Chương 19: Khúc giao mùa... Lòng người giao hòa
Hàn Băng
01/04/2015
Chương 19: Khúc giao mùa... Lòng người
giao hòa
Việt xách chiếc va li của Mai đặt vào phòng anh trước sự ngạc nhiên của Linh, cô đi lòng vòng hết nhìn anh rồi lại nhìn chiếc vali rồi hỏi anh:
“ Đồ đạc gì đây hả anh?”
“ Ừ, đồ của chị Mai đấy”- Anh đáp.
Linh ngơ ngác: “ Ơ, sao anh lại mang về làm gì ạ?”
“ Ừ, năm nay chị ấy sẽ ăn Tết với gia đình mình, nhóc dọn dẹp sạch sẽ giúp anh phòng trên tầng 3 nhé.”
Linh im lặng vài giây, rồi cô nhay cẫng lên vui sướng: “ Thật hả anh, hi em vui quá”
Việt xoa đầu cô, anh nói: “ Nhóc làm gì mà vui thế, bộ chị ấy là thần tượng của nhóc à?”
Cô bĩu môi: “ Hứ, còn hơn cả thần tượng ấy chứ, nhưng cái chính là em sẽ được đi spa với chị ấy. Hi hi”
Anh lườm cô nói: “ Suốt ngày… chỉ được thế là nhanh, thôi dọn phòng giúp anh đi nhé”
Hôm nay đã là Ba mươi Tết, ba ngày kể từ ngày Mai chuyển sang nhà Việt, sự hòa đồng, thân thiện của bố mẹ anh cũng như sự hâm mộ đến phát cuồng của Linh làm Mai rất thoải mái, nhưng điều làm cô thích thú hơn cả là được bên anh mỗi ngày, được nhìn thấy khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, và nghe thấy giọng nói ấy. Việt cũng không thể phủ nhận ba ngày vừa qua, là ba ngày mà anh và cô luôn kè kè bên nhau. Và anh chỉ nhận ra điều này cho tới khi Hà nói:
“ Cậu dạo này bơ tớ, quên tớ luôn rồi phải không?”
“ Ơ, tớ có bơ, có quên gì cậu đâu, chẳng qua mấy hôm nay giáp Tết nên bận không đi đâu được mà”
“ Thôi đi, tớ biết thừa, tại chị Mai đang ở đây nên cậu không muốn rời chị ấy nửa bước thì có”
Việt lấy tay gãi đầu, anh nhận ra điều Hà vừa nói hình như đúng thì phải. Anh chỉ cười cười đáp lại.
“ Nhưng không sao, cậu cứ vui vẻ thế này là tớ cũng vui rồi. Mà đêm nay giao thừa, cậu đi với tớ ra bờ hồ xem bắn pháo hoa nhé.”
Việt ngập ngừng bối rối, anh nói:
“ Ui, tớ xin lỗi nhưng tớ có kế hoạch khác từ trước rồi, biết làm sao bây giờ. Cậu… cậu có rất nhiều chàng trai khác muốn đi cùng mà. Tớ sẽ đón giao thừa cùng cậu vào những năm sau Hà nhé, dù sao cậu cũng về nước hẳn rồi mà. Hic, tớ xin lỗi”
“ Đấy tớ biết ngay là cậu bơ tớ rồi mà”
Anh vội vàng xua tay giải thích:
“ Không, tớ không có ý đấy đâu. Mong cậu hiểu cho tớ, tớ có dự định khác vào đêm nay rồi”
Hà ngẩng đầu nhìn anh cười cười, cô nói nhè nhẹ:
“ Ừ, không sao, chúng mình là bạn mà”
Thấp thoáng, Việt thấy có chút buồn đọng lại khóe mắt của Hà nhưng anh không biết phải nói sao với cô. Việt chỉ mong cô sẽ hiểu và hãy chỉ coi anh như một người bạn đúng nghĩa…
Ngày cuối cùng của năm, đường phố Hà Nội không còn ồn ào như thường ngày, nó tĩnh lặng một cách thuần khiết, người ta không còn phải bon chen trên các trục đường chính vào lúc tan tầm, không còn nghe thấy những tiếng còi xe inh ỏi, tất cả… tất cả dường như đều đang lặng mình để chia tay năm cũ, đón chờ năm mới. Tết luôn là những kí ức đẹp của tuổi thơ, một tuổi mới, những niềm vui mới, háo hức một cách kì lạ. Nhưng khi lớn lên, cái sự háo hức ấy lại ít dần đi rồi hoàn toàn biến mất, thay vào đó là những lo toan cho cuộc sống, lo toan cho gia đình.
Tết năm nay, Việt sẽ bước sang tuổi hai mốt, có lẽ độ tuổi của anh chưa đủ để gọi là đủ trưởng thành nhưng những ngày tháng sống một mình nơi đất khách đã dạy cho anh nhiều điều, đã làm anh dạn dĩ với cuộc sống này hơn. Anh không còn là một cậu nhóc kém cỏi, thiếu sự chin chắn của ngày nào nữa. Vòng tay anh đã đủ rộng để che chở cho người con gái mà anh yêu.
Những ánh sáng nhiều màu phát ra từ chậu đào lập lòe ngoài hiên, còn trong nhà tiếng nhạc nhè nhẹ từ phòng khách phát lên làm mọi người vui vẻ thoái mái. Bữa cơm Tất Niên thịnh soạn được Mai và Linh bày lên bàn nhanh chóng, bố anh đi vào cầm theo chai rượu vẻ mặt đầy phấn khởi, nói:
“ Mọi người ngồi xuống cả đi. Mai, cháu cứ tự nhiên nhé, cứ coi cô chú như bố mẹ cháu cũng được, đừng ngại ngùng điều gì cả.”
“ Ông hôm nay cười cười nói nói nhiều quá rồi đấy, những ngày bình thường tôi có thấy ông nói nhiều thế này đâu.”- Mẹ Việt nói.
“ Ơ, bà này, hôm nay là Ba mươi Tết với lại có cả con dâu tương lai xinh đẹp đến ăn Tết cùng gia đình mình nó phải khác chứ. Đã hai năm rồi tôi mới lại thấy vui thế này”
Câu nói của ông làm Mai thoáng đỏ mặt, Việt chỉ biết cười cười. Linh ngây thơ chen vào:
“ Ơ mà hai anh chị yêu nhau, cứ gọi nhau là chị với nhóc như vậy ạ, ngộ nhỉ”
Việt lừ mắt nhìn Linh: “ Còn nhỏ tuổi mà hỏi linh ta linh tinh.”
Anh nhận phần mở sâm panh, rồi rót ra từng cốc cho mọi người. Cả nhà nâng ly. Bố anh nói:
“ Năm mới cũng sắp tới rồi, có lẽ nó đang lấp ló ở ngoài cổng kia thôi, tôi chúc bà luôn trẻ đẹp như bây giờ, chúc cô con gái của bố năm nay thi đỗ vào trường đại học của con thích. Mai, chú chúc cháu mãi xinh đẹp như vậy, học hành đạt kết quả cao.”- Ông chúc từng người rồi quay sang nhìn anh:
“ Việt, chào mừng con đã thực sự trở lại, nhìn thấy con trở về vui vẻ như trước thế này bố mừng lắm”- Giọng ông nghẹn ngào xúc động.
Bữa cơm tràn ngập những lời chúc của mọi người. Mai chợt thấy ấm lòng trong những ngày cuối đông lạnh lẽo này. Đã biết bao cái Tết đến và đi qua cô tựa như những ngày nghỉ rất bình thường. Mai tìm được cảm giác ấm áp trong ngôi nhà này, phải chăng tất cả đều là nhờ sự xuất hiện của anh ?
Gần mười một giờ, mọi người trong gia đình anh đi ra bờ hồ xem pháo hoa, Linh gọi anh đi cùng nhưng anh từ chối:
“ Nhóc đi với bố mẹ đi, anh ở nhà, không đi đâu”
“ Ơ, thật hả, bộ anh tính bắt chị Mai cũng ở nhà hả?”- Linh ngơ ngác.
“ Không, anh biết chắc là chị ấy cũng sẽ không đi nếu như anh không đi”- Việt nghênh mặt đầy tự tin.
“ Thôi, mặc kệ anh, em đi đây, giờ này chắc là đông nghịt người rồi”
Linh đóng cửa đi xuống nhà, cũng lúc đấy Mai đi vào hỏi anh:
“ Nhóc không đi xem thật hả? Chị mặc áo ấm xong cả rồi nè”
Việt nhún vai, anh nói: “ Chị muốn đi xem à? Nhưng nhóc không đi đâu, nhóc có kế hoạch khác rồi”
“ Vậy hả, thế thôi chị cũng không đi nữa”- Cô ngồi bệt xuống giường.
Việt cười cười trêu cô: “ Nhưng nhóc cũng không cho chị đi cùng đâu, chị sẽ ở nhà một mình đấy”
Mai dứ dứ nắm đấm trước mặt anh đe dọa: “ Chị thách nhóc đấy”
Việt lắc đầu khẽ mỉm cười, đứng dậy nắm lấy tay cô: “ Thôi mình đi nào”
Anh chở cô luồn lách qua những con phố đông người tập trung, cố gắng chọn những đoạn đường ít người qua lại. Sắp giao thừa, có những đoạn đường dài cả cây số mà không có lấy một bóng người qua lại. Mai ngồi nép sau lưng Việt tránh những luồng gió lạnh thổi qua mặt cô. Việt khẽ vòng một tay xuống nắm chặt bàn tay Mai đang đặt trên bụng anh, mỉm cười lặng lẽ.
“ Nhóc, mình đi đâu vậy”
Việt trả lời: “ Nhóc không biết”
Mai đấm nhẹ vào lưng anh rồi cũng không hỏi nữa. Chỉ cho đến khi chiếc xe chầm chậm dừng lại trên cầu Long Biên, Việt mới lên tiếng:
“ Mình đến nơi rồi”.
Mai ngạc nhiên nhìn Việt rồi lại nhìn xung quanh. Bốn bề vắng vẻ, không có lấy một bóng người. Mai hỏi anh:
“ Nhóc, sao nhóc lại đưa chị đến đây?”
Việt cười cười vẻ bí hiểm nói: “ Bí mật, chị đợi một lúc nữa đi”
“ Nhưng đợi đến bao giờ?”
“ Đúng giao thừa”
Mai ngây thơ nhìn anh: “ Bộ, giao thừa ở đây có bắn pháo hoa hả nhóc”
“ Ừm, chắc vậy”- Anh đáp.
Gần đến giao thừa, Mai thấy Việt rút điện thoại ra làm gì đấy, cô hỏi anh:
“ Sắp giao thừa chưa hả nhóc, chị háo hức quá rồi, hi”
Việt dơ màn hình điện thoại ngang mắt cô: “ Còn một phút nữa thôi”. Rồi anh kéo cô tiến sát lại thành cầu, chỉ tay về hướng bãi đất trống bên dưới chân cầu.
Mai nhìn theo hướng anh chỉ, bất ngờ một quả pháo cháy sáng rồi vút thẳng lên trời. Dưới đất, những vòng lửa bắt đầu xuất hiện, Mai ngạc nhiên khi những đốm lửa ấy xếp thành một dòng chữ. Cô lặng người đi, lấy tay ôm chặt miệng để ngăn sự xúc động tuôn trào. Dòng chữ rực sáng trong bóng tối như xua tan cái lạnh da thịt, sưởi ấm lòng cô. Dòng chữ cháy rực hiện lên rõ ràng không thể nhầm lẫn: “ Nhóc yêu chị”. Mắt cô nhòe đi khi đọc những từ ấy. Việt quay sang ôm chặt lấy Mai, anh khẽ từa đầu cô vào vai mình, thi thầm bên tai cô: “ Nhóc yêu chị”. Rôi mất mây giây ngập ngừng, anh lại ghì chặt lấy cô, giọng nói dịu dàng của anh một lần nữa lại vang lên bên tai cô:
“ Mai… Anh yêu em”
Cô òa khóc nức nở, Việt buông cô ra khỏi vòng tay mình, anh lau những giọt nước đang lăn dài trên má cô, vuốt tóc cô để nhìn rõ khuôn mặt mà anh cho là thiên thần này rồi áp đôi môi mình vào môi cô thật chặt. Mai nồng nhiệt đón nhận nụ hôn của anh và đáp lại một cách vội vã, gấp gáp. Chỉ đến khi sắp không thở được nữa, cô mới rời bờ môi anh. Mắt cô long lanh, đôi môi chum chím và giọng cô run run:
“ Em cũng yêu anh”
Việt áp tay mình vào má Mai, nhìn cô âu yếm:
“ Chị… à không, em làm người yêu anh nhé”
Mai bẽn lẽn khẽ gật đầu đồng ý. Chỉ chờ có thế, Việt vui sướng, anh nhấc bổng cô lên, xoay tròn vài vòng trong không trung hét lớn:
Mai, anh yêu em”.
Khi đã thấm mệt, Việt mới chịu đặt Mai ngồi xuống, cô ngồi gọn trong lòng anh, hướng mắt về phía dòng sông. Anh vòng tay ôm chặt cô vào lòng, tựa cằm mình lên vai cô khẽ thầm thì:
“ Nhớ đấy nhé, từ giờ không còn là chị với nhóc đâu đấy, em mà gọi sai anh sẽ phạt”
Mai đáp nhẹ nhàng: “Vâng”. Cô nói tiếp, dịu dàng:
“ Em cám ơn anh nhiều lắm, cám ơn anh vì đã đến bên em”
“ Anh mới là người phải cám ơn em, chính em đã kéo anh ra khỏi cái hố sâu của quá khứ mà trước đó anh vẫn ngỡ rằng mình sẽ không bao giờ thoát ra được”
Mai ngập ngừng: “ Em nghe mẹ anh nói rồi, anh không cần phải quên người ấy đâu, nhưng tai nạn của cô ấy, anh hãy quên đi nhé. Em muốn thấy anh lúc nào cũng phải vui vẻ”
Việt nắm chặt tay cô đáp: “ Ừm, anh sẽ nghe theo em”.
Anh và cô ngồi ôm trọn lấy nhau trong một không gian vắng vẻ, những tiếng pháo nổ râm ran từ phía xa vọng lại. Mai thích thú ngước nhìn khẽ nói:
“Giao thừa năm sau anh lại đưa em tới đây anh nhé”
“ Ừm”- anh hỏi cô có lạnh không, cô khẽ lắc đầu nhưng anh vẫn quàng chiếc khăn anh đang đeo lên cổ cho cô.
Khoảng mười phút sau, những tiếng pháo nổ cũng ngớt hẳn, Mai hạ người thấp xuống, gối hẳn đầu vào ngực anh, cô nói:
“ Em buồn ngủ, anh ngồi im canh cho em ngủ nhé”
Việt không nói gì, lẳng lặng nhấc đầu cô áp sát vào ngực anh, tay anh nắm chặt tay cô. Cảm giác dễ chịu ấm áp nhanh chóng kéo Mai chìm vào giấc ngủ. Việt lặng người hướng mắt về phía xa xa. Anh ngẫm lại những ngày tháng vừa qua. Mới chỉ sáu tháng kể từ ngày anh trở lại Việt Nam, đối diện với cuộc sống thực tại, với những sự thật mà anh không thể nẩn chốn mãi. Việt chợt mỉm cười, dường như mọi thứ quá nhanh so với những gì anh suy nghĩ, anh đã có thể dễ dàng quên đi quá khứ, đã chịu nhìn nhận và chấp nhận nó, cái việc mà ngày xưa anh chưa bao giờ nghĩ tới.
Tình yêu luôn là nguồn sức mạnh vô tận cho mỗi con người, ta có thể dễ dàng nhận ra điều đó từ khi còn bé cho tới khi đã trưởng thành. Ta sẵn sàng làm mọi thứ trong khả năng có thể hoặc thậm chí là hơn thế để bảo vệ người mình yêu thương. Và khi yêu, tình cảm sẽ làm ta không còn là chính ta nữa, lí trí sẽ phải chịu lùi bước trước cảm xúc. Sẽ có lúc khi nhìn lại ta chợt nhận ra việc mình làm thật điên rồ, nhưng vậy thì có hề gì khi đó là vì người ta yêu.
Vậy là năm mới đã tới, những niềm vui, dự định mới cũng sẽ tới theo. Việt nhìn xuống, Mai đang ngủ ngon lành trong lòng anh, anh cười cười lẩm bẩm:
“ Bây giờ em là tất cả những gì anh có Mai ạ”- Rồi anh cúi xuống hôn cô thật sâu và để lại một vết cắn trên môi cô.
Mai cựa mình tỉnh giấc, cô ngơ ngác đặt tay lên môi mình nhìn anh, nhưng anh chỉ cười cười. Mai ngại ngùng bối rối cúi thấp mặt xuống hỏi:
“ Nhóc… À mấy giờ rồi anh?”
“ Hơn một giờ rồi, mình về nhé, mặt em lạnh toát rồi nè”
“ Vâng”- Mai đáp lại khe khẽ.
Việt dắt tay Mai đi thẳng vào nhà. Bố mẹ anh và Linh đang ngồi nhâm nhi Rượu vang ở phòng. Anh và cô chúc mừng năm mới cả nhà rồi ngồi xuống. Cô cởi chiếc khăn anh quấn cho cô quàng lên vai anh:
“ Trả anh nè”
Cả nhà trố mắt ra nhìn hai người. Bố anh vỗ cái đét vào đùi nói lớn:
“ Khà khà, Việt… Tốt lắm con, như vậy mà là con trai của bố chứ”
Linh xen vào lời nói của ông: “ Anh đã nghe theo lời em nói đúng không, mới lúc tối em ý kiến vụ xưng hô xong, bây giờ đã đổi luôn rồi, ghê quá nha”
Mai ngượng ngùng thoáng đỏ mặt, mẹ anh thấy vậy giải thoát tình trạng này cho cô. Bà rút từ túi ra một xấp bao lì xì, bà lần lượt đưa cho anh, cô và Linh và nói lì xì để lấy may cho năm mới. Linh thích thú rồi quay sang nhìn anh nói:
“ Anh trai, lì xì của em đâu?”
“ Ơ, sao anh phải lì xì cho nhóc, nhóc lớn rồi chứ trẻ con gì nữa đâu mà năm nào cũng đòi anh vậy hả?”
“ Hức. Anh có phải anh chàng đẹp trai, ga lăng, có phải anh của em không vậy”- Linh nheo mày, xị mặt xuống.
“ Nè Linh, chị lì xì cho em nè, chúc em năm nay học tập, thi cử thật tốt nhé”- Mai đặt vào tay Linh một phong bao lì xì, mỉm cười.
Linh cảm ơn Mai xong rồi không quên quay sang lừ mắt nhìn Việt: “ Anh thế đấy, nhìn chị ấy mà học tập nha”
“ Ơ, con bé này không cảm ơn anh mà lại trách anh à? Bao lì xì đấy là của anh đấy.”
“ Anh bị ngộ hả? Chị Mai lì xì cho em thì là của em chứ”
“ Bao lì xì đấy của Mai, mà Mai bây giờ là của anh rồi nên bao lì xì đấy cũng là của anh biết chưa hả nhóc?”
Cả nhà cười ồ lên, Mai cũng bụm miệng cười, khẽ bấu vào tay anh.
“Thôi, hai đưa không trêu nhau nữa, vừa mới giao thừa mà đã vậy rồi”- Mẹ anh lên tiếng rồi đứng dậy.
Bố anh cũng đứng dậy nói: “ Thôi muộn rồi, mấy đứa đi ngủ thôi, mai còn đi chúc Tết nhiều nơi lắm”.
Những ngày trở lại đây, Việt đều chốt cửa trước khi đi ngủ, anh đã dám dũng cảm đối mặt với việc một mình nằm giữa bốn bức tường, anh cũng không còn cảm giác đơn độc nữa. Thật kì diệu. Tình yêu đã làm anh thay đổi, làm anh dũng cảm hơn, giúp anh biết quý trọng cuộc sống và mọi người xung quanh hơn.
Việt lăn vài vòng trên giường, anh quyết định cầm điện thoại gọi cho Mai, mặc dù hai người cách nhau chưa đến mười mét.
“ Mai…”
“ Gì vậy anh?”- Giọng cô nhẹ nhàng hỏi anh.
“ Anh nhớ em quá”
“Nãy đến giờ mới có ba mươi phút thôi mà”
Việt biết cô đang mỉm cười qua tiếng thở của cô phát ra.
“ Nhưng anh vẫn nhớ em”- Anh nhắc lại.
“ Ngốc, nhớ thì làm gì đi chứ sao lại chỉ nói miệng thôi à.”
Việt nghe xong quẳng điện thoại qua một bên, chạy hộc tốc sang phòng cô. Cánh cửa phòng đã mở từ lúc nào, Mai cười cười khi thấy anh, kéo chăn qua một bên nhường chỗ co anh nằm. Anh nhanh chóng nằm xuống, luồn tay qua cho cô gối đầu rồi ôm chặt lấy cô vào lòng. Một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.
Ngày đầu tiên trong năm vừa tới. Trời đã tối nhưng xin trời hãy đừng vội sáng…
Việt xách chiếc va li của Mai đặt vào phòng anh trước sự ngạc nhiên của Linh, cô đi lòng vòng hết nhìn anh rồi lại nhìn chiếc vali rồi hỏi anh:
“ Đồ đạc gì đây hả anh?”
“ Ừ, đồ của chị Mai đấy”- Anh đáp.
Linh ngơ ngác: “ Ơ, sao anh lại mang về làm gì ạ?”
“ Ừ, năm nay chị ấy sẽ ăn Tết với gia đình mình, nhóc dọn dẹp sạch sẽ giúp anh phòng trên tầng 3 nhé.”
Linh im lặng vài giây, rồi cô nhay cẫng lên vui sướng: “ Thật hả anh, hi em vui quá”
Việt xoa đầu cô, anh nói: “ Nhóc làm gì mà vui thế, bộ chị ấy là thần tượng của nhóc à?”
Cô bĩu môi: “ Hứ, còn hơn cả thần tượng ấy chứ, nhưng cái chính là em sẽ được đi spa với chị ấy. Hi hi”
Anh lườm cô nói: “ Suốt ngày… chỉ được thế là nhanh, thôi dọn phòng giúp anh đi nhé”
Hôm nay đã là Ba mươi Tết, ba ngày kể từ ngày Mai chuyển sang nhà Việt, sự hòa đồng, thân thiện của bố mẹ anh cũng như sự hâm mộ đến phát cuồng của Linh làm Mai rất thoải mái, nhưng điều làm cô thích thú hơn cả là được bên anh mỗi ngày, được nhìn thấy khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, và nghe thấy giọng nói ấy. Việt cũng không thể phủ nhận ba ngày vừa qua, là ba ngày mà anh và cô luôn kè kè bên nhau. Và anh chỉ nhận ra điều này cho tới khi Hà nói:
“ Cậu dạo này bơ tớ, quên tớ luôn rồi phải không?”
“ Ơ, tớ có bơ, có quên gì cậu đâu, chẳng qua mấy hôm nay giáp Tết nên bận không đi đâu được mà”
“ Thôi đi, tớ biết thừa, tại chị Mai đang ở đây nên cậu không muốn rời chị ấy nửa bước thì có”
Việt lấy tay gãi đầu, anh nhận ra điều Hà vừa nói hình như đúng thì phải. Anh chỉ cười cười đáp lại.
“ Nhưng không sao, cậu cứ vui vẻ thế này là tớ cũng vui rồi. Mà đêm nay giao thừa, cậu đi với tớ ra bờ hồ xem bắn pháo hoa nhé.”
Việt ngập ngừng bối rối, anh nói:
“ Ui, tớ xin lỗi nhưng tớ có kế hoạch khác từ trước rồi, biết làm sao bây giờ. Cậu… cậu có rất nhiều chàng trai khác muốn đi cùng mà. Tớ sẽ đón giao thừa cùng cậu vào những năm sau Hà nhé, dù sao cậu cũng về nước hẳn rồi mà. Hic, tớ xin lỗi”
“ Đấy tớ biết ngay là cậu bơ tớ rồi mà”
Anh vội vàng xua tay giải thích:
“ Không, tớ không có ý đấy đâu. Mong cậu hiểu cho tớ, tớ có dự định khác vào đêm nay rồi”
Hà ngẩng đầu nhìn anh cười cười, cô nói nhè nhẹ:
“ Ừ, không sao, chúng mình là bạn mà”
Thấp thoáng, Việt thấy có chút buồn đọng lại khóe mắt của Hà nhưng anh không biết phải nói sao với cô. Việt chỉ mong cô sẽ hiểu và hãy chỉ coi anh như một người bạn đúng nghĩa…
Ngày cuối cùng của năm, đường phố Hà Nội không còn ồn ào như thường ngày, nó tĩnh lặng một cách thuần khiết, người ta không còn phải bon chen trên các trục đường chính vào lúc tan tầm, không còn nghe thấy những tiếng còi xe inh ỏi, tất cả… tất cả dường như đều đang lặng mình để chia tay năm cũ, đón chờ năm mới. Tết luôn là những kí ức đẹp của tuổi thơ, một tuổi mới, những niềm vui mới, háo hức một cách kì lạ. Nhưng khi lớn lên, cái sự háo hức ấy lại ít dần đi rồi hoàn toàn biến mất, thay vào đó là những lo toan cho cuộc sống, lo toan cho gia đình.
Tết năm nay, Việt sẽ bước sang tuổi hai mốt, có lẽ độ tuổi của anh chưa đủ để gọi là đủ trưởng thành nhưng những ngày tháng sống một mình nơi đất khách đã dạy cho anh nhiều điều, đã làm anh dạn dĩ với cuộc sống này hơn. Anh không còn là một cậu nhóc kém cỏi, thiếu sự chin chắn của ngày nào nữa. Vòng tay anh đã đủ rộng để che chở cho người con gái mà anh yêu.
Những ánh sáng nhiều màu phát ra từ chậu đào lập lòe ngoài hiên, còn trong nhà tiếng nhạc nhè nhẹ từ phòng khách phát lên làm mọi người vui vẻ thoái mái. Bữa cơm Tất Niên thịnh soạn được Mai và Linh bày lên bàn nhanh chóng, bố anh đi vào cầm theo chai rượu vẻ mặt đầy phấn khởi, nói:
“ Mọi người ngồi xuống cả đi. Mai, cháu cứ tự nhiên nhé, cứ coi cô chú như bố mẹ cháu cũng được, đừng ngại ngùng điều gì cả.”
“ Ông hôm nay cười cười nói nói nhiều quá rồi đấy, những ngày bình thường tôi có thấy ông nói nhiều thế này đâu.”- Mẹ Việt nói.
“ Ơ, bà này, hôm nay là Ba mươi Tết với lại có cả con dâu tương lai xinh đẹp đến ăn Tết cùng gia đình mình nó phải khác chứ. Đã hai năm rồi tôi mới lại thấy vui thế này”
Câu nói của ông làm Mai thoáng đỏ mặt, Việt chỉ biết cười cười. Linh ngây thơ chen vào:
“ Ơ mà hai anh chị yêu nhau, cứ gọi nhau là chị với nhóc như vậy ạ, ngộ nhỉ”
Việt lừ mắt nhìn Linh: “ Còn nhỏ tuổi mà hỏi linh ta linh tinh.”
Anh nhận phần mở sâm panh, rồi rót ra từng cốc cho mọi người. Cả nhà nâng ly. Bố anh nói:
“ Năm mới cũng sắp tới rồi, có lẽ nó đang lấp ló ở ngoài cổng kia thôi, tôi chúc bà luôn trẻ đẹp như bây giờ, chúc cô con gái của bố năm nay thi đỗ vào trường đại học của con thích. Mai, chú chúc cháu mãi xinh đẹp như vậy, học hành đạt kết quả cao.”- Ông chúc từng người rồi quay sang nhìn anh:
“ Việt, chào mừng con đã thực sự trở lại, nhìn thấy con trở về vui vẻ như trước thế này bố mừng lắm”- Giọng ông nghẹn ngào xúc động.
Bữa cơm tràn ngập những lời chúc của mọi người. Mai chợt thấy ấm lòng trong những ngày cuối đông lạnh lẽo này. Đã biết bao cái Tết đến và đi qua cô tựa như những ngày nghỉ rất bình thường. Mai tìm được cảm giác ấm áp trong ngôi nhà này, phải chăng tất cả đều là nhờ sự xuất hiện của anh ?
Gần mười một giờ, mọi người trong gia đình anh đi ra bờ hồ xem pháo hoa, Linh gọi anh đi cùng nhưng anh từ chối:
“ Nhóc đi với bố mẹ đi, anh ở nhà, không đi đâu”
“ Ơ, thật hả, bộ anh tính bắt chị Mai cũng ở nhà hả?”- Linh ngơ ngác.
“ Không, anh biết chắc là chị ấy cũng sẽ không đi nếu như anh không đi”- Việt nghênh mặt đầy tự tin.
“ Thôi, mặc kệ anh, em đi đây, giờ này chắc là đông nghịt người rồi”
Linh đóng cửa đi xuống nhà, cũng lúc đấy Mai đi vào hỏi anh:
“ Nhóc không đi xem thật hả? Chị mặc áo ấm xong cả rồi nè”
Việt nhún vai, anh nói: “ Chị muốn đi xem à? Nhưng nhóc không đi đâu, nhóc có kế hoạch khác rồi”
“ Vậy hả, thế thôi chị cũng không đi nữa”- Cô ngồi bệt xuống giường.
Việt cười cười trêu cô: “ Nhưng nhóc cũng không cho chị đi cùng đâu, chị sẽ ở nhà một mình đấy”
Mai dứ dứ nắm đấm trước mặt anh đe dọa: “ Chị thách nhóc đấy”
Việt lắc đầu khẽ mỉm cười, đứng dậy nắm lấy tay cô: “ Thôi mình đi nào”
Anh chở cô luồn lách qua những con phố đông người tập trung, cố gắng chọn những đoạn đường ít người qua lại. Sắp giao thừa, có những đoạn đường dài cả cây số mà không có lấy một bóng người qua lại. Mai ngồi nép sau lưng Việt tránh những luồng gió lạnh thổi qua mặt cô. Việt khẽ vòng một tay xuống nắm chặt bàn tay Mai đang đặt trên bụng anh, mỉm cười lặng lẽ.
“ Nhóc, mình đi đâu vậy”
Việt trả lời: “ Nhóc không biết”
Mai đấm nhẹ vào lưng anh rồi cũng không hỏi nữa. Chỉ cho đến khi chiếc xe chầm chậm dừng lại trên cầu Long Biên, Việt mới lên tiếng:
“ Mình đến nơi rồi”.
Mai ngạc nhiên nhìn Việt rồi lại nhìn xung quanh. Bốn bề vắng vẻ, không có lấy một bóng người. Mai hỏi anh:
“ Nhóc, sao nhóc lại đưa chị đến đây?”
Việt cười cười vẻ bí hiểm nói: “ Bí mật, chị đợi một lúc nữa đi”
“ Nhưng đợi đến bao giờ?”
“ Đúng giao thừa”
Mai ngây thơ nhìn anh: “ Bộ, giao thừa ở đây có bắn pháo hoa hả nhóc”
“ Ừm, chắc vậy”- Anh đáp.
Gần đến giao thừa, Mai thấy Việt rút điện thoại ra làm gì đấy, cô hỏi anh:
“ Sắp giao thừa chưa hả nhóc, chị háo hức quá rồi, hi”
Việt dơ màn hình điện thoại ngang mắt cô: “ Còn một phút nữa thôi”. Rồi anh kéo cô tiến sát lại thành cầu, chỉ tay về hướng bãi đất trống bên dưới chân cầu.
Mai nhìn theo hướng anh chỉ, bất ngờ một quả pháo cháy sáng rồi vút thẳng lên trời. Dưới đất, những vòng lửa bắt đầu xuất hiện, Mai ngạc nhiên khi những đốm lửa ấy xếp thành một dòng chữ. Cô lặng người đi, lấy tay ôm chặt miệng để ngăn sự xúc động tuôn trào. Dòng chữ rực sáng trong bóng tối như xua tan cái lạnh da thịt, sưởi ấm lòng cô. Dòng chữ cháy rực hiện lên rõ ràng không thể nhầm lẫn: “ Nhóc yêu chị”. Mắt cô nhòe đi khi đọc những từ ấy. Việt quay sang ôm chặt lấy Mai, anh khẽ từa đầu cô vào vai mình, thi thầm bên tai cô: “ Nhóc yêu chị”. Rôi mất mây giây ngập ngừng, anh lại ghì chặt lấy cô, giọng nói dịu dàng của anh một lần nữa lại vang lên bên tai cô:
“ Mai… Anh yêu em”
Cô òa khóc nức nở, Việt buông cô ra khỏi vòng tay mình, anh lau những giọt nước đang lăn dài trên má cô, vuốt tóc cô để nhìn rõ khuôn mặt mà anh cho là thiên thần này rồi áp đôi môi mình vào môi cô thật chặt. Mai nồng nhiệt đón nhận nụ hôn của anh và đáp lại một cách vội vã, gấp gáp. Chỉ đến khi sắp không thở được nữa, cô mới rời bờ môi anh. Mắt cô long lanh, đôi môi chum chím và giọng cô run run:
“ Em cũng yêu anh”
Việt áp tay mình vào má Mai, nhìn cô âu yếm:
“ Chị… à không, em làm người yêu anh nhé”
Mai bẽn lẽn khẽ gật đầu đồng ý. Chỉ chờ có thế, Việt vui sướng, anh nhấc bổng cô lên, xoay tròn vài vòng trong không trung hét lớn:
Mai, anh yêu em”.
Khi đã thấm mệt, Việt mới chịu đặt Mai ngồi xuống, cô ngồi gọn trong lòng anh, hướng mắt về phía dòng sông. Anh vòng tay ôm chặt cô vào lòng, tựa cằm mình lên vai cô khẽ thầm thì:
“ Nhớ đấy nhé, từ giờ không còn là chị với nhóc đâu đấy, em mà gọi sai anh sẽ phạt”
Mai đáp nhẹ nhàng: “Vâng”. Cô nói tiếp, dịu dàng:
“ Em cám ơn anh nhiều lắm, cám ơn anh vì đã đến bên em”
“ Anh mới là người phải cám ơn em, chính em đã kéo anh ra khỏi cái hố sâu của quá khứ mà trước đó anh vẫn ngỡ rằng mình sẽ không bao giờ thoát ra được”
Mai ngập ngừng: “ Em nghe mẹ anh nói rồi, anh không cần phải quên người ấy đâu, nhưng tai nạn của cô ấy, anh hãy quên đi nhé. Em muốn thấy anh lúc nào cũng phải vui vẻ”
Việt nắm chặt tay cô đáp: “ Ừm, anh sẽ nghe theo em”.
Anh và cô ngồi ôm trọn lấy nhau trong một không gian vắng vẻ, những tiếng pháo nổ râm ran từ phía xa vọng lại. Mai thích thú ngước nhìn khẽ nói:
“Giao thừa năm sau anh lại đưa em tới đây anh nhé”
“ Ừm”- anh hỏi cô có lạnh không, cô khẽ lắc đầu nhưng anh vẫn quàng chiếc khăn anh đang đeo lên cổ cho cô.
Khoảng mười phút sau, những tiếng pháo nổ cũng ngớt hẳn, Mai hạ người thấp xuống, gối hẳn đầu vào ngực anh, cô nói:
“ Em buồn ngủ, anh ngồi im canh cho em ngủ nhé”
Việt không nói gì, lẳng lặng nhấc đầu cô áp sát vào ngực anh, tay anh nắm chặt tay cô. Cảm giác dễ chịu ấm áp nhanh chóng kéo Mai chìm vào giấc ngủ. Việt lặng người hướng mắt về phía xa xa. Anh ngẫm lại những ngày tháng vừa qua. Mới chỉ sáu tháng kể từ ngày anh trở lại Việt Nam, đối diện với cuộc sống thực tại, với những sự thật mà anh không thể nẩn chốn mãi. Việt chợt mỉm cười, dường như mọi thứ quá nhanh so với những gì anh suy nghĩ, anh đã có thể dễ dàng quên đi quá khứ, đã chịu nhìn nhận và chấp nhận nó, cái việc mà ngày xưa anh chưa bao giờ nghĩ tới.
Tình yêu luôn là nguồn sức mạnh vô tận cho mỗi con người, ta có thể dễ dàng nhận ra điều đó từ khi còn bé cho tới khi đã trưởng thành. Ta sẵn sàng làm mọi thứ trong khả năng có thể hoặc thậm chí là hơn thế để bảo vệ người mình yêu thương. Và khi yêu, tình cảm sẽ làm ta không còn là chính ta nữa, lí trí sẽ phải chịu lùi bước trước cảm xúc. Sẽ có lúc khi nhìn lại ta chợt nhận ra việc mình làm thật điên rồ, nhưng vậy thì có hề gì khi đó là vì người ta yêu.
Vậy là năm mới đã tới, những niềm vui, dự định mới cũng sẽ tới theo. Việt nhìn xuống, Mai đang ngủ ngon lành trong lòng anh, anh cười cười lẩm bẩm:
“ Bây giờ em là tất cả những gì anh có Mai ạ”- Rồi anh cúi xuống hôn cô thật sâu và để lại một vết cắn trên môi cô.
Mai cựa mình tỉnh giấc, cô ngơ ngác đặt tay lên môi mình nhìn anh, nhưng anh chỉ cười cười. Mai ngại ngùng bối rối cúi thấp mặt xuống hỏi:
“ Nhóc… À mấy giờ rồi anh?”
“ Hơn một giờ rồi, mình về nhé, mặt em lạnh toát rồi nè”
“ Vâng”- Mai đáp lại khe khẽ.
Việt dắt tay Mai đi thẳng vào nhà. Bố mẹ anh và Linh đang ngồi nhâm nhi Rượu vang ở phòng. Anh và cô chúc mừng năm mới cả nhà rồi ngồi xuống. Cô cởi chiếc khăn anh quấn cho cô quàng lên vai anh:
“ Trả anh nè”
Cả nhà trố mắt ra nhìn hai người. Bố anh vỗ cái đét vào đùi nói lớn:
“ Khà khà, Việt… Tốt lắm con, như vậy mà là con trai của bố chứ”
Linh xen vào lời nói của ông: “ Anh đã nghe theo lời em nói đúng không, mới lúc tối em ý kiến vụ xưng hô xong, bây giờ đã đổi luôn rồi, ghê quá nha”
Mai ngượng ngùng thoáng đỏ mặt, mẹ anh thấy vậy giải thoát tình trạng này cho cô. Bà rút từ túi ra một xấp bao lì xì, bà lần lượt đưa cho anh, cô và Linh và nói lì xì để lấy may cho năm mới. Linh thích thú rồi quay sang nhìn anh nói:
“ Anh trai, lì xì của em đâu?”
“ Ơ, sao anh phải lì xì cho nhóc, nhóc lớn rồi chứ trẻ con gì nữa đâu mà năm nào cũng đòi anh vậy hả?”
“ Hức. Anh có phải anh chàng đẹp trai, ga lăng, có phải anh của em không vậy”- Linh nheo mày, xị mặt xuống.
“ Nè Linh, chị lì xì cho em nè, chúc em năm nay học tập, thi cử thật tốt nhé”- Mai đặt vào tay Linh một phong bao lì xì, mỉm cười.
Linh cảm ơn Mai xong rồi không quên quay sang lừ mắt nhìn Việt: “ Anh thế đấy, nhìn chị ấy mà học tập nha”
“ Ơ, con bé này không cảm ơn anh mà lại trách anh à? Bao lì xì đấy là của anh đấy.”
“ Anh bị ngộ hả? Chị Mai lì xì cho em thì là của em chứ”
“ Bao lì xì đấy của Mai, mà Mai bây giờ là của anh rồi nên bao lì xì đấy cũng là của anh biết chưa hả nhóc?”
Cả nhà cười ồ lên, Mai cũng bụm miệng cười, khẽ bấu vào tay anh.
“Thôi, hai đưa không trêu nhau nữa, vừa mới giao thừa mà đã vậy rồi”- Mẹ anh lên tiếng rồi đứng dậy.
Bố anh cũng đứng dậy nói: “ Thôi muộn rồi, mấy đứa đi ngủ thôi, mai còn đi chúc Tết nhiều nơi lắm”.
Những ngày trở lại đây, Việt đều chốt cửa trước khi đi ngủ, anh đã dám dũng cảm đối mặt với việc một mình nằm giữa bốn bức tường, anh cũng không còn cảm giác đơn độc nữa. Thật kì diệu. Tình yêu đã làm anh thay đổi, làm anh dũng cảm hơn, giúp anh biết quý trọng cuộc sống và mọi người xung quanh hơn.
Việt lăn vài vòng trên giường, anh quyết định cầm điện thoại gọi cho Mai, mặc dù hai người cách nhau chưa đến mười mét.
“ Mai…”
“ Gì vậy anh?”- Giọng cô nhẹ nhàng hỏi anh.
“ Anh nhớ em quá”
“Nãy đến giờ mới có ba mươi phút thôi mà”
Việt biết cô đang mỉm cười qua tiếng thở của cô phát ra.
“ Nhưng anh vẫn nhớ em”- Anh nhắc lại.
“ Ngốc, nhớ thì làm gì đi chứ sao lại chỉ nói miệng thôi à.”
Việt nghe xong quẳng điện thoại qua một bên, chạy hộc tốc sang phòng cô. Cánh cửa phòng đã mở từ lúc nào, Mai cười cười khi thấy anh, kéo chăn qua một bên nhường chỗ co anh nằm. Anh nhanh chóng nằm xuống, luồn tay qua cho cô gối đầu rồi ôm chặt lấy cô vào lòng. Một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.
Ngày đầu tiên trong năm vừa tới. Trời đã tối nhưng xin trời hãy đừng vội sáng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.