Chương 27: Chương 26-2
Vụ Thỉ Dực
14/12/2021
"Biểu tỷ, nếu người Hoắc gia khi dễ tỷ, tỷ nhất định không được ngây ngốc đứng đó để người khi dễ" Ngu Thiến dặn dò nói, Hoắc gia có thái độ gì Ngu gia bọn họ không biết, đương lúc bọn họ nghĩ Hoắc gia vĩnh viễn cũng không để ý đến Bình Nam thành còn một vị cô nương thì lúc này họ thật lại đến đón người
Mỗi khi Ngu Thiến chỉ cần nghĩ đến điểm này liền thấy giận không thể tả, thật sự chán ghét Hoắc gia
Hoắc Thù gật đầu, nhìn biểu tỷ muội lo lắng cho mình vội nói: "Hai người không cần lo láng cho muội, muội lớn như vậy rồi, còn để cho người khác khi dễ sao? Nghe nói kinh thành rất coi trọng quy củ, chỉ cần muội giữ quy củ, bọn họ cũng không thể vô duyên vô cớ làm khó muội được!"
Nhìn bộ dáng nàng lạc quan, Ngu Thiến trợn mắt nói: "Tỷ chẳng lẽ biết trưởng bối muốn làm khó tỷ rồi tỷ tùy tiện đi tìm đại một cái cớ à? Nghĩ quá đơn giản. Tỷ nhìn bộ dạng Bạch gia xem, càng đừng nói đến kinh thành bên kia"
Bình Nam thành Bạch gia cũng là thế gia vọng tộc, nhưng toàn gia nháo thành chướng khí mù mịt, trưởng bối không hiền, hậu bối bất hiếu, còn làm việc thiếu đạo đức, làm sụp đổ sự nghiệp cùng hoang phế thanh danh tổ tông gầy dựng, ngay cả phụ nhân nội trạch nghe qua cách hành sự của nhà này chỉ có thể lắc đầu thở dài
Hoắc Thù nghĩ đến sự tình Bạch gia, nhịn không được lo lắng
Ngu Giai bất đắc dĩ trừng mắt nhìn đường muội nói: "được rồi, nói nhiều như vậy để làm gì? Bạch gia bên kia là không cần mặt mũi, có thể so sánh với hầu môn thế gia tại kinh thành được sao? Yếu điểm của gia tộc là thể diện, sẽ không hành sự như Bạch gia được đâu, nên không cần lo lắng"
Đến buổi tối, các huynh đệ Ngu gia từ Kỳ Sơn trở về, liền nghe biết sự tình Hoắc Thù hồi kinh
Ngu Tòng Liệt là người đầu tiên chạy tới, còn có Ngu Cửu lang, Ngu Thập Lang, Thập nhất lang, Thập nhị lang chờ, đều nhanh vào Tùng Đào viện thỉnh an tổ mẫu, thuận tiện tìm Hoắc Thù
"Thật sự phải đi về sao?" Ngu Tòng Liệt nhíu mày hỏi
Vẻ mặt Hoắc Thù trầm trọng nói, "Đây là đương nhiên"
"Không thể không trở về sao?" Ngu Tòng Liệt lạnh mắt nói, trong lòng rất khinh bỉ Hoắc gia, mười mấy năm chẳng hề quan tâm thì cả đời này đừng quan tâm không tốt hơn sao? Hiện tại trưởng bối nào đó bị bệnh liền lon ton tới cửa đòi người về, nghĩ lại thật vô cùng khuất nghẹn
"Đừng nói lời ngốc này!" Ngu Tòng Tín đánh gãy lời đệ đệ, đỡ cho hắn xúc động nói ra lời gì đó làm biểu muội khó xử. Tiếp theo quay đầu nói với Hoắc Thù: "Tố Tố đi đường nhớ cẩn thận, nếu có việc gì nhớ rõ đến tướng quân phủ tìm Ngũ thúc, đừng gánh một mình"
Ngu ngũ lão gia mấy năm trước sau khi thành thân, liền mang theo thê tử lưu tại tướng quân phủ ở kinh thành
Hoắc Thù nhìn các biểu ca biểu đệ quan tâm, rốt cuộc nhịn không được cười xán lạng nhìn bọn họ nói: "Muội biết rồi, mọi người cứ yên tâm"
Ngu Tòng Liệt nguyên bản đang yên tâm, nhưng vừa thấy nàng cười thành bộ dáng này, nhịn không được thở dài: "Tố Tố, chú ý lời nói việc làm!" Hiện tại Hoắc gia lão thái gia bệnh tình nguy kịch, tùy thời liền có thể đi, loại thời điểm này làm cháu gái sao có thể cười thành bộ dạng như vậy được chứ?
Hoắc Thù lập tức lộ ra vẻ mặt u sầu, thấy tam biểu ca không nhìn mình chằm chằm nữa thì nhẹ nhàng thở ra
Ở đây mọi người đều biết tam ca bọn họ là người khó ở, tâm hồn kia còn nặng nề hơn cả văn nhân, thật không giống võ tướng, thường xuyên có thể chú ý đến các chi tiết nhỏ mà người thường không chú ý, các huynh đệ đều không dám lỗ mãng trước mặt hắn
Chờ đến khi các biểu ca cùng biểu đệ rời khỏi, Tùng Đào viện lại trở nên quạnh quẽ
Đêm này, Hoắc Thù lại đến bên giường bà ngoại, kề bên người bà nói: "Bà ngoại con luyến tiếc bà ngoại" Thanh âm tiểu cô nương đã mang theo nghẹn ngào
Nàng lớn như vậy, kỳ thật đã đi qua rất nhiều nơi, khi còn nhỏ cùng cữu cữu và các biểu ca đi biên thành, đi một lần cũng mất mấy tháng. Nhưng khi đó bên người nàng có thân nhân yêu thương, cho dù đi xa bà ngoại, nhưng nàng biết mình cuối cùng cũng trở về
Nhưng lần này người Hoắc gia đến đây làm nàng mới ý thức được, nàng kỳ thật là con cháu Hoắc gia, theo lẽ thường phải quay về Hoắc gia, những người đó mới là thân nhân của nàng, nơi đó mới là nơi nàng nên ở
Nhưng nàng chưa từng gặp qua bọn họ, cái gọi là cốt nhục chí thân chẳng qua là một đám người xa la chưa hề gặp mặt, nói gì là tình cảm?
Ngu lão phu nhân nhẹ nhàng vỗ đầu nàng, cười nói: "Hài tử ngốc, có gì mà không nỡ chứ? Cô nương gia sau khi lớn lên, sớm muộn gì cũng phải gả người, sẽ rời khỏi phụ mẫu cùng thân nhân"
"Nhưng con còn chưa đến tuổi gả chồng đâu" Nàng không cao hứng nói, "Liền là đến tuổi gả chồng, cũng phải cho người ta thời gian chuẩn bị chứ? Đằng này đột nhiên gọi người trở về, y như mạnh mẽ bức hôn vậy"
Ngu lão phu nhân dở khóc dở cười, vờ đánh đầu nàng nói: "Nói hươu nói vượn, cô nương gia nói lời này cũng không e thẹn"
Hoắc Thù sát lại gần bà ngoại, nhỏ giọng nói: "Con chỉ nói với bà ngoại, những người khác mới không nói đâu, nên không cần e lệ"
Dưới ánh đèn mù mờ, Ngu lão phu nhân nhìn tiểu cô nương chưa hết tính trẻ con, không biết nên khóc hay nên cười, vẫn là tiểu nha đầu, chưa có lớn đâu, cũng không biết lần sau khi gặp lại, có phải đã thành đại cô nương biết dư vị tình sầu rồi hay không
Nghĩ như vậy, Ngu lão phu nhân có chút thương cảm
"Bà ngoại...." Hoắc Thù rất mẫn cảm đối với cảm xúc người đối diện, đặc biệt là đối với người nàng quan tâm, phát hiện bà ngoại có gì đó không đúng, liền hối hận không nên nói những lời này
"Được rồi, sáng mai còn xuất phát nữa, ngủ đi" Ngu lão phu nhân nhẹ nhàng xoa đầu nàng
Hoắc Thù nằm trên giường, tỉ mỉ nhìn gương mặt bà ngoại
Ngu lão phu nhân bật cười nói: "Nhìn cái gì?"
Tiểu cô nương thành thật nói, "Con muốn cẩn thận nhìn mặt bà ngoại, lần sau khi gặp lại, hi vọng bà ngoại vẫn như vậy, đừng thêm nếp nhăn nào nữa"
Ngu lão phu nhân nghe được vừa ấm áp lại chua xót, dường như yêu thương tận cùng, cuối cùng cũng không cười nổi
********
Tuy rằng đêm trước Hoắc Thù ngủ khá muộn, nhưng ngày hôm sau trời còn chưa sáng, nàng liền lên đường hồi kinh
Nàng quay đầu nhìn về phía Ngu gia nằm im trong nắng sớm, mơ hồ có thể nhìn thấy bà ngoại đứng ngay cửa thùy hoa của Tùng Đào Viện nhìn nàng rời đi, còn có hình bóng các mợ, cuối cùng ánh mắt rơi xuống các huynh đệ Ngu gia cưỡi ngựa đi theo xung quanh, mắt không khỏi nóng lên
Ngu Tòng Võ mang theo một đám đệ đệ đi đưa tiễn vị biểu muội đã ở tại Ngu gia mười bốn năm, ra ngoại thành Bình Nam thành mười dặm
"Tố Tố, đi đường cẩn thận" Ngu Tòng Võ nói
Hoắc Thù nhìn hắn cười cười, "Cảm ơn đại biểu ca, các huynh đưa đến đây được rồi, đừng đưa thêm nữa". Lại phất phất tay với các biểu ca biểu đệ, nói một tiếng bảo trọng
Ngu Tòng Tín nhìn đôi mắt hồng hồng, bộ dạng như sắp muốn khóc của tiểu đệ, thở dài, ruổi ngựa tiến lên, nói với Lư thị vệ lần này được phái đưa Hoắc Thù hồi kinh, "Lư thị vệ, vất vả rồi, trên đường cẩn thận"
Lư thị vệ sau khi trầm mặt mới nói: "Tam thiếu yên tâm, thuộc hạ xưa nay rất cẩn thận". Sau đó nhìn về phía Ngu gia huynh đệ đang cùng chia tay vị biểu tiểu thư
Ngu Tòng Tín ho khan một tiếng, nói: "Trên đường vất vả"
Lư thị vệ tiếp tục trầm mặt
Hoàng quản sự Tĩnh An Hầu phủ đi theo âm thầm đánh giá đội thị vệ xuất thân Ngu gia binh hộ tống thất tiểu thư về kinh
Bọn họ tinh thần mười phân phấn chấn, đi đứng cực ổn định, hiển nhiên là người võ công không tầm thường, một lần nữa khẳng định mức độ sủng ái của vị Hoắc gia thất tiểu thư tại Ngu gia, bằng không họ cũng sẽ không sắp xếp đội thị vệ này hộ tống nàng về kinh
Đoàn xe ngựa chậm rãi mà đi, Hoắc Thù rướn người ra khỏi xe ngựa, nhìn về phía huynh đệ Ngu gia vẫn đứng trên triền núi luôn vẫy tay nhìn nàng rời đi, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, nàng mới rầu rĩ không vui lùi vào trong xe ngựa
Anh Thảo cùng Ngải Thảo thấy tâm tình nàng không vui, vội an ủi không ngừng, thậm chí Anh Thảo còn từ vách ngầm lấy ra các thức ăn đầy màu sắc Quách đầu bếp đã bận rộn làm cả buổi tối, đặt trên hộp sơn trà, xếp thành hình đóa hoa hết sức đẹp
"Tiểu thư, Quách đầu bếp sau khi biết người hồi kinh, liền bận rộn ở nhà bếp, vội vàng cho đến sáng hôm nay. Quách đầu bếp nguyên muốn làm cho người thật nhiều đồ ăn để người ăn trên đường khi nhàm chán, đáng tiếc bây giờ thời tiết nóng, đồ ăn để không được lâu, chỉ có thể ăn được mấy ngày" Anh Thảo tiếc nuối nói
Hoắc Thù lấy một miếng khô bò ngũ vị hương từ một hộp khác ra, nhai trong chốc lát rồi mới nuốt xuống bụng, ngạc nhiên nói: "Thịt bò này là do Quách đầu bếp làm? Là do ông ấy cho?"
Anh Thảo gật đầu: "Quách đầu bếp lần này không hề keo kiệt, nô tỳ lúc ấy thấy, ông ấy lấy toàn bộ khô bò giấu trong phòng đều đưa hết cho tiểu thư, còn nói, có thể ăn được một tháng" Nói nói, nhịn không được che miệng cười
Tay nghề Quách đầu bếp không tồi, đặc biệt là tay nghề làm ra các loại thịt khô hương vị càng là tuyệt vời, đáng tiếc ông ấy ngại phiền nên không thích làm mấy loại này, khi động tay làm, số lượng cũng không nhiều, ngoài phần hiếu kính cho các chủ tử thì để lại một ít cho mình ăn dần
Từ nhỏ Hoắc Thù đã thích ăn các loại khô Quách đầu bếp làm, đáng tiếc nàng đang ở thời điểm giữ dáng, Ngu lão phu nhân sợ nàng ăn nhiều thịt sẽ béo phì, hơn nữa gia vị quá nóng nên mặt sẽ dễ nổi mụn, liền không cho phép nàng ăn quá nhiều, cách vài bữa mới cho nàng ăn một ít, ăn ít lại thành nghiện
Quả thực, mỹ thực có thể làm tâm tình vui vẻ, tâm tình Hoắc Thù cũng đã đỡ hơn rất nhiều
Chỉ là nàng cao hứng trong chốc lát, thấy trên đường nhàm chán, liền lấy lá bài ra định chuẩn bị chơi với hai nha hoàn gϊếŧ thời gian
Ngải Thảo kín đáo nói: "Tiểu thư, không biết thân thể lão thái gia như thế nào rồi?"
Hoắc Thù vội lộ ra vẻ mặt buồn bã, trầm giọng nói, "Chỉ hi vọng lão nhân gia người có thể vượt qua lần này"
Anh Thảo cũng cúi đầu, nổ lực cảnh tỉnh mình, ra bên ngoài, cũng không thể tùy tiện hành động như lúc ở Ngu gia được
Đợi đến thời điểm buổi tối mọi người nghỉ tạm tại trạm dịch, quản sự Hoắc gia đến thỉnh an, nhìn đến thần sắc đoan trang của Hoắc Thù, trong lòng âm thầm gật đầu, không hổ là cô nương Hoắc gia, tuy rằng được Ngu lão phu nhân nuôi từ nhỏ, nhưng quy củ thật không tồi
Lần này hắn phụng mệnh đến rước thất cô nương hồi kinh, cũng là để hiểu được tình huống của thất cô nương tại Ngu gia Bình Nam thành một phen
Ngu gia xuất thân binh nghiệp, hậu nhân nhà tướng, lại định cư tại Bình Nam thành, tự nhiên quy củ không thể so sánh với hầu môn thế gia tại kinh thành. Trừ việc này ra, vị Ngu lão phu nhân này càng là nhân vật lợi hại, bà cũng là hậu nhân nhà tướng, thời còn trẻ cũng là nhân vật xuất chúng, từng được tiên đế khen ngợi
Thất tiểu thư được vị Ngu lão phu nhân cực kỳ sủng ái, nghe đâu địa vị cũng giống như các vị tiểu thư Ngu gia. Nguyên tưởng sẽ bị nuôi thành tính tình kiêu căng thô bạo, nhưng sau hai lần tiếp xúc lại là người quy củ thủ lễ
Khi vào sương phòng nghỉ ngơi, Hoắc Thù rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được xoa xoa mặt
Hiện không biết tình huống tổ phụ bên kia như thế nào, còn phải bày ra bộ mặt lo lắng, nhưng nàng thật sự không thương tâm nổi, lại không thể để người khác bắt nhược điểm nên cố gắng không nói, miễn cho lộ tẩy
Rửa mặt xong bổ nhào lên giường, Hoắc Thù nghiêng người liền ngủ
Mỗi khi Ngu Thiến chỉ cần nghĩ đến điểm này liền thấy giận không thể tả, thật sự chán ghét Hoắc gia
Hoắc Thù gật đầu, nhìn biểu tỷ muội lo lắng cho mình vội nói: "Hai người không cần lo láng cho muội, muội lớn như vậy rồi, còn để cho người khác khi dễ sao? Nghe nói kinh thành rất coi trọng quy củ, chỉ cần muội giữ quy củ, bọn họ cũng không thể vô duyên vô cớ làm khó muội được!"
Nhìn bộ dáng nàng lạc quan, Ngu Thiến trợn mắt nói: "Tỷ chẳng lẽ biết trưởng bối muốn làm khó tỷ rồi tỷ tùy tiện đi tìm đại một cái cớ à? Nghĩ quá đơn giản. Tỷ nhìn bộ dạng Bạch gia xem, càng đừng nói đến kinh thành bên kia"
Bình Nam thành Bạch gia cũng là thế gia vọng tộc, nhưng toàn gia nháo thành chướng khí mù mịt, trưởng bối không hiền, hậu bối bất hiếu, còn làm việc thiếu đạo đức, làm sụp đổ sự nghiệp cùng hoang phế thanh danh tổ tông gầy dựng, ngay cả phụ nhân nội trạch nghe qua cách hành sự của nhà này chỉ có thể lắc đầu thở dài
Hoắc Thù nghĩ đến sự tình Bạch gia, nhịn không được lo lắng
Ngu Giai bất đắc dĩ trừng mắt nhìn đường muội nói: "được rồi, nói nhiều như vậy để làm gì? Bạch gia bên kia là không cần mặt mũi, có thể so sánh với hầu môn thế gia tại kinh thành được sao? Yếu điểm của gia tộc là thể diện, sẽ không hành sự như Bạch gia được đâu, nên không cần lo lắng"
Đến buổi tối, các huynh đệ Ngu gia từ Kỳ Sơn trở về, liền nghe biết sự tình Hoắc Thù hồi kinh
Ngu Tòng Liệt là người đầu tiên chạy tới, còn có Ngu Cửu lang, Ngu Thập Lang, Thập nhất lang, Thập nhị lang chờ, đều nhanh vào Tùng Đào viện thỉnh an tổ mẫu, thuận tiện tìm Hoắc Thù
"Thật sự phải đi về sao?" Ngu Tòng Liệt nhíu mày hỏi
Vẻ mặt Hoắc Thù trầm trọng nói, "Đây là đương nhiên"
"Không thể không trở về sao?" Ngu Tòng Liệt lạnh mắt nói, trong lòng rất khinh bỉ Hoắc gia, mười mấy năm chẳng hề quan tâm thì cả đời này đừng quan tâm không tốt hơn sao? Hiện tại trưởng bối nào đó bị bệnh liền lon ton tới cửa đòi người về, nghĩ lại thật vô cùng khuất nghẹn
"Đừng nói lời ngốc này!" Ngu Tòng Tín đánh gãy lời đệ đệ, đỡ cho hắn xúc động nói ra lời gì đó làm biểu muội khó xử. Tiếp theo quay đầu nói với Hoắc Thù: "Tố Tố đi đường nhớ cẩn thận, nếu có việc gì nhớ rõ đến tướng quân phủ tìm Ngũ thúc, đừng gánh một mình"
Ngu ngũ lão gia mấy năm trước sau khi thành thân, liền mang theo thê tử lưu tại tướng quân phủ ở kinh thành
Hoắc Thù nhìn các biểu ca biểu đệ quan tâm, rốt cuộc nhịn không được cười xán lạng nhìn bọn họ nói: "Muội biết rồi, mọi người cứ yên tâm"
Ngu Tòng Liệt nguyên bản đang yên tâm, nhưng vừa thấy nàng cười thành bộ dáng này, nhịn không được thở dài: "Tố Tố, chú ý lời nói việc làm!" Hiện tại Hoắc gia lão thái gia bệnh tình nguy kịch, tùy thời liền có thể đi, loại thời điểm này làm cháu gái sao có thể cười thành bộ dạng như vậy được chứ?
Hoắc Thù lập tức lộ ra vẻ mặt u sầu, thấy tam biểu ca không nhìn mình chằm chằm nữa thì nhẹ nhàng thở ra
Ở đây mọi người đều biết tam ca bọn họ là người khó ở, tâm hồn kia còn nặng nề hơn cả văn nhân, thật không giống võ tướng, thường xuyên có thể chú ý đến các chi tiết nhỏ mà người thường không chú ý, các huynh đệ đều không dám lỗ mãng trước mặt hắn
Chờ đến khi các biểu ca cùng biểu đệ rời khỏi, Tùng Đào viện lại trở nên quạnh quẽ
Đêm này, Hoắc Thù lại đến bên giường bà ngoại, kề bên người bà nói: "Bà ngoại con luyến tiếc bà ngoại" Thanh âm tiểu cô nương đã mang theo nghẹn ngào
Nàng lớn như vậy, kỳ thật đã đi qua rất nhiều nơi, khi còn nhỏ cùng cữu cữu và các biểu ca đi biên thành, đi một lần cũng mất mấy tháng. Nhưng khi đó bên người nàng có thân nhân yêu thương, cho dù đi xa bà ngoại, nhưng nàng biết mình cuối cùng cũng trở về
Nhưng lần này người Hoắc gia đến đây làm nàng mới ý thức được, nàng kỳ thật là con cháu Hoắc gia, theo lẽ thường phải quay về Hoắc gia, những người đó mới là thân nhân của nàng, nơi đó mới là nơi nàng nên ở
Nhưng nàng chưa từng gặp qua bọn họ, cái gọi là cốt nhục chí thân chẳng qua là một đám người xa la chưa hề gặp mặt, nói gì là tình cảm?
Ngu lão phu nhân nhẹ nhàng vỗ đầu nàng, cười nói: "Hài tử ngốc, có gì mà không nỡ chứ? Cô nương gia sau khi lớn lên, sớm muộn gì cũng phải gả người, sẽ rời khỏi phụ mẫu cùng thân nhân"
"Nhưng con còn chưa đến tuổi gả chồng đâu" Nàng không cao hứng nói, "Liền là đến tuổi gả chồng, cũng phải cho người ta thời gian chuẩn bị chứ? Đằng này đột nhiên gọi người trở về, y như mạnh mẽ bức hôn vậy"
Ngu lão phu nhân dở khóc dở cười, vờ đánh đầu nàng nói: "Nói hươu nói vượn, cô nương gia nói lời này cũng không e thẹn"
Hoắc Thù sát lại gần bà ngoại, nhỏ giọng nói: "Con chỉ nói với bà ngoại, những người khác mới không nói đâu, nên không cần e lệ"
Dưới ánh đèn mù mờ, Ngu lão phu nhân nhìn tiểu cô nương chưa hết tính trẻ con, không biết nên khóc hay nên cười, vẫn là tiểu nha đầu, chưa có lớn đâu, cũng không biết lần sau khi gặp lại, có phải đã thành đại cô nương biết dư vị tình sầu rồi hay không
Nghĩ như vậy, Ngu lão phu nhân có chút thương cảm
"Bà ngoại...." Hoắc Thù rất mẫn cảm đối với cảm xúc người đối diện, đặc biệt là đối với người nàng quan tâm, phát hiện bà ngoại có gì đó không đúng, liền hối hận không nên nói những lời này
"Được rồi, sáng mai còn xuất phát nữa, ngủ đi" Ngu lão phu nhân nhẹ nhàng xoa đầu nàng
Hoắc Thù nằm trên giường, tỉ mỉ nhìn gương mặt bà ngoại
Ngu lão phu nhân bật cười nói: "Nhìn cái gì?"
Tiểu cô nương thành thật nói, "Con muốn cẩn thận nhìn mặt bà ngoại, lần sau khi gặp lại, hi vọng bà ngoại vẫn như vậy, đừng thêm nếp nhăn nào nữa"
Ngu lão phu nhân nghe được vừa ấm áp lại chua xót, dường như yêu thương tận cùng, cuối cùng cũng không cười nổi
********
Tuy rằng đêm trước Hoắc Thù ngủ khá muộn, nhưng ngày hôm sau trời còn chưa sáng, nàng liền lên đường hồi kinh
Nàng quay đầu nhìn về phía Ngu gia nằm im trong nắng sớm, mơ hồ có thể nhìn thấy bà ngoại đứng ngay cửa thùy hoa của Tùng Đào Viện nhìn nàng rời đi, còn có hình bóng các mợ, cuối cùng ánh mắt rơi xuống các huynh đệ Ngu gia cưỡi ngựa đi theo xung quanh, mắt không khỏi nóng lên
Ngu Tòng Võ mang theo một đám đệ đệ đi đưa tiễn vị biểu muội đã ở tại Ngu gia mười bốn năm, ra ngoại thành Bình Nam thành mười dặm
"Tố Tố, đi đường cẩn thận" Ngu Tòng Võ nói
Hoắc Thù nhìn hắn cười cười, "Cảm ơn đại biểu ca, các huynh đưa đến đây được rồi, đừng đưa thêm nữa". Lại phất phất tay với các biểu ca biểu đệ, nói một tiếng bảo trọng
Ngu Tòng Tín nhìn đôi mắt hồng hồng, bộ dạng như sắp muốn khóc của tiểu đệ, thở dài, ruổi ngựa tiến lên, nói với Lư thị vệ lần này được phái đưa Hoắc Thù hồi kinh, "Lư thị vệ, vất vả rồi, trên đường cẩn thận"
Lư thị vệ sau khi trầm mặt mới nói: "Tam thiếu yên tâm, thuộc hạ xưa nay rất cẩn thận". Sau đó nhìn về phía Ngu gia huynh đệ đang cùng chia tay vị biểu tiểu thư
Ngu Tòng Tín ho khan một tiếng, nói: "Trên đường vất vả"
Lư thị vệ tiếp tục trầm mặt
Hoàng quản sự Tĩnh An Hầu phủ đi theo âm thầm đánh giá đội thị vệ xuất thân Ngu gia binh hộ tống thất tiểu thư về kinh
Bọn họ tinh thần mười phân phấn chấn, đi đứng cực ổn định, hiển nhiên là người võ công không tầm thường, một lần nữa khẳng định mức độ sủng ái của vị Hoắc gia thất tiểu thư tại Ngu gia, bằng không họ cũng sẽ không sắp xếp đội thị vệ này hộ tống nàng về kinh
Đoàn xe ngựa chậm rãi mà đi, Hoắc Thù rướn người ra khỏi xe ngựa, nhìn về phía huynh đệ Ngu gia vẫn đứng trên triền núi luôn vẫy tay nhìn nàng rời đi, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, nàng mới rầu rĩ không vui lùi vào trong xe ngựa
Anh Thảo cùng Ngải Thảo thấy tâm tình nàng không vui, vội an ủi không ngừng, thậm chí Anh Thảo còn từ vách ngầm lấy ra các thức ăn đầy màu sắc Quách đầu bếp đã bận rộn làm cả buổi tối, đặt trên hộp sơn trà, xếp thành hình đóa hoa hết sức đẹp
"Tiểu thư, Quách đầu bếp sau khi biết người hồi kinh, liền bận rộn ở nhà bếp, vội vàng cho đến sáng hôm nay. Quách đầu bếp nguyên muốn làm cho người thật nhiều đồ ăn để người ăn trên đường khi nhàm chán, đáng tiếc bây giờ thời tiết nóng, đồ ăn để không được lâu, chỉ có thể ăn được mấy ngày" Anh Thảo tiếc nuối nói
Hoắc Thù lấy một miếng khô bò ngũ vị hương từ một hộp khác ra, nhai trong chốc lát rồi mới nuốt xuống bụng, ngạc nhiên nói: "Thịt bò này là do Quách đầu bếp làm? Là do ông ấy cho?"
Anh Thảo gật đầu: "Quách đầu bếp lần này không hề keo kiệt, nô tỳ lúc ấy thấy, ông ấy lấy toàn bộ khô bò giấu trong phòng đều đưa hết cho tiểu thư, còn nói, có thể ăn được một tháng" Nói nói, nhịn không được che miệng cười
Tay nghề Quách đầu bếp không tồi, đặc biệt là tay nghề làm ra các loại thịt khô hương vị càng là tuyệt vời, đáng tiếc ông ấy ngại phiền nên không thích làm mấy loại này, khi động tay làm, số lượng cũng không nhiều, ngoài phần hiếu kính cho các chủ tử thì để lại một ít cho mình ăn dần
Từ nhỏ Hoắc Thù đã thích ăn các loại khô Quách đầu bếp làm, đáng tiếc nàng đang ở thời điểm giữ dáng, Ngu lão phu nhân sợ nàng ăn nhiều thịt sẽ béo phì, hơn nữa gia vị quá nóng nên mặt sẽ dễ nổi mụn, liền không cho phép nàng ăn quá nhiều, cách vài bữa mới cho nàng ăn một ít, ăn ít lại thành nghiện
Quả thực, mỹ thực có thể làm tâm tình vui vẻ, tâm tình Hoắc Thù cũng đã đỡ hơn rất nhiều
Chỉ là nàng cao hứng trong chốc lát, thấy trên đường nhàm chán, liền lấy lá bài ra định chuẩn bị chơi với hai nha hoàn gϊếŧ thời gian
Ngải Thảo kín đáo nói: "Tiểu thư, không biết thân thể lão thái gia như thế nào rồi?"
Hoắc Thù vội lộ ra vẻ mặt buồn bã, trầm giọng nói, "Chỉ hi vọng lão nhân gia người có thể vượt qua lần này"
Anh Thảo cũng cúi đầu, nổ lực cảnh tỉnh mình, ra bên ngoài, cũng không thể tùy tiện hành động như lúc ở Ngu gia được
Đợi đến thời điểm buổi tối mọi người nghỉ tạm tại trạm dịch, quản sự Hoắc gia đến thỉnh an, nhìn đến thần sắc đoan trang của Hoắc Thù, trong lòng âm thầm gật đầu, không hổ là cô nương Hoắc gia, tuy rằng được Ngu lão phu nhân nuôi từ nhỏ, nhưng quy củ thật không tồi
Lần này hắn phụng mệnh đến rước thất cô nương hồi kinh, cũng là để hiểu được tình huống của thất cô nương tại Ngu gia Bình Nam thành một phen
Ngu gia xuất thân binh nghiệp, hậu nhân nhà tướng, lại định cư tại Bình Nam thành, tự nhiên quy củ không thể so sánh với hầu môn thế gia tại kinh thành. Trừ việc này ra, vị Ngu lão phu nhân này càng là nhân vật lợi hại, bà cũng là hậu nhân nhà tướng, thời còn trẻ cũng là nhân vật xuất chúng, từng được tiên đế khen ngợi
Thất tiểu thư được vị Ngu lão phu nhân cực kỳ sủng ái, nghe đâu địa vị cũng giống như các vị tiểu thư Ngu gia. Nguyên tưởng sẽ bị nuôi thành tính tình kiêu căng thô bạo, nhưng sau hai lần tiếp xúc lại là người quy củ thủ lễ
Khi vào sương phòng nghỉ ngơi, Hoắc Thù rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được xoa xoa mặt
Hiện không biết tình huống tổ phụ bên kia như thế nào, còn phải bày ra bộ mặt lo lắng, nhưng nàng thật sự không thương tâm nổi, lại không thể để người khác bắt nhược điểm nên cố gắng không nói, miễn cho lộ tẩy
Rửa mặt xong bổ nhào lên giường, Hoắc Thù nghiêng người liền ngủ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.