Không Phải Là Cổ Tích

Chương 40

Kawi

30/05/2013

- Nhìn tướng tá có vẻ hiền lành nhưng ánh mắt lại rất có khả năng giết người đấy! – lời nhận xét vừa mang tính khen ngợi vừa mang tính châm biếm của người đối diện làm Linh Như bực mình.

- Anh chắc rảnh rỗi lắm nên mới luôn đi kiếm chuyện với con gái. Tôi không có thời gian cãi nhau với anh. Tránh ra cho người ta đi.

Cô bé phán một câu lạnh lùng rồi quệt mạnh vai người con trai lạ mặt và bỏ đi trước. Chính Linh Như cũng không hiểu tại sao mình lại phải vùng vằn theo kiểu này. Khi đã đi được khá xa, cô vẫn còn nghe văng vẳng bên tai tiếng của tên con trai lắm chuyện đó.

- Không thoát khỏi tôi được đâu. Cứ chờ đấy cô em.

Linh Như càng bước nhanh hơn. Thật chẳng hiểu sao trên đời này lại có những hạng người như vậy. Cô bé bặm môi, mặt đỏ bừng xốc nhẹ đống túi xách và tiến về phía cửa ra vào. Hôm nay đối với cô bé lại là một ngày không vui.

...................................................

Thả những bước chân nhẹ tênh trên con đường nhỏ dẫn về nhà, như mọi hôm Linh Như lại hát vu vơ một mình. Càng hát thì mắt lại càng cay. Chỉ cách đây không lâu ngày nào cô bé cũng hát như thế khi nắm tay Phước Khánh. Vậy mà bây giờ chỉ hát cho mỗi mình cô nghe. Và có lẽ sau này cũng thế...

- Sao cả mấy tuần nay em cắt đứt liên lạc với anh?

Giọng nói quen thuộc cất lên làm Linh Như giật bắn mình. Phước Khánh đang đứng dựa vào thành tường, thấy vẻ ngạc nhiên của cô bé thì bật người đứng thẳng dậy và tiến chầm chậm lại phía Linh Như.

Một cảm giác rất rất đáng sợ dâng lên trong lòng cô bé. Linh Như không dám ngước lên nhìn thẳng vào mặt Khánh. Hai tay cô bé nắm chặt lại, và mồ hôi cứ thế tuôn ra. Tự nhiên Như thấy sợ hãi kinh khủng. Vốn dĩ trước đây cô bé đã luôn bị ám ảnh bởi ánh mắt giận dữ của người yêu mình, giờ đây đó lại chính là ánh mắt mà Phước Khánh dành cho Linh Như.

- Em sao thế? Sao không trả lời anh? – Khánh dằn từng tiếng một. Có vẻ như anh cũng đang cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ bao ngày qua của mình.

Như một con thỏ con bị kẻ thù đe dọa, Linh Như hoảng hốt đẩy mạnh Phước Khánh ra và chạy đi thật nhanh. Hành động của cô khiến Phước Khánh không kịp phản ứng, chỉ biết ngạc nhiên nhìn theo. Bây giờ trong lòng anh càng hỗn loạn hơn. Người yêu nhỏ bé bao năm nay của anh giờ cứ như một người xa lạ. Và đau lòng hơn khi thái độ của người đó với anh chẳng khác nào là kẻ thù.

Nhưng Phước Khánh không hiểu được rằng, khi tình yêu càng lớn thì hy vọng càng cao, và khi kỳ vọng bị đáp trả bằng sự phản bội thì tình yêu càng dễ trở thành sự căm hận và thất vọng tràn trề...

Đó cũng chính là lời giải thích cho tâm trạng lúc này của Linh Như – một cô bé đã từng nhìn tình yêu bằng một màu hồng trọn vẹn...



......................................................

Đã hơn 1 tiếng đồng hồ trôi qua nhưng Linh Như vẫn không sao tìm được chiếc ví tiền của mình. Từ hôm đi siêu thị cùng mẹ đến giờ, cô bé quên bẵng đi sự có mặt của chiếc ví thân yêu. Chỉ đến khi nhóc em đòi mượn tiền thì Linh Như mới nhớ đến nó. Thật không thể tin được giờ đây cô bé lại có thể đãng trí đến mức độ này. Càng lúc Linh Như càng thấy bản thân đang dần dần trở nên tệ tàn đi.

- Không có hả chị??? – nhóc em mếu máo khi thấy cô chị gái vật lộn với đống đồ đạc.

- Chị chưa tìm ra. Nhóc đi xin mẹ đi.

- Không chịu đâu! Em ứ thương chị nữa! Huhu...

Và thế là nhóc em khóc um lên và chạy xuống lầu. Linh Như nhìn theo rồi thở dài thườn thượt. Vấn đề quan trọng bây giờ không phải là tiền trong ví hay giá trị của chiếc ví mà là đống giấy tờ tùy thân trong đó. Mất mấy cái giấy tờ này thì coi như xong. Càng nghĩ cô bé càng bực mình. Sao lại để mất ví được nhỉ???

.............................................

Đã hơn 1 tuần nữa trôi qua cô bé sống trong mệt mỏi khi ngày nào cũng phải đi tìm tung tích chiếc ví. Mọi cơ hội dường như đã tiến dần về con số 0 khi mà Linh Như không thể nghĩ ra mình đã mất ví trong trường hợp nào. Tính cô bé vốn rất cẩn thận, hiếm lắm mới thấy Linh Như làm mất một vài dụng cụ học tập nhưng chuyện để mất mấy thứ vật dụng quan trọng như thế này thì chưa bao giờ xảy ra.

- Dạo này sao con hậu đậu thế hả Như? Bây giờ mà đi làm lại giấy tờ thì phức tạp lắm đấy! – ba cô bé cất tiếng than vãn.

- Hix...Con cũng có muốn đâu...

- Không nghĩ ra đã mất ví ở đâu à?

- Dạ...

Chưa ăn hết chén cơm, cô bé đã rủ rượi đứng dậy chào cả nhà rồi xách cặp đi học. Mọi sự có vẻ như đang muốn thử thách sức chịu đựng của cô bé. Hết cái xui này lại đến cái xui khác. Chạy trốn Phước Khánh, khất lại một lời chia tay rồi vật vã đi tìm chiếc ví cùng đống giấy tờ tùy thân đã làm Linh Như rồi bời và thấy chán nản tất cả.

Lủi thủi bước vào cổng trường, một lần nữa cô bé lại bị chặn lại. Không ai khác chính là tên con trai vô duyên hôm nọ. Bực mình chồng chất bực mình, cô bé hét toáng lên:



- Làm ơn tránh ra cho tôi đi! Đừng khiến tôi bực mình thêm nữa!

- Hơ! Làm gì mà dữ thế???

- Tránh raaaaaaaaaaaa!

Dùng hết sức mình, Linh Như đẩy mạnh người đó sang một bên rồi hậm hực bước đi. Nhưng chưa kịp tiến thêm nửa bước chân thì cô bé đã phải khựng lại khi nghe câu nói phát ra từ miệng người con trai lạ mặt kia:

- Phan Hoàng Linh Như, số CMND xxx, sinh ngày 19/6, quê quán yyy, dấu vết riêng là một vết sẹo dài 1cm ở đuôi mắt trái.

Sau vài giây bình tâm, cô bé giật mình khi biết rằng những thông tin đó nằm trong Chứng minh nhân dân của mình. Không chần chừ, Linh Như tiến gần lại hỏi tới tấp:

- Sao anh biết những điều đó? Anh đang giữ CMND của tôi, à không, ví tiền của tôi phải không??? Hả??? Hả???

- Giảm tốc độ lại, coi chừng nuốt luôn lưỡi bây giờ!

- Đừng dài dòng nữa. Nói đi! Anh đang giữ ví của tôi phải không? Trả lời đi! Trả lời đi!

Có lẽ Linh Như chưa nhận ra rằng thái độ vội vàng hấp tấp của cô bé lúc nào cũng khiến người đối diện cảm thấy ngạt thở và không tài nào thích ứng kịp. Như bây giờ, người con trai đối diện vẫn đang mắt chữ A mồm chữ O khi thấy cô bé cứ tiến sát và hỏi như ...nã đại bác vào mặt mình.

- Bình tĩnh đi! Cô kiểu này làm sao tôi nói cho được. Cô làm tôi dính chặt vào tường rồi nè!!!

Như đã nhận ra sự thái độ hơi lố của mình, Linh Như vội vã lùi lại. Nhưng hình như sự lùi lại đó đã quá muộn cho một rắc rối sắp sửa nảy sinh:

- Em cắt đứt liên lạc với anh là vì thằng này hả Linh Như?

Cô bé hoảng hốt quay lưng lại. Đó là Phước Khánh với đôi mắt giận dữ, mặt đỏ ngần cùng một câu hỏi chứa đầy oán trách.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Phải Là Cổ Tích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook