã Tệ cũng ngay lập tức gọi tài xế của nhà, lái xe đưa cô về.
Hạ Nhã Tệ đã mở cửa xe đẩy Tịch Lạc Khuê vào trong, "Được rồi! Giờ cậu cũng nhanh về đi."
Tịch Lạc Khuê vẫn còn ngơ ngác, "Mình tưởng cậu sẽ đưa mình về chứ?"
Hạ Nhã Tệ cười giã lã còn vô thức gãy gãy đầu, nghĩ đến Thẩm Ngạn Triết cô đã nổi hết da gà, "Không... Mình sợ Thẩm đại nhân lắm."
Tịch Lạc Khuê bật cười, giờ cô đã hiểu lý do, "Vậy mình về trước đây!"
"Ừm!"
Cạch một tiếng, cửa xe đã đóng, xe cũng lăng bánh rời khỏi biệt thự Hạ gia, Hạ Nhã Tệ nhìn theo phía sau mà trong lòng có một nổi lo vô thức cho người bạn này của mình, không biết dính dáng với Thẩm Ngạn Triết sẽ có kết cục tốt đẹp nào hay không.
***
Tịch Lạc Khuê xuống xe thì đã thấy ngay Tạ Ngải Tư như đang chờ mình, nhưng cái biểu hiện của hắn lại rất hoang mang lo lắng.
"Tịch tiểu thư... may là cô đã bình an quay về."
"Vâng! Thẩm tổng, anh ta giờ đi làm rồi phải không?"
Tạ Ngải Tư mặt đã hiện lên sự bất an, "Không... Không ạ, thiếu gia đang ở trên phòng."
Tịch Lạc Khuê thấy rõ nên cũng buột miệng hỏi: "Tạ quản gia, là có chuyện gì sao?"
Tạ Ngải Tư nhìn cô một lúc rồi mới nhắm mắt chuyển đề tài, không muốn trả lời câu hỏi của Tịch Lạc Khuê, "Tịch tiểu thư, cô nên lên phòng thì hơn."
Thấy vậy Tịch Lạc Khuê cũng cảm thấy có chút bất an thật, nhưng đối mặt rồi mới biết, nên cô cũng thuận theo mà về phòng của Thẩm Ngạn Triết.
Một lúc sau, Tịch Lạc Khuê đã về đến phòng, cô không gõ cửa mà trực tiếp đi vào trong, nhưng căn phòng lại thiếu ánh sáng chẳng như thường ngày, các rèn cửa luôn được người hầu kéo ra hết, Tịch Lạc Khuê đưa mắt nhìn một lọt, có một chỗ nơi ánh sáng bên ngoài đang lọt vào khi rèn cửa được kéo ra phân nữa kia, ngay lập tức một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên sofa, ánh mắt ấy cũng không hẹn mà gặp nhìn chằm chằm lấy cô, cái nhìn này khiến chân Tịch Lạc Khuê không dám bước thêm bước nào nữa, rõ ràng quá sắc lạnh, mặt chẳng chút độ ấm, quá dọa người.
Tịch Lạc Khuê không hiểu sao hắn lại có biểu hiện đó, là vì lo lắng đến phát điên sao? Nhưng cô không cảm nhận được sự lo lắng gì từ hắn khi đã bước vào mà hắn cứ như vậy nhìn cô không biết đã qua bao lâu.
Đến khi Tịch Lạc Khuê muốn ngạt chết hắn mới chịu mở lời.
"Sao em thoát ra được?"
Tịch Lạc Khuê không suy nghĩ nhiều mà thành thật, " Là Cổ tổng đã cứu tôi."
Qua miệng Tịch Lạc Khuê thì Thẩm Ngạn Triết biết rõ Cổ tổng là ai, nhưng đó không quan trọng, quan trọng ở đây là những gì trong đầu hắn.
"Tôi nên làm gì với em đây?"
Tịch Lạc Khuê không hiểu ý lời nói của Thẩm Ngạn Triết là gì, "Là sao?"
Ngay lúc ấy điện thoại của hắn cũng reo lên, nếu là người khác gọi thì Thẩm Ngạn Triết chẳng quan tâm đến, nhưng tên lại là Thời Thiệu Lãnh, hắn liền bắt máy.
"Nói."
"Tam ca, bắt được người rồi!"
Lực trên tay Thẩm Ngạn Triết tăng lên, mặt hắn cũng trở nên hung ác lạ thường làm Tịch Lạc Khuê phải giật mình vì chưa từng thấy vẻ mặt này của hắn bao giờ.
Thẩm Ngạn Triết cúp điện thoại, hắn đứng bật dậy chân đang hướng về Tịch Lạc Khuê mà bước, làm cô không khỏi lo lắng vì vẻ mặt như sắp giết người của hắn kia, cô nhắm ghì mắt thì Thẩm Ngạn Triết đã trực tiếp lướt qua người cô, cô mở mắt nhưng không quay đầu nhìn, hắn không nói lời gì mà bỏ đi một mạch, làm Tịch Lạc Khuê cảm thấy giống như bản thân đang bị hắn bỏ rơi vậy, cảm giác đó thật khó chịu.
Kẹt một tiếng, cửa vừa đúng mở ra, một cô hầu gái đã đi đến bên cô, "Tiểu thư cô tỉnh rồi!"
Tịch Lạc Khuê thấy khuôn mặt xa lạ không phải hầu gái tiểu Hoa thường ngày hầu hạ mình nên cũng buột miệng hỏi: "Em mới đến ư? Tiểu Hoa đâu?"
Hầu gái ngơ ngác, "Tiểu Hoa nào ạ? Em làm việc ở đây lâu lắm rồi!"
Giờ Tịch Lạc Khuê mới nhận ra cô hầu gái này không mặc đồng phục, cô đưa mắt đảo nhẹ một vòng, thì mới tròn mắt trong lạ lẫm.
"Đây không phải phòng tôi?"
Hầu gái nhẹ gật đầu xác nhận, "Dạ đây là biệt thự của Cổ gia ạ!"
Cổ gia nào? Cô tự hỏi rồi trực tiếp thốt tên, "Cổ Tư Nghiêm!"
Hầu gái cũng xác nhận lần nữa, "Dạ đúng ạ!"
Nghe vậy Tịch Lạc Khuê càng bất ngờ, cô lục lại trí nhớ, mặt cô đã trắng bệch trong hoảng sợ vì rõ ràng bản thân bị một tên lạ mặt đưa đi, cô không còn biết xảy ra chuyện gì và có bị tên lạ mặt kia giở trò gì không nữa.
Bất tri bất giác tay Tịch Lạc Khuê đã nắm chật lấy chiếc chăn đang đắp, hầu gái cũng không hiểu được cô hiện tại sao lại tỏ ra hoang mang như thế, thì bất giác một tiếng nói đã vang lên.
"Cô thấy người ổn chứ?"
Cả Tịch Lạc Khuê lẫn hầu gái điều hướng mắt nhìn.
"Ông chủ." Hầu gái vội cúi đầu.
Tịch Lạc Khuê nhìn khuôn mặt quen thuộc, cô cũng cố gắng phát ra âm thanh, "Tôi... Ổn, cảm ơn anh Cổ Tổng."
Cổ Tư Nghiêm phát tay, hầu gái cũng hiểu ý mà lui đi, hắn chậm rãi bước lại gần giường, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Cô có biết mình đã ngủ mê mang hai ngày rồi không?"
Tịch Lạc Khuê ngơ ngác trong kinh ngạc, cô còn tưởng bản thân mới say xỉn hôm qua, "Hai ngày?" Cô lập lại.
Cổ Tư Nghiêm vẫn nhàn nhạt, "Ừm! Ngày cô bị bắt đi, cũng may xe tên đó đụng phải xe tôi, nên tôi mới cứu được cô đem về đây."
Như một tia hy vọng lóe lên, mắt cô đã sáng ngời, vẻ mặt đầy mong chờ với Cổ Tư Nghiêm, Tịch Lạc Khuê vội lên tiếng: "Anh nói lúc tôi đang bị đem lên xe ư! Thể trạng... Lúc đó của tôi.... thế nào?"
Nghe được sự ngập ngùng trong lo lắng, Cổ Tư Nghiêm cũng nhìn ra được vấn đề, hắn liền chấn an cô, "Cô chỉ say bí xỉ, nằm ở ghế sau thôi, chẳng có gì xảy ra hết."
Tịch Lạc Khuê nhẹ nhõm, cô vùi mặt xuống chăn bật khóc vì vui mừng, cô sợ cũng không gì là lạ vì mối nghiệt duyên của cô và Thẩm Ngạn Triết cũng do say xỉn này mà ra.
Cổ Tư Nghiêm cũng im lặng nhìn cô rất lâu, hắn cũng không hiểu sao bản thân đã cứu được cô vậy mà không đưa cô về biệt thự của Thẩm Ngạn Triết luôn, lại đem cô đến đây, giờ mà Tịch Lạc Khuê có hỏi thì hắn cũng phải tìm đại một lý do để lấp liếm sự kỳ lạ của bản thân mình.
"Cô nói xem chuyện gì đã xảy ra? Sao cô lại trông tình trạng đó?" Thấy cô đã ngừng khóc, hắn liền hỏi.
Tịch Lạc Khuê cũng thành thật, "Hôm đó... Tôi cùng người bạn thân Nhã Tệ đến quán Hương Tửu uống rượu vì đang trong tình trạng không tốt, ai ngờ khi cả hai đã say thì có hai tên đàn ông lạ mặt vào phòng, hắn đánh ngất Nhã Tệ rồi đem tôi đi, tôi chỉ biết đến nhiêu đó và chuyện xảy ra tiếp theo như anh đã thấy đó."
"Cô không quen hai tên đó ư?"
Tịch Lạc Khuê lắc đầu, "Tôi không quen, mà cũng không biết vì sao họ lại làm vậy!"
Cổ Tư Nghiêm rơi vào trầm tư, chẳng khi không gì bọn kia lại làm thế nếu Tịch Lạc Khuê không đắc tội với chúng, còn khả năng cao hơn là bọn chúng nhắm vào Thẩm Ngạn Triết và biết cô là nữ nhân của hắn nên ra tay với cô.
Nhớ điều gì Tịch Lạc Khuê vội hỏi, "Vậy hai tên đó sao rồi, bắt được chưa?"
"Không có, chúng chạy thoát rồi!"
"Ừm." Cô rũ mặt giọng cũng yếu xìu.
Cổ Tư Nghiêm cũng biết nếu đã ra tay một lần thì nhất định sẽ có lần sau, nếu hắn nghi ngờ là đúng thì cũng tội cho Tịch Lạc Khuê khi phải vướng vào Thẩm Ngạn Triết kia, mặc dù biết thế lực ngầm của Thẩm Ngạn Triết cũng không vừa gì, với khả năng của Thẩm Ngạn Triết thì sẽ bảo vệ được cô thôi.
"Giờ chắc Thẩm tổng đang phát điên đi tìm cô đấy!" Giọng Cổ Tư Nghiêm mang vẻ chăm chọc.
Tịch Lạc Khuê lại thừa biết là không, "Không đâu, anh ta đang công tác ở nước ngoài."
"Chừng nào hắn ta về?"
"Tôi... Cũng không biết nữa!"
Nghe vậy Cổ Tư Nghiêm liền đề nghị, "Vậy đợi khi hắn về, tạm thời cô ở lại đây sẽ an toàn hơn."
"Tôi..." Tịch Lạc Khuê nhìn hắn trong ngập ngừng, cô vừa muốn ở cũng vừa muốn về, vì cô sợ làm phiền người khác.
"Ra ngoài ăn chút gì đi, cô đã hai ngày không gì vào bụng rồi!" Thấy vậy hắn cũng liền đổi chủ đề.
Tịch Lạc Khuê còn chưa nói gì thì cái bụng của cô đúng lúc lại reo lên, cô ngượng ngùng liếc nhìn hắn, "Ngại... quá!"
Cổ Tư Nghiêm bất giác mỉm cười, nụ cười như gió xuân ấm áp, dù là biểu hiện rất nhỏ nhưng cũng làm cho người khác không rời mắt được, đây cũng là lần đầu Tịch Lạc Khuê thấy được vẻ mặt này của hắn.
***
Hôm qua Tịch Lạc Khuê không về mà quyết định hôm nay mới về, Cổ Tư Nghiêm trực tiếp lái xe đưa cô về, nhưng trước khi về chỗ của Thẩm Ngạn Triết cô muốn ghé qua thăm Hạ Nhã Tệ trước.
Tịch Lạc Khuê cùng Cổ Tư Nghiêm ở phòng khách ngồi chờ, chưa được một phút thì Hạ Nhã Tệ đã chạy từ trên cầu thang xuống, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.
"Trời ơi! Tiểu Khuê Khuê cậu không sao!"
Ngay lập tức đã ôm choàng lấy Tịch Lạc Khuê.
Cô cũng đáp lại cái ôm ấy, "Ừ mình không sao, mình cũng lo cho cậu, thấy cậu vẫn bình an thì tốt rồi!"
Rồi Hạ Nhã Tệ buông cô ra, nhìn từ đầu đến chân sao đó là dồn dập những câu hỏi, "Bọn bắt cóc không làm gì cậu chứ? Và sao cậu thoát ra được? Rồi bọn chúng bị bắt hay chưa?"
"Bọn bắt cóc không làm gì mình cả, chúng chưa bị bắt, người cứu mình là Cổ tổng đây!" Vừa nói Tịch Lạc Khuê vừa chìa tay giới thiệu Cổ Tư Nghiêm cho Hạ Nhã Tệ biết.
Hạ Nhã Tệ như trút được nổi lo lắng, cô mỉm cười đầy biết ơn đến hắn, "May quá, cảm ơn ngài rất nhiều Cổ tổng."
"Không có gì, tôi với Tịch tiểu thư là bạn mà!" Thái độ Cổ Tư Nghiêm vẫn nghiêm nghị.
Hạ Nhã Tệ cũng nhanh chìa tay ra với hắn, "Tôi là Hạ Nhã Tệ, tri kỉ của Tịch Lạc Khuê, rất vui được biết Cổ tổng."
Theo phép lịch sự Cổ Tư Nghiêm cũng chìa tay ra đáp lại, "Tôi là Cổ Tư Nghiêm."
"A...!" Bỗng Hạ Nhã Tệ hét toáng lên.
Buông cái bắt tay, cô quay nhanh sang Tịch Lạc Khuê đang tròn mắt nhìn mình.
"Chuyện gì vậy Nhã Tệ?"
"Mình quên mất, cậu gặp Thẩm tổng chưa? Hôm qua anh ta đến tìm mình vì chuyện của cậu đấy!" Vẻ mặt Hạ Nhã Tệ hết sức khuẩn trương.
"Chưa, mình định gặp cậu xong sẽ về."
Hạ Nhã Tệ chợt đẩy nhẹ lấy vai Tịch Lạc Khuê hối thúc, "Cậu mau về đi, hôm qua anh ta như diêm vương vậy, thật đáng sợ vô cùng."
Cũng vừa lúc đó Cổ Tư Nghiêm có điện thoại, hắn nghe xong đã quay lại bảo với Tịch Lạc Khuê: "Tôi có chuyện phải về công ty gấp" Xong hắn nhìn đến Hạ Nhã Tệ, "Phiền cô đưa cô ấy về giúp tôi."
Hạ Nhã Tệ nhanh gật đầu như thóc, "Được! Cổ tổng cứ đi trước đi."
"Vậy tôi đi đây!" Lời hắn hướng đến Tịch Lạc Khuê.
"Ừm! Gặp lại anh sau."
Mắt thấy Cổ Tư Nghiêm đã ra xe rời đi, Hạ Nhã Tệ cũng ngay lập tức gọi tài xế của nhà, lái xe đưa cô về.
Hạ Nhã Tệ đã mở cửa xe đẩy Tịch Lạc Khuê vào trong, "Được rồi! Giờ cậu cũng nhanh về đi."
Tịch Lạc Khuê vẫn còn ngơ ngác, "Mình tưởng cậu sẽ đưa mình về chứ?"
Hạ Nhã Tệ cười giã lã còn vô thức gãy gãy đầu, nghĩ đến Thẩm Ngạn Triết cô đã nổi hết da gà, "Không... Mình sợ Thẩm đại nhân lắm."
Tịch Lạc Khuê bật cười, giờ cô đã hiểu lý do, "Vậy mình về trước đây!"
"Ừm!"
Cạch một tiếng, cửa xe đã đóng, xe cũng lăng bánh rời khỏi biệt thự Hạ gia, Hạ Nhã Tệ nhìn theo phía sau mà trong lòng có một nổi lo vô thức cho người bạn này của mình, không biết dính dáng với Thẩm Ngạn Triết sẽ có kết cục tốt đẹp nào hay không.
***
Tịch Lạc Khuê xuống xe thì đã thấy ngay Tạ Ngải Tư như đang chờ mình, nhưng cái biểu hiện của hắn lại rất hoang mang lo lắng.
"Tịch tiểu thư... may là cô đã bình an quay về."
"Vâng! Thẩm tổng, anh ta giờ đi làm rồi phải không?"
Tạ Ngải Tư mặt đã hiện lên sự bất an, "Không... Không ạ, thiếu gia đang ở trên phòng."
Tịch Lạc Khuê thấy rõ nên cũng buột miệng hỏi: "Tạ quản gia, là có chuyện gì sao?"
Tạ Ngải Tư nhìn cô một lúc rồi mới nhắm mắt chuyển đề tài, không muốn trả lời câu hỏi của Tịch Lạc Khuê, "Tịch tiểu thư, cô nên lên phòng thì hơn."
Thấy vậy Tịch Lạc Khuê cũng cảm thấy có chút bất an thật, nhưng đối mặt rồi mới biết, nên cô cũng thuận theo mà về phòng của Thẩm Ngạn Triết.
Một lúc sau, Tịch Lạc Khuê đã về đến phòng, cô không gõ cửa mà trực tiếp đi vào trong, nhưng căn phòng lại thiếu ánh sáng chẳng như thường ngày, các rèn cửa luôn được người hầu kéo ra hết, Tịch Lạc Khuê đưa mắt nhìn một lọt, có một chỗ nơi ánh sáng bên ngoài đang lọt vào khi rèn cửa được kéo ra phân nữa kia, ngay lập tức một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên sofa, ánh mắt ấy cũng không hẹn mà gặp nhìn chằm chằm lấy cô, cái nhìn này khiến chân Tịch Lạc Khuê không dám bước thêm bước nào nữa, rõ ràng quá sắc lạnh, mặt chẳng chút độ ấm, quá dọa người.
Tịch Lạc Khuê không hiểu sao hắn lại có biểu hiện đó, là vì lo lắng đến phát điên sao? Nhưng cô không cảm nhận được sự lo lắng gì từ hắn khi đã bước vào mà hắn cứ như vậy nhìn cô không biết đã qua bao lâu.
Đến khi Tịch Lạc Khuê muốn ngạt chết hắn mới chịu mở lời.
"Sao em thoát ra được?"
Tịch Lạc Khuê không suy nghĩ nhiều mà thành thật, " Là Cổ tổng đã cứu tôi."
Qua miệng Tịch Lạc Khuê thì Thẩm Ngạn Triết biết rõ Cổ tổng là ai, nhưng đó không quan trọng, quan trọng ở đây là những gì trong đầu hắn.
"Tôi nên làm gì với em đây?"
Tịch Lạc Khuê không hiểu ý lời nói của Thẩm Ngạn Triết là gì, "Là sao?"
Ngay lúc ấy điện thoại của hắn cũng reo lên, nếu là người khác gọi thì Thẩm Ngạn Triết chẳng quan tâm đến, nhưng tên lại là Thời Thiệu Lãnh, hắn liền bắt máy.
"Nói."
"Tam ca, bắt được người rồi!"
Lực trên tay Thẩm Ngạn Triết tăng lên, mặt hắn cũng trở nên hung ác lạ thường làm Tịch Lạc Khuê phải giật mình vì chưa từng thấy vẻ mặt này của hắn bao giờ.
Thẩm Ngạn Triết cúp điện thoại, hắn đứng bật dậy chân đang hướng về Tịch Lạc Khuê mà bước, làm cô không khỏi lo lắng vì vẻ mặt như sắp giết người của hắn kia, cô nhắm ghì mắt thì Thẩm Ngạn Triết đã trực tiếp lướt qua người cô, cô mở mắt nhưng không quay đầu nhìn, hắn không nói lời gì mà bỏ đi một mạch, làm Tịch Lạc Khuê cảm thấy giống như bản thân đang bị hắn bỏ rơi vậy, cảm giác đó thật khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.