Chương 49
Kawi
30/05/2013
Trong khi tôi vẫn đang còn giương
đôi mắt ngáo ộp để nhìn về phía mẹ Phước Nguyên sau khi nghe hai từ “đám cưới” thì ba tôi lù lù xuất hiện. Không những thế ba còn hét dựng lên :
- Đám cưới đám cò gì đây chứ ??? Mời bà đi ra khỏi phòng bệnh con tôi ngay. Chúng tôi không muốn thấy mặt bà và con trai bà nữa.
Hiếm lắm tôi mới thấy ba tôi tức giận như thế. Khuôn mặt ba đỏ phừng, tay chỉ thẳng về phía mẹ Phước Nguyên. Tình hình có vẻ đã đi quá xa so với suy nghĩ non nớt thơ dại của tôi rồi.
- Sao lúc nào ông cũng chỉ biết la hét thế ? Tôi đang nói chuyện một cách nghiêm túc đấy. Nếu như hai đứa nó thích nhau thì cho chúng làm đám cưới. Có gì đâu mà ông phải hoảng hốt lên vậy ? Hay ông vẫn còn nhớ tới chuyện chúng ta 20 năm về trước ? – đúng là mẹ nào thì con nấy, khả năng bình tĩnh trước mọi biến cố của bà ta giống y hệt Phước Nguyên. Mà nói như bà ta là sao nhỉ ??? 20 năm về trước ?!?
Chưa kịp để tôi xác định rõ ràng những gì vừa nghe thì một lần nữa ba lại “hát opera” :
- Bà thôi đi ! Đừng có dài dòng vô ích ! Tôi đã nói rồi ! Ai cũng có thể làm con rể tôi trừ con của bà. Còn bây giờ, mời bà đi cho.
- Rồi sẽ có lúc ông hối hận vì những gì vừa nói.
Cánh cửa phòng đóng sầm lại cũng là lúc mặt tôi tối đi. Hix. Phước Nguyên nào có tội tình gì mà ba lại ghét anh ta đến vậy cơ chứ ??? Ba ơi ba !!! Ba nào đâu biết cái tên con trai mất dịch ấy đã cướp trái tim con gái ba mất rồi ! Mà cho dù ba có ngăn cản thì con nghĩ rằng cũng sẽ vô tác dụng mà thôi. Vì hình như Phước Nguyên và con đã bị trời cột duyên từ…kiếp trước rồi. Huhu…
- Ba sẽ chuyển bệnh viện cho con.
- Gì nữa vậy ba???
- Con còn ở đây ngày nào thì cái gia đình quái quỷ ấy vẫn sẽ tiếp tục tới đây quấy rầy chúng ta.
- Con không chịu đâu.
- Con nói sao?
- Con nói thật cho ba biết nhé! Kiếp trước con với Phước Nguyên đã là một đôi rồi nên…
- Thôi thôi. Ba biết rồi.
- Ba biết rồi ạ??? Sao ba tài thế???
- Bác sĩ nói những ngày đầu sau khi tỉnh dậy con sẽ có đôi chút kỳ lạ trong thái độ và suy nghĩ. Rồi dần dần mọi thứ sẽ bình thường. Thôi nghe lời ba, nằm ngủ đi. Mai ba chuyển viện cho con.
Tôi ngơ ngác như con tê giác khi thấy ba nói một hồi rồi đứng bật dậy bỏ đi. Cái gì chứ??? Ba đang nghĩ tôi có vấn đề về thần kinh sau khi bị cục gạch ném trúng đầu ư??? Bức mình! Bực mình quá đi!!!
Suốt cả buổi tối hôm đó tôi gọi liên tục cho tên tóc vàng nhưng không hiểu sao tổng đài cứ báo là không liên lạc được. Nếu ngày mai tới viện mà anh ta không thấy tôi thì chắc là hoảng lắm đây. Haizzz. Sao mọi chuyện lại trở nên phức tạp như thế này chứ???
……………………….
Bây giờ là 6h30 sáng. Chính xác là cả đêm hôm qua tôi không tài nào ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là hình ảnh những chiếc xe ô tô bốc cháy lại hiện ra trong đầu. Càng lúc tôi càng tin rằng mình đang là một ẩn số. Và không ai khác ngoài tôi phải tự đi tìm ẩn số của đời mình. Lúc trước tôi cho rằng những lời Phước Nguyên nói khùng điên bao nhiêu thì bây giờ tôi lại tin vào những điều đó bấy nhiêu. Nhiều lúc tôi cũng không hiểu nỗi bản thân mình nữa. Hix…
- Chuẩn bị mà chuyển viện đi mày!
- Cháu thấy chú có vẻ rất vui khi thấy cháu phải chuyển viện thì phải? – tôi đanh mặt lại nhìn chú Bảy.
- Chứ sao nữa! Mày cứ nhớ một điều là khi mày buồn thì chú lại vui là được.
- Đồ điên!
Mặc kệ ông chú biến thái của mình, tôi cầm điện thoại và tiếp tục gọi cho tên tóc vàng. Tuy nhiên tình hình vẫn chẳng có chút cải thiện hơn. Anh ta làm cái trò gì mà tắt máy từ hôm qua đến giờ nhỉ??? Quá sức bực bội, tôi nhìn thẳng vào cái điện thoại và tự nói thầm một mình: “Là tại anh không chịu mở máy nhé! Đừng trách tôi đó! Cái đồ củ hành tây! Hừ!”
…………………………………..
Tình hình là ba chuyển tôi tới một bệnh viện ở tận ngoại ô. Kiểu này thì chắc có lẽ cả đại gia đình của tôi sẽ thuê luôn khách sạn ở đây chứ chẳng lên về được đâu. Riêng tiền xăng không thôi cũng đủ sạt nghiệp rồi. Ba đúng là! Tự nhiên đi làm khổ chính mình.
- Sao con không thấy chú Tám đâu vậy nhỉ??? – tôi buộc miệng hỏi sau khi đếm đi đếm lại vẫn chỉ thấy có 8 người kể cả mình.
- Cái thằng trời đánh đó con nhắc tới làm gì nữa. – bác Hai bực mình.
- Là sao ạ???
- Thì mới tí tuổi đầu mà đã dính vào chuyện yêu đương rồi chứ sao nữa! – bác Năm thở dài.
Phụt!!!!!!!!!!!!!!
Tôi phun toàn bộ đống sữa trong miệng mình ra ngoài khiến mọi người tá hỏa lên. Nhưng vì tôi bất ngờ quá! Ai chứ chú Tám con nít nhà tôi mà có người yêu thì thật không tin nỗi.
- Con gái con lứa mà thế này hả??? Tao nói mày có xác suất ế chồng gần bằng 1 quả không sai chút nào! – chú Bảy vừa mắng vừa lấy khăn lau sữa dính trên mặt tôi. Ai cần ổng lau cơ chứ! Hừ.
- Thôi! Chú đừng có lợi dụng cơ hội để mắng cháu! Cháu biết tỏng chú rồi!
Tôi nắm cổ tay chú Bảy ngăn lại. Gì chứ cái kiểu yêu thương roi vọt của chú ấy tôi đã quá rõ rồi.
Nhưng mà…
Sao trước mặt tôi lúc này, không phải là chú Bảy mà lại là Phước Khánh nhỉ???
Cái quái gì thế này???
- Đám cưới đám cò gì đây chứ ??? Mời bà đi ra khỏi phòng bệnh con tôi ngay. Chúng tôi không muốn thấy mặt bà và con trai bà nữa.
Hiếm lắm tôi mới thấy ba tôi tức giận như thế. Khuôn mặt ba đỏ phừng, tay chỉ thẳng về phía mẹ Phước Nguyên. Tình hình có vẻ đã đi quá xa so với suy nghĩ non nớt thơ dại của tôi rồi.
- Sao lúc nào ông cũng chỉ biết la hét thế ? Tôi đang nói chuyện một cách nghiêm túc đấy. Nếu như hai đứa nó thích nhau thì cho chúng làm đám cưới. Có gì đâu mà ông phải hoảng hốt lên vậy ? Hay ông vẫn còn nhớ tới chuyện chúng ta 20 năm về trước ? – đúng là mẹ nào thì con nấy, khả năng bình tĩnh trước mọi biến cố của bà ta giống y hệt Phước Nguyên. Mà nói như bà ta là sao nhỉ ??? 20 năm về trước ?!?
Chưa kịp để tôi xác định rõ ràng những gì vừa nghe thì một lần nữa ba lại “hát opera” :
- Bà thôi đi ! Đừng có dài dòng vô ích ! Tôi đã nói rồi ! Ai cũng có thể làm con rể tôi trừ con của bà. Còn bây giờ, mời bà đi cho.
- Rồi sẽ có lúc ông hối hận vì những gì vừa nói.
Cánh cửa phòng đóng sầm lại cũng là lúc mặt tôi tối đi. Hix. Phước Nguyên nào có tội tình gì mà ba lại ghét anh ta đến vậy cơ chứ ??? Ba ơi ba !!! Ba nào đâu biết cái tên con trai mất dịch ấy đã cướp trái tim con gái ba mất rồi ! Mà cho dù ba có ngăn cản thì con nghĩ rằng cũng sẽ vô tác dụng mà thôi. Vì hình như Phước Nguyên và con đã bị trời cột duyên từ…kiếp trước rồi. Huhu…
- Ba sẽ chuyển bệnh viện cho con.
- Gì nữa vậy ba???
- Con còn ở đây ngày nào thì cái gia đình quái quỷ ấy vẫn sẽ tiếp tục tới đây quấy rầy chúng ta.
- Con không chịu đâu.
- Con nói sao?
- Con nói thật cho ba biết nhé! Kiếp trước con với Phước Nguyên đã là một đôi rồi nên…
- Thôi thôi. Ba biết rồi.
- Ba biết rồi ạ??? Sao ba tài thế???
- Bác sĩ nói những ngày đầu sau khi tỉnh dậy con sẽ có đôi chút kỳ lạ trong thái độ và suy nghĩ. Rồi dần dần mọi thứ sẽ bình thường. Thôi nghe lời ba, nằm ngủ đi. Mai ba chuyển viện cho con.
Tôi ngơ ngác như con tê giác khi thấy ba nói một hồi rồi đứng bật dậy bỏ đi. Cái gì chứ??? Ba đang nghĩ tôi có vấn đề về thần kinh sau khi bị cục gạch ném trúng đầu ư??? Bức mình! Bực mình quá đi!!!
Suốt cả buổi tối hôm đó tôi gọi liên tục cho tên tóc vàng nhưng không hiểu sao tổng đài cứ báo là không liên lạc được. Nếu ngày mai tới viện mà anh ta không thấy tôi thì chắc là hoảng lắm đây. Haizzz. Sao mọi chuyện lại trở nên phức tạp như thế này chứ???
……………………….
Bây giờ là 6h30 sáng. Chính xác là cả đêm hôm qua tôi không tài nào ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là hình ảnh những chiếc xe ô tô bốc cháy lại hiện ra trong đầu. Càng lúc tôi càng tin rằng mình đang là một ẩn số. Và không ai khác ngoài tôi phải tự đi tìm ẩn số của đời mình. Lúc trước tôi cho rằng những lời Phước Nguyên nói khùng điên bao nhiêu thì bây giờ tôi lại tin vào những điều đó bấy nhiêu. Nhiều lúc tôi cũng không hiểu nỗi bản thân mình nữa. Hix…
- Chuẩn bị mà chuyển viện đi mày!
- Cháu thấy chú có vẻ rất vui khi thấy cháu phải chuyển viện thì phải? – tôi đanh mặt lại nhìn chú Bảy.
- Chứ sao nữa! Mày cứ nhớ một điều là khi mày buồn thì chú lại vui là được.
- Đồ điên!
Mặc kệ ông chú biến thái của mình, tôi cầm điện thoại và tiếp tục gọi cho tên tóc vàng. Tuy nhiên tình hình vẫn chẳng có chút cải thiện hơn. Anh ta làm cái trò gì mà tắt máy từ hôm qua đến giờ nhỉ??? Quá sức bực bội, tôi nhìn thẳng vào cái điện thoại và tự nói thầm một mình: “Là tại anh không chịu mở máy nhé! Đừng trách tôi đó! Cái đồ củ hành tây! Hừ!”
…………………………………..
Tình hình là ba chuyển tôi tới một bệnh viện ở tận ngoại ô. Kiểu này thì chắc có lẽ cả đại gia đình của tôi sẽ thuê luôn khách sạn ở đây chứ chẳng lên về được đâu. Riêng tiền xăng không thôi cũng đủ sạt nghiệp rồi. Ba đúng là! Tự nhiên đi làm khổ chính mình.
- Sao con không thấy chú Tám đâu vậy nhỉ??? – tôi buộc miệng hỏi sau khi đếm đi đếm lại vẫn chỉ thấy có 8 người kể cả mình.
- Cái thằng trời đánh đó con nhắc tới làm gì nữa. – bác Hai bực mình.
- Là sao ạ???
- Thì mới tí tuổi đầu mà đã dính vào chuyện yêu đương rồi chứ sao nữa! – bác Năm thở dài.
Phụt!!!!!!!!!!!!!!
Tôi phun toàn bộ đống sữa trong miệng mình ra ngoài khiến mọi người tá hỏa lên. Nhưng vì tôi bất ngờ quá! Ai chứ chú Tám con nít nhà tôi mà có người yêu thì thật không tin nỗi.
- Con gái con lứa mà thế này hả??? Tao nói mày có xác suất ế chồng gần bằng 1 quả không sai chút nào! – chú Bảy vừa mắng vừa lấy khăn lau sữa dính trên mặt tôi. Ai cần ổng lau cơ chứ! Hừ.
- Thôi! Chú đừng có lợi dụng cơ hội để mắng cháu! Cháu biết tỏng chú rồi!
Tôi nắm cổ tay chú Bảy ngăn lại. Gì chứ cái kiểu yêu thương roi vọt của chú ấy tôi đã quá rõ rồi.
Nhưng mà…
Sao trước mặt tôi lúc này, không phải là chú Bảy mà lại là Phước Khánh nhỉ???
Cái quái gì thế này???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.