Chương 14: Xảy ra (2)
Hảo Diệp Ân
14/12/2021
Ở nhà họ Vĩ, họ đang khẩn trương cho chuyến bay chiều nay, nếu may mắn mà được chọn làm nhãn hàng đại diện thì cơ đồ cũng như uy tín của họ sẽ phát triển vững mạnh hơn
Thấy con mình ngồi thẫn thờ trên chiếc xích đu ngoài vườn, mẹ cô đi đến nhẹ nhàng hỏi nhỏ
- con đang nghĩ ngợi chuyện gì mà nhìn có vẽ buồn quá vậy?
- bắt buộc chiều nay con phải có mặt sao mẹ?
Bà Như Tô nhìn con, đặt nhẹ bàn tay vuốt ve bờ vai gầy và nói
- con và Bạch Niên Tử vẫn còn quan hệ sao?
Đúng là không có chuyện gì trên đời này có thể che giấu được gia đình mình, nhất là với mẹ, cô gật đầu thú nhận... Trong lòng đang tưởng tượng đến mẹ sẽ rất nổi giận nhưng hình như có gì đó không đúng, mẹ cô chỉ bật cười
- chẳng phải cậu ta đã có vợ rồi sao? con cò đặt hy vọng gì nữa? càng lấn sau thì con là người đau nhất thôi con gái à
- con...con nguyện... con muốn.... con chấp nhận làm thiếp nhà họ Bạch, làm vợ lẽ của Bạch Niên Tử
Lúc này, khi nghe con gái mình nói những lời đó, bà không còn đủ bình tĩnh, liền đứng dậy nói với Vĩ Ngạ bằng giọng kiên định
- dù gì con cũng là đương kim tiểu thư của Vĩ tộc, có cả nghìn người xứng đáng với con, đừng vì một người như vậy mà bỏ lỡ cả tương lai của mình. Nhất là có ý định đi làm lẽ cho gia đình đó. Mẹ cấm!
- nhưng mẹ... mẹ đã bao giờ... hiểu được.. tình yêu là như thế nào chưa?
- tình yêu?? nếu như con không thành công, không có tiền tài và sự nghiệp, tình yêu nào cũng là mù quáng! Con mau chóng thu xếp đi, chúng ta sắp khởi hành rồi
Nghe câu mẹ vừa nói, cô như bất động... tại sao thứ mà mọi người nghĩ đó là tình yêu lại quá dễ dãi và có thể mua bán bất cứ lúc nào! Xã hội bây giờ thật nguy hiểm và đầy cạm bẫy khi con người chỉ biết nhìn chăm chắm vào những thứ đó mà quên đi bản chất thật sự của trái tim
- tiểu thư, người mau vào thay trang phục và trang điểm đi ạ, còn vài tiếng nữa là chuyến bay cất cánh rồi
- ta cần nghĩ ngơi một chút, ngươi vào trong thu xếp giúp ta đi
Vĩ Ngạ ngồi tựa mình nhắm mắt lại, suy nghĩ đến ngày sinh nhật của người cô yêu thương... cô muốn cho hắn có một ngày thật hạnh phúc nhưng chắc có lẽ là không thành hiện thực rồi! Cô đứng dậy và ngồi vào bàn viết một tấm thư chúc mừng sinh nhật hắn, lời lẽ viết vội nhưng đầy ấp chân tình.
- người đâu?
- dạ có con
- mang cái này đến Bạch gia sau khi ta đi, nhớ là sau khi ta đi mới được đưa đến, rõ chưa?
- nhưng...nhưng... bà dặn... tất cả người trong Vĩ gia không được...
- như thế nào? ngươi mau nói rõ, không được ấp a ấp úng như vậy
- dạ, không... được liên quan đến Bạch gia... nếu như vi phạm, đuổi đi không thương tiếc, con...con..
- được rồi! Ta hiểu ý ngươi rồi, lui ra đi
Nhất định phải đưa được nó đến tay hắn, nếu không cô sẽ phải hối hận day dứt mãi. Dành phải nhờ đến nhị thiếu gia Bạch Cẩn rồi - đúng, chỉ duy nhất có anh mới biết được mối quan hệ này của cô và hắn
Khó khăn lắm cô mới đi ra khỏi nhà để đến tìm gặp Bạch Cẩn. Nhìn thấy cô, anh liền hiểu cô cần sự giúp đỡ
- cô đến đây...vì lý do gì?
- thật ra thì... à, cậu đưa cái này cho Bạch Niên Tử được không? xin cậu
Cả thị trấn này ai mà không biết Bạch gia và Vĩ tộc có hiềm khích với nhau từ lâu, ngặt nỗi, hai người họ lại yêu nhau nên chẳng còn cách nào khác, chỉ biết âm thầm, không thổ lộ cho mọi người thấy, nhưng tất cả đều biết họ là một đôi
- xin lỗi, tôi không làm được!
- tôi phải đi lưu diễn tận 1 tháng, hôm nay lại là sinh nhật của Niên Tử, mong cậu... cậu hãy chuyển lá thư này đến anh ấy!
Nhìn thấy nước mắt phụ nữ rơi mà làm ngơ là một người đàn ông tồi. Bạch Cẩn nhắm mắt nhận lấy nó và hứa sẽ đưa nó đến tận tay hắn. Vĩ Ngạ cảm thấy rất vui vì đã đặt niềm tin đúng người, cô an tâm lên đường rồi!
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ái Chi cuối cùng được ngơi tay, do đi làm khắp nơi, học hỏi được nhiều kinh nghiệm nên cô đã tự tay làm chiếc bánh kem này cho hắn, nhưng cô biết rằng chắc chắn hắn sẽ không cần bất kì thứ gì từ cô!
- không sao đâu Ái Chi, mày phải bình tĩnh chứ! - lời tự nhắc nhở bản thân mình
Cô mang nó vào trong phòng, đặt nó trên bàn và cắm nến sẳn... Biết là hôm nay có lẽ hắn sẽ không về nhà vì ngày đặc biệt, hắn sẽ phải đi cùng người hắn cho là đặc biệt
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Xe của hắn vừa về đến nhà đã phủ đầy sương tuyết, hắn bước vào với vẻ mặt lạnh tanh! Chắc là đã gặp chuyện gì đó không vui
Bạch Cẩn thấy hắn lướt qua mình, mặc dù anh biết bây giờ đưa nó vào tay anh chẳng khác gì trút thêm dầu vào lửa nhưng vì lời hứa với Vĩ Ngạ, anh đã đưa nó cho hắn
- Vĩ Ngạ nhờ em đưa cho anh!
- ...
Hắn im lặng, một tay cầm lấy nó và đi thẳng đến phòng làm việc không một lời chào hỏi
Thấy con mình ngồi thẫn thờ trên chiếc xích đu ngoài vườn, mẹ cô đi đến nhẹ nhàng hỏi nhỏ
- con đang nghĩ ngợi chuyện gì mà nhìn có vẽ buồn quá vậy?
- bắt buộc chiều nay con phải có mặt sao mẹ?
Bà Như Tô nhìn con, đặt nhẹ bàn tay vuốt ve bờ vai gầy và nói
- con và Bạch Niên Tử vẫn còn quan hệ sao?
Đúng là không có chuyện gì trên đời này có thể che giấu được gia đình mình, nhất là với mẹ, cô gật đầu thú nhận... Trong lòng đang tưởng tượng đến mẹ sẽ rất nổi giận nhưng hình như có gì đó không đúng, mẹ cô chỉ bật cười
- chẳng phải cậu ta đã có vợ rồi sao? con cò đặt hy vọng gì nữa? càng lấn sau thì con là người đau nhất thôi con gái à
- con...con nguyện... con muốn.... con chấp nhận làm thiếp nhà họ Bạch, làm vợ lẽ của Bạch Niên Tử
Lúc này, khi nghe con gái mình nói những lời đó, bà không còn đủ bình tĩnh, liền đứng dậy nói với Vĩ Ngạ bằng giọng kiên định
- dù gì con cũng là đương kim tiểu thư của Vĩ tộc, có cả nghìn người xứng đáng với con, đừng vì một người như vậy mà bỏ lỡ cả tương lai của mình. Nhất là có ý định đi làm lẽ cho gia đình đó. Mẹ cấm!
- nhưng mẹ... mẹ đã bao giờ... hiểu được.. tình yêu là như thế nào chưa?
- tình yêu?? nếu như con không thành công, không có tiền tài và sự nghiệp, tình yêu nào cũng là mù quáng! Con mau chóng thu xếp đi, chúng ta sắp khởi hành rồi
Nghe câu mẹ vừa nói, cô như bất động... tại sao thứ mà mọi người nghĩ đó là tình yêu lại quá dễ dãi và có thể mua bán bất cứ lúc nào! Xã hội bây giờ thật nguy hiểm và đầy cạm bẫy khi con người chỉ biết nhìn chăm chắm vào những thứ đó mà quên đi bản chất thật sự của trái tim
- tiểu thư, người mau vào thay trang phục và trang điểm đi ạ, còn vài tiếng nữa là chuyến bay cất cánh rồi
- ta cần nghĩ ngơi một chút, ngươi vào trong thu xếp giúp ta đi
Vĩ Ngạ ngồi tựa mình nhắm mắt lại, suy nghĩ đến ngày sinh nhật của người cô yêu thương... cô muốn cho hắn có một ngày thật hạnh phúc nhưng chắc có lẽ là không thành hiện thực rồi! Cô đứng dậy và ngồi vào bàn viết một tấm thư chúc mừng sinh nhật hắn, lời lẽ viết vội nhưng đầy ấp chân tình.
- người đâu?
- dạ có con
- mang cái này đến Bạch gia sau khi ta đi, nhớ là sau khi ta đi mới được đưa đến, rõ chưa?
- nhưng...nhưng... bà dặn... tất cả người trong Vĩ gia không được...
- như thế nào? ngươi mau nói rõ, không được ấp a ấp úng như vậy
- dạ, không... được liên quan đến Bạch gia... nếu như vi phạm, đuổi đi không thương tiếc, con...con..
- được rồi! Ta hiểu ý ngươi rồi, lui ra đi
Nhất định phải đưa được nó đến tay hắn, nếu không cô sẽ phải hối hận day dứt mãi. Dành phải nhờ đến nhị thiếu gia Bạch Cẩn rồi - đúng, chỉ duy nhất có anh mới biết được mối quan hệ này của cô và hắn
Khó khăn lắm cô mới đi ra khỏi nhà để đến tìm gặp Bạch Cẩn. Nhìn thấy cô, anh liền hiểu cô cần sự giúp đỡ
- cô đến đây...vì lý do gì?
- thật ra thì... à, cậu đưa cái này cho Bạch Niên Tử được không? xin cậu
Cả thị trấn này ai mà không biết Bạch gia và Vĩ tộc có hiềm khích với nhau từ lâu, ngặt nỗi, hai người họ lại yêu nhau nên chẳng còn cách nào khác, chỉ biết âm thầm, không thổ lộ cho mọi người thấy, nhưng tất cả đều biết họ là một đôi
- xin lỗi, tôi không làm được!
- tôi phải đi lưu diễn tận 1 tháng, hôm nay lại là sinh nhật của Niên Tử, mong cậu... cậu hãy chuyển lá thư này đến anh ấy!
Nhìn thấy nước mắt phụ nữ rơi mà làm ngơ là một người đàn ông tồi. Bạch Cẩn nhắm mắt nhận lấy nó và hứa sẽ đưa nó đến tận tay hắn. Vĩ Ngạ cảm thấy rất vui vì đã đặt niềm tin đúng người, cô an tâm lên đường rồi!
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ái Chi cuối cùng được ngơi tay, do đi làm khắp nơi, học hỏi được nhiều kinh nghiệm nên cô đã tự tay làm chiếc bánh kem này cho hắn, nhưng cô biết rằng chắc chắn hắn sẽ không cần bất kì thứ gì từ cô!
- không sao đâu Ái Chi, mày phải bình tĩnh chứ! - lời tự nhắc nhở bản thân mình
Cô mang nó vào trong phòng, đặt nó trên bàn và cắm nến sẳn... Biết là hôm nay có lẽ hắn sẽ không về nhà vì ngày đặc biệt, hắn sẽ phải đi cùng người hắn cho là đặc biệt
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Xe của hắn vừa về đến nhà đã phủ đầy sương tuyết, hắn bước vào với vẻ mặt lạnh tanh! Chắc là đã gặp chuyện gì đó không vui
Bạch Cẩn thấy hắn lướt qua mình, mặc dù anh biết bây giờ đưa nó vào tay anh chẳng khác gì trút thêm dầu vào lửa nhưng vì lời hứa với Vĩ Ngạ, anh đã đưa nó cho hắn
- Vĩ Ngạ nhờ em đưa cho anh!
- ...
Hắn im lặng, một tay cầm lấy nó và đi thẳng đến phòng làm việc không một lời chào hỏi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.