Chương 24: Tiếng nấc chia ly
Hàn Băng
18/04/2015
Gần một tháng trời qua như một tháng Việt tưởng rằng anh đang sống trong địa ngục, đủ những chuyện khủng khiếp anh chưa bao giờ dám nghĩ tới ập xuống, giáng một đòn trí mạng, không cho anh có cơ hội gượng dậy. Sau cú sốc vừa rồi, anh không còn tin tưởng chính bản thân mình nữa. Anh hoàn toàn bất lực.
Việt đi học trở lại sau gần một tuần vừa nằm viện vừa ở nhà nghỉ ngơi. Vết thương trên đầu đã khỏi từ lâu nhưng anh vẫn còn rất đau đớn, buốt nhói đến tận tim. Anh lặng lẽ, lủi thủi ngồi vào chỗ, không cần biết mọi người xung quanh đang nhìn anh như một kẻ lạ mặt. Sơn tiến lại chỗ anh hỏi han:
“ Anh đi học rồi à? Em nghe nói anh bị thương phải nằm viện, vết thương thế nào rồi anh?”
“ Ừm, anh khỏe rồi”- Anh uể oải đáp.
“ Nhưng sao em trông anh vẫn mệt mỏi vậy? Có chuyện gì à?”- Sơn nhìn anh ái ngại.
“ Không có chuyện gì đâu, anh chỉ hơi mệt chút thôi”.
Dũng chạy từ bên ngoài vào, quáng quàng ngồi xuống cạnh Sơn:
“ Ê Sơn, mày biết gì chưa, tao nghe mấy ông anh khóa trên bảo là chị Mai- người đẹp khoa kinh tế xin bảo lưu rồi, không chừng còn bỏ hẳn nữa cơ, nghe đâu là đi nước ngoài thì phải”.
Sơn nhíu mày, đáp: “ Hả? Có thật không? Mà…”- Sơn ngập ngừng, nhìn anh rồi kéo tay Dũng ra nơi khác, cậu biết giữa Việt và Mai đang xảy ra chuyện gì đó và nó chính là nguyên nhân làm Việt trông ngày càng sa sút.
Việt vờ như không nghe thấy những gì Dũng vừa nói, anh đứng dậy bước ra ngoài ban công. Gió xuân thổi nhè nhẹ, nó vẫn còn mang chút hơi lạnh của mùa đông. Anh chợt nhớ tới những ngày này năm trước, anh thường vẩn vơ đi lại một mình trong công viên giữa lòng thành phố Tokyo, những cánh anh đào rơi phủ kín mặt đất, khiến dưới chân anh chỉ là một màu trắng và hồng. Mùi hương của những cánh anh đào phảng phất trong gió như lại thoang thoảng đâu đây, Việt giật mình, anh chợt nhận ra hương thơm trên người Mai có nét gì đó rất giống mùi hương của loài hoa này, đẹp dịu dàng thuần khiết. Việt tự vỗ lên trán mình, anh đã hữa rằng sẽ không nghĩ đến cô dù chỉ một phút nhưng sao mà khó quá, anh muốn lắm mà sao lại không thể làm được. Anh khẽ lắc đầu mỉm cười, tự nhủ: “ Mình chỉ là nhớ Tokyo chứ không phải nhớ đến cô ấy. Đúng rồi mình nhớ thành phố ấy quá. Có lẽ nên quay trở lại nơi ấy thôi.”
Sau gần một tháng trời, lúc nào cũng ủ rột, buồn bã. Việt biết anh không chỉ làm khổ bản thân mình mà còn làm khổ cả những người xung quanh. Đã đến lúc anh cần phải đứng dậy để bắt đầu lại, mọi người trong gia đình vẫn luôn kì vọng và tin tưởng vào anh mà, anh không thể để mọi người thất vọng thêm nữa.
Việt cố gắng vui vẻ, cười nói trở lại làm cả nhà rất mừng, ai cũng nghĩ có lẽ anh đã thông suốt mọi chuyện và từ giờ sẽ ổn định lại mọi thứ, nhưng tất cả đã kết thúc và ổn định lại chưa thì chỉ có bản thân anh biết.
Trong bữa cơm trưa, bố mẹ anh đều vui vẻ khi thấy anh đã nói cười bình thường trở lại, Linh cũng chịu khó gắp thức ăn vào bát cho anh. Đột nhiên anh đặt bát xuống bàn, tỏ vẻ nghiêm túc.
“ Con đã suy nghĩ rất kĩ rồi. Con muốn sang Nhật du học vài năm rồi trở về. Bố mẹ có thể đồng ý được không ạ?. Bên đấy con vẫn còn rất nhiều bạn bè. Có lẽ con cũng nhớ nơi ấy quá rồi”.- Nói rồi anh yên lặng quan sát bố mẹ anh. Hai người cũng im bặt nhìn nhau. Bố anh đặt đũa xuống mâm, hạ giọng, nhìn anh trìu mến:
“ Con trai, có lẽ con đã quá mệt mỏi ở nơi đây rồi. Bố nghĩ con nên đi đâu đó một thời gian, nhưng nếu con muốn đi du học vài năm thì bố mẹ cũng sẽ đồng ý. Có lẽ như vậy là lựa chọn tốt nhất với con vào lúc này.”
“ Ừm, Con cũng lớn rồi. Con hãy cứ đi đi, bố mẹ luôn ủng hộ quyết định của con.”- Bà nói với anh rồi nở một nụ cười.
Thấy Linh có vẻ buồn bã, không vui, Việt đưa tay xoa đầu cô:
“ Nhóc đừng buồn, anh đi vài năm rồi anh về thôi, nghỉ hè hay nghỉ Tết anh cũng sẽ cố thu xếp để về mà”
Linh nhìn anh, mắt cô rơm rớm nước, nghẹn ngào cô nói: “ Anh tồi lắm, hễ cứ gặp phải chuyện không thể giải quyết được là anh lại nẩn trốn, anh chỉ nghĩ cho anh thôi”- Nói rồi Linh tức tưởi bỏ bát cơm xuống bàn, chạy thẳng một mạch lên phòng đóng cửa lại.
Việt nở một nụ cười khổ nhìn theo cô em gái của mình. Bố anh lên tiếng trấn an anh:
“ Không sao đâu con, nó còn nhỏ, chưa hiểu hết mọi chuyện được, từ từ rồi nó sẽ hiểu những việc con làm thôi”.
Tình yêu là một thứ gì đó rất mong manh, nó dễ hiểu nhưng đôi khi lại vô cùng khó hiểu bởi khi yêu ta sẽ yêu bằng cả trái tim, mà con tim thường có lí lẽ riêng của nó. Nếu đợi đến lúc hiểu hết về nó ta mới chịu nắm bắt thì có lẽ tình yêu đã bỏ ta lại rất xa rồi.
Mai đã quyết định rồi, mọi thứ đã xong xuôi chỉ chờ đến ngày cô lên xe hoa là mọi chuyện với anh sẽ kết thúc, biết là vậy nhưng cô lại không thể ngăn mình nhớ tới anh. Dù cho những việc anh gây ra khiến cô cảm thấy thù hận thì sâu thẳm trong trái tim mình, cô vẫn nhớ tới anh. Cái cảm giác nhớ nhung kẻ thù làm cô bứt rứt khó chịu, cô chỉ muốn có thể đứng trước mặt anh mà hét lớn rằng: “ Hãy cút ra xa khỏi cuộc sống của tôi đi”, nhưng cô không thể làm như thế. Ngày qua ngày cô tự dặn lòng rằng phải quên nhưng biết làm sao đây khi càng quên thì cô lại càng nhớ. Một nỗi nhớ cồn cào xâm chiếm lấy cô. Thân thể cô như chia làm hai nửa đối lập nhau, một nửa yêu một nửa hận, chúng đấu đá lẫn nhau để rồi phần tổn thương cuối cùng lại là cô nhận lấy.
Nhưng không, Mai sẽ chỉ phải chịu đựng cái cảm giác này thêm một thời gian ngắn nữa thôi, cô tin rằng khi theo chồng sang Mĩ cô sẽ khác, ở một cái thế giới hoàn toàn xa lại ấy, cô sẽ không còn nhớ mình là ai, anh là ai nữa.
Hà hẹn gặp Mai vào một ngày chủ nhật. Ban đầu Mai khá bất ngờ và không muốn gặp Hà nhưng sau những lời lẽ thuyết phục của Hà, cuối cùng cô cũng chịu gặp.
Tiếng nhạc du dương nhè nhẹ vang lên trong quán cà phê. Mai và Hà lơ đãng, mỗi người nhìn về một hướng. Mai tỏ vẻ tươi cười niềm nở, cô là người lên tiếng trước:
“ Em hẹn gặp chị ra đây có việc gì, em nói đi, chị sẵn sàng nghe đây”
Hà liếc nhìn Mai, cô đưa tách cà phê lên miệng nhấp một chút rồi đặt xuống, chậm rãi đáp:
“ Em có chút ngạc nhiên là trông chị vẫn bình thường như vậy. Còn cậu bạn em lại như vừa chết đi sống lại vậy?”
Mai bỗng nheo mày, mím chặt môi, cô không hiểu tại sao anh là người rời bỏ, lợi dụng cô mà lại đau khổ như vậy. Cô im lặng không đáp, nghe Hà nói tiếp:
“ Chắc chị không biết em cũng đã từng rất yêu Việt, em đã rất đau khi thấy cậu ấy tuyệt vọng hồi gần hai năm trước, và bây giờ em lại phải chứng kiến cậu ấy tuyệt vọng bất lực một lần nữa mà không thể làm gì. Và chắc chị cũng chưa biết chuyện cậu ấy từ chối tình cảm của em là vì đã yêu chị quá nhiều rồi.”
Mai run run, hai tay cô nắm chặt vào nhau, một cách bình thản nhất có thể cô nói:
“ Nhưng chuyện đó thì đâu có liên quan gì tới chị, mọi chuyện giữa chị và Việt đã chấm dứt rồi”
“ Chị nói rằng nó không liên quan tới mình sao? Chị thừa biết một điều rằng Việt đã quá đau khổ vì yêu chị mà”
Mai ngắt lời của Hà, giọng cô không còn nhẹ nhàng như bình thường nữa:
“ Thôi, em đừng nói nữa, em có biết Việt đã gây ra những gì với chị không?”
Hà im lặng, cần có một khoảng lặng để lấy lại sự bình tĩnh cho cả hai. Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng:
“ Em xin lỗi, em không biết giữa hai người đã xảy ra những chuyện gì, nhưng em thấy nếu chỉ vì chuyện chị là chị ruột của Hương mà hai người chi tay nhau thì em thấy quá đáng tiếc, không đáng một chút nào cả”
Mai ngồi thẳng dậy sau câu nói của Hà, cô nhìn thẳng vào mắt Hà nói:
“ Em bảo sao? Sao em lại biết em gái của chị? Chuyện này thì có liên quan gì ở đây?”
Hà ngơ ngác, cô nhận ra Mai chưa hề biết chuyện này
“ Chị không biết gì sao?. Chuyện Hương là bạn gái cũ của Việt rồi chuyện tai nạn của Hương có một phần lỗi thuộc về Việt nữa”
Mai thất thần, cô thả người đập vào thành ghế phía sau, miệng cô lắp bắp:
“ Em nói sao? Chuyện này… chuyện này sao có thể như vậy được.”
“ Thì ra chị chưa biết, bảo sao chị lại trách Việt như vậy, cậu ấy buông tay chị không phải vì hết yêu mà bởi cậu ấy cảm thấy mặc cảm, không đủ tự tin và không dám ở bên, đối diện với chị nữa”
Mai lắc đầu không nói, cô không dám tin đây lại là sự thật. Hà nói tiếp:
“ Chị hãy suy nghĩ lại đi chị, nhìn Việt như vậy mọi người ai cũng xót xa lắm”
“ Không… Quá muộn rồi, còn nhiều chuyện em vẫn chưa biết hết đâu, chị với Việt không thể quay lại được nữa rồi”
“ Không, chị có thể mà.”- Hà nhún vai đáp.
“ Mọi chuyện chị đã quyết định rồi. Cuối tháng này chị sẽ tổ chức đám cưới rồi sau đó sẽ qua Mĩ sinh sống, có lẽ sẽ không quay về nữa đâu.”- Mai mỉm cười nhìn cô.
“ Chị…”- Hà không biết nói sao, cô cúi mặt thất vọng.
Mai đứng dậy, cô nói: “ Thôi, chị phải về đây, cảm ơn em về cuộc gặp này. Chào em nhé”
Mai bước đi vội vã, những điều vừa nghe thấy cô chỉ muốn vứt bỏ lại hết phía sau. Cô đã bắt đầu dao động rồi ư?.
Mai về thẳng nhà tìm mẹ cô, bà đang trong phòng nói chuyện điện thoại với ai đó. Ánh mắt cương quyết của cô làm bà phải cúp máy luôn.
“ Có chuyện gì mà con vào phòng mẹ không thèm gõ cửa vậy hả?”- Quẳng chiếc điện thoại xuống giường bà nói.
“ Có phải mẹ biết người đã ở nhà mình hôm mẹ về nước, đúng không?”- Cô nói dứt khoát.
Mẹ cô thoáng ngập ngừng, bà cười cười:
“ Mẹ đã ngờ ngợ về anh chàng đó và mẹ cũng đã hỏi chuyện bố con rồi, cậu ta là người con yêu phải không? Nhưng con hãy quên cậu ta đi, con sắp trở thành vợ thằng Nam rồi, vả lại cậu ta không xứng đáng để có được tình yêu của con đâu?”
Mai nhìn mẹ cô, mắt rưng rưng: “ Sao mẹ biết anh ta không đáng, phải chăng mẹ đã biết đấy là bạn trai trước kia của em con?”
Bà sững sờ vì cô đã biết chuyện, bà ngập ngừng: “ Sao… Làm sao con biết điều đó. Ta đã cố coi như không biết chuyện đó khi con đồng ý lấy Nam, nhưng nếu bây giờ con biết bí mật này rồi thì con định làm gì?Con định hủy hôn chắc?”
Mai nhếch miệng cười, cô lắc đầu: “ Con chỉ thất vọng khi nhận ra mình chẳng biết gì cả mà thôi. Dù sao mọi chuyện giữa con với Việt cũng chấm hết rồi. Đám cưới vẫn sẽ diễn ra bình thường nên mẹ cứ yên tâm”
Mai đi ra kèm theo tiếng sập cửa mạnh, cô biết mọi thứ dã đi quá xa tầm kiểm soát của cô và không thể quay lại được nữa. Cô cần phải quên anh đi và anh cũng phải thế. Như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai, không ai còn thấy có lỗi, mặc cảm với người kia nữa.
Những ngày này, Mai bận rộn với việc chuẩn bị cho hôn lễ, lúc đồng ý lấy Nam cô nghĩ mình sẽ tổ chức một đám cưới thật lớn cốt để làm Việt tổn thương, để cho anh thấy anh đã sai làm thế nào khi đối xứ với cô như vậy. Nhưng giờ đây, nỗi hận thù anh trong cô đã giảm đi phần nào, cô lại không muốn như vậy nữa. Nhưng giờ đây, mọi thứ gần như đã hoàn tất cho một đám cưới hoành tráng.
Một tuần nay, Việt lặng lẽ làm thủ tục chuẩn bị đi du học một cách nhanh nhất có thể để có thể rời đi một cách không ồn ào nhất. Anh vẫn lên lớp bình thường, tận hưởng những giây phút cuối cùng ở ngôi trường này. Anh cố gắng trò chuyện với mọi người trong lớp nhiều hơn, đi ăn uống nhậu nhẹt với đám Sơn, Dũng nhiều hơn. Thời gian anh ở lại đây không còn nhiều nữa, anh sẽ cố gắng tạo thêm những kỉ niệm đẹp với những người mà anh cho là bạn.
**********************
Những ngày đầu tháng ba, trời Hà Nội đã bắt đầu hửng lên chút nắng, người ta không còn cảm thấy lạnh tê tái, không còn ngại bước chân ra ngoài nữa, phải chăng vì lẽ đó mà cái cảm giác muốn được che chở cũng không còn nữa?.
Tình yêu sẽ luôn làm người con gái trở nên yếu mềm dù trước đó cô ấy là một người cứng rắn thế nào đi chăng nữa. Cô ấy sẽ luôn muốn dựa vào chàng trai của cuộc đời mình, muốn được yêu thương, che chở như bất kì người con gái nào khác khi yêu.
Mai tựa đầu vào thành cầu. Cầu Long Biên luôn là nơi lí tưởng mà cô muốn đến để hóng gió. Đầu tháng ba, những con gió thổi ngang qua khẽ làm cô rùng mình, cô vội chụp chiếc mũ của chiếc áo gió lên đầu. Mai đứng đấy, nhìn xuống dòng sông, nơi mà thỉnh thoảng lại có bóng một con thuyền đi qua cho đến khi ánh nắng ban chiều làm in bóng người đứng phía sau cô xuống đất…
“ Anh đến rồi đấy à”- Cô lên tiếng khi biết Việt đứng sau cô nãy giờ.
Anh im lặng không đáp, tay bám vào lan can. Cô cười cười.
“ Cảm ơn anh vì những giây phút làm tôi vui vẻ trước đây vì thế những chuyện sau này tôi sẽ quên hết đi, kể cả chuyện tôi đã từng yêu anh. Ngày mai… tôi tổ sẽ chức đám cưới rồi sau đó bay qua Mĩ sinh sống luôn bên đó, nên hôm nay hẹn anh ra đây coi như gặp mặt lần cuối. Mong anh đừng hiểu nhầm.”
Việt mỉm cười rồi cúi mặt. Anh vội đút tay vào túi quần để tránh không cho cô thấy tay anh đang run lên bần bật. Sáng ngày mai cũng là lúc anh lên máy bay sang Nhật, vé máy bay đã đặt rồi. Vậy là anh sẽ không có cơ hội nhìn cô mặc váy cưới trong ngày vui của đời người con gái.
Mai liếc nhìn đồng hồ, cô cố nuốt trôi cục gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng mình, nói một cách bình thản nhất có thể:
“ Có lẽ sẽ chẳng còn cơ hội nào để ta gặp lại nhau nữa. Chúc anh sẽ có một cuộc sống hạnh phúc sau này. Chào anh”
Nói rồi Mai vội vã bỏ đi, môi cô run lên bần bật sau những câu nói mà cô không ngờ mình lại có thể nói ra một cách dễ dàng như vậy. Cô nhanh chóng chạy ra xa khỏi anh, cô không còn đủ dũng khí và tự tin để đứng cạnh anh nữa, cô sợ mình sẽ lại mềm lòng, sẽ lại vứt bỏ mọi thứ để níu kéo anh một lần nữa. Nhưng cô cũng sớm nhận ra rằng anh sẽ không thể quay lại bên cô và cô cũng không thể làm vậy được. Giữa hai người giờ đây đã có một khoảng cách quá lớn không thể san lấp được nữa rồi. Những giọt nước mắt của sự chia li rơi xuống…
“ Chúc em hạnh phúc”- Những lời nói cuối cùng mà anh muốn gửi đến cô nhưng không tài nào nói ra nổi, mãi cho tới tận khi cô bước đi rồi anh mới có thể bật ra một cách khe khẽ.
Việt khẽ lắc đầu, nở một nụ cười khổ nhìn theo bóng cô xa dần. Người con gái anh yêu đã đi rất xa rồi, là chính anh đã đẩy cô ra xa hay là cuộc sống đã tách hai người ra vậy? Anh cũng không chắc nữa. Anh chỉ biết rằng khoảng cách giữa anh và cô đã không còn cách nào để có thể làm ngắn lại. Vậy là mọi thứ đã chấm hết hoàn toàn tại chính nơi đây, nơi mà anh đã tỏ tình với cô vào đêm giao thừa. Một cuộc tình sâu đậm trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, một cuộc tình ngắn ngủi nhưng lại có quá nhiều nỗi đau. Chỉ có thể nói rằng mọi thứ đã là định mệnh. Tình yêu của anh và cô đã đi được một vòng để rồi nơi kết thúc cũng chính là nơi bắt đầu.
Việt đi học trở lại sau gần một tuần vừa nằm viện vừa ở nhà nghỉ ngơi. Vết thương trên đầu đã khỏi từ lâu nhưng anh vẫn còn rất đau đớn, buốt nhói đến tận tim. Anh lặng lẽ, lủi thủi ngồi vào chỗ, không cần biết mọi người xung quanh đang nhìn anh như một kẻ lạ mặt. Sơn tiến lại chỗ anh hỏi han:
“ Anh đi học rồi à? Em nghe nói anh bị thương phải nằm viện, vết thương thế nào rồi anh?”
“ Ừm, anh khỏe rồi”- Anh uể oải đáp.
“ Nhưng sao em trông anh vẫn mệt mỏi vậy? Có chuyện gì à?”- Sơn nhìn anh ái ngại.
“ Không có chuyện gì đâu, anh chỉ hơi mệt chút thôi”.
Dũng chạy từ bên ngoài vào, quáng quàng ngồi xuống cạnh Sơn:
“ Ê Sơn, mày biết gì chưa, tao nghe mấy ông anh khóa trên bảo là chị Mai- người đẹp khoa kinh tế xin bảo lưu rồi, không chừng còn bỏ hẳn nữa cơ, nghe đâu là đi nước ngoài thì phải”.
Sơn nhíu mày, đáp: “ Hả? Có thật không? Mà…”- Sơn ngập ngừng, nhìn anh rồi kéo tay Dũng ra nơi khác, cậu biết giữa Việt và Mai đang xảy ra chuyện gì đó và nó chính là nguyên nhân làm Việt trông ngày càng sa sút.
Việt vờ như không nghe thấy những gì Dũng vừa nói, anh đứng dậy bước ra ngoài ban công. Gió xuân thổi nhè nhẹ, nó vẫn còn mang chút hơi lạnh của mùa đông. Anh chợt nhớ tới những ngày này năm trước, anh thường vẩn vơ đi lại một mình trong công viên giữa lòng thành phố Tokyo, những cánh anh đào rơi phủ kín mặt đất, khiến dưới chân anh chỉ là một màu trắng và hồng. Mùi hương của những cánh anh đào phảng phất trong gió như lại thoang thoảng đâu đây, Việt giật mình, anh chợt nhận ra hương thơm trên người Mai có nét gì đó rất giống mùi hương của loài hoa này, đẹp dịu dàng thuần khiết. Việt tự vỗ lên trán mình, anh đã hữa rằng sẽ không nghĩ đến cô dù chỉ một phút nhưng sao mà khó quá, anh muốn lắm mà sao lại không thể làm được. Anh khẽ lắc đầu mỉm cười, tự nhủ: “ Mình chỉ là nhớ Tokyo chứ không phải nhớ đến cô ấy. Đúng rồi mình nhớ thành phố ấy quá. Có lẽ nên quay trở lại nơi ấy thôi.”
Sau gần một tháng trời, lúc nào cũng ủ rột, buồn bã. Việt biết anh không chỉ làm khổ bản thân mình mà còn làm khổ cả những người xung quanh. Đã đến lúc anh cần phải đứng dậy để bắt đầu lại, mọi người trong gia đình vẫn luôn kì vọng và tin tưởng vào anh mà, anh không thể để mọi người thất vọng thêm nữa.
Việt cố gắng vui vẻ, cười nói trở lại làm cả nhà rất mừng, ai cũng nghĩ có lẽ anh đã thông suốt mọi chuyện và từ giờ sẽ ổn định lại mọi thứ, nhưng tất cả đã kết thúc và ổn định lại chưa thì chỉ có bản thân anh biết.
Trong bữa cơm trưa, bố mẹ anh đều vui vẻ khi thấy anh đã nói cười bình thường trở lại, Linh cũng chịu khó gắp thức ăn vào bát cho anh. Đột nhiên anh đặt bát xuống bàn, tỏ vẻ nghiêm túc.
“ Con đã suy nghĩ rất kĩ rồi. Con muốn sang Nhật du học vài năm rồi trở về. Bố mẹ có thể đồng ý được không ạ?. Bên đấy con vẫn còn rất nhiều bạn bè. Có lẽ con cũng nhớ nơi ấy quá rồi”.- Nói rồi anh yên lặng quan sát bố mẹ anh. Hai người cũng im bặt nhìn nhau. Bố anh đặt đũa xuống mâm, hạ giọng, nhìn anh trìu mến:
“ Con trai, có lẽ con đã quá mệt mỏi ở nơi đây rồi. Bố nghĩ con nên đi đâu đó một thời gian, nhưng nếu con muốn đi du học vài năm thì bố mẹ cũng sẽ đồng ý. Có lẽ như vậy là lựa chọn tốt nhất với con vào lúc này.”
“ Ừm, Con cũng lớn rồi. Con hãy cứ đi đi, bố mẹ luôn ủng hộ quyết định của con.”- Bà nói với anh rồi nở một nụ cười.
Thấy Linh có vẻ buồn bã, không vui, Việt đưa tay xoa đầu cô:
“ Nhóc đừng buồn, anh đi vài năm rồi anh về thôi, nghỉ hè hay nghỉ Tết anh cũng sẽ cố thu xếp để về mà”
Linh nhìn anh, mắt cô rơm rớm nước, nghẹn ngào cô nói: “ Anh tồi lắm, hễ cứ gặp phải chuyện không thể giải quyết được là anh lại nẩn trốn, anh chỉ nghĩ cho anh thôi”- Nói rồi Linh tức tưởi bỏ bát cơm xuống bàn, chạy thẳng một mạch lên phòng đóng cửa lại.
Việt nở một nụ cười khổ nhìn theo cô em gái của mình. Bố anh lên tiếng trấn an anh:
“ Không sao đâu con, nó còn nhỏ, chưa hiểu hết mọi chuyện được, từ từ rồi nó sẽ hiểu những việc con làm thôi”.
Tình yêu là một thứ gì đó rất mong manh, nó dễ hiểu nhưng đôi khi lại vô cùng khó hiểu bởi khi yêu ta sẽ yêu bằng cả trái tim, mà con tim thường có lí lẽ riêng của nó. Nếu đợi đến lúc hiểu hết về nó ta mới chịu nắm bắt thì có lẽ tình yêu đã bỏ ta lại rất xa rồi.
Mai đã quyết định rồi, mọi thứ đã xong xuôi chỉ chờ đến ngày cô lên xe hoa là mọi chuyện với anh sẽ kết thúc, biết là vậy nhưng cô lại không thể ngăn mình nhớ tới anh. Dù cho những việc anh gây ra khiến cô cảm thấy thù hận thì sâu thẳm trong trái tim mình, cô vẫn nhớ tới anh. Cái cảm giác nhớ nhung kẻ thù làm cô bứt rứt khó chịu, cô chỉ muốn có thể đứng trước mặt anh mà hét lớn rằng: “ Hãy cút ra xa khỏi cuộc sống của tôi đi”, nhưng cô không thể làm như thế. Ngày qua ngày cô tự dặn lòng rằng phải quên nhưng biết làm sao đây khi càng quên thì cô lại càng nhớ. Một nỗi nhớ cồn cào xâm chiếm lấy cô. Thân thể cô như chia làm hai nửa đối lập nhau, một nửa yêu một nửa hận, chúng đấu đá lẫn nhau để rồi phần tổn thương cuối cùng lại là cô nhận lấy.
Nhưng không, Mai sẽ chỉ phải chịu đựng cái cảm giác này thêm một thời gian ngắn nữa thôi, cô tin rằng khi theo chồng sang Mĩ cô sẽ khác, ở một cái thế giới hoàn toàn xa lại ấy, cô sẽ không còn nhớ mình là ai, anh là ai nữa.
Hà hẹn gặp Mai vào một ngày chủ nhật. Ban đầu Mai khá bất ngờ và không muốn gặp Hà nhưng sau những lời lẽ thuyết phục của Hà, cuối cùng cô cũng chịu gặp.
Tiếng nhạc du dương nhè nhẹ vang lên trong quán cà phê. Mai và Hà lơ đãng, mỗi người nhìn về một hướng. Mai tỏ vẻ tươi cười niềm nở, cô là người lên tiếng trước:
“ Em hẹn gặp chị ra đây có việc gì, em nói đi, chị sẵn sàng nghe đây”
Hà liếc nhìn Mai, cô đưa tách cà phê lên miệng nhấp một chút rồi đặt xuống, chậm rãi đáp:
“ Em có chút ngạc nhiên là trông chị vẫn bình thường như vậy. Còn cậu bạn em lại như vừa chết đi sống lại vậy?”
Mai bỗng nheo mày, mím chặt môi, cô không hiểu tại sao anh là người rời bỏ, lợi dụng cô mà lại đau khổ như vậy. Cô im lặng không đáp, nghe Hà nói tiếp:
“ Chắc chị không biết em cũng đã từng rất yêu Việt, em đã rất đau khi thấy cậu ấy tuyệt vọng hồi gần hai năm trước, và bây giờ em lại phải chứng kiến cậu ấy tuyệt vọng bất lực một lần nữa mà không thể làm gì. Và chắc chị cũng chưa biết chuyện cậu ấy từ chối tình cảm của em là vì đã yêu chị quá nhiều rồi.”
Mai run run, hai tay cô nắm chặt vào nhau, một cách bình thản nhất có thể cô nói:
“ Nhưng chuyện đó thì đâu có liên quan gì tới chị, mọi chuyện giữa chị và Việt đã chấm dứt rồi”
“ Chị nói rằng nó không liên quan tới mình sao? Chị thừa biết một điều rằng Việt đã quá đau khổ vì yêu chị mà”
Mai ngắt lời của Hà, giọng cô không còn nhẹ nhàng như bình thường nữa:
“ Thôi, em đừng nói nữa, em có biết Việt đã gây ra những gì với chị không?”
Hà im lặng, cần có một khoảng lặng để lấy lại sự bình tĩnh cho cả hai. Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng:
“ Em xin lỗi, em không biết giữa hai người đã xảy ra những chuyện gì, nhưng em thấy nếu chỉ vì chuyện chị là chị ruột của Hương mà hai người chi tay nhau thì em thấy quá đáng tiếc, không đáng một chút nào cả”
Mai ngồi thẳng dậy sau câu nói của Hà, cô nhìn thẳng vào mắt Hà nói:
“ Em bảo sao? Sao em lại biết em gái của chị? Chuyện này thì có liên quan gì ở đây?”
Hà ngơ ngác, cô nhận ra Mai chưa hề biết chuyện này
“ Chị không biết gì sao?. Chuyện Hương là bạn gái cũ của Việt rồi chuyện tai nạn của Hương có một phần lỗi thuộc về Việt nữa”
Mai thất thần, cô thả người đập vào thành ghế phía sau, miệng cô lắp bắp:
“ Em nói sao? Chuyện này… chuyện này sao có thể như vậy được.”
“ Thì ra chị chưa biết, bảo sao chị lại trách Việt như vậy, cậu ấy buông tay chị không phải vì hết yêu mà bởi cậu ấy cảm thấy mặc cảm, không đủ tự tin và không dám ở bên, đối diện với chị nữa”
Mai lắc đầu không nói, cô không dám tin đây lại là sự thật. Hà nói tiếp:
“ Chị hãy suy nghĩ lại đi chị, nhìn Việt như vậy mọi người ai cũng xót xa lắm”
“ Không… Quá muộn rồi, còn nhiều chuyện em vẫn chưa biết hết đâu, chị với Việt không thể quay lại được nữa rồi”
“ Không, chị có thể mà.”- Hà nhún vai đáp.
“ Mọi chuyện chị đã quyết định rồi. Cuối tháng này chị sẽ tổ chức đám cưới rồi sau đó sẽ qua Mĩ sinh sống, có lẽ sẽ không quay về nữa đâu.”- Mai mỉm cười nhìn cô.
“ Chị…”- Hà không biết nói sao, cô cúi mặt thất vọng.
Mai đứng dậy, cô nói: “ Thôi, chị phải về đây, cảm ơn em về cuộc gặp này. Chào em nhé”
Mai bước đi vội vã, những điều vừa nghe thấy cô chỉ muốn vứt bỏ lại hết phía sau. Cô đã bắt đầu dao động rồi ư?.
Mai về thẳng nhà tìm mẹ cô, bà đang trong phòng nói chuyện điện thoại với ai đó. Ánh mắt cương quyết của cô làm bà phải cúp máy luôn.
“ Có chuyện gì mà con vào phòng mẹ không thèm gõ cửa vậy hả?”- Quẳng chiếc điện thoại xuống giường bà nói.
“ Có phải mẹ biết người đã ở nhà mình hôm mẹ về nước, đúng không?”- Cô nói dứt khoát.
Mẹ cô thoáng ngập ngừng, bà cười cười:
“ Mẹ đã ngờ ngợ về anh chàng đó và mẹ cũng đã hỏi chuyện bố con rồi, cậu ta là người con yêu phải không? Nhưng con hãy quên cậu ta đi, con sắp trở thành vợ thằng Nam rồi, vả lại cậu ta không xứng đáng để có được tình yêu của con đâu?”
Mai nhìn mẹ cô, mắt rưng rưng: “ Sao mẹ biết anh ta không đáng, phải chăng mẹ đã biết đấy là bạn trai trước kia của em con?”
Bà sững sờ vì cô đã biết chuyện, bà ngập ngừng: “ Sao… Làm sao con biết điều đó. Ta đã cố coi như không biết chuyện đó khi con đồng ý lấy Nam, nhưng nếu bây giờ con biết bí mật này rồi thì con định làm gì?Con định hủy hôn chắc?”
Mai nhếch miệng cười, cô lắc đầu: “ Con chỉ thất vọng khi nhận ra mình chẳng biết gì cả mà thôi. Dù sao mọi chuyện giữa con với Việt cũng chấm hết rồi. Đám cưới vẫn sẽ diễn ra bình thường nên mẹ cứ yên tâm”
Mai đi ra kèm theo tiếng sập cửa mạnh, cô biết mọi thứ dã đi quá xa tầm kiểm soát của cô và không thể quay lại được nữa. Cô cần phải quên anh đi và anh cũng phải thế. Như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai, không ai còn thấy có lỗi, mặc cảm với người kia nữa.
Những ngày này, Mai bận rộn với việc chuẩn bị cho hôn lễ, lúc đồng ý lấy Nam cô nghĩ mình sẽ tổ chức một đám cưới thật lớn cốt để làm Việt tổn thương, để cho anh thấy anh đã sai làm thế nào khi đối xứ với cô như vậy. Nhưng giờ đây, nỗi hận thù anh trong cô đã giảm đi phần nào, cô lại không muốn như vậy nữa. Nhưng giờ đây, mọi thứ gần như đã hoàn tất cho một đám cưới hoành tráng.
Một tuần nay, Việt lặng lẽ làm thủ tục chuẩn bị đi du học một cách nhanh nhất có thể để có thể rời đi một cách không ồn ào nhất. Anh vẫn lên lớp bình thường, tận hưởng những giây phút cuối cùng ở ngôi trường này. Anh cố gắng trò chuyện với mọi người trong lớp nhiều hơn, đi ăn uống nhậu nhẹt với đám Sơn, Dũng nhiều hơn. Thời gian anh ở lại đây không còn nhiều nữa, anh sẽ cố gắng tạo thêm những kỉ niệm đẹp với những người mà anh cho là bạn.
**********************
Những ngày đầu tháng ba, trời Hà Nội đã bắt đầu hửng lên chút nắng, người ta không còn cảm thấy lạnh tê tái, không còn ngại bước chân ra ngoài nữa, phải chăng vì lẽ đó mà cái cảm giác muốn được che chở cũng không còn nữa?.
Tình yêu sẽ luôn làm người con gái trở nên yếu mềm dù trước đó cô ấy là một người cứng rắn thế nào đi chăng nữa. Cô ấy sẽ luôn muốn dựa vào chàng trai của cuộc đời mình, muốn được yêu thương, che chở như bất kì người con gái nào khác khi yêu.
Mai tựa đầu vào thành cầu. Cầu Long Biên luôn là nơi lí tưởng mà cô muốn đến để hóng gió. Đầu tháng ba, những con gió thổi ngang qua khẽ làm cô rùng mình, cô vội chụp chiếc mũ của chiếc áo gió lên đầu. Mai đứng đấy, nhìn xuống dòng sông, nơi mà thỉnh thoảng lại có bóng một con thuyền đi qua cho đến khi ánh nắng ban chiều làm in bóng người đứng phía sau cô xuống đất…
“ Anh đến rồi đấy à”- Cô lên tiếng khi biết Việt đứng sau cô nãy giờ.
Anh im lặng không đáp, tay bám vào lan can. Cô cười cười.
“ Cảm ơn anh vì những giây phút làm tôi vui vẻ trước đây vì thế những chuyện sau này tôi sẽ quên hết đi, kể cả chuyện tôi đã từng yêu anh. Ngày mai… tôi tổ sẽ chức đám cưới rồi sau đó bay qua Mĩ sinh sống luôn bên đó, nên hôm nay hẹn anh ra đây coi như gặp mặt lần cuối. Mong anh đừng hiểu nhầm.”
Việt mỉm cười rồi cúi mặt. Anh vội đút tay vào túi quần để tránh không cho cô thấy tay anh đang run lên bần bật. Sáng ngày mai cũng là lúc anh lên máy bay sang Nhật, vé máy bay đã đặt rồi. Vậy là anh sẽ không có cơ hội nhìn cô mặc váy cưới trong ngày vui của đời người con gái.
Mai liếc nhìn đồng hồ, cô cố nuốt trôi cục gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng mình, nói một cách bình thản nhất có thể:
“ Có lẽ sẽ chẳng còn cơ hội nào để ta gặp lại nhau nữa. Chúc anh sẽ có một cuộc sống hạnh phúc sau này. Chào anh”
Nói rồi Mai vội vã bỏ đi, môi cô run lên bần bật sau những câu nói mà cô không ngờ mình lại có thể nói ra một cách dễ dàng như vậy. Cô nhanh chóng chạy ra xa khỏi anh, cô không còn đủ dũng khí và tự tin để đứng cạnh anh nữa, cô sợ mình sẽ lại mềm lòng, sẽ lại vứt bỏ mọi thứ để níu kéo anh một lần nữa. Nhưng cô cũng sớm nhận ra rằng anh sẽ không thể quay lại bên cô và cô cũng không thể làm vậy được. Giữa hai người giờ đây đã có một khoảng cách quá lớn không thể san lấp được nữa rồi. Những giọt nước mắt của sự chia li rơi xuống…
“ Chúc em hạnh phúc”- Những lời nói cuối cùng mà anh muốn gửi đến cô nhưng không tài nào nói ra nổi, mãi cho tới tận khi cô bước đi rồi anh mới có thể bật ra một cách khe khẽ.
Việt khẽ lắc đầu, nở một nụ cười khổ nhìn theo bóng cô xa dần. Người con gái anh yêu đã đi rất xa rồi, là chính anh đã đẩy cô ra xa hay là cuộc sống đã tách hai người ra vậy? Anh cũng không chắc nữa. Anh chỉ biết rằng khoảng cách giữa anh và cô đã không còn cách nào để có thể làm ngắn lại. Vậy là mọi thứ đã chấm hết hoàn toàn tại chính nơi đây, nơi mà anh đã tỏ tình với cô vào đêm giao thừa. Một cuộc tình sâu đậm trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, một cuộc tình ngắn ngủi nhưng lại có quá nhiều nỗi đau. Chỉ có thể nói rằng mọi thứ đã là định mệnh. Tình yêu của anh và cô đã đi được một vòng để rồi nơi kết thúc cũng chính là nơi bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.