Chương 6: Gần Lại
Hàn Băng
01/04/2015
Chương
6: Gần lại
Việt vội vàng phanh gấp xe một cách nhanh nhất có thể. May mắn thay, chiếc ô tô phía trước đã phóng vút qua mũi xe anh mà không hề có sự va chạm nào. Do phanh gấp, ngực Việt đập vào đầu xe, tuy hơi tức ngực và khó thở nhưng anh cũng kịp chống chân hai bên nhằm làm xe cân bằng. Nhưng cũng đúng lúc ấy, chiếc xe bám sát anh nãy giờ đã đuổi kịp. Vừa quay đầu lại quan sát, Việt đã bị trúng ngay một nhát gậy vào đầu. Anh ngã xuống, chiếc xe đổ rạp sang phía bên kia. Hai kẻ theo sát anh nhảy vào đấm đá anh liên tục. Việt chỉ biết ôm chặt lấy đầu bởi anh đã choáng váng không thể ngăn cản nổi hai kẻ hung tợn này. Khi chúng bỏ đi, anh chỉ kịp nghe loáng thoáng câu nói mà chúng hăm dọa anh:
“ Tránh xa cô ta ra nếu không muốn chết”.
Phải mất vài phút Việt mới tỉnh táo. Nhờ sự giúp đỡ của một người đi đường ngang qua hiếm hoi Việt mới dựng được xe và ngồi tạm vào lề đường. Xung quanh vắng vẻ, tĩnh mịch vô cùng. Anh bóp bóp bả vai, may là chỉ hơi đau một chút chứ không gặp vấn đề nghiêm trọng nào. Xem xét chiếc xe qua loa,anh chỉnh lại mũ bảo hiểm, cố nổ máy rời đi.
Việt cởi chiếc áo đang mặc ra rồi nhìn vào tấm gương trước mặt, anh suýt xoa khi động vào những vết bầm chi chít trên cơ thể mình. Được cái khuôn mặt anh không bị bầm mấy.Xoay qua xoay lại, kiểm tra một hồi qua gương Việt quyết định để kệ cho nó tự lành chứ cũng không biết làm thế nào, cầm chiếc áo để ở giường, anh tính vào nhà tắm thì chợt nhìn vào gương Việt thấy Linh đã đứng sau anh từ lúc nào. Vỗ nhẹ lên chán tự trách mình, Việt có thói quen ít khi chốt cửa phòng mình bởi anh không thích cái cảm giác “nhốt” chính bản thân mình trong một căn phòng như vậy, nó có chút gì đó rất cô độc. Anh chưa lên tiếng thì Linh đã bước đến khẽ chạm vào lưng anh, nơi có nhiều vết bầm tím nhất. Việt cũng hơi bất ngờ bởi nếu như ngày trước thì cô đã hét toáng, hỏi rối rít lên rồi nhưng hôm nay cô hết sức bình thản, không còn trẻ con như ngày trước nữa:
“ Anh ngồi đây đi, đợi em tẹo, em lấy thuốc thoa vết bầm cho”.
Việt ngồi xuống giường. Anh bỗng mỉm cười nghĩ bụng” Con bé đã lớn hơn một chút rồi”… Một lát sau Linh quay lại trên tay cầm lọ thuốc xoa vết thương
Xong đâu đấy, Linh mới hỏi anh: “ Anh bị sao mà bầm hết cả người vậy?”
Việt xoa xoa đầu đứa em gái mình:” Anh bị ngã xe, không sao đâu. Nhóc thấy đấy, anh vẫn rất khỏe này”
Linh cũng thôi không hỏi nữa, cô bảo anh nghỉ ngơi còn cô đi về phòng mình. Việt nghĩ bụng con bé hôm nay có gì đó hơi lạ. Rồi anh lại nhớ lại câu đe dọa của mấy gã lúc tối, thật khó hiểu, có khi nào có chút nhầm lẫn ở đây không?. Anh tự đặt câu hỏi rồi lại tự trả lời nhưng rồi anh cũng không cho bản thân suy nghĩ nhiều nữa mà mở máy tính lên dạo một vòng trên mạng. Việt có thói quen mỗi khi online facebook là anh lại like một loạt status với ảnh của bạn bè. Và hôm nay cũng vậy, anh like đến mỏi tay, tưởng chừng mòn cả con chuột thì vô tình bắt gặp được ảnh của một người con gái được khá nhiều like. Tuy bức ảnh đã dùng thêm một số tính năng chỉnh sửa ảnh cho hoàn hảo nhưng anh vẫn nhận ra người con gái này, không ai khác chính là Mai. Việt gật gù: chị ta là hot girl có khác, nhiều người hâm mộ thật. Thế là trí tò mò thôi thúc Việt, anh đọc thử vài status của cô, rồi nhấn chuột vào anbulm ảnh, xem hết ảnh này đến ảnh khác Việt đều trầm trồ ca ngợi vẻ đẹp của cô. Giáp mặt nhau ngoài đời thường cô đã xinh rồi nhưng công nhận mấy cái ảnh này còn xinh hơn.
Đang hí hoáy xem lại dòng thời gian của Mai thì Việt bất ngờ khi thấy cô đăng status mới:” Hic mệt quá, ốm liệt giường cả ngày nay, chưa bước chân được ra khỏi cửa nữa”. Việt trầm ngâm. Ra là cô bị ốm, anh nhớ tới vụ dầm mưa hôm trước. Chậc, chắc cô bị cảm lạnh rồi. Nhìn đồng hồ cũng đã 10h đêm, Việt đứng dậy vơ vội chiếc áo định ra ngoài nhưng vừa bước chân tới cửa phòng thì anh khựng lại. thoáng ngập ngừng, tự vỗ lên đầu mình, Việt quay lại, anh cười cười: “ Mình đúng là hồ đồ mà”
Tiếng đồng hồ báo thức réo inh ỏi, căn phòng có chút ánh nắng yếu ớt xuyên qua tấm kính cửa sổ. Bê ngoài, vường cây khá yên tĩnh, xa hơn một chút phố xá cũng yên ắng vô cùng. Mới có 5h sáng, Việt ngửa lòng bàn tay, che hờ đôi mắt đang nhắm tịt của anh. Anh cựa mình bật dậy nhưng : “Rầm”, người anh đau ê ẩm do di chứng từ tối hôm qua. Uể oải ngồi dậy nhẹ nhàng, anh đi vào nhà vệ sinh rồi nhanh chóng xỏ đôi giày thể thao vào để đi chạy bộ. Ra mở cổng, anh nghe thấy tiếng cổng lạch cạch nhà kế bên, thì ra là vợ chồng bác Quang- hàng xóm nhà anh đi tập thể dục buổi sáng. Hai vợ chồng bác đã ngoài sáu mươi, về hưu cả rồi, đều đặn sáng nào hai bác cũng ra công viên tập thể dục, tối tối lại mang vợt đi đánh cầu lông. Ở cái tuổi của hai bác có lẽ như vậy cũng được coi là hạnh phúc, niềm vui tuổi già rồi.
“ Hai bác đi tập thể dục ạ”- Việt cúi chào hai bác khi thấy bác gái mỉm cười với anh
“ À ừ. Cháu dậy sớm quá nhỉ. Cũng thể dục thể thao hả?”- Bác Quang cười cười, với chiếc khóa, chốt cổng lại.
“ Da. Vâng, cháu cũng lười vận động lắm, đi chạy một chút cho khỏe người bác ạ”
“Thanh niên mà dậy sớm như cháu là hiếm đấy. Nói đâu xa, thằng Thanh nhà bác ấy, hai lăm tuổi đầu rồi mà hễ hôm nào không phải đi làm là nó lại nằm ườn ra tới gần trưa mới mò dậy. Bác cũng hết cách với nó.”
“ Dạ vâng. Mà cháu xin phép hai bác cháu đi chạy đây ạ, lát nữa cháu còn phải đi học. Chúc hai bác một ngày vui khỏe”
“ Ừ, cháu đi đi”- Rồi bác Quang lẩm bẩm: “ thanh niên phải thế chứ”
Việt đi khỏi thì hai vợ chồng bác Quang cũng ra công viên tập thể dục buổi sáng.
Trời vẫn còn khá sớm, đường phố tuy không đông đúc nhưng trên các vỉa hè, trong các công viên hay các nơi gần bờ hồ, người dân tập thể dục buổi sáng khá đông. Nhìn sơ qua cũng có thể thấy rõ những người này ở đủ mọi lứa tuổi từ những cụ già tóc đã bạc đến các bác trung niên tóc điểm sương hay thậm chí là những em nhỏ ít tuổi. Tất cả hòa quyện với cây cối, đường phố xung quanh tạo nên một màu sắc, vẻ đẹp riêng cho Hà Nội mỗi buổi sớm mai.
Việt không phải là người Hà Nội, anh chỉ là một thằng bé mồ côi được bố mẹ anh bây giờ nhận về nuôi và coi anh như con đẻ của mình nhưng chỉ với từng ấy năm sống trên mảnh đất thủ đô này, anh cũng đã cảm nhận được những thứ được coi là đặc trưng của Hà Nội. và giờ đây anh yêu mảnh đất này bởi ở đây có gia đình, người thân, bạn bè của anh và quan trọng hơn mảnh đất này đã có quá nhiều kỉ niệm với anh mà anh khó lòng rời xa. Trong tình yêu cũng vậy, để phải rời xa một người không khó mà cái khó là làm sao ta có thể quên đi hình bóng, khuôn mặt, giọng nói ấy… Đơn giản nó đã trở thành kỉ niệm mất rồi, mà kỉ niệm sẽ luôn khiến con người ta phải hoài niệm về nó không sớm thì muộn. Hay rồi những việc mà ta đã từng làm chung với người ấy lặp đi lặp lại đến độ thành thói quen, mà đã là thói quen thì ta khó lòng mà bỏ được, khó lòng làm khác đi được…
Vẫn là một thói quen từ hai năm trước, Việt nằm xuống bãi cỏ trong công viên,gối đầu lên lòng bàn tay và nhắm mắt lại sau khi đã chạy vài vòng thấm mệt. Những giây phút như thế này luôn là khoảng thời gian bình yên, không lo nghĩ đối với anh. Cảm tưởng cuộc đời chỉ có hai màu trắng và xanh hòa quyện vào nhau như bầu trời xanh trước mắt mà không hề tồn tại một gam màu đen nào trong đó. Cuộc sống có khi nào toàn một màu xanh của hoa lá như thảm cỏ mà anh đang đặt mình lên không?. Dù sao thì đó cũng chỉ là những suy nghĩ thoáng qua của Việt mà thôi.
Đồng hồ đã chỉ 6h kém 15, dù muốn nán lại nằm thêm chút nữa nhưng Việt không thể, lau mồ hôi còn đọng lại dưới cằm, Việt đứng dậy trở về thưởng thức bữa sáng mà có lẽ giờ này mẹ anh đã chuẩn bị xong. Lần này anh không chạy nữa mà chỉ đi bộ. Khi đi ngang qua nhà Mai không hiểu điều gì đã khiến bước chân anh chậm dần rồi dừng hẳn lại trước cánh cổng sắt một màu trắng ấy. Thoáng nghĩ một phút, nhớ lại chuyện Mai nói cô bị ốm hôm qua trên facebook, Việt ngập ngừng nhưng rồi cũng quyết định bấm chuông. Không biết có chính xác không nhưng chắc phải mất đến 3 phút anh mới thấy bóng dáng cô ra mở cổng, từ xa thôi cũng đủ nhận ra vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt và sự uể oải trong dáng đi của cô. Tuy vậy ở cô vẫn toát lên một vẻ cuốn hút nào đó mà những người con gái khác không có.
“ Là cậu à”- Mai vừa hé cánh cổng thì nhìn thấy Việt
“ Cậu đến có việc gì không?”
“Không. À mà có, chị cứ mời tôi vào nhà đã chứ”
Việt hơi bất ngờ với ngôi nhà của cô, lối đi vào nhà dài đến cả chục mét, hai bên không có gì khác… ngoài hoa, đủ loài và đủ màu sắc. Mới bước vào thôi mà mùi hương phảng phất đã khiến anh dễ chịu vô cùng. Ngôi nhà chỉ ba tầng nhưng xây theo lối kiến trúc Pháp, nhìn nổi bật hơn cả so với những ngôi nhà cao tầng xung quanh. Anh trầm trồ tỏ sự thán phục với người đã thiết kế bản vẽ ngôi nhà này. Mai không nói gì, cô lẳng lặng đi trước, chỉ khi vào đến phòng khách cô mới lên tiếng:
“ Tôi ở một mình lên hơi bừa bộn, cậu thông cảm”- Cô loay hoay chỉnh lại bàn ghế, cất gọn mấy quyển tạp chí lộn xộn trên mặt bàn.
“ Thôi, chị không cần phải dọn đâu, tôi là con trai nên cũng không quan trọng việc này lắm”. Mai tưởng chừng như không nghe thấy câu nói đó của Việt, cô vẫn cặm cụi dọn dẹp lại căn phòng. Anh nhìn cô ái ngại:
“ Chị hình như không được khỏe thì phải. Ngồi tạm xuống đây đi, để tôi dọn cho cũng được”
Mai nhìn Việt, đắn đo một lúc rồi đi vào trong khiến Việt lắc đầu khó hiểu. Anh vội đứng dậy cất dọn những thứ vương vãi trên mặt sàn, một vài cuốn truyện trang trên ghế, trong lòng thầm nghĩ chị ta đúng là bừa bộn thật. Mai đi ra trên tay là cốc nước, cô đặt xuống bàn và thả mình xuống ghế sô pha một cách mệt nhọc:
“ Cậu ngồi đi, cứ để mặc tôi, lúc khác tôi dọn”
“ Chị ốm à? Tôi xin lỗi, hôm trước làm chị phải dầm mưa”
“ Không phải lỗi tại cậu đâu. Mà cậu vừa đi chạy bộ về à? Mấy hôm rồi tôi không đi chạy được”
“ Chị mệt thì cứ nghỉ đi, bao giờ khỏe chạy qua tôi gọi”
“ Ừ”
Không gian lại chợt yên ắng. Việt đáo mắt nhìn quanh nội thất và trang trí của ngôi nhà, nổi bật hơn cả có lẽ là tấm gương lớn trải dài từ mép tường bên này tới mép tường phía bên kia. Bên trên là bức tranh mô phỏng mối tình cảm động trên con tàu Titanic huyền thoại. Bốn góc trần tạo điểm nhấn với bốn chiếc đèn nhìn sơ qua rất cổ kính. Nhìn chung tổng thể ngôi nhà mang đậm chất cổ kính xưa cũ. Chủ nhân ngôi nhà này hẳn là một người hoài niệm, hoài cổ.
Mai để ý Việt, anh ta đang mải say sưa ngắm nhìn ngôi nhà, ở anh hiện lên sự ấm áp như ở người cha của cô vậy. Vẻ mặt trầm ngâm của Việt làm Mai khẽ mỉm cười, cô tựa đầu vào thành ghế, hai tay khép lại đặt lên vai. Nằm nhìn anh đến phát chán, cơn buồn ngủ lại kéo đến với cô. Trong giấc ngủ chập chờn Mai cảm nhận được tiếng va chạm của xoong nồi và bát đĩa trong nhà nhưng cô không tài nào mở mắt. Chỉ cho đến khi từng luồng gió nhè nhẹ phả vào mặt cô mới chịu dụi mắt tỉnh dậy
“ Cuối cùng thì chị cũng chịu dậy rồi à?”- Việt mỉm cười với Mai khi cô vừa he hé mở mắt nhìn anh. Chưa đầy ba giây sau mắt cô lại mở to hết cỡ, trợn tròn nhìn Việt khi cô thấy mặt anh áp sát mặt cô. Cô vội vàng vùng dậy nhanh chóng đến nỗi trán hai ngươi đập vào nhau, phát lên một tiếng “ cốc” khe khẽ.
Việt xoa xoa chán, vẻ mặt suýt xoa, không nhìn cô:
“ Chị làm gì vậy?. Ui da đau quá”
“ Câu đấy, đúng ra phải là tôi hỏi cậu. Cậu tính làm gì vậy?”- Mai cũng hơi ê trán, cô áp tay để lên trán, ngồi ngay ngắn tựa vào ghế sô pha.
“ Làm gì là làm gì? Tôi có công gọi chị dậy ăn sáng, đã không được trả công thì thôi lại còn bị bươu cả trán lên này”- Anh nhăn nhó.
“ Hả?”- Mai á khẩu.
“ Hả cái gì, chị rửa mặt cho tỉnh ngủ đi rồi ra ăn. Tôi lục lọi khắp nhà thấy chỉ còn có mì gói à. Tôi nấu hai bát kìa, mau lên rồi ra ăn”
“ Hả?”- Mai có chút bất ngờ, chỉ bật lên được tiếng đó.
“ Chị bị ngộ à? Cứ hả với hử suốt”
“ Ơ. Mà này, ai cho phép cậu động vào đồ nhà tôi mà chưa xin phép vậy?”- Cô thay đổi biểu cảm khuôn mặt, tỏ vẻ nghiêm nghị hơn.
“ Thôi đi bà cô ơi, tôi thương tình nấu cho ăn rồi mà chị còn cằn nhằn, tôi chả ăn hết bây giờ”
“ Nhóc con gọi ai là bà cô đấy? Tôi hơn cậu có một tuổi, chưa đến nỗi bị gọi là bà cô nhá”- Đúng kiểu giọng của một người chị nói với thằng em trai, Mai nói xong đứng dậy đi vào gian bếp.
“ Rồi rồi, nhanh lên nào”
Đi chưa hết cầu thang, Mai chợt nhớ ra, nói vọng xuống với Việt:
“ À, cậu có biết sửa máy tính không?”
“ Ừm, có biết chút ít. Có chuyện gì à?”
“ Ừ, lát sửa giúp tôi”.
Mai kéo ghế ngồi vào bàn ăn thì Việt cũng nấu vừa xong, anh bê hai tô lớn đặt lên bàn. Mai nhanh nhảu kéo một tô về phía mình, vội vàng dùng thìa húp trút nước, anh chưa kịp nhắc cô là còn nóng thì thìa nước đã nằm trọn vẹn trong miệng cô. Cô thở phù phù cho bớt nóng, lườm anh:
“ Sao nóng thế? Cậu tính giết người à?”
“ Ơ, chị vội ăn lại còn đổ lỗi cho tôi”
“Nhưng mà…”- Mai ngập ngừng
“ Nhưng mà sao? Nhưng mà… chị đói phải không, ha ha tôi biết mà”
“ Ờ, tối qua tôi chưa ăn gì”- Mai cụp mặt xuống vừa nói vừa vừa gắp những miếng to tướng thổi nguội.
“ Làm gì mà không ăn? Lười còn kêu ai.”
“ Tại hôm qua tôi hơi mệt. mà thôi, cậu ngồi ngoan ngoãn ăn đi, không tôi cho ra ngoài đường bây giờ”
Việt cười cười, không nói gì, đưa vài sợi mì lên miệng ăn một chút rồi lại hạ đũa xuống. Cho đến hôm nay khi ngồi đối diện ở một khoảng cách gần thế này Việt mới có thời gian nhìn kĩ khuôn mặt của cô. Ấn tượng nhất vẫn là đôi mắt to tròn mà xanh rất đặc biệt của cô. Những người có màu mắt xanh trên thế giới thực sự rất hiếm, chỉ là một con số rất nhỏ. Anh đã bị thu hút bởi đôi mắt xanh, trong trẻo của Hương nhưng thật không ngờ người con gái ngồi trước mắt anh cũng có một đôi mắt đẹp như vậy. Chỉ có thể miêu tả một từ:” đẹp”. Khuôn mặt V-line hay chiếc mũi cao khiến cô càng nổi bật, kiêu kì hơn, vô thức Việt lẩm bẩm:” chắc lại phẫu thuật thẩm mĩ đây mà”
Anh bất ngờ, không hiểu thế quái nào cô lại nghe thấy câu nói rất nhỏ đó của Việt.
“ Cậu bảo sao cơ? Cái gì, ai phẫu thuật thẩm mĩ hả?”
“ À, không ý tôi… ý tôi…”- Việt ấp úng không biết nói gì, vô tình lúc đó có con mèo trắng đi qua ngang chân Việt, anh vội thốt lên:
“ ý tôi nói là con mèo, con mèo ấy”- Anh thở phào nhẹ nhõm.
Mai nghe xong, bỏ đũa xuống, cô đập bàn rần rần, ôm bụng cười ngặt nghẹo:
“ Chị đến chết với sự ngây thơ dễ thương của nhóc đấy, nhóc con ạ”
“ Này…”- Việt chưa kịp nói hết câu thì bên ngoài có tiếng chuông cổng. Mai bảo Việt cứ ngồi ăn, còn cô đi ra xem ai.
Việt ngồi nghĩ lại câu trả lời của anh vừa rồi mà tự vỗ đầu mình nhủ: “ sao mình ngu vậy nhỉ”
Một lúc vẫn chưa thấy Mai vào,lại có tiếng tranh cãi to tiếng gì bên ngoài, Việt đứng dậy ra ngoài xem thử. Đập vào mắt anh là cảnh gã đàn ông kia đưa tay cố bám lấy tay Mai trong khi có vẻ như Mai đang cố kháng cự lại. Việt ngập ngừng. Ánh mắt gã chạm vào mắt Việt. Một ánh mắt sắc như dao…
“ Thằng nhóc kia làm gì ở đây?”
Việt vội vàng phanh gấp xe một cách nhanh nhất có thể. May mắn thay, chiếc ô tô phía trước đã phóng vút qua mũi xe anh mà không hề có sự va chạm nào. Do phanh gấp, ngực Việt đập vào đầu xe, tuy hơi tức ngực và khó thở nhưng anh cũng kịp chống chân hai bên nhằm làm xe cân bằng. Nhưng cũng đúng lúc ấy, chiếc xe bám sát anh nãy giờ đã đuổi kịp. Vừa quay đầu lại quan sát, Việt đã bị trúng ngay một nhát gậy vào đầu. Anh ngã xuống, chiếc xe đổ rạp sang phía bên kia. Hai kẻ theo sát anh nhảy vào đấm đá anh liên tục. Việt chỉ biết ôm chặt lấy đầu bởi anh đã choáng váng không thể ngăn cản nổi hai kẻ hung tợn này. Khi chúng bỏ đi, anh chỉ kịp nghe loáng thoáng câu nói mà chúng hăm dọa anh:
“ Tránh xa cô ta ra nếu không muốn chết”.
Phải mất vài phút Việt mới tỉnh táo. Nhờ sự giúp đỡ của một người đi đường ngang qua hiếm hoi Việt mới dựng được xe và ngồi tạm vào lề đường. Xung quanh vắng vẻ, tĩnh mịch vô cùng. Anh bóp bóp bả vai, may là chỉ hơi đau một chút chứ không gặp vấn đề nghiêm trọng nào. Xem xét chiếc xe qua loa,anh chỉnh lại mũ bảo hiểm, cố nổ máy rời đi.
Việt cởi chiếc áo đang mặc ra rồi nhìn vào tấm gương trước mặt, anh suýt xoa khi động vào những vết bầm chi chít trên cơ thể mình. Được cái khuôn mặt anh không bị bầm mấy.Xoay qua xoay lại, kiểm tra một hồi qua gương Việt quyết định để kệ cho nó tự lành chứ cũng không biết làm thế nào, cầm chiếc áo để ở giường, anh tính vào nhà tắm thì chợt nhìn vào gương Việt thấy Linh đã đứng sau anh từ lúc nào. Vỗ nhẹ lên chán tự trách mình, Việt có thói quen ít khi chốt cửa phòng mình bởi anh không thích cái cảm giác “nhốt” chính bản thân mình trong một căn phòng như vậy, nó có chút gì đó rất cô độc. Anh chưa lên tiếng thì Linh đã bước đến khẽ chạm vào lưng anh, nơi có nhiều vết bầm tím nhất. Việt cũng hơi bất ngờ bởi nếu như ngày trước thì cô đã hét toáng, hỏi rối rít lên rồi nhưng hôm nay cô hết sức bình thản, không còn trẻ con như ngày trước nữa:
“ Anh ngồi đây đi, đợi em tẹo, em lấy thuốc thoa vết bầm cho”.
Việt ngồi xuống giường. Anh bỗng mỉm cười nghĩ bụng” Con bé đã lớn hơn một chút rồi”… Một lát sau Linh quay lại trên tay cầm lọ thuốc xoa vết thương
Xong đâu đấy, Linh mới hỏi anh: “ Anh bị sao mà bầm hết cả người vậy?”
Việt xoa xoa đầu đứa em gái mình:” Anh bị ngã xe, không sao đâu. Nhóc thấy đấy, anh vẫn rất khỏe này”
Linh cũng thôi không hỏi nữa, cô bảo anh nghỉ ngơi còn cô đi về phòng mình. Việt nghĩ bụng con bé hôm nay có gì đó hơi lạ. Rồi anh lại nhớ lại câu đe dọa của mấy gã lúc tối, thật khó hiểu, có khi nào có chút nhầm lẫn ở đây không?. Anh tự đặt câu hỏi rồi lại tự trả lời nhưng rồi anh cũng không cho bản thân suy nghĩ nhiều nữa mà mở máy tính lên dạo một vòng trên mạng. Việt có thói quen mỗi khi online facebook là anh lại like một loạt status với ảnh của bạn bè. Và hôm nay cũng vậy, anh like đến mỏi tay, tưởng chừng mòn cả con chuột thì vô tình bắt gặp được ảnh của một người con gái được khá nhiều like. Tuy bức ảnh đã dùng thêm một số tính năng chỉnh sửa ảnh cho hoàn hảo nhưng anh vẫn nhận ra người con gái này, không ai khác chính là Mai. Việt gật gù: chị ta là hot girl có khác, nhiều người hâm mộ thật. Thế là trí tò mò thôi thúc Việt, anh đọc thử vài status của cô, rồi nhấn chuột vào anbulm ảnh, xem hết ảnh này đến ảnh khác Việt đều trầm trồ ca ngợi vẻ đẹp của cô. Giáp mặt nhau ngoài đời thường cô đã xinh rồi nhưng công nhận mấy cái ảnh này còn xinh hơn.
Đang hí hoáy xem lại dòng thời gian của Mai thì Việt bất ngờ khi thấy cô đăng status mới:” Hic mệt quá, ốm liệt giường cả ngày nay, chưa bước chân được ra khỏi cửa nữa”. Việt trầm ngâm. Ra là cô bị ốm, anh nhớ tới vụ dầm mưa hôm trước. Chậc, chắc cô bị cảm lạnh rồi. Nhìn đồng hồ cũng đã 10h đêm, Việt đứng dậy vơ vội chiếc áo định ra ngoài nhưng vừa bước chân tới cửa phòng thì anh khựng lại. thoáng ngập ngừng, tự vỗ lên đầu mình, Việt quay lại, anh cười cười: “ Mình đúng là hồ đồ mà”
Tiếng đồng hồ báo thức réo inh ỏi, căn phòng có chút ánh nắng yếu ớt xuyên qua tấm kính cửa sổ. Bê ngoài, vường cây khá yên tĩnh, xa hơn một chút phố xá cũng yên ắng vô cùng. Mới có 5h sáng, Việt ngửa lòng bàn tay, che hờ đôi mắt đang nhắm tịt của anh. Anh cựa mình bật dậy nhưng : “Rầm”, người anh đau ê ẩm do di chứng từ tối hôm qua. Uể oải ngồi dậy nhẹ nhàng, anh đi vào nhà vệ sinh rồi nhanh chóng xỏ đôi giày thể thao vào để đi chạy bộ. Ra mở cổng, anh nghe thấy tiếng cổng lạch cạch nhà kế bên, thì ra là vợ chồng bác Quang- hàng xóm nhà anh đi tập thể dục buổi sáng. Hai vợ chồng bác đã ngoài sáu mươi, về hưu cả rồi, đều đặn sáng nào hai bác cũng ra công viên tập thể dục, tối tối lại mang vợt đi đánh cầu lông. Ở cái tuổi của hai bác có lẽ như vậy cũng được coi là hạnh phúc, niềm vui tuổi già rồi.
“ Hai bác đi tập thể dục ạ”- Việt cúi chào hai bác khi thấy bác gái mỉm cười với anh
“ À ừ. Cháu dậy sớm quá nhỉ. Cũng thể dục thể thao hả?”- Bác Quang cười cười, với chiếc khóa, chốt cổng lại.
“ Da. Vâng, cháu cũng lười vận động lắm, đi chạy một chút cho khỏe người bác ạ”
“Thanh niên mà dậy sớm như cháu là hiếm đấy. Nói đâu xa, thằng Thanh nhà bác ấy, hai lăm tuổi đầu rồi mà hễ hôm nào không phải đi làm là nó lại nằm ườn ra tới gần trưa mới mò dậy. Bác cũng hết cách với nó.”
“ Dạ vâng. Mà cháu xin phép hai bác cháu đi chạy đây ạ, lát nữa cháu còn phải đi học. Chúc hai bác một ngày vui khỏe”
“ Ừ, cháu đi đi”- Rồi bác Quang lẩm bẩm: “ thanh niên phải thế chứ”
Việt đi khỏi thì hai vợ chồng bác Quang cũng ra công viên tập thể dục buổi sáng.
Trời vẫn còn khá sớm, đường phố tuy không đông đúc nhưng trên các vỉa hè, trong các công viên hay các nơi gần bờ hồ, người dân tập thể dục buổi sáng khá đông. Nhìn sơ qua cũng có thể thấy rõ những người này ở đủ mọi lứa tuổi từ những cụ già tóc đã bạc đến các bác trung niên tóc điểm sương hay thậm chí là những em nhỏ ít tuổi. Tất cả hòa quyện với cây cối, đường phố xung quanh tạo nên một màu sắc, vẻ đẹp riêng cho Hà Nội mỗi buổi sớm mai.
Việt không phải là người Hà Nội, anh chỉ là một thằng bé mồ côi được bố mẹ anh bây giờ nhận về nuôi và coi anh như con đẻ của mình nhưng chỉ với từng ấy năm sống trên mảnh đất thủ đô này, anh cũng đã cảm nhận được những thứ được coi là đặc trưng của Hà Nội. và giờ đây anh yêu mảnh đất này bởi ở đây có gia đình, người thân, bạn bè của anh và quan trọng hơn mảnh đất này đã có quá nhiều kỉ niệm với anh mà anh khó lòng rời xa. Trong tình yêu cũng vậy, để phải rời xa một người không khó mà cái khó là làm sao ta có thể quên đi hình bóng, khuôn mặt, giọng nói ấy… Đơn giản nó đã trở thành kỉ niệm mất rồi, mà kỉ niệm sẽ luôn khiến con người ta phải hoài niệm về nó không sớm thì muộn. Hay rồi những việc mà ta đã từng làm chung với người ấy lặp đi lặp lại đến độ thành thói quen, mà đã là thói quen thì ta khó lòng mà bỏ được, khó lòng làm khác đi được…
Vẫn là một thói quen từ hai năm trước, Việt nằm xuống bãi cỏ trong công viên,gối đầu lên lòng bàn tay và nhắm mắt lại sau khi đã chạy vài vòng thấm mệt. Những giây phút như thế này luôn là khoảng thời gian bình yên, không lo nghĩ đối với anh. Cảm tưởng cuộc đời chỉ có hai màu trắng và xanh hòa quyện vào nhau như bầu trời xanh trước mắt mà không hề tồn tại một gam màu đen nào trong đó. Cuộc sống có khi nào toàn một màu xanh của hoa lá như thảm cỏ mà anh đang đặt mình lên không?. Dù sao thì đó cũng chỉ là những suy nghĩ thoáng qua của Việt mà thôi.
Đồng hồ đã chỉ 6h kém 15, dù muốn nán lại nằm thêm chút nữa nhưng Việt không thể, lau mồ hôi còn đọng lại dưới cằm, Việt đứng dậy trở về thưởng thức bữa sáng mà có lẽ giờ này mẹ anh đã chuẩn bị xong. Lần này anh không chạy nữa mà chỉ đi bộ. Khi đi ngang qua nhà Mai không hiểu điều gì đã khiến bước chân anh chậm dần rồi dừng hẳn lại trước cánh cổng sắt một màu trắng ấy. Thoáng nghĩ một phút, nhớ lại chuyện Mai nói cô bị ốm hôm qua trên facebook, Việt ngập ngừng nhưng rồi cũng quyết định bấm chuông. Không biết có chính xác không nhưng chắc phải mất đến 3 phút anh mới thấy bóng dáng cô ra mở cổng, từ xa thôi cũng đủ nhận ra vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt và sự uể oải trong dáng đi của cô. Tuy vậy ở cô vẫn toát lên một vẻ cuốn hút nào đó mà những người con gái khác không có.
“ Là cậu à”- Mai vừa hé cánh cổng thì nhìn thấy Việt
“ Cậu đến có việc gì không?”
“Không. À mà có, chị cứ mời tôi vào nhà đã chứ”
Việt hơi bất ngờ với ngôi nhà của cô, lối đi vào nhà dài đến cả chục mét, hai bên không có gì khác… ngoài hoa, đủ loài và đủ màu sắc. Mới bước vào thôi mà mùi hương phảng phất đã khiến anh dễ chịu vô cùng. Ngôi nhà chỉ ba tầng nhưng xây theo lối kiến trúc Pháp, nhìn nổi bật hơn cả so với những ngôi nhà cao tầng xung quanh. Anh trầm trồ tỏ sự thán phục với người đã thiết kế bản vẽ ngôi nhà này. Mai không nói gì, cô lẳng lặng đi trước, chỉ khi vào đến phòng khách cô mới lên tiếng:
“ Tôi ở một mình lên hơi bừa bộn, cậu thông cảm”- Cô loay hoay chỉnh lại bàn ghế, cất gọn mấy quyển tạp chí lộn xộn trên mặt bàn.
“ Thôi, chị không cần phải dọn đâu, tôi là con trai nên cũng không quan trọng việc này lắm”. Mai tưởng chừng như không nghe thấy câu nói đó của Việt, cô vẫn cặm cụi dọn dẹp lại căn phòng. Anh nhìn cô ái ngại:
“ Chị hình như không được khỏe thì phải. Ngồi tạm xuống đây đi, để tôi dọn cho cũng được”
Mai nhìn Việt, đắn đo một lúc rồi đi vào trong khiến Việt lắc đầu khó hiểu. Anh vội đứng dậy cất dọn những thứ vương vãi trên mặt sàn, một vài cuốn truyện trang trên ghế, trong lòng thầm nghĩ chị ta đúng là bừa bộn thật. Mai đi ra trên tay là cốc nước, cô đặt xuống bàn và thả mình xuống ghế sô pha một cách mệt nhọc:
“ Cậu ngồi đi, cứ để mặc tôi, lúc khác tôi dọn”
“ Chị ốm à? Tôi xin lỗi, hôm trước làm chị phải dầm mưa”
“ Không phải lỗi tại cậu đâu. Mà cậu vừa đi chạy bộ về à? Mấy hôm rồi tôi không đi chạy được”
“ Chị mệt thì cứ nghỉ đi, bao giờ khỏe chạy qua tôi gọi”
“ Ừ”
Không gian lại chợt yên ắng. Việt đáo mắt nhìn quanh nội thất và trang trí của ngôi nhà, nổi bật hơn cả có lẽ là tấm gương lớn trải dài từ mép tường bên này tới mép tường phía bên kia. Bên trên là bức tranh mô phỏng mối tình cảm động trên con tàu Titanic huyền thoại. Bốn góc trần tạo điểm nhấn với bốn chiếc đèn nhìn sơ qua rất cổ kính. Nhìn chung tổng thể ngôi nhà mang đậm chất cổ kính xưa cũ. Chủ nhân ngôi nhà này hẳn là một người hoài niệm, hoài cổ.
Mai để ý Việt, anh ta đang mải say sưa ngắm nhìn ngôi nhà, ở anh hiện lên sự ấm áp như ở người cha của cô vậy. Vẻ mặt trầm ngâm của Việt làm Mai khẽ mỉm cười, cô tựa đầu vào thành ghế, hai tay khép lại đặt lên vai. Nằm nhìn anh đến phát chán, cơn buồn ngủ lại kéo đến với cô. Trong giấc ngủ chập chờn Mai cảm nhận được tiếng va chạm của xoong nồi và bát đĩa trong nhà nhưng cô không tài nào mở mắt. Chỉ cho đến khi từng luồng gió nhè nhẹ phả vào mặt cô mới chịu dụi mắt tỉnh dậy
“ Cuối cùng thì chị cũng chịu dậy rồi à?”- Việt mỉm cười với Mai khi cô vừa he hé mở mắt nhìn anh. Chưa đầy ba giây sau mắt cô lại mở to hết cỡ, trợn tròn nhìn Việt khi cô thấy mặt anh áp sát mặt cô. Cô vội vàng vùng dậy nhanh chóng đến nỗi trán hai ngươi đập vào nhau, phát lên một tiếng “ cốc” khe khẽ.
Việt xoa xoa chán, vẻ mặt suýt xoa, không nhìn cô:
“ Chị làm gì vậy?. Ui da đau quá”
“ Câu đấy, đúng ra phải là tôi hỏi cậu. Cậu tính làm gì vậy?”- Mai cũng hơi ê trán, cô áp tay để lên trán, ngồi ngay ngắn tựa vào ghế sô pha.
“ Làm gì là làm gì? Tôi có công gọi chị dậy ăn sáng, đã không được trả công thì thôi lại còn bị bươu cả trán lên này”- Anh nhăn nhó.
“ Hả?”- Mai á khẩu.
“ Hả cái gì, chị rửa mặt cho tỉnh ngủ đi rồi ra ăn. Tôi lục lọi khắp nhà thấy chỉ còn có mì gói à. Tôi nấu hai bát kìa, mau lên rồi ra ăn”
“ Hả?”- Mai có chút bất ngờ, chỉ bật lên được tiếng đó.
“ Chị bị ngộ à? Cứ hả với hử suốt”
“ Ơ. Mà này, ai cho phép cậu động vào đồ nhà tôi mà chưa xin phép vậy?”- Cô thay đổi biểu cảm khuôn mặt, tỏ vẻ nghiêm nghị hơn.
“ Thôi đi bà cô ơi, tôi thương tình nấu cho ăn rồi mà chị còn cằn nhằn, tôi chả ăn hết bây giờ”
“ Nhóc con gọi ai là bà cô đấy? Tôi hơn cậu có một tuổi, chưa đến nỗi bị gọi là bà cô nhá”- Đúng kiểu giọng của một người chị nói với thằng em trai, Mai nói xong đứng dậy đi vào gian bếp.
“ Rồi rồi, nhanh lên nào”
Đi chưa hết cầu thang, Mai chợt nhớ ra, nói vọng xuống với Việt:
“ À, cậu có biết sửa máy tính không?”
“ Ừm, có biết chút ít. Có chuyện gì à?”
“ Ừ, lát sửa giúp tôi”.
Mai kéo ghế ngồi vào bàn ăn thì Việt cũng nấu vừa xong, anh bê hai tô lớn đặt lên bàn. Mai nhanh nhảu kéo một tô về phía mình, vội vàng dùng thìa húp trút nước, anh chưa kịp nhắc cô là còn nóng thì thìa nước đã nằm trọn vẹn trong miệng cô. Cô thở phù phù cho bớt nóng, lườm anh:
“ Sao nóng thế? Cậu tính giết người à?”
“ Ơ, chị vội ăn lại còn đổ lỗi cho tôi”
“Nhưng mà…”- Mai ngập ngừng
“ Nhưng mà sao? Nhưng mà… chị đói phải không, ha ha tôi biết mà”
“ Ờ, tối qua tôi chưa ăn gì”- Mai cụp mặt xuống vừa nói vừa vừa gắp những miếng to tướng thổi nguội.
“ Làm gì mà không ăn? Lười còn kêu ai.”
“ Tại hôm qua tôi hơi mệt. mà thôi, cậu ngồi ngoan ngoãn ăn đi, không tôi cho ra ngoài đường bây giờ”
Việt cười cười, không nói gì, đưa vài sợi mì lên miệng ăn một chút rồi lại hạ đũa xuống. Cho đến hôm nay khi ngồi đối diện ở một khoảng cách gần thế này Việt mới có thời gian nhìn kĩ khuôn mặt của cô. Ấn tượng nhất vẫn là đôi mắt to tròn mà xanh rất đặc biệt của cô. Những người có màu mắt xanh trên thế giới thực sự rất hiếm, chỉ là một con số rất nhỏ. Anh đã bị thu hút bởi đôi mắt xanh, trong trẻo của Hương nhưng thật không ngờ người con gái ngồi trước mắt anh cũng có một đôi mắt đẹp như vậy. Chỉ có thể miêu tả một từ:” đẹp”. Khuôn mặt V-line hay chiếc mũi cao khiến cô càng nổi bật, kiêu kì hơn, vô thức Việt lẩm bẩm:” chắc lại phẫu thuật thẩm mĩ đây mà”
Anh bất ngờ, không hiểu thế quái nào cô lại nghe thấy câu nói rất nhỏ đó của Việt.
“ Cậu bảo sao cơ? Cái gì, ai phẫu thuật thẩm mĩ hả?”
“ À, không ý tôi… ý tôi…”- Việt ấp úng không biết nói gì, vô tình lúc đó có con mèo trắng đi qua ngang chân Việt, anh vội thốt lên:
“ ý tôi nói là con mèo, con mèo ấy”- Anh thở phào nhẹ nhõm.
Mai nghe xong, bỏ đũa xuống, cô đập bàn rần rần, ôm bụng cười ngặt nghẹo:
“ Chị đến chết với sự ngây thơ dễ thương của nhóc đấy, nhóc con ạ”
“ Này…”- Việt chưa kịp nói hết câu thì bên ngoài có tiếng chuông cổng. Mai bảo Việt cứ ngồi ăn, còn cô đi ra xem ai.
Việt ngồi nghĩ lại câu trả lời của anh vừa rồi mà tự vỗ đầu mình nhủ: “ sao mình ngu vậy nhỉ”
Một lúc vẫn chưa thấy Mai vào,lại có tiếng tranh cãi to tiếng gì bên ngoài, Việt đứng dậy ra ngoài xem thử. Đập vào mắt anh là cảnh gã đàn ông kia đưa tay cố bám lấy tay Mai trong khi có vẻ như Mai đang cố kháng cự lại. Việt ngập ngừng. Ánh mắt gã chạm vào mắt Việt. Một ánh mắt sắc như dao…
“ Thằng nhóc kia làm gì ở đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.