Không Phụ Năm Xưa

Chương 52: Phong quan tiến tước

Trường Cố

14/07/2024

Bầu trời rộng lớn xanh thẳm, cảm giác mát lạnh nhè nhẹ của gió thu hiu quạnh thổi đến, vài chiếc lá vàng theo gió thu rơi xuống, Vinh Cẩn Du lại nghênh đón một mùa thu nữa, hôm nay chính là ngày trở về nhà sau khi Công chúa đại hôn.

Vinh Cẩn Du ngồi trong viện chờ Công chúa trang điểm, đang hết sức nhàm chán, ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy Công chúa mở cửa đi ra.

Chỉ thấy Cố Tư Mẫn ung dung nhàn nhã bước đến, tuấn mi tu mắt, cố phán thần phi*, đồ trang sức, trâm vàng, vòng cổ, khuyên tai, vòng ngọc các loại phụ kiện phức tạp, cao quý nhưng cũng vô cùng xinh đẹp, đúng là không lộ ra chút dung tục nào.

*Tuấn mi tu mắt, cố phán thần phi: người mi thanh mục tú, nhìn quanh thần thái phấn chấn (miêu tả khí chất).

Vinh Cẩn Du không khỏi thầm nghĩ: 'Ai, nữ tử này thật sự quá chói mắt, quá cao quý vinh quang.'. truyện đam mỹ

Xinh đẹp như Cố Tư Mẫn làm sao có thể không chói mắt, sự tồn tại của nàng cho dù là người vô cảm cũng có thể cảm thụ được. Nếu như trong biển người qua lại trên đường, ngươi lại nhìn thấy chỉ có một người có khí chất kia, thân ảnh lay động lòng người kia, không thể nghi ngờ người đó chắc chắn là Cố Tư Mẫn.

Thế nhưng xinh đẹp chói mắt quá cũng sẽ khiến cho người khác ngưng trệ cảm xúc, Cố Tư Mẫn quá mức xinh đẹp, nói chung sẽ làm người ta có cảm giác mông lung không thể chạm tới, như có như không.

Vinh Cẩn Du chưa bao giờ gặp qua nữ tử nào vừa trang trọng vừa cao quý như Cố Tư Mẫn, cùng Công chúa đi lên xe ngựa, cả đoạn đường đi cũng không nói chuyện. Theo như thường lệ ở Minh Quốc, hôm nay Vinh Cẩn Du sẽ thượng triều nhận sắc phong chức quan, còn Công chúa sẽ chờ nàng ở trước điện, sau đó lại cùng nhau đi bái kiến trưởng bối.

Hoàng cung Minh Quốc tráng lệ, kiến trúc xa hoa, quần thần trong lúc đó trước tiên tập trung trước cung điện, sau đó sẽ vào cung điện nghị sự triều chính tên là Càn Nguyên điện. Phía sau Càn Nguyên điện là Khôn Chính điện, bên trái Khôn Chính điện là ngự thư phòng, bên phải là chỗ ở của Hoàng đế tại vị. Đi theo hướng bên phải Khôn Chính điện, qua một đoạn hành lang sẽ nhìn thấy một cửa sau, đó chính là cửa cung đi thẳng đến hậu cung.

Chỗ này nơi nào cũng đều có trọng binh canh gác, nội viện hậu cung này, trừ thái giám nội thị ra không cho phép bất kỳ nam tử bên ngoài nào tiến vào, kể cả hoàng thân quốc thích cũng phải thông báo trước chờ triệu kiến, không thể tự tiện xông vào.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, trẫm xét thấy Đại Phò mã Vinh Cẩn Du tài đức vẹn toàn, thông minh chính trực, vô cùng thưởng thức, nay phong làm Hộ bộ Thượng thư* để bày tỏ hoàng ân, mong không phụ sự kỳ vọng của trẫm mà tận trung với triều định, khâm thử, tạ ơn.”

*Hộ bộ Thượng thư: chủ yếu quản lý kinh tế đất nước bao gồm hộ khẩu, thu thuế, nông nghiệp, thương nghiệp, dự toán các khoảng chi ngân sách đất nước.

Vừa thượng triều, Lý Hoàn liền tuyên đọc thánh chỉ, chúng quan viên vừa nghe xong vô cùng kinh ngạc.

Trên cành tơ liễu gió thổi khắp nơi, hoa sen đã rơi, chim khách* bay đến đem tín truyền, khi xác nhận người đỗ Trạng Nguyên. Tình cảnh phong quan này, thật sự khiến cho Vinh Cẩn Du thương tâm một hồi. Vốn chưa đầy nửa tháng trước vô tình gặp nhau ở bên ngoài, nói rằng sau khi bản thân đỗ thi Hương sẽ lập tức cùng Cố Nhạ Nhan thực hiện ước hẹn thành hôn này, nay không đợi thi đỗ cũng đã được phong quan, chuyện này lại làm cho nàng ít nhiều cảm thấy có chút phiền muộn.

*Chim Khách (hay chim Yến Nhung, chim Khách Đuôi Cờ):Từ xa xưa, người Trung Quốc và Việt Nam đã nuôi chim Khách như một loại chim phong thủy. Người xưa quan niệm rằng chim khách thường báo hiệu tin vui, may mắn đến cho gia đình.

“Thần, tạ chủ long ân.” Một đạo thánh chỉ này cư nhiên là chức quan Hộ bộ Thượng thư, lại còn là chánh tam phẩm. Bình thường Phò mã đều chỉ là chức quan chánh ngũ phẩm nhàn tản, xem ra lời đồn Hoàng thượng sủng ái Trường Nhạc Công chúa lại sắp nâng lên một tầm cao mới nữa. Chỉ là vị Trường Nhạc Công chúa này tâm tư nằm ở ngôi vị Hoàng đế, liệu rốt cuộc Thánh thượng có biết được không?

“Bình thân, Vinh ái Khanh, trẫm đã ủy thác trọng trách này cho ngươi, sau này nhất định phải tận trung với triều đình, chớ nên cô phụ kỳ vọng của trẫm dành cho ngươi.” Mẫn nhi à, con ngàn chọn vạn tuyển, người con thỉnh chỉ tứ hôn là long hay là trùng, thử một lần sẽ biết.

Cố Thần Dật mắt sáng như đuốc nhìn Vinh Cẩn Du, khoảng cách mặc dù xa nhưng hắn vẫn nhìn ra một chút sợ hãi từ người trẻ tuổi này. Chắc hẳn là hắn cũng không nghĩ đến rằng bản thân sẽ phong cho hắn chức vị chánh tam phẩm quan trọng thế này. Chánh tam phẩm, thế hạ ban đầu là Hộ bộ Thượng thư, Mẫn nhi xem như lại đả thông được nhân mạch hộ bộ, chỉ là Vinh Cẩn Du ngươi chớ nên làm mất thể diện Mẫn Nhi mới là quan trọng.

“Vâng, thần vô cùng cảm tạ hoàng ân, nhất định sẽ không vô phụ kỳ vọng của Thánh thượng.” Vinh Cẩn Du dáng vẻ vô cùng cung cúc tận tụy, ngôn ngữ hành vi cũng đều thập phần cẩn trọng.

Ai, lại gặp được người cha vợ Hoàng thượng kia của ta, hắn dùng cái loại phương thức trong hiền lành lộ ra uy nghiêm, trong uy nghiêm lộ ra ánh mặt nhè nhẹ oán giận này ôn hoà nói với ta, đây là cỡ nào quan tâm nhưng thực chất là lời cảnh cáo. Là người lãnh đạo tối cao của Mình Quốc, có quyền đưa ra quyết sách tối cao, hắn tướng mạo cương nghị, tuấn mỹ nhưng lại bởi vì một thân long bào mà không giận tự uy, tại đây trong triều đình, trước mặt bao người, thế nhưng vẫn bình tĩnh tự nhiên, không mất uy nghiêm.

Mộc tú vu lâm, phong tất thôi chi, hành cao vu nhân, chúng tất phi chi*. Ngày sau ta còn có thể bình thản sống sao?

*Mộc tú vu lâm, phong tất thôi chi, hành cao vu nhân, chúng tất phi chi: người có tài năng phẩm hạnh xuất chúng thường dễ bị người khác đố kỵ chỉ trích.

Đối với bất luận kẻ nào mà nói, một Phò mã, thê bằng phu quý, là vinh quang cỡ nào, thế nhưng đây là hành vi bịt tai trộm chuông*, sợ là hộ bộ này cũng sẽ rơi vào tay Công chúa. Hoàng thượng làm như vậy, rốt cuộc là có ý gì? Hoàng thượng này hẳn là sẽ không biến thái đến mức học theo những hành vi biến thái của các Hoàng đế trong lịch sử trước kia chứ, muốn nhìn nữ nhi liều chết chém giết, bồi dưỡng bọn họ tựa như bồi dưỡng tàng Ngao [chó Ngao].

*Bịt tai trộm chuông: hành vi che đậy, tự mình lừa dối mình.

Vinh Cẩn Du trong lòng bất ổn vì bản thân mà tính kế, không bao lâu liền lui xuống. Các quan viên đại thân tuy là có nhiều nghị luận nhưng cũng không quên nhanh chóng đến chúc mừng, tiếng chúc mừng vang lên khắp nơi. Vinh Cẩn Du cùng bọn họ hơi chào hỏi xong, liền được thái giám quản sự nhanh chóng dẫn đi vào hậu cung. Thái giám này có vẻ như là sợ Công chúa chờ lâu, khom người bước đi thoăn thoắt, một đường đi vội vã.

Cố Tư Mẫn dẫn theo Vinh Cẩn Du đi vào tẩm cung của Lam Phi, tất cả mọi người đều đang chờ ở đây. Mới vừa đến, Cố Tư Mẫn và Vinh Cẩn Du liền cùng nhau quỳ xuống hành lễ, nói: “Nhi thần, tham kiến phụ hoàng.”

Cố Thần Dật cười, nói: “Bình thân.”

Cố Tư Mẫn kéo Vinh Cẩn Du đứng dậy, đều lần lượt ngồi xuống bên cạnh Hoàng thượng.

“Mẫn Nhi mấy ngày nay sau khi thành hôn cuộc sống có tốt không? Có vừa lòng với Phò mã Cẩn Du này không?” Nghe hạ nhân nói mấy ngày nay ban ngày Công chúa cùng Phò mã đều ở trong phủ làm quen với mọi thứ, buổi tối cũng luôn cùng nhau ở phòng. Cố Thần Dật cười cười nhìn Cố Tư Mẫn, trong lòng cảm thấy an ủi không ít.

“Phụ hoàng ~, người lại muốn giễu cợt Mẫn Nhi sao?” Cố Tư Mẫn cư nhiên lại phi thường đỏ mặt, bắt đầu làm nũng, chuyện này khiến cho Vinh Cẩn Du đang ngồi bên cạnh lập tức cứng họng.

Lúc này, Lam Phi nhìn thấy Cố Tư Mẫn đỏ mặt thẹn thùng, cũng lên tiếng dặn dò Vinh Cẩn Du: “Hoàng thượng, ngài xem bộ dáng tiểu nữ nhi đỏ mặt thẹn thùng của Trường Nhạc này, còn có thể không hài lòng sao? Phò mã, sau này ngươi chớ có khi dễ Trường Nhạc của chúng ta nha.”

Lam Phi này là thân mẫu [mẹ đẻ] của Đại Hoàng tử, là người thiện lương, chỉ cầu an ổn, không thích tranh quyền đoạt vị, người này tâm tính cũng không khác nàng là bao. Cho nên Cố Thần Dật vẫn thường xuyên đến tẩm cung của Lam Phi giải sầu.

“Đúng vậy, Cẩn Du, đệ nếu dám khi dễ muội muội này của ta, ta nhất định sẽ không tha cho đệ.” Đại Hoàng tử đứng ở bên cạnh cũng lên tiếng cảnh cáo, ngược lại làm cho mọi người cười ồ một trận.

Vinh Cẩn Du bộ dáng cẩn thận, khúm núm trả lời: “Vâng, nhi thần đã ghi nhớ, nhất định sẽ đối xử tốt với Công chúa.”

Ồ, Công chúa này cũng biết làm nũng. Khí tràng này, Cố Tư Mẫn trời sinh thích diễn xuất, khí tràng của nhân vật này thay đổi, thu phóng vô cùng tự nhiên.

“À, đối đãi tốt? Sau này làm thế nào mới gọi là đối đãi tốt đây?” Cố Thần Dật ánh mắt vi tà, thanh âm trầm thấp, nháy mắt phát ra khí tràng cường đại, thật sự khiến cho người ta mồ hôi lạnh chảy ròng.

Vinh Cẩn Du có chút khẩn trương nhưng vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ, nói: “Thần là phu quân của Công chúa, đương nhiên việc sủng ái thê tử chính là nhiệm vụ của mình, xem Công chúa 'là chủ, sai đâu đánh đó' kết phát vi phu thê, ân ái lưỡng bất nghi*.”

*Kết phát vi phu thê, ân ái lưỡng bất nghi: tức là kết tóc làm vợ chồng, cả hai yêu thương nhau không nghi ngờ gì.

Ồ, cha vợ Hoàng thượng của ở đằng sau nhìn ta, rồi sau đó lại mơ hồ hỏi một câu thế nào mới là đối đãi tốt? Nhìn hắn cười như không cười, ánh mắt từ ái thiện lương, ta đột nhiên nghĩ đến, nếu như trả lời xong, hắn có thể hay không đem ta đi giết, có hay không trong phút cuối còn nói thêm một câu: 'Ngươi biết quá nhiều.'. Ồ nhạc phụ thân ái của ta nha, ngươi cũng biết đấy, ta đây là rể hiền của ngươi, thật sự đã bị ngươi dọa sợ đến mức muốn cưỡi rồng mà bỏ chạy.

Trời đất chứng giám, nếu nói tới việc làm thế nào để đối đãi tốt với thê tử của mình, trả lời hay không cũng đều không được. Tốt quá mức sẽ có cảm giác không chân thật, có vẻ dối trá thiếu thật lòng. Nếu như có chỗ nào không tốt chính là do nhân phẩm đạo đức quá kém, có thể sẽ bị trực tiếp lôi ra ngoài xử lý. Chức vị Phò mã này chính là vật phẩm phụ thuộc Công chúa, vốn ngay trước mặt thê tử đã không hề có địa vị cùng tôn nghiêm, lại còn bị nam tử khác khinh bỉ, ghét bỏ. Hôm nay lời này là do thân phụ của Công chúa hỏi, không biết phải nói nặng nhẹ thế nào.

Vinh Cẩn Du cân nhắc một lát, đành phải không nhanh không chậm trả lời như vậy, vấn đề này quá mức sắc bén, một chút không cẩn thận sẽ bị Cố Thần Dật đẩy vào ngõ cụt.

Cố Thần Dật có chút vừa lòng cười cười, nói: “Được, vậy trẫm liền yên tâm giao Mẫn Nhi yêu quý của trẫm cho con, các con hôm nay dùng ngọ thiện xong rồi hồi phủ đi.”

Lần trước ra khỏi ngự thư phòng, ám vệ bẩm báo nói người xả thân cứu Mẫn Nhi là Vinh Cẩn Du, khi đó ta còn có chút hoài nghi nhưng hiện tại xem ra mặc kệ hắn là con của ai, chỉ cần hắn đối xử thật lòng với Mẫn Nhi, vậy trẫm cũng có thể yên tâm. Huống chi, chuyện đến nay, nếu Vinh Hải hắn còn không hướng về trẫm, không hướng về Mẫn Nhi nhưng hắn cũng không thể làm ra vẻ không màng đến an nguy nhi tử của hắn.

Cố Thần Dật xem như đã nhìn ra, Vinh Cẩn Du này nhưng thật ra là thâm tàng bất lộ. Võ nghệ không kém, công phu miệng lưỡi cũng là rất tốt. Như vậy xem ra mấy năm nay hắn ở bên ngoài cũng học được không ít bản lĩnh, có thể hỗ trợ Cố Tư Mẫn thì không còn gì tốt hơn.

Vinh Cẩn Du lại thi lễ lần nữa, nói: “Vâng.”

Cố Tư Mẫn bên cạnh vẫn tươi cười nhưng trong lòng lại không thực sự vui như vậy: 'Hay cho Vinh Cẩn Du ngươi, kết phát vi phu thê, ân ái lưỡng bất nghi, lời này nói ra nghe thật sự rất tình thâm, những lời này của ngươi rõ ràng là gạt người, hiện tại trong lòng hai người chúng ta có thật sự đúng là kết phát vi phu thê, ân ái lưỡng bất nghi sao?

- ---------------

Dùng ngọ thiện xong, hai người Cố Tư Mẫn liền sớ trở về phủ Công chúa, Cố Tư Mẫn đi vào thư phòng, Vinh Cẩn Du rảnh rỗi không có gì làm cho nên ra hoa viên đánh đàn.

“Phò mã, huynh muội Dương đại nhân đến chơi.”

Trong lúc Vinh Cẩn Du đang xướng ca [ca hát], có hạ nhân đến bẩm báo nói Dương Kỳ Nhạc và Dương Nhược Oánh đến thăm.

Vinh Cẩn Du suy nghĩ một chút, nói: “Được, dẫn bọn họ vào đi.”

Bọn họ đến đây? Dương Kỳ Nhạc này thật đúng là nói được làm được, vừa mới nói khi nào hắn rảnh thì hãy thường xuyên đến đây chơi, còn chưa tới hai ngày quả nhiên đã đến, lại còn dẫn theo muội muội của mình nữa, đây là muốn làm thần mã? Mua một tặng một sao?

“Vậy nên dẫn bọn họ đi...?” Hạ nhân kia ấp úng hỏi, nhớ trước kia Công chúa đều tiếp đãi khách ở phòng khách hoặc là thư phòng, nhưng không biết Phò mã gia muốn tiếp đãi khách ở đâu.

Vinh Cẩn Du ngắt lời không cho hắn nói vòng vo nữa: “Không cần đi đâu cả, cứ đến đây đi.”

Vinh Cẩn Du ban đầu căn bản cũng không để ý nhiều đến sự tồn tại của huynh muội Dương Kỳ Nhạc, vẫn thường lui tới [đến thăm], nhã hứng đánh đàn ca hát của bản thân không ai có thể quấy rầy được.

“Vâng.” Hạ nhân kia tuân lệnh rời đi, một mình Vinh Cẩn Du vẫn ở hoa viên đánh đàn ca hát, như chỗ không người.

“Công chúa, huynh muội Dương đại nhân đến đây, đã đi đến hoa viên, Phò mã đang ở nơi đó.”

Khi hạ nhân kia vừa mới bẩm báo Vinh Cẩn Du, một hạ nhân khác cũng đã đi bẩm báo với Cố Tư Mẫn đang ở trong thư phòng.

“Được, ta đã biết.” Cố Tư Mẫn vung tay, buông quyển sách trên tay xuống, đang tự cân nhắc xem có nên đến hoa viên hay không.

Vinh Cẩn Du, ngươi quả nhiên dẫn Dương Kỳ Nhạc đến đây để trêu chọc ta, chỉ là tại sao còn có cả muội muội của hắn? Cân nhắc một chút, vẫn là quyết định đến xem. Sau một lát, Cố Tư Mẫn mới nói: “Nhiễm Trần, chúng ta đến hoa viên tản bộ đi.”

'Bốp, bốp' đợi Vinh Cẩn Du xướng xong một khúc, Dương Kỳ Nhạc vẫn đứng ở một bên thưởng thức mới bắt đầu vỗ tay, lên tiếng khen ngợi: “Ánh trăng hoành thái ngâm vào nước trà tọa, tưởng niệm nhiều lượn lờ! Cẩn Du thật sự rất có hứng trí, lời văn rất hay.”

Vinh Cẩn Du, người kiếp này không phải nàng thì sẽ không cưới của huynh, nay đâu? Người huynh ở thầm tưởng nhớ là ai? Là nàng, hay là Mẫn Nhi?

Dương Nhược Oánh mỉm cười, nói: “Không ngờ rằng Cẩn ca ca ở chỗ chân nhân kia, cầm nghệ cũng tiến bộ không ít.”

Dương Nhược Oánh ngoài miệng khen ngợi nhưng trong lòng lại sầu lo phiền não, phần tình cảm này huynh ấy cũng có thể ở trong phủ Công chúa công khai xướng lên, không biết Trường Nhạc Công chúa nếu biết Phò mã của mình tâm tâm niệm niệm nhớ thương nữ tử khác sẽ có cảm nghĩ gì?

Vinh Cẩn Du cũng giả vờ khiêm tốn, nói: “Kỳ Nhạc cùng Nhược Oánh khen ngợi, ta cũng chỉ là lấy lời bài hát để nói lên niềm thương nhớ mà thôi, nào có hưng trí gì? Chỉ sợ rằng tưởng niệm trong ca khúc này ngược lại sẽ làm tuột hứng của người khác đấy chứ.”



Chẳng lẽ Dương Nhược Oánh thích tên Vinh Cẩn Du kia? Từ ánh mắt của nàng trong vài lần gặp nhau, luôn ôn nhu đa tình, lại còn có sự thương cảm lạ thường, đây rõ ràng chính là biểu hiện của yêu. Nhưng Vinh Cẩn Du này không phải lúc tám tuổi đã theo sư phụ đi rồi sao? Hắn không phải mới tám tuổi đã biết trêu chọc hoa đào rồi chứ. May mắn bây giờ đã thành hôn với Công chúa, ngược lại không biết phải làm sao, bằng không nói không chừng sẽ còn mập mờ dây dưa không dứt.

Lo sợ không đâu, nghĩ xong Vinh Cẩn Du liền cười lắc lắc đầu, ngồi xuống ở một bên.

- -----------------------------------

Cố Tư Mẫn ra khỏi thư phòng, chỉ dẫn theo Lục Nhiễm Trần cùng Sở Lưu Tô từ cửa đi tới, vừa đến cũng đã nghe được lời ca khúc mà Vinh Cẩn Du xướng, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút khác thường.

Thế nhưng nàng chỉ đứng nhìn từ xa không đi tới gần, thầm ở trong lòng cân nhắc: 'Nhất khỏa thanh y ở phòng trống chỉ vì chờ người, một phong thư tình khi đề bút đã sớm tưởng niệm người, trời trong mưa đã tạnh chân trần cầm hoa đi tìm trong sương mù, mà ta vô tình vô ý ngẫu nhiên gặp người. Vinh Cẩn Du ngươi ở đây lượn lờ thương nhớ, là nhớ ai? Ngươi chờ đợi trở về thế này, lại là đang chờ đây?

Đây chính là một nhược điểm? Nếu có thể biết, có lẽ ta có thể khống chế nàng ấy, nhưng vì sao ta lại muốn làm cho nàng ấy chết tâm nguyện ý đi theo bên cạnh ta cơ chứ? Không thể nói rõ là vì cái gì, bản thân không phải muốn lợi dụng nàng ấy sao? Nhưng vì sao không gặp thì lại có chút nhớ nhung, nhớ về dáng vẻ ngơ ngác trì độn của nàng, nhớ về vẻ mặt thâm tình của nàng khi đánh đàn xướng khúc, nhớ về sự đáng yêu của nàng khi bị mình lừa gạt trong đêm tân hôn? Mà ngay cả bản thân cũng đã nghĩ đến thất thần mà bật cười.

Cố Tư Mẫn vẻ mặt không biểu cảm, lạnh giọng phân phó: “Chúng ta đi thôi, trở về thư phòng. Chờ Dương Kì Nhạc bọn họ rời đi, gọi Phò mã đến thư phòng.”

Cố Tư Mẫn rối rắm lắc lắc đầu, không muốn suy nghĩ đến những chuyện vụn vặt phiền lòng này, liền xoay người trở lại thư phòng.

- ----------------------------------

Dương Nhược Oánh hỏi: “Cẩn ca ca, huynh hiện tại vẫn còn nhớ đến người kia?”

Huynh bây giờ cũng chỉ có thể thương nhớ nhưng thương nhớ này cũng phải có chừng mực, nếu một ngày vượt qua khỏi giới hạn, sợ rằng tai họa sẽ ập tới.

Thấy Vinh Cẩn Du gật đầu, Dương Kì Nhạc cũng thắc mắc, hỏi: “Nếu ngươi vẫn còn nhớ đến nàng, vì sao trong lúc còn tiêu dao ở bên ngoài lại không sớm cưới nàng?”

Vinh Cẩn Du, bỏ lỡ không chỉ là hai người các ngươi mà thôi. Sự ích kỷ yếu đuối của ta đã tại thành bi kịch của mình, chẳng lẽ ngươi cũng có lý do không thể? Một một điểm, Dương Kỳ Nhạc lại nghi hoặc không thôi.

Vinh Cẩn Du thở dài, mỉm cười, nói: “Số mệnh của ta chính là may mắn, là bất hạnh. Những chuyện trên thế gian này thường không thể cưỡng cầu, bỏ lỡ, lại đã bỏ lỡ. Nhất là nhân duyên, sợ rằng chắc sẽ không thể thay đổi được. Chẳng qua là, tế thuỷ lưu niên, phồn hoa lạc tẫn*, thần hồn đã mất, tâm hoá thành tro, tương tư cũng không thể phai nhoà. Về những chuyện thị phi đúng sai này, hối tiếc cũng không kịp nữa, sau này đừng nhắc lại nữa. Kỳ Nhạc hôm nay tới chơi, e là không phải đến thăm ta?”

*Tế thuỷ lưu niên, phồn hoa lạc tẫn: Năm tháng trôi đi, khi tất cả những phồn hoa náo nhiệt đã phải mờ.

Vừa rồi nhìn thấy tên tiểu tử ngươi, ngồi xuống xong liền bắt đầu hết nhìn Đông rồi tới nhìn Tây, hẳn là muốn gặp Công chúa phải không, có bản lĩnh thì tự mình đi tìm đi.

Dương Kỳ Nhạc sửng sốt, hơi đỏ mặt, nói: “Sao? Chỉ là rảnh rỗi không có gì làm cho nên cùng với Dương Nhược Oánh đến đây thăm ngươi, nếu ngươi đã thành hôn với Công chúa rồi, sau này cần phải đối đãi tốt với nàng, chớ để cho nàng bị ủy khuất. Cũng được, chuyện đã bỏ lỡ trước kia, sau này chúng ta đừng nên nhắc tới nữa.”

Ngươi đã là Phò mã, vậy trái tim kia của ta, ta và ngươi cũng cùng nhau yêu đi. Ta tất nhiên tin tưởng nhân phẩm của ngươi, chỉ cần người có thể đối đãi tốt với nàng, ta sẽ thu mình lại, yên lặng bảo hộ nàng, chỉ cần một câu nói của nàng ta cũng nguyện ý nhung mã biên cương, thề sống chết nguyện trung thành. Chẳng qua, thứ ta trung thành không phải triều đình, mà là nàng.

Vinh Cẩn Du bất đắc dĩ cười cười, trả lời: “Được, đó là đương nhiên, ta là Phò mã, Công chúa nàng là thế tử của ta, ta tất nhiên sẽ đối tốt với nàng.” Tại sao tất cả mọi người đều bảo ta phải đối xử tốt với Cố Tư Mẫn thế? Sao lại không có ai quan tâm đến ta cơ chứ? Chẳng lẽ thân phận Tiểu Vương gia này, chức quan chánh tam phẩm, hơn nữa còn danh hào Phò mã này nếu đem ra so sánh thì cũng chỉ thấp hơn Công một chút. Thật sự chỉ thấp hơn một chút, suy cho cùng thì ra là không có ai yêu ta, đây có lẽ mới là sự thật.

“Cẩn ca ca, còn nhớ rõ trước đây đã nói gì không?” Dương Nhược Oánh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định hỏi một này, bằng không bảo bản thân làm sao có thể chết tâm, buông bỏ tình cảm hơn mười năm này được.

Vinh Cẩn Du thấy Dương Nhược Oánh hỏi chuyện trước đây, liền từ chối có lệ, nói: “Chuyện trước đây đã qua nhiều năm, quá lâu rồi nên không còn nhớ rõ nữa. Sao vậy, chẳng lẽ ta đã hứa hẹn cái gì với Nhược Oánh sao? Nếu như không phải là trò đùa khi còn nhỏ, vậy bây giờ chỉ cần là việc ta có thể làm được, nhất định sẽ thực hiện.”

Quao, thực sự có hoa đào sao? Đều đã hỏi đến như vậy, mặc kệ thế nào, trước cứ cho qua vấn đề này đã rồi nói sau, nếu thực sự có tình cảm khúc mắc gì đó, một nữ tử chưa thành hôn với một người đã có thê tử, ta cũng không tin ngươi thật sự có thể mở miệng nói được.

Dương Nhược Oánh lắc đầu cười khổ, nói: “Không có đại sự gì, đúng thật chỉ là trò đùa mà thôi.”

Trò đùa, thật sự là trò đùa, sợ rằng ta đây chính là trò đùa lớn nhất đi, chỉ một câu này của Cẩn ca ca huynh là có thể chối bỏ hứa hẹn khi còn nhỏ, chẳng lẽ, huynh thật sự đã quên? Hay là huynh đã sớm thay lòng đổi dạ? Có lẽ là huynh lúc nhỏ vốn đã không đem ta để trong lòng. Ca ca nói rất đúng, tám tuổi, mới tám tuổi chúng ta làm sao hiểu được tình yêu là cái gì cơ chứ? Thế nhưng, lời nói năm ấy lúc huynh mười lăm tuổi vụng trộm chạy đến thăm ta, chẳng lẽ cũng là nói không giữ lời sao?

Nhớ rõ lúc tám tuổi, ta bị Nhị nương trách phạt, huynh biết được việc này, vì dỗ ta vui vẻ chọc cho ta cười, còn nói người huynh thích nhất là ta, chờ trưởng thành nhất định sẽ cưới ta. Ta khi đó tin là thật, cũng không nghĩ rằng sau này huynh lại bệnh nặng phải đến núi Thanh Thành, chuyến này vừa đi chính là mười năm.

Nhớ rõ lúc mười lăm tuổi, huynh giấu diếm mọi người lén lút quay trở về chỉ là vì gặp mặt ta một lần. Khi đó huynh thật lòng hứa hẹn với ta, nói rằng khi huynh khỏi bệnh xuống núi sẽ trở về nói với phụ thân đi cầu hôn ta. Thế nhưng nay đâu? Huynh đầu tiên là có ý trung nhân không phải nàng thì sẽ không cưới, sau lại cưới Trường Nhạc Công chúa trở thành Phò mã, vậy lời hứa huynh nói với ta thì bị cho là cái gì đây? Cuối cùng, trái tim của ta, tình của ta, sau này phải làm sao đây?

Vinh Cẩn Du thấy nàng cười khổ, có chút không đành lòng, lại bất lực, nói: “À, tuy rằng ta nhớ không rõ lắm, bất quá Nhược Oánh nếu có việc muốn ta giúp đỡ, thân là ca ca, ta nhất định cũng sẽ nghĩa bất dung từ*. Nếu đã đến đây, vậy Kỳ Nhạc có muốn gặp Công chúa không? Nàng lúc này đang ở trong thư phòng, ngươi nếu muốn gặp nàng, ta có thể gọi người thông truyền cho ngươi.”

*Nghĩa bất dung từ: vì việc nghĩa sẽ không từ chối.

Thấy ánh mắt Dương Nhược Oánh có chút dại ra, như vậy Vinh Cẩn Du kia đúng là đã cam kết hứa hẹn gì đó, thật sự cảm thấy có lỗi. Tuổi còn nhỏ không lo học giỏi mà lại hứa hẹn cái gì vậy chứ, lại còn làm chậm trễ cô nương như hoa như ngọc ngàn năm có một người ta.

“Vậy, nếu Công chúa ở thư phòng, chắc là không tiện gặp khách. Vậy chúng ta liền cáo từ, ngày khác lại gặp cũng được, Nhược Oánh chúng ta đi thôi.” Gặp Công chúa Dương Kỳ Nhạc tất nhiên nằm mơ cũng muốn. Thế nhưng hắn nhìn muội muội mình có chút không thích hợp, hắn cảm thấy lo lắng, liền đứng dậy cáo từ, muốn dẫn nàng về. Chuyện tình giữa Dương Nhược Oánh cùng Vinh Cẩn Du, hắn cũng biết được một ít, chỉ là hắn không biết, Vinh Cẩn Du thế nhưng vào lúc năm mười lăm tuổi ấy, vì Dương Nhược Oánh mà trộm quay về.

Lục Nhiễm Trần thấy Dương gia huynh muội cáo từ mới đi vào hoa viên, nói: “Phò mã, Công chúa ở thư phòng triệu kiến.”

Vừa tiễn bước huynh muội Dương gia xong, Vinh Cẩn Du vốn là muốn trở lại hoa viên phơi nắng một chút. Mấy ngày nay, mỗi ngày đều cùng Công chúa ở trong một phòng, buổi tối luôn không ngủ ngon, sợ bị Công chúa phát hiện thân phận. Cũng may công chúa mấy ngày nay, thật ra cũng không có nhắc đến vợ chồng chi lễ gì đó. Bằng không mỗi ngày nàng trải qua đều sẽ giống như giẫm trên bàn chông, vô cùng gian nan. Bây giờ Công chúa lại phái người đến gọi nàng, không biết lại muốn nói gì nữa đây, Công chúa này quá thông minh, thật khiến người muốn tới gần nhưng lại cảm thấy sợ hãi.

- ------------------------------

“Công chúa, tìm ta có chuyện gì?” Khi Vinh Cẩn Du vào thư phòng, Cố Tư Mẫn đang ở trước bàn vẽ vẽ gì đó.

“Phò mã đến đây, đúng lúc, tới nhận xét một chút về bức tranh bản cung vừa mới vẽ đi.” Cố Tư Mẫn buông bút lông trong tay, ngắm nghía bức tranh này, tựa như không quá vừa lòng mà lắc lắc đầu.

“Không dám nhận xét, ta cũng chỉ biết sơ sơ mà thôi, nhìn xem thì cũng có thể. Vừa rồi Công chúa vì sao lại lắc đầu, chẳng lẽ không hài lòng bức tranh này sao?” Vinh Cẩn Du bước đến, nhìn thoáng qua tranh này, liền cảm thấy rất thích, quả thật cũng là một tác phẩm xuất sắc.

“Đúng vậy, không vừa ý lắm, nhưng cũng không biết tại sao không hài lòng.” Cố Tư Mẫn liếc nhìn Vinh Cẩn Du, lại liếc nhìn bức họa kia, nhìn như hoàn mỹ nhưng lại cảm thấy vẫn còn thiếu chút gì đó.

“Chỉ nhìn một cách đơn thuần về bức tranh này của Công chúa, đường cong nhẹ nhàng lưu loát, nhân vật tựa như người thật. Kể cả họa mi trên cành liễu cùng uyên ương trong nước cũng trông rất sống động, một nữ tử tóc dài phiêu nhiên bên hồ, xứng với sơn thủy thanh nhã đẹp tuyệt trần này, tựa như mộng tiên cảnh, thật sự có thể nói là rất đẹp, chỉ tiếc, thiếu một chút ý cảnh.” Vinh Cẩn Du lại nhìn kỹ một lần, liền nhìn thấy được không đúng chỗ nào, dừng một chút, vẫn là nói ra.

“Sao? Nghe lời này của Phò mã, xem ra đã nhìn ra được chỗ nào còn thiếu, thế nhưng không biết là chỗ nào? Vậy đây là thiếu ý cảnh gì?” Lúc này Cố Tư Mẫn đã thoải mái hơn chút, nàng đã giải quyết được phiền não, có thể tập trung cùng Vinh Cẩn Du đánh giá bức tranh này.

“Công chúa nhìn xem, non xanh nước biếc bao la rộng lớn, chỉ là người trở về, vì sao không giống với đôi họa mi cùng đôi uyên ương? Nàng cô đơn lẻ bóng không khỏi có chút ảm đạm hiu quạnh tiếc nuối. Đang thiếu một chút tâm tình tình yêu, tranh này nếu được như thế sẽ lập tức trở nên vô cùng sinh động, không còn trống vắng.” Công chúa này thiếu rõ ràng chính là tình yêu, nàng tâm ý ngây thơ, chỉ biết vẽ tranh hoa cùng động vật, lại nói thứ con người không thể thiếu nhất chính là phần tình yêu này.

Vinh Cẩn Du một nét bút xẹt qua, trên bức tranh này liền xuất hiện một nữ tử đứng sóng vai bên cạnh, lặng yên sinh tư.

“Nề hà tương tư luôn đan, đồ lưu hoa gian túy mộng nhân, có khi nhiều loại hoa tan mất cùng lúc, duy nguyện đồng bạn ảnh thành đôi, đây mới là ý Phò mã muốn biểu đạt nhất?” Cố Tư Mẫn bình tĩnh nhìn Vinh Cẩn Du hỏi xong, ngừng một chút lại nói tiếp: “Mặc sái thanh sơn, bút pháp thần kỳ sinh hoa. Thật sự càng thêm sinh động, một nét bút như vậy thế nhưng làm cho người ta như hòa cảnh. Phò mã đúng thật là bác cổ thông kim*, nhạc khí thi họa, thi từ ca phú không thứ nào không biết.”

*Bác thông cổ kim: Hiểu hết đời xưa, thông suốt đời nay. Chỉ người học cao hiểu rộng.

Phò mã Vinh Cẩn Du của ta, một kẻ với thân phận ăn chơi trác táng như vậy, ngươi còn có bao nhiêu thứ ta không biết đây? Ngươi thật sự là càng ngày càng hấp dẫn ta, phải làm sao bây giờ?

“Nào có, là Công chúa quá khen, chỉ cần Công chúa đừng cho rằng ta vẽ rắn thêm chân là được, đây chính thơ này?” Công chúa phủ này thật đúng là Công chúa đệ nhất thiên hạ, ta mới vừa đánh đàn xướng ca, Công chúa lập tức đã biết, tốc độ này thật sự còn nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng.

Cố Tư Mẫn khóe môi nâng lên, khẽ cười nói: “Sao lại nói như thế, Phò mã một nét bút này thật đúng là vẽ rồng điểm mắt, thơ này cũng là do nghe thấy Phò mã ngâm qua, bây giờ họa lên đây cũng rất hợp tình hợp lý. Chỉ là, Phò mã họa người làm bạn âu yếm này, tại sao lại là một nữ tử?”

Cố Tư Mẫn trong lòng cả kinh, người trước mắt này đúng thật là thích nữ tử, vậy lúc trước mình đã đoán không sai. Như vậy, hôm nay Dương Nhược Oánh đến, xem như đã có đáp án?

Vinh Cẩn Du sừng sốt, liền quay lại nhìn bức họa. Một lát sau, nàng trước tiên là che giấu nụ cười, sau đó lại như bình thường nói: “Sao? À, có lẽ là do ta bị thi cảnh trên bức tranh này của Công chúa hấp dẫn, nhất thời không nhìn rõ, nghĩ rằng người Công chúa họa là một bạch y nam tử, Công chúa nếu không thích, vậy thì họa lại là được.”

Ách. Cư nhiên lại quên, vung tại lên, hai nữ tử này đứng cạnh nhau thành một đôi.

Vinh Cẩn Du nghe Cố Tư Mẫn hỏi xong, lại ngơ ngác nhìn bức tranh này, còn khoa trương ngay cả mặt đều đỏ lên rồi.

“Thì ra là thế, bổn cung cũng chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi, Phò mã cần gì khẩn trương như thế? Tranh này bổn cung rất thích, liền lưu lại đi, ngươi xem ngươi này, trên mặt đều dính cả mực rồi, Phò mã đừng nhúc nhích.” Vừa rồi ngoài miệng rõ ràng nói chính là nữ tử, bây giờ lại còn nói xạo thành nam tử, Vinh Cẩn Du ngươi còn bao nhiêu chuyện đang che giấu đây?

Cố Tư Mẫn nói xong, liền ngăn cản Vinh Cẩn Du đang chuẩn bị sờ mặt, thuận tay lấy qua mấy thượng ti quyên [khăn] ở trên bàn, lau cho Vinh Cẩn Du.

Bốn mắt nhìn nhau, lưỡng lưỡng tương vọng*, khiến cho Vinh Cẩn Du trong nháy mắt thất thần, Cố Tư Mẫn động tác mềm nhẹ như vậy, ôn nhu đẹp đẽ vô cũng, nàng trước giờ chưa từng thấy qua. Cố Tư Mẫn hay thay đổi như vậy, thường xuyên làm cho Vinh Cẩn Du cảm thấy bản thân như đang ở trong mộng, nếu không làm sao có ai có thể thay đổi nhiều, trở mặt còn nhanh hơn lật sách như vậy?

*Lưỡng lưỡng tương vọng: hai đầu nhìn nhau hoặc cách trở nhìn nhau, là một thành ngữ thường dùng để chỉ tình nhân.

Cố Tư Mẫn đầy ý cười, nói: “Được rồi, Phò mã sau này cần phải cẩn thận một chút, đừng để dính lên mặt nữa, bằng không khuôn mặt tuấn tú này chẳng phải trở thành hoa miêu* sao?”

*Hoa miêu: là loài yêu quái khiến người lo sợ.

Cố Tư Mẫn buông khăn xuống, nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi phiếm hồng của Vinh Cẩn Du, không khỏi nhớ tới bộ dáng nằm úp sấp lên bức tranh xem xét vừa rồi của nàng ấy, thực sự rất đáng yêu, không khỏi vô thức mỉm cười.

Vinh Cẩn Du có chút thật thà mỉm cười, nói: “À, ha ha, đa tạ Công chúa.”

Nàng mỉm cười câu tâm như thế, ánh mắt Vinh Cẩn Du sáng rực. Vinh Cẩn Du đối với việc bản thân liên tiếp thất thần nhiều lần vô cùng nghi hoặc. Nàng đã quyết định đi tìm Cố Nhạ Nhan hỏi rõ lòng mình, hỏi rốt cuộc thích ai?

“Đúng rồi, vậy nhuộm nhạt mực thì nên làm như thế nào đây? Bổn cung luôn nhuộm không được tự nhiên, Phò mã bác cổ cao nghệ, hôm nay xin thỉnh giáo Phò mã.”

Cố Tư Mẫn cầm bút hỏi Vinh Cẩn Du, nàng ấy về điểm này với một cái nhấc bút đã làm cho bản thân mình rất thưởng thức.

“Nếu như vậy, trước đem bút nhúng vào trong nước hoặc trong mực loãng, lại dùng ngòi bút dính một chút mực đậm đặc, mỗi lần nhúng vào độ sâu cạn khác đương nhiên hiệu quả cũng khác nhau, như vậy mực loãng nhuộm mới vừa đúng, đám sương vựng nhiễm màn lụa mỏng, giống như đạm nhiễm son một đóa khinh, như vậy sẽ tự nhiên nhất.”

Vinh Cẩn Du không nhận bút, lại nắm tay Cố Tư Mẫn, tay trái khinh bạc nắm cả thắt lưng của nàng, tay phải nắm tay nàng, ở bên tay nàng nhẹ giọng nói xong, nhưng tay cũng không ngừng động tác vẽ vẽ, nhắm mắt theo đuôi* Cố Tư Mẫn làm thế nào để nhuộm nhạt mực, bên mũi truyền đến từng đợt mùi thơm cơ thể cùng túi hương của Cố Tư Mãn, hương thơm hòa vào nhau, Vinh Cẩn Du hơi hơi đỏ mặt, vẽ xong mới thả lỏng tay Cố Tư Mẫn ra, đứng cách bên người nàng, dường như có chút luyến tiếc.

*Nhắm mắt theo đuôi (亦步亦趋): nhắm mắt theo đuôi; rập khuôn theo kẻ khác. Có nghĩa là: thầy đi trò cũng đi, thầy chạy trò cũng chạy, ví với bản thân không có chủ đích riêng, hoặc là muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe theo người khác.



Cố Tư Mẫn thập phần vừa lòng bức tranh này, thưởng thức cười, nói: “Quả nhiên, càng thêm chân thực như cảnh thật vậy, Phò mã cầm tài* cao siêu, không nghĩ họa nghệ cũng bất phàm như thế, không bằng Phò mã ngâm một câu thơ làm kỷ niệm đi.”

*Tài đánh đàn.

Cố Tư Mẫn đem bút đưa cho Vinh Cẩn Du, vừa rồi xúc cảm kia giống hệt như trước, làm Cố Tư Mẫn vô cùng sửng sốt. Nàng nhưng thật ra không ngờ đến, Vinh Cẩn Du thế nhưng sẽ nắm tay nàng chấp bút, điểm ấy làm nàng rất ngoài ý muốn.

“Tử sinh khiết thoát,

Dữ tử thành thuyết.

Chấp tử chi thủ,

Dữ tử giai lão.”

Dịch nghĩa:

Chết sống hay xa cách,

Đã cùng nàng thành lời thề ước.

Ta nắm tay nàng,

(Hẹn ước) sẽ sống chung với nhau đến tuổi già.

Kích cổ 4 - Khổng Tử

Cố Tư Mẫn càng không nghĩ tới Vinh Cẩn Du sẽ viết ra những lời như vậy, 'Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão' là cỡ nào tốt đẹp. Nhưng đây là chuyện Cố Tư Mẫn chưa bao giờ nghĩ tới, là chuyện mà cho tới bây giờ nàng cũng không dám suy nghĩ. Nàng không nghĩ đến, nếu như có một ngày bản thân gặp chân ái sẽ như thế nào, bởi vì nàng cho đến bây giờ cũng từng cho rằng kiếp này chính mình sẽ có tình yêu.

Vinh Cẩn Du một bên viết một bên ngâm, nói: “'Đắc thành bỉ mục hà từ tử, Cố tác uyên ương bất tiện tiên'*. So với 'Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão' càng có thể biểu hiện ra ý cảnh thi từ của bức tranh này, giờ này khắc này không cần nhiều lời, khinh ôi cầm tay viết mười sáu chữ, như vậy là đủ rồi.”

*Dịch nghĩa:

Được thành như mắt từ nào mất

Thà làm uyên ương chẳng làm tiên.

Tất cả đều gói gọn trong những lời này, tình nhân trong lúc ấy tràn ngập tình yêu, chỉ cần một ánh mắt có thể tâm ý tương thông.

Cố Tư Mẫn nhìn Vinh Cẩn Du, nghi vấn nói: Vân vô tâm dĩ xuất tụ, điểu quyện phi nhi tri hoàn*. Hoài lương thần dĩ cô vãng, hoặc thực trượng nhi vân tỷ**, đây cũng là kiệt tác của Phò mã sao?”

*Đám mây tự nhiên bay ra khỏi núi, chim bay mỏi cánh thì nhớ bay về.

**Nay gặp thời tiết đẹp, một mình ta dạo chơi, hoặc cầm gậy bới cỏ hoang.

Cố Tư Mẫn nhớ kỹ giọng nói này, trong trẻo nhưng lạnh lùng, rõ ràng trên mặt vẫn mang ý cười, lại làm cho người ta không khỏi cảm thấy nhè nhẹ ấm áp.

Vinh Cẩn Du cả kinh, hỏi: “A? Công chúa làm sao biết được vậy?”

Vinh Cẩn Du có chút chột dạ né tránh vấn đề tác giả, chính mình mượn lời của Dào Uyên Minh để tán gẫu, cư nhiên bị Công chúa thấy.

Giọng nói Cố Tư Mẫn cũng trở nên ấm lại, nói: “Chính là hôm qua ở thư phòng của Phò mã nhìn thấy được, thật sự là xem qua mới biết, nguyên lai Phò mã chí ở điền viên.” Tự do, người yêu, cùng nhau tới già, nguyên lai, thứ ngươi muốn cũng chỉ đơn giản là như thế?

Vinh Cẩn Du xấu hổ cười cười, giải thích: “Trước kia sống qua cuộc sống sơn dã nông thôn, bây giờ cẩm y ngọc thực, ngược lại ta cũng có chút không quen, chỉ là bởi vì phiền muộn mà viết ra thôi, Công chúa không cần để trong lòng.”

Công chúa này tâm tư khó dò, lật mặt còn nhanh hơn lật sách, thật sự làm cho người ta ứng phó không nổi.

“Sao thế, có chí chẳng phân biệt sang hèn, Phò mã có thể có chí ở điền viên cũng tốt, vô tranh với đời, tiêu dao khoái hoạt cũng không phải là điều gì sai. Chỉ là với thân phận bây giờ của ngươi, tự do không phải là thứ ngươi có thể chọn lựa.” Cố Tư Mẫn giảo hoạt cười, nàng ở trong lòng đã sớm biết nên làm thế nào để tính kế Vinh Cẩn Du.

Vinh Cẩn Du cũng đang nghiêm túc, đồng ý nói: “Được, Công chúa yên tâm, ta tất nhiên sẽ làm tốt chức vị Phò mã này.”

Vinh Cẩn Du thấy Công chúa thay đổi sắc mặt, cũng lập tức trở nên cảnh giác, vạn nhất Công chúa này đào cạm bẫy cho mình, phải làm sao bây giờ?

Cố Tư Mẫn đột nhiên cười tươi, nói: “Phò mã, hay là chúng ta làm giao dịch được không?”

Chức vị Phò mã này, ở trong lòng ngươi là chuyện vô cùng không tình nguyện, vẫn luôn kháng cự như vậy sao? Ngay cả Phò mã ngươi cũng đều nói thành chức vị. Cũng đúng, đối với ngươi mà nói, Phò mã thật sự chính là một chức vị.

Vinh Cẩn Du ánh mắt nhất tà, thập phần cẩn thận hỏi: “Giao dịch cái gì?” Giao dịch? Xem, cạm bẫy đến đây đi.

Cố Tư Mẫn cũng nhìn nàng, nói: “Ngươi trợ ta mang lại hòa bình và sự ổn định cho đất nước, ta đáp ứng ngươi một chuyện. Chuyện này lớn hay nhỏ, sâu hay cạn, đều do ngươi định. Ta tuyệt đối không có ý kiến, thế nào?”

Mặc dù để ngươi tự do, ta cũng có thể đáp ứng, chỉ cần ngươi trợ ta thống nhất thiên hạ, ta sẽ cam nguyện thả ngươi đi. Cho dù ta mất lương thần danh tướng, ta cũng tuyệt đối không hối hận.

Vinh Cẩn Du có chút nghi ngờ, nàng làm sao có thể khẳng định ta giúp được nàng như thế chứ? Nàng giật mình nhìn Cố Tư Mẫn, hỏi: “Công chúa sao có thể xác định được như vậy, ta có năng lực này đâu?”

Cố Tư Mẫn lại hơi xoay người, nghiêng mặt nói: “Phò mã, chúng ta người quang minh chính đại không nói vòng vo, ta chỉ cần ngươi trả lời, nguyện ý hay không nguyện ý?”

Ngươi muốn đơn giản chính là tự do, ta tất nhiên có thể cho ngươi, ngươi làm sao có lý do gì cự tuyệt đây? Điều kiện này vô cùng hào phóng, ngươi đây là cảm thấy quá mức tiện nghi sao?

Cố Tư Mẫn mím môi khẽ cười, khóe môi hơi nhếch lên, nàng đã nhìn thấu tâm tư Vinh Cẩn Du, thứ người này muốn nàng đã biết rõ. Trên đời này thế nhưng còn có người không vì quyền thế tiền tài mà khom lưng, tài hoa cũng tính cách của nàng ấy, Cố Tư Mẫn thật sự vô cùng thưởng thức.

Vinh Cẩn Du suy nghĩ, sau một lát nói: “Được, một lời đã định.”

Cố Tư Mẫn, khó trách ngươi lại cố ý nhắc tới ta chí ở điền viên, ngươi đáp ứng ta một chuyện, thế nhưng cũng không nói thẳng sẽ trả tự do cho ta, ngươi quả nhiên còn chừa cho ta bậc thang làm đường lui. Chỉ cần đến lúc đó không phải là chuyện ngươi mạnh miệng đáp ứng ta, ta tất nhiên sẽ nguyện ý.

Cố Tư Mẫn lại tươi cười, nói: “Đúng rồi, tranh này của Phò mã vẽ thế nào vậy? Thoạt nhìn rất đáng yêu thú vị.”

Cố Tư Mẫn nói xong, liền từ bên cạnh lấy ra bức tranh châm biếm hôm qua nhìn thấy trong thư phòng Vinh Cẩn Du, hôm qua vừa thấy nhân vật trong tranh liền rất thích, tiện tay lấy về nghiên cứu, thế nhưng làm sao cũng không thể tìm được cảm giác để vẽ ra tranh này được.

Vinh Cẩn Du vừa thấy, giải thích: “À, đây là tranh châm biếm, phải dùng thỏi than để vẽ, là phương pháp vẽ bằng những nét bút đơn giản, đặc điểm làm cho bức tranh tương đối đáng yêu.”

Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn lại khôi phục dáng vẻ lúc trước, nghĩ dù sao bây giờ đã có giao dịch, bản thân hẳn không cần lo lắng Công chúa sẽ ép mình làm vợ chồng chi lễ, dùng kế sách đổi lấy tự do, mối làm ăn này coi như đáng giá, chuyện này liên lụy đến mạng người, như vậy coi như là bảo vệ. Nghĩ xong, nàng liền vứt bỏ chuyện phiền não này, cùng Cố Tư bắt đầu vẽ tranh châm biếm.

“Chậm họa? Là phải vẽ từ từ sao? Thỏi than này sao lại có thể đen như thế?” Cố Tư Mẫn tò mò hỏi, nàng một bộ dáng chuyên tâm hiếu học rất là đáng yêu.

Vinh Cẩn Du gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Sao? Đúng vậy, là phải vẽ từ từ, than là màu đen, thỏi than đương nhiên cũng là màu đen, nguyên lý cũng gần giống với mực, tranh châm biếm là phải vẽ như vầy....”

Vinh Cẩn Du có chút không biết giải thích với người cổ đại ra sao, nhưng bộ dáng đáng yêu của Cố Tư Mẫn nàng thật ra rất thích, nhìn thấy Cố Tư Mẫn như vậy, tựa như thấy được một đứa nhỏ tâm tính ngây thơ, đơn thuần, khả ái đơn thuần vậy.

Cố Tư Mẫn đột nhiên tức giận, hô lên: “À, được. Ai nha, ngươi sao lại giành bút của ta, ngươi tự mình đi tìm một cây đi.”

Cố Tư Mẫn vẽ vẽ, cầm bút không rời tay, Vinh Cẩn Du thấy thế tay ngứa ngáy, thừa dịp ngay lúc nàng không chú ý, đoạt bút trong tay nàng.

“Ai giành bút của nàng? Cố cô nương, đây là bút của ta.” Vinh Cẩn Du chán nản vô cùng, không cho ta dùng thì làm sao chỉ ngươi?

Thiệt là, bây giờ ngươi chưa tự do đã kiêu ngạo như vậy, sau này nếu ngươi được tự do còn không phải bằng trời. Cố Tư Mẫn khinh thường, nghi vấn hỏi: “Của ngươi? Bây giờ ngay cả người của ngươi đều là của ta, bút của ngươi, còn không phải xem như của ta sao?”

Vinh Cẩn Du mở to hai mắt nhìn, nói: “Nàng sao có thể nói như thế, tính như vậy?” Trời ạ, đây là lý lẽ gì vậy?

Cố Tư Mẫn lại dùng ngữ khí quật cường, bá đạo, nói: “Vì sao không thể tính như vậy? Ngươi vẫn còn chưa được trả tự do như trước kia, đều là của ta. Ta nói Đông ngươi không được đi Tây, ta nói Nam ngươi không được đi hướng Bắc. Của ngươi chính là của ta, của ta vẫn là của ta, ngươi tiếp tục dạy ta vẽ đi.”

Cố Tư Mẫn cười trộm, không dấu giếm, bá đạo tuyên bố quyền sở hữu. Này xem như là nàng trong lòng chậm rãi nảy sinh tình yêu, một chút tính toán đi.

“......” Vinh Cẩn Du không nói gì.

Đứa nhỏ này sao lại có thể ngây thơ, bá đạo như vậy chứ? Khí chất ngự tỷ nữ vương, có thể đổi được không? Đứa nhỏ này trước đây chẳng lẽ không có một chút dễ thương* nào sao?

*Từ gốc là la lị (Loli): chỉ các em bé tuổi teen, tuổi dậy thì có ngoại hình dễ thương ngọt ngào.

Cứ như vậy, hai người lại bắt đầu phong cách vẽ mới, lại có cùng chung sở thích, còn tăng thêm tình cảm mới, đây cách lúc Vinh Cẩn Du biết chân tướng Cố Tư Mẫn là Cố Nhạ Nhan đã lửa xém lông mày*, chỉ là gần chỗ phương xa sóng gió cũng sắp đến thời khắc cuối cùng.

*Lửa xém lông mày: ví với sự việc vô cùng cấp bách.

- --------------Hết chương 51---------------

Chương này vừa dài vừa khó edit, còn nhiều chỗ sai sót mong mọi người thông cảm và góp ý để mình chỉnh sửa.

------------------------------------------------

Ngày 5-2-2024.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Phụ Năm Xưa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook