Không Phải Một Giấc Mơ

Chương 11: Tình cảm hay lý trí

Hàn Băng

01/04/2015

Chương 11: Tình cảm hay lý trí

“ Việt chăm chú ngắm nhìn cô không rời mắt, anh đưa tay gạt những dải tóc xõa xuống che kín mặt cô. Anh bẹo nhẹ má làm cô mở mắt nhưng tay vẫn ôm chặt vào hông anh.

“ Sao cậu lại ở đây? Cậu về bao giờ thế?”- Việt khẽ hỏi.

Hà chỉ mỉm cười rồi cô lại nhắm tịt mắt.

“ Thôi đừng ngủ nữa mà, cậu trả lời tớ đi, sao tớ lại nằm chung với cậu vậy? Đây là phòng tớ mà”- Anh đưa mắt đảo quanh căn phòng để chắc chắn rằng mình nói đúng.

“ Để mình ngủ thêm một tí, lát dậy mình nói”- Hà chùm chăn kín lên đầu, áp sát vào người Việt.

Việt ngập ngừng:

“ Ơ, không được, sáng nay mình phải đi lên vùng núi để tặng áo rét cho trẻ em dân tộc rồi. Chắc phải mai mới về được”

Hà kéo chăn khỏi mặt, cô thất vọng:

“ Mình vừa mới về hôm qua thôi. Tối qua sang nhà tìm cậu mà ngồi mãi không thấy cậu về, mẹ cậu bảo tớ lên phòng đợi, ai ngờ tớ mệt quá ngủ lúc nào không hay. Sáng tỉnh dậy, thì đã thấy cậu nằm chình ình ở đây rồi”- Cô lườm anh, cười tủm tỉm.

“ Mà sao đêm qua cậu về không đánh thức tớ dậy thế hả”- Cô hỏi tiếp.

“ Hự, tớ có biết cậu nằm đây đâu, hôm qua tớ uống rượu nhiều nên hơi choáng váng, về nhà cứ thế ngủ không biết trời đất gì luôn, ai ngờ lúc mở mắt ra đã thấy cậu ôm tớ cứng ngắc vậy rồi”

Hà khẽ đỏ mặt, cô nới lỏng vòng tay mình.

“ Mà, cái tay này chắc ôm nhiều anh chàng lắm rồi đúng không?”- Việt nhìn xuống, cười cười vẻ nguy hiểm.

“ Cậu toàn nói linh tinh. Tớ chưa ôm người con trai nào khác trừ cậu đâu đấy”

Việt bỗng im lặng, Hà chợt hiểu ra câu nói của cô vừa rồi đã quá thật. Hai người im lặng vài giây trước khi anh lên tiếng.

“ Mà việc học tập bên Nhật của cậu thế nào rồi?”

“ Cũng gần như là xong rồi nên mình về Việt Nam luôn, có gì thì lại bay sang đó. Hi”

Có tiếng bước chân đi vào…

“ Anh Việt, dậy ăn sáng”

Một lần nữa thói quen không chốt cửa phòng của Việt đã hại anh. Linh đi vào mặt vẻ ngơ ngác, đầy bất ngờ khi nhìn thấy chiếc quần dài tối hôm qua anh cởi tiện tay vắt luôn trên ghế. Linh chỉ kịp ú ớ trước khi hét lên:

“ Ơ, anh… Chị Hà… Hai người…”

“ a...aa..”- Linh thất thần bỏ chạy về phòng. Việt vùng dậy, không hiểu chuyện gì.

Hà cũng ngồi dậy, tựa vào thành giường, cô mỉm cười:

“ Rắc rối to rồi đây, con bé nó hiểu nhầm tớ với cậu rồi”

“ Nhưng tớ với cậu thân nhau, nằm chung thế này thì có làm sao đâu.”- Việt nhíu mày.

“Nhưng chỉ tớ với cậu biết điều đấy thôi, Linh không biết nên nghĩ khác là chuyện bình thường mà”

“Ừ thôi, kệ con bé đi”

“ Thế mấy giờ cậu phải đi?”- Hà hỏi anh.

“ Tám giờ tớ phải có mặt ở trường để đi với hội sinh viên cậu ạ. Chán quá, cậu mới về mà tớ lại không ở nhà được, đã chót đăng kí đi rồi”

“ Thôi đi ông tướng, tớ có bảo cậu ở nhà với tớ đâu.”- Hà suy nghĩ giây lát rồi nói tiếp:

“ Mà tớ cũng muốn lên đấy giúp đỡ trẻ em, hay cậu xem thế nào cho tớ đi cùng với”

Việt đắn đo: “ Tớ không biết nữa, để tớ hỏi chị trưởng nhóm xem thế nào, nếu đi được thì tớ bảo, mà cậu vừa về, có đi nổi không?”

“ Thoải mái đi, coi như một chuyến tham quan cũng được”- Hà mỉm cười.

“ Ừm thôi xuống nhà ăn sáng đi”- Việt đá tung chiếc chăn ra khỏi người nhưng sắc mặt anh chợt đỏ bừng lên vì nhận ra anh chỉ đang mặc một chiếc quần lót. Mai bụm miệng cười, cố vờ như chưa nhìn thấy gì.

Việt chạy vội vào nhà vệ sinh, không quên nói vọng lại trước khi đóng sập cửa:

“ Cậu xuống nhà đi, chắc mọi người đang chờ, lát tớ xuống”

Trong bữa sáng, mọi người cười nói vui vẻ, mẹ Việt luôn miệng hỏi han về những ngày tháng sống nơi xứ người của Hà. Bà rất yêu quý cô, lắm lúc quan tâm tới cô như con gái bà vậy. Điều này cả nhà đều biết rõ. Linh thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Hà, rồi quay sang nhìn anh trai mình. Cô cứ tưởng hai người chỉ là bạn thân nhưng không ngờ mối quan hệ đã tiến xa như vậy rồi.

“ Nè nhóc, nhìn gì, tập trung ăn đi còn đi học”

“Mà, mẹ để cho Hà ăn với, lát nữa rồi nói chuyện sau ạ”- Anh quay sang nói với bà.

“ Ôi quên, con ăn đi”

Bỗng dưng điện thoại của Việt báo có tin nhắn. Anh xin phép lên phòng.

“ Nè nhóc con, nhà ngươi hôm nay đi tình nguyện phải không”- Tin nhắn được gửi từ số của Mai.

Việt lẩm bẩm: quái lạ, chị ta hết giận chuyện hôm trước rồi à. Việt định trả lời nhưng lại nhớ đến mấy câu nói đá xoáy của cô ở cửa hàng quần áo, đã thế lại còn giận dỗi vô cớ bỏ đi nên anh thôi, không thèm đáp lại mà mở danh bạ gọi điện cho anh trưởng nhóm xin phép để Hà được đi cùng anh.

Tắt điện thoại, Việt lại bàn học cầm chiếc ba lô.

“ Hà, qua nhà cậu lấy đồ rồi đi nào, nhanh không muộn mất”- Vội sắp đồ vào ba lô, Việt nói vọng xuống

Hà vui sướng vì được đi cùng anh, mừng rỡ chào bố mẹ anh. Mẹ Việt không quên dặn cô hôm sau lại sang chơi.

Việt chở Hà đến trường anh sớm hơn mười phút so với lịch hẹn của nhóm trưởng. Mọi người cũng đã đến khá đầy đủ. Theo như danh sách sẽ có mười hai tình nguyện viên tham gia đợt này nhưng mới có thêm vài cán bộ trong hội sinh viên bổ sung và thêm cả Hà nữa nên con số này sẽ tăng một chút. Việt dẫn Hà lại chỗ anh Sang- nhóm trưởng:

“ Thật ngại quá, đây là bạn em, cô ấy thích làm tình nguyện giúp đỡ trẻ em mà chưa có cơ hội tham gia dự án nào lớn nên lần này muốn đi cùng em. Mong anh thông cảm”



“ Không sao, Làm tình nguyện cốt là ở tấm lòng càng nhiều người càng tốt mà em, với lại xe hôm nay còn thừa khá nhiều ghế, thoải mái em ạ”.

Việt phụ giúp mọi người chuyển đồ đạc đã vận động quyên góp được lên xe. Anh chọn cho anh và Hà hai chiếc ghế cuối xe. Tranh thủ còn chưa đông đủ người, anh chợp mắt ít phút. Hà kéo đầu anh ghé sát vào vai mình. Anh mỉm cười, nhắm mắt.

Việt tỉnh dậy bởi tiếng ồn ào xung quanh. Bây giờ đã là tám rưỡi mà xe vẫn chưa chạy. Việt lồm cồm ngồi thẳng người dậy .Anh Sang đứng ở đầu xe vỗ tay nhằm tập trung mọi người.

“ Giới thiệu với các bạn đây là anh Lê Mạnh Tú, sinh viên năm ba khoa Kiểm Toán, người đã tài trợ rất lớn cho đợt đi tình nguyện của chúng ta lần này.

Mọi người xì xào vỗ tay hưởng ứng.Việt ngước nhìn theo hướng giới thiệu của anh Sang, anh chợt giật mình nhưng không phải vì người tên Tú này mà là người đi cùng anh ta lên xe.

Anh Sang giới thiệu tiếp:

“ Bạn này chắc mọi người biết cả rồi nhưng mình vẫn xin được giới thiệu, đây là bạn Phạm Thanh Mai, là phó chủ tịch hội sinh viên của trường ta”

Việt vội quay mặt đi khi Mai nhìn về hướng anh. Anh nhớ tới tin nhắn lúc sáng, lẩm bẩm: thế quái nào chị ta lại là phó chủ tịch hội sinh viên nhỉ. Hà huých tay vào vai anh:

“ Này Việt, nhìn chị kia kìa. Tớ là con gái nhưng cũng phải công nhận chị ấy đẹp thật đấy”

Việt nhìn lướt qua Mai rồi quay sang nói với Hà:

“ Ui, cậu đừng tin, con gái thời nay mà đẹp thế kia đều là dao kéo hết đấy”

“ Không phải đâu, tớ thấy chị ấy đep tự nhiên mà, mắt cậu bị sao thế?”

“ Thôi dừng vấn đề này ở đây, tớ thấy cậu xinh nhất ở đây rồi”

Hà huých nhẹ vào bụng anh:

“ Thôi đi ông tướng, không phải nịnh”

Tú và Mai ngồi hàng ghế ngay phía trên, sát hàng ghế anh đang ngồi. Mai lườm Việt khi vừa nhìn thấy anh, còn anh thì quay mặt không thèm nhìn. Bỗng dưng anh chẳng hiểu tại sao anh lại giận Mai, chỉ biết nhìn thấy cô là anh cảm thấy tức.

Xe chuyển bánh bắt đầu một cuộc hành trình dài gần mười tiếng. Để khuấy động không khí tình nguyện, mọi người cùng nhau hát vang bài hát “ Nối vòng tay lớn” nhiều lần, rồi một số bạn hát vài bài nhạc trẻ. Mọi người thì chăm chú hát hoặc nghe còn Mai thì chốc chốc lại quay xuống nhìn Việt với bộ mặt hằm hè. Anh thì luôn giữ thái độ lạnh lùng làm Mai càng khó chịu. Cô lôi điện thoại từ túi xách ra, soạn tin nhắn: “ Chị làm gì nhóc hay sao mà nhóc nhìn chị khó chịu vậy hả”

Tin nhắn vừa gửi đi thì điện thoại Việt đổ chuông. Anh nhíu mày đọc mấy dòng chữ vừa được gửi đến.

“ Chả làm sao cả, mặt nhóc nó như vậy sẵn rồi. Mà nếu khó chịu thì chị đừng có nhìn”- Anh gửi đi.

“ Thôi mà, chuyện hôm trước bỏ qua đi, con trai gì mà nhớ dai vậy. Nhé, hôm về chị sẽ nghĩ cách đền cho”

“ Nhóc sẽ suy nghĩ”.

Khi xe đi đã được một phần ba chặng đường, trưởng nhóm ra hiệu cho mọi người xuống xe vào một quán cơm bên đường để nghỉ trưa. Hà dụi dụi mắt nhìn Việt:

“ Dừng xe làm gì vậy cậu?”

“ Dừng ăn cơm trưa thưa cô nương, ngủ say không biết trời đất gì luôn”

“ Đâu, tớ vừa mới chợp mắt mà”

“ Thôi được rồi, có xuống xe không hay để tớ bế xuống”- Việt cười trêu cô khi cô vẫn còn ngáp ngủ.

“ Không, tớ muốn cõng cơ”

 Hà chỉ nói đùa. Ai ngờ Việt tưởng thật, quay lưng ngược lại, kéo cô leo lên lưng mình.

“ Ơ, này, tớ đùa thôi mà. Bỏ tó xuống đi không mọi người nhìn kìa”

Việt mặc kệ lời cô:” Kệ người ta nhìn, lâu lắm rồi mới gặp lại cậu, thân mật tí thì có làm sao”

Việt đặt Hà ngồi xuống ghế. Mọi người xung quanh bỗng trở nên ồn ào vì hành động vừa rồi của anh. Ai cũng nghĩ họ là người yêu của nhau nhưng mối quan hệ giữa hai người thì chỉ có anh và cô mới hiểu rõ. Là bạn mà không chỉ dừng lại ở tình bạn, anh và cô sẵn sàng chia sẻ những điều thầm kín nhất không một chút giấu diếm. Gọi chính xác thì mối quan hệ này giống như là tri kỉ. Việt biết đây không phải là tình yêu và anh hi vọng nó mãi như thế này.

“ Chị có thể ngồi đây không nhóc?”- Mai bê phần cơm của mình tới bàn Việt đang ngồi trong khi Hà đang đi gọi cơm cho cô và anh.

Việt nhìn Mai một lúc, nhún vai nói:

“ Chị ngồi đi”

Hà hai tay bưng hai phần cơm, Việt đứng dậy đỡ giúp cô đặt xuống bàn:

“Chà, vẫn nhớ sở thích của tớ cơ à”

“ Quên sao được”- Hà mỉm cười, lúc này cô mới nhận ra sự có mặt của Mai. Cô niềm nở nói:

“ Chào chị, em là Hà.”

Mai khẽ gật đầu đáp lại Hà:

“ À, chào em, chị tên Mai, rất vui được biết em. Trông em khá dễ thương đó”- Rồi Mai khẽ liếc sang nhìn Việt, cô đẩy lon cocacola về phía anh, hạ giọng:

“ Này nhóc, uống đi, bớt giận chuyện hôm trước chị hơi nổi nóng nhé”

Hà mắt tròn xoe hỏi Việt:

“ Ơ hai người quen nhau từ trước à?”

Anh xoay xoay lon nước, bật mạnh lắp, rồi đặt trước mặt Hà, anh nói:

“ ừ, mình với chị ấy quen nhau cũng vài tháng rồi, từ hồi mình mới về nước cơ”

“ Ơ, cậu uống đi, chị ấy mua cho cậu mà”

“ Thôi uống đi, tớ thấy cậu khá mệt mỏi đấy”

Mai thấy thế xen ngang vào:

“ Hà, em cứ uống đi, cho tên nhóc này nhịn cũng được”

Hà cười cười còn Anh khẽ lườm Mai: “ Thôi hai người tập trung ăn đi”



Ăn uống xong xuôi, cả nhóm lại tất bật lên đường. Mai ôm một bọc to tướng chạy lên xe sau cùng. Anh Tú thấy vậy rất thắc mắc:

“Túi gì mà to vậy em”

Mai tươi cười hớn hở, mở chiếc túi trắng cô ôm khư khư trong lòng ra:

“ kem anh ạ.”- Rồi cô đứng dậy, đi từ đầu xe lại, phân phát kem cho mọi người. Có vài cậu đang rét run người vì lạnh nhưng vì Mai mua nên ai cũng vui vẻ nhận lấy ăn nhiệt tình. Mai dừng lại ở hàng ghế cuối chỗ Việt và Hà đang ngồi. Việt thấy thế vội từ chối:

“ Nhóc không ăn đâu”- Anh nhắm chặt mắt, khẽ tựa đầu vào vai Hà.

Hà cũng tươi cười nói với Mai: “ Dạ, cảm ơn chị nhưng thôi em không ăn đâu ạ”

Mai ấm ức ôm bọc kem còn tới những năm chiếc về chỗ ngồi của mình. Cô ngán ngẩm, đẩy sang cho Tú hai chiếc còn cô ngồi chiến đấu ba chiếc còn lại.

Chiếc xe bắt đầu leo lên những con dốc quanh co khi chiều vừa xuống. Mai thích thú ngắm nhìn cây cối đồi núi hai bên đường, cô khều khều tay Tú như muốn chỉ cho anh cảnh đẹp hiếm có của rừng núi nơi này. Tiếc là Tú đã ngủ từ lúc nào. Cô ngoảnh xuống định gọi Việt thì lại bực mình hơn, anh cũng đang ngủ tít mít, đã thế Hà lại còn gối đầu hẳn lên đùi anh. Nhìn cảnh đó tự nhiên Mai thấy bức bối, khó chịu vô cùng, cô nhấp nhổm, xoay đi xoay lại trên ghế, chỉ muốn kéo ngay anh dậy.

“ Việt.tttt…”- Mai hét lớn vào tai Việt làm cả anh và Hà đều bật người dậy.

Việt nhíu mày, đẩy ánh mắt khó hiểu về phía Mai:

“ Chị làm gì vậy, nhóc đang ngủ mà”

Mai cười hả hê, chả giống bản tính dịu dàng ít nói mà cô thường hay biểu hiện trước mặt mọi người. Cô chỉ vào chiếc ghế cô đang ngồi nói:

“ Nhóc lên trên này ngồi đi, cho chị ngồi đây chút”

“ Làm gì?”

“ Thì chị ngắm cảnh thôi”

“ Ngồi trên đấy cũng nhìn ra ngoài được mà”- Việt nhìn ra ngoài, bắt gặp ngay cảnh hoàng hôn trên núi tuyệt đẹp. Anh nói tiếp

“ Thôi chị ngồi nguyên chỗ cũ đi, đổi làm gì cho rắc rối”

“ Không, chị thích ngồi dưới cơ”

Việt bó tay không biết phải nói sao, đành nhường ghế cho Mai. Hà chỉ cười cười, khẽ nhích người cho Mai ngồi vào.

Cuộc hành trình tạm dừng để mọi người nghỉ ngơi vì trời đã quá tối, không thể tới điểm cuối như đã dự tính tại một khách sạn khá đẹp và rộng ở thành phố Yên Bái. Ban đầu nhóm định trọ tạm ở đâu đó cho đỡ tốn kém nhưng anh Tú đi cùng nhóm cứ nhất quyết mời mọi người nghỉ lại tại đây, mọi chi phí anh sẽ lo liệu:

“ Mọi người nghỉ ngơi ở đây đi, mấy khi mới được lên vùng núi làm tình nguyện, cứ coi như thưởng thêm cho mình một chuyến du lịch. Yên tâm, mình sẽ đứng ra lo liệu tất cả, mọi người đừng bận tâm suy nghĩ nhé, nó chả đáng là bao so với tấm lòng thương người của các bạn đâu”

Vậy là mọi người vui vẻ nhận lời. Cả nhóm thuê 5 phòng, khoảng 3 người chung một phòng. Những tiếng nói chuyện râm ran làm huyên náo cả khu hành lang khách sạn.

Đêm

Do ban ngày đã ngủ trên xe khá nhiều nên Việt không thể ngủ được, anh trở mình liên tục, nằm chơi game để giết thời gian mà quanh đi quẩn lại, đồng hồ mới chỉ mười hai giờ kém. Sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của các thành viên trong phòng, Việt bò dậy, với tay lấy chiếc áo dạ khoác đến ngang đùi đi xuống. Anh mỉm cười với cô lễ tân khi đi ngang qua sảnh khi thấy cô giờ này vẫn phải vất vả đứng trực.

Không khí vùng cao thực sự rất trong lành, đem lại cảm giác dễ chịu, yên bình. Khuôn viên khách sạn cũng có khá nhiều cây cối, điều mà các khách sạn ở Hà Nội không có hoặc nếu có chỉ là vài cây dừa cảnh trước sảnh khách sạn.

Việt đi lòng vòng trước sảnh, đôi tay anh thu sâu vào trong chiếc áo choàng, chiếc khăn vắt ngang cằm làm anh chỉ hở ra một phần khuôn mặt. Gió siết từng đợt, táp thẳng vào mặt anh, khá lạnh nhưng anh vẫn chưa muốn vào. Chiếc điện thoại trong túi đổ chuông. Anh nhìn vào màn hình rồi mỉm cười.

“ Đang ở trước sảnh khách sạn nè”- Rồi anh cất vội chiếc điện thoại vào túi áo, hai bàn tay xoa xoa. Anh cố gắng thổi phù phù để giữ ấm cho đôi bàn tay nhưng hơi ấm vừa thổi ra thì đã bị cái lạnh xung quanh nuốt trọn.

“Nhóc ra đây làm gì thế?”- Tiếng nói từ phía sau, Việt không quay lại, anh lại đút tay vào túi áo:

“ Vừa nhắn tin thôi mà sao chị chạy ra nhanh thế”

“ Ơ, chị đương nhiên là nhanh rồi. mà nhóc trả lời chị đi, đêm hôm lạnh căm căm thế này ra đây làm gì, cảm lạnh thì sao?”- Mai đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài đang che mặt cô vì gió.

“ Ờ, tại lúc chiều nhóc ngủ trên xe nhiều rồi nên bây giờ không ngủ được”

“ Hic, không quen nên chị cũng chả ngủ được”

Việt lại gần mấy cây đào lớn ở hai bên đường gần lối vào. Đào ở đây là những cây chắc cũng đã trồng được chục năm hoặc nhiều hơn thế, cây nào cây nấy đều cao quá ba mét. Mai cũng lon ton chạy lại. Nơi này khá tối do đã cách sảnh một đoạn nên không có đèn. Cô thích thú khi phát hiện một bông hoa hiếm hoi trong khoảng đen ấy.

“ Nhóc ơi, có phải nó nở hoa kia không, còn chưa đến Tết mà”

“ Chị ngố này, thì nó ra hoa sớm chứ sao”

Mai thắc mắc không biết có phải hoa thật không hay cô nhìn nhầm, cô lách người vào tận trong xem cho bằng được

“ Ấy, đừng…”- Việt chưa định ngăn thì cô đã chen vào mấy cây đào già xum xuê lởm chởm ấy rồi.

“ A, nhóc ơi, đau quá. Hu hu”- Mai hét lên.

Việt vội nhảy vào kéo cô ra khỏi chỗ đó, hốt hoảng nói:

“ Chị bị sao vậy, đau ở chỗ nào?”

Mai nửa mếu nửa cười, chìa bông hoa đào cô giữ nãy giờ trong lòng bàn tay: “ Hic, hoa thật nhóc ạ. Chị tưởng chỉ đến Tết nó mới ra hoa thôi chứ”

Việt cúi xuống nhìn bông hoa trong bàn tay Mai rồi lại ngước lên nhìn cô, anh dừng lại ở vết thương bên má.

“ Chị bị cành cây cào vào má rồi, ngồi kia đợi nhóc vào kiếm băng gạc”

Việt chỉ tay bảo Mai ngồi ở bậc trước sảnh đợi anh. Nghe thấy thế, cơn đau của Mai lại ập đến, cô suýt xoa kêu đau không ngớt.

“ Nhóc ơi, nhanh nhanh lên nhé, chị đau”

Việt lại quầy tiếp tân rồi nhanh chóng trở lại chỗ Mai ngồi. Cô vẫn chưa thôi suýt xoa. Việt gạt mái tóc của cô sang bên, để nhìn rõ vết thương. Anh chăm chú nhìn vào rồi thổi nhè nhẹ vào đó. Bỗng dưng Mai không kêu đau nữa, cô im bặt. Mai để ý từng hành động của Việt. Anh bóc miếng băng gạc áp sát vào má cô. Không ai nói hay phát ra tiếng động, chỉ có tiếng thở phát ra nhè nhẹ. Việt đưa mặt anh sát lại để nhìn rõ do điện ở đây khá tối. Anh xoa xoa nhẹ để miếng gạc cố định lại trên má. Mai vẫn không rời mắt khỏi anh.

Chợt anh liếc nhìn cô, hai ánh mắt chạm nhau không rời, tưởng chừng như vừa có một luồng điện chạyqua vậy. Mai tròn mắt nhìn anh, bất ngờ cô nhắm chặt mắt lại, hai cánh tay buông thong. Việt thoáng ngập ngừng, tay anh không đặt lên vết thương mà giờ đã áp hẳn lên má cô. Mai run run, cô mạnh bạo tiến sát mặt mình lại. Việt như bị mê hoặc, lần này hình ảnh của Hương không còn hiện lên trong tâm trí anh nữa, chỉ còn hình ảnh người con gái xinh đẹp đang hiện diện ngay trước mắt anh, ngay lúc này. Anh không do dự đặt môi mình ép chặt vào môi cô. Nụ hôn đến với hai người khá nhẹ nhàng, Mai vòng tay ôm lấy đầu Việt… Dịu dàng…



Gió như thổi mạnh hơn, thành từng dòng, từng đợt phả thẳng vào anh và cô nhưng nó vẫn không thể làm lạnh, làm dịu đi những cái ôm thật chặt, những bờ môi đang nóng lên vì yêu. Không gian lạnh lẽo đến cô quạnh, còn nơi anh và cô đang ngồi lại ấm áp, tràn đầy yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Phải Một Giấc Mơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook