Chương 17: Bất ngờ (2)
Hảo Diệp Ân
14/12/2021
Phỉ Ái Chi hôm nay phải đi về thăm cha mẹ ruột của mình *
(* theo phong tục, khi thành thân, tân lang và tân nương phải cùng nhau về thăm cha mẹ của tân nương để làm lễ cám ơn và hỏi thăm)
Nhưng tiếc thay, cô chỉ đi về nhà một mình mà không có Bạch Niên Tử đi cùng. Hắn còn phải đến công ty gặp đối tác để bàn về lượng vải sẽ xuất khẩu trong cuối tháng này, đây là chuyện làm ăn quan trọng, cũng không thể trách hắn được. Cô và hắn nói trắng ra chỉ là vợ chồng che mắt mọi người, thật ra đâu có một chút gì gọi là luyến lưu nhau
- đại phu nhân, người có cần con đi cùng không?
- không đâu. Mà nhân lúc không có ai ở nhà, đừng gọi ta là đại phu nhân, cứ gọi ta Tiểu Ái được rồi
- không.. không được. nếu như lão phu nhân nghe được, chẳng khác nào là bất kính với gia quy...
- ta nói là "khi không có ai" mà. Cứ gọi ta là Tiểu Ái, chúng ta đâu có hơn nhau bao nhiêu tuổi đâu
- vậy...
- ta đi đây. Khi nào về ta sẽ về. Ngươi đừng lo! Nhớ là chăm sóc tóc cho bà nội đó
- đại phu nhân.. ơ.. Tiểu Ái, cô đừng lo!
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Về đến nhà, cảnh vật điêu tàn hơn hẳn. Căn nhà cô cho người sửa sang mới mẻ, nhưng nhìn nó không khác gì ngày xưa. Mọi người đâu cả rồi?
Cô mất nửa ngày để về nhà, nhưng trong lòng lại ngập tràn lo lắng... Không biết cô đi lâu như vậy, cha mẹ cô có sống tốt không? Có ăn uống đầy đủ không? Có nhận được số tiền mà tháng nào cô cũng chu cấp không?...
Vừa đến cửa, không khí u ám đã bao trùm quanh cô... Mẹ cô ngồi lơ ngơ dưới sàn đất, hai tay ôm chặt lấy tấm ảnh vào lòng. Ánh mắt mơ hồ nhìn xung quanh
Thấy cảnh tượng này, Tiểu Ái hốt hoảng chạy lại ôm chầm lấy mẹ
- mẹ ơi, đứa con gái bất hiếu, không lo được cho gia đình...
- Tiểu Ái đó hả con?
Mẹ cô mắt xao xuyến, nước mắt lệ nhòa, khóc nức nở khi nhìn thấy cô trở về
Từ ngày cô về làm dâu nhà họ Bạch, cha cô lên cơn sốt co giật, dù có nhiều tiền đến bao nhiêu cũng không cứu nổi ông qua cơn nguy kịch ấy. Sự ra đi của ông để lại một mình mẹ cô lạc lõng giữa ngôi nhà này. Cứ ngỡ đâu sẽ còn cô bên cạnh thủ thỉ, nhưng khi bà tức tưỡi về đến nhà... Cảnh tượng này sao khác lạ với bà quá, ngôi nhà được sửa sang hơn trước, bên trong tiện nghi rất nhiều, lại còn có đàn lợn, đàn gà phía sau nhà..... Còn con gái bà đâu?
Bà nghe tin Tiểu Ái đi lấy chồng, lại được gả trong nhà giàu, quyền quý của Bạch gia....
- mẹ, con... con.... con ngàn lần..xin lỗi mẹ... đáng ra... con...
Cô vừa khóc, vừa nói những lời đau thương. Bản thân cứ nghĩ rằng có số tiền đó, gia đình cô sẽ được sang trang mới, nhưng nào ngờ..... Đây là điều mà cô không mường tượng ra được
- con...con về là mẹ mừng rồi.... con... con sống ở đó người ta tốt với con không? người ta có hành hạ, đánh đập hay làm khó dể gì con không? mẹ... mẹ tiếc là... lúc đó... mẹ không đủ... sức lực để... đứng ra... nhìn ngắm con của mẹ... trong bộ váy cưới như thế nào...
- không.. không... Bạch gia rất tốt với con.. mẹ.. mẹ đừng lo cho con nữa... hay là... hay là.. con về đây sống với mẹ
Nghe con mình nói vậy, bà ngăn lại. Bà không muốn cái định kiến của xã hội vùi nén con mình, đã nhập gia thì tùy tục, con gái gả đi thì không giữ lại được nữa. Nhưng bà vẫn còn thắc mắc muốn hỏi Tiểu Ái
- tiền này con lấy đâu ra? Tại sao con lại chấp nhận làm dâu của Bạch gia chứ?
- là... là... à, là do con kiếm được... khi còn đi làm ở cuối đường Lệ Mỹ.... còn... còn... là do con chấp nhận sính lễ
- vậy... người con lấy là Bạch Cẩn?
- ... không, thưa mẹ
Bà ngớ mắt lên, nước mắt ngừng rơi, khô đọng trên khóe mắt. Bà không muốn con mình nói ra những gì mình đang nghĩ. Bạch gia ngoài Bạch Cẩn ra thì còn.... Bạch Niên Tử - người khét tiếng là lạnh lùng, vô cảm, chẳng đoái hoài gì đến những ng xung quanh?
- con... con lấy ai?
- Bạch... Niên Tử!
Bà rã rời tay chân, buông nhẹ tấm ảnh trên tay xuống. Tại sao cuộc đời gia đình bà lại lầm than và éo le như vậy. Bà có thể gánh tất cả nhọc nhằn, đau đớn nhưng tại sao ông trời lại để cho đứa con gái bé nhỏ của bà phải chấp nhận số kiếp cay nghiệt thế này . ngôn tình tổng tài
Vừa mất chồng vừa nghe con gái mình nói về chuyện thành thân ngày trước. Lòng bà như xé ra thành trăm mảnh...
- con về đi... con về Bạch gia mau đi...
- mẹ... con muốn ở cạnh mẹ.
- hôm nay có phải là ngày đáp lễ ở nhà tân nương?
- .... - Tiểu Ái không nói gì, chỉ dám gật đầu nhẹ
Bà cười, nụ cười chua chát trên môi in hằn trong tâm trí cô một sự khó hiểu
- vậy... tân lang đâu? sao nó lại không cùng con về đây?
- ....
(* theo phong tục, khi thành thân, tân lang và tân nương phải cùng nhau về thăm cha mẹ của tân nương để làm lễ cám ơn và hỏi thăm)
Nhưng tiếc thay, cô chỉ đi về nhà một mình mà không có Bạch Niên Tử đi cùng. Hắn còn phải đến công ty gặp đối tác để bàn về lượng vải sẽ xuất khẩu trong cuối tháng này, đây là chuyện làm ăn quan trọng, cũng không thể trách hắn được. Cô và hắn nói trắng ra chỉ là vợ chồng che mắt mọi người, thật ra đâu có một chút gì gọi là luyến lưu nhau
- đại phu nhân, người có cần con đi cùng không?
- không đâu. Mà nhân lúc không có ai ở nhà, đừng gọi ta là đại phu nhân, cứ gọi ta Tiểu Ái được rồi
- không.. không được. nếu như lão phu nhân nghe được, chẳng khác nào là bất kính với gia quy...
- ta nói là "khi không có ai" mà. Cứ gọi ta là Tiểu Ái, chúng ta đâu có hơn nhau bao nhiêu tuổi đâu
- vậy...
- ta đi đây. Khi nào về ta sẽ về. Ngươi đừng lo! Nhớ là chăm sóc tóc cho bà nội đó
- đại phu nhân.. ơ.. Tiểu Ái, cô đừng lo!
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Về đến nhà, cảnh vật điêu tàn hơn hẳn. Căn nhà cô cho người sửa sang mới mẻ, nhưng nhìn nó không khác gì ngày xưa. Mọi người đâu cả rồi?
Cô mất nửa ngày để về nhà, nhưng trong lòng lại ngập tràn lo lắng... Không biết cô đi lâu như vậy, cha mẹ cô có sống tốt không? Có ăn uống đầy đủ không? Có nhận được số tiền mà tháng nào cô cũng chu cấp không?...
Vừa đến cửa, không khí u ám đã bao trùm quanh cô... Mẹ cô ngồi lơ ngơ dưới sàn đất, hai tay ôm chặt lấy tấm ảnh vào lòng. Ánh mắt mơ hồ nhìn xung quanh
Thấy cảnh tượng này, Tiểu Ái hốt hoảng chạy lại ôm chầm lấy mẹ
- mẹ ơi, đứa con gái bất hiếu, không lo được cho gia đình...
- Tiểu Ái đó hả con?
Mẹ cô mắt xao xuyến, nước mắt lệ nhòa, khóc nức nở khi nhìn thấy cô trở về
Từ ngày cô về làm dâu nhà họ Bạch, cha cô lên cơn sốt co giật, dù có nhiều tiền đến bao nhiêu cũng không cứu nổi ông qua cơn nguy kịch ấy. Sự ra đi của ông để lại một mình mẹ cô lạc lõng giữa ngôi nhà này. Cứ ngỡ đâu sẽ còn cô bên cạnh thủ thỉ, nhưng khi bà tức tưỡi về đến nhà... Cảnh tượng này sao khác lạ với bà quá, ngôi nhà được sửa sang hơn trước, bên trong tiện nghi rất nhiều, lại còn có đàn lợn, đàn gà phía sau nhà..... Còn con gái bà đâu?
Bà nghe tin Tiểu Ái đi lấy chồng, lại được gả trong nhà giàu, quyền quý của Bạch gia....
- mẹ, con... con.... con ngàn lần..xin lỗi mẹ... đáng ra... con...
Cô vừa khóc, vừa nói những lời đau thương. Bản thân cứ nghĩ rằng có số tiền đó, gia đình cô sẽ được sang trang mới, nhưng nào ngờ..... Đây là điều mà cô không mường tượng ra được
- con...con về là mẹ mừng rồi.... con... con sống ở đó người ta tốt với con không? người ta có hành hạ, đánh đập hay làm khó dể gì con không? mẹ... mẹ tiếc là... lúc đó... mẹ không đủ... sức lực để... đứng ra... nhìn ngắm con của mẹ... trong bộ váy cưới như thế nào...
- không.. không... Bạch gia rất tốt với con.. mẹ.. mẹ đừng lo cho con nữa... hay là... hay là.. con về đây sống với mẹ
Nghe con mình nói vậy, bà ngăn lại. Bà không muốn cái định kiến của xã hội vùi nén con mình, đã nhập gia thì tùy tục, con gái gả đi thì không giữ lại được nữa. Nhưng bà vẫn còn thắc mắc muốn hỏi Tiểu Ái
- tiền này con lấy đâu ra? Tại sao con lại chấp nhận làm dâu của Bạch gia chứ?
- là... là... à, là do con kiếm được... khi còn đi làm ở cuối đường Lệ Mỹ.... còn... còn... là do con chấp nhận sính lễ
- vậy... người con lấy là Bạch Cẩn?
- ... không, thưa mẹ
Bà ngớ mắt lên, nước mắt ngừng rơi, khô đọng trên khóe mắt. Bà không muốn con mình nói ra những gì mình đang nghĩ. Bạch gia ngoài Bạch Cẩn ra thì còn.... Bạch Niên Tử - người khét tiếng là lạnh lùng, vô cảm, chẳng đoái hoài gì đến những ng xung quanh?
- con... con lấy ai?
- Bạch... Niên Tử!
Bà rã rời tay chân, buông nhẹ tấm ảnh trên tay xuống. Tại sao cuộc đời gia đình bà lại lầm than và éo le như vậy. Bà có thể gánh tất cả nhọc nhằn, đau đớn nhưng tại sao ông trời lại để cho đứa con gái bé nhỏ của bà phải chấp nhận số kiếp cay nghiệt thế này . ngôn tình tổng tài
Vừa mất chồng vừa nghe con gái mình nói về chuyện thành thân ngày trước. Lòng bà như xé ra thành trăm mảnh...
- con về đi... con về Bạch gia mau đi...
- mẹ... con muốn ở cạnh mẹ.
- hôm nay có phải là ngày đáp lễ ở nhà tân nương?
- .... - Tiểu Ái không nói gì, chỉ dám gật đầu nhẹ
Bà cười, nụ cười chua chát trên môi in hằn trong tâm trí cô một sự khó hiểu
- vậy... tân lang đâu? sao nó lại không cùng con về đây?
- ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.